Giản Lan có ở trên mạng chú ý mọi việc về Diệp Phạm, tự nhiên biết đến những tin tức liên quan đến Diệp Phạm, nhưng tất cả mọi người đều không biết Diệp Phạm có một đứa con. Mà Giản Lan vô thức rằng Diệp Phạm cưới chui, chỉ là không nói cho fan hâm mộ biết.
"Con đã kết hôn rồi sao?" Giản Lan hỏi.
Diệp Phạm không giấu diếm Giản Lan, mà đem sự thật một năm một mười nói cho bà biết: "Con chưa kết hôn, đứa bé được sinh ra là do một lần ngoài ý muốn."
Giản Lan một mực trầm mặc. Thời điểm lên tiếng lần nữa, thanh âm của bà mang theo tia nghẹn ngào rõ ràng, bà cho rằng thời điểm bà không ở cạnh Diệp Phạm, Diệp Phạm đã phải chịu rất nhiều đắng cay.
Trong mắt của bà, Diệp Phạm cũng chỉ là một đứa bé. Giản Lan tự trách: "Một mình con nuôi dưỡng đứa bé sao? Đứa bé nhất định là rất đáng yêu."
Diệp Phạm nghĩ đến Đô Đô, khóe miệng cong lên: "Thằng bé gọi là Đô Đô, mẹ nhìn thấy Đô Đô nhất định sẽ thích." Diệp Phạm tiếp tục nói: "Đoạn thời gian trước con đã cùng ba của đứa bé nhận nhau, mẹ mà biết thân phận của anh ấy có lẽ sẽ rất kinh ngạc."
Giản Lan vừa giật mình, Diệp Phạm đã mở miệng: "Ba của Đô Đô là Hạ Hàn."
Giản Lan không có kịp phản ứng, giọng điệu mang theo nghi hoặc: "Hạ Hàn? Là minh tinh kia sao?"
Bởi vì Diệp Phạm tham gia « Kế hoạch Cự Tinh », Hạ Hàn vừa đúng là một trong những vị giám khảo, cho nên Giản Lan đối với Hạ Hàn cũng có ấn tượng sâu sắc. Giản Lan lo lắng Diệp Phạm cùng Hạ Hàn chỉ là bởi vì đứa bé mà ở cùng một chỗ, bà không khỏi lo lắng hỏi: "Vậy giữa hai đứa là có chuyện gì xảy ra?"
Giọng của Diệp Phạm trở nên dịu dàng: "Ban đầu Hạ Hàn không biết gì về Đô Đô cả, nhưng anh ấy vẫn như cũ nguyện ý đến với con, hiện tại chúng con rất tốt."
Diệp Phạm giải thích đơn giản một câu, làm cho tâm tình của Giản Lan lắng xuống. Sự lo lắng của Giản Lan lúc đầu giờ đã vơi đi rất nhiều, nhưng là nhớ tới thân phận của hai người bọn họ, lại quan tâm.
"Nếu như sự tình bị lộ, hai đứa phải làm sao?"
Diệp Phạm an ủi Giản Lan: "Con sẽ cùng Hạ Hàn bảo vệ tốt cho Đô Đô, cho dù chuyện này bị bại lộ, chúng con cũng sẽ cùng nhau đối mặt, hơn nữa hiện tại con còn có ba mẹ, con bây giờ đã không còn sợ gì cả."
Giản Lan cười: "Mặc kệ là chuyện gì phát sinh, mẹ đều sẽ đứng bên phía con."
Diệp Phạm cùng Giản Lan nói về Đô Đô: "Con đã cùng Đô Đô đề cập tới mẹ, Đô Đô rất muốn gặp mẹ."
Ý cười của Giản Lan không giảm: "Có thật không? Vậy mẹ hiện tại có thể tới luôn không?"
Diệp Phạm: "Đương nhiên có thể."
Cúp điện thoại, Giản Lan liền từ trong nhà xuất phát, trong nội tâm của bà nửa thấp thỏm, nửa đối với đứa bé của Diệp Phạm tràn đầy chờ mong.
Đứa bé kia nếu giống như Diệp Phạm, nhất định sẽ rất đáng yêu đi. Giản Lan bởi vì nóng vội, lái xe nhanh hơn bình thường một chút, rất nhanh liền đến căn nhà mới của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn.
Giản Lan nhanh bước đi vào trong, Diệp Phạm cùng Đô Đô đã sớm chờ đợi Giản Lan đến.
Giản Lan mới vừa vào cửa, liền đối diện với con mắt của Đô Đô, đôi mắt của đứa bé hết sức tinh khiết, thời điểm nhìn xem Giản Lan, đều làm lòng của bà hoà tan.
Trong lòng Giản Lan nổi lên một tia ấm áp, bà từng bước một đi tới phía Đô Đô, ngồi xổm ở trước mặt Đô Đô.
