Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 70: Hạ Hàn Cười Sờ Lên Đầu Đô Đô

Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, Hạ Hàn sẽ đem Đô Đô từ nhà Diệp Phạm đón đi.
Anh dành nhiều thời gian một mình ở cùng cùng Đô Đô hơn. Mà Đô Đô cũng đã triệt để biến thành cái đuôi của Hạ Hàn.
"Thúc thúc làm sao còn chưa tới?"
Đô Đô đợi ở Trình Bình nhà, bé thỉnh thoảng nhảy xuống ghế sô pha, lạch bạch chạy tới cửa. Bé dò xét nghiêng cái đầu, một mực hướng chỗ cửa nhìn xem.
Đô Đô ngồi không yên, chưa ngồi được bao lâu, liền la hét muốn thúc thúc. Mấy ngày ở một mình cùng Hạ Hàn, Đô Đô càng ỷ lại đối với Hạ Hàn hơn.
Sáng mai thời điểm Diệp Phạm trở về, sẽ phát hiện tiểu bảo bối của cô Đô Đô triệt để biến thành con trai của Hạ Hàn.
Trình Bình nhìn bộ dáng Đô Đô ngó dáo dác, bà nhịn không được bật cười.
"Đô Đô, con thích thúc thúc như vậy a?"
Ngày hôm nay Hạ Hàn ở công ty làm muộn một chút, cho nên thời gian về nhà cũng bị kéo dài.
Dù Hạ Hàn đã gọi điện thoại cho Trình Bình, nhưng Đô Đô vẫn một mực nhớ anh. Đô Đô lệch cái đầu: "Đô Đô siêu cấp thích thúc thúc."
Nghiêm Tiểu Tiểu ở một bên nghe thấy câu trả lời của Đô Đô, cô bé cố ý đùa với Đô Đô. Tiểu Tiểu làm bộ dáng tức giận: "Vậy Đô Đô không thích chị rồi ư."
Đô Đô có chút gấp, vung vung cánh tay nhỏ mập mạp của bé.
"Đô Đô cũng thích chị nữa."
Để chứng minh, Đô Đô chạy đến trước mặt Tiểu Tiểu, cả người ỷ lại trên người cô bé. Tiểu Tiểu cũng là đứa bé, thiếu chút bị Đô Đô ép.
Cô bé nhẹ véo nhẹ bóp cái mũi của Đô Đô: "Ngốc quá, chị lừa Đô Đô thôi."
Trình Bình cười lắc đầu: "Con nha, đừng cứ mãi đùa Đô Đô, Đô Đô sẽ tưởng thật."
Chuông cửa vang lên lên, Hạ Hàn tới. Đô Đô buông cổ Tiểu Tiểu ra, vèo một cái chạy ra cửa.
Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức ngớ ra, cười khổ không mở miệng.
"Mới vừa rồi là tiểu mập mạp nào nói thích chị? Bây giờ chạy so với ai khác đều nhanh hơn."
"Thúc thúc." Đô Đô mỗi lần nhìn thấy Hạ Hàn, đều đặc biệt vui vẻ.
Hạ Hàn từ cổng đi đến, Đô Đô đứng tại trước cửa. Hạ Hàn một tay đem Đô Đô ôm lấy, hướng trong phòng khách đi vào. Nghiêm Tiểu Tiểu thấy cảnh này, bĩu môi: "Đô Đô lại sắp bị mang đi."
Cô bé còn chưa cùng Đô Đô chơi được bao lâu. Hạ Hàn đưa ra một cái tay khác, cũng đem Nghiêm Tiểu Tiểu ôm lên.
"Vậy hai con cùng đi thì sao?"
Đô Đô lớn tiếng trả lời một câu: "Được."
Trình Bình tranh thủ thời gian ngăn cản: "Ngày hôm nay Tiểu Tiểu muốn đi tới nhà bà nội."
Đô Đô trong nháy mắt lộ ra biểu lộ tiếc nuối. Lúc này, giọng sữa nhỏ ủy khuất.
"Vậy được rồi."
Tâm tư của Đô Đô luôn biểu lộ ra ngoài, trong lòng của bé nghĩ cái gì, đều sẽ hoàn toàn hiện lên trên mặt của bé.
