Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 19: Lần đầu giết người

Hôm nay Đường Phi có một án kiện lớn, nếu thắng lần này hắn có thể được đến một trăm lượng tiền thù lao. Nếu tính thêm một trăm lượng này, tiểu kim khố của Đường Phi đã có gần năm trăm lượng.
Cách ngày trở về, không còn xa đâu...... Nghĩ đến đây, Đường Phi nhịn không được nở nụ cười, nếu sau khi trở về, hắn sẽ đem những kỳ ngộ của mình nói cho Trần Thần, hắn nhất định sẽ phát điên mất đi? Hắn thích nhất chính là những chuyện tình cổ quái ngạc nhiên giống như vậy, hy vọng hắn không nên ép mình viết tự truyện là tốt rồi!
“Đường Phi?”
Đường Phi sửng sốt, xoay người sang chỗ khác, Hà Tịch vẻ mặt mỉm cười đang đứng ở phía sau hắn cách đó không xa.
Đường Phi chậm rãi đi về hướng Hà Tịch, mỉm cười nói: “Thật trùng hợp.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp, đi uống một chén được không?” Hà Tịch điềm đạm cười.
Cái gọi là uống một chén của Hà Tịch, chính là ở Tao Nhã lâu uống trà. Bởi vì hôm nay không có Phượng Thần Anh đi theo, Đường Phi đối mặt Hà Tịch liền tự nhiên hơn rất nhiều, cũng tự do rất nhiều.
“Ngươi thực thích nơi này?” Đường Phi hỏi Hà Tịch, lần trước sinh thần của hắn cũng là ở trong này.
“Đúng vậy, nơi này thực không tệ, đặc biệt có trà cùngmỹ nhân.” Hà Tịch giúp Đường Phi châm một ly trà hỏi: “Ngươi đi đâu? Lại có sinh ý tìm tới cửa?”
Đường Phi sửng sốt, giương mắt nhìn lên, nhận thấy trong mắt Hà Tịch chỉ có bỡn cợt, không có khinh thường cùngchán ghét, trên mặt còn mang theo một tiacười khẽ.
“Đúng vậy, lần này có một trăm lượng.” Đường Phi thản nhiên nói, y biết lần trước án tử của Âu Dương gia hắn có đi nghe. Bản thân còn tưởng rằng Hà Tịch bởi vì vậy mà chán ghét mình.
Như là nhìn ra tâm sựĐường Phi, Hà Tịch cười nhẹ, nói: “Mỗi người một chí, Hà mỗ tuy rằng không biết Đường huynh vì sao phải lựa chọn con đường này, nhưng nếu ngươi cho rằng đúng đắn, như vậy người làm bằng hữu như ta nhất định sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần giúp đỡ và phân ưu với ngươi là đủ rồi.”
Đường Phi chấn động, hắn tin tưởng lời nói của Hà Tịch, những câu nói đều xuất phát từ chân tâm, cho nên mới có thể ở trước mặt hắn không tự giác mà bày ra một bộ mặt tối ôn nhu đi? Hà Tịch luôn luôn có một loại ma lực làm cho người ta tin tưởng cùng ỷ lại.
Hà Tịch cười, giơ lên chén trà trong taynói với Đường Phi: “Đường huynh, về sau nếu muốn gặp Hà mỗ, thì cứ đến nơi này, bất cứ lúc nào ta cũng đều có mặt.”
Đường Phi hơi hơi giương lên khóe miệng, cũng giơ lên cái chén cùng Hà Tịch cụng một cái, nói: “Hảo.” Hắn thích bằng hữu như Hà Tịch vậy, thông minh an tĩnh, hiểu được cách tôn trọng người khác, sẽ không xem xét bí mậtcủa ngươi.
Trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hai người không chú ý tới, cách đó không xa có một bàn khách nhân, đang lạnh lùng nhìn chằm chằmbọn hắn.
Lúc chia tay, Đường Phi vẫn đem miếng phỉ thúy ra, nói với Hà Tịch: “Thời điểm lần trước sinh thần của ngươi, ta không có chuẩn bị lễ vật, cái này tặng cho ngươi.”
Hà Tịch nhìn khối phỉ thúy trong suốt thông thấu liếc mắt một cái, nhưng không có đưa tay tiếp nhận: “Trứng gà ngày ấy không tính sao?”
