Nghe tức phụ mình chỉ còn vài năm để sống, hai bàn tay Trần Đông siết chặt. Chỉ có thể trách hắn vô dụng.
"Nhân sâm sao? Cần nhiều không?" Hạ Thần đột nhiên hỏi, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn.
"Ngươi nghĩ nhân sâm rẻ lắm sao mà hỏi như thế? Một cây đã đủ cứu mười mạng như y" Diệp lão thật muốn mắng người
"Ân, ta có rất nhiều, nhưng chỉ có cây tươi, được không?" Hạ Thần hỏi.
Kiếp trước chỉ sử dụng nhân sâm đã qua xử lý, nên nhân sâm tươi hắn lại không biết. Hắn đâu phải đại phu.
Diệp lão nghe hắn nói, trượt tay suýt nữa té xuống ghế. Tên này đang đùa ông sao, hắn có rất nhiều, lại còn là nhân sâm tươi, không phải hắn nhìn củ cải thành nhân sâm chứ?
"Ngươi có biết nhân sâm có hình dáng thế nào không? Có phải ngươi nhầm lẫn nhân sâm thành củ cải hay không?" Diệp lão trước đây cũng có được diễm phúc nhìn thấy một cây nhân sâm trăm năm của nhà phú hào. Một cây đó đã đến mấy vạn lượng bạc.
"Lát nữa ta đi mua cây ăn quả về sẽ dẫn ông đến một nơi." Hạ Thần nói với Diệp lão, chút nữa cho ông lát mắt luôn
"Vậy Đông đại ca, ngươi đưa Hằng ca trở về nghỉ nghơi đi. Ta sẽ nói Diệp lão chữa bệnh cho y, không cần lo lắng" Triệu Tiểu Mộc nói
Tối qua y đã nghe Hạ Thần kể về chuyện của những người này, câu chuyện làm y cảm động nhất vẫn là chuyện của Trần Đông, một người si tình như vậy, mà tình cảnh của y lại gần giống như Hạ Thần, cũng bị mẹ kế ức hiếp phải mang tức phụ bệnh tật của mình đi lưu lạc.
Y lại may mắn hơn Trương Hằng, y có phu quân tài giỏi, vậy y có thể giúp được gì cho họ, liền giúp đi.
Cho dù nhân sâm có đắc tiền đến đâu cũng không bằng một mạng người, lại thêm hạnh phúc của một người.
Y cũng muốn tích chút công đức cho Hạ Thần, về sau còn có con y.
Vậy thì nó đáng giá.
Bỗng dưng Trần Đông quỳ xuống dập đầu với hai người, Trương Hằng cũng vội quỳ theo.
Không cần biết Hạ Thần có thật sự cho tức phụ hắn nhân sâm chữa trị hay không, chỉ cần nhìn thấy được lòng tốt của hai người họ trong thời gian ngắn ngủi đã biết họ là người thế nào, tốt bụng đến bao nhiêu.
Tuy mới đến chưa tới một ngày, nhưng y cũng biết được nhóm người Diệp lão cũng là được Hạ Thần cứu bên đường.
Nhìn cách hắn mua người cũng đã nói lên một phần nhân cách mà không phải ai cũng có được. Lại nhìn cách Triệu Tiểu Mộc không có ra vẻ chủ nhân mà sai bảo, cho họ đãi ngộ đã quá tốt không nói, lại còn tôn trọng ý kiến họ hỏi họ có cần gì nữa không?
Thêm nữa, y tuy là chủ nhân nhưng lại luôn theo tuổi tác mà xưng hô, một tiếng Đông đại ca, hai tiếng Hằng ca. Không vì giàu có mà sinh kiêu.
Bọn họ lần này xem như trong rủi có may, lưu lạc một đường, lại có được chủ nhân tốt bụng. Xem như ông trời vẫn còn ưu đãi cho bọn họ nhiều lắm.