Hạ Hàn đến hơi trễ, Trình Bình cũng muốn xuất phát rồi. Hạ Hàn đem Đô Đô bế lên, cũng ngồi lên xe. Xe hướng phía nhà Hạ Hàn chạy tới.
Mấy ngày nay, Đô Đô đã tới nhà nhà Hạ Hàn nhiều lần. Bé đối với nơi này cũng coi như quen thuộc rồi. Đô Đô vừa đi vào cửa, liền dừng bước lại, bé biết trước tiên phải đổi dép lê rồi mới đi vào.
Chỗ cửa trước bày ba đôi dép lê, một đôi là cho đứa bé đeo, một đôi là của Hạ Hàn. Còn lại một đôi vừa vặn là cỡ dép của Diệp Phạm. Ba đôi bày tại cửa ra vào, tựa như một nhà ba người.
Lộ ra từng tia ấm áp.
Đô Đô ngồi xổm xuống, tự mình tháo dây giày, đem giày cởi ra. Hạ Hàn đứng ở một bên, cũng không có hỗ trợ.
Anh biết Diệp Phạm dụng tâm, cô có ý nghĩ của riêng mình, cô muốn bồi dưỡng tính độc lập của Đô Đô, cho nên anh sẽ không tùy ý nhúng tay.
Đô Đô đem chân ngoan ngoãn tiến vào dép lê nhỏ thuộc về mình. Hạ Hàn đã đổi xong giày, đứng ở một bên chờ bé.
"Con muốn uống sữa tươi không?"
Đô Đô vừa nghe đến ăn, liền toét miệng cười.
Ngữ khí của bé phá lệ kiên định, nãi thanh nãi khí trả lời một câu: "Muốn."
Hạ Hàn đi vào phòng bếp, bên trong tủ lạnh trong phòng bếp đều tràn đầy đồ vật mà bé có thể ăn. Bởi vì Đô Đô đến, Hạ Hàn đặc biệt chuẩn bị hết tất cả.
Trong nhà vốn vắng lặng, lại nhiều thêm mấy phần ấm áp vui vẻ.
...
Trong phòng hoá trang của các thí sinh chính thức.
Đêm nay các tuyển thủ tham gia Minh tinh khiêu chiến đã hoàn thành trang điểm, phối hợp với trang phục và phong cách bản nhạc của họ, cố gắng thống nhất với nhau.
Thẩm Lạc Lạc đi đến bên cạnh Diệp Phạm, cô bĩu môi: "Diệp Phạm, Thạch Nhị cũng đến tham gia trận đấu, hết lần này tới lần khác còn cùng cô một tổ, thật sự là đáng ghét."
Cô nhìn thấy tin tức về Thạch Nhị ở trên mạng, tất cả đều là cùng Diệp Phạm có quan hệ, khi đó cô liền không thích Thạch Nhị, hiện tại Thạch Nhị còn tới khiêu chiến, Thạch Nhị chính là nhắm vào Diệp Phạm.
Một người da mặt tại sao lại có thể dày như vậy.
Thẩm Lạc Lạc tâm tính đơn thuần, từ khi xuất đạo đến nay thuận buồm xuôi gió, giới giải trí rất nhiều đường vòng vèo không rõ ràng.
Diệp Phạm cười: "Cô không tin tôi sẽ thắng cô ấy?"
Con mắt của Thẩm Lạc Lạc lập tức sáng lên, chém đinh chặt sắt nói: "Cô kéo đàn violon tốt như vậy, cô ta làm sao có thể cùng cô so? Cô nhất định sẽ thắng a."
Nhìn Thẩm Lạc Lạc cố gắng nhấn mạnh từng câu từng chữ, bộ dáng tận lực cường điệu, Diệp Phạm cảm thấy cô ấy thật sự rất đáng yêu.
Diệp Phạm không khỏi vươn tay, sờ lên đầu Thẩm Lạc Lạc: "Được rồi, mau an tâm chuẩn bị tranh tài, không nên suy nghĩ nhiều."
Bởi vì ngày hôm nay không đào thải bất luận một ai, bên trong phòng hóa trang, các tuyển thủ đều đang tán gẫu nghị luận, thanh âm vụn vặn vang lên ở mỗi góc, hình ảnh hài hoà.