“Không tính.” Đường Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vật quý trọng như vậy đưa cho ta, không phải là đáng tiếc sao?” Hà Tịch biết Đường Phi cần tiền, phỉ thúy này nhất định giá trị vài trăm lượng bạc, có thể nào hào phóng như vậy đưa cho hắn không?
“Mấy thứ quý trọng này nọ, đối với ta mà nói một chút đều không dùng được,” Đường Phi kéo tay Hà Tịch đem phỉ thúy đặt ở trong tay hắn: “Không bằng đưa cho ngườithích hợp.”
Người thích hợp sao...... Hà Tịch cười, không hề từ chối nhận lấy phỉ thúy: “Cám ơn.”
Đường Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Kia, lần tới gặp.”
“Ân, lần tới gặp.”
Thân ảnh Đường Phi vừa đi vào một ngỏ nhỉ tối đen, đã ngửi thấy một trận hương thơm nồng đậm, sau đó ý nghĩ dần mờ nhạt, mất đi tri giác.
Hà Tịch nắm miếng phỉ thúy, lộ ra một nụ cười yếu ớt, sau đó xoay người trở lại con đường vừa rồi. Không bằng ngày mai thỉnh Đường Phi đi ăn cơm đi, có thể xem như đáp lễ. Mới đi chừng vài bước, Hà Tịch đã nghe được trong không khí phảng phất một mùi hươngrất nhạt còn sót lại, nếu không cẩn thận thì căn bản sẽ không thể phát hiện. Trên ngã tư đường yên tĩnh vô thanh, ngẫu nhiên truyền đến tiếng phu canh cầm canh gõ mõ, duy độc không còn tiếng bước chânvững vàngquen thuộc kia nữa. Hà Tịch chau mày, tay nắm phỉ thúy thủ dần dần buộc chặt.
Đường Phi ở một địa phương xa lạ tỉnh lại. Đầu có chút mơ hồ, trong phòng ánh sáng hôn ám, Đường Phi trong lúc nhất thời vẫn chưa thích ứng được, nên không thể thấy rõ chính mình đang ở chỗ nào. Vừa giật giật hai tay, chợt nghe thanh âm cương thiết va chạm “leng keng”. Đường Phi nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn xem hay tay trái phải,hắn bị thiết liên khóa ở trên tường. Dần dần thích ứng hôn ám nơi này, Đường Phi nương theo ánh nên duy nhất trên vách đá đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tứ phía đều là tường, phía trước hắn chính là một cánh cửa sắtrất nặng, hai bên còn bày đủ loại hình cụ, sàn lạnh lẽo truyền đến từng trận hàn khí ẩm thấp cùng mùi hôi thốithản nhiên, nơi này giống như hình phòng dành cho phạm nhân.
Hắn bị bắt cóc. Đây là khả năng duy nhất Đường Phi có thể nghĩ đến. Nhưng hắn một không có tiền hai không có quyền, bắt hắn để làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì trên công đườnglàm nhiều chuyện đắc tội ngườikhác, cho nên bắt hắn để báo thù? Đang lúc hắn không hiểu ra sao, phiến cửa sắt rất nặng kia đã bị người mở ra, ánh sáng chói mắt từ ngoài tiến vào làm cho Đường Phi theo phản xạ nhắm mắt lại.
“Hừ hừ.” Người tới cười lạnh một tiếng, Đường Phi nghe ra được hắn hô hấp rất nặng. Cố gắng mở mắt ra nhìn lại, một tráng hán nặng ít nhất hai trăm cân đang cầm trong tay một cây roi nhỏ dài, vẻ mặt bạo ngược nhìn Đường Phi.
Đường Phi bỗng nhiên có một dự cảm không tốt. Quả nhiên, ngay sau khi cửa sắt “cạch” một tiếng đóng lại, tráng hán kia bắt đầu hung hăng lấy roi quất một cái lêntrên người Đường Phi. Hắn còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau,một roi thứ haiđã liền hạ xuống, tiếp sau đó là roi thứ ba, thứ tư….
Trong hình thất nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi, còn có thanhâm kêu rêncố kềm nén, cùngvới tiếng la hưng phấn của kẻ bạo ngược kia.
Hoàng Diệp, thái tử phủ.
