Nhan Nghiên ngốc tại chỗ.
Vì sao lại nói cô?
Ban nãy đạo diễn hô ngừng, Nhan Nghiên không hề nghĩ tới nguyên nhân là chính mình. Kết quả bị đạo diễn Lâm rống một tiếng, cô theo bản năng hỏi lại, "Tôi?"
Cô làm sao?
Không phải đạo diễn vẫn luôn không kêu ngừng sao. Không phải vừa rồi cô và Du Nguyên Khải diễn rất thuận lợi à. Hơn nữa nói thật ra, Nhan Nghiên cảm thấy bản thân diễn khá tốt.
Giống như lần trước, thời điểm lần đầu tiên diễn "Nhiếp Chính Vương", bởi vì chưa quen nên Nhan Nghiên có chút không biết làm thế nào. Vậy nên cô cũng bị đạo diễn mắng.
Nhưng Nhan Nghiên cảm thấy tới bây giờ cô đã tiến bộ vượt bậc.
Quay xong "Nhiếp Chính Vương", Nhan Nghiên lại tìm giáo viên giỏi đến chỉ dạy diễn xuất, đọc kịch bản mấy lần còn xem cả nguyên tác, cuối cùng tràn đầy tự tin đến đoàn phim. Vốn dĩ hôm nay cô muốn diễn tốt cho Bách Thần xem, cũng là để Đường Đường xem, không ngờ bị đạo diễn Lâm kêu ngừng.
Còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy hỏi cô làm cái gì vậy hả.
Nhan Nghiên căn bản không biết cô đã làm gì sai.
Vừa rồi cô hoàn toàn diễn theo những gì mình nghĩ mà.
Nếu nhờ đọc tiểu thuyết trước, biết "Nhan Nghiên" và đạo diễn Lâm có quan hệ rất tốt thì Nhan Nghiên thật sự cho rằng đạo diễn cố ý bới móc cô.
Đạo diễn Lâm vẫn không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là trạng thái Nhan Nghiên không tốt. Ông vẫn rất tín nhiệm diễn xuất và năng lực hội ngộ của Nhan Nghiên.
Đạo diễn cho hai diễn viên chính thảo luận với nhau một chút, nghỉ ngơi mười phút lại bắt đầu tiếp.
Nhan Nghiên không muốn cùng Du Nguyên Khải thảo luận, cô càng muốn hỏi Bách Thần xem mình diễn có được không. Có điều sắc mặt Lâm đ*o quá tệ, Nhan Nghiên không dám xằng bậy, chỉ có thể thất thần cùng Du Nguyên Khải đối diễn.
Thần sắc Du Nguyên Khải kinh ngạc nhìn Nhan Nghiên, anh muốn nói gì đó lại thôi. Mười phút qua đi, lần quay chụp thứ hai bắt đầu.
Máy quay chạy, đạo diễn mang mắt kính chuyên chú nhìn chằm chằm cameras, nhưng lần này, chưa quay được bao nhiêu, Nhan Nghiên vừa mới cầm cọ vẽ vẽ hai đường trên lông mày đã bị kêu ngừng.
Nhan Nghiên còn có chút không cao hứng, nhíu mày quay đầu lại chất vấn. Kết quả phát hiện, lần này không chỉ đạo diễn mà cả Du Nguyên Khải bên cạnh và một đám diễn viên gạo cội cũng mang vẻ mặt cổ quái.
Cuối cùng Nhan Nghiên cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Du Nguyên Khải là nam chính, tuy không thân với Nhan Nghiên nhưng vẫn giữ gìn mặt mũi cô trước đạo diễn, "Đạo diễn, hôm nay trạng thái Nhan Nghiên không tốt lắm, hay là lại để cô ấy điều chỉnh thêm đi."
Nhan Nghiên định nói trạng thái tôi khá tốt, nhưng bỗng nghe đạo diễn Lâm luôn im lặng nãy giờ chửi bậy một câu,
"Điều chỉnh cái rắm!"
Tại trường quay, mọi người bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Đường Đường rất hiểu đạo diễn Lâm, độ nghiêm túc của ông già này đối với diễn kịch không phải người thường có thể so được. Lúc trước ngay cả cô cũng bị ông ấy dạy dỗ chứ đừng nói đến những diễn viên không quá lành nghề. Nữ diễn viên bị ông mắng khóc là chuyện quá bình thường, đến nam diễn viên có khi cũng bị ông mắng cho không biết làm sao.
Lấy biểu hiện và thái độ của Nhan Nghiên hôm nay, đại khái là làm vị nghệ sĩ già này có chút hoài nghi cuộc đời rồi.
Có lẽ Nhan Nghiên cũng không nghĩ đến đạo diễn luôn thận trọng, chú ý đến danh dự lại mở miệng chửi bậy.
