Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 68: "Mẹ Của Bé Có Thể Tiếp Nhận Hạ Thúc Thúc Hay Không?"

Trước đó, tiết mục tổ « Kế hoạch Cự Tinh » để 11 vị tuyển thủ chính thức quay chụp quảng cáo, bọn họ làm như vậy có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bởi vì « Kế hoạch Cự Tinh » an bài những trận đấu rất chặt chẽ, các minh tinh sau khi tham gia tiết mục tuyển diễn viên này, việc tiếp nhận hoạt động cùng bình thường so sánh mà nói sẽ ít đi một chút.
Quay chụp quảng cáo, có thể gia tăng độ lộ ra ánh sáng của họ. Lại hấp dẫn fan hâm mộ đến xem tiết mục này, như vậy đã có thể kéo được tỉ lệ người xem, lại có thể gia tăng độ thảo luận của tiết mục.
Thứ hai, những người bình thường tham gia tiết mục, cùng các minh tinh so sánh nhân khí không cao. Như vậy có thể đề cao độ thiện cảm cùng nhân khí của bọn họ, để càng nhiều người biết đến các cô ấy.
Sau khi hậu kỳ chế tác quảng cáo hoàn thành, tiết mục tổ sẽ ở trên mạng đưa ra quảng cáo, đồng thời, các sản phẩm liên quan ở trong quảng cáo đều sẽ đồng bộ bắt đầu tiêu thụ.
Tiết mục tổ có thể căn cứ vào lượng tiêu thụ của sản phẩm, biết được độ nhân khí chân thực của các thí sinh. Tuyển thủ có nhân khí cao, về sau khi quay tiết mục, tiết mục tổ sẽ gia tăng thời lượng lên hình của họ.
Ngày hôm nay, Weibo của « Kế hoạch Cự Tinh » đăng quảng cáo, bọn họ trước tiên đưa ra quảng cáo của những thí sinh quay về phấn mắt, bên trong có Thường Tố, Đặng Sơ, Thẩm Lạc Lạc.
Video vừa phát ra, liền có rất nhiều người bình luận.
"Thường Tố quay cái gì cũng không để chúng ta thất vọng, phấn mắt này ta muốn."
"Đặng Sơ quay hơi qua loa đi, không tốn sức lực gì liền qua."
"Lạc Lạc thật đáng yêu, màu phấn mắt ở trên mặt cô ấy, ai cũng chớ giành với ta."
Về sau, tiết mục tổ lại đưa ra quảng cáo son môi. Đầu tiên là của Nhạc Thược cùng Tống Mạn.
Nhạc Thược lúc quay chụp quảng cáo, chỉ lo biểu hiện mình, không để ý đến son môi, lúc ấy cô ta đã bị Hùng Lan dạy dỗ một trận.
Kết quả cư dân mạng đánh giá còn sắc bén hơn, không che giấu chút nào phê phán đối với Nhạc Thược.
Sau khi cư dân mạng xem xong, dồn dập nhắn lại.
"Ách, hay là sau này Nhạc Thược vẫn là đừng quay quảng cáo, một thỏi son môi đẹp đẽ như vậy bị cô ta quay thành dạng này, ta thật sự là một chút ý muốn mua đều không có."
"Trước kia làm sao không có phát hiện Nhạc Thược lại tục như thế đâu, xem ra ta trước đó thật sự mắt mù, kiên quyết không bình chọn."
Sau đó, là quảng cáo son môi của Diệp Phạm.
Bên trong quảng cáo, Diệp Phạm nửa tựa tại một bên cửa sổ xe, cô chậm rãi giơ tay lên, lười biếng mà tỉ mỉ thoa lên son môi.
Cùng Diệp Phạm khí chất thanh lãnh bình thường khác biệt, trong quảng cáo này, cô vũ mị mê người, mỗi một động tác cùng ánh mắt, đều khiến lòng người có chút run lên.
Cuối cùng, ống kính dừng lại ở đôi môi tinh tế lại đẫy đà kia. Khóe môi có chút nhếch lên, đường cong ưu mỹ, dụ hoặc đến cực điểm.