Tần Nghị chắp tay sau lưng ở thư phòng đi qua đi lại, Hà Tịch vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn. Hắn đem tin tức Đường Phi bị người bắt đi nói cho Tần Nghị, lúc này hắn đang đợi mệnh lệnh của y, là cứu, hay là khoanh tay đứng nhìn? Không hiểu vì sao, Hà Tịch có chút nóng lòng, miếng phỉ thúy được hắn cất trong lòng ở vị trí phía trên trái tim, một cảm giác nóng rực cơ hồ muốn làm bỏng hắn.
Thật lâu sau, Tần Nghị mới dừng cước bộ, sau đó quay đầu vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn Hà Tịch. Hà Tịch bị hắn xem đến sửng sốt, cảm thấygiống nhưđã bị xem thấu cái gì đó, mới tránh đi ánh mắtTần Nghị. Tần Nghịnởmột tươi cười không rõ, sau đó quay đầu hỏi tiểu tử mặt than Thuần Vu Quyết vẫn ngồi ở bên cạnh cùng mình chơi cờ: “Tiểu Quyết, ngươi nói là cứu, hay là không cứu?”
“Hỏi ta làm chi? Ngươi là thái tử, muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Thuần Vu Quyết hạ xuống một quân cờ, lời tuy là nói vớiTần Nghị, nhưng lại ngẩng đầu nhìn Hà Tịchliếc mắt một cái.
“A ~” Tần Nghị buồn rầu gãi gãi đầu, sau đó chuyển hướng Hà Tịch nói: “Vậy còn ngươi, đệ nhất mưu sĩ của ta, ngươi cảm thấy thế nào? Cứu hay không cứu?”
“Ách,” Hà Tịch lại sửng sốt, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Thuộc hạ cảm thấy, hẳn là nên cứu. Phương Lâm là công tử Phượng Thần Anh hiện tại sủng ái nhất, nếu chúng ta đem người cứu trở về đưa lại cho hắn, như vậy Phượng Tê Các liền thiếu thái tử phủ một nhân tình, đối với nhóm chúng ta mà nói là trăm lợi mà không có hại......”
“Nga ~” Tần Nghị vuốt cằm nhìn chằm chằm Hà Tịch, sau đó vẻ mặt cười giả dối nói: “Như vậy tiết mục anh hùng cứu mỹ nhânnày, bổn vương liền giao cho ngươi, ngươi cần phải đem người đầy đủ không sứt mẻ cứu trở về a!”
Hà Tịch mặt đỏ lên, quẫn bách cúi đầu đáp: “Thỉnh thái tử yên tâm, thuộc hạ nhất định làm hết khả năng!” Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, cái gọi là “ích lợi” chỉ là một cái cớ, cái cớ để cứu lấy Đường Phi, hắn......
Phượng Tê Các.
Đường Phi một đêm chưa về, Ưu nhiđang rất lo lắng. Vốn đêm qua Đường Phi chưa đúng hạn trở về, Ưu nhi đã bắt đầu lo lắng, lại đợi gần một canh giờ vẫn là không thấy bóng dáng hắn, Ưu nhi mơ hồ cảm giác được khả năng đã xảy ra chuyện. Lập tức phải đi bẩm báo Phượng Thần Anh, nhưng ai biết Phượng Thần Anh cũng là một đêm chưa về! Ở thời điểm Ưu nhi đang gấp đến xoay vòng vòng, Phượng Thần Anh rốt cục đã trở lại! Nhanh chóng đem sự tình nói cho Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh cái gì cũng không nói liền đem hắn đuổi về! Ưu nhi vừa tức vừa vội, cắn răng một cái, thay đổi một thân trang phục ra khỏi phủ. Phượng Thần Anh không đem chuyện này đặt ở trong lòng, để mặc hắn tự mình đi tìm!
Phượng Thần Anh trong thư phòng, một nam tử mặc trang phục màu đen từ chỗ tối lắc mình bước ra, bóng tối cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt hắn. Nếu ngươi nhìn kỹ hắn một chút, khẳng định sẽ bị dọa một cú sốc thật lớn, nghĩ đến bản thân đã nhìn thấy quỷ! Nam nhânnày không có mặt! Mà không, phải nói là trừ bỏ một đôi mắt đen thẳm, trên mặt hắnhoàn toàn không có ngũ quan ! Một gương mặt chỉ có một cặp mắt!