Đô Đô tò mò nhìn Giản Lan, bé nghiêng đầu một chút: "Bà là bà ngoại của con sao?"
Giản Lan vừa nghe đến hai từ này, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, bà nhẹ gật đầu: "Bà chính là bà ngoại của Đô Đô."
Đô Đô thấy có chút kỳ quái, bé duỗi ra ngón tay mập mạp, giúp Giản Lan xoa xoa đi nước mắt trên khóe mắt của bà: "Bà ngoại, bà khóc?"
Đô Đô dùng giọng sữa non nớt hỏi thăm: "Bà ngoại, bà nhìn thấy Đô Đô nên không vui sao?"
Giản Lan lập tức lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, là bởi vì Đô Đô thực sự làm cho người khác rất yêu quý, cho nên bà ngoại mới vui vẻ đến mức khóc lên."
Giản Lan chú ý tới đôi mắt của Đô Đô, một đôi mắt giống y hệt như đôi mắt của bà và Diệp Phạm, bọn họ nhìn qua thật sự chính là người một nhà. Giản Lan cẩn thận từng li từng tí đem Đô Đô kéo vào trong ngực, ngồi ở trên ghế sa lon.
Diệp Phạm ngồi ở cạnh Giản Lan cùng Đô Đô, Giản Lan một bên sờ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, một bên nhìn về phía Diệp Phạm, ý cười không thể che giấu hiện ra trong đáy mắt bà.
"Đô Đô rất đáng yêu."
Đô Đô ngoan ngoãn uốn tại trong ngực Giản Lan, bé ngửa đầu nhìn xem Diệp Phạm: "Đô Đô vẫn luôn rất đáng yêu, bởi vì Đô Đô là Bảo Bảo của mẹ a."
Đô Đô cũng rất thích bà ngoại ở trước mắt này, mẹ nói không sai, bà ngoại cùng mẹ giống như nhau a, đều dịu dàng như thế.
Giản Lan ôm thân thể nhỏ của Đô Đô không buông tay, nhìn xem Đô Đô, bà giống như nhìn thấy Diệp Phạm khi còn bé vậy, ít nhiều đền bù lại được chút tiếc nuối của bà.
Đêm giao thừa rất nhanh sẽ đến, từng nhà đều sáng đèn, đường đi đèn đuốc sáng choang, ban đêm cũng đèn điện chiếu không ngừng. Đêm còn chưa buông xuống, trên bầu trời tuyết đã lặng lẽ rơi, hoa tuyết bay lả tả, âm thanh nghe rào rào.
Dù cho thời tiết rét lạnh, nhưng nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm, mọi người vội vàng trở về nhà, vui tết đoàn viên. Thời điểm sắp bước sang năm mới, Diệp Phạm lại cùng Giản Lan nhận nhau, tựa hồ là như đã định sẵn, ngay cả trời cao đều muốn cho bọn họ một cái tết đoàn viên.
Hạ lão thái thái sau khi biết về thân thế của Diệp Phạm, lại đau lòng một trận, bà vốn đã cảm thấy Diệp Phạm một mình nuôi đứa bé vất vả, hiện tại trái tim càng tan nát. Hạ lão thái thái chủ động gọi điện thoại cho Giản Lan, đề nghị ý kiến của mình, bà muốn năm nay người của hai nhà có thể ăn tết cùng một chỗ.
Giản Lan tự nhiên là đáp ứng. Bọn họ tìm một tòa biệt thự riêng, giao thừa mấy ngày ấy, mọi người tập hợp cùng một chỗ ăn tết. Đề nghị này đối với Diệp Phạm cùng Đô Đô mà nói, là không còn gì tốt hơn. Trong những ngày trọng yếu này, bọn họ không muốn cùng người nhà tách ra.
Cha của Hạ Hàn cũng từ nước ngoài chạy về, lần trước ông đã bỏ lỡ bữa tiệc chúc mừng sinh nhật ba tuổi của Đô Đô, đã đủ làm cho ông ảo não, hiện tại ông tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ quãng thời gian đoàn tụ với người thân này.
"Đô Đô đem khăn quàng cổ đeo lên trước đi." Đô Đô đi đến một cái địa phương mới, rất vui vẻ, hưng phấn chạy đi chạy lại. Hạ lão thái thái cùng Giản Lan đuổi theo sau lưng Đô Đô, một người cầm khăn quàng cổ, một người cầm găng tay, sợ Đô Đô bị cảm.
"Tuyết rơi rồi." Đô Đô nhìn qua hoa tuyết nhỏ vụn, khóe miệng nhếch lên cười không ngừng, bé một mặt mong đợi nhìn xem Hạ lão thái thái, rõ ràng là đang nhớ tới những người tuyết lần trước tại Hạ trạch.
Hạ lão thái thái bất đắc dĩ cười cười, bà vuốt ve má của Đô Đô: "Cụ hiện tại không cách nào biến ra người tuyết tới cho Đô Đô được."