Quảng cáo chỉ có ngắn ngủi vài phút, cư dân mạng xem hết, còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, hình ảnh đẹp mắt như vậy, làm sao lại ngắn như thế.
Lúc này, tốc độ xoát bình luận của cư dân mạng là nhanh nhất, cơ hồ mỗi một giây, đều có hơn mười bình luận xuất hiện, tốc độ kinh người.
Trên trời dưới đất tất cả đều là đối với Diệp Phạm khen ngợi.
"Nhìn quảng cáo của Diệp Phạm, lại nhìn quảng cáo của Nhạc Thược, ân, ta muốn nói một câu, giữa người và người giống như thật sự có thể cách hẳn một dải Ngân Hà."
"Cứ như vậy mà hết rồi, ta còn muốn nhìn thêm một hồi. Trước kia ta làm sao không có phát hiện thỏi son màu này nhìn đẹp như vậy đâu, tiểu tỷ tỷ bôi son môi thật diễm sắc, thật là đẹp đến khảm sâu vào lòng ta."
"Đừng cản ta, ta muốn tới quầy chuyên kinh doanh mấy thỏi son này, có cảm giác màu son đỏ này lập tức sẽ hết hàng a a a a!"
"Đừng nói là son môi, trọn bộ đồ trang điểm trên mặt Diệp Phạm ta đều muốn mua, mỗi một cái động tác của cô ấy ta đều yêu chết rồi."
Tiết mục tổ thấy cư dân mạng thảo luận dậy sóng, thừa dịp nhiệt độ cao phát một tin Weibo.
"Tất cả các sản phẩm, ở trên mạng cùng tại các cửa hàng đồng bộ bắt đầu tiêu thụ."
Từ hôm nay trở đi, các cửa hàng cùng các trang web cũng bắt đầu tiêu thụ những màu phấn mắt cùng son môi các loại sản phẩm được quảng cáo kia. Qua một đoạn thời gian, nhân viên công tác thống kê lượng tiêu thụ. Trong đó, lượng tiêu thụ tốt nhất là son môi từng xuất hiện trong quảng cáo của Diệp Phạm.
Ngày đầu tiên, lượng tiêu thụ son môi liền trở thành quán quân về lượng tiêu thụ của tất cả sản phẩm! Còn bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng cách rất lớn. Càng kinh khủng hơn chính là, lượng tiêu thụ của sản phẩm này còn đang tăng nhanh, mỗi lần đều sẽ đổi mới kỉ lục lượng tiêu thụ của ngày trước đó.
Rất nhanh, thỏi son môi kia liền bị bán sạch, các cửa hàng lớn cơ hồ đều hết hàng, trên trang web cũng đã treo lên dự bán, trước mắt tạm thời không có hàng.
Rất nhiều người đi vào cửa hàng, câu hỏi đầu tiên luôn là. Thỏi son mà Diệp Phạm bôi kia có còn nữa không? Còn có một nhóm người lưu lại điện thoại, nếu như son môi có hàng, ngay lập tức thông báo họ.
Bọn họ nhất thiết mua thỏi son đỏ này, bởi vì. Bên trong hình ảnh Diệp Phạm bôi thỏi son đỏ này lên môi, thật sự là quá đẹp. Bọn họ cũng rất chờ mong dáng vẻ của mình sau khi thoa lên son môi.
Những người mua được son môi kia, cảm thấy may mắn vì động tác của mình nhanh, bằng không thì họ lại phải chờ một đoạn thời gian dài. Không chỉ có như thế, các tin tức trên mạng liên quan tới son môi này cũng đang không ngừng đổi mới.
Rất nhiều trang chủ blog làm đẹp đề cử thỏi son màu đỏ này, trên Weibo còn có rất nhiều người ở khoe ảnh chụp mình bôi son môi đỏ, tạo lên một trào lưu khoe ảnh với màu son môi này.