“Thuộc hạ tham kiến Các chủ!” Hắc y nam tử quỳ một gối xuống trước mặtPhượng Thần Anh, hắn không có miệng nhưng lại có thể nói chuyện, bất quá chỉ cần cẩn thận quan sát liền có thể nhìn ra bụng hắn khẽ nhúc nhích, hắn dĩ nhiên là dùng phúc ngữ!(thuật nói tiếng bụng)
“Biết ai làm không?” Phượng Thần Anh trên mặt mang theo âm trầm tươi cười, ngữ khí lạnh như băng. Đường Phi đã bị bắt, người ở phía sau Ngũ Phi cũng sẽ rất nhanh lộ diện.
“Có, thuộc hạ thời điểm phát hiện không thấy công tử liền bắt đầu tìm kiếm, người kia dùng mê hương Trầm Mộng vốn đã biến mất của Ngộ quốc. Thuộc hạ bám theo mùi hương còn sót lại, nhưng cổ hương khí này lại biến mất ở Lộc Nhi hạng.” Hắc y nam tử đáp.
“Lộc Nhi hạng?” Phượng Thần Anh trầm tư một hồi, Lộc Nhi hạng ở ngay bên ngoài hoàng thành, chỉ có hai tòa phủ đệ, một tòa là Hiền vương phủcủa Tần Nhan, một tòa là Thừa vương phủcủa Đại hoàng tử Tần Phiền.
“Dạ, cho nên thuộc hạ đoán, công tử hẳn là ở trong Thừa vương phủ.” Hắc y nam tử nói, Hiền vươngcùng Phượng Thần Anh quan hệ không tầm thường, hắn không có khả năng bắtngười của Phượng Thần Anh. Vậy chỉ còn có Thừa vươngTần Phiền, hắn từng nhiều lần mượn sức của Phượng Thần Anh, đưa ra rất nhiều điều kiện hậu đãi,thậm chí đồng ý sau khi việc thành sẽ cùng hắn chung hưởng giang sơn, nhưng đều bị Phượng Thần Anh từ chối. Cho nên mới làm ra kế sáchlà đem tân sủng nổi bật nhất gần đâycủa Phượng Thần Anh làPhương Lâmbắt tới, uy hiếp hắn đi vào khuôn khổ. Bất quá, đáng tiếc Thừa vương quá ngây thơ rồi, hắn căn bản không biết Phượng Thần Anh là một ngườithế nào.
“Các chủ, thuộc hạ Thiết Hoán, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nóitrầm thấp của Thiết Hoán.
Hắc y nhân đối với Phượng Thần Anh cúi đầu, lại ẩn thân vào chỗ tối.
“Vào đi.” Phượng Thần Anh cao giọng đáp.
Thiết Hoán đẩy cửa mà vào, sau đó cầm thư tín trong tay cấp cho Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh nhíu mày, nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn đưa tin tới cửa?
Phượng Thần Anh mở thư trong tay, trong phong thư rớt ra một miếng vải dính máu, đó là thuộc về quần áo của Đường Phi. Phượng Thần Anh ánh mắt u ám, sau đó quét mắt nhìn nội dung trên thư tín.
[ Không muốn tiểu tình nhâncủa ngươi gặp chuyện không may, tối nay giờ Dậu, gặp ở Tao Nhã lâu. ]
“Hừ !” Phượng Thần Anh đem thư ném qua, ý bảo Thiết Hoán xem một cái. Thiết Hoán cầm lấy thư tín, coi xong mới hỏi: “Ý tứ Các chủ là?”
“Ngươi nói xem!Bổn tọa cũng không rảnh đi quan tâm những kẻ này, nếu bất cứ ai cũng đều giống như Tần Phiền, đem từng người trong Đông Nam hai viện của ta bắt một lần, bổn tọa không phải bận rộn đến chết?” Phượng Thần Anh khóe môi dẫn ra một độ conglạnh lùng.
“Phương Lâm công tử bị bắt phải làm cái gì bây giờ? Cần phái người đi nghĩ cách cứu viện không?” Thiết Hoán nhìn Phượng Thần Anh hỏi.
