Khách sạn.
Ban đêm yên tĩnh, màn đêm vây quanh.
Trong phòng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ trên đầu giường.
Điện thoại trên bàn đang phát một video, Diệp Phạm nhắm mắt lại, kéo đàn violon.
Âm nhạc phát ra từ dây đàn tuôn ra ngoài, trong vắt như nước, sạch sẽ như ánh trăng.
Âm thanh Diệp Phạm kéo đàn tràn ngập trong phòng.
Dường như tất cả ngóc ngách đều bị tiếng đàn bao phủ.
Hạ Hàn nghe tiếng đàn của Diệp Phạm, ánh mắt mơ màng, giống như chìm trong kí ức xa xôi.
Khung xương cằm sắc nét rõ ràng, khóe môi mỉm cười dịu dàng.
Không biết anh đang nghĩ gì.
Lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Hàn nhìn cửa phòng, ánh mắt anh dần trở nên tỉnh táo.
Hạ Hàn tạm dừng video, anh lấy một quyển tạp chí phủ lên điện thoại.
Anh đứng lên, đi về phía cửa.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông cao lớn sáng sủa đứng ngoài cửa.
"Bất ngờ không?" Anh ấy mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng lười biếng.
Tề Thuật trước mặt đang là ca sĩ hot nhất cũng là bạn tốt của Hạ Hàn.
Bọn họ quen nhau đã lâu, chưa từng vì lịch trình bận rộn mà ảnh hưởng đến tình bạn.
Tề Thuật vừa họp mặt fan ở thành phố bên cạnh xong, anh ấy biết Hạ Hàn quay phim ở đây nên sau khi gặp gỡ fan xong đã đến tìm Hạ Hàn.
Hạ Hàn môi mỏng cong len, giọng nói trầm thấp: "Không bất ngờ."
"Hạ Hàn, tôi ở xa chạy đến gặp ông đấy." Tề Thuật không vui, "Vậy mà ông lại có thái độ như vậy hả?"
Hạ Hàn đóng cửa lại, không thèm nhìn Tề Thuật: "Ừm, vất vả rồi."
Hạ Hàn biết tính cách của Tề Thuật, hành vi quái đản, hùa theo mong muốn của anh ấy thì anh ấy sẽ được một tấc tiến một thước.
"Quên đi, không so đo với ông." Tề Thuật nghênh ngang bước vào phòng.
Hạ Hàn lấy chai nước khoáng đưa cho Tề Thuật. Lúc họp mặt fan, anh ấy phải hát rất nhiều bài, phải tương tác với fan thường xuyên.
Tề Thuật nhận lấy: "Cảm ơn."
Một lúc sau, giọng nói Tề Thuật đột nhiên vang lên: "Hạ Hàn, ông đang xem gì thế?"
Hạ Hàn quay đầu nhìn Tề Thuật, thấy anh ấy đang đứng trước bàn.
Mà quyển tạp chí phủ lên điện thoại đã bị Tề Thuật dời đi, ánh mắt anh ấy nhìn vào video đã tạm dừng trên bàn.
Tề Thuật mỉm cười càng sâu, anh ấy chậm rãi nói một cái tên: "Diệp Phạm."
Anh ấy nghĩ hình như mình đã phát hiện ra bí mật của Hạ Hàn.
Tề Thuật giương mắt nhìn, đáy mắt cười như không cười: "Sao ông lén xem video kéo đàn của Diệp Phạm?"
Ánh mắt Hạ Hàn lóe lên, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Khí chất quanh người anh lạnh lẽo lại dịu dàng đi vài phần.
Ánh mắt Hạ Hàn nhàn nhạt nhìn Tề Thuật nhưng không trả lời câu hỏi của Tề Thuật.
"Ông thấy sao?" Anh hỏi ngược lại Tề Thuật một câu.
Giọng nói không nhanh không chậm, không hoảng không loạn.
Tề Thuật ồ một tiếng, nói đùa: "Ông thấy cô ấy xinh đẹp, không nhìn đủ ở studio."
Ẩn ý là, Tề Thuật nghi ngờ Hạ Hàn cảm thấy hứng thú với Diệp Phạm.
Hạ Hàn đột nhiên cười khẽ một tiếng, nặng nề nói câu tiếp theo.
"Nhàm chán."
...
Austria.
Đạo diễn: "Hành trình ngày mai sẽ đến thị trấn Hallstatt du lịch."
Tổ tiết mục đã nói chuyện ngày mai sẽ đi đến đây với các cô từ trước.
Cố Nhã Thần phối hợp nói một câu: "Thị trấn Hallstatt là thị trấn nhỏ đẹp nhất thế giới ấy hả?"
Đường Cẩm: "Tôi từng đến chỗ đó, quả thật chỗ đó rất xinh đẹp."
Đạo diễn nhìn Đinh Nhược Nghi: "Đinh Nhược Nghi, lần trước cô bị bệnh nên không thể tham gia với mọi người rất nhiều chuyện."