Lúc này, cửa phòng hóa trang đột nhiên bị người gõ cửa.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại. Các thí sinh không nói gì thêm, bọn họ nhìn nhau, sau đó nhìn về phía cửa.
Cửa phòng bị mở ra, người đi vào là một nữ chủ trì lạ lẫm, bên cạnh cô ấy còn có thợ quay phim đi theo.
"Đêm nay, « Kế hoạch Cự Tinh » an bài đột kích lâm thời." Người nữ chủ trì nở nụ cười chuyên nghiệp lại tiêu chuẩn, "Các vị tuyển thủ, đối với ống kính trước mặt mọi người lên tiếng chào hỏi đi."
Bởi vì các tuyển thủ xuất hiện, giờ phút này trực tiếp trên mạng, số lượng người xem bắt đầu điên cuồng tăng lên, mưa đạn cũng dần dần biến nhiều.
"A a a Nữ Thần nhìn qua đây được không? Lạc Lạc ta rất nhớ cô a!"
"Diệp Phạm rốt cục lại kéo đàn violon, ta đã đợi một tuần! Khúc « Vân Tước » này khó như vậy, ta luyện rất lâu đều không luyện tốt, rất muốn nghe Diệp Phạm kéo thế nào."
"Lạc Lạc cùng Diệp Phạm quan hệ tốt như vậy a, đều là thần tượng của ta, vui vẻ đến xoay xoay tại chỗ."
Kỳ này có rất nhiều người xem « Kế hoạch Cự Tinh ».
Đường Cẩm ẩn thân quay phim lâu như vậy, hiện tại vừa quay xong lại cùng Diệp Phạm lên cùng một tiết mục, là trùng hợp hay là cố ý? Hai người bọn họ lần này gặp gỡ sẽ có phản ứng gì?
Đại lừa gạt Thạch Nhị dùng danh xưng "Tiểu Diệp Phạm" để tạo nhiệt, hiện tại đặc biệt chạy đi tham gia tiết mục này, cùng chính chủ PK chính diện. Diệp Phạm nhìn thấy Thạch Nhị, sẽ không cảm thấy khó xử nhỉ?
Nhiều điểm hot như vậy đủ để cho tiết mục đại bạo.
Cho nên, trước khi tiết mục chính thức bắt đầu, đạo diễn tổ an bài một màn trực tiếp, để thỏa mãn lòng chờ mong của khán giả, cũng coi như cho màn Minh tinh khiêu chiến đêm nay thêm nhiệt.
Bởi vì tiết mục tổ tới đột nhiên, những tuyển thủ là người mới phản ứng không kịp.
Diệp Phạm cùng Thẩm Lạc Lạc đứng chung một chỗ, đối ống kính cười cười. Thường Tố ngồi ở chỗ đó, chậm rãi quay người đối mặt với ống kính.
Biểu hiện của bọn họ thong dong trấn định, không có cảm giác bối rối chút nào.
Nữ chủ trì lộ ra mỉm cười: "Kỳ thật, người xem có một vài vấn đề muốn hỏi các cô."
Câu nói này vừa đưa ra, mọi người liền biết những cái được gọi là vấn đề này nhất định có góc độ xảo trá.
"Thường Tố, cô chưa từng học qua ghita. Đối với lần tranh tài này có lòng tin không?"
Thường Tố cười cười, cô không nhiều lời, cũng không muốn rơi vào cạm bẫy: "Tôi phải làm hết sức mà thôi."
"Diệp Phạm, sau khi cô biết mình đối thủ là Thạch Nhị có ý nghĩ gì?" Nữ chủ trì lại đem câu chuyện chuyển hướng sang Diệp Phạm.
Sắc mặt của Diệp Phạm không thay đổi, trên mặt nụ cười vẫn là nhàn nhạt. Cô rõ ràng, những vấn đề này đều là kịch bản của tiết mục tổ. Vì để hấp dẫn sự chú ý của người xem, liền thiết kế ra khâu này.
Bây giờ cách lúc tiết mục bắt đầu còn một tiếng nữa, nếu như Diệp Phạm tự loạn trận cước, sẽ ảnh hưởng đến Minh tinh khiêu chiến sau đó.
