Mọi người đều biết, ở trên tiết mục này, Hạ Hàn rất ít khi khen người khác. Trong kỳ quay trực tiếp này, anh cũng khen Ảnh hậu Thường Tố.
Mà bây giờ Hạ Hàn lại biểu đạt muốn cùng Diệp Phạm hợp tác lần nữa, mục đích là chứng minh kỹ năng diễn xuất của Diệp Phạm tiến bộ lớn đến thế nào.
Đối với các thí sinh mà nói, điều này không khác gì sự tán thưởng lớn lao nhất.
Diệp Phạm xoay người, giọng nói lạnh nhạt vắng vẻ: "Cảm ơn Hạ lão sư."
Hạ Hàn nhìn cô chằm chằm, âm thanh kéo dài ừ một tiếng.
Đổng Di biểu lộ rất hài lòng: "Diệp tôi cũng có cùng ý nghĩ với Hạ Hàn. Đêm nay cô biểu hiện rất tốt, là diễn viên mà trong lòng tôi muốn tìm."
Diệp Phạm đêm nay biểu hiện quá xuất sắc, đồng thời lúc cô bị đối thủ giở thủ đoạn đoạt kính cùng đổi lời thoại, lại không chút nào luống cuống, ngược lại hoàn toàn ngăn chặn Lư Ỷ Vấn, nắm thế cục trong tay.
Cho nên, mỗi ban giám khảo cho điểm số đều là 10 điểm! Đêm nay tranh tài điểm cao nhất chính là Diệp Phạm.
Trải qua tổng hợp điểm số hai trận đấu, thành tích của tất cả các thí sinh đã tới. Âm nhạc vang lên, mỗi một thí sinh đều theo thứ tự đi lên sân khấu, bọn họ đứng trước ống kính, thần sắc bất an.
Tề Thuật nhìn thành tích trong tay, lại nhìn thoáng qua các thí sinh: "Trước tiên tôi sẽ tuyên bố danh sách những người tăng hạng."
"Những người được gọi tên hãy tiến tới đứng ở phía trước."
"Hạng nhất, Thường Tố."
"Hạng hai, Thẩm Lạc Lạc."
"Hạng ba, Diệp Phạm."
Diệp Phạm đi lên phía trước, cùng bọn họ đứng chung một chỗ, ba người ôm lấy nhau.
Hiện trường cùng người xem trước màn ảnh nhỏ đều thở phào một hơi, trái tim của bọn họ một mực bị treo lên, hiện tại rốt cục buông xuống.
Tề Thuật lại tiếp tục gọi tên, các thí sinh từng người nối tiếp nhau đi lên. Cuối cùng trên chỉ còn lại hai người, Đặng Sơ cùng Lư Ỷ Vấn.
"Hai người các cô điểm số cách nhau rất ít." Tề Thuật nói, "Nhưng chỉ có một người có thể lưu lại, tiếp tục tham gia trận đấu."
Đặng Sơ lại đứng trước tình trạng như vậy, cô ôm ngực, trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Tề Thuật ngừng lại một chút, ánh mắt anh chậm rãi rơi vào trên thân Đặng Sơ.
"Đặng Sơ, chúc mừng cô."
Đặng Sơ thuận lợi vào vòng trong, người bị đào thải là Lư Ỷ Vấn. Sắc mặt của Lư Ỷ Vấn rất khó coi, cô ta cắn răng, suýt nữa bại lộ tâm tình của mình.
Tề Thuật nhìn Lư Ỷ Vấn: "Thật đáng tiếc, cô đã bị đào thải, hi vọng công việc sau này của cô thuận lợi."
Lư Ỷ Vấn không nói gì, một người mặt tối sầm trầm mặc rời khỏi sân khấu. Vị tuyển thủ đầu tiên bị đào thải, ngược lại khơi dậy trên internet toàn tiếng khen.
"Lư Ỷ Vấn đã đẩy ngã Diệp Phạm lại còn nhất thời đổi lời kịch, cô ta có tâm cơ muốn cho Diệp Phạm không qua được a, còn may là đã bị thực lực của Diệp Phạm vả mặt."
"Rốt cục bị đào thải, đây đại khái là chuyện vui nhất của kỳ này ta được xem ha ha ha."
Trong tiếng nghị luận náo loạn, kỳ tiết mục lần này cuối cùng kết thúc. Các thí sinh lọt vào vòng tiếp theo trở về biệt thự, chỉnh lý tốt hành lý, sau đó tự mình về nhà nghỉ ngơi.
Không biết kỳ tiếp theo chờ đợi bọn họ, sẽ có cái gì đây?
...
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Diệp Phạm trở về nhà.
Đô Đô đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, sau khi từ bệnh viện ra ngoài, bé lại biến trở về một tiểu mập mạp khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng.
Diệp Phạm vừa về đến nhà, Đô Đô liền lập tức xông tới.
"Mẹ, mẹ." Trước đó Đô Đô ở bệnh viện sau khi tỉnh lại thì Diệp Phạm đã rời đi. Dù Đô Đô không thấy Diệp Phạm cũng có chút thương tâm, nhưng may mắn Hạ Hàn vẫn còn ở đó. Hạ Hàn dỗ dành Đô Đô, Đô Đô rất nhanh liền vui vẻ.
Bây giờ thấy Diệp Phạm, Đô Đô lại bắt đầu ỷ lại cô. "Mẹ, bồi Đô Đô chơi."
Đô Đô nãi thanh nãi khí mở miệng, bé lôi kéo ống quần của Diệp Phạm, giật giật. Diệp Phạm đương nhiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Đô Đô.