"Hay là vậy đi. Ngày mai cô làm đạo diễn, dẫn mọi người đi tham quan thị trấn nhỏ."
Đinh Nhược Nghi gật đầu: "Được."
Cô ấy biết nếu tham gia chương trình thực tế này thì cô sẽ được đi tham quan thị trấn Hallstatt. Cô ấy đã tra cứu nên cũng không hoảng loạn.
Ban đêm, Diệp Phạm sắp xếp hành lý, nằm trên giường.
Trong đêm tối, Đinh Nhược Nghi đã ngủ còn Diệp Phạm lại lật đi lật lại, vô cùng tỉnh táo.
Diệp Phạm nhớ Đô Đô.
Không biết bây giờ Đô Đô đang làm gì nhỉ?
Nhớ đến bảo bối, Diệp Phạm lại cười.
Diệp Phạm xuyên đến thế giới xa lạ này, không biết bất cứ ai. Chỉ có Đô Đô làm tan chảy trái tim băng giá của cô.
Lần đầu tiên cô nhớ một người như thế.
Diệp Phạm cau mày, suy nghĩ bay xa.
Cô không bên cạnh Đô Đô, không biết bé con có ăn ngủ tốt không nữa.
Diệp Phạm lại nghĩ, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi bé con lâu như vậy.
Diệp Phạm biết chắc Đô Đô rất nhớ cô, cô cũng muốn nhanh chóng ghi hình xong, trở về với Đô Đô sớm một chút.
Còn hai ngày nữa cô sẽ thu xong chương trình, cô muốn về nhà dành thời gian cho Đô Đô thật tốt.
Ngày hôm sau, đoàn người lên tàu hoả. Đi qua mấy trạm, cuối cùng đã đến thị trấn Hallstatt.
Ánh nắng bao trùm, chiếu sáng thị trấn. Nơi này xinh đẹp, yên tĩnh như mọi người nói, là một địa điểm du lịch tốt.
Dọc trên đường đi là những ngôi nhà gỗ, màu sắc trang nhã tươi mát, nhìn qua đã cảm giác tâm trạng thoải mái lên.
Đinh Nhược Nghi làm hướng dẫn viên, đưa mọi người đi tham quan mấy chỗ. Nhưng lúc trở về, các cô lại lạc đường.
Các cô đi rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không tìm thấy đường. Dù Đinh Nhược Nghi đã hỏi dân địa phương nhưng vẫn không tìm ra.
Đinh Nhược Nghi áy náy trong lòng: "Xin lỗi, lần đầu tiên tôi làm hướng dẫn viên, không có kinh nghiệm."
Diệp Phạm an ủi: "Đừng lo, chắc chắn sẽ tìm được đường, từ từ sẽ đến."
Cố Nhã Thần lại không thuận theo, giọng điệu gấp gáp: "Rốt cuộc cô có biết đường không?"
"Không phải cô nói đã tra đường sao? Vì sao chúng ta đi lâu như vậy mà một cái bóng cũng không thấy?"
Cố Nhã Thần và Đinh Nhược Nghi từng diễn chung với nhau trong một phim truyền hình khá hot. Hình tượng của hai người đều là thanh thuần, vốn đã hơi đụng hình.
Rất nhiều người so sánh hai người với nhau, nhưng phần lớn lại đánh giá Đinh Nhược Nghi cao hơn một chút.
Cố Nhã Thần tham gia chương trình thực tế này, một là tạo quan hệ với Đường Cẩm, hai là tranh cao thấp với Đinh Nhược Nghi. Đinh Nhược Nghi tham gia chương trình này được thì vì sao cô ta không thể tới.
Cố Nhã Thần vốn oán ghét Đinh Nhược Nghi, bây giờ lại tìm được lý do phát tác nên giọng điệu đương nhiên rất hung dữ.
Thợ quay phim luôn đứng quay bên cạnh, Đường Cẩm biết ống kính đang quay các cô nên cố ý đứng ra hoà giải: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta bình tĩnh bàn."
Lý Quỳnh: "Bây giờ còn sớm, mọi người đừng lo quá."
Đường Cẩm: "Hay để tôi dẫn đường cho mọi người, tôi từng đến đây mà."
Mặc dù lúc trước là Đường Cẩm theo chân người khác đến đây. Nhưng để thể hiện mình, Đường Cẩm vẫn chủ động đề nghị.
Chỉ là dẫn đường thôi, ai mà không biết. (Nấm: Dễ dàng như vậy thì ĐNN đã đếch phải vất vả như thế hén:))
Cố Nhã Thần lập tức phụ họa: "Đường Cẩm, tôi tin cô."
Đường Cẩm đi phía trước, đoàn người theo phía sau.
Đường Cẩm đi được một đoạn nhưng vẫn không tìm thấy đường chính xác. Trong lòng cô ta cũng nghĩ thầm. Xảy ra chuyện gì thế? Sao giống như càng đi càng xa vậy? Sao lại sai?