Nhưng là, tiết mục khảo nghiệm tuyển diễn viên không chỉ là thực lực cá nhân, còn phải có năng lực ứng biến. Nếu như quản lý cảm xúc cùng tâm tình quá kém, như vậy tuyển thủ này cũng không thích hợp tranh tài.
Diệp Phạm quản lý biểu lộ từ trước đến nay rất tốt, cô đối với ống kính nói: "Vô luận đối thủ là ai, tôi cũng sẽ ở trong mỗi trận đấu dốc hết toàn lực."
Trong lời nói Diệp Phạm không có nhắc tới Thạch Nhị, người khác cũng không thể từ nơi này xoi mói, hai người sẽ không bị liên luỵ vào cùng một chỗ.
Trên mạng trực tiếp mưa đạn liên miên, cư dân mạng bắt đầu nghị luận.
"Tràn đầy khó xử a. Diệp Phạm tính tình thật tốt, nếu là ta nhất định sẽ không cao hứng."
"Người chủ trì làm sao không hỏi Đường Cẩm! Đêm nay hai tuyển thủ tới khiêu chiến đều cùng Diệp Phạm có quan hệ."
"Lầu trên, ta hoài nghi ngươi cố ý muốn Diệp Phạm không qua được, có phải là nghĩ cách ứng phó với Diệp Phạm, nhiễu loạn tâm tình tranh tài của cô?"
Người nữ chủ trì rất nhanh rời đi phòng trang điểm của các thí sinh chính thức, đến phòng sát vách đi phỏng vấn các tuyển thủ khiêu chiến.
Trực tiếp kết thúc, Minh tinh khiêu chiến của « Kế hoạch Cự Tinh » cũng chính thức bắt đầu!
Tề Thuật đi đến chính giữa sân khấu: "Một tuần không gặp, khán giả có phải hay không rất nhớ tôi?"
Tính cách của Tề Thuật xưa nay đã như vậy, lần này bởi vì thân phận mới của người chủ trì cũng đã hút một nhóm fan mới.
Tề Thuật giới thiệu đơn giản quy tắc của Minh tinh khiêu chiến lần này.
Anh nói thẳng vào chủ đề, tiết mục tổ không cố ý để mọi người hồi hộp nữa, cho cuộc cạnh tranh giữa Diệp Phạm cùng Thạch Nhị bắt đầu trận khiêu chiến này.
"Tuyển thủ thứ nhất đến với tiết mục là Thạch Nhị, người cô ấy khiêu chiến là Diệp Phạm."
"Sau đây, xin mới mọi người thưởng thức khúc nhạc « Vân Tước » mà Thạch Nhị mang đến."
Mưa đạn lập tức xoát ra rất nhiều.
"Thạch Nhị kéo đàn violon đến thế nào a, thật sự là hiếu kì, cô ấy cùng Diệp Phạm so sánh đến cùng ai lợi hại hơn."

"Ha ha, ta cam đoan, Thạch Nhị sẽ thua khốc liệt, sẽ bị hoàn toàn nghiền ép."
Thạch Nhị không biết mưa đạn nói cái gì, cô ta đi đến trên sân khấu, chuẩn bị bắt đầu diễn tấu.
Thạch Nhị đã học rất nhiều năm đàn violon, « Vân Tước » bản nhạc này cô ta cũng nghe qua, nhưng bởi vì quá khó, cô ta chỉ luyện qua mấy lần liền từ bỏ.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy Diệp Phạm chọn « Vân Tước » làm khúc nhạc để biểu diễn, trong lòng Thạch Nhị cũng giật mình.
Khúc nhạc này, diễn tấu không tốt, sẽ mười phần thảm bại. Nhưng là vì cùng Diệp Phạm dính líu, để chiếm được chú ý của mọi người, cô ta vẫn dứt khoát chọn « Vân Tước ».
Mục đích lúc đầu của Thạch Nhị đúng là giả vờ đụng Diệp Phạm, cô ta cũng không yêu cầu mình phải biểu diễn tốt, cuối cùng cô ta cố găng đuổi kịp một ngày trước tranh tài, miễn cưỡng rèn luyện thành thục khúc nhạc này.
Thạch Nhị bắt đầu kéo đàn violon.
Tiếng đàn vang lên, nhưng có chút bén nhọn, vốn nên thể hiện ra tiếng chim hót trong rừng rậm, bên trong diễn tấu của Thạch Nhị, lại hoàn toàn nhìn không ra.
