Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 6: Tá thi hoàn hồn 2

Bà ta nhìn thấy biểu tình thay đổi liên tục của tôi, rất khẩn trương

 

Cuối cùng bà ta nhịn không được lên tiếng : “ Cái này….ta….”

 

“Không phải” Tôi ngắt lời bà ta “ Tôi không phải là người của Mộ Dung gia tộc”

 

Bà ta dường như trút được gánh nặng

 

“Đây là đâu?” Tôi hỏi bà ta.

 

“ À, ta quên nói với con, đây là Thanh Phong Các. Hôm đó ta cùng nha hoàn vào rừng hái hoa, phát hiện con hôn mê bất tỉnh trên bãi cỏ, ta không nhẫn tâm nên mang con về Thanh Phong Các. Đại phu nói con trúng độc. Bọn ta đều tiếc thay cho con, một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, làm sao lại trúng độc. Cũng may đại phu đã giải được độc cho con. Đúng rồi, cuối cùng thì con làm sao trúng độc vậy ?”

 

Cái gì đứa trẻ ? Cái gì trúng độc ? Tôi trông thấy trên chiếc tủ bằng gỗ hồng có gương đồng, liền nhích lại gần xem. Mặt gương màu đồng đen, vẫn mơ hồ thấy được hình dáng một đứa trẻ khoảng 8, 9 tuổi. Tôi hít vào một hơi, 8,9 tuổi ! Tôi thẫn thờ bước về sau mấy bước .

 

Vị phu nhân đó nhìn thấy tôi như vậy cũng không nỡ : “ Đừng nghĩ nhiều nữa, độc đã được giải rồi, con….”.

 

“ Phu nhân !” Một nha hoàn chạy đến, nói bên tai bà ấy mấy câu, Biểu hiện của bà ấy rất vui vẻ, sau đó nói với tôi : “ Thiên Vẫn, Ta ra ngoài trước, lát nữa ta quay lại thăm con”. Rồi cùng nha hoàn đi ra.

 

Tôi ngẩn người nhìn phía trước.

 

 

 

“Họ đúng là coi trọng tôi, lại mời cả Tây Môn Ngạo đến giết tôi. Mã Lục đã cho anh bao nhiêu tiền vậy. “ Tôi cười chế giễu.

 

Nếu không phải nghĩ đến Lăng Sở, Tây Môn Ngạo căn bản không thể nào tiếp cận được tôi.

 

“50 vạn.” Anh ta nhẹ nhàng nói “ Ông chủ Mã trả trước cho tôi 3 tháng. Cô nên đi gặp cha của cô đi. Ông ta đúng là không bằng cô, khả năng phòng bị quá kém, mà cô, tôi thật khó khăn mới tìm ra sơ hở”.

 

Tôi rõ ràng đã chết rồi, làm sao lại ở trong thân thể của một đứa trẻ 8,9 tuổi chứ ? Đây chính là tá thi hoàn hồn sao ? Tá thi hoàn hồn tại sao lại đến nơi mà tôi không biết chứ ? Chẳng lẽ là xuyên không ?

 

Tôi cười khổ. Mộ Thiên Vẫn, cô làm sao vậy ? Sống được là chuyện tốt rồi, sống ở một thời không khác cũng tốt thôi.

 

Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi. Tôi từ từ đi ra ngoài, bên ngoài là một cái sân với những bụi hoa màu sắc rực rỡ, phía xa xa còn có một hành lang uốn lượn, giố thổi nhẹ, mặt nước gợn sóng lăn tăn.

 

Tôi ngồi trên hành lang, đây hình như là nơi người giàu có ở. Tôi cười lạnh, cho dù thế nào, tôi cũng phải quay trở về, ai dám giết tôi, người đó phải chết ! Tây Môn Ngạo, ta sẽ nhớ rõ phát súng của ngươi ! Không ngờ tôi lại tá thi hoàn hồn trong cơ thể của một đứa trẻ trúng độc. Cũng tốt.

 

Tôi cúi đầu nhìn hồ nước xanh rờn, mặt nước dập dềnh, tôi nhìn thấy gương mặt của tôi hiện giờ, nụ cười xinh đẹp, yên ba lưu chuyển, đẹp như không nhiễm khói bụi trần gian. 8,9 tuổi đã có dáng vẻ này, lớn lên càng không cần phải nói. Khẳng định là một nữ tử ganh ghét hạ độc. Như vậy chơi càng vui, kẻ muốn giết tôi đến mau đến đây đi !

back top