"Đứng lên đi, chỉ là một cây nhân sâm, đừng làm bọn ta tổn thọ. Tức phụ ta mới có mười sáu thôi, ta cũng chỉ mới hai sáu, nhỏ hơn hai ngươi" Hạ Thần nói, tức phụ hắn nhỏ như vậy.
Nhận lạy của hai người này không phải giảm thọ sao?
Khóe môi Diệp lão giật giật, nghe hắn nói thật dễ nghe, chỉ một cây nhân sâm, lát nữa mà ra một củ cải, xem ông chọc quê hắn ra sao.
"Vậy chẳng phải ngươi trâu già gặm cỏ non sao? Lớn hơn tận mười tuổi" Diệp lão cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
Đến lược khóe môi Hạ Thần giật, may mà hắn không nói hắn hơn ba mươi. Nếu không không biết sẽ thế nào, nhưng mà Diệp lão này lại là người có tính cách rất vui vẻ, thú vị a.
Hạ Thần ra ngoài một chốc đã cùng Hạ Trí, Lĩnh Thành mang về hơn hai mươi gốc cây táo lớn nhỏ, mua gần mười lượng. Trong đó có mấy cây táo đã ra quả vài lần, gốc cây cũng lớn.
Dặn dò Trần Đông khu vực trồng táo xong hắn lại ra ngoài. Đi vài quận hắn đã mua thêm hơn hai mươi cây lê, mười lăm cây đào, mười cây anh đào. Ở đây không có vải thiều, bơ, sầu riêng...
Táo cùng lê có kết quả vào mùa đông, đào có quả vào mùa hạ, anh đào kết quả vào mùa xuân, nho có trái mùa thu.
Vậy là bốn mùa đều có hoa quả ăn.
Nhưng hắn vẫn sẽ trồng thêm một ít loại hắn thích, chỉ là giờ không tìm được. Đặc biệt là sầu riêng, nếu có thể chỉ sợ là ở một quốc gia khác.
Sau khi mang hết cây về nhà, bên ngoài thôn dân lại xôn xao.
"Hạ Thần lại mua cây ăn quả"
"Nhưng mà cây ăn quả nhà nào cũng có trồng, chắc chắn bán không được. Thật phí tiền"
"Ngươi nghĩ hắn trồng bán sao? Giờ hắn có tiền như vậy, cần tìm vài đồng lẻ này?"
"Có tiền thích thật, muốn mua liền mua mấy chục cây, tốn vài chục lượng chứ chẳng ít"
"Giờ rất nhiều người không chỉ đỏ mắt với Hạ Thần, mà còn ghanh tỵ với Triệu Tiểu Mộc kia kìa"
"Hơ, lúc đầu cười chê y cho đã, giờ thấy người ta tốt liền ghanh tỵ"
"Hạ Hồng mấy ngày nay cứ chạy tới chỗ đằng xa nhìn cổng lớn nhà Hạ Thần, không biết lại định làm gì?"
"Nếu có làm gì chẳng phải có trò vui cho chúng ta xem sao?"
Trồng cây ăn quả còn phải nhờ ba người Hạ Trí, Hoàng Sâm cùng Lĩnh Thành hỗ trợ. Giám sát xem trồng cây có đúng cách hay không? Lại còn phải trồng theo chỗ hắn quy hoạch. Vẫn trả tiền công cho họ như trước.
Hồ cá đã được thả từ lâu, nay cá đã hơi lớn một tí. Hồ sen bên kia cũng đã bắt đầu nhú chồi non.
Năm sau, nhất định nơi này sẽ biến thành thế ngoại đào nguyên của hắn cùng tức phụ.
Sang ở kiếp này được trẻ ra vài tuổi, không cần phải liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, còn có tức phụ yêu thương, có nhà lớn, có tiền, hắn có thể biến ước mơ kiếp trước không thực hiện được từng bước thành hiện thực.
Hoàn thành mọi chuyện trời cũng đã về chiều, Hạ Thần gọi Diệp lão ra ngoài, mang ông đi núi Nam.
Vừa đi vừa nói chuyện, Hạ Thần mới biết được vì sao ông sợ liên lụy đến hắn.