Bởi vậy mới có thể thấy được độ nóng của Diệp Phạm, cô là người nổi bật bên trong tất cả các tuyển thủ. Diệp Phạm không chỉ có độ thảo luận cực cao, cô ấy còn có năng lực giúp tiêu thụ sản phẩm. Sau chuyện này, sẽ có càng nhiều nhãn hàng tìm tới Diệp Phạm.
...
Bởi vì « Kế hoạch Cự Tinh » một tuần này muốn cử hành Minh tinh khiêu chiến, cho nên tất cả tuyển thủ đều trở nên bận rộn. Tiết mục tổ thiết lập mỗi ba ngày mọi người có thể trở về nahf một lần. Nhưng do chuẩn bị cho Minh tinh khiêu chiến, cơ hồ toàn bộ các tuyển thủ đều lựa chọn lưu lại, Diệp Phạm cũng thế.
Trước khi Diệp Phạm rời khỏi nhà, đã giao phó cho Lý mẹ, cũng cùng Trình Bình chào hỏi. Bởi vì Diệp Phạm sẽ rời nhà bảy ngày, cho nên chi tiết an bài như thế nào cô cũng không rõ. Hôm qua Đô Đô không có đi nhà của Trình Bình, sáng nay Trình Bình liền gọi điện thoại tới, nói bà sẽ tới đón Đô Đô qua.
Lý mẹ chuẩn bị một vài thứ, buổi chiều mang theo Đô Đô lên xe. Trên người Đô Đô đeo ngang một cái ba lô SpongeBob nhỏ, thời điểm bé đi đường, ba lô nhỏ cũng theo đó lung la lung lay.
Trình Bình khả năng là nhìn thấy bộ dáng này của Đô Đô, lập tức bật cười. Vừa đến nhà Trình Bình, Đô Đô liền vươn tay, từ trong ba lô nhỏ lấy ra thứ gì đó.
Trình Bình nghi hoặc: "Đô Đô, con đang làm gì a?"
Đô Đô cẩn thận từng li từng tí lấy ra, ngón tay mũm mĩm vuốt vuốt quà, đưa tới trước mặt Trình Bình.
"Bà, đây là con tặng cho người."
Sau khi Đô Đô đem lễ vật đưa cho Trình Bình, bắp chân khoanh lại, ngồi ở trên mặt thảm. Cả thân thể của bé ghé vào cạnh bàn, muốn cùng Trình Bình nhìn phần quà này.
Đô Đô đưa cho Trình Bình chính là một vòng hoa đội đầu dùng giấy gấp. Có thể thấy, thủ pháp gấp giấy còn non nớt, nhưng là để làm được chiếc vòng này đối với Đô Đô nhỏ như vậy mà nói, có chút phức tạp.
Bình thường đứa bé độ tuổi này thời gian để tập trung chú ý không dài, Đô Đô thế nhưng lại có thể an tĩnh ngồi ở trước bàn. Đối với Đô Đô mà nói, có thể làm ra một chiếc vòng hoàn chỉnh như vậy, đã rất lợi hại.
Trình Bình rất ngạc nhiên hỏi: "Cái vòng này là cho bà ư?"
Đô Đô nghiêm trang mở miệng, âm thanh trẻ em dễ thương nhưng nghe vào rất chân thành.
"Bà rất xinh đẹp, vòng đội đầu hoa này tặng cho bà." Đô Đô ngay sau đó hỏi: "Bà có thích không?"
Không có nữ nhân nào không thích người khác khen mình xinh đẹp, Trình Bình đem vòng đội lên trên đầu.
"Cảm ơn quà của Đô Đô, bà thích vô cùng."
Trình Bình cùng Đô Đô chơi không bao lâu, Hạ Hàn đột nhiên trở về nhà.
"Thúc thúc."
Trình Bình đưa lưng về phía Hạ Hàn, mà Đô Đô mắt tinh, là người đầu tiên nhìn thấy. Đô Đô cứ cách một ngày liền sẽ đến nhà Trình Bình, Hạ Hàn tự nhiên biết nguyên nhân. Diệp Phạm rời nhà lâu như vậy, Hạ Hàn sẽ giúp cô ấy chăm sóc Đô Đô.
