Ngày tân gia nhà mới, Hạ Thần mời một nhà trưởng thôn, một nhà nhị thúc, một nhà Hoàng Lĩnh, Triệu gia cùng thêm một vài nhà có qua lại khác.
Tân gia được tổ chức bên trong sân, chưa trồng cây nên khá rộng rãi.
Nhóm phụ nhân tất bật trong bếp, còn nhóm nam nhân dọn bàn ngồi bên ngoài cười nói vui vẻ.
Ai dạo một vòng nhà hắn cũng tấm tắc khen ngợi, nhà bếp lạ mắt nhưng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ. Nhóm phụ nhân ai cũng thích, ghen tỵ với Triệu Tiểu Mộc không thôi.
"Tiểu Mộc, hai ngươi đã lấy nhau cũng nữa năm rồi, sao vẫn chưa nghe thấy bụng ngươi có động tĩnh gì vậy?" Tức phụ của trưởng thôn Vương thị Vương Hân hỏi
Triệu Tiểu Mộc cúi đầu không đáp, chẳng lẻ muốn y nói đến giờ hai người còn chưa viên phòng.
"Phải cố gắng một chút, giờ Hạ Thần hắn là người có tiền rồi, vẫn nên giữ chặt một chút" Bà lại khuyên nhủ.
Triệu Tiểu Mộc cũng là một đứa nhỏ đáng thương, giờ có phu quân tốt như vậy vẫn phải giữ chặt không nên để vuột mất.
"Ân, ta sẽ cố gắng" Triệu Tiểu Mộc cười đáp
Tiệc tùng đang vui vẻ, bên ngoài liền có tiếng đập cửa ầm ầm, Hạ Trí ra bên ngoài xem xong, trở vào mặt mày xám xịt.
Bởi vì Hạ Thần cho người khoét một lỗ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài, cho nên Hạ Trí không cần mở cửa cũng biết người bên ngoài là ai.
"Ai đến vậy? Sao ngươi không mời người ta vào?" Nhị thúc hỏi
"Là nhà Hạ gia, kéo cả một nhà đến" Hạ Trí lầm rầm nói
"Sao họ lại đến đây? Ta nhớ đã trả lương đầy đủ còn gì?" Hạ Thần nói "Ta
ra ngoài xem sao"
Cả nhà Hạ gia này đang nghĩ hắn là thỏ mà trêu đùa sao? Thỏ tức giận cũng sẽ cắn người.
Cả nhóm người không tiếp tục ngồi nữa, cùng nhau đi ra ngoài. Hạ Trí cùng Lĩnh Thành mở cửa, liền nhìn thấy cả một nhà Hạ gia ăn mặc chỉnh chu, tay Lưu thị còn cầm một giỏ trứng gà.
Hạ Thần nheo mắt nhìn một lượt, lạnh lùng mở miệng "Các ngươi đến đây làm gì?"
"Nghe nói hôm nay ngươi ăn Tân gia nhà, chúng ta đến chung vui, đây là chút thành ý của nhà chúng ta, dù sao cũng là người một nhà, vào nhà rồi nói chuyện" Lưu thị cười nói, đem giỏ trứng đưa đến trước mặt Hạ Thần.
Hạ Thần cũng không thèm liếc nhìn. Trứng chính là thứ hắn ghét nhất.
"Thần ca không ăn trứng, các ngươi mang về đi" Triệu Tiểu Mộc đứng bên cạnh hắn lên tiếng, y còn nhớ rất rõ Hạ Thần ghét nhất là trứng.
Ân, tức phụ của hắn đã mạnh dạn hơn rồi, còn biết đuổi người. Lại nhớ được hắn ghét cái gì nhất.
"Ngươi chỉ là dâu con mà dám lớn tiếng với người lớn" Lưu thị nghiến răng nhìn Triệu Tiểu Mộc, lại nói tiếp "Đã gả đến lâu như vậy, cũng nửa năm đi mà bụng lại không chút động tĩnh, coi chừng không thể mang thai được không chừng, Thần nhi, hay là ngươi hưu nó đi. Ta sẽ thú cho ngươi một tức phụ khác lần này sẽ tổ chức thật rình rang?"
