Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 6

Đường Hân không thể hiểu được quay đầu lại liếc Đường Đường một cái, khó hiểu hỏi, "Cái gì bốn mươi phần trăm?"
Mẹ nuôi nghe được lời này trong nháy mắt như dẫm phải đuôi mà dựng tóc lên, âm thanh vô ý cất cao, "Cô nói cái gì!"
Đường Đường sao lại biết được chuyện di chúc!
Chuyện này ngoại trừ bà ra thì cũng chỉ có luật sư năm đó biết được, tuyệt đối không có người thứ ba. Ngay cả con gái ruột của bà Đường Hân cũng không biết.
Mẹ nuôi bị một câu của Đường Đường mà cả kinh, suýt chút nữa đã bay luôn linh hồn nhỏ bé, đặc biệt là nghe được chuẩn xác bốn mươi phần trăm. Tiểu tiện nhân này từ đâu mà nghe được, chẳng những cô ta biết được chuyện di chúc mà còn biết đến rõ ràng như vậy?
Mẹ Đường bắt đầu lo lắng.
Chuyện lập di chúc đã qua mười năm, mỗi lần nhớ tới mẹ Đường vẫn tức đến ngứa răng. Nỗi hận này giống như một khúc xương cá mắc trong cổ họng có rút như thế nào cũng không ra, cả đời này bà không thể quên, không thể bỏ xuống được. Nay hai chữ di chúc lại bị nhắc tới, mẹ Đường liền nhớ lại bộ dáng nằm trên giường bệnh của Đường Duẫn Đức năm đó, lúc đấy ông ấy nói cũng không còn rõ ràng nữa nhưng vẫn còn nhớ Đường Đường và người đàn bà kia.
Bà gả cho Đường Duẫn Đức bảy năm, chăm sóc cho ông ấy bảy năm, vậy mà trước khi chết, tất cả những gì trong đầu ông ấy đều là hai mẹ con kia. Ông ấy nói rốt cuộc cũng có thể đi tìm người đàn bà kia, lại còn nói sợ rằng mình chết đi rồi sẽ không còn ai thương yêu Đường Đường, một lần lại một lần dặn dò bà sau này phải chiếu cố Đường Đường cho tốt, nói cô ta từ nhỏ đã không được gặp cha mẹ ruột, rất đáng thương.
Mẹ Đường tức giận đến tay chân run rẩy, nhiều năm như vậy, có thứ gì tốt Đường Duẫn Đức đều cho Đường Đường trước còn con gái của bà vĩnh viễn đều lấy những thứ mà thừa lại mà Đường Đường không chọn. Đường Đường ủy khuất? Chẳng lẽ bà và Đường Hân không ủy khuất sao?
Đường Duẫn Đức điên rồi, từ khi gặp lại người đàn bà đó thì điên rồi. Dù người đàn bà kia đã mang thai dã chủng của người đàn ông khác, dù bà ta có trở thành một đóa hoa rách nát thì Đường Duẫn Đức vẫn cung phụng chiều chuộng như vậy. Ngay cả đứa con gái của bà ta và người khác ông ấy cũng yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay, so với con gái ruột ông ấy còn thương hơn.
Đến cuối cùng, trước khi chết còn để lại cho Đường Đường bốn mươi phần trăm di sản!
Nói xem có đáng chết hay không, có đáng chết hay không chứ!
Khi đó mẹ Đường cầm di chúc của Đường Duẫn Đức, đôi mắt nhìn con số bốn mươi phần trăm bên trên chòng chọc, tựa như muốn đem tờ giấy đâm nát. Mặc kệ lúc ấy trong lòng có bao nhiêu khó chịu thì bà vẫn tươi cười đồng ý với Đường Duẫn Đức. Bà đã nói bà sẽ chiếu cố Đường Đường, đồng ý khi nào Đường Đường mười tám tuổi sẽ đem bốn mươi phần trăm di sản kia trả lại cho cô ta.
Ha, ai sẽ trả lại cho cô ta chứ.
Chỉ là một đứa dã chủng không ai cần, quấy rầy bọn họ nhiều năm như vậy còn muốn lấy tiền của bà sao, nằm mơ!