Đô Đô có chút thất vọng, nhưng là bé rất nhanh lại trở nên vui vẻ nhảy nhót, trên mặt đất còn chưa tích được một lớp tuyết dày, chỉ có chút ẩm ướt sau khi tuyết rơi.
Giản Lan một mực nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đô Đô, nếu Đô Đô bị ngã đau khóc nhè, Giản Lan cùng Hạ lão thái thái sẽ cảm thấy thế giới đều bị sập rồi. Chỉ cần có Hạ lão thái thái cùng Giản Lan ở đây, Diệp Phạm căn bản là không cần nhúng tay, cô ngược lại biến thành người nhàn rỗi nhất kia.
Hạ lão thái thái cũng ôm tâm tư như vậy, bình thường Diệp Phạm làm việc vất vả, bây giờ thừa dịp ở nhà nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Giản Lan đặc biệt đặt người chế một bộ bàn ăn, trên bàn ăn có thể đồng thời ngồi rất nhiều người. Đến giờ cơm, toàn bộ mọi người đều ngồi vây quanh trên bàn, trên bàn bày biện các loại sủi cảo cùng bánh trôi nhiều loại khẩu vị.
Đô Đô nhìn thấy sủi cảo đủ mọi màu sắc, con mắt trong nháy mắt phát sáng lên. Hạ lão thái thái rất thích nhìn dáng vẻ của Đô Đô khi ăn, bà thấy Diệp Phạm đứng dậy chuẩn bị cầm sủi cảo, lập tức gọi Diệp Phạm lại.
Hạ lão thái thái tự mình múc các loại sủi cảo đủ màu sắc vào trong bát, còn múc một bát nhỏ chứa bánh trôi, đưa cho Diệp Phạm.
Diệp Phạm cầm kéo đem sủi cảo chia thành hai, để Đô Đô ăn thuận tiện hơn một chút. Bộ dáng Đô Đô vùi đầu ăn đều chọc cười tất cả mọi người.
Đô Đô cắn một viên bánh trôi, bên trong nhân bánh nóng hổi chảy ra còn có hương vị phảng phất của hạt vừng, Đô Đô cẩn thận mà hít một hơi. Hương vị thơm thơm ngọt ngọt làm cho ánh mắt của bé đều cười đến híp lại.
Hạ lão thái thái lấy ra một cái lì xì, giao cho Đô Đô: "Đây là tiền mừng tuổi cụ cho Đô Đô."
Ngay sau đó, ba Hạ cùng vợ chồng Đường Chấn cũng liên tiếp đưa ra lì xì, Đô Đô còn chưa kịp phản ứng, tay nhỏ đã cầm không xuể.
Chuyện nhận lì xì này đối với Đô Đô mà nói, là một chuyện hoàn toàn mới lạ.
Đô Đô ăn tết từ trước đến nay đều là an tĩnh vắng vẻ, cho nên bé cũng chưa từng có nhận qua lì xì của bất luận một ai, hiện tại bé có thể nhận được lì xì, liền lập tức nhận được nhiều như vậy.
Đô Đô dùng giọng sữa nhỏ hỏi Diệp Phạm: "Mẹ, lì xì là cái gì? Có thể ăn không?"
Diệp Phạm bật cười, chỉ có thể đơn giản giải thích cho Đô Đô một chút.
Giản Lan cười nhẹ nhàng mà nhìn xem Diệp Phạm, cũng đưa cho Diệp Phạm một cái lì xì. Diệp Phạm giật mình, đưa tay tiếp nhận: "Cho con sao?"
Giản Lan gật đầu: "Chúng ta nhiều năm như vậy đều không có làm đúng nghĩa vụ của người cha người mẹ, cho dù là hiện tại con ở trong mắt chúng ta như cũ là một đứa bé, cũng có thể giống như Đô Đô nhận tiền mừng tuổi."
Diệp Phạm cảm thấy rất trân quý, cô đã thật lâu không cùng người nhà đón tết, cuộc sống bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Hốc mắt của Diệp Phạm có chút đỏ lên, thời điểm lúc cô giả vờ cúi đầu bỏ đồ vật vào bát, len lén lau nước mắt trên khóe mắt.
Một giây sau, tay của Hạ Hàn nhẹ nhàng đặt ở trên tay của cô, giữa hai người có Đô Đô, vì thế tay của Hạ Hàn liền vòng qua phía sau Đô Đô.
Trên bàn ăn, thanh âm vui vẻ rộn ràng không ngừng vang lên, không có ai chú ý tới bên này.
Hạ Hàn cầm tay Diệp Phạm, ánh mắt rơi vào trên người cô, ánh mắt của anh có thể làm cho người khác thấy yên ổn và an toàn. Chỉ có Hạ Hàn hiểu được tâm tư của Diệp Phạm.
Cũng chỉ có anh hiểu được Diệp Phạm luôn cẩn thận từng li từng tí trân quý lấy thân tình không dễ có được này.