"Đợi mẹ thay đồ đã có được hay không?"
Thanh âm của Đô Đô vang lên: "Được, mẹ mau nhanh đi."
Diệp Phạm nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Đô Đô, toàn thân mệt mỏi tất cả đều không còn. Cô thật sự không muốn Đô Đô bị bệnh trở lại.
"Lý mẹ, vất vả cho người rồi."
Bởi vì Đô Đô sinh bệnh, Lý mẹ cũng đi theo chạy lên chạy xuống. Có rất ít người cho dù đối đãi với ruột thịt của mình đều không được dụng tâm như thế.
Lý mẹ khoát tay áo: "Nào có." Lý mẹ còn cảm thấy là mình sơ sẩy, làm cho Đô Đô sinh bệnh, bà nghĩ về sau cần phải tận tâm hơn một chút nữa.
Diệp Phạm đi vào phòng đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng. Đô Đô đã không kịp chờ đợi liền gọi ở bên ngoài.
"Mẹ, chơi chơi trốn tìm."
Lần trước Diệp Phạm cùng Đô Đô chơi trò chơi này về sau, Đô Đô một mực lẩm bẩm. Diệp Phạm chọc chọc mặt nhỏ mũm mĩm của Đô Đô: "Ngày hôm nay chơi trò chơi mới đi."
Đô Đô nghe có trò chơi mới có thể chơi, lập tức toét miệng ra. "Vậy có thể gọi thúc thúc đến cùng chơi không ạ?"
Từ sau vụ sinh bệnh kia, Đô Đô càng dán Hạ Hàn, luôn nghĩ đến Hạ Hàn. Diệp Phạm không muốn dập tắt nhiệt tình của Đô Đô, chỉ có thể tìm lý do.
"Trò chơi này chỉ cần hai người chơi, cho nên thúc thúc lần này sẽ không cần tới."
Mặc dù Đô Đô có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu nhỏ một cái, gật gù nói: "Được ạ."
Diệp Phạm nắm tay nhỏ của Đô Đô, đem bé đưa đến cạnh góc tường.
"Đô Đô ở chỗ này chờ, mẹ sẽ đứng ở nơi đó." Diệp Phạm chỉ chỉ nơi cửa sổ. Diệp Phạm đem quy tắc của trò một hai ba Mộc Đầu Nhân* giải thích đơn giản một chút cho Đô Đô, Đô Đô rất nhanh liền hiểu.
(* giống như trò chơi ở mình mà một người quay mặt đi, người còn lại thừa cơ đi lên, khi người kia quay xuống thì không được động đậy. Không biết trò này gọi là gì nữa... Mộc Đầu Nhân: Người gỗ, tức là không động đậy giống người gỗ.)
Diệp Phạm đi đến vị trí của mình, quay lưng đi. Cô che mắt lại: "Được rồi, trò chơi bắt đầu."
"Một, hai, ba, Mộc Đầu Nhân." Diệp Phạm xoay người, Đô Đô đang duy trì tư thế chạy. Động tác lung lay sắp đổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nụ cười trong nháy mắt cứng lại.
Diệp Phạm nín cười: "Bạn nhỏ Diệp Đạc, bạn có thể trở lại vị trí cũ." Diệp Phạm vừa nói, Đô Đô toàn thân mũm mĩm căng thẳng buông lỏng, lạch bạch chạy về chỗ cũ.
"Mẹ, tiếp tục đi."
Diệp Phạm lại quay lưng đi, che đi ánh mắt của mình. Đô Đô lần này đã có kinh nghiệm, bé tình nguyện đi chậm rãi chút, cũng không muốn một lần nữa trở lại chỗ ban đầu. Đô Đô rất có kiên nhẫn, từng chút từng chút tới gần Diệp Phạm.
Sau vài lần, Diệp Phạm biết Đô Đô đang ở ngay sau lưng cô.
"Một, hai..." Diệp Phạm còn chưa hô xong, Đô Đô từ phía sau lưng ôm lấy cổ của cô.
"Mẹ, bắt được mẹ rồi."
Diệp Phạm vừa muốn tóm lấy cánh tay mập mạp của Đô Đô, không nghĩ tới Đô Đô lại ỷ lại trên lưng của cô, thế mà không chạy đi theo quy tắc trò chơi. Tay Đô Đô nắm vào cùng một chỗ, ở trên mặt Diệp Phạm cọ a cọ, rõ ràng là đang làm nũng.
Diệp Phạm khẽ giật mình: "Làm sao vậy? Bảo bối."
Đô Đô một mực cùng Diệp Phạm làm nũng dễ thương.
"Mẹ, lần sau chúng ta gọi thúc thúc cũng tới chơi."
Diệp Phạm vừa muốn mở miệng, Đô Đô lại dùng nãi âm nhỏ đáng yêu thương lượng với Diệp Phạm.
"Đây là trò chơi trong nhà Đô Đô, cũng có thể ba người chơi a."
Diệp Phạm tưởng tượng một chút hình tượng của Hạ Hàn lúc tham dự trò chơi. Cô không tưởng tượng ra được Hạ Hàn người lạnh lùng như vậy, sẽ chơi trò chơi ngây thơ thế này. Diệp Phạm giải thích cho Đô Đô: "Con cũng chưa hỏi qua thúc thúc muốn hay không chơi, biết đâu thúc thúc không thích chơi thì sao?"
Thanh âm của Đô Đô lập tức hưng phấn lên. "Vậy Đô Đô hiện tại liền đi hỏi."
Diệp Phạm: "..."