Từ rất sớm trước đó, Hạ Hàn đã tự giác gánh vác lên trách nhiệm làm cha. Chẳng qua trước đó là cha dượng, bây giờ là cha ruột. Hạ Hàn hướng Đô Đô phất phất tay: "Đô Đô tới đây."
Đô Đô bùm một cái nhảy xuống ghế sô pha, lạch bạch chạy đến trước mặt Hạ Hàn. Đô Đô ngửa đầu nhìn Hạ Hàn, bé một mặt mong đợi nhìn Hạ Hàn.
"Thúc thúc, Đô Đô muốn đi bên ngoài chơi." Con mắt của Đô Đô lóe sáng, giống như là có ngôi sao rơi vào đó, cùng mắt của Diệp Phạm rất giống.
Hạ Hàn bật cười: "Đô Đô muốn đi nơi nào?"
Đô Đô ngoẹo đầu, không nghĩ ra: "Cùng thúc thúc ở một chỗ."
Tâm tư của Hạ Hàn khẽ nhúc nhích, anh đột nhiên có một ý nghĩ. "Đô Đô, con muốn tới nhà của thúc thúc không?"
Đô Đô trước tiên thấy có chút kỳ quái, bé cho rằng nơi này chính là nhà của Hạ Hàn. Rất nhanh, Đô Đô liền nghĩ tới lời trước đó Hạ Hàn đã giải thích. Bởi vì Hạ Hàn không muốn bị Đô Đô hiểu lầm thành người xấu muốn trộm đứa bé, anh cùng Đô Đô giải thích, nơi này là nửa cái nhà của anh.

Giọng sữa của Đô Đô vang lên: "Là nửa cái nhà khác của thúc thúc sao?"
Hạ Hàn nhẹ gật đầu: "Đô Đô muốn đi không?"
Sau khi Hạ Hàn biết Đô Đô là con trai ruột của mình, anh càng muốn hiểu rõ suy nghĩ của Đô Đô hơn. Trước đó anh bề bộn nhiều việc, số lần gặp Đô Đô cũng không coi là nhiều, huống hồ là cùng Đô Đô đơn độc chung đụng.
Hạ Hàn nghĩ phải từ từ hiểu rõ tất cả các sở thích cùng thói quen của Đô Đô. Thời điểm chỉ có anh cùng Đô Đô hai người, anh cũng có thể chăm sóc tốt cho Đô Đô.
Đô Đô không thể biết rõ tâm tư của Hạ Hàn, bé đương nhiên là thúc thúc ở đâu, bé cũng cùng đi tơi đó. Đô Đô lập tức đáp ứng: "Đương nhiên, Đô Đô muốn đi."
Hạ Hàn lên tiếng chào Trình Bình cùng Lý mẹ, liền mang theo Đô Đô ra ngoài. Đã tới đầu mùa đông, gió thổi tới lạnh thấu xương, không khí nổi lên từng đợt lạnh lẽo. Hạ Hàn nhận lấy áo khoác nhỏ của Đô Đô, anh ngồi xổm xuống, tự mình mặc vào cho Đô Đô.
Đô Đô từ trước đến nay rất ngoan ngoãn, bé phối hợp duỗi ra hai tay, Hạ Hàn đem áo khoác mặc vào. Hạ Hàn giúp Đô Đô đội mũ, trên mũ có hai chiếc dây thật dài, treo ở cạnh tai Đô Đô, càng làm nổi bật lên sự đáng yêu của Đô Đô.
Đô Đô nắm lấy hai chiếc dây, một mặt hưng phấn. "Xuất phát thôi."
Lúc ra cửa, sắc trời đã tối xuống. Hạ Hàn đem Đô Đô bỏ vào trong ghế trẻ em, Đô Đô ngoan ngoãn không có phản kháng. Bởi vì trên xe nhiều thêm một người là Đô Đô, Hạ Hàn lái xe so với bình thường càng cẩn thận hơn mấy phần.