Thì ra, ông là đại phu có tiếng ở Thành Trì Bắc, bởi vì một ác bá ở phủ thành muốn thú Diệp Thanh Thanh làm thiếp, cả nhà không đồng ý liền bị hắn vu oan giá họa, cha Diệp Thanh Thanh bị hắn dùng tiền nhờ quan phủ bắt nhốt, không biết nguyên do chết trong ngục, nương Diệp Thanh Thanh vì đau lòng cùng phẫn uất mà mang trọng bệnh cũng qua đời theo sau đó không lâu. Nhưng tên kia vẫn không có buông tha.
Hai ông cháu rời quê hương trong đêm trốn đi, lưu lạc khắp nơi, cuối cùng đến Thành Quảng Bình, lại gặp được Hàn Mặc, sau đó gặp Hạ Thần.
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng lão trêu trọc quan lớn nào, nếu là một tên ác bá thì không sao, ta không tin tay hắn dài đến tận Thành Quảng Bình này. Lão cũng đừng lo, Trịnh Tân An, huyện lệnh huyện thành gọi ta một tiếng đại ca, chẳng lẻ một tên ác bá hắn không quản được. Nếu hắn không quản nổi. Ta cũng có cách xử lý tên kia nếu hắn dám đến nhà ta gây sự" Hạ Thần nói, nếu là quan lớn nào đó, hắn cũng thật sự không muốn tìm phiền phức.
Nhưng nếu chỉ là một tên ác bá, hắn không phải không xử lý được, lại nói
"Nếu lão cùng Thanh Thanh, Tiểu Mặc đã không còn nơi để đi, chi bằng ở lại chỗ ta. Ta cũng muốn trong nhà có một đại phu, sẽ có tiền công, không bạc đãi lão đâu. Còn nữa. Thanh Thanh cũng không còn nhỏ, lại còn là song nhi, lưu lạc bên ngoài cũng không tốt. Lão không nhìn ra, Hàn Mặc có ý với Thanh Thanh?"
"Ta biết. Hàn Mặc là đứa trẻ tốt. Lúc đầu ta cũng sợ liên lụy hắn" Diệp lão nói, những người từng giúp ông, một người ông cũng không thể quên
"Ta cũng muốn ông trị hết bệnh cho tức phụ Trần Đông, hoàn cảnh của họ cũng rất đáng thương" Hạ Thần nói
"Ngươi là một người rất tốt" Diệp lão mỉm cười khen ngợi
"Ha ha, đây chỉ là một mặt, ta còn nhiều mặt khác, nếu các ngươi biết được chắc chắn sẽ nhanh chóng cuốn gói chạy xa" Hạ Thần cười ha hả nói.
Đợi đến khi họ biết hắn giết người không chớp mắt, không bị dọa chết mới là lạ.
Đi dọc lên núi, dừng lại ở một nơi cách không xa, hạ thần chỉ vào một gốc cây có chùm quả đo đỏ hỏi "Đó là nhân sâm hay củ cải?"
Diệp lão vừa nhìn thấy hai mắt sáng bừng, nhân sâm a, là nhân sâm thật một trăm phần trăm đó.
"Này, này là nhân sâm đó, cây này cũng hơn hai mươi năm có"
"Cây này đã chữa trị được chưa?" Hạ Thần hỏi
"Được, được. Này chữa khỏi cho tức phụ Trần Đông không thành vấn đề" Ông nói, lại hỏi "ngươi nói có nhiều, sao chỉ có mỗi một cây"
"Ở phía trên kia" hắn đưa tay chỉ lên cao hơn lại nói "ta thấy muốn lấy nó rất mất công phu, trễ rồi, mai ta đi cùng lão đến đây lấy"
Nhìn thấy người ta hái nhân sâm phải đào đào quét quét, mất biết bao thời gian. Một cộng rễ cũng không muốn làm đứt, mà hắn thì lại không có hứng thú làm trò vô bổ vậy.