Ở một nơi khác, Hạ Hàn đang đi tuyên truyền bộ phim cảnh sát bắt cướp quay trước đó. Anh từ buổi họp báo đi ra, dọc theo đường đi đều là phóng viên của các tạp chí lớn, vây bên ngoài.
Hạ Hàn vừa ra, máy ảnh liền nhắm vào anh. Đèn flash không ngừng lóe lên, có chút chói mắt, nhưng sắc mặt Hạ Hàn vẫn như cũ. Ngày hôm nay Hạ Hàn mặc vào một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, càng lộ ra vẻ lạnh lẽo của anh.
Đối mặt với những vấn đề của phóng viên, Hạ Hàn cũng không nói nhiều. Anh chỉ là dừng lại một lát, trả lời mấy vấn đề liên quan tới phim. Mà đối với chuyện riêng của anh, Hạ Hàn từ trước đến nay không hề đề cập tới.
Hạ Hàn bước nhanh đi vào trong xe, cửa xe khép lại, ồn ào náo động bị ngăn cách ở ngoài xe. Hạ Hàn tựa vào chỗ ngồi, thời điểm rời khỏi ánh mắt của công chúng, anh mới trầm tĩnh lại. Giữa hàng lông mày lộ ra chút mệt mỏi.
Tài xế đạp chân ga, xe chậm rãi rời đi. Hạ Hàn vuốt vuốt mi tâm, hỏi trợ lý một câu.
"Ban đêm có người nào gọi điện thoại tới hay không?"
Trợ lý đưa di động đưa tới: "Diệp Phạm có gọi một cú điện thoại."
Tâm tư của Hạ Hàn từ trước đến nay ẩn tàng rất sâu, nhưng giờ phút này, mắt anh dần sâu xuống, khí chất lạnh lùng trên người trở nên nhu hòa không ít. Hạ Hàn trượt danh bạ người liên hệ, tìm tới tên Diệp Phạm, đang định gọi lại. Chuông đột nhiên vang vài tiếng, là số của Diệp Phạm, nhưng đầu kia lại truyền đến thanh âm của Đô Đô.
"Thúc thúc."
Hạ Hàn đã đoán được, người chủ động gọi điện thoại đến không thể lại là Diệp Phạm, nhất định là do Đô Đô yêu cầu. Giọng điệu của Hạ Hàn ôn nhu thêm mấy phần: "Ân."
Đô Đô nãi thanh nãi khí hỏi: "Vừa rồi mẹ để con gọi điện thoại cho thúc thúc, con muốn hỏi thúc thúc một vấn đề."
Hạ Hàn cười khẽ một tiếng: "Đô Đô hỏi đi."
Thanh âm của Đô Đô có chút ủy khuất: "Đô Đô muốn cùng thúc thúc chơi trò chơi một hai ba Mộc Đầu Nhân, thế nhưng mẹ nói thúc thúc không thích chơi."
Đáy mắt Hạ Hàn lộ ra thần sắc hiểu rõ, anh cười cười: "Mẹ của con chắc nhớ lầm rồi, thúc thúc rất thích bồi Đô Đô chơi."
Đô Đô a một tiếng, thanh âm vừa rồi sa sút lập tức trở nên hưng phấn.
"Đô Đô, con đang gọi điện thoại cho ai?" Giọng nói đầy nghi hoặc của Diệp Phạm thông qua điện thoại di động lọt vào trong tai Hạ Hàn.
Đô Đô tranh thủ thời gian đối với điện thoại di động nói một câu: "Thúc thúc, hẹn gặp lại." Sau khi nói xong, Đô Đô liền cúp máy.
Đáy mắt Hạ Hàn ẩn lấy ý cười, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ xe cảnh sắc không ngừng lùi dần, bên ngoài là bóng đêm thâm trầm. Dọc theo đường đi nhìn lại, cả tòa thành thị bị đêm tối bao phủ, nhưng vẫn phồn hoa như cũ.
Một lát sau, xe ngừng lại.
Hạ Hàn từ trên xe bước xuống, đêm nay anh ở đại trạch của Hạ gia qua đêm. Thời điểm xe đến nơi, bầu trời đột nhiên mưa. Tiếng mưa rơi cực nặng, mưa lạnh rơi vào trên bờ vai của Hạ Hàn. Anh không mở ô, nước mưa dính ướt y phục anh, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào.
Hạ Hàn không có nói cho Hạ lão thái thái, đêm nay anh sẽ về nhà, Hạ lão thái thái hẹn bạn bè đi chơi, không ở nhà. Hạ Hàn trực tiếp đi hướng gian phòng của mình, anh một bên đi lên lầu, một bên lấy tay mở cúc trên âu phục của mình.
Đèn trên trần bị mở ra, cả phòng bỗng nhiên sáng lên. Hạ Hàn đem âu phục treo ở một bên. Trên bàn đặt vào một quyển album ảnh, hẳn là lúc quản gia chỉnh lý giá sách, không cẩn thận làm rơi xuống. Hạ Hàn cầm lấy album ảnh, chuẩn bị nhét lại trên giá sách.
Có tấm hình đột nhiên từ trong album ảnh rơi ra. Trên tấm ảnh là người mẹ đã qua đời của Hạ Hàn cùng Trình Bình chụp ảnh chung. Khi đó, tuổi của hai người cũng không lớn, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Hạ Hàn nhặt ảnh chụp lên, muốn đem ảnh chụp kẹp vào trong album ảnh. Anh tùy ý lật ra album ảnh, một giây sau, động tác của anh dừng lại. Mắt sắc của Hạ Hàn dần sâu, ngón tay ngừng lưu trên một tấm ảnh.