“Bị bắt là ai cùng bổn tọa có quan hệ gì đâu? Ngươi làm tốt chuyện của ngươi là đủ, không cần vì một quân cờ mà hao tổn thực lực của bổn tọa.” Phượng Thần Anh tàn nhẫn cười. Người bị bắt là Đường Phi thì thế nào? Hắn mấy ngày nay đối với hắn ôn nhu săn sóc cẩn thận, có thể dùng vẻ mặt nhu tình nói với hắn những lời tối êm tai, cũng chỉ là thủ đoạn muốn đem Đường Phi thu vào trong túi mà thôi. Đường Phi với hắn mà nói, bất quá chỉ là một trò chơi mới mẻ thú vị trong lúc hắn đang nhàm chán, giá trị duy nhất chính là giúp Tần Nhan trên con đường thành đế vương dọn sạch chướng ngại, sau đó quân cờ có thể tùy thời tùy chỗ vứt bỏ, lại tưởng có thể lấy người của hắn đến uy hiếp hắn quả thực chính là ngu như heo, không có đầu óc!
“Dạ.” Thiết Hoán cung kính vái chào Phượng Thần Anh, sau đó lui ra ngoài, mặt không chút thay đổi. Phượng Thần Anh là dạng tính tình gì, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, Thiết Hoán tối rõ ràng. Vô tâm vô tình, lãnh huyết tàn nhẫn.
Thiết Hoán vừa đi, hắc y nhân lại lắc mình đi ra.
“Có thể cứu thì cứu, cứu không được thì bỏ đi. Không tất yếu vì một nam sủng đem bản thân ngươithế vào.” Phượng Thần Anh lạnh nhạt nói, mắt không gợn sóng.
Hắc y nhân trong lòng căng thẳng, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!” Thân hình chợt lóe, biến mất ở trong thư phòng.
Phượng Thần Anh nhìntheo phương hướnghắc y nhân biến mất lạnh lùng cười, sau đó cầm lấy tấm vải dính máu kia đặt ở trên chóp mũi, tựa hồ thực hưởng thụ mùi huyết tinh trên đó.
--------------
Trong hình thất dày đặc, Đường Phi cúi đầu hơi thở hổn hển, trên mặt mang theo vài vết roi màu đỏ tươi, một thân bị thương lộ ra vết máuloang lổ, quần áo đã bị những nhát roi không chút lưu tình kia xé rách nát. Đường Phi luôn luôn sợmáu, nhưng là hiện tại hắn muốn ngất xỉu cũng không được, trên người xương cốt đau đớn làm cho thần trí hắn vẫn duy trì trạng tháitối thanh tỉnh. Hắn chỉ có thể ở một bên chán ghét tránh đi thân người đầy vết máu của mình, một bên ức chế dục vọng muốnnôn mửa của bản thân. Tối hôm qua tráng hán kia ước chừng đã dùng hình với hắn khoảng hai canh giờ, thẳng đến khi đánh mệt mỏi, Đường Phi đau đến không thể phát ra bất luận thanh âm nào mới ngừng tay. Hắn trước khi đi ánh mắt nhìn Đường Phi bạo ngược mà hưng phấn, Đường Phi biết hôm nay hắn nhất định sẽ lại đến.
Toàn thân không có một chỗ da thịt nào còn hoàn hảo, cũng không có một chỗ là không đau, bất quá cũng những đau đớn này làm cho Đường Phi có thể thanh tỉnh mà tự hỏi. Người đem hắn nhốt đến đây tựa hồ không phải vì tiền, càng giống như là trả thù, tráng hán tra tấn hắn một buổi tối chính là căn cứ xác minh tốt nhất. Chẳng lẽ thật là do hắn lúc trước lên công đường đắc tội người khác cho nên bị báo thù? Nhưng thủ đoạn trả thù như vậy tựa hồ quá biến thái đi? Hắn bị người nhốt ở loại địa phương này, không biết Phượng Thần Anh đã biết hay chưa, bất quá khả năng hắn sẽ đến cứu mình sẽ không lớn. Tuy rằng Phượng Thần Anh nói thích hắn, nhưng Đường Phi cho tới bây giờ vốn chưa từng tin tưởng qua hắn, cặp ánh mắt nhìn như rất nặng tình kia cho tới bây giờ cũngkhông có một chút độ ấm. Chân chính thích một người không phải như thế, ánh mắtthích, chính là từ đáy mắt lộ ra vẻ thật sâu nhu tình cùng ấm áp, còn có một tia mê luyến không thể khống chếmà toát ra. Từng có một người, dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn gần mười năm, chỉ là bị hắn cố ý xem nhẹ.