Nếu bảo hắn hái, nhất định hắn sẽ đem nó quy thành củ cải, chỉ cần nắm phần trên kéo lên là được.
"Nhân sâm sao? Cần nhiều không?" Hạ Thần đột nhiên hỏi, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn.
"Ngươi nghĩ nhân sâm rẻ lắm sao mà hỏi như thế? Một cây đã đủ cứu mười mạng như y" Diệp lão thật muốn mắng người
"Ân, ta có rất nhiều, nhưng chỉ có cây tươi, được không?" Hạ Thần hỏi.
Kiếp trước chỉ sử dụng nhân sâm đã qua xử lý, nên nhân sâm tươi hắn lại không biết. Hắn đâu phải đại phu.
Diệp lão nghe hắn nói, trượt tay suýt nữa té xuống ghế. Tên này đang đùa ông sao, hắn có rất nhiều, lại còn là nhân sâm tươi, không phải hắn nhìn củ cải thành nhân sâm chứ?
"Ngươi có biết nhân sâm có hình dáng thế nào không? Có phải ngươi nhầm lẫn nhân sâm thành củ cải hay không?" Diệp lão trước đây cũng có được diễm phúc nhìn thấy một cây nhân sâm trăm năm của nhà phú hào. Một cây đó đã đến mấy vạn lượng bạc.
"Lát nữa ta đi mua cây ăn quả về sẽ dẫn ông đến một nơi." Hạ Thần nói với Diệp lão, chút nữa cho ông lát mắt luôn
"Vậy Đông đại ca, ngươi đưa Hằng ca trở về nghỉ nghơi đi. Ta sẽ nói Diệp lão chữa bệnh cho y, không cần lo lắng" Triệu Tiểu Mộc nói
Tối qua y đã nghe Hạ Thần kể về chuyện của những người này, câu chuyện làm y cảm động nhất vẫn là chuyện của Trần Đông, một người si tình như vậy, mà tình cảnh của y lại gần giống như Hạ Thần, cũng bị mẹ kế ức hiếp phải mang tức phụ bệnh tật của mình đi lưu lạc.
Y lại may mắn hơn Trương Hằng, y có phu quân tài giỏi, vậy y có thể giúp được gì cho họ, liền giúp đi.
Cho dù nhân sâm có đắc tiền đến đâu cũng không bằng một mạng người, lại thêm hạnh phúc của một người.
Y cũng muốn tích chút công đức cho Hạ Thần, về sau còn có con y.
Vậy thì nó đáng giá.
Bỗng dưng Trần Đông quỳ xuống dập đầu với hai người, Trương Hằng cũng vội quỳ theo.
Không cần biết Hạ Thần có thật sự cho tức phụ hắn nhân sâm chữa trị hay không, chỉ cần nhìn thấy được lòng tốt của hai người họ trong thời gian ngắn ngủi đã biết họ là người thế nào, tốt bụng đến bao nhiêu.
Tuy mới đến chưa tới một ngày, nhưng y cũng biết được nhóm người Diệp lão cũng là được Hạ Thần cứu bên đường.
Nhìn cách hắn mua người cũng đã nói lên một phần nhân cách mà không phải ai cũng có được. Lại nhìn cách Triệu Tiểu Mộc không có ra vẻ chủ nhân mà sai bảo, cho họ đãi ngộ đã quá tốt không nói, lại còn tôn trọng ý kiến họ hỏi họ có cần gì nữa không?
Thêm nữa, y tuy là chủ nhân nhưng lại luôn theo tuổi tác mà xưng hô, một tiếng Đông đại ca, hai tiếng Hằng ca. Không vì giàu có mà sinh kiêu.
Bọn họ lần này xem như trong rủi có may, lưu lạc một đường, lại có được chủ nhân tốt bụng. Xem như ông trời vẫn còn ưu đãi cho bọn họ nhiều lắm.
"Đứng lên đi, chỉ là một cây nhân sâm, đừng làm bọn ta tổn thọ. Tức phụ ta mới có mười sáu thôi, ta cũng chỉ mới hai sáu, nhỏ hơn hai ngươi" Hạ Thần nói, tức phụ hắn nhỏ như vậy.