Là ảnh chụp Hạ Hàn khi còn bé.
Hạ Hàn giật mình, anh lập tức cầm lấy điện thoại ở một bên, mở ra album ảnh bên trong máy. Album ảnh có mật mã, chỉ có Hạ Hàn biết. Ngón tay chạm nhẹ, album ảnh mở ra, ảnh chụp bên trong toàn là cùng Diệp Phạm có quan hệ.
Tấm ảnh mà Diệp Phạm đang luyện tập bị Tề Thuật chụp gửi tới, anh vẫn còn giữ, còn có mấy tấm chụp Diệp Phạm ôm Đô Đô, trong lúc vô tình anh đã chụp xuống.
Chuyện cũ ở trong đầu anh thoáng hiện qua, hồi ức cuồn cuộn.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Phạm từ từ nhắm lại hai mắt kéo đàn violon, tiếng đàn tựa hồ như phiêu lãng ở bên tai anh. Tiếng đàn quen thuộc đến cực điểm, một lần lại một lần làm anh thấy thả lỏng.
Những hồi ức kia hiện lên rõ mồn một trước mắt, dù đã trôi qua một đoạn thời gian, nhưng đối với anh mà nói, cũng vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Diệp Phạm bây giờ có một thân phận hoàn toàn xa lạ, nhưng đối với anh lại vẫn quen thuộc như thế.
Hạ Hàn rõ ràng sự lo lắng của Diệp Phạm, Diệp Phạm nhìn thấy những thứ kia sẽ ngăn cản ở trước mặt bọn họ, nhưng Hạ Hàn nghĩ đến lại là bọn họ sẽ có tương lai.
Diệp Phạm không chịu tới gần anh, nhưng anh có thể từng bước một đến gần cô. Hạ Hàn một lần nữa đem ánh mắt nhìn trên màn hình điện thoại di động, trên tấm ảnh Diệp Phạm ôm Đô Đô, mặt của cô dịu dàng, Đô Đô toàn tâm ỷ lại.
Hạ Hàn đưa di động đặt ở bên trên album ảnh, đem ảnh của Đô Đô cùng ảnh chụp của anh khi còn bé so sánh. Để như vậy xem xét, hiện tại hình dáng của Đô Đô cùng anh khi còn bé giống nhau kinh người.
Lúc mới bắt đầu, Hạ Hàn cảm thấy Đô Đô cùng anh có dáng dấp hơi giống, nhưng là một chút cũng không hướng cái phương hướng này suy nghĩ, bởi vì anh xưa nay sẽ không đặc biệt đi lật lại ảnh chụp khi còn bé.
Nhưng là hiện tại khi anh nhìn thấy tấm hình này, không khỏi nghi ngờ. Trước đó Diệp Phạm phòng bị đủ kiểu tựa hồ cũng là điểm đáng ngờ. Bất kể là cùng anh đóng phim, hay là có mặt tại hoạt động nào, Diệp Phạm luôn luôn bảo trì một khoảng cách rất xa. Biết anh đối với cô có cảm giác, cô lại dùng đứa bé đến cự tuyệt anh.
Diệp Phạm thậm chí không muốn để cho anh cùng Đô Đô tiếp xúc, cô sẽ tận lực phòng ngừa hai người chạm mặt. Chẳng lẽ Diệp Phạm không cho anh cùng Đô Đô gặp mặt, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác hay sao?
Trong đầu Hạ Hàn hiện lên từng ký ức một.
Lúc mới gặp Đô Đô, anh không khỏi có cảm giác quen thuộc, về sau lại trời xui đất gặp được bé mấy lần, Đô Đô ngoài ý muốn tín nhiệm anh một người xa lạ như vậy...
Vận mệnh của bọn họ liên hệ với nhau, từng sự kiện, tựa hồ cũng chỉ theo một cái phương hướng.
Nghi hoặc của Hạ Hàn ẩn giấu dưới lớp sương mù dày đặc, mặt biển nhìn như bình yên nhưng dưới đáy lại sóng gió cuồn cuộn, chân tướng tựa hồ chỉ cách một bước.
Chẳng lẽ...
Đô Đô là con trai ruột của anh?
Hạ Hàn thần sắc nặng nề, anh nghe thấy tiếng mưa rơi nhỏ xíu từ ngoài cửa sổ truyền đến. Nhưng tiếng gió, tiếng mưa đều bị ngăn cản ở ngoài, chỉ dám ở bên ngoài tùy ý ồn ào náo động.
Hạ Hàn đi đến trước cửa sổ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tựa hồ sẽ không ngừng mưa.
Con mắt đen nhánh của anh sâu cạn không rõ, đáy mắt lại một mảnh tĩnh mịch.
Một giây sau, Hạ Hàn bấm số điện thoại của bác sĩ Triệu. Đầu bên kia rất nhanh liền có người nhận. Thanh âm thanh lãnh của Hạ Hàn nặng nề vang lên trong đêm lặng im đến cực điểm.
Mưa rơi lạnh thấu xương, làm mơ hồ đường phân cách giữa trời và đất, nhưng suy nghĩ trong đáy lòng Hạ Hàn lại phi thường rõ ràng.
Nghi vấn, hiếu kì cùng bí ẩn... Đều bị mưa to ngoài cửa sổ bao trùm. Trong mắt trầm sâu của Hạ Hàn, ẩn ẩn sáng lên một tia sáng nhỏ bé.
Thanh âm của anh thật thấp, vang vào trong đêm mưa thanh lãnh.