Diệp Phạm nhìn đối diện với con mắt của Hạ Hàn, cảm xúc dư thừa lập tức tản đi. Đúng vậy, cô không nên lại chấp niệm mãi quá khứ đau xót, hiện tại người cô yêu thương đều ở bên cạnh cô, giờ phút này cô hẳn là người nên nở nụ cười tươi nhất.
Sau khi ăn cơm tối xong, người của hai nhà đều ngồi trong phòng khách hàn huyên một hồi.
Cho dù rất lưu luyến muốn tiếp tục chơi đùa, Đô Đô vẫn là bị mang đi ngủ.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm về tới trong phòng của bọn họ. Bình thường bọn họ làm việc bề bộn, hồi trước lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, rốt cục hai người cũng có thời gian riêng.
Không biết vì sao, trong đầu Diệp Phạm bỗng nhiên loé lên một cái ý niệm. Cô nhón chân lên, nghiêm túc tại bên tai Hạ Hàn nói một câu: "H, chúc mừng năm mới."
Hạ Hàn nghe thấy thanh âm dịu dàng của cô, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, giọng cô tựa hồ như đang gãi vào tâm của anh.
Đáy mắt Hạ Hàn hiện lên một tia hứng thú, anh cười như không cười cúi đầu trầm giọng nói: "Nhạc sĩ nhỏ của tôi, chúc mừng năm mới."
Diệp Phạm đối diện với đôi mắt của Hạ Hàn, gương mặt bỗng dưng đỏ lên. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ai là của anh a..."
Hạ Hàn nhếch lông mày, ngược lại không có trả lời. Anh nhéo nhéo vành tai đã đỏ lên của Diệp Phạm, trong nháy mắt lại rút tay về.
Không có việc gì, dù sao sớm muộn cũng sẽ là của anh.
Một lát sau, Hạ Hàn kéo tay của Diệp Phạm đi đến bên cửa sổ. Sau khi kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy thế giới bên ngoài đang sáng tỏ.
Pháo hoa cùng nhau nở rộ, bầu trời bỗng nhiên trở nên càng thêm lấp lánh, trời tối như mực đều bị ánh sáng long lanh bao trùm.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đứng ở nơi này, nhìn pháo hoa nổ đầy trời.
Hết quả này tới quả khác, pháo hoa nổ tung, phảng phất từ trong tâm pháo hoa nổ ra. Sắc thái xinh đẹp, ở trên bầu trời tùy ý nở rộ, chỉ cảm thấy hết thảy hạnh phúc tựa hồ cũng tại địa phương có thể chạm tay tới.
Ngoài kia hoa lửa, so với ánh đèn trong phòng còn sáng hơn.
Bọn họ ai cũng không nói chuyện, chỉ an tĩnh như vậy mà nhìn xem thế giới bên ngoài. Hai người ở chung, trong không khí trầm mặc, lại càng có hương vị năm mới.
Kim giây tí tách, thời gian cũng theo chuyển động của kim đồng hồ trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, bầu trời cũng sớm khôi phục lại một vùng tăm tối. Mặt trăng treo cao, bên trong không khí lạnh của mùa đông, chung quanh lại tĩnh mịch.
Hạ Hàn đột nhiên cúi người, ánh mắt trầm nặng mà nhìn Diệp Phạm. Ánh mắt anh đảo qua mỗi một ngũ quan của cô, đều sớm đã quen thuộc ghi tạc trong nội tâm anh.
Hạ Hàn cúi đầu xuống, nụ hôn của anh không rơi vào trên môi Diệp Phạm, ngược lại chuyển qua phần cổ trắng noãn như thiên nga của cô.
Anh hôn nhẹ lên cằm cô, sau đó chậm rãi hôn dọc theo cái cổ tinh xảo xinh đẹp cô.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, lại chầm chậm, nghiêm túc chạm đến da thịt mềm mại của cô. Anh hôn rất tỉ mỉ, động tác lại rất trịnh trọng, phảng phất như đang nhấm nháp một phần lễ vật anh rất trân trọng.
Cô có thể phát giác được, hô hấp cũng dời xuống theo động tác của anh, cảm giác ấm áp khơi dậy sự mẫn cảm của cô.
Váy ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người cô, phong quang dưới váy gần trong gang tấc, làm cho tâm trí người đối diện mê mẩn.
Nếu như anh đêm nay không ăn cô, thì anh cũng có vẻ quá quân tử rồi.
~~~
Editor: Có người nhận xét văn của mình vẫn bị bám nhiều theo convert, hơi buồn nhưng thấy cũng đúng, tại mình đọc truyện khá lâu với học tiếng trung nên mình hiểu được nhiều từ trong convert. Mới tập tành edit, nhiều lúc còn phải tìm bản trung tự dịch vì không hiểu convert viết gì. Cho nên không nghĩ tới những người lần đầu đọc truyện không hiểu nhiều về từ ngữ truyện Trung, sau này sửa đổi dần vậy... Cùng cố gắng nào!!!