Nhận lạy của hai người này không phải giảm thọ sao?
Khóe môi Diệp lão giật giật, nghe hắn nói thật dễ nghe, chỉ một cây nhân sâm, lát nữa mà ra một củ cải, xem ông chọc quê hắn ra sao.
"Vậy chẳng phải ngươi trâu già gặm cỏ non sao? Lớn hơn tận mười tuổi" Diệp lão cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
Đến lược khóe môi Hạ Thần giật, may mà hắn không nói hắn hơn ba mươi. Nếu không không biết sẽ thế nào, nhưng mà Diệp lão này lại là người có tính cách rất vui vẻ, thú vị a.
Hạ Thần ra ngoài một chốc đã cùng Hạ Trí, Lĩnh Thành mang về hơn hai mươi gốc cây táo lớn nhỏ, mua gần mười lượng. Trong đó có mấy cây táo đã ra quả vài lần, gốc cây cũng lớn.
Dặn dò Trần Đông khu vực trồng táo xong hắn lại ra ngoài. Đi vài quận hắn đã mua thêm hơn hai mươi cây lê, mười lăm cây đào, mười cây anh đào. Ở đây không có vải thiều, bơ, sầu riêng...
Táo cùng lê có kết quả vào mùa đông, đào có quả vào mùa hạ, anh đào kết quả vào mùa xuân, nho có trái mùa thu.
Vậy là bốn mùa đều có hoa quả ăn.
Nhưng hắn vẫn sẽ trồng thêm một ít loại hắn thích, chỉ là giờ không tìm được. Đặc biệt là sầu riêng, nếu có thể chỉ sợ là ở một quốc gia khác.
Sau khi mang hết cây về nhà, bên ngoài thôn dân lại xôn xao.
"Hạ Thần lại mua cây ăn quả"
"Nhưng mà cây ăn quả nhà nào cũng có trồng, chắc chắn bán không được. Thật phí tiền"
"Ngươi nghĩ hắn trồng bán sao? Giờ hắn có tiền như vậy, cần tìm vài đồng lẻ này?"
"Có tiền thích thật, muốn mua liền mua mấy chục cây, tốn vài chục lượng chứ chẳng ít"
"Giờ rất nhiều người không chỉ đỏ mắt với Hạ Thần, mà còn ghanh tỵ với Triệu Tiểu Mộc kia kìa"
"Hơ, lúc đầu cười chê y cho đã, giờ thấy người ta tốt liền ghanh tỵ"
"Hạ Hồng mấy ngày nay cứ chạy tới chỗ đằng xa nhìn cổng lớn nhà Hạ Thần, không biết lại định làm gì?"
"Nếu có làm gì chẳng phải có trò vui cho chúng ta xem sao?"
Trồng cây ăn quả còn phải nhờ ba người Hạ Trí, Hoàng Sâm cùng Lĩnh Thành hỗ trợ. Giám sát xem trồng cây có đúng cách hay không? Lại còn phải trồng theo chỗ hắn quy hoạch. Vẫn trả tiền công cho họ như trước.
Hồ cá đã được thả từ lâu, nay cá đã hơi lớn một tí. Hồ sen bên kia cũng đã bắt đầu nhú chồi non.
Năm sau, nhất định nơi này sẽ biến thành thế ngoại đào nguyên của hắn cùng tức phụ.
Sang ở kiếp này được trẻ ra vài tuổi, không cần phải liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, còn có tức phụ yêu thương, có nhà lớn, có tiền, hắn có thể biến ước mơ kiếp trước không thực hiện được từng bước thành hiện thực.
Hoàn thành mọi chuyện trời cũng đã về chiều, Hạ Thần gọi Diệp lão ra ngoài, mang ông đi núi Nam.
Vừa đi vừa nói chuyện, Hạ Thần mới biết được vì sao ông sợ liên lụy đến hắn.