Chuyện về di chúc, sau khi Đường Duẫn Đức chết đã hoàn toàn chôn chặt trong lòng mẹ Đường. Nếu bà không đề cập đến chuyện này thì tuyệt đối sẽ không ai biết được, còn về vị luật sư kia, chỉ cần bảo vệ cho một bí mật thì sẽ nhận được một số tiền không ít, đương nhiên ông ta sẽ không tiết lộ chuyện này cho Đường Đường.
Một năm lại một năm trôi qua, đã lâu đến nỗi mẹ Đường gần như quên sạch về việc này, kết quả trong lúc không đề phòng liền bị Đường Đường vạch trần.
Mẹ Đường không chút nghĩ ngợi dậm dậm chân.
"Không nói không rằng rời nhà trong ba tháng, trong trường học cũng không nói một câu đã chạy đi, học phí một học kỳ đến vài ngàn cũng xem như đổ sông đổ bể. Khi phát đạt không nhớ đường trở về, bây giờ lăn lộn không được liền mặt dày chạy về đây. Cô đã lợi hại như vậy thì đừng trở về, nếu còn về đây thì ngoan ngoãn một chút, đến đến đi đi một câu giải thích cũng không. Cô nhìn lại xem bộ dạng hiện tại của cô giống cái gì!"
Tuy rằng Đường Đường lúc trước làm nhiều việc không đúng nhưng hiện giờ cũng không phải lúc để cô tính sổ. Vì thế Đường Đường tận tình khuyên bảo mẹ Đường đang cố ý chuyển đề tài kéo trở về, "Chúng ta đang nói tới chuyện di sản, đừng có nói qua chuyện khác như vậy."
"Cái gì mà chuyển đề tài, còn có cô nhắc đến di sản làm gì, cho dù có thì cũng không liên quan gì tới cô!"
Giọng mẹ Đường vốn đã bén nhọn, lúc này bà còn gân cổ kêu lên, âm thanh phát ra thật sự chói tai cực kỳ. Cứ đứng ở cửa kêu lên như vậy khiến cửa nhà hàng xóm cũng mở ra xem. Từ bên trong đi ra một người, vẻ mặt vui vẻ đang đợi xem kịch vui, "Đây không phải là Đường Đường sao, ai da lên TV một chuyến rồi thì so với trước kia còn xinh đẹp hơn a."
Đường Hân đứng sau lưng mẹ Đường nghe được lời này, khuôn mặt trong nháy mắt còn dài hơn mặt ngựa.
Bà chủ cách vách đem nước trên tay chùi lên tạp dề, "Đang êm đẹp sao lại ầm ĩ như vậy, con bé thật vất vả mới trở về nhà một chuyến..."
Khu chung cư này có nhiều tầng, mỗi tầng có bốn hộ gia đình, giọng mẹ Đường vốn đã lớn mà thím Lý vừa mới bước ra giọng càng ồn ào hơn. Hai người nói chưa được vài câu thì cánh cửa nhà khác lại mở ra, "Ai la lớn như vậy? A, đây không phải là Đường Đường sao? Con lần trước lên chương trình mọi người đều xem hết. Con nói xem đang tốt đẹp đứng ở vị trí thứ nhất sao chớp mắt thì đã bị loại rồi, nếu con có thể đi tiếp thì con chính là đại minh tinh rồi. Vừa rồi nghe được hai mẹ con đang cãi nhau, chậc chậc chậc, đang cãi nhau việc gì mà ầm ĩ thế? Ta nghe nói hai người nhắc đến di sản, di sản gì vậy?
Mẹ Đường sợ Đường Đường lại nói những lời không nên nói liền giành trước mà gào lên, "Vừa lúc nhờ mọi người phân xử giúp. Từ khi ông nhà tôi đem cô ta về, hai vợ chồng chúng tôi vẫn luôn xem cô ta như con gái ruột mà nuôi lớn. Chúng tôi cho ăn cho uống đầy đủ, có chỗ nào bạc đãi. Một cô nhi không cha không mẹ như cô ta nhưng một chút cũng không hề thua kém Đường Hân, bây giờ cô ta lại lật lọng nói ông nhà tôi để lại cho cô ta di sản, tôi thật sự không thể chịu được!"