"Mẫu máu của Diệp Đạc ngày đó vẫn còn chứ?"
~~~
Mà bây giờ Hạ Hàn lại biểu đạt muốn cùng Diệp Phạm hợp tác lần nữa, mục đích là chứng minh kỹ năng diễn xuất của Diệp Phạm tiến bộ lớn đến thế nào.
Đối với các thí sinh mà nói, điều này không khác gì sự tán thưởng lớn lao nhất.
Diệp Phạm xoay người, giọng nói lạnh nhạt vắng vẻ: "Cảm ơn Hạ lão sư."
Hạ Hàn nhìn cô chằm chằm, âm thanh kéo dài ừ một tiếng.
Đổng Di biểu lộ rất hài lòng: "Diệp tôi cũng có cùng ý nghĩ với Hạ Hàn. Đêm nay cô biểu hiện rất tốt, là diễn viên mà trong lòng tôi muốn tìm."
Diệp Phạm đêm nay biểu hiện quá xuất sắc, đồng thời lúc cô bị đối thủ giở thủ đoạn đoạt kính cùng đổi lời thoại, lại không chút nào luống cuống, ngược lại hoàn toàn ngăn chặn Lư Ỷ Vấn, nắm thế cục trong tay.
Cho nên, mỗi ban giám khảo cho điểm số đều là 10 điểm! Đêm nay tranh tài điểm cao nhất chính là Diệp Phạm.
Trải qua tổng hợp điểm số hai trận đấu, thành tích của tất cả các thí sinh đã tới. Âm nhạc vang lên, mỗi một thí sinh đều theo thứ tự đi lên sân khấu, bọn họ đứng trước ống kính, thần sắc bất an.
Tề Thuật nhìn thành tích trong tay, lại nhìn thoáng qua các thí sinh: "Trước tiên tôi sẽ tuyên bố danh sách những người tăng hạng."
"Những người được gọi tên hãy tiến tới đứng ở phía trước."
"Hạng nhất, Thường Tố."
"Hạng hai, Thẩm Lạc Lạc."
"Hạng ba, Diệp Phạm."
Diệp Phạm đi lên phía trước, cùng bọn họ đứng chung một chỗ, ba người ôm lấy nhau.
Hiện trường cùng người xem trước màn ảnh nhỏ đều thở phào một hơi, trái tim của bọn họ một mực bị treo lên, hiện tại rốt cục buông xuống.
Tề Thuật lại tiếp tục gọi tên, các thí sinh từng người nối tiếp nhau đi lên. Cuối cùng trên chỉ còn lại hai người, Đặng Sơ cùng Lư Ỷ Vấn.
"Hai người các cô điểm số cách nhau rất ít." Tề Thuật nói, "Nhưng chỉ có một người có thể lưu lại, tiếp tục tham gia trận đấu."
Đặng Sơ lại đứng trước tình trạng như vậy, cô ôm ngực, trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Tề Thuật ngừng lại một chút, ánh mắt anh chậm rãi rơi vào trên thân Đặng Sơ.
"Đặng Sơ, chúc mừng cô."
Đặng Sơ thuận lợi vào vòng trong, người bị đào thải là Lư Ỷ Vấn. Sắc mặt của Lư Ỷ Vấn rất khó coi, cô ta cắn răng, suýt nữa bại lộ tâm tình của mình.
Tề Thuật nhìn Lư Ỷ Vấn: "Thật đáng tiếc, cô đã bị đào thải, hi vọng công việc sau này của cô thuận lợi."
Lư Ỷ Vấn không nói gì, một người mặt tối sầm trầm mặc rời khỏi sân khấu. Vị tuyển thủ đầu tiên bị đào thải, ngược lại khơi dậy trên internet toàn tiếng khen.
"Lư Ỷ Vấn đã đẩy ngã Diệp Phạm lại còn nhất thời đổi lời kịch, cô ta có tâm cơ muốn cho Diệp Phạm không qua được a, còn may là đã bị thực lực của Diệp Phạm vả mặt."
"Rốt cục bị đào thải, đây đại khái là chuyện vui nhất của kỳ này ta được xem ha ha ha."
Trong tiếng nghị luận náo loạn, kỳ tiết mục lần này cuối cùng kết thúc. Các thí sinh lọt vào vòng tiếp theo trở về biệt thự, chỉnh lý tốt hành lý, sau đó tự mình về nhà nghỉ ngơi.
Không biết kỳ tiếp theo chờ đợi bọn họ, sẽ có cái gì đây?
...
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Diệp Phạm trở về nhà.
Đô Đô đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, sau khi từ bệnh viện ra ngoài, bé lại biến trở về một tiểu mập mạp khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng.
Diệp Phạm vừa về đến nhà, Đô Đô liền lập tức xông tới.
"Mẹ, mẹ." Trước đó Đô Đô ở bệnh viện sau khi tỉnh lại thì Diệp Phạm đã rời đi. Dù Đô Đô không thấy Diệp Phạm cũng có chút thương tâm, nhưng may mắn Hạ Hàn vẫn còn ở đó. Hạ Hàn dỗ dành Đô Đô, Đô Đô rất nhanh liền vui vẻ.
Bây giờ thấy Diệp Phạm, Đô Đô lại bắt đầu ỷ lại cô. "Mẹ, bồi Đô Đô chơi."
Đô Đô nãi thanh nãi khí mở miệng, bé lôi kéo ống quần của Diệp Phạm, giật giật. Diệp Phạm đương nhiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Đô Đô.
"Đợi mẹ thay đồ đã có được hay không?"