Người khác còn chưa tính, nhưng Bách Thần đang ở đây, Đường Đường cũng ở đây, Nhan Nghiên cảm thấy vừa mất mặt vừa ủy khuất. Cảm xúc cô có chút mất kiểm soát, mở miệng muốn nói chuyện, kết quả hôm nay Lâm đ*o diễn như thùng thuốc nổ, chửi bậy xong liền mắng tiếng,
"Mẹ nó tôi kêu hậu kỳ ghép ảnh cô lại làm powerpoint, nó còn diễn tốt hơn cô nữa!"
Mọi người:......
ĐM, câu này quá độc ác.
Tốt xấu gì Nhan Nghiên cũng là ảnh hậu đó.
Một đám muốn cười nhưng không dám cười.
"Cô ta mà là trạng thái không tốt? Rõ ràng là cô ta không thèm đọc kỹ kịch bản! Không để vai diễn của mình trong lòng!"
Đạo diễn Lâm giận Nhan Nghiên diễn không tốt, nhưng càng giận thái độ của cô hơn.
Quen biết Nhan Nghiên mấy năm nay, đạo diễn biết Nhan Nghiên rất có thiên phú trong diễn xuất. Đối với cô mà nói, diễn kịch quan trọng là phải hiểu thấu kịch bản, bởi vậy kịch bản của cô thường xuyên chi chít chữ, đoạn đó nên có tâm tình gì, biểu cảm ra sao, Nhan Nghiên đều ghi hết lên đó.
Đây là năng lực lĩnh ngộ, là cái thể hiện diễn viên có dụng tâm hay không.
Sau khi đã nắm rõ mọi thứ mới chân chính tới bước diễn xuất. Đối với những diễn viên như Nhan Nghiên mà nói, chỉ cần trong đầu nghĩ đến thì hai ba lần là có thể đạt đến hiệu quả như mong muốn.
Mà Nhan Nghiên hiện tại, vấn đề không phải ở diễn xuất của cô chưa tới mà là ở chỗ cô lý giải không đúng, tất nhiên cô diễn cũng sai.
Bởi vì hiểu quá nông cạn nên không thể hiểu được tâm tình nhân vật giờ phút này đang như thế nào, nên làm biểu cảm gì. Nhan Nghiên biểu hiện quá khoa trương. Phân đoạn này, Anh Cơ vì chờ đợi nam chính đến chất vấn nên trong lòng bất an.
Nhưng ngoại trừ bất an thì sao? Nàng lợi dụng hoàng thượng để đạt được mục đích của mình, trong bất an chứa tia thỏa mãn đâu? Nội tâm dằn vặt khi lừa gạt nam nhân mình thích đâu? Gông xiềng trên người muốn phá tan lại không thể làm gì được, cảm giác bất lực đau khổ đâu?
Cái gì cũng không có.
Nội tâm nhân vật phức tạp như vậy nhưng Nhan Nghiên chỉ diễn mặt nổi trên cùng, biểu hiện ra mỗi sự bất an.
Mà phần bất an cũng diễn quá nông cạn, trên mặt không có nụ cười, ánh mắt dại ra nhìn chính mình trong gương, đối với tiếng thị nữ kêu bên cạnh cũng không phản ứng.
Ngoài ra không còn gì khác.
Ban đầu đạo diễn cố ý thêm chi tiết vẽ mi vào để khi thị nữ kêu tay cô sẽ rung lên làm lộ ra chút nội tâm Anh Cơ, kết quả Nhan Nghiên không hề nhớ.
"Cô còn hỏi tôi làm sao vậy? Cô xem cô diễn giống cái gì! Một đại tài nữ, một nữ nhân mang thân phận phức tạp lại bị cô diễn như một bà vợ vô dụng, thấy chồng đàng điếm bên ngoài nhưng không thể làm gì! Cô có đọc qua kịch bản hay không, có nghiên cứu kịch bản chưa. Mẹ nó tôi tìm đại một người mới diễn chưa được mấy ngày còn diễn tốt hơn cô!"
Những lời này quá nghiêm trọng.
Các diễn viên chưa từng thấy đạo diễn Lâm mắng người đều cả kinh trợn tròn mắt.
Nhan Nghiên bị đạo diễn Lâm mắng không hiểu nổi.
Cô hé miệng, dường như cô cảm thấy ảo giác, cô sao có thể tin những lời khó nghe như vậy đều đang nói cô?
Ông ta dám nói cô như vậy?
Đường Đường không tiếng động thở dài.
Ánh mắt Nhan Nghiên rõ ràng không cho thấy cô ta không phục.
Đối với việc Nhan Nghiên tự tin như vậy, thật ra Đường Đường có chút hiểu được.
Bởi vì trình độ cô ta chỉ đến đó, cả kinh nghiệm diễn xuất cũng không được bao nhiêu.
Giống như một học sinh tiểu học, viết một bài văn ngàn chữ, cách hành văn lập ý đều vô cùng xuất sắc, thậm chí còn cảm thấy bài văn này hay hơn cả những đại văn hào được giải thưởng.
Nhưng là nhiều năm sau, khi cầm bài văn đó.
Trong lòng chỉ có hai chữ.
Cứt chó.