"Con đã kết hôn rồi sao?" Giản Lan hỏi.
Diệp Phạm không giấu diếm Giản Lan, mà đem sự thật một năm một mười nói cho bà biết: "Con chưa kết hôn, đứa bé được sinh ra là do một lần ngoài ý muốn."
Giản Lan một mực trầm mặc. Thời điểm lên tiếng lần nữa, thanh âm của bà mang theo tia nghẹn ngào rõ ràng, bà cho rằng thời điểm bà không ở cạnh Diệp Phạm, Diệp Phạm đã phải chịu rất nhiều đắng cay.
Trong mắt của bà, Diệp Phạm cũng chỉ là một đứa bé. Giản Lan tự trách: "Một mình con nuôi dưỡng đứa bé sao? Đứa bé nhất định là rất đáng yêu."
Diệp Phạm nghĩ đến Đô Đô, khóe miệng cong lên: "Thằng bé gọi là Đô Đô, mẹ nhìn thấy Đô Đô nhất định sẽ thích." Diệp Phạm tiếp tục nói: "Đoạn thời gian trước con đã cùng ba của đứa bé nhận nhau, mẹ mà biết thân phận của anh ấy có lẽ sẽ rất kinh ngạc."
Giản Lan vừa giật mình, Diệp Phạm đã mở miệng: "Ba của Đô Đô là Hạ Hàn."
Giản Lan không có kịp phản ứng, giọng điệu mang theo nghi hoặc: "Hạ Hàn? Là minh tinh kia sao?"
Bởi vì Diệp Phạm tham gia « Kế hoạch Cự Tinh », Hạ Hàn vừa đúng là một trong những vị giám khảo, cho nên Giản Lan đối với Hạ Hàn cũng có ấn tượng sâu sắc. Giản Lan lo lắng Diệp Phạm cùng Hạ Hàn chỉ là bởi vì đứa bé mà ở cùng một chỗ, bà không khỏi lo lắng hỏi: "Vậy giữa hai đứa là có chuyện gì xảy ra?"
Giọng của Diệp Phạm trở nên dịu dàng: "Ban đầu Hạ Hàn không biết gì về Đô Đô cả, nhưng anh ấy vẫn như cũ nguyện ý đến với con, hiện tại chúng con rất tốt."
Diệp Phạm giải thích đơn giản một câu, làm cho tâm tình của Giản Lan lắng xuống. Sự lo lắng của Giản Lan lúc đầu giờ đã vơi đi rất nhiều, nhưng là nhớ tới thân phận của hai người bọn họ, lại quan tâm.
"Nếu như sự tình bị lộ, hai đứa phải làm sao?"
Diệp Phạm an ủi Giản Lan: "Con sẽ cùng Hạ Hàn bảo vệ tốt cho Đô Đô, cho dù chuyện này bị bại lộ, chúng con cũng sẽ cùng nhau đối mặt, hơn nữa hiện tại con còn có ba mẹ, con bây giờ đã không còn sợ gì cả."
Giản Lan cười: "Mặc kệ là chuyện gì phát sinh, mẹ đều sẽ đứng bên phía con."
Diệp Phạm cùng Giản Lan nói về Đô Đô: "Con đã cùng Đô Đô đề cập tới mẹ, Đô Đô rất muốn gặp mẹ."
Ý cười của Giản Lan không giảm: "Có thật không? Vậy mẹ hiện tại có thể tới luôn không?"
Diệp Phạm: "Đương nhiên có thể."
Cúp điện thoại, Giản Lan liền từ trong nhà xuất phát, trong nội tâm của bà nửa thấp thỏm, nửa đối với đứa bé của Diệp Phạm tràn đầy chờ mong.
Đứa bé kia nếu giống như Diệp Phạm, nhất định sẽ rất đáng yêu đi. Giản Lan bởi vì nóng vội, lái xe nhanh hơn bình thường một chút, rất nhanh liền đến căn nhà mới của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn.
Giản Lan nhanh bước đi vào trong, Diệp Phạm cùng Đô Đô đã sớm chờ đợi Giản Lan đến.
Giản Lan mới vừa vào cửa, liền đối diện với con mắt của Đô Đô, đôi mắt của đứa bé hết sức tinh khiết, thời điểm nhìn xem Giản Lan, đều làm lòng của bà hoà tan.
Trong lòng Giản Lan nổi lên một tia ấm áp, bà từng bước một đi tới phía Đô Đô, ngồi xổm ở trước mặt Đô Đô.
Đô Đô tò mò nhìn Giản Lan, bé nghiêng đầu một chút: "Bà là bà ngoại của con sao?"
Giản Lan vừa nghe đến hai từ này, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, bà nhẹ gật đầu: "Bà chính là bà ngoại của Đô Đô."