Bên trong « Vân Tước » có rất nhiều thanh âm rung động, có nhiều chỗ, Thạch Nhị xác thực đem cao âm kéo tới được, nhưng thanh âm lại rất chói tai, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ.
Ở những chỗ mấu chốt, Thạch Nhị thậm chí phá cả âm điệu, căn bản không kéo lên được.
Cả màn biểu diễn, bình thường đến cực điểm, Thạch Nhị xem như miễn cưỡng hoàn thành biểu diễn, cô ta thậm chí còn có chút may mắn, rốt cục kéo xong cái khúc nhạc này, bởi vì thật sự là quá khó.
Mưa đạn từng tin phát ra.
"Đây là diễn tấu hay là tạp âm a? Lỗ tai của ta phải nhận lấy tàn phá cực lớn rồi, cầu Thạch Nhị đừng kéo nữa, cầu bỏ qua!"
"Cái thủ khúc này khó như vậy, Thạch Nhị có thể miễn cưỡng kéo xong đã tính rất khá."
Có ít người cho rằng « Vân Tước » quá khó, có thể khiêu chiến cái này đã coi như là dũng khí rất lớn. Cho nên, bọn họ đối với Thạch Nhị cũng tha thứ nhiều.
Tuy nhiên, lập tức có người phản bác.
"Làm người phải tự biết mình có được hay không, Thạch Nhị đều đã ra mặt giả vờ va chạm, kéo đàn violon kém còn không cho mọi người nói ư."
"Ta thật là không thể nghe nổi, nhìn Thạch Nhị biểu diễn thật sự là một loại tra tấn."
Thạch Nhị không biết, lần diễn tấu này, cô ta chẳng những không có chiếm được nhiệt độ gì, ngược lại bị cư dân mạng mắng thảm, cái được không bù nổi cái mất.
Người ra trận tiếp theo chính là Diệp Phạm.
Diệp Phạm biết, « Vân Tước » thủ khúc này phi thường khó. Đối với người trình diễn yêu cầu kỹ xảo phi thường cao, mỗi một thanh âm rung động đều cần tinh lực cực cao để hoàn thành.
Ở phương diện kỹ xảo, cô đã luyện tập rất thành thạo, mỗi một âm cô đều luyện tập vô số lần. Có thể nói, những nốt nhạc kia đã sớm khắc thật sâu ở đáy lòng của cô.
Nhưng Diệp Phạm không khỏi đang nghĩ, khán giả muốn thấy được chính xác là cái gì đây? Trừ kỹ xảo, còn có chỗ nào là cô cần phải chú ý đây?
Cô muốn mang cho mọi người màn biểu diễn tốt nhất, mỗi một chỗ cô đều muốn nghiêm túc hoàn thành.
Diệp Phạm suy tư một hồi, lúc này, trong đầu của cô hiện ra mấy chữ.
Còn có cảnh được tạo nên.
Một người biểu diễn ưu tú, trừ kỹ xảo cao siêu ra, còn có cảnh mà âm nhạc tạo nên.
Nếu như cô có thể đem người xem đưa vào thế giới kiến tạo mà tiếng nhạc tạo nên, như vậy mới là chân thực, điều này mới là trọng yếu nhất.
Diệp Phạm tĩnh tâm lại, cô đi đến trên sân khấu. Cô giơ tay lên, đem đàn violon gác ở trên vai. Cô nghiêng đầu, tay trắng noãn đặt ở trên đàn.
Ánh đèn an tĩnh chiếu xuống, bao phủ thân thể tinh tế của Diệp Phạm, ánh sáng nhàn nhạt.
Tâm của Diệp Phạm dần dần yên tĩnh trở lại. Âm thanh thứ nhất vang lên, từ trên thân đàn chậm rãi van ra. Tất cả mọi người vì vậy mà rung một cái.
Ban giám khảo cũng ngồi thẳng người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Phạm.
Một màn biểu diễn phải chăng đặc sắc hay không, từ vừa mới bắt đầu cũng có thể thấy được.
Hiển nhiên, Diệp Phạm làm được.
Một giây sau, giai điệu nhẹ nhàng chợt vang lên, cùng vừa rồi hoàn toàn khác biệt. Tiếng đàn rung động vang lên, rơi vào trong lòng của mỗi người.