Lớn lên thấy vậy nhưng bạn học sinh nhỏ lúc ấy làm sao nhận ra.
Nhan Nghiên cũng giống vậy, cô ta cảm thấy mình đã diễn rất tốt rồi.
Vậy nên Nhan Nghiên thậm chí dám chống cự với đạo diễn Lâm.
Tính tình Nhan Nghiên hống hách, có điều đạo diễn Lâm cũng không thể nói khó nghe như vậy. Nhan Nghiên không nhịn được nữa cãi đạo diễn Lâm, "Vậy ông tùy tiện tìm một người tới diễn đi."
Không phải ông nói tìm đại một người cũng có thể diễn tốt hơn tôi à, ông mau tìm đi.
Tôi không tin ông tìm ra.
Có lẽ đạo diễn Lâm không nghĩ Nhan Nghiên dám tranh luận, ông nhìn sâu vào mắt Nhan Nghiên. Ngay lúc Nhan nghiên cho rằng đạo diễn sẽ chịu thua thì đạo diễn Lâm quay người gọi Đường Đường.
"Đường Đường, lại đây!"
Nhan Nghiên chợt quay đầu, ánh mắt gần như muốn giết người dừng trên Đường Đường.
"Cô không phục? Được, tôi tìm người có tư lịch ít nhất trong đoàn chúng ta." Đạo diễn Lâm đem kịch bản ném cho Đường Đường, "Chính đoạn này, nửa tiếng sau cô sẽ lên diễn."
Đường Đường:......
Bách Thần sợ Nhan Nghiên và Đường Đường cãi nhau, cũng sợ Đường Đường không diễn tốt sẽ bị khó xử. Anh đi ra định nói thôi bỏ đi, kết quả bị ánh mắt hình viên đạn của đạo diễn Lâm trừng trở về.
Đường Đường cầm kịch bản trong tay, không thể không cảm thán, ông già này đúng là lớn mật.
Nếu cô thật sự là người mới thì sao, nếu cô diễn tệ hơn Nhan Nghiên thì sao? Lão Lâm ông không phải mất hết mặt mũi?
Đường Đường do dự một hồi, đạo diễn Lâm mất kiên nhẫn trừng cô, "Còn đứng ngốc đó làm gì? Không mau xem kịch bản?"
"Vâng vâng", Đường Đường cầm kịch bản trong ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Nghiên và cả đoàn phim yên lặng ngồi một góc. Trong đầu Đường Đường ôn tập lại đoạn diễn năm nào.
Thật ra mười phút đã đủ rồi, nhưng cô không muốn mâu thuẫn với Nhan Nghiên càng trở nên gay gắt. Vì thế Đường Đường ngoan ngoãn xem nửa tiếng.
Xung quanh rầm rì tiếng nghị luận, những diễn viên khác trên mặt đều lộ vẻ đang xem kịch vui. Đủ loại ánh mắt dừng trên người Nhan Nghiên. Nhan Nghiên oán hận cắn môi, ngồi một bên nhận ly nước trợ lý đưa tới uống một ngụm.
Cô sẽ nhìn xem Đường Đường có thể diễn ra cái gì.
Nửa tiếng sau, đạo diễn Lâm quyết chí ném Đường Đường trước máy quay. Nam chính Du Khải Nguyên lại chuẩn bị diễn đoạn này cùng Đường Đường.
Không khí ngưng đọng, thậm chí có thể nghe tiếng mọi người hít thở. Mọi ánh mắt đều dồn trên người Đường Đường đang ngồi trước gương, ai cũng chăm chú nhìn hình ảnh cô trên máy quay.
Đường Đường không mặc trang phục diễn, tóc đen như vẩy mực rũ phía sau. Cô chậm rãi lấy cọ vẽ trên bàn, nhẹ nhàng chạm lên mày.
Cô cũng ngơ ngác nhìn gương, nhưng bên mội lại ẩn ẩn nụ cười kỳ quái, cười như không cười. Đôi mắt nâu nhạt như cách gương quá xa nên hơi hơi nâng lên, trông cô như rất nghiêm túc vẽ lông mày.
Nhưng ngay sau đó, hàng mi khẽ run lên, tay cầm cọ không thể thấy được run rẩy, nét vẽ trên mày liền chệch đi.
Trên mặt rất nghiêm túc nhưng trên tay lại sơ suất. Đường Đường dùng hai phương thức biểu đạt hoàn toàn bất đồng đem một Anh Cơ đang giả bộ bình tĩnh lại bất an diễn ra ngoài.
Trình tự biểu hiện hoàn hảo.
Thị nữ nói với nàng hoàng đế muốn tới, động tác trên tay nàng vẫn không ngừng. Thẳng đến khi thị nữ lui xuống mới buông bút trong tay. Dường như nàng nhớ tới gì đó, sờ sờ cổ tay.