"Tôi đem cô nuôi lớn như vậy, cô lại báo đạp tôi như thế sao", mẹ Đường đấm ngực dậm chân, "Tôi biết cô ở bên ngoài không được thoải mái, nếu vậy thì cô trở về là được rồi. Tôi không thể lo cho cô làm minh tinh được nhưng tôi vẫn có thể lo cho cô tiếp tục học hành. Tôi xem cô như con gái ruột mà nuôi đến như vậy thì không lẽ còn có thể mặc kệ cô. Tôi ở nơi này vì cô mà suy nghĩ nhưng không ngờ cô vừa trở về đã đòi tiền tôi. Cô thật sự làm hai vợ chồng tôi thất vọng, nếu chồng tôi thật sự có để lại tiền cho cô thì chẳng lẽ tôi xấu xa đến mức giữ riêng cho mình. Nhưng cô hỏi mọi người thử xem, ai lập di chúc mà không để lại cho con gái ruột, lại đi cho con gái nuôi chứ, hơn nữa còn cho một lần đến bốn mươi phần trăm. Đường Đường, cô có còn là con người không!"
Trước kia rõ ràng là Đường Duẫn Đức mang theo Đường Đường trước, sau đó mới có mẹ Đường. Nhưng khi ấy Đường Đường mới bao lớn, căn bản không biết chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào. Đường Duẫn Đức tuy rằng rất yêu thương Đường Đường nhưng cũng sẽ không nói những việc này cho cô biết.
Đường Đường không biết thì sẽ không còn ai biết được chân tướng năm đó nữa, sẽ không ai biết bà như thế nào mà cùng Đường Duẫn Đức kết hôn, mà cùng ông ấy sinh con. Chính vì vậy nên mẹ Đường không hề sợ hãi, bà muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Vừa nói vừa lau nước mắt, làm như bà thật sự đã ngậm đắng nuốt cay để nuôi lớn Đường Đường, nhưng hiện giờ cô lại lòng lang dạ sói muốn đòi tiền bà.
Mọi người là hàng xóm nhiều năm như vậy thì sao lại không biết thái độ của mẹ Đường đối với Đường Đường như thế nào. Ngày thường vẫn luôn không đánh thì là mắng, đồ Đường Hân mặc luôn mới mẻ xinh đẹp, còn Đường Đường lại luôn mặc đồ cũ.
Có điều mẹ Đường hiện tại khóc lóc thảm thiết như vậy vẫn khiến mọi người không khỏi suy nghĩ. Đường Đường vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi, mẹ Đường đối xử với cô kém hơn Đường Hân cũng không sai. Hơn nữa, theo những gì mẹ Đường vừa nói, ai lập di chúc mà không để lại cho con gái ruột lại đi cho con gái nuôi, còn để lại tới bốn mươi phần trăm?
Vì thế một đống ánh mắt đặt trên người Đường Đường, "Đường Đường à, chuyện này thì con không đúng rồi. Con xem dì của con đã nuôi con lớn như vậy..."
Mẹ Đường nghe thấy có người nói thay cho liền khóc lóc hung hăng hơn, "Vợ chồng chúng tôi sao có thể nuôi lớn một kẻ lòng lang dạ sói như vậy chứ."
Mẹ Đường khóc so với Đậu Nga còn ủy khuất hơn. Nếu không phải lúc trước đã đọc qua tiểu thuyết thì ngay cả Đường Đường cũng tin mình được mẹ Đường và Đường Duẫn Đức cùng nhận về nuôi lớn.
Đường Đường không nói một lời mà vẫn luôn chờ mẹ Đường dừng khóc lóc. Sau đó cô mở miệng, "Cha rốt cuộc có để lại di sản cho tôi hay không, dì chính là người rõ ràng nhất. Bây giờ dì không nhận cũng không sao, nhưng mà tôi luôn có biện pháp để chứng minh tôi nói sự thật, tôi không hề đòi tiền của dì. Tôi và Đường Hân không hề được đối xử giống nhau, tôi tin những cô dì chú bác hàng xóm đều có mắt phân biệt được tốt xấu. Còn dì lúc nãy nói tôi được dì và cha cùng nhau nhận nuôi? Sao tôi lại nhớ rõ cha đã từng nói, lúc trước khi còn mang theo tôi đến công ty thì ông ấy còn chưa biết dì là ai đâu."