Thanh âm của Đô Đô vang lên: "Được, mẹ mau nhanh đi."
Diệp Phạm nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Đô Đô, toàn thân mệt mỏi tất cả đều không còn. Cô thật sự không muốn Đô Đô bị bệnh trở lại.
"Lý mẹ, vất vả cho người rồi."
Bởi vì Đô Đô sinh bệnh, Lý mẹ cũng đi theo chạy lên chạy xuống. Có rất ít người cho dù đối đãi với ruột thịt của mình đều không được dụng tâm như thế.
Lý mẹ khoát tay áo: "Nào có." Lý mẹ còn cảm thấy là mình sơ sẩy, làm cho Đô Đô sinh bệnh, bà nghĩ về sau cần phải tận tâm hơn một chút nữa.
Diệp Phạm đi vào phòng đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng. Đô Đô đã không kịp chờ đợi liền gọi ở bên ngoài.
"Mẹ, chơi chơi trốn tìm."
Lần trước Diệp Phạm cùng Đô Đô chơi trò chơi này về sau, Đô Đô một mực lẩm bẩm. Diệp Phạm chọc chọc mặt nhỏ mũm mĩm của Đô Đô: "Ngày hôm nay chơi trò chơi mới đi."
Đô Đô nghe có trò chơi mới có thể chơi, lập tức toét miệng ra. "Vậy có thể gọi thúc thúc đến cùng chơi không ạ?"
Từ sau vụ sinh bệnh kia, Đô Đô càng dán Hạ Hàn, luôn nghĩ đến Hạ Hàn. Diệp Phạm không muốn dập tắt nhiệt tình của Đô Đô, chỉ có thể tìm lý do.
"Trò chơi này chỉ cần hai người chơi, cho nên thúc thúc lần này sẽ không cần tới."
Mặc dù Đô Đô có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu nhỏ một cái, gật gù nói: "Được ạ."
Diệp Phạm nắm tay nhỏ của Đô Đô, đem bé đưa đến cạnh góc tường.
"Đô Đô ở chỗ này chờ, mẹ sẽ đứng ở nơi đó." Diệp Phạm chỉ chỉ nơi cửa sổ. Diệp Phạm đem quy tắc của trò một hai ba Mộc Đầu Nhân* giải thích đơn giản một chút cho Đô Đô, Đô Đô rất nhanh liền hiểu.
(* giống như trò chơi ở mình mà một người quay mặt đi, người còn lại thừa cơ đi lên, khi người kia quay xuống thì không được động đậy. Không biết trò này gọi là gì nữa... Mộc Đầu Nhân: Người gỗ, tức là không động đậy giống người gỗ.)
Diệp Phạm đi đến vị trí của mình, quay lưng đi. Cô che mắt lại: "Được rồi, trò chơi bắt đầu."
"Một, hai, ba, Mộc Đầu Nhân." Diệp Phạm xoay người, Đô Đô đang duy trì tư thế chạy. Động tác lung lay sắp đổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nụ cười trong nháy mắt cứng lại.
Diệp Phạm nín cười: "Bạn nhỏ Diệp Đạc, bạn có thể trở lại vị trí cũ." Diệp Phạm vừa nói, Đô Đô toàn thân mũm mĩm căng thẳng buông lỏng, lạch bạch chạy về chỗ cũ.
"Mẹ, tiếp tục đi."
Diệp Phạm lại quay lưng đi, che đi ánh mắt của mình. Đô Đô lần này đã có kinh nghiệm, bé tình nguyện đi chậm rãi chút, cũng không muốn một lần nữa trở lại chỗ ban đầu. Đô Đô rất có kiên nhẫn, từng chút từng chút tới gần Diệp Phạm.
Sau vài lần, Diệp Phạm biết Đô Đô đang ở ngay sau lưng cô.
"Một, hai..." Diệp Phạm còn chưa hô xong, Đô Đô từ phía sau lưng ôm lấy cổ của cô.
"Mẹ, bắt được mẹ rồi."
Diệp Phạm vừa muốn tóm lấy cánh tay mập mạp của Đô Đô, không nghĩ tới Đô Đô lại ỷ lại trên lưng của cô, thế mà không chạy đi theo quy tắc trò chơi. Tay Đô Đô nắm vào cùng một chỗ, ở trên mặt Diệp Phạm cọ a cọ, rõ ràng là đang làm nũng.
Diệp Phạm khẽ giật mình: "Làm sao vậy? Bảo bối."
Đô Đô một mực cùng Diệp Phạm làm nũng dễ thương.
"Mẹ, lần sau chúng ta gọi thúc thúc cũng tới chơi."
Diệp Phạm vừa muốn mở miệng, Đô Đô lại dùng nãi âm nhỏ đáng yêu thương lượng với Diệp Phạm.
"Đây là trò chơi trong nhà Đô Đô, cũng có thể ba người chơi a."
Diệp Phạm tưởng tượng một chút hình tượng của Hạ Hàn lúc tham dự trò chơi. Cô không tưởng tượng ra được Hạ Hàn người lạnh lùng như vậy, sẽ chơi trò chơi ngây thơ thế này. Diệp Phạm giải thích cho Đô Đô: "Con cũng chưa hỏi qua thúc thúc muốn hay không chơi, biết đâu thúc thúc không thích chơi thì sao?"
Thanh âm của Đô Đô lập tức hưng phấn lên. "Vậy Đô Đô hiện tại liền đi hỏi."
Diệp Phạm: "..."