"Ngươi câm miệng, mụ già độc mồm độc miệng này" Liễu thị tức giận quát.
Dám nói con bà không thể mang thai, lại còn muốn Hạ Thần cưới người khác, này không phải muốn bức tử con bà sao?
"Nương, ta không sao" y kéo nương mình về phía sau, nhìn về phía người nhà Hạ gia "ai là người nhà với các ngươi? Chẳng phải đã viết khế thư ân đoạn nghĩa tuyệt sao? Hay là ngươi coi khế thư chỉ là một tờ giấy, có muốn lên quan phủ kiểm chứng lại không? Thần ca là phu quân ta, chỉ một câu nói của ngươi liền sẽ hưu ta? Ngươi có nhìn lại bản thân từng đối xử thế nào với hắn không? Không phải ngươi vì để Hạ Hoàng Lang thú tức phụ, liền tìm đại một người song nhi như ta thú cho hắn sao? Sao lúc đó ngươi không tổ chức tốt một chút, nấu một mâm cơm gia đình ăn cũng tốt. Ngươi có làm sao? Sao giờ thấy Thần ca sống tốt, có bạc mua đất xây nhà liền một tiếng Thần nhi ngọt ngào đến thế? Còn các ngươi, lúc đó có ai gọi Thần ca một tiếng đại ca không, các ngươi nhỏ hơn hắn một bó tuổi, lại còn luôn mắng mỏ thậm chí là đánh đập, các ngươi từng coi hắn là đại ca sao? Hạ Hoàng Anh, ngươi đọc sách thánh hiền, lại để cho người nhà đối xử với đại ca mình như vậy? Làm sao, chỉ mới là đồng sinh liền nghĩ mình đang ở trên mây sao? Có muốn hay không ta lôi ngươi xuống, ngày mai ta lên huyện thành tìm quan huyện phân xử, xem cái danh đồng sinh này của ngươi giữ được bao lâu? Ngươi có muốn hay không, vì ngươi dung túng người nhà làm xằng làm bậy liền chặt đứt luôn con đường công danh của mình. Ta cũng không ngại bồi các ngươi đến quan phủ một chuyến đâu." Y nói đã nhìn thấy mặt người Hạ gia đỏ bừng, không biết vì thẹn hay tức giận, chỉ có Hạ Hoàng Anh mặt lại tái mét.
Hắn khổ công học tập, không muốn vì một chuyện nhỏ mà mất cái danh đồng sinh này đâu.
Chưa đợi Lưu thị kịp nói gì liền quay đầu bỏ chạy trối chết.
Hạ Thần nhìn tức phụ của mình hùng hùng hổ hổ giáo huấn Hạ gia. Ân, con thỏ nhỏ nhà hắn cuối cùng cũng biết cắn người rồi.
"Biểu ca, giúp ta mang dao đến đây" Hạ Thần buông một câu, ánh mắt âm lãnh mang theo sát ý, lệ khí quanh thân không che dấu.
Hạ Hoàng Lang vừa nghe thấy liền kéo tức phụ chạy trối chết. Đầu cũng không dám quay lại, nếu không phải Lưu thị một mực kéo bọn họ đến, có đánh chết bọn họ cũng không dám một mình đến đây gây chuyện.
Cả nhà Hạ gia tự tin đi đến, lại hoảng loạn xấu hổ trở về.
Không khí trong chốc lát lại trở lại bình thường, vui vẻ náo nhiệt uống rượu ăn thịt.
Đợi tiệc kết thúc, mọi người giúp Triệu Tiểu Mộc dọn dẹp, rửa bát gọn gàng rồi tạm biệt ra về.
Bỏ qua một nhà Hạ gia kia, hôm nay ai cũng vui vẻ.
Hạ Thần đóng cổng, lại vào nhà đóng kín cửa.
Trở về phòng nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tiểu Mộc nhi, làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?" Hạ Thần lên tiếng kéo hồn y trở về
Vừa nhìn thấy Hạ Thần trở về, y liền lao đến ôm lấy cổ của hắn ghì chặt, hắn cũng biết tức phụ mình vì lời nói của Lưu thị mà suy nghĩ vớ vẩn cho xem thì nghe y ấp úng nói
"Thần ca, có phải, ngươi chê ta hay không?"