Mặt mẹ Đường cứng lại, mấy cô thím đang xem náo nhiệt liếc mắt nhau một cái, họ đã ngửi được hương vị bát quái rồi.
Giữa những người hàng xóm thật ra cũng không thân thiết lắm, họ chỉ biết Đường Đường không phải là con ruột của hai vợ chồng Đường Duẫn Đức. Vậy nên trước giờ họ cũng tự nhiên cho rằng Đường Đường là đứa trẻ được hai vợ chồng nhận nuôi.
Bọn họ cũng từng lén tò mò tại sao Đường Đường luôn gọi Đường Duẫn Đức là cha trong khi vẫn luôn gọi mẹ Đường là dì. Hơn nữa hai vợ chồng Đường Duẫn Đức đang tuổi trẻ êm đẹp lại nhận một đứa con nuôi làm gì, cũng không phải là họ không thể sinh con. Mà cho dù có nhận nuôi thì cũng không nên nhận nuôi một đứa con gái chứ.
Kết quả, lần này nghe Đường Đường nói, vậy mà Đường Duẫn Đức đã sớm có Đường Đường rồi, sau đó ông mới gặp mẹ Đường?
Vợ chồng còn trẻ đang êm đẹp đi nhận nuôi một đứa trẻ đã kỳ quái rồi, hơn nữa Đường Duẫn Đức vẫn còn trẻ như vậy lại nhận nuôi một đứa con thì càng kỳ quái hơn. Trong lòng đang cảm thấy kỳ quái thì bác gái rốt cuộc nhớ tới, lúc trước khi Đường Duẫn Đức còn sống hình như Đường Đường mặc quần áo đều đẹp hơn Đường Hân, bộ dáng yêu thương như thế quả thực không khác gì con gái ruột.
Đáng tiếc Đường Duẫn Đức chết sớm, chuyện này cũng đã trôi qua mười mấy năm, ký ức trước kia đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mẹ Đường thường xuyên đối với Đường Đường mắng tới mắng lui.
Đường Duẫn Đúc nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu, đến khi ông mất rồi mỗi ngày đều bị mẹ Đường hết đánh lại mắng, nghĩ như thế nào thì cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Không lẽ, không lẽ... Đường Đường thật ra giống với Đường Hân, đều là con thân sinh của Đường Duẫn Đức!
Vì vậy cho nên sau khi Đường Duẫn Đức qua đời, mẹ Đường liền đối với cô không đánh chính là mắng?
Thím Lý càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu thật sự là vậy thì Đường Duẫn Đức nhất định sẽ để lại cho Đường Đường một số tiền xoay sở nha!
Mấy bác gái trong nháy mắt như phát hiện ra một bí mật lớn lao gì đó.
Lúc trước sau khi mất Đường Duẫn Đức để lại một công ty làm ăn thật không tồi, vì thế sinh hoạt hằng ngày của mẹ Đường vẫn luôn rất hậu đãi. Ngày thường khi gặp bọn họ vẫn luôn hướng lỗ mũi lên trời. Hiện tại đã phát hiện được bí mật, các bác gái nhất định sẽ không bỏ qua chuyện trọng đại này, "Cảm tình tốt cũng không phải huyết thống thì mới được, có đôi khi con thân sinh còn không bằng cả con nuôi. Nói không chừng... Khụ khụ, Đường Đường à, cha con còn nói với con chuyện gì hay không..."
Mẹ Đường vọt lên bắt lấy Đường Đường muốn kéo vào nhà, "Ba tháng không về cô cứng cánh rồi phải không. Mê sảng nghe nói bậy bạ ở bên ngoài, cô giao du với nhiều kẻ xấu lắm đúng hay không, hả?"