Diệp Phạm kéo đàn violon, dây đàn cực nhanh chấn động, tay của cô cũng nhanh chóng nhấn.
Động tác của Diệp Phạm quá nhanh, khán giả dưới sân khấu không thấy rõ động tác của Diệp Phạm, bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng lại một tiếng đàn rõ ràng vang lên.
Mọi người không khỏi cảm thán một tiếng, kỹ xảo thật cao minh.
« Vân Tước » diễn tấu đến đoạn sau, khán giả đã quên đi mình trong đại sảnh, bọn họ bị tiếng đàn của Diệp Phạm đưa vào rừng rậm tĩnh mịch mà sáng tỏ.
Phảng phất có ánh nắng chiếu xuống, ở giữa các cành lá, có tiếng chim hót thanh thúy vụ vặt vang lên. Liên tiếp, không ngừng.
Tiếng đàn diễn dịch đến cực hạn, thật sự tựa như nghe thấy được tiếng chim hót, thật như thế, chân thực như thế, chỉ có biểu diễn xuất sắc mới có thể làm đến nước này.
Mưa đạn trôi cực nhanh, từng bình luận bay qua.
"A a a, quá êm tai đi, đây mới là « Vân Tước » trong lòng ta a. Diệp Phạm đàn có phải lại tiến bộ rồi không."
"Thạch Nhị thật sự là mất mặt, nhìn xem Diệp Phạm tài nghệ này, cô ta còn không biết xấu hổ giả đụng chạm tới? Cô ta vẫn là về nhà ngủ mơ đi thôi."
"Ta có nghe lầm hay không, vừa rồi ta thật sự nghe được tiếng chim hót, Diệp Phạm kéo đàn violon quả thực kéo đến xuất thần nhập hóa."
"Cái thủ khúc này, người bình thường không có bản lĩnh đều không dám tùy tiện chơi thử, Diệp Phạm thế nhưng kéo đến tốt như vậy, xin quỳ lạy trước đại thần!"
Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng có một cái ý nghĩ. Đây mới là « Vân Tước »!
Diễn tấu của Diệp Phạm, làm cho khúc nhạc này có linh hồn cùng sinh mệnh!
Nếu như nói Thạch Nhị chỉ miễn cưỡng nắm giữ thủ khúc này, như vậy Diệp Phạm chính là hoàn mỹ diễn dịch được khúc nhạc này.
Trình độ của hai người bọn họ, căn bản không ở cùng một cấp bậc. Hoặc là nói, Thạch Nhị căn bản không có tư cách cùng Diệp Phạm so sánh, giữa hai người có một khoảng cách dài dằng dặc.
Khán giả đắm chìm trong tiếng đàn mỹ diệu bên trong.
Lại là một thanh âm rung động cực cao.
Phương thức diễn tấu hoàn mỹ, tiếng đàn dễ nghe thanh thúy, lại một lần nữa vang lên trong đại sảnh.
Lúc này, mưa đạn ít đi rất nhiều, bọn họ thậm chí không muốn lãng phí thời gian phát bình luận, chỉ muốn hưởng thụ tiếng đàn của Diệp Phạm.
« Vân Tước » đã diễn tấu đến một trong những bước ngoặt, vừa rồi ở địa phương này, Thạch Nhị đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Như vậy Diệp Phạm sẽ làm thế nào đây? Địa phương có độ khó cao như vậy, cô sẽ hoàn thành tốt sao?
Người xem cùng ban giám khảo đều nhìn chăm chú vào Diệp Phạm.
Diệp Phạm sắc mặt trấn định như thường, dây đàn dưới tay cô, tràn đầy sức sống.
Cô kéo dây đàn, địa phương này cực kỳ phức tạp, tăng tiếng đàn lên lướt qua, lấy phương thứcphi thường trôi chảy, hiện ra ở trước mặt mọi người.
Độ khó của âm cao như vậy, Diệp Phạm lại không tốn chút sức nào.
Tiếng đàn ngừng lại, Diệp Phạm thu hồi đàn violon. Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả còn đang đắm chìm trong thế giới mỹ diệu kia, khi bọn họ lấy lại tinh thần, lúc mở mắt ra, nhìn thấy chính là thân ảnh tinh tế mỹ lệ trên đài kia.