"Không có, đừng suy nghĩ lung tung. Lời của Lưu thị mà ngươi cũng nghe sao, chúng ta chưa viên phòng làm sao có bảo bảo?" Hạ Thần vuốt ve lưng y an ủi, hắn ngồi xuống giường, y vẫn ôm chặt không buông, chỉ có thể để y ngồi trên đùi vỗ về.
Hắn biết tuy lúc đó y hùng hổ giáo huấn như vậy, nhưng cũng sẽ lưu tâm những lời nói kia.
"Nếu không phải, sao ngươi không chịu cùng ta viên phòng?" Y lại hỏi.
Tay hắn cứng lại, này là muốn câu dẫn hắn sao?
"Ngươi còn nhỏ, viên phòng quá sớm sẽ không tốt cho thân thể"
"Ta đã mười sáu, người ta mười sáu đã có người sinh bảo bảo rồi" y vùi đầu càng sau nói
Hạ Thần đầu hắc tuyến, nơi này là cổ đại, mười sáu đã có thể sinh con, nhiều người mới hơn ba mươi đã làm gia gia kia kìa.
Vậy thì hắn nhịn làm gì, còn hại tức phụ hắn nghĩ đông nghĩ tây, chắc là không phải lúc Lưu thị nói đâu, còn có thể là lâu về trước kìa.
Lưu thị chỉ giúp khơi mào ra thôi.
"Ân, vậy đợi chúng ta tổ chức hôn lễ liền động phòng, được không?" Hạ Thần nói. Hắn cũng chẳng muốn nhịn nữa làm gì.
Tốt nhất là nhanh chóng tổ chức hôn lễ, rồi viên phòng, thân thể thì có linh tuyền dưỡng là được.
Hắn muốn ngày trọng đại nhất, làm việc quan trọng nhất.
Mà lần này phải đi mời một nhân vật quan trọng đến mới được. Để cho một số nhà yên phận lại, hắn đã quá chán cái chuyện mỗi ngày phải phòng bị rồi.
Tân gia được tổ chức bên trong sân, chưa trồng cây nên khá rộng rãi.
Nhóm phụ nhân tất bật trong bếp, còn nhóm nam nhân dọn bàn ngồi bên ngoài cười nói vui vẻ.
Ai dạo một vòng nhà hắn cũng tấm tắc khen ngợi, nhà bếp lạ mắt nhưng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ. Nhóm phụ nhân ai cũng thích, ghen tỵ với Triệu Tiểu Mộc không thôi.
"Tiểu Mộc, hai ngươi đã lấy nhau cũng nữa năm rồi, sao vẫn chưa nghe thấy bụng ngươi có động tĩnh gì vậy?" Tức phụ của trưởng thôn Vương thị Vương Hân hỏi
Triệu Tiểu Mộc cúi đầu không đáp, chẳng lẻ muốn y nói đến giờ hai người còn chưa viên phòng.
"Phải cố gắng một chút, giờ Hạ Thần hắn là người có tiền rồi, vẫn nên giữ chặt một chút" Bà lại khuyên nhủ.
Triệu Tiểu Mộc cũng là một đứa nhỏ đáng thương, giờ có phu quân tốt như vậy vẫn phải giữ chặt không nên để vuột mất.
"Ân, ta sẽ cố gắng" Triệu Tiểu Mộc cười đáp
Tiệc tùng đang vui vẻ, bên ngoài liền có tiếng đập cửa ầm ầm, Hạ Trí ra bên ngoài xem xong, trở vào mặt mày xám xịt.
Bởi vì Hạ Thần cho người khoét một lỗ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài, cho nên Hạ Trí không cần mở cửa cũng biết người bên ngoài là ai.
"Ai đến vậy? Sao ngươi không mời người ta vào?" Nhị thúc hỏi
"Là nhà Hạ gia, kéo cả một nhà đến" Hạ Trí lầm rầm nói
"Sao họ lại đến đây? Ta nhớ đã trả lương đầy đủ còn gì?" Hạ Thần nói "Ta
ra ngoài xem sao"
Cả nhà Hạ gia này đang nghĩ hắn là thỏ mà trêu đùa sao? Thỏ tức giận cũng sẽ cắn người.