Anh thả chậm tốc độ xe, lo lắng Đô Đô sẽ không thoải mái. Chờ đến khi tới nhà Hạ Hàn, ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, màn đêm buông xuống.
"Oa, nhà thúc thúc thật lớn a." Đô Đô tò mò hướng bốn phía nhìn, với bé mà nói, ngôi nhà này tương đương với một thế giới hoàn toàn mới. Chân ngắn vừa chạm đất, liền chạy hết đầu này đến đầu kia, tia hưng phấn một chút cũng không có lui.
Sau khi Hạ Hàn biết Đô Đô là con của mình, anh muốn bồi dưỡng Đô Đô thành một người kiên cường. Mà bây giờ anh nhìn thấy Đô Đô chạy tới chạy lui, tâm vẫn nhấc lên, sợ Đô Đô ngã sấp xuống sẽ đau nhức, sẽ khóc, sẽ không vui.
Đô Đô chạy đến cầu thang lên lầu hai, bé ngửa đầu nhìn qua cầu thang thật dài, bắp chân vừa nhích lên lại rụt trở về. Bé hướng phía Hạ Hàn vươn cánh tay, một tư thế muốn ôm kinh điển.
Hạ Hàn sớm đã nhìn ra Đô Đô đang sợ hãi. Anh cười nhẹ một tiếng, lập tức đem Đô Đô bế lên, đi lên lầu hai. Tay nhỏ của Đô Đô vòng thật chặt quanh cổ Hạ Hàn. Hạ Hàn đem Đô Đô ôm đến thư phòng của mình, trong thư phòng có rất nhiều sách.
Dựa vào chân ngắn nhỏ của Đô Đô, căn bản với không đến. Hạ Hàn một đường đi theo sau lưng Đô Đô, khoảng cách không xa cũng không gần. Đô Đô vừa vặn ở nơi anh có thể đưa tay chạm đến.
Đô Đô cơ hồ chơi đến quá điên cuồng rồi, trên trán của bé rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hạ Hàn nhớ kỹ lời Trình Bình dặn dò, anh đưa tay sờ thử trong áo của Đô Đô. Bởi vì Đô Đô chạy tới chạy lui, quần áo có chút ướt.
Khí trời này, chảy mồ hôi lại ra gió, rất dễ dàng cảm mạo. Cho nên Hạ Hàn đem Đô Đô ôm đến trong phòng, cho bé đổi lại quần áo.
Hạ Hàn đem quần áo từ trên đỉnh đầu Đô Đô mặc vào. Một chiếc đầu xù chui ra, con mắt tròn căng nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn. Hạ Hàn cười vuốt nhẹ một cái cái mũi của Đô Đô.
"Đô Đô là bạn nhỏ đầu tiên đến nhà thúc thúc chơi."
Đô Đô nhãn tình sáng lên, bé nghiêng đầu một chút, hỏi một câu. "Vậy mẹ có tới qua không?"
Hạ Hàn khẽ giật mình, lập tức bật cười: "Mẹ của con cũng chưa từng tới."
Đô Đô chớp chớp con mắt, đưa ra một cái đề nghị làm cho Hạ Hàn vô cùng hài lòng. Âm sữa dễ thương của Đô Đô tiến vào gian phòng.
"Vậy lần sau chúng ta mang mẹ tới đi."
Sắc mặt của Hạ Hàn khẽ động, đáy mắt hiện lên một tia ý cười cực nhẹ. "Được."
Một nơi khác.
Cuối tuần tới Minh tinh khiêu chiến rất nhanh sẽ diễn ra, trong biệt thự, các thí sinh tham gia trận đấu đều đang giành giật từng giây tiến hành luyện tập.
Năm người trong đó có Diệp Phạm cùng Thường Tố sẽ tham gia Minh tinh khiêu chiến, mà sáu trong sáu tuyển thủ còn lại, tiết mục tổ rút ra tầm hai ba người, sẽ tiến hành biểu diễn trong thời gian giữa các hiệp của Minh tinh khiêu chiến.