Trong truyện có một chi tiết, trên cổ tay nữ chính có một cái bớt hình trăng khuyết. Đây là biểu tượng của gia tộc nàng. Trên kịch bản không có chi tiết này, là Đường Đường tự thêm vào. Bởi vì nữ chủ vì gia tộc lừa gạt nam chính nên lúc nội tâm bất an nàng sờ sờ vết bớt trên cổ tay để nhớ tới gia tộc mình, lại nhớ tới kế hoạch đã hoàn thành, như vậy trong lòng sẽ không khẩn trương nữa.
Cũng chính nó đã làm tình cảm nam nữ chính bùng nổ xung đột.
Kịch bản là chết, nhưng diễn viên là sống.
Trong kịch bản không yêu cầu diễn viên diễn cảm xúc gì đều là muốn chính diễn viên tự nghĩ cách thể hiện.
Đó là một loại bản lĩnh, nếu là một người mới không có kinh nghiệm căn bản không làm được.
Vốn đạo diễn Lâm chỉ muốn Đường Đường diễn thử, kết quả sau một hồi biểu diễn của Đường Đường, đạo diễn Lâm nhìn cô gái trong máy quay, biểu tình trở nên nghiêm trọng.
Lúc này rốt cuộc nam chính lên sân khấu, Du Khải Nguyên giận đùng đùng xông vào, bắt lấy cổ tay Đường Đường xách lên, nổi giận quát cô vì sao lại làm như vậy. Đường Đường không nói theo lời thoại trong kịch bản mà hơi hờn dỗi nhìn Du Nguyên Khải, sau đó như là chịu không nổi đau đớn trên cổ tay nói, "Bệ hạ, thiếp đau."
Du Nguyên Khải không hổ là nam chính, Đường Đường tự thêm vào anh hoàn toàn tùy cơ ứng phó nhịp nhàng. Tựa như bị sự yếu đuối trong mắt Đường Đường đánh vào lòng, âm thanh nói ra không lớn nữa, ngữ khí nhiều thêm vài phần đau đớn, kịch liệt nghiến răng nghiến lợi diễn thêm, "Ngươi đau?"
"Vậy người biết hiện tại trẫm đau bao nhiêu không! Rốt cuộc ngươi đã làm gì!"
Đường Đường yên lặng một lát, sau đó bên môi giương lên một nữ cười mỹ lệ nhạt nhẽo, "Thiếp làm cái gì, người..." Đường Đường ngẩng đầu lên, trong mắt chứa vài phần khiêu khích, "Không phải đã sớm đoán được rồi sao..."
Đến đây là kết thúc.
Hai vị diễn viên chính dừng lại, hiện trường lặng thinh.
Dù Đường Đường không mặc trang phục diễn nhưng mọi người đều xem đến nhập thần.
Khi dừng lại thậm chí trong đầu còn có suy nghĩ, sao lại ngừng, chưa xem đủ mà.
Một hồi yên tĩnh đi qua, đạo diễn Lâm dẫn đầu vỗ tay, sau đó xung quanh mới nổ tung. Tiểu Lâm đứng bên cạnh càng vỗ lớn hơn.
Đúng là quá trâu bò!
Đây chính là tát vào mặt Nhan Nghiên nha!
Có là người ngoài nghề xem Đường Đường diễn cũng muốn quỳ lạy.
Mọi người bên cạnh càng nghị luận sôi nổi,
"Trời ạ, Đường Đường thật sự là người mới? Phân đoạn này nếu đưa tôi diễn cũng không xử lý tốt như vậy..."
"30 phút đó, ĐM, chuẩn bị 30 phút còn tốt hơn Nhan Nghiên 30 ngày."
"Còn không phải sao, một người trên trời một kẻ dưới đất. Nói thật, tôi cảm thấy tuy tôi không diễn tốt bằng Đường Đường, nhưng chắc chắn cũng tốt hơn Nhan Nghiên."
"Nhan Nghiên giờ sao thế này? Trình độ này sợ là thụt lùi lại bảy tám năm trước..."
Hiện giờ nghe tiếng nghị luận bên cạnh, Tiểu Lâm đều cảm thấy trên mặt mình phát sáng. Nhớ lúc trước Nhan Nghiên bôi đen Đường Đường trên mạng, bây giờ đúng là hả dạ. Cô hận không thể nhào lên bóp vai đấm lưng cho Đường Đường.
Dù Nhan Nghiên có tự tin thế nào nhưng nhìn tràng diễn kia đã hoàn toàn nghiền nát diễn xuất của mình. Cuối cùng cô cũng hiểu được vừa rồi bản thân diễn nông cạn bao nhiêu.
Trên mặt như bị người ta hung hăng tát một phát, nóng rát. Tiếng nghị luận xung quanh truyền vào tai không lọt chữ nào.
Nhan Nghiên cứng người tại chỗ, đôi mắt không dám hướng về phía đạo diễn Lâm và Bách Thần bên kia. Trong nháy mắt, đột nhiên Nhan Nghiên nhớ câu nói hôm đó của Đường Đường,
"Chiếm thân thể Nhan Nghiên nhưng không bằng một góc kỹ thuật diễn của người ta. Dựa theo tính tình đạo diễn Lâm, cẩn thận bị đổi đó."