Ở một nơi khác, Hạ Hàn đang đi tuyên truyền bộ phim cảnh sát bắt cướp quay trước đó. Anh từ buổi họp báo đi ra, dọc theo đường đi đều là phóng viên của các tạp chí lớn, vây bên ngoài.
Hạ Hàn vừa ra, máy ảnh liền nhắm vào anh. Đèn flash không ngừng lóe lên, có chút chói mắt, nhưng sắc mặt Hạ Hàn vẫn như cũ. Ngày hôm nay Hạ Hàn mặc vào một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, càng lộ ra vẻ lạnh lẽo của anh.
Đối mặt với những vấn đề của phóng viên, Hạ Hàn cũng không nói nhiều. Anh chỉ là dừng lại một lát, trả lời mấy vấn đề liên quan tới phim. Mà đối với chuyện riêng của anh, Hạ Hàn từ trước đến nay không hề đề cập tới.
Hạ Hàn bước nhanh đi vào trong xe, cửa xe khép lại, ồn ào náo động bị ngăn cách ở ngoài xe. Hạ Hàn tựa vào chỗ ngồi, thời điểm rời khỏi ánh mắt của công chúng, anh mới trầm tĩnh lại. Giữa hàng lông mày lộ ra chút mệt mỏi.
Tài xế đạp chân ga, xe chậm rãi rời đi. Hạ Hàn vuốt vuốt mi tâm, hỏi trợ lý một câu.
"Ban đêm có người nào gọi điện thoại tới hay không?"
Trợ lý đưa di động đưa tới: "Diệp Phạm có gọi một cú điện thoại."
Tâm tư của Hạ Hàn từ trước đến nay ẩn tàng rất sâu, nhưng giờ phút này, mắt anh dần sâu xuống, khí chất lạnh lùng trên người trở nên nhu hòa không ít. Hạ Hàn trượt danh bạ người liên hệ, tìm tới tên Diệp Phạm, đang định gọi lại. Chuông đột nhiên vang vài tiếng, là số của Diệp Phạm, nhưng đầu kia lại truyền đến thanh âm của Đô Đô.
"Thúc thúc."
Hạ Hàn đã đoán được, người chủ động gọi điện thoại đến không thể lại là Diệp Phạm, nhất định là do Đô Đô yêu cầu. Giọng điệu của Hạ Hàn ôn nhu thêm mấy phần: "Ân."
Đô Đô nãi thanh nãi khí hỏi: "Vừa rồi mẹ để con gọi điện thoại cho thúc thúc, con muốn hỏi thúc thúc một vấn đề."
Hạ Hàn cười khẽ một tiếng: "Đô Đô hỏi đi."
Thanh âm của Đô Đô có chút ủy khuất: "Đô Đô muốn cùng thúc thúc chơi trò chơi một hai ba Mộc Đầu Nhân, thế nhưng mẹ nói thúc thúc không thích chơi."
Đáy mắt Hạ Hàn lộ ra thần sắc hiểu rõ, anh cười cười: "Mẹ của con chắc nhớ lầm rồi, thúc thúc rất thích bồi Đô Đô chơi."
Đô Đô a một tiếng, thanh âm vừa rồi sa sút lập tức trở nên hưng phấn.
"Đô Đô, con đang gọi điện thoại cho ai?" Giọng nói đầy nghi hoặc của Diệp Phạm thông qua điện thoại di động lọt vào trong tai Hạ Hàn.
Đô Đô tranh thủ thời gian đối với điện thoại di động nói một câu: "Thúc thúc, hẹn gặp lại." Sau khi nói xong, Đô Đô liền cúp máy.
Đáy mắt Hạ Hàn ẩn lấy ý cười, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ xe cảnh sắc không ngừng lùi dần, bên ngoài là bóng đêm thâm trầm. Dọc theo đường đi nhìn lại, cả tòa thành thị bị đêm tối bao phủ, nhưng vẫn phồn hoa như cũ.
Một lát sau, xe ngừng lại.
Hạ Hàn từ trên xe bước xuống, đêm nay anh ở đại trạch của Hạ gia qua đêm. Thời điểm xe đến nơi, bầu trời đột nhiên mưa. Tiếng mưa rơi cực nặng, mưa lạnh rơi vào trên bờ vai của Hạ Hàn. Anh không mở ô, nước mưa dính ướt y phục anh, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào.
Hạ Hàn không có nói cho Hạ lão thái thái, đêm nay anh sẽ về nhà, Hạ lão thái thái hẹn bạn bè đi chơi, không ở nhà. Hạ Hàn trực tiếp đi hướng gian phòng của mình, anh một bên đi lên lầu, một bên lấy tay mở cúc trên âu phục của mình.
Đèn trên trần bị mở ra, cả phòng bỗng nhiên sáng lên. Hạ Hàn đem âu phục treo ở một bên. Trên bàn đặt vào một quyển album ảnh, hẳn là lúc quản gia chỉnh lý giá sách, không cẩn thận làm rơi xuống. Hạ Hàn cầm lấy album ảnh, chuẩn bị nhét lại trên giá sách.
Có tấm hình đột nhiên từ trong album ảnh rơi ra. Trên tấm ảnh là người mẹ đã qua đời của Hạ Hàn cùng Trình Bình chụp ảnh chung. Khi đó, tuổi của hai người cũng không lớn, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Hạ Hàn nhặt ảnh chụp lên, muốn đem ảnh chụp kẹp vào trong album ảnh. Anh tùy ý lật ra album ảnh, một giây sau, động tác của anh dừng lại. Mắt sắc của Hạ Hàn dần sâu, ngón tay ngừng lưu trên một tấm ảnh.