Đường Cẩm đeo túi xách, bả vai đau nhức. Cô ta muốn bỏ túi xuống, từ bỏ không đi nữa. Nhưng nghĩ đến camera đang quay, Đường Cẩm chỉ có thể nhịn.
Chân Đường Cẩm càng ngày càng đau, cô ta chưa từng chịu khổ. Đường Cẩm ngày càng bực bội.
Cô ta rất muốn rời khỏi ngay lập tức nhưng cô ta đã nói mình sẽ tìm được. Bây giờ đi lâu như vậy, cô ta lại thừa nhận mình không tìm thấy đường, không phải tự vả mặt mình sao?
Đường Cẩm cứ kiên trì đi lên phía trước.
Diệp Phạm nhìn xung quanh, bây giờ các cô đi đến chỗ xa lạ. Nếu tiếp tục đi theo Đường Cẩm thì không biết sẽ đi đến đâu nữa.
Vì vậy, Diệp Phạm nói: "Mọi người dừng lại đi, đừng mù quáng đi tiếp nữa."
Đường Cẩm nghe thấy lời Diệp Phạm, trong lòng cực kì khó chịu. Diệp Phạm nói như vậy, rõ ràng đang nhằm vào cô.
Sau chuyện diễn viên đóng thế bại lộ, thêm cả chuyện lần trước tranh tài cô ta thua Diệp Phạm. Thứ Đường Cẩm muốn đều không đạt được, còn bị quản chế khắp nơi, sự tức tối trong lòng cô ta bấy lâu lập tức bùng phát.
Giọng nói Đường Cẩm cao lên rất nhiều: "Cô có ý gì? Cô nói tôi cố ý dẫn mọi người đi sai à?"
Cô không thèm để ý đang ghi chương trình nữa. Dù sao đến lúc phát sóng, những đoạn quay gây bất lợi cho cô ta, tổ tiết mục sẽ cắt đi hết.
Diệp Phạm quay người, bình tĩnh nhìn Đường Cẩm, ánh mắt mỉa mai.
Cuối cùng Đường Cẩm cũng không nhịn được lộ ra bản tính, hình tượng cô ta duy trì bấy lâu nay đã bị cô ta tự tay phá vỡ.
Diệp Phạm biết, tổ tiết mục muốn tẩy trắng Đường Cẩm thì sẽ lo lắng cho Đường Cẩm đủ đường.
Bây giờ Đường Cẩm thất thố như vậy, nhưng chuyện xảy ra lúc này khi chiếu trên TV chắc chắn sẽ không có.
Bây giờ, Đường Cẩm tự vác mặt cho cô đánh, cô sẽ đánh trả thật tốt.
Diệp Phạm nhìn Đường Cẩm, giọng nói không mặn không nhạt.
"Mọi người đang lạc đường, cô không phân tích tình huống thì thôi, lại còn rảnh rỗi cãi lộn với tôi, lãng phí thời gian của mọi người."
"Đường Cẩm, ngược lại tôi muốn hỏi cô có ý gì?"
Giọng điệu Diệp Phạm rất bình tĩnh, lại khiến lòng người không khỏi run lên.
Đường Cẩm hít sâu một hơi: "Lần trước cô làm mất tiền, chúng ta cũng không so đo với cô, bây giờ cô lại trách tôi."
Khóe môi Diệp Phạm cong lên lộ vẻ mỉa mai, cười như không cười: "Vì sao mất tiền, cô chẳng nhẽ lại không biết?"
Mặt Đường Cẩm tái đi, cô ta cố gắng ổn định cảm xúc, không nói gì.
Lý Quỳnh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Đường Cẩm, cau mày. Nếu chuyện mất tiền lần trước không liên quan đến Đường Cẩm thì sao Đường Cẩm lại có phản ứng này được?
Đường Cẩm là con gái của đại tài phiệt, cô ta chẳng cần phải trộm tiền, vậy chỉ còn một khả năng. Tổ tiết mục sắp xếp chuyện này để tẩy trắng Đường Cẩm, biến Diệp Phạm thành vật hi sinh.
Lý Quỳnh khinh thường loại chuyện này nhất, ánh mắt đầy quái dị nhìn Đường Cẩm.
Dù là Cố Nhã Thần cũng ngửi ra điều không đúng. Phản ứng của Đường Cẩm quá kì lạ. Chẳng lẽ chuyện mất tiền do tổ tiết mục sắp xếp?
Tổ tiết mục đối với Diệp Phạm như thế, rõ ràng muốn tẩy trắng cho Đường Cẩm. Vậy cô ta tham gia chương trình thực tế này, biết đâu đến cuối cùng cô ta lại trở thành đệm chân cho Đường Cẩm?
Cố Nhã Thần nhìn Đường Cẩm, trong lòng lại có ý khác. Lúc tiếp xúc với Đường Cẩm, cô ta sẽ lưu lại thủ đoạn.
Đám người im lặng, giấu kín tâm tư.