Vì sao lại nói cô?
Ban nãy đạo diễn hô ngừng, Nhan Nghiên không hề nghĩ tới nguyên nhân là chính mình. Kết quả bị đạo diễn Lâm rống một tiếng, cô theo bản năng hỏi lại, "Tôi?"
Cô làm sao?
Không phải đạo diễn vẫn luôn không kêu ngừng sao. Không phải vừa rồi cô và Du Nguyên Khải diễn rất thuận lợi à. Hơn nữa nói thật ra, Nhan Nghiên cảm thấy bản thân diễn khá tốt.
Giống như lần trước, thời điểm lần đầu tiên diễn "Nhiếp Chính Vương", bởi vì chưa quen nên Nhan Nghiên có chút không biết làm thế nào. Vậy nên cô cũng bị đạo diễn mắng.
Nhưng Nhan Nghiên cảm thấy tới bây giờ cô đã tiến bộ vượt bậc.
Quay xong "Nhiếp Chính Vương", Nhan Nghiên lại tìm giáo viên giỏi đến chỉ dạy diễn xuất, đọc kịch bản mấy lần còn xem cả nguyên tác, cuối cùng tràn đầy tự tin đến đoàn phim. Vốn dĩ hôm nay cô muốn diễn tốt cho Bách Thần xem, cũng là để Đường Đường xem, không ngờ bị đạo diễn Lâm kêu ngừng.
Còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy hỏi cô làm cái gì vậy hả.
Nhan Nghiên căn bản không biết cô đã làm gì sai.
Vừa rồi cô hoàn toàn diễn theo những gì mình nghĩ mà.
Nếu nhờ đọc tiểu thuyết trước, biết "Nhan Nghiên" và đạo diễn Lâm có quan hệ rất tốt thì Nhan Nghiên thật sự cho rằng đạo diễn cố ý bới móc cô.
Đạo diễn Lâm vẫn không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là trạng thái Nhan Nghiên không tốt. Ông vẫn rất tín nhiệm diễn xuất và năng lực hội ngộ của Nhan Nghiên.
Đạo diễn cho hai diễn viên chính thảo luận với nhau một chút, nghỉ ngơi mười phút lại bắt đầu tiếp.
Nhan Nghiên không muốn cùng Du Nguyên Khải thảo luận, cô càng muốn hỏi Bách Thần xem mình diễn có được không. Có điều sắc mặt Lâm đ*o quá tệ, Nhan Nghiên không dám xằng bậy, chỉ có thể thất thần cùng Du Nguyên Khải đối diễn.
Thần sắc Du Nguyên Khải kinh ngạc nhìn Nhan Nghiên, anh muốn nói gì đó lại thôi. Mười phút qua đi, lần quay chụp thứ hai bắt đầu.
Máy quay chạy, đạo diễn mang mắt kính chuyên chú nhìn chằm chằm cameras, nhưng lần này, chưa quay được bao nhiêu, Nhan Nghiên vừa mới cầm cọ vẽ vẽ hai đường trên lông mày đã bị kêu ngừng.
Nhan Nghiên còn có chút không cao hứng, nhíu mày quay đầu lại chất vấn. Kết quả phát hiện, lần này không chỉ đạo diễn mà cả Du Nguyên Khải bên cạnh và một đám diễn viên gạo cội cũng mang vẻ mặt cổ quái.
Cuối cùng Nhan Nghiên cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Du Nguyên Khải là nam chính, tuy không thân với Nhan Nghiên nhưng vẫn giữ gìn mặt mũi cô trước đạo diễn, "Đạo diễn, hôm nay trạng thái Nhan Nghiên không tốt lắm, hay là lại để cô ấy điều chỉnh thêm đi."
Nhan Nghiên định nói trạng thái tôi khá tốt, nhưng bỗng nghe đạo diễn Lâm luôn im lặng nãy giờ chửi bậy một câu,
"Điều chỉnh cái rắm!"
Tại trường quay, mọi người bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Đường Đường rất hiểu đạo diễn Lâm, độ nghiêm túc của ông già này đối với diễn kịch không phải người thường có thể so được. Lúc trước ngay cả cô cũng bị ông ấy dạy dỗ chứ đừng nói đến những diễn viên không quá lành nghề. Nữ diễn viên bị ông mắng khóc là chuyện quá bình thường, đến nam diễn viên có khi cũng bị ông mắng cho không biết làm sao.
Lấy biểu hiện và thái độ của Nhan Nghiên hôm nay, đại khái là làm vị nghệ sĩ già này có chút hoài nghi cuộc đời rồi.
Có lẽ Nhan Nghiên cũng không nghĩ đến đạo diễn luôn thận trọng, chú ý đến danh dự lại mở miệng chửi bậy.