Cho dù họ đều đã từng học qua nhạc cụ, nhưng là nếu như không siêng năng luyện tập, bất kể là thủ pháp hay là kỹ xảo đều sẽ trở nên yếu đi. Mà ở trong một tuần, muốn biểu hiện ra một khúc nhạc tình cảm, đã khó càng thêm khó.
Tuyển thủ đối với đối thủ của mình không biết một chút thông tin nào, tiết mục tổ cũng tận lực ngăn cách khả năng gặp mặt của bọn họ. Cho nên, thậm chí đang trong quá trình luyện tập nhạc, hai tổ tuyển thủ cũng bị phân cách. Các thí sinh chính thức cùng các tuyển thủ tới khiêu chiến luyện đàn ở hai tòa cao ốc khác nhau, ở cách xa nhau rất xa.
Cũng không có ai đoán được, các thí sinh tới khiêu chiến đã tới trường quay.
Trong một gian phòng luyện đàn.
Đầu mùa đông không khí mang theo mấy phần lạnh thấu xương, ngoài cửa sổ cảnh sắc bắt đầu trở nên đìu hiu. Diệp Phạm đứng trong phòng, đỡ đàn violon trên bờ vai. Nét mặt của cô cực kỳ chuyên chú, tiếng nhạc vang vọng cả gian phòng.
Cô đắm chìm trong cảm xúc của bản nhạc, giống như tiến vào một thế giới khác. Ở phòng đàn một khoảng thời gian thật lâu, Diệp Phạm một mực luyện tập hết lần này tới lần khác, cô không biết thời gian trôi qua, cũng không để ý chút nào.
Một lúc sau, bả vai cùng cánh tay của Diệp Phạm đều đã rất đau nhức. Nhưng cô hoàn toàn không để ý đến đau đớn trên thân thể, chỉ một mực suy nghĩ về bản nhạc này. Những người luyện nhạc cụ lâu dài, có tổn thương đau nhức là khó tránh khỏi.
Một phút đồng hồ trên sân khấu, là công sức mười năm khổ luyện. Mỗi một người ở trên sàn đấu biểu hiện ưu tú, đều trải qua khắc khổ huấn luyện lâu dài.
Khúc nhạc « Vân Tước » này đối với Diệp Phạm mà nói, có ý nghĩa trọng đại. Ở thế giới cũ, khi cô đang học tại học viện âm nhạc, lần đầu tiên lên sân khấu của trường biểu diễn, chính là kéo bản nhạc này.
Diệp Phạm không ngừng luyện tập, chỉ muốn đem mỗi một chỗ đều luyện đến hoàn mỹ. Trong lúc biểu diễn, cô muốn cho người xem thể nghiệm cùng cảm thụ điều tốt nhất. Hi vọng mỗi một người nghe đều có thể cảm nhận được điều mà cô muốn truyền đạt.
Thời điểm tiếng đàn dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Diệp Phạm ngơ ngác một chút, cô mở miệng, đối với người bên ngoài nói: "Vào đi."
Cửa mở ra, người tiến vào là Hạ Hàn.
Hạ Hàn mặc một chiếc áo khoác màu đen, tựa hồ chỉ là tùy ý khoác ở nơi đó, lại làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Thời điểm nhìn thấy anh, Diệp Phạm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. ánh mắt của Hạ Hàn rơi vào trên người Diệp Phạm, trong tay cô cầm đàn violon, ánh mắt thẳng tắp nhìn sang. Không biết vì sao, trong đầu Hạ Hàn đột nhiên lóe lên một hình ảnh.
Trong hình ảnh đó, có cánh hoa màu trắng sắp nở, còn có hương thơm thanh đạm. Từng đợt ập tới. Cánh hoa trong trẻo hòa cùng hương vị thanh lãnh.
Tựa như Diệp Phạm.
Hạ Hàn đóng cửa lại, hướng phía Diệp Phạm đi tới: "Vân Tước?"
Diệp Phạm gật đầu, đạm mạc ừ một tiếng: "Anh nghe nói thông qua tiết mục tổ?"