Đô Đô thấy có chút kỳ quái, bé duỗi ra ngón tay mập mạp, giúp Giản Lan xoa xoa đi nước mắt trên khóe mắt của bà: "Bà ngoại, bà khóc?"
Đô Đô dùng giọng sữa non nớt hỏi thăm: "Bà ngoại, bà nhìn thấy Đô Đô nên không vui sao?"
Giản Lan lập tức lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, là bởi vì Đô Đô thực sự làm cho người khác rất yêu quý, cho nên bà ngoại mới vui vẻ đến mức khóc lên."
Giản Lan chú ý tới đôi mắt của Đô Đô, một đôi mắt giống y hệt như đôi mắt của bà và Diệp Phạm, bọn họ nhìn qua thật sự chính là người một nhà. Giản Lan cẩn thận từng li từng tí đem Đô Đô kéo vào trong ngực, ngồi ở trên ghế sa lon.
Diệp Phạm ngồi ở cạnh Giản Lan cùng Đô Đô, Giản Lan một bên sờ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, một bên nhìn về phía Diệp Phạm, ý cười không thể che giấu hiện ra trong đáy mắt bà.
"Đô Đô rất đáng yêu."
Đô Đô ngoan ngoãn uốn tại trong ngực Giản Lan, bé ngửa đầu nhìn xem Diệp Phạm: "Đô Đô vẫn luôn rất đáng yêu, bởi vì Đô Đô là Bảo Bảo của mẹ a."
Đô Đô cũng rất thích bà ngoại ở trước mắt này, mẹ nói không sai, bà ngoại cùng mẹ giống như nhau a, đều dịu dàng như thế.
Giản Lan ôm thân thể nhỏ của Đô Đô không buông tay, nhìn xem Đô Đô, bà giống như nhìn thấy Diệp Phạm khi còn bé vậy, ít nhiều đền bù lại được chút tiếc nuối của bà.
Đêm giao thừa rất nhanh sẽ đến, từng nhà đều sáng đèn, đường đi đèn đuốc sáng choang, ban đêm cũng đèn điện chiếu không ngừng. Đêm còn chưa buông xuống, trên bầu trời tuyết đã lặng lẽ rơi, hoa tuyết bay lả tả, âm thanh nghe rào rào.
Dù cho thời tiết rét lạnh, nhưng nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm, mọi người vội vàng trở về nhà, vui tết đoàn viên. Thời điểm sắp bước sang năm mới, Diệp Phạm lại cùng Giản Lan nhận nhau, tựa hồ là như đã định sẵn, ngay cả trời cao đều muốn cho bọn họ một cái tết đoàn viên.
Hạ lão thái thái sau khi biết về thân thế của Diệp Phạm, lại đau lòng một trận, bà vốn đã cảm thấy Diệp Phạm một mình nuôi đứa bé vất vả, hiện tại trái tim càng tan nát. Hạ lão thái thái chủ động gọi điện thoại cho Giản Lan, đề nghị ý kiến của mình, bà muốn năm nay người của hai nhà có thể ăn tết cùng một chỗ.
Giản Lan tự nhiên là đáp ứng. Bọn họ tìm một tòa biệt thự riêng, giao thừa mấy ngày ấy, mọi người tập hợp cùng một chỗ ăn tết. Đề nghị này đối với Diệp Phạm cùng Đô Đô mà nói, là không còn gì tốt hơn. Trong những ngày trọng yếu này, bọn họ không muốn cùng người nhà tách ra.
Cha của Hạ Hàn cũng từ nước ngoài chạy về, lần trước ông đã bỏ lỡ bữa tiệc chúc mừng sinh nhật ba tuổi của Đô Đô, đã đủ làm cho ông ảo não, hiện tại ông tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ quãng thời gian đoàn tụ với người thân này.
"Đô Đô đem khăn quàng cổ đeo lên trước đi." Đô Đô đi đến một cái địa phương mới, rất vui vẻ, hưng phấn chạy đi chạy lại. Hạ lão thái thái cùng Giản Lan đuổi theo sau lưng Đô Đô, một người cầm khăn quàng cổ, một người cầm găng tay, sợ Đô Đô bị cảm.
"Tuyết rơi rồi." Đô Đô nhìn qua hoa tuyết nhỏ vụn, khóe miệng nhếch lên cười không ngừng, bé một mặt mong đợi nhìn xem Hạ lão thái thái, rõ ràng là đang nhớ tới những người tuyết lần trước tại Hạ trạch.
Hạ lão thái thái bất đắc dĩ cười cười, bà vuốt ve má của Đô Đô: "Cụ hiện tại không cách nào biến ra người tuyết tới cho Đô Đô được."
Đô Đô có chút thất vọng, nhưng là bé rất nhanh lại trở nên vui vẻ nhảy nhót, trên mặt đất còn chưa tích được một lớp tuyết dày, chỉ có chút ẩm ướt sau khi tuyết rơi.