Là ảnh chụp Hạ Hàn khi còn bé.
Hạ Hàn giật mình, anh lập tức cầm lấy điện thoại ở một bên, mở ra album ảnh bên trong máy. Album ảnh có mật mã, chỉ có Hạ Hàn biết. Ngón tay chạm nhẹ, album ảnh mở ra, ảnh chụp bên trong toàn là cùng Diệp Phạm có quan hệ.
Tấm ảnh mà Diệp Phạm đang luyện tập bị Tề Thuật chụp gửi tới, anh vẫn còn giữ, còn có mấy tấm chụp Diệp Phạm ôm Đô Đô, trong lúc vô tình anh đã chụp xuống.
Chuyện cũ ở trong đầu anh thoáng hiện qua, hồi ức cuồn cuộn.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Phạm từ từ nhắm lại hai mắt kéo đàn violon, tiếng đàn tựa hồ như phiêu lãng ở bên tai anh. Tiếng đàn quen thuộc đến cực điểm, một lần lại một lần làm anh thấy thả lỏng.
Những hồi ức kia hiện lên rõ mồn một trước mắt, dù đã trôi qua một đoạn thời gian, nhưng đối với anh mà nói, cũng vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Diệp Phạm bây giờ có một thân phận hoàn toàn xa lạ, nhưng đối với anh lại vẫn quen thuộc như thế.
Hạ Hàn rõ ràng sự lo lắng của Diệp Phạm, Diệp Phạm nhìn thấy những thứ kia sẽ ngăn cản ở trước mặt bọn họ, nhưng Hạ Hàn nghĩ đến lại là bọn họ sẽ có tương lai.
Diệp Phạm không chịu tới gần anh, nhưng anh có thể từng bước một đến gần cô. Hạ Hàn một lần nữa đem ánh mắt nhìn trên màn hình điện thoại di động, trên tấm ảnh Diệp Phạm ôm Đô Đô, mặt của cô dịu dàng, Đô Đô toàn tâm ỷ lại.
Hạ Hàn đưa di động đặt ở bên trên album ảnh, đem ảnh của Đô Đô cùng ảnh chụp của anh khi còn bé so sánh. Để như vậy xem xét, hiện tại hình dáng của Đô Đô cùng anh khi còn bé giống nhau kinh người.
Lúc mới bắt đầu, Hạ Hàn cảm thấy Đô Đô cùng anh có dáng dấp hơi giống, nhưng là một chút cũng không hướng cái phương hướng này suy nghĩ, bởi vì anh xưa nay sẽ không đặc biệt đi lật lại ảnh chụp khi còn bé.
Nhưng là hiện tại khi anh nhìn thấy tấm hình này, không khỏi nghi ngờ. Trước đó Diệp Phạm phòng bị đủ kiểu tựa hồ cũng là điểm đáng ngờ. Bất kể là cùng anh đóng phim, hay là có mặt tại hoạt động nào, Diệp Phạm luôn luôn bảo trì một khoảng cách rất xa. Biết anh đối với cô có cảm giác, cô lại dùng đứa bé đến cự tuyệt anh.
Diệp Phạm thậm chí không muốn để cho anh cùng Đô Đô tiếp xúc, cô sẽ tận lực phòng ngừa hai người chạm mặt. Chẳng lẽ Diệp Phạm không cho anh cùng Đô Đô gặp mặt, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác hay sao?
Trong đầu Hạ Hàn hiện lên từng ký ức một.
Lúc mới gặp Đô Đô, anh không khỏi có cảm giác quen thuộc, về sau lại trời xui đất gặp được bé mấy lần, Đô Đô ngoài ý muốn tín nhiệm anh một người xa lạ như vậy...
Vận mệnh của bọn họ liên hệ với nhau, từng sự kiện, tựa hồ cũng chỉ theo một cái phương hướng.
Nghi hoặc của Hạ Hàn ẩn giấu dưới lớp sương mù dày đặc, mặt biển nhìn như bình yên nhưng dưới đáy lại sóng gió cuồn cuộn, chân tướng tựa hồ chỉ cách một bước.
Chẳng lẽ...
Đô Đô là con trai ruột của anh?
Hạ Hàn thần sắc nặng nề, anh nghe thấy tiếng mưa rơi nhỏ xíu từ ngoài cửa sổ truyền đến. Nhưng tiếng gió, tiếng mưa đều bị ngăn cản ở ngoài, chỉ dám ở bên ngoài tùy ý ồn ào náo động.
Hạ Hàn đi đến trước cửa sổ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tựa hồ sẽ không ngừng mưa.
Con mắt đen nhánh của anh sâu cạn không rõ, đáy mắt lại một mảnh tĩnh mịch.
Một giây sau, Hạ Hàn bấm số điện thoại của bác sĩ Triệu. Đầu bên kia rất nhanh liền có người nhận. Thanh âm thanh lãnh của Hạ Hàn nặng nề vang lên trong đêm lặng im đến cực điểm.
Mưa rơi lạnh thấu xương, làm mơ hồ đường phân cách giữa trời và đất, nhưng suy nghĩ trong đáy lòng Hạ Hàn lại phi thường rõ ràng.
Nghi vấn, hiếu kì cùng bí ẩn... Đều bị mưa to ngoài cửa sổ bao trùm. Trong mắt trầm sâu của Hạ Hàn, ẩn ẩn sáng lên một tia sáng nhỏ bé.
Thanh âm của anh thật thấp, vang vào trong đêm mưa thanh lãnh.
"Mẫu máu của Diệp Đạc ngày đó vẫn còn chứ?"
~~~