Khóe môi của Hạ Hàn cong cong, không có trả lời. Giọng Hạ Hàn trầm thấp: "Đô Đô tối hôm qua tới nhà của anh."
"Thật sao?" Nhắc tới Đô Đô, thần sắc bình tĩnh của Diệp Phạm hơi buông lỏng.
Hạ Hàn: "Là anh đưa Đô Đô tới, bé rất cao hứng."
Diệp Phạm đột nhiên cười: "Cám ơn anh đã ở cùng bé."
Bởi vì chế độ thi đấu đặc biệt của Minh tinh khiêu chiến cùng tranh tài lúc trước không giống, tất cả các tuyển thủ ngay cả thời gian nghỉ cũng sẽ ở trong biệt thự nghỉ ngơi, không thể rời đi.
Diệp Phạm không có cách nào về nhà xem Đô Đô, cô cũng sẽ không ngăn cản Hạ Hàn chăm sóc Đô Đô. Thời điểm ở nhà một mình, Đô Đô sẽ cảm thấy rất cô đơn. Đô Đô là đứa bé rất dính người, thích làm nũng, nhất là thích đối với người bé thích làm nũng.
Thanh âm của Hạ Hàn vang lên: "Bé hiện tại rất tốt, em không cần lo lắng."
Sinh hoạt của Hạ Hàn rất đơn giản, bạn bè của anh rất ít, không thường xã giao. Trong cuộc sống của anh đã từng chỉ có diễn xuất. Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng Hạ Hàn vẫn cố hết sức dành chút thời gian đi làm bạn với Đô Đô.
Hạ Hàn hi vọng, sau khi cùng Đô Đô giao lưu lâu một chút, mới nói cho bé biết chân tướng, có lẽ sẽ tương đối dễ dàng tiếp nhận. Cho nên, Hạ Hàn sẽ cùng Đô Đô từng chút từng chút chia sẻ cuộc sống của mình, ngày càng dần dần, dần dần thực sự hiểu rõ Đô Đô.
Cho đến khi hai người có một ngày sẽ không thể tách rời. Hạ Hàn phải cố gắng đền bù cho Đô Đô đã từng thiếu thốn tình thương của cha. Để bé khỏe mạnh vui vẻ lớn lên. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân quá nhớ Đô Đô, Diệp Phạm từ trước đến nay không thế nào chủ động giao lưu cùng Hạ Hàn, ngày hôm nay khó có được nói nhiều vài câu.
Diệp Phạm hiếu kì: "Đô Đô có nói gì hay không?"
Hạ Hàn hơi híp mắt, dáng vẻ phảng phất như đang suy tư. "Ân... Đô Đô nói." Hạ Hàn cong cong môi, cặp con ngươi đen nhánh mang theo điểm giống như cười tựa không cười, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Hạ Hàn đột nhiên cúi người, cúi đầu nhìn về phía con mắt của Diệp Phạm. Động tác của anh quá đột nhiên, đột nhiên xuất hiện tia mập mờ khiến Diệp Phạm né tránh không kịp.
Thân thể Diệp Phạm cứng lại, khó khăn sững sờ ngay tại chỗ.
Thân hình Hạ Hàn cao lớn lạnh lùng, thần sắc lại cực kì đạm mạc, cho dù động tác tựa hồ có chút cường thế, nhưng không có nửa điểm mang cho cô cảm giác áp bách. Ánh mắt anh thẳng tắp lại thâm thúy, nhìn vào trong mắt Diệp Phạm.
Khóe mắt của Hạ Hàn nhếch lên, trong cổ phát ra âm thanh trầm thấp. Theo lời nói vang lên, khí tức ấm áp tựa hồ lơ đãng lướt qua cô, ngay cả không khí chung quanh cũng nhiễm lên mùi vị của anh.
Ánh mắt của Hạ Hàn dần dần sâu, khóe môi hơi cong có chút thâm ý.
"Mẹ của bé có thể tiếp nhận Hạ thúc thúc hay không?"

back top