Người khác còn chưa tính, nhưng Bách Thần đang ở đây, Đường Đường cũng ở đây, Nhan Nghiên cảm thấy vừa mất mặt vừa ủy khuất. Cảm xúc cô có chút mất kiểm soát, mở miệng muốn nói chuyện, kết quả hôm nay Lâm đ*o diễn như thùng thuốc nổ, chửi bậy xong liền mắng tiếng,
"Mẹ nó tôi kêu hậu kỳ ghép ảnh cô lại làm powerpoint, nó còn diễn tốt hơn cô nữa!"
Mọi người:......
ĐM, câu này quá độc ác.
Tốt xấu gì Nhan Nghiên cũng là ảnh hậu đó.
Một đám muốn cười nhưng không dám cười.
"Cô ta mà là trạng thái không tốt? Rõ ràng là cô ta không thèm đọc kỹ kịch bản! Không để vai diễn của mình trong lòng!"
Đạo diễn Lâm giận Nhan Nghiên diễn không tốt, nhưng càng giận thái độ của cô hơn.
Quen biết Nhan Nghiên mấy năm nay, đạo diễn biết Nhan Nghiên rất có thiên phú trong diễn xuất. Đối với cô mà nói, diễn kịch quan trọng là phải hiểu thấu kịch bản, bởi vậy kịch bản của cô thường xuyên chi chít chữ, đoạn đó nên có tâm tình gì, biểu cảm ra sao, Nhan Nghiên đều ghi hết lên đó.
Đây là năng lực lĩnh ngộ, là cái thể hiện diễn viên có dụng tâm hay không.
Sau khi đã nắm rõ mọi thứ mới chân chính tới bước diễn xuất. Đối với những diễn viên như Nhan Nghiên mà nói, chỉ cần trong đầu nghĩ đến thì hai ba lần là có thể đạt đến hiệu quả như mong muốn.
Mà Nhan Nghiên hiện tại, vấn đề không phải ở diễn xuất của cô chưa tới mà là ở chỗ cô lý giải không đúng, tất nhiên cô diễn cũng sai.
Bởi vì hiểu quá nông cạn nên không thể hiểu được tâm tình nhân vật giờ phút này đang như thế nào, nên làm biểu cảm gì. Nhan Nghiên biểu hiện quá khoa trương. Phân đoạn này, Anh Cơ vì chờ đợi nam chính đến chất vấn nên trong lòng bất an.
Nhưng ngoại trừ bất an thì sao? Nàng lợi dụng hoàng thượng để đạt được mục đích của mình, trong bất an chứa tia thỏa mãn đâu? Nội tâm dằn vặt khi lừa gạt nam nhân mình thích đâu? Gông xiềng trên người muốn phá tan lại không thể làm gì được, cảm giác bất lực đau khổ đâu?
Cái gì cũng không có.
Nội tâm nhân vật phức tạp như vậy nhưng Nhan Nghiên chỉ diễn mặt nổi trên cùng, biểu hiện ra mỗi sự bất an.
Mà phần bất an cũng diễn quá nông cạn, trên mặt không có nụ cười, ánh mắt dại ra nhìn chính mình trong gương, đối với tiếng thị nữ kêu bên cạnh cũng không phản ứng.
Ngoài ra không còn gì khác.
Ban đầu đạo diễn cố ý thêm chi tiết vẽ mi vào để khi thị nữ kêu tay cô sẽ rung lên làm lộ ra chút nội tâm Anh Cơ, kết quả Nhan Nghiên không hề nhớ.
"Cô còn hỏi tôi làm sao vậy? Cô xem cô diễn giống cái gì! Một đại tài nữ, một nữ nhân mang thân phận phức tạp lại bị cô diễn như một bà vợ vô dụng, thấy chồng đàng điếm bên ngoài nhưng không thể làm gì! Cô có đọc qua kịch bản hay không, có nghiên cứu kịch bản chưa. Mẹ nó tôi tìm đại một người mới diễn chưa được mấy ngày còn diễn tốt hơn cô!"
Những lời này quá nghiêm trọng.
Các diễn viên chưa từng thấy đạo diễn Lâm mắng người đều cả kinh trợn tròn mắt.
Nhan Nghiên bị đạo diễn Lâm mắng không hiểu nổi.
Cô hé miệng, dường như cô cảm thấy ảo giác, cô sao có thể tin những lời khó nghe như vậy đều đang nói cô?
Ông ta dám nói cô như vậy?
Đường Đường không tiếng động thở dài.
Ánh mắt Nhan Nghiên rõ ràng không cho thấy cô ta không phục.
Đối với việc Nhan Nghiên tự tin như vậy, thật ra Đường Đường có chút hiểu được.
Bởi vì trình độ cô ta chỉ đến đó, cả kinh nghiệm diễn xuất cũng không được bao nhiêu.
Giống như một học sinh tiểu học, viết một bài văn ngàn chữ, cách hành văn lập ý đều vô cùng xuất sắc, thậm chí còn cảm thấy bài văn này hay hơn cả những đại văn hào được giải thưởng.
Nhưng là nhiều năm sau, khi cầm bài văn đó.
Trong lòng chỉ có hai chữ.
Cứt chó.
Lớn lên thấy vậy nhưng bạn học sinh nhỏ lúc ấy làm sao nhận ra.
