“Ca ca của ta đâu !” Vũ Văn Thiều Li cản đường tôi, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của những người trong Hoài An Môn.
Tôi nhếch mép, “Ta còn chưa giết hắn, đã không còn thấy hắn nữa. Nếu ta trông thấy tên nội gián này, ta nhất định sẽ để hắn chết rất thê thảm. Lúc nãy ngươi không nghe lời cha ngươi giết ta, ta có thể không quan tâm ngươi, ngươi muốn đi cứ đi”
Minh Sát nắm tay tôi, cười nói, “Xuống núi với ta”
“Để làm gì ?”
“Vốn dĩ ta muốn nàng giết Vũ Văn Thích, sau cùng ta lại tự mình giết, hiện nay nàng phải xuống núi giúp ta giết Khưu Cập Tiên”
Hoài An Môn đã diệt vong triệt để. Hơn tám ngàn người của đêm đó ngoài trừ Vũ Văn Thiều Li không ai sống sót. Mười một môn phái luôn ủng hộ Hoài An Môn chịu sự đả kích nặng nề, trong hơn tám ngàn người đó cũng có tinh anh trong môn phái bọn họ, toàn bộ đều chết. Cả võ lâm đã bị lật đổ triệt để, trở thành thiên hạ của Ma giáo tà ác. Ngay cả danh môn chính phái lúc đối mặt với Ma giáo cũng không thể không hạ giọng nhỏ tiếng, càng thêm lễ độ, mà Giáo chủ Ma giáo “Bạch y Tu La” đã trở thành người thống lĩnh của cả võ lâm.
“Minh Sát, sao ngươi lại mất tích lâu như vậy”
“Ta đi Giang Bắc một chuyến. Sau khi ta biết âm mưu của Vũ Văn Thích thì nhanh chóng quay trở lại, sợ đồ đệ tốt mà dạy không cẩn thận bị lão hồ li đó giết chết. Thực ra Hoài An Môn cũng không được coi là chính phái. Luôn luôn không phải”
“Câu chuyện đứa bé lần trước ngươi kể vẫn chưa kể xong. Ngươi kể đến gặp được hai người, Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong”
Minh Sát nghĩ, “Vậy được, ta kể tiếp cho nàng nghe. Đứa bé lúc đó mười sáu tuổi, không còn gọi là đứa bé nữa, ta gọi nó là thiếu niên. Lúc đó Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong là huynh đệ tốt. Bọn họ vô tình nhìn thấy tuyệt thế võ công mà thiếu niên sử dụng, dùng kế để thiếu niên quen biết với bọn họ, lại lừa gạt niềm tin của nó, để nó dạy bọn họ một thân võ công. Thiếu niên tin tưởng, dạy Huyền Minh kiếm pháp cho bọn họ.
Bọn họ chỉ học được vài chiêu bên ngoài thì đã rất lợi hại, vậy là bọn họ định giết thiếu niên diệt khẩu, không để người khác lợi hại hơn mình. Nhưng thiếu niên chạy thoát. Về sau nó chạy đến Giang Bắc, gặp được người được xưng là “Cao nhân hiếm có” Khưu Cập Tiên, nảy sinh hiểu lầm, thế rồi bọn họ đánh nhau. Khưu Cập Tiên đánh thua, bị bắt lập thề từ nay không bước chân vào giang hồ. Việc này bị Môn chủ Hoài An Môn uy chấn đương thời Vũ Văn Thích biết được, hắn si mê võ học, cùng với Chu Lâm Phong,
Gian Tập Lũng muốn trở thành thiên hạ vô địch. Bọn họ hẹn thiếu niên đến Hoài An Môn, để nó ở lại đó.Thiếu niên thấy hắn là nhân sĩ chính phái, lại vô cùng nổi danh, nên yên tâm đối với hắn, quả nhiên hắn không chỉ học lén võ công của thiếu niên, còn lục hành trang của nó lấy ra bí tịch võ công. Về sau hắn nhìn thấy thiếu niên có Huyền Minh kiếm tuyệt thế bảo kiếm, vậy là hắn đã lấy cắp đi, thiếu niên trong lúc vô tình vào thư phòng của hắn nhìn thấy Huyền Minh kiếm, hắn còn không thừa nhận hắn đã lấy cắp nó.
Thiếu niên cầm kiếm trở về, giữ lại nghi vấn trong lòng. Về sau lén lút nhìn thấy Vũ Văn Thích bỏ vào trong trà của nó một loại thuốc khiến người ta thấn trí không rõ tùy người sai khiến. Hắn muốn từ trong miệng thiếu niên lấy được khẩu quyết và chiêu thức võ công, còn muốn độc chiếm Huyền Minh kiếm.
Nếu không phải Linh Tuất Kiệt đã từng truyền cho nó Hắc ám linh ngọc, chỉ sợ rằng hắn đã trúng độc. Sau đó thiếu niên bỏ đi, hắn cũng không còn tin tưởng bất cứ ai, tin chắc rằng chính tà cũng không có phân biệt gì, phạm vào những huyết án làm chấn động võ lâm. Hoài An Môn lấy danh nghĩa “vì dân trừ hại” để tiêu diệt thiếu niên, bên bờ Hoài Hà, gần núi Tần Lĩnh, thiếu niên gặp lại người của Hoài An Môn, Vũ Văn Thích dẫn theo hơn ba ngàn người đến giết thiếu niên, thiếu niên nổi giận đến điên cuồng, giết chết hơn ba ngàn người mà Vũ Văn Thích dẫn theo, lại xông vào Hoài An Môn giết chết thê tử và đệ đệ của Vũ Văn Thích. Vũ Văn Thích có hai đứa con, lúc đó một đứa đã chạy ra khỏi cửa, đứa con lại đã bị thiếu niên một kiếm giết chết, Vũ Văn Thích cũng bị trọng thương chạy thoát. Đây là trận thảm sát chấn động nhất lúc bấy giờ, Giang Hoài đại chiến. Bắt đầu từ lúc đó thiếu niên cũng không còn tin tức gì nữa.
Về sau hắn gặp có một Địa cung hoang phế đã lâu, hắn quyết định sống tại đó, chớp mắt đã mười năm. Trong Địa cung có một quyển sách đã ố vàng, trong đó ghi lại làm sao điều chế đan dược để làm sao bảo tồn công lực và không cần ăn thực vật. Cho nên thiếu niên đã ở lại đó, không còn tung tích trên giang hồ. Tám năm sau hắn có một đồ đệ. Đồng thời cũng biết Gian Tập Lũng và Chu Lâm Phong không còn tung tích đã trở mặt, một người làm Minh chủ võ lâm, một người là Giáo chủ Ma giáo.”
Sau khi y nói xong cũng không nói gì nữa, chỉ xuất thần nhìn ra phía xa. Tôi cũng không quấy rầy y, cũng cùng hắn nhìn về một nơi.