Giản Lan một mực nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đô Đô, nếu Đô Đô bị ngã đau khóc nhè, Giản Lan cùng Hạ lão thái thái sẽ cảm thấy thế giới đều bị sập rồi. Chỉ cần có Hạ lão thái thái cùng Giản Lan ở đây, Diệp Phạm căn bản là không cần nhúng tay, cô ngược lại biến thành người nhàn rỗi nhất kia.
Hạ lão thái thái cũng ôm tâm tư như vậy, bình thường Diệp Phạm làm việc vất vả, bây giờ thừa dịp ở nhà nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Giản Lan đặc biệt đặt người chế một bộ bàn ăn, trên bàn ăn có thể đồng thời ngồi rất nhiều người. Đến giờ cơm, toàn bộ mọi người đều ngồi vây quanh trên bàn, trên bàn bày biện các loại sủi cảo cùng bánh trôi nhiều loại khẩu vị.
Đô Đô nhìn thấy sủi cảo đủ mọi màu sắc, con mắt trong nháy mắt phát sáng lên. Hạ lão thái thái rất thích nhìn dáng vẻ của Đô Đô khi ăn, bà thấy Diệp Phạm đứng dậy chuẩn bị cầm sủi cảo, lập tức gọi Diệp Phạm lại.
Hạ lão thái thái tự mình múc các loại sủi cảo đủ màu sắc vào trong bát, còn múc một bát nhỏ chứa bánh trôi, đưa cho Diệp Phạm.
Diệp Phạm cầm kéo đem sủi cảo chia thành hai, để Đô Đô ăn thuận tiện hơn một chút. Bộ dáng Đô Đô vùi đầu ăn đều chọc cười tất cả mọi người.
Đô Đô cắn một viên bánh trôi, bên trong nhân bánh nóng hổi chảy ra còn có hương vị phảng phất của hạt vừng, Đô Đô cẩn thận mà hít một hơi. Hương vị thơm thơm ngọt ngọt làm cho ánh mắt của bé đều cười đến híp lại.
Hạ lão thái thái lấy ra một cái lì xì, giao cho Đô Đô: "Đây là tiền mừng tuổi cụ cho Đô Đô."
Ngay sau đó, ba Hạ cùng vợ chồng Đường Chấn cũng liên tiếp đưa ra lì xì, Đô Đô còn chưa kịp phản ứng, tay nhỏ đã cầm không xuể.
Chuyện nhận lì xì này đối với Đô Đô mà nói, là một chuyện hoàn toàn mới lạ.
Đô Đô ăn tết từ trước đến nay đều là an tĩnh vắng vẻ, cho nên bé cũng chưa từng có nhận qua lì xì của bất luận một ai, hiện tại bé có thể nhận được lì xì, liền lập tức nhận được nhiều như vậy.
Đô Đô dùng giọng sữa nhỏ hỏi Diệp Phạm: "Mẹ, lì xì là cái gì? Có thể ăn không?"
Diệp Phạm bật cười, chỉ có thể đơn giản giải thích cho Đô Đô một chút.
Giản Lan cười nhẹ nhàng mà nhìn xem Diệp Phạm, cũng đưa cho Diệp Phạm một cái lì xì. Diệp Phạm giật mình, đưa tay tiếp nhận: "Cho con sao?"
Giản Lan gật đầu: "Chúng ta nhiều năm như vậy đều không có làm đúng nghĩa vụ của người cha người mẹ, cho dù là hiện tại con ở trong mắt chúng ta như cũ là một đứa bé, cũng có thể giống như Đô Đô nhận tiền mừng tuổi."
Diệp Phạm cảm thấy rất trân quý, cô đã thật lâu không cùng người nhà đón tết, cuộc sống bây giờ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Hốc mắt của Diệp Phạm có chút đỏ lên, thời điểm lúc cô giả vờ cúi đầu bỏ đồ vật vào bát, len lén lau nước mắt trên khóe mắt.
Một giây sau, tay của Hạ Hàn nhẹ nhàng đặt ở trên tay của cô, giữa hai người có Đô Đô, vì thế tay của Hạ Hàn liền vòng qua phía sau Đô Đô.
Trên bàn ăn, thanh âm vui vẻ rộn ràng không ngừng vang lên, không có ai chú ý tới bên này.
Hạ Hàn cầm tay Diệp Phạm, ánh mắt rơi vào trên người cô, ánh mắt của anh có thể làm cho người khác thấy yên ổn và an toàn. Chỉ có Hạ Hàn hiểu được tâm tư của Diệp Phạm.
Cũng chỉ có anh hiểu được Diệp Phạm luôn cẩn thận từng li từng tí trân quý lấy thân tình không dễ có được này.
Diệp Phạm nhìn đối diện với con mắt của Hạ Hàn, cảm xúc dư thừa lập tức tản đi. Đúng vậy, cô không nên lại chấp niệm mãi quá khứ đau xót, hiện tại người cô yêu thương đều ở bên cạnh cô, giờ phút này cô hẳn là người nên nở nụ cười tươi nhất.
Sau khi ăn cơm tối xong, người của hai nhà đều ngồi trong phòng khách hàn huyên một hồi.
Cho dù rất lưu luyến muốn tiếp tục chơi đùa, Đô Đô vẫn là bị mang đi ngủ.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm về tới trong phòng của bọn họ. Bình thường bọn họ làm việc bề bộn, hồi trước lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, rốt cục hai người cũng có thời gian riêng.
Không biết vì sao, trong đầu Diệp Phạm bỗng nhiên loé lên một cái ý niệm. Cô nhón chân lên, nghiêm túc tại bên tai Hạ Hàn nói một câu: "H, chúc mừng năm mới."
Hạ Hàn nghe thấy thanh âm dịu dàng của cô, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, giọng cô tựa hồ như đang gãi vào tâm của anh.
Đáy mắt Hạ Hàn hiện lên một tia hứng thú, anh cười như không cười cúi đầu trầm giọng nói: "Nhạc sĩ nhỏ của tôi, chúc mừng năm mới."
Diệp Phạm đối diện với đôi mắt của Hạ Hàn, gương mặt bỗng dưng đỏ lên. Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ai là của anh a..."
Hạ Hàn nhếch lông mày, ngược lại không có trả lời. Anh nhéo nhéo vành tai đã đỏ lên của Diệp Phạm, trong nháy mắt lại rút tay về.
Không có việc gì, dù sao sớm muộn cũng sẽ là của anh.
Một lát sau, Hạ Hàn kéo tay của Diệp Phạm đi đến bên cửa sổ. Sau khi kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy thế giới bên ngoài đang sáng tỏ.
Pháo hoa cùng nhau nở rộ, bầu trời bỗng nhiên trở nên càng thêm lấp lánh, trời tối như mực đều bị ánh sáng long lanh bao trùm.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đứng ở nơi này, nhìn pháo hoa nổ đầy trời.
Hết quả này tới quả khác, pháo hoa nổ tung, phảng phất từ trong tâm pháo hoa nổ ra. Sắc thái xinh đẹp, ở trên bầu trời tùy ý nở rộ, chỉ cảm thấy hết thảy hạnh phúc tựa hồ cũng tại địa phương có thể chạm tay tới.
Ngoài kia hoa lửa, so với ánh đèn trong phòng còn sáng hơn.
Bọn họ ai cũng không nói chuyện, chỉ an tĩnh như vậy mà nhìn xem thế giới bên ngoài. Hai người ở chung, trong không khí trầm mặc, lại càng có hương vị năm mới.
Kim giây tí tách, thời gian cũng theo chuyển động của kim đồng hồ trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, bầu trời cũng sớm khôi phục lại một vùng tăm tối. Mặt trăng treo cao, bên trong không khí lạnh của mùa đông, chung quanh lại tĩnh mịch.
Hạ Hàn đột nhiên cúi người, ánh mắt trầm nặng mà nhìn Diệp Phạm. Ánh mắt anh đảo qua mỗi một ngũ quan của cô, đều sớm đã quen thuộc ghi tạc trong nội tâm anh.
Hạ Hàn cúi đầu xuống, nụ hôn của anh không rơi vào trên môi Diệp Phạm, ngược lại chuyển qua phần cổ trắng noãn như thiên nga của cô.
Anh hôn nhẹ lên cằm cô, sau đó chậm rãi hôn dọc theo cái cổ tinh xảo xinh đẹp cô.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng, lại chầm chậm, nghiêm túc chạm đến da thịt mềm mại của cô. Anh hôn rất tỉ mỉ, động tác lại rất trịnh trọng, phảng phất như đang nhấm nháp một phần lễ vật anh rất trân trọng.
Cô có thể phát giác được, hô hấp cũng dời xuống theo động tác của anh, cảm giác ấm áp khơi dậy sự mẫn cảm của cô.
Váy ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người cô, phong quang dưới váy gần trong gang tấc, làm cho tâm trí người đối diện mê mẩn.
Nếu như anh đêm nay không ăn cô, thì anh cũng có vẻ quá quân tử rồi.
~~~
Editor: Có người nhận xét văn của mình vẫn bị bám nhiều theo convert, hơi buồn nhưng thấy cũng đúng, tại mình đọc truyện khá lâu với học tiếng trung nên mình hiểu được nhiều từ trong convert. Mới tập tành edit, nhiều lúc còn phải tìm bản trung tự dịch vì không hiểu convert viết gì. Cho nên không nghĩ tới những người lần đầu đọc truyện không hiểu nhiều về từ ngữ truyện Trung, sau này sửa đổi dần vậy... Cùng cố gắng nào!!!