Nhan Nghiên cũng giống vậy, cô ta cảm thấy mình đã diễn rất tốt rồi.
Vậy nên Nhan Nghiên thậm chí dám chống cự với đạo diễn Lâm.
Tính tình Nhan Nghiên hống hách, có điều đạo diễn Lâm cũng không thể nói khó nghe như vậy. Nhan Nghiên không nhịn được nữa cãi đạo diễn Lâm, "Vậy ông tùy tiện tìm một người tới diễn đi."
Không phải ông nói tìm đại một người cũng có thể diễn tốt hơn tôi à, ông mau tìm đi.
Tôi không tin ông tìm ra.
Có lẽ đạo diễn Lâm không nghĩ Nhan Nghiên dám tranh luận, ông nhìn sâu vào mắt Nhan Nghiên. Ngay lúc Nhan nghiên cho rằng đạo diễn sẽ chịu thua thì đạo diễn Lâm quay người gọi Đường Đường.
"Đường Đường, lại đây!"
Nhan Nghiên chợt quay đầu, ánh mắt gần như muốn giết người dừng trên Đường Đường.
"Cô không phục? Được, tôi tìm người có tư lịch ít nhất trong đoàn chúng ta." Đạo diễn Lâm đem kịch bản ném cho Đường Đường, "Chính đoạn này, nửa tiếng sau cô sẽ lên diễn."
Đường Đường:......
Bách Thần sợ Nhan Nghiên và Đường Đường cãi nhau, cũng sợ Đường Đường không diễn tốt sẽ bị khó xử. Anh đi ra định nói thôi bỏ đi, kết quả bị ánh mắt hình viên đạn của đạo diễn Lâm trừng trở về.
Đường Đường cầm kịch bản trong tay, không thể không cảm thán, ông già này đúng là lớn mật.
Nếu cô thật sự là người mới thì sao, nếu cô diễn tệ hơn Nhan Nghiên thì sao? Lão Lâm ông không phải mất hết mặt mũi?
Đường Đường do dự một hồi, đạo diễn Lâm mất kiên nhẫn trừng cô, "Còn đứng ngốc đó làm gì? Không mau xem kịch bản?"
"Vâng vâng", Đường Đường cầm kịch bản trong ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Nghiên và cả đoàn phim yên lặng ngồi một góc. Trong đầu Đường Đường ôn tập lại đoạn diễn năm nào.
Thật ra mười phút đã đủ rồi, nhưng cô không muốn mâu thuẫn với Nhan Nghiên càng trở nên gay gắt. Vì thế Đường Đường ngoan ngoãn xem nửa tiếng.
Xung quanh rầm rì tiếng nghị luận, những diễn viên khác trên mặt đều lộ vẻ đang xem kịch vui. Đủ loại ánh mắt dừng trên người Nhan Nghiên. Nhan Nghiên oán hận cắn môi, ngồi một bên nhận ly nước trợ lý đưa tới uống một ngụm.
Cô sẽ nhìn xem Đường Đường có thể diễn ra cái gì.
Nửa tiếng sau, đạo diễn Lâm quyết chí ném Đường Đường trước máy quay. Nam chính Du Khải Nguyên lại chuẩn bị diễn đoạn này cùng Đường Đường.
Không khí ngưng đọng, thậm chí có thể nghe tiếng mọi người hít thở. Mọi ánh mắt đều dồn trên người Đường Đường đang ngồi trước gương, ai cũng chăm chú nhìn hình ảnh cô trên máy quay.
Đường Đường không mặc trang phục diễn, tóc đen như vẩy mực rũ phía sau. Cô chậm rãi lấy cọ vẽ trên bàn, nhẹ nhàng chạm lên mày.
Cô cũng ngơ ngác nhìn gương, nhưng bên mội lại ẩn ẩn nụ cười kỳ quái, cười như không cười. Đôi mắt nâu nhạt như cách gương quá xa nên hơi hơi nâng lên, trông cô như rất nghiêm túc vẽ lông mày.
Nhưng ngay sau đó, hàng mi khẽ run lên, tay cầm cọ không thể thấy được run rẩy, nét vẽ trên mày liền chệch đi.
Trên mặt rất nghiêm túc nhưng trên tay lại sơ suất. Đường Đường dùng hai phương thức biểu đạt hoàn toàn bất đồng đem một Anh Cơ đang giả bộ bình tĩnh lại bất an diễn ra ngoài.
Trình tự biểu hiện hoàn hảo.
Thị nữ nói với nàng hoàng đế muốn tới, động tác trên tay nàng vẫn không ngừng. Thẳng đến khi thị nữ lui xuống mới buông bút trong tay. Dường như nàng nhớ tới gì đó, sờ sờ cổ tay.