Một chút cũng không trông cậy vào Phượng Thần Anh, Ưu nhi xem ra còn có khả năng tới cứu mình hơn, có điều hắn chỉ là một tiểu người hầu, có năng lực lớn như vậy sao? Coi bộ, trước khi đánh mất cái mạng nhỏ này của bản thân, phải nghĩ cách tự cứu lấy mình......
“Cạch cạch” một tiếng, cửa sắt lại mở ra, rồi sau đó lại bị đóng lại. Vẫn là tráng hán tối hôm qua, vẫn cầm trong tay cây roi tối hôm qua, vẻ mặt hưng phấn hướng Đường Phi đi đến. Hắn ở trong Thừa vương phủ có tiếng là biến thái, thích dùng phương pháp tối tàn nhẫn ngược đãiphạm nhân, trong Thừa vương phủ rất nhiều phạm nhân đều bị hành hạ đến chết ở trong tay hắn. Đường Phi từ thời điểm bị đưa vào hình thất, Thừa vươngTần Phiền liền mệnh lệnh cho hắn hảo hảo “chiêu đãi” y, chỉ cần nhớ lưu lại một hơi thở cho y, hắn muốn ngoạn như thế nào thì cứ ngoạn như thế đó.
“Chát!” Tráng hán đem roi nhúng nước muối ở trong tay hung hăng quất qua.
“Hừ !” Đường Phi suýt thét lớn một tiếng, cắn răng ngậm chặt miệng không muốn kêu lên. Tối hôm qua thụ hình suốt hai giờ, hắn cũng như vậy không có kêu to quá một tiếng, thậm chí ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ bạo ngược kia.
Hơn mười roi qua đi, miệng vết thương của Đường Phi còn chưa bắt đầu kết vảy lại tiếp tục chảy máu tươi ròng ròng, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập xoang mũi, Đường Phi gục đầu xuống một trận nôn khan. Hắn đã một ngày một đêm không ăn gì cả, cũng không uống qua một ngụm nước, căn bản phun không ra cái gì. Không hiểu vì sao, kí ức tuổi thơ hắn vẫn nghĩ đã quên mất đi naylại hiện lên rõ ràng ở trong đầu.
[ “Tiểu tạp chủng! Cầu ta đi! Cầu ta ta liền cho ngươi uống chén nước này!” Mộtnữ nhân trong mắt lạnh băng cay nghiệt, tươi cười dữ tợn dùng đôi giày cao gót khoảng mười tấc dẫm nát mu bàn tay non nớt của hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Đường Phi chỉ có bảy tuổi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nữ nhân mà hắn xưng hô là “ma ma” kia, sau đó hờ hững nói: “Van cầu ngươi, ma ma.”
Nữ nhân đem một ly nước đổ xuống đĩa thức ăn dành cho chó, mắng nói: “Ta không phải mẹ của ngươi! Loại con hoang không biết xấu hổ như ngươicòn muốn gọi mẹ! Muốn uống nước phải không?! Liếm sạch sẽ cho ta! Liếm sạch sẽ!”
Tiểu Đường Phi nghe lời cúi đầu liếm nước trong đĩa thức ăn cho chó, sau đó chịu đựngnữ nhânđã gần như phát điên dùng thắt lưng hung hăng quật xuống lưnghắn. Nam nhân mà hắn xưng là “Ba ba” kia, vẻ mặt bình tĩnh ôm hai tiểu nhi tử ở trong phòng khách xem phim hoạt hình. Tiểu Đường Phi nhìn nước trong đĩa đã dần dần biến thành màu đỏ, hắn biết là máu từ trong lỗ mũi chảy ra đã nhỏ vào trong nước, nhưng nữ nhânđó vẫn đang gầm rú bắt hắn uống cho hết. Tiểu Đường Phi cứ như vậy giống như uống hết một đĩa máu của chính mình, cuối cùng hôn mê vào bóng đêm. Sau khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, cuối cùng thì bị đưa vào cô nhi viện. Hắn đã mất đi cái gọi là “nhà”, một cái “nhà” đã ngược đãi hắn năm năm, lại chiếm được tự dochân chính, chỉ là chứng sợ máu kia, vĩnh viễn cũng không khỏi được. ]
Hồi ức trở về rất rõ ràng, Đường Phi ánh mắt nhìn kẻ bạo ngược kia lại càng lạnh, không chút cảm tình, lạnh như băngthấm vào tận xương tủy.
Tráng hán đối với ánh mắt Đường Phi bỗng nhiên rùng mình một cái, động tác trong tay