Cả nhóm người không tiếp tục ngồi nữa, cùng nhau đi ra ngoài. Hạ Trí cùng Lĩnh Thành mở cửa, liền nhìn thấy cả một nhà Hạ gia ăn mặc chỉnh chu, tay Lưu thị còn cầm một giỏ trứng gà.
Hạ Thần nheo mắt nhìn một lượt, lạnh lùng mở miệng "Các ngươi đến đây làm gì?"
"Nghe nói hôm nay ngươi ăn Tân gia nhà, chúng ta đến chung vui, đây là chút thành ý của nhà chúng ta, dù sao cũng là người một nhà, vào nhà rồi nói chuyện" Lưu thị cười nói, đem giỏ trứng đưa đến trước mặt Hạ Thần.
Hạ Thần cũng không thèm liếc nhìn. Trứng chính là thứ hắn ghét nhất.
"Thần ca không ăn trứng, các ngươi mang về đi" Triệu Tiểu Mộc đứng bên cạnh hắn lên tiếng, y còn nhớ rất rõ Hạ Thần ghét nhất là trứng.
Ân, tức phụ của hắn đã mạnh dạn hơn rồi, còn biết đuổi người. Lại nhớ được hắn ghét cái gì nhất.
"Ngươi chỉ là dâu con mà dám lớn tiếng với người lớn" Lưu thị nghiến răng nhìn Triệu Tiểu Mộc, lại nói tiếp "Đã gả đến lâu như vậy, cũng nửa năm đi mà bụng lại không chút động tĩnh, coi chừng không thể mang thai được không chừng, Thần nhi, hay là ngươi hưu nó đi. Ta sẽ thú cho ngươi một tức phụ khác lần này sẽ tổ chức thật rình rang?"
"Ngươi câm miệng, mụ già độc mồm độc miệng này" Liễu thị tức giận quát.
Dám nói con bà không thể mang thai, lại còn muốn Hạ Thần cưới người khác, này không phải muốn bức tử con bà sao?
"Nương, ta không sao" y kéo nương mình về phía sau, nhìn về phía người nhà Hạ gia "ai là người nhà với các ngươi? Chẳng phải đã viết khế thư ân đoạn nghĩa tuyệt sao? Hay là ngươi coi khế thư chỉ là một tờ giấy, có muốn lên quan phủ kiểm chứng lại không? Thần ca là phu quân ta, chỉ một câu nói của ngươi liền sẽ hưu ta? Ngươi có nhìn lại bản thân từng đối xử thế nào với hắn không? Không phải ngươi vì để Hạ Hoàng Lang thú tức phụ, liền tìm đại một người song nhi như ta thú cho hắn sao? Sao lúc đó ngươi không tổ chức tốt một chút, nấu một mâm cơm gia đình ăn cũng tốt. Ngươi có làm sao? Sao giờ thấy Thần ca sống tốt, có bạc mua đất xây nhà liền một tiếng Thần nhi ngọt ngào đến thế? Còn các ngươi, lúc đó có ai gọi Thần ca một tiếng đại ca không, các ngươi nhỏ hơn hắn một bó tuổi, lại còn luôn mắng mỏ thậm chí là đánh đập, các ngươi từng coi hắn là đại ca sao? Hạ Hoàng Anh, ngươi đọc sách thánh hiền, lại để cho người nhà đối xử với đại ca mình như vậy? Làm sao, chỉ mới là đồng sinh liền nghĩ mình đang ở trên mây sao? Có muốn hay không ta lôi ngươi xuống, ngày mai ta lên huyện thành tìm quan huyện phân xử, xem cái danh đồng sinh này của ngươi giữ được bao lâu? Ngươi có muốn hay không, vì ngươi dung túng người nhà làm xằng làm bậy liền chặt đứt luôn con đường công danh của mình. Ta cũng không ngại bồi các ngươi đến quan phủ một chuyến đâu." Y nói đã nhìn thấy mặt người Hạ gia đỏ bừng, không biết vì thẹn hay tức giận, chỉ có Hạ Hoàng Anh mặt lại tái mét.