Trong truyện có một chi tiết, trên cổ tay nữ chính có một cái bớt hình trăng khuyết. Đây là biểu tượng của gia tộc nàng. Trên kịch bản không có chi tiết này, là Đường Đường tự thêm vào. Bởi vì nữ chủ vì gia tộc lừa gạt nam chính nên lúc nội tâm bất an nàng sờ sờ vết bớt trên cổ tay để nhớ tới gia tộc mình, lại nhớ tới kế hoạch đã hoàn thành, như vậy trong lòng sẽ không khẩn trương nữa.
Cũng chính nó đã làm tình cảm nam nữ chính bùng nổ xung đột.
Kịch bản là chết, nhưng diễn viên là sống.
Trong kịch bản không yêu cầu diễn viên diễn cảm xúc gì đều là muốn chính diễn viên tự nghĩ cách thể hiện.
Đó là một loại bản lĩnh, nếu là một người mới không có kinh nghiệm căn bản không làm được.
Vốn đạo diễn Lâm chỉ muốn Đường Đường diễn thử, kết quả sau một hồi biểu diễn của Đường Đường, đạo diễn Lâm nhìn cô gái trong máy quay, biểu tình trở nên nghiêm trọng.
Lúc này rốt cuộc nam chính lên sân khấu, Du Khải Nguyên giận đùng đùng xông vào, bắt lấy cổ tay Đường Đường xách lên, nổi giận quát cô vì sao lại làm như vậy. Đường Đường không nói theo lời thoại trong kịch bản mà hơi hờn dỗi nhìn Du Nguyên Khải, sau đó như là chịu không nổi đau đớn trên cổ tay nói, "Bệ hạ, thiếp đau."
Du Nguyên Khải không hổ là nam chính, Đường Đường tự thêm vào anh hoàn toàn tùy cơ ứng phó nhịp nhàng. Tựa như bị sự yếu đuối trong mắt Đường Đường đánh vào lòng, âm thanh nói ra không lớn nữa, ngữ khí nhiều thêm vài phần đau đớn, kịch liệt nghiến răng nghiến lợi diễn thêm, "Ngươi đau?"
"Vậy người biết hiện tại trẫm đau bao nhiêu không! Rốt cuộc ngươi đã làm gì!"
Đường Đường yên lặng một lát, sau đó bên môi giương lên một nữ cười mỹ lệ nhạt nhẽo, "Thiếp làm cái gì, người..." Đường Đường ngẩng đầu lên, trong mắt chứa vài phần khiêu khích, "Không phải đã sớm đoán được rồi sao..."
Đến đây là kết thúc.
Hai vị diễn viên chính dừng lại, hiện trường lặng thinh.
Dù Đường Đường không mặc trang phục diễn nhưng mọi người đều xem đến nhập thần.
Khi dừng lại thậm chí trong đầu còn có suy nghĩ, sao lại ngừng, chưa xem đủ mà.
Một hồi yên tĩnh đi qua, đạo diễn Lâm dẫn đầu vỗ tay, sau đó xung quanh mới nổ tung. Tiểu Lâm đứng bên cạnh càng vỗ lớn hơn.
Đúng là quá trâu bò!
Đây chính là tát vào mặt Nhan Nghiên nha!
Có là người ngoài nghề xem Đường Đường diễn cũng muốn quỳ lạy.
Mọi người bên cạnh càng nghị luận sôi nổi,
"Trời ạ, Đường Đường thật sự là người mới? Phân đoạn này nếu đưa tôi diễn cũng không xử lý tốt như vậy..."
"30 phút đó, ĐM, chuẩn bị 30 phút còn tốt hơn Nhan Nghiên 30 ngày."
"Còn không phải sao, một người trên trời một kẻ dưới đất. Nói thật, tôi cảm thấy tuy tôi không diễn tốt bằng Đường Đường, nhưng chắc chắn cũng tốt hơn Nhan Nghiên."
"Nhan Nghiên giờ sao thế này? Trình độ này sợ là thụt lùi lại bảy tám năm trước..."
Hiện giờ nghe tiếng nghị luận bên cạnh, Tiểu Lâm đều cảm thấy trên mặt mình phát sáng. Nhớ lúc trước Nhan Nghiên bôi đen Đường Đường trên mạng, bây giờ đúng là hả dạ. Cô hận không thể nhào lên bóp vai đấm lưng cho Đường Đường.
Dù Nhan Nghiên có tự tin thế nào nhưng nhìn tràng diễn kia đã hoàn toàn nghiền nát diễn xuất của mình. Cuối cùng cô cũng hiểu được vừa rồi bản thân diễn nông cạn bao nhiêu.
Trên mặt như bị người ta hung hăng tát một phát, nóng rát. Tiếng nghị luận xung quanh truyền vào tai không lọt chữ nào.
Nhan Nghiên cứng người tại chỗ, đôi mắt không dám hướng về phía đạo diễn Lâm và Bách Thần bên kia. Trong nháy mắt, đột nhiên Nhan Nghiên nhớ câu nói hôm đó của Đường Đường,
"Chiếm thân thể Nhan Nghiên nhưng không bằng một góc kỹ thuật diễn của người ta. Dựa theo tính tình đạo diễn Lâm, cẩn thận bị đổi đó."