Khán giả lúc này mới phản ứng được, vừa rồi tiếng đàn đặc sắc tuyệt luân kia, là Diệp Phạm mang đến cho bọn họ.
Một giây sau, trong đại sảnh an tĩnh, lập tức bạo phát ra tiếng vỗ tay như sấm. Tiếng vỗ tay một trận lại một trận, vang đầy trong sảnh rộng lớn.
Thậm chí có vài người xem đứng lên, bọn họ nhìn Diệp Phạm, cười và vì cô mà vỗ tay. Màn biểu diễn này thật sự là quá rung động, mỗi địa phương đều không thể bắt bẻ.
Một màn biểu diễn gần như hoàn mỹ, Diệp Phạm đã làm được!
Tiếng vỗ tay như sấm, nhiệt liệt như thế, đốt cháy lên ban đêm đen như mực ngày hôm nay.
Diệp Phạm cong môi, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên.
Tiếng vỗ tay của khán giả vẫn như cũ vang lên, không ngừng.
Từ kỹ xảo đến tình cảm, lại đến cả trình độ hoàn thành khúc nhạc, ở mỗi một chỗ, Diệp Phạm đều hoàn toàn nghiền ép Thạch Nhị.
Lần này, Thạch Nhị thua triệt để.
Bên kia, trong nhà Hạ Hàn.
Hạ Hàn cùng Đô Đô đang nhìn cuộc tranh tài của Diệp Phạm.
Bởi vì khảo hạch đêm nay cùng diễn xuất không quan hệ, Hạ Hàn không cần có mặt, cho nên anh lựa chọn ở trong nhà bồi Đô Đô.
Đô Đô ngồi ở trên ghế sa lon, tay nhỏ bưng lấy cái cốc. Đô Đô đã uống xong một cốc sữa bò, bé lại mở miệng muốn một cốc nữa.
Miệng nhỏ của Đô Đô uống sữa bò, mỗi lần uống xong một ngụm, xung quanh miệng của bé đều sẽ có thêm một vòng tròn như râu bằng sữa bò.
Nhưng mà, Đô Đô không có phát giác ra, bé lúc này tựa như một con mèo mướp nhỏ đang ăn trộm đồ vật.
Hạ Hàn bật cười, anh rút giấy, đem sữa bò ở quanh cái mỏ đang chu chu ra lau đi.
"Vị tuyển thủ kế tiếp là Diệp Phạm."
Hạ Hàn cùng Đô Đô nghe được tên Diệp Phạm, đồng thời quay đầu nhìn về phía màn hình.
Tiếng đàn trong trẻo từ TV truyền ra, tiến vào trong gian phòng.
Hạ Hàn cùng Đô Đô đều không mở miệng nói chuyện, an tĩnh nghe Diệp Phạm kéo đàn violon.
Một khúc hoàn tất, Đô Đô lập tức giơ lên tay nhỏ, vỗ tay liên tục. Bé giống như không biết mỏi mệt, hung hăng vỗ tay nhỏ.
"Mẹ thật là lợi hại a."
Trong mắt to của Đô Đô toàn bộ đều là thân ảnh của Diệp Phạm, tràn đầy sùng bái. Bé không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, liền sữa bò yêu nhất cũng quên uống.
Cốc sữa bò lẻ loi trơ trọi bị để lên bàn.
Hạ Hàn cười sờ lên đầu Đô Đô. Một giây sau, anh đem ánh mắt một lần nữa dừng lại đến trên người Diệp Phạm.
Khóe miệng anh cong lên một nụ cười. Hạ Hàn vẫn luôn biết Diệp Phạm sẽ hoàn thành thủ khúc này một cách hoàn mỹ.
Những lúc anh tin tưởng Diệp Phạm có thể làm tốt, Diệp Phạm lại đều có thể mang cho anh niềm vui mới.
Hai cha con thần thái không khác nhau, ánh mắt cũng từ đầu đến cuối đi theo Diệp Phạm.
Ánh mắt của Hạ Hàn, tựa như là đang chờ vợ mình trở về nhà. Mà thần sắc của Đô Đô, giống như là hoan nghênh mẹ sắp về nhà.
~~~

back top