Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 57: Quen biết 1

“Là ‘Tuyệt sắc Tu La’ ! Nghe nói nàng xinh đẹp vô cùng, là mỹ nhân trên đời hiếm có. Chỉ có Tam tiểu thư trước đây của Tụy Linh Cung là có thể so sánh với nàng, nhưng dù thế nào thì vẫn kém hơn. Có điều khi nàng tám tuổi thì đã chết rồi, lúc đó, tám tuổi cũng đủ để người khác tim đập loạn nhịp, ngươi xem đẹp đến cỡ nào ? Mà ‘Tuyệt sắc Tu La’ so với nàng còn đẹp hơn. Nếu ta có vinh hạnh được nhìn thấy nàng một lần, có chết cũng không hối hận…”

 

Tôi đứng dậy xoay người đi ra. Đây rõ ràng là lời nói khoa trương lừa gạt. Khi nào thì tôi một kiếm chém đứt cả đầu Khúc Kinh Thiên. Nếu không phải ngại phiền phức, tôi lập tức một kiếm chặt đầu người kể chuyện xuống !

 

May mà lần này ra ngoài tôi có mang theo khăn che, nếu không lại chuốc lấy nhiều phiền phức.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy một trận sát khí mãnh liệt. Tôi nắm chặt kiếm, yên lặng ngồi xuống. Sát khí này không phải là nhắm vào tôi, nhưng không ai có thể giết người trước mặt tôi. Tôi rút ngân châm trong người ra.

 

Vị nam tử kia cũng cảm thấy một trận sát khí. Thị vệ phía sau y rút kiếm ra, thủ thế tấn công. Y vẫn lặng lẽ uống trà, hoàn toàn không xem đó là việc của mình. Có lẽ sát khí là nhằm vào bọn họ.

 

“Huyền Thần Y ! Hôm nay là ngày chết của ngươi !” Một hắc y nhân mang mặt nạ cầm kiếm xông ra hét lên, đâm về hướng vị nam tử ngồi ở một góc. Thị vệ sau lưng y và người đó giao chiến với nhau, mà mọi người cũng bị dọa đã tản ra.

 

Lúc này, rất nhiều hắc y nhân liên tục xông ra. Năm người vây quanh thị vệ, ngoài ra còn ba người tấn công vào y ! Y không nhanh không chậm rút kiếm ra, bình tĩnh tự tin vung kiếm tấn công lại.

 

Xem ra cũng là một người có võ công cao cường. Tôi dựa vào bên tường xem. Kiếm pháp của y hoàn toàn không giống như bất cứ một môn phái nào trên võ lâm. Mà ba người tấn công y cũng không thể xem nhẹ được, đường kiếm đan khít vào nhau gió thổi không lọt, giam giữ y trong vòng kiếm ấy ! Dần dần sự tấn công của thị vệ cũng không còn lực như lúc đầu nữa, y không để ý đã bị chém một nhát vào cánh tay.

 

 

“Huyền Thần Y ! Hôm nay ngươi chết chắc rồi !” Ba người tấn công càng lúc càng mạnh. Trong nhất thời mẩu vụn gỗ từ những chiếc bàn bị chặt đã bay tán loạn khắp nơi, cát bụi mịt mù. Tôi rút ra ba cây ngân châm, phóng vào ba người đó !

 

Bọn họ đánh rất chuyên tâm, không để ý đến sự tấn công từ phía sau. “A” Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người đồng loạt ngã xuống đất !

 

Năm người tấn công thị vệ vội vã chạy đến, phân phó hai người đắp vào chỗ của ba người họ, tôi cười lạnh, lại có hai cây ngân châm, những người có mặt đều không có phản ứng gì, lại có hai người kêu lên thảm thiết nằm dưới đất !

 

Ba người sững sờ, khẩn trương nhìn quanh, nhìn thấy tôi đang dựa vào tường. Trong đó có một người ra hiệu cho hai người còn lại, hai người đó vung kiếm tấn công về phía tôi, tôi nhanh chóng rút Huyền Minh kiếm ra, đâm thẳng vào một người, mũi kiếm xoay chuyển, lại đâm vào cổ của một người không kịp phòng bị ! Người đó ngã xuống đất, ánh mắt trừng lớn, chỉ có trên cổ xuất hiện một vết thương khá sâu !

 

Người còn lại nhìn không chớp mắt, thoát khỏi sự bao vây của thị vệ và nam tử kia, dự định chạy trốn, tôi rút một cây ngân châm ra nhanh chóng phóng tới, người kia tránh đi, né được một mũi châm chí mạng, tôi xoay Huyền Minh kiếm quăng thẳng về phía hắn ! Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Huyền Minh kiếm xuyên qua thân thể hắn, máu tươi bắn ra khắp nơi ! Hắn ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hoàng trước cái chết đột ngột !

 

Tôi đi lại chỗ hắn rút Huyền Minh kiếm vẫn đang dính máu ra, lấy một miếng vải sạch từ trong bao hành lí ra, cẩn thận lau chùi sạch bóng Huyền Minh kiếm.

back top