Nói xong lại quay lại rống thím Lý, "Thím Lý,chẳng phải chồng bà thi công chức mãi không được sao, cũng đã hai năm rồi còn gì, bây giờ tuổi cũng đã lớn rồi, không biết có được thi không, bà cũng nên đi hỏi xem mua đâu được bằng cấp đi chứ..."
Khuôn mặt thím Lý nháy mắt đen lại, "Ha! Tôi khuyên bà cầm tiền của con bé thì mau trả lại cho nó đi, kẻ tiểu nhân nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Mẹ Đường tức giận lại muốn mắng nhưng thím Lý đã phanh một tiếng đóng của vào nhà. Đường Đường nhân cơ hội xoay cổ tay một cái, thoát ra khỏi nắm tay của bà Đường.
Trước kia mặc kệ thế nào Đường Đường cũng không dám phản kháng bà, hôm nay cô chủ động rút tay ra khiến mẹ Đường sửng sốt một chút. Nhưng mẹ Đường cũng không quá để ý, quay đầu mắng một tiếng bà già chết tiệt mới quay qua đánh giá Đường Đường.

Lúc trước gặp bà còn rất rụt rè, ba tháng không thấy đúng là có bản lĩnh, lá gan cũng lớn hơn, chẳng những dám cãi lại còn dám phản kháng. Hiện giờ không biết nghe được tin tức kia ở đâu mà dám tới đòi tiền bà?
"Cô theo tôi đi vào!" Mẹ Đường lại bắt lấy tay Đường Đường.
Đường Hân vui sướng khi người gặp họa đứng một bên, mỗi khi Đường Đường bị đánh tâm tình của cô đều thực sự không tồi.
Đường Hân cũng không nghĩ đến mới ra khỏi nhà một chuyến Đường Đường lại dám lớn lối như vậy. Cô lui về sau hai bước chừa không gian cho mẹ Đường thu thập Đường Đường, nhưng không ngờ lại thấy cảnh Đường Đường trở tay cầm lấy cổ tay mẹ Đường đẩy bà ra.
Mẹ Đường không kịp phản ứng bị đập trúng khung cửa hét "Ai da" một tiếng, tức giận mắng to, "Cô có phải ngứa da hay không..."
"Lúc trước cha vì sao mà đồng ý kết hôn với dì, chính dì tự biết nguyên nhân", Đường Đường đánh gãy lời mẹ Đường. Mẹ Đường vốn định nói gì đó liền nghe được lời này của Đường Đường, trong nháy mắt bị dọa cho da gà da vịt đều nổi lên.
"Cha rốt cuộc có để lại tiền cho tôi hay không dì tự biết. Tôi không muốn tranh phần của dì và Đường Hân, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, một chút cũng không quá phận. Việc di sản có pháp luật đảm bảo, chỉ một chút tiền thì không phải muốn nuốt là có thể nuốt, tôi cũng không muốn đem chuyện này ra pháp luật."
Mẹ Đường bị cô nói mà sợ hãi, nhưng nhớ lại những lời luật sư nói lúc trước, luật sư đã cam đoan với bà tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Vì thế bà cảm thấy Đường Đường chỉ muốn dọa người, "Nói không có chính là không có, nếu cô còn nói thêm một câu nữa thì về sau đừng bước vào nhà..."
"Tôi cũng không muốn về đây nữa", Đường Đường nói. Đem điện thoại và quần áo cất vào trong túi đi về hướng cầu thang, đột nhiên nhớ đến trong vòng nửa năm tới sẽ học chung một trường với Đường Hân cho nên quay đầu lại nhìn Đường Hân một cái, "Gặp lại."
Sau đó thong thả ung dung đi xuống cầu thang.
Ai muốn cùng cô gặp lại!
Đường Hân chán ghét xoay người, nghĩ nghĩ lại kéo mẹ Đường, "Mẹ, rốt cuộc sao lại thế này..."
Mẹ Đường vội vàng đóng cửa lại, lôi kéo tay Đường Hân, "Ai biết cô ta bị cái gì kích thích."
"Vậy cha có thật sự để lại di sản cho..."