Thì ra, ông là đại phu có tiếng ở Thành Trì Bắc, bởi vì một ác bá ở phủ thành muốn thú Diệp Thanh Thanh làm thiếp, cả nhà không đồng ý liền bị hắn vu oan giá họa, cha Diệp Thanh Thanh bị hắn dùng tiền nhờ quan phủ bắt nhốt, không biết nguyên do chết trong ngục, nương Diệp Thanh Thanh vì đau lòng cùng phẫn uất mà mang trọng bệnh cũng qua đời theo sau đó không lâu. Nhưng tên kia vẫn không có buông tha.
Hai ông cháu rời quê hương trong đêm trốn đi, lưu lạc khắp nơi, cuối cùng đến Thành Quảng Bình, lại gặp được Hàn Mặc, sau đó gặp Hạ Thần.
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng lão trêu trọc quan lớn nào, nếu là một tên ác bá thì không sao, ta không tin tay hắn dài đến tận Thành Quảng Bình này. Lão cũng đừng lo, Trịnh Tân An, huyện lệnh huyện thành gọi ta một tiếng đại ca, chẳng lẻ một tên ác bá hắn không quản được. Nếu hắn không quản nổi. Ta cũng có cách xử lý tên kia nếu hắn dám đến nhà ta gây sự" Hạ Thần nói, nếu là quan lớn nào đó, hắn cũng thật sự không muốn tìm phiền phức.
Nhưng nếu chỉ là một tên ác bá, hắn không phải không xử lý được, lại nói
"Nếu lão cùng Thanh Thanh, Tiểu Mặc đã không còn nơi để đi, chi bằng ở lại chỗ ta. Ta cũng muốn trong nhà có một đại phu, sẽ có tiền công, không bạc đãi lão đâu. Còn nữa. Thanh Thanh cũng không còn nhỏ, lại còn là song nhi, lưu lạc bên ngoài cũng không tốt. Lão không nhìn ra, Hàn Mặc có ý với Thanh Thanh?"
"Ta biết. Hàn Mặc là đứa trẻ tốt. Lúc đầu ta cũng sợ liên lụy hắn" Diệp lão nói, những người từng giúp ông, một người ông cũng không thể quên
"Ta cũng muốn ông trị hết bệnh cho tức phụ Trần Đông, hoàn cảnh của họ cũng rất đáng thương" Hạ Thần nói
"Ngươi là một người rất tốt" Diệp lão mỉm cười khen ngợi
"Ha ha, đây chỉ là một mặt, ta còn nhiều mặt khác, nếu các ngươi biết được chắc chắn sẽ nhanh chóng cuốn gói chạy xa" Hạ Thần cười ha hả nói.
Đợi đến khi họ biết hắn giết người không chớp mắt, không bị dọa chết mới là lạ.
Đi dọc lên núi, dừng lại ở một nơi cách không xa, hạ thần chỉ vào một gốc cây có chùm quả đo đỏ hỏi "Đó là nhân sâm hay củ cải?"
Diệp lão vừa nhìn thấy hai mắt sáng bừng, nhân sâm a, là nhân sâm thật một trăm phần trăm đó.
"Này, này là nhân sâm đó, cây này cũng hơn hai mươi năm có"
"Cây này đã chữa trị được chưa?" Hạ Thần hỏi
"Được, được. Này chữa khỏi cho tức phụ Trần Đông không thành vấn đề" Ông nói, lại hỏi "ngươi nói có nhiều, sao chỉ có mỗi một cây"
"Ở phía trên kia" hắn đưa tay chỉ lên cao hơn lại nói "ta thấy muốn lấy nó rất mất công phu, trễ rồi, mai ta đi cùng lão đến đây lấy"
Nhìn thấy người ta hái nhân sâm phải đào đào quét quét, mất biết bao thời gian. Một cộng rễ cũng không muốn làm đứt, mà hắn thì lại không có hứng thú làm trò vô bổ vậy.
Nếu bảo hắn hái, nhất định hắn sẽ đem nó quy thành củ cải, chỉ cần nắm phần trên kéo lên là được.