Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 63: Ngũ độc phấn 2

“Vậy thì, ta cũng sẽ không làm khó hắn” Tôi cười nói, đã rút ngân châm ra. Tiểu nhị như trút được gánh nặng, “Vậy khách quan mau dùng đi. Vậy thì thật tốt…”

 

Ngân châm của tôi đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xuyên qua yết hầu của hắn ! Máu tươi từ lỗ châm vọt ra ngoài. Tiểu nhị ngã sóng soài trên mặt đất, trên mặt hắn vẫn giữ nét cười mưu mô trước khi chết.

 

“Sở, nàng đang làm gì vậy ?” Huyền Thần Y đứng dậy, nhìn thi thể trên đất và dòng máu không ngừng tuôn ra.

 

Tôi cũng đứng dậy. Nhìn mọi người ở bốn phía đang bỏ chạy và vết máu khắp nơi. “Độc” Tôi nhẹ nhàng thốt ra một chữ.

 

Y không nói gì. “Trong bánh có độc”. Tôi nhắc lại một lần, sau đó cười lạnh, “Ngươi không muốn bị trúng độc chứ. Chỉ cần ngươi ăn một miếng, chỉ sợ một chút thôi, ngươi chắc chắn sẽ chết”

 

Huyền Thần Y cả kinh, “Sở, vậy còn nàng ? Nàng đã ăn một miếng ? Nàng sẽ không…”

 

Tôi cười nhẹ, “Ta không sao, độc này không thể hại đến ta” Huyền Thần Y nghe vậy thì yên tâm. Y tìm một mảnh vải, gói dĩa bánh kia lại.

 

Trong mắt y tràn ngập thù hận và tức giận. “Huyền Thần Y ta ngày nào chưa chết, Trương Khánh Đông ngươi một ngày cũng không yên sao ?”

 

“Đã có kẻ muốn giết ngươi, vì sao ngươi lại không phản kích ?” Tôi hỏi.

 

Y cười khổ một cái, “Ta không có lí do. Kẻ mỗi lần đến giết ta đều là những tử sĩ được huấn luyện rất tốt, không tìm được một lỗ hổng nào. Hơn nữa, không ai có thể giết hắn”

 

“Vì sao ?” Tôi rất nghi ngờ.

 

“Bởi vì…trong phủ đệ của hắn có rất nhiều cao thủ vây quanh. Những người ta phái đi cũng không ai sống sót trở về”

 

“Võ công ngươi cũng rất giỏi, tại sao ngươi không đi giết hắn ?”

 

“Nếu ta đi, chắc chắn sẽ bị nhận ra. Vậy ta sẽ can tội mưu đồ sát hại mệnh quan triều đình, ca ca ta vốn đã xem ta không thuận mắt, chỉ mong ta sớm chết đi” Thù hận trong mắt y càng lúc càng nhiều.

 

“Ta giúp ngươi giết” Tôi đột nhiên cảm thấy có một cảm giác mà rất nhiều năm rồi không có – đau lòng.

 

“Không cần đâu” Y nhìn tôi cười ôn nhu, “Nàng đi cũng là tìm chết”

 

Tôi hừ lạnh, “Trên đời này vẫn chưa có ai có thể giết được ta…”Tôi suýt chút đã nói ra cái tên “Mộ Thiên Vẫn” “…Lăng Sở”

 

“Sở, ta sẽ không để nàng đi” Y kiên định nói. Trong mắt ẩn chứa ánh sáng như ánh sao.

 

“Nhưng ta sẽ đi, chính là bây giờ. Trương Khánh Đông phải không ? Ta sẽ tìm đến phủ đệ của hắn” Tôi cười cười, không đợi Huyền Thần Y nói, thì đã biến mất khỏi trà lâu.

back top