"Không có", mẹ Đường trực tiếp ngắt lời Đường Hân, nhéo nhéo khuôn mặt con gái,
"Con mới là con ruột của cha, ông ấy ngoài trừ con còn có thể cho ai nữa, mẹ sao có thể lừa con."
Nhưng là nhớ đến khi còn nhỏ cha yêu thương Đường Đường như vậy, Đường Hân vẫn cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa lúc nãy Đường Đường nói cha gặp được mẹ sau khi đã có cô ta, cô thật sự không thể nào hiểu được những lời này, nhưng lại không dám hỏi mẹ. Đơn giản là đừng nghĩ nữa, "Vậy Đường Đường không về thì cô ta còn ở đâu, cô ta không phải không được xuất đạo sao? Sáng này Khinh Dương nói công ty Đường Đường muốn hủy hợp đồng với cô ta, đã hủy rồi thì cô ta còn chỗ nào để đi chứ?"
"Quản cô ta có chỗ đi hay không làm gì", mẹ Đường hiện tại hận không thể nhìn thấy Đường Đường chết đói ngoài đường, "Không có chỗ đi thì cũng không liên quan đến chúng ta. Cô ta không phải nói cô ta đã mười tám rồi sao, còn dám đòi tiền với mẹ."
Mẹ Đường càng nghĩ càng tức, hùng hùng hổ hổ vào trong phòng. Đường Hân phất ngốc một lúc cũng về phòng ngủ mình gọi điện thoại, "Khinh Dương, tớ nói cho cậu biết Đường Đường vừa mới về nhà... Nhìn cô ta cũng khá tốt, nhưng khẳng định là cô ta không tốt... Bởi vì cô ta vừa về nhà đã đòi tiền mẹ tớ... Tớ nói này cậu đừng chê cười, cô ta vậy mà dám nói cha tớ để lại cho cô ta bốn mươi phần trăm di sản... Ha ha ha thật buồn cười..."
Ở một đầu khác, Đường Đường đứng dưới mái hiên, lấy ra cái khẩu trang từ trong túi mang lên. Tuy rằng cô hiện tại vạn người mắng nhưng bởi vì lúc trước nổi tiếng nên người nhận ra cô thật sự không ít.
Nhưng dù có khẩu trang thì dáng người nổi trội của cô vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên đường. Đường Đường nhanh chóng đi ra tiểu khu, thấy chiếc Maybach quen thuộc liền mở cửa lên xe, sau đó chào hỏi tài xế.
Chú Lý đối với Đường Đường không có ấn tượng tốt nhưng duỗi tay không đánh người mặt cười, Đường Đường lại xinh đẹp, ngoan ngoãn chào hỏi ông như vậy, chú Lý không đành lòng mà hòa nhã với Đường Đường. Ông nở một nụ cười nói, "Tiểu thư gọi tôi chú Lý là được rồi."
Đường Đường thuận theo ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Lý.
Rốt cuộc thì chú Lý vẫn là người của Minh Thiếu Diễm, dù lúc này mình có nói gì hay làm gì thì có lẽ giây tiếp theo sẽ toàn bộ truyền đến tai Minh Thiếu Diễm.
Xe nhẹ nhàng chạy, Đường Đường ngồi trong chốc lát liền hỏi chú Lý, "Chú Lý, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu."
Đường Đường cuối cùng vẫn là nhân vật phụ vì vậy trong tiểu thuyết cũng chỉ viết đoạn Đường Đường gặp Minh Thiếu Diễm. Vì thế tiếp theo sẽ đi đâu Đường Đường thật sự không biết.
Chú Lý cười một tiếng, "Chúng ta bây giờ sẽ về chỗ ở của tiên sinh. Tiên sinh lo lắng tiểu thư mới đến còn lạ lẫm nên để cô trước tiên ở cùng ngài ấy."
Kỳ thật là sợ chi thứ hai và thứ ba tiếp cận cô chứ gì, vậy nên mới đặt cô dưới mí mắt cho an toàn, Đường Đường thầm nghĩ.
Xe lại chạy hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến chỗ ở của Minh Thiếu Diễm. Đó là một tòa biệt thự ba tầng, vừa nhìn một cái liền biết giá cả đắt kinh người.