Lý Quỳnh cúi đầu, Đinh Nhược Nghi không nói gì, Cố Nhã Thần lần đầu tiên không tiến đến chỗ Đường Cẩm.
Mọi thứ dường như thay đổi. Nhưng một chút thay đổi rất nhỏ như vậy lại gieo xuống một hạt giống trong lòng mọi người.
Một ngày nào đó, hạt giống này sẽ nảy mầm. Những bí mật đó rồi cũng sẽ nổi lên mặt nước.
Lúc này, Diệp Phạm đi đến cạnh Đường Cẩm.
Diệp Phạm nghiêng người, đến gần Đường Cẩm một chút.
Diệp Phạm không nhìn Đường Cẩm, khóe miệng cong lên tạo nụ cười lạnh lùng.
"Đường Cẩm, cô cho rằng ý đồ của cô không có ai biết sao?"
Giọng nói Diệp Phạm nhẹ bẫng, chỉ có cô và Đường Cẩm nghe thấy. Giọng điệu nghiêm nghị, không thể bỏ qua.
Đường Cẩm hoảng hốt.
Một giây sau, giọng nói lạnh buốt của Diệp Phạm nhẹ nhàng rơi xuống, giống như sương tuyết.
"Chẳng lẽ nhà họ Đường không dạy cô làm người phải biết người biết ta. Cô muốn hại người khác thì cũng phải tự biết đánh giá xem mình có khả năng không."
Mỗi chữ mỗi câu, vô cùng rõ ràng, chui thẳng vào tai Đường Cẩm.
Lúc Diệp Phạm nói chuyện đã giơ tay lên, giả bộ vén tóc bên tai cô ta, che đi động tác của cô.
Từ góc độ này, thợ quay phim không quay được cô đang làm gì.
Đối thoại vừa nãy, chỉ có cô Đường Cẩm biết.
Sau khi nói xong thì Diệp Phạm đứng thẳng lưng, chuyện vừa rồi giống như chỉ vô tình xảy ra.
Lúc này, Diệp Phạm nghiêng đầu, không nhìn Đường Cẩm.
Thợ quay phim không quay được các cô đang làm gì, bên Lý Quỳnh cũng không chú ý đến tình hình ở đây.
Mọi chuyện lúc nãy giống như bị che đậy trong gió, nhẹ nhàng thổi bay.
Đường Cẩm khiếp sợ, Diệp Phạm dám nói với cô như vậy?
Đường Cẩm mở to mắt, nhìn Diệp Phạm, vẻ mặt Diệp Phạm vẫn lạnh nhạt như thế, khiến cô ta tưởng chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ta.
Đường Cẩm vô cùng tức giận: "Diệp Phạm, cô lặp lại lần nữa."
Diệp Phạm giơ tay lên, cắt đứt Đường Cẩm. Diệp Phạm tỉnh táo nói: "Tôi không muốn cãi nhau với cô. Bây giờ tôi chỉ muốn dẫn mọi người rời khỏi chỗ này."
"Tôi không muốn lãng phí thời gian với cô."
Lý Quỳnh nói: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải rời khỏi đây. Đừng so đo mấy chuyện này nữa."
Giọng điệu rất bình thản nhưng nghe ra đang chỉ trích Đường Cẩm.
Ngay cả thái độ của Cố Nhã Thần cũng không tốt lắm: "Đường Cẩm, cô đừng nói nữa. Chúng ta phải rời khỏi đây trước."
Bất chấp tình huống hiện tại của họ, các cô biết tổ tiết mục sẽ không ra tay giúp đỡ bọn cô.
Ở nơi đất khách quê người, mọi người đã đi bộ lâu như vậy, thể chất và tinh thần đã vô cùng mệt mỏi, không còn khí lực để che giấu cảm xúc nữa.
Đường Cẩm tức tối. Cô ta bị Diệp Phạm mắng một trận như thế mà sao mọi người vẫn đứng về phía Diệp Phạm.
Diệp Phạm lười cãi lý với Đường Cẩm, cô nhìn mọi người.
"Nếu mọi người tin tôi, tôi sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây."
Tuy bên Lý Quỳnh nửa tin nửa ngờ, nhưng biểu hiện trước đó của Diệp Phạm đã thuyết phục họ.
Các cô gật đầu: "Được."
Đường Cẩm trơ mắt nhìn mọi người đi theo Diệp Phạm.
Cô ta không còn cách nào, chỉ có thể đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Spoil: Chương sau Hạ Hàn sẽ gặp Đô Đô.
Editor có lời muốn nói:
Mk sẽ tạm dừng đăng truyện 3 tuần để ôn thi, thi xong mình sẽ đăng truyện lại như cũ. Dù đã đăng lên bảng tin nhưng mk sợ những người không theo dõi mk sẽ ko biết lại tưởng mk drop thì chết. À sau khi thi xong mk sẽ đăng nhiều chương hơn, ít là 3, nhiều là 5 chương. Coi như là lời xin lỗi cũng là lời cảm ơn mọi người đã đợi mk quay lại ^_________^
Ban đêm yên tĩnh, màn đêm vây quanh.