Hắn khổ công học tập, không muốn vì một chuyện nhỏ mà mất cái danh đồng sinh này đâu.
Chưa đợi Lưu thị kịp nói gì liền quay đầu bỏ chạy trối chết.
Hạ Thần nhìn tức phụ của mình hùng hùng hổ hổ giáo huấn Hạ gia. Ân, con thỏ nhỏ nhà hắn cuối cùng cũng biết cắn người rồi.
"Biểu ca, giúp ta mang dao đến đây" Hạ Thần buông một câu, ánh mắt âm lãnh mang theo sát ý, lệ khí quanh thân không che dấu.
Hạ Hoàng Lang vừa nghe thấy liền kéo tức phụ chạy trối chết. Đầu cũng không dám quay lại, nếu không phải Lưu thị một mực kéo bọn họ đến, có đánh chết bọn họ cũng không dám một mình đến đây gây chuyện.
Cả nhà Hạ gia tự tin đi đến, lại hoảng loạn xấu hổ trở về.
Không khí trong chốc lát lại trở lại bình thường, vui vẻ náo nhiệt uống rượu ăn thịt.
Đợi tiệc kết thúc, mọi người giúp Triệu Tiểu Mộc dọn dẹp, rửa bát gọn gàng rồi tạm biệt ra về.
Bỏ qua một nhà Hạ gia kia, hôm nay ai cũng vui vẻ.
Hạ Thần đóng cổng, lại vào nhà đóng kín cửa.
Trở về phòng nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tiểu Mộc nhi, làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?" Hạ Thần lên tiếng kéo hồn y trở về
Vừa nhìn thấy Hạ Thần trở về, y liền lao đến ôm lấy cổ của hắn ghì chặt, hắn cũng biết tức phụ mình vì lời nói của Lưu thị mà suy nghĩ vớ vẩn cho xem thì nghe y ấp úng nói
"Thần ca, có phải, ngươi chê ta hay không?"
"Không có, đừng suy nghĩ lung tung. Lời của Lưu thị mà ngươi cũng nghe sao, chúng ta chưa viên phòng làm sao có bảo bảo?" Hạ Thần vuốt ve lưng y an ủi, hắn ngồi xuống giường, y vẫn ôm chặt không buông, chỉ có thể để y ngồi trên đùi vỗ về.
Hắn biết tuy lúc đó y hùng hổ giáo huấn như vậy, nhưng cũng sẽ lưu tâm những lời nói kia.
"Nếu không phải, sao ngươi không chịu cùng ta viên phòng?" Y lại hỏi.
Tay hắn cứng lại, này là muốn câu dẫn hắn sao?
"Ngươi còn nhỏ, viên phòng quá sớm sẽ không tốt cho thân thể"
"Ta đã mười sáu, người ta mười sáu đã có người sinh bảo bảo rồi" y vùi đầu càng sau nói
Hạ Thần đầu hắc tuyến, nơi này là cổ đại, mười sáu đã có thể sinh con, nhiều người mới hơn ba mươi đã làm gia gia kia kìa.
Vậy thì hắn nhịn làm gì, còn hại tức phụ hắn nghĩ đông nghĩ tây, chắc là không phải lúc Lưu thị nói đâu, còn có thể là lâu về trước kìa.
Lưu thị chỉ giúp khơi mào ra thôi.
"Ân, vậy đợi chúng ta tổ chức hôn lễ liền động phòng, được không?" Hạ Thần nói. Hắn cũng chẳng muốn nhịn nữa làm gì.
Tốt nhất là nhanh chóng tổ chức hôn lễ, rồi viên phòng, thân thể thì có linh tuyền dưỡng là được.
Hắn muốn ngày trọng đại nhất, làm việc quan trọng nhất.
Mà lần này phải đi mời một nhân vật quan trọng đến mới được. Để cho một số nhà yên phận lại, hắn đã quá chán cái chuyện mỗi ngày phải phòng bị rồi.