Biệt thự to lớn chỉ có mình Mình Thiếu Diễm ở, tuy rằng còn có chú Lý và người làm trong nhà nhưng vẫn cảm thấy thật trống trải.
Vì vậy nên cái người họ Trình kia khi nhìn thấy cô mới có thể kích như vậy? Đường Đường nghĩ thầm có lẽ Minh Thiếu Diễm đã bảo dì ấy chuẩn bị phòng cho cô.
Minh Thiếu Diễm thật sự một chút cũng không bạc đãi cô, ít nhất là về mặt vật chất. Đường Đường vội vàng từ sáng đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nằm trên giường giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đốt nhiên nghĩ tới, từ sau khi xuyên tiểu thuyết cô hình như còn chưa nhìn qua bộ dạng hiện tại của chính mình thì phải?
Trong truyện hình dung Đường Đường lớn lên kinh thiên vi nhân* như thế nào, dáng người hoàn mỹ đến nhường nào, Đường Đường thật sự rất tò mò. Từ trên giường đi vào phòng vệ sinh.
*Kinh thiên vi nhân: ý chỉ nhìn thấy một cái gì đó vô cùng khó tin, dường như chỉ có thần tiên mới được như vậy.
Còn chưa kịp cảm thán thẩm mỹ của Minh Thiếu Diễm thật tốt thì đã bị khuôn mặt trong gương kia chiếm đoạt hết tất cả giác quan.
Nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng Đường Đường chỉ có một câu.
Trên đời này thật sự có người đẹp đến như thế này sao?
Mỗi một ngũ quan đều tinh xảo, cho dù có bới lông tìm vết thì cũng không tìm ra khuyết điểm nào. Mà những ngũ quan này khi đặt cạnh nhau tạo thành một tổ hợp vô cùng hoàn mỹ.
Đẹp, đẹp đến kinh tâm đoạt phách.
Giờ phút này đã có thể lý giải vì sao Đường Đường chỉ dựa vào gương mặt mà có thể nổi tiếng đến như vậy.
Nhưng cho dù có gương mặt xinh đẹp thì vẫn bị toàn mạng bôi nhọ. Điều này cũng thuyết minh đầy đủ cho việc, một cái đầu tỉnh táo so với một khuôn mặt đẹp càng thêm quan trọng.
Đường Đường tắm rửa một lát, nhìn thời gian đã là sáu giờ rưỡi chiều.
Đã sáu giờ rưỡi, không biết Minh Thiếu Diễm có trở về hay không.
Đường Đường đi xuống lầu, cái dì nhiệt tình lúc trước so với vừa rồi càng thêm nhiệt tình, bảo cô đến phòng bếp ăn cơm chiều.
Đường Đường trái phải nhìn nhìn, hỏi, "Chú nhỏ còn chưa trở về sao? Nếu không hay là chờ chú nhỏ về rồi cùng nhau ăn."
Dì Trình nhìn cô càng thêm hiền lành, âm thanh ôn nhu cực kỳ, "Tiên sinh nói tối nay có việc sẽ về trễ, bảo tiểu thư tự mình ăn cơm."
"A", Đường Đường gật gật đầu, trong ánh mắt đầy sủng nịch của dì Trình ăn cơm, sau khi nghỉ ngơi nửa giờ lại ra ngoài chạy bộ một lát.
Chờ khi chạy xong bước vào nhà, Minh Thiếu Diễm vẫn chưa trở về.
Đường Đường vốn dĩ lên kế hoạch đêm nay sẽ tìm cơ hội tranh thủ tình cảm với Minh Thiếu Diễm. Nhưng hiện tại Minh Thiếu Diễm đi xã giao nên lần thứ hai giao lưu hẳn là kế hoạch bị ngâm nước nóng rồi.
Đương Đường nằm trên giường nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy đi xuống tầng, tìm thấy dì Trình đang quét dọn vệ sinh.
"Dì Trình, chú nhỏ ngày thường mấy giờ rời giường, hơn nữa, chú ấy thích cái gì?"

back top