Trong phòng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ trên đầu giường.
Điện thoại trên bàn đang phát một video, Diệp Phạm nhắm mắt lại, kéo đàn violon.
Âm nhạc phát ra từ dây đàn tuôn ra ngoài, trong vắt như nước, sạch sẽ như ánh trăng.
Âm thanh Diệp Phạm kéo đàn tràn ngập trong phòng.
Dường như tất cả ngóc ngách đều bị tiếng đàn bao phủ.
Hạ Hàn nghe tiếng đàn của Diệp Phạm, ánh mắt mơ màng, giống như chìm trong kí ức xa xôi.
Khung xương cằm sắc nét rõ ràng, khóe môi mỉm cười dịu dàng.
Không biết anh đang nghĩ gì.
Lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Hàn nhìn cửa phòng, ánh mắt anh dần trở nên tỉnh táo.
Hạ Hàn tạm dừng video, anh lấy một quyển tạp chí phủ lên điện thoại.
Anh đứng lên, đi về phía cửa.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông cao lớn sáng sủa đứng ngoài cửa.
"Bất ngờ không?" Anh ấy mỉm cười, đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng lười biếng.
Tề Thuật trước mặt đang là ca sĩ hot nhất cũng là bạn tốt của Hạ Hàn.
Bọn họ quen nhau đã lâu, chưa từng vì lịch trình bận rộn mà ảnh hưởng đến tình bạn.
Tề Thuật vừa họp mặt fan ở thành phố bên cạnh xong, anh ấy biết Hạ Hàn quay phim ở đây nên sau khi gặp gỡ fan xong đã đến tìm Hạ Hàn.
Hạ Hàn môi mỏng cong len, giọng nói trầm thấp: "Không bất ngờ."
"Hạ Hàn, tôi ở xa chạy đến gặp ông đấy." Tề Thuật không vui, "Vậy mà ông lại có thái độ như vậy hả?"
Hạ Hàn đóng cửa lại, không thèm nhìn Tề Thuật: "Ừm, vất vả rồi."
Hạ Hàn biết tính cách của Tề Thuật, hành vi quái đản, hùa theo mong muốn của anh ấy thì anh ấy sẽ được một tấc tiến một thước.
"Quên đi, không so đo với ông." Tề Thuật nghênh ngang bước vào phòng.
Hạ Hàn lấy chai nước khoáng đưa cho Tề Thuật. Lúc họp mặt fan, anh ấy phải hát rất nhiều bài, phải tương tác với fan thường xuyên.
Tề Thuật nhận lấy: "Cảm ơn."
Một lúc sau, giọng nói Tề Thuật đột nhiên vang lên: "Hạ Hàn, ông đang xem gì thế?"
Hạ Hàn quay đầu nhìn Tề Thuật, thấy anh ấy đang đứng trước bàn.
Mà quyển tạp chí phủ lên điện thoại đã bị Tề Thuật dời đi, ánh mắt anh ấy nhìn vào video đã tạm dừng trên bàn.
Tề Thuật mỉm cười càng sâu, anh ấy chậm rãi nói một cái tên: "Diệp Phạm."
Anh ấy nghĩ hình như mình đã phát hiện ra bí mật của Hạ Hàn.
Tề Thuật giương mắt nhìn, đáy mắt cười như không cười: "Sao ông lén xem video kéo đàn của Diệp Phạm?"
Ánh mắt Hạ Hàn lóe lên, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Khí chất quanh người anh lạnh lẽo lại dịu dàng đi vài phần.
Ánh mắt Hạ Hàn nhàn nhạt nhìn Tề Thuật nhưng không trả lời câu hỏi của Tề Thuật.
"Ông thấy sao?" Anh hỏi ngược lại Tề Thuật một câu.
Giọng nói không nhanh không chậm, không hoảng không loạn.
Tề Thuật ồ một tiếng, nói đùa: "Ông thấy cô ấy xinh đẹp, không nhìn đủ ở studio."
Ẩn ý là, Tề Thuật nghi ngờ Hạ Hàn cảm thấy hứng thú với Diệp Phạm.
Hạ Hàn đột nhiên cười khẽ một tiếng, nặng nề nói câu tiếp theo.
"Nhàm chán."
...
Austria.
Đạo diễn: "Hành trình ngày mai sẽ đến thị trấn Hallstatt du lịch."
Tổ tiết mục đã nói chuyện ngày mai sẽ đi đến đây với các cô từ trước.
Cố Nhã Thần phối hợp nói một câu: "Thị trấn Hallstatt là thị trấn nhỏ đẹp nhất thế giới ấy hả?"
Đường Cẩm: "Tôi từng đến chỗ đó, quả thật chỗ đó rất xinh đẹp."
Đạo diễn nhìn Đinh Nhược Nghi: "Đinh Nhược Nghi, lần trước cô bị bệnh nên không thể tham gia với mọi người rất nhiều chuyện."
"Hay là vậy đi. Ngày mai cô làm đạo diễn, dẫn mọi người đi tham quan thị trấn nhỏ."
Đinh Nhược Nghi gật đầu: "Được."
Cô ấy biết nếu tham gia chương trình thực tế này thì cô sẽ được đi tham quan thị trấn Hallstatt. Cô ấy đã tra cứu nên cũng không hoảng loạn.
Ban đêm, Diệp Phạm sắp xếp hành lý, nằm trên giường.
Trong đêm tối, Đinh Nhược Nghi đã ngủ còn Diệp Phạm lại lật đi lật lại, vô cùng tỉnh táo.
Diệp Phạm nhớ Đô Đô.
Không biết bây giờ Đô Đô đang làm gì nhỉ?
Nhớ đến bảo bối, Diệp Phạm lại cười.
Diệp Phạm xuyên đến thế giới xa lạ này, không biết bất cứ ai. Chỉ có Đô Đô làm tan chảy trái tim băng giá của cô.
Lần đầu tiên cô nhớ một người như thế.
Diệp Phạm cau mày, suy nghĩ bay xa.
Cô không bên cạnh Đô Đô, không biết bé con có ăn ngủ tốt không nữa.
Diệp Phạm lại nghĩ, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi bé con lâu như vậy.
Diệp Phạm biết chắc Đô Đô rất nhớ cô, cô cũng muốn nhanh chóng ghi hình xong, trở về với Đô Đô sớm một chút.
Còn hai ngày nữa cô sẽ thu xong chương trình, cô muốn về nhà dành thời gian cho Đô Đô thật tốt.
Ngày hôm sau, đoàn người lên tàu hoả. Đi qua mấy trạm, cuối cùng đã đến thị trấn Hallstatt.
Ánh nắng bao trùm, chiếu sáng thị trấn. Nơi này xinh đẹp, yên tĩnh như mọi người nói, là một địa điểm du lịch tốt.
Dọc trên đường đi là những ngôi nhà gỗ, màu sắc trang nhã tươi mát, nhìn qua đã cảm giác tâm trạng thoải mái lên.
Đinh Nhược Nghi làm hướng dẫn viên, đưa mọi người đi tham quan mấy chỗ. Nhưng lúc trở về, các cô lại lạc đường.
Các cô đi rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không tìm thấy đường. Dù Đinh Nhược Nghi đã hỏi dân địa phương nhưng vẫn không tìm ra.
Đinh Nhược Nghi áy náy trong lòng: "Xin lỗi, lần đầu tiên tôi làm hướng dẫn viên, không có kinh nghiệm."
Diệp Phạm an ủi: "Đừng lo, chắc chắn sẽ tìm được đường, từ từ sẽ đến."
Cố Nhã Thần lại không thuận theo, giọng điệu gấp gáp: "Rốt cuộc cô có biết đường không?"
"Không phải cô nói đã tra đường sao? Vì sao chúng ta đi lâu như vậy mà một cái bóng cũng không thấy?"
Cố Nhã Thần và Đinh Nhược Nghi từng diễn chung với nhau trong một phim truyền hình khá hot. Hình tượng của hai người đều là thanh thuần, vốn đã hơi đụng hình.
Rất nhiều người so sánh hai người với nhau, nhưng phần lớn lại đánh giá Đinh Nhược Nghi cao hơn một chút.
Cố Nhã Thần tham gia chương trình thực tế này, một là tạo quan hệ với Đường Cẩm, hai là tranh cao thấp với Đinh Nhược Nghi. Đinh Nhược Nghi tham gia chương trình này được thì vì sao cô ta không thể tới.
Cố Nhã Thần vốn oán ghét Đinh Nhược Nghi, bây giờ lại tìm được lý do phát tác nên giọng điệu đương nhiên rất hung dữ.
Thợ quay phim luôn đứng quay bên cạnh, Đường Cẩm biết ống kính đang quay các cô nên cố ý đứng ra hoà giải: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta bình tĩnh bàn."
Lý Quỳnh: "Bây giờ còn sớm, mọi người đừng lo quá."
Đường Cẩm: "Hay để tôi dẫn đường cho mọi người, tôi từng đến đây mà."
Mặc dù lúc trước là Đường Cẩm theo chân người khác đến đây. Nhưng để thể hiện mình, Đường Cẩm vẫn chủ động đề nghị.
Chỉ là dẫn đường thôi, ai mà không biết. (Nấm: Dễ dàng như vậy thì ĐNN đã đếch phải vất vả như thế hén:))
Cố Nhã Thần lập tức phụ họa: "Đường Cẩm, tôi tin cô."
Đường Cẩm đi phía trước, đoàn người theo phía sau.
Đường Cẩm đi được một đoạn nhưng vẫn không tìm thấy đường chính xác. Trong lòng cô ta cũng nghĩ thầm. Xảy ra chuyện gì thế? Sao giống như càng đi càng xa vậy? Sao lại sai?
Đường Cẩm đeo túi xách, bả vai đau nhức. Cô ta muốn bỏ túi xuống, từ bỏ không đi nữa. Nhưng nghĩ đến camera đang quay, Đường Cẩm chỉ có thể nhịn.
Chân Đường Cẩm càng ngày càng đau, cô ta chưa từng chịu khổ. Đường Cẩm ngày càng bực bội.
Cô ta rất muốn rời khỏi ngay lập tức nhưng cô ta đã nói mình sẽ tìm được. Bây giờ đi lâu như vậy, cô ta lại thừa nhận mình không tìm thấy đường, không phải tự vả mặt mình sao?
Đường Cẩm cứ kiên trì đi lên phía trước.
Diệp Phạm nhìn xung quanh, bây giờ các cô đi đến chỗ xa lạ. Nếu tiếp tục đi theo Đường Cẩm thì không biết sẽ đi đến đâu nữa.
Vì vậy, Diệp Phạm nói: "Mọi người dừng lại đi, đừng mù quáng đi tiếp nữa."
Đường Cẩm nghe thấy lời Diệp Phạm, trong lòng cực kì khó chịu. Diệp Phạm nói như vậy, rõ ràng đang nhằm vào cô.
Sau chuyện diễn viên đóng thế bại lộ, thêm cả chuyện lần trước tranh tài cô ta thua Diệp Phạm. Thứ Đường Cẩm muốn đều không đạt được, còn bị quản chế khắp nơi, sự tức tối trong lòng cô ta bấy lâu lập tức bùng phát.
Giọng nói Đường Cẩm cao lên rất nhiều: "Cô có ý gì? Cô nói tôi cố ý dẫn mọi người đi sai à?"
Cô không thèm để ý đang ghi chương trình nữa. Dù sao đến lúc phát sóng, những đoạn quay gây bất lợi cho cô ta, tổ tiết mục sẽ cắt đi hết.
Diệp Phạm quay người, bình tĩnh nhìn Đường Cẩm, ánh mắt mỉa mai.
Cuối cùng Đường Cẩm cũng không nhịn được lộ ra bản tính, hình tượng cô ta duy trì bấy lâu nay đã bị cô ta tự tay phá vỡ.
Diệp Phạm biết, tổ tiết mục muốn tẩy trắng Đường Cẩm thì sẽ lo lắng cho Đường Cẩm đủ đường.
Bây giờ Đường Cẩm thất thố như vậy, nhưng chuyện xảy ra lúc này khi chiếu trên TV chắc chắn sẽ không có.
Bây giờ, Đường Cẩm tự vác mặt cho cô đánh, cô sẽ đánh trả thật tốt.
Diệp Phạm nhìn Đường Cẩm, giọng nói không mặn không nhạt.
"Mọi người đang lạc đường, cô không phân tích tình huống thì thôi, lại còn rảnh rỗi cãi lộn với tôi, lãng phí thời gian của mọi người."
"Đường Cẩm, ngược lại tôi muốn hỏi cô có ý gì?"
Giọng điệu Diệp Phạm rất bình tĩnh, lại khiến lòng người không khỏi run lên.
Đường Cẩm hít sâu một hơi: "Lần trước cô làm mất tiền, chúng ta cũng không so đo với cô, bây giờ cô lại trách tôi."
Khóe môi Diệp Phạm cong lên lộ vẻ mỉa mai, cười như không cười: "Vì sao mất tiền, cô chẳng nhẽ lại không biết?"
Mặt Đường Cẩm tái đi, cô ta cố gắng ổn định cảm xúc, không nói gì.
Lý Quỳnh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Đường Cẩm, cau mày. Nếu chuyện mất tiền lần trước không liên quan đến Đường Cẩm thì sao Đường Cẩm lại có phản ứng này được?
Đường Cẩm là con gái của đại tài phiệt, cô ta chẳng cần phải trộm tiền, vậy chỉ còn một khả năng. Tổ tiết mục sắp xếp chuyện này để tẩy trắng Đường Cẩm, biến Diệp Phạm thành vật hi sinh.
Lý Quỳnh khinh thường loại chuyện này nhất, ánh mắt đầy quái dị nhìn Đường Cẩm.
Dù là Cố Nhã Thần cũng ngửi ra điều không đúng. Phản ứng của Đường Cẩm quá kì lạ. Chẳng lẽ chuyện mất tiền do tổ tiết mục sắp xếp?
Tổ tiết mục đối với Diệp Phạm như thế, rõ ràng muốn tẩy trắng cho Đường Cẩm. Vậy cô ta tham gia chương trình thực tế này, biết đâu đến cuối cùng cô ta lại trở thành đệm chân cho Đường Cẩm?
Cố Nhã Thần nhìn Đường Cẩm, trong lòng lại có ý khác. Lúc tiếp xúc với Đường Cẩm, cô ta sẽ lưu lại thủ đoạn.
Đám người im lặng, giấu kín tâm tư.
Lý Quỳnh cúi đầu, Đinh Nhược Nghi không nói gì, Cố Nhã Thần lần đầu tiên không tiến đến chỗ Đường Cẩm.
Mọi thứ dường như thay đổi. Nhưng một chút thay đổi rất nhỏ như vậy lại gieo xuống một hạt giống trong lòng mọi người.
Một ngày nào đó, hạt giống này sẽ nảy mầm. Những bí mật đó rồi cũng sẽ nổi lên mặt nước.
Lúc này, Diệp Phạm đi đến cạnh Đường Cẩm.
Diệp Phạm nghiêng người, đến gần Đường Cẩm một chút.
Diệp Phạm không nhìn Đường Cẩm, khóe miệng cong lên tạo nụ cười lạnh lùng.
"Đường Cẩm, cô cho rằng ý đồ của cô không có ai biết sao?"
Giọng nói Diệp Phạm nhẹ bẫng, chỉ có cô và Đường Cẩm nghe thấy. Giọng điệu nghiêm nghị, không thể bỏ qua.
Đường Cẩm hoảng hốt.
Một giây sau, giọng nói lạnh buốt của Diệp Phạm nhẹ nhàng rơi xuống, giống như sương tuyết.
"Chẳng lẽ nhà họ Đường không dạy cô làm người phải biết người biết ta. Cô muốn hại người khác thì cũng phải tự biết đánh giá xem mình có khả năng không."
Mỗi chữ mỗi câu, vô cùng rõ ràng, chui thẳng vào tai Đường Cẩm.
Lúc Diệp Phạm nói chuyện đã giơ tay lên, giả bộ vén tóc bên tai cô ta, che đi động tác của cô.
Từ góc độ này, thợ quay phim không quay được cô đang làm gì.
Đối thoại vừa nãy, chỉ có cô Đường Cẩm biết.
Sau khi nói xong thì Diệp Phạm đứng thẳng lưng, chuyện vừa rồi giống như chỉ vô tình xảy ra.
Lúc này, Diệp Phạm nghiêng đầu, không nhìn Đường Cẩm.
Thợ quay phim không quay được các cô đang làm gì, bên Lý Quỳnh cũng không chú ý đến tình hình ở đây.
Mọi chuyện lúc nãy giống như bị che đậy trong gió, nhẹ nhàng thổi bay.
Đường Cẩm khiếp sợ, Diệp Phạm dám nói với cô như vậy?
Đường Cẩm mở to mắt, nhìn Diệp Phạm, vẻ mặt Diệp Phạm vẫn lạnh nhạt như thế, khiến cô ta tưởng chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ta.
Đường Cẩm vô cùng tức giận: "Diệp Phạm, cô lặp lại lần nữa."
Diệp Phạm giơ tay lên, cắt đứt Đường Cẩm. Diệp Phạm tỉnh táo nói: "Tôi không muốn cãi nhau với cô. Bây giờ tôi chỉ muốn dẫn mọi người rời khỏi chỗ này."
"Tôi không muốn lãng phí thời gian với cô."
Lý Quỳnh nói: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải rời khỏi đây. Đừng so đo mấy chuyện này nữa."
Giọng điệu rất bình thản nhưng nghe ra đang chỉ trích Đường Cẩm.
Ngay cả thái độ của Cố Nhã Thần cũng không tốt lắm: "Đường Cẩm, cô đừng nói nữa. Chúng ta phải rời khỏi đây trước."
Bất chấp tình huống hiện tại của họ, các cô biết tổ tiết mục sẽ không ra tay giúp đỡ bọn cô.
Ở nơi đất khách quê người, mọi người đã đi bộ lâu như vậy, thể chất và tinh thần đã vô cùng mệt mỏi, không còn khí lực để che giấu cảm xúc nữa.
Đường Cẩm tức tối. Cô ta bị Diệp Phạm mắng một trận như thế mà sao mọi người vẫn đứng về phía Diệp Phạm.
Diệp Phạm lười cãi lý với Đường Cẩm, cô nhìn mọi người.
"Nếu mọi người tin tôi, tôi sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây."
Tuy bên Lý Quỳnh nửa tin nửa ngờ, nhưng biểu hiện trước đó của Diệp Phạm đã thuyết phục họ.
Các cô gật đầu: "Được."
Đường Cẩm trơ mắt nhìn mọi người đi theo Diệp Phạm.
Cô ta không còn cách nào, chỉ có thể đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Spoil: Chương sau Hạ Hàn sẽ gặp Đô Đô.
Editor có lời muốn nói:
Mk sẽ tạm dừng đăng truyện 3 tuần để ôn thi, thi xong mình sẽ đăng truyện lại như cũ. Dù đã đăng lên bảng tin nhưng mk sợ những người không theo dõi mk sẽ ko biết lại tưởng mk drop thì chết. À sau khi thi xong mk sẽ đăng nhiều chương hơn, ít là 3, nhiều là 5 chương. Coi như là lời xin lỗi cũng là lời cảm ơn mọi người đã đợi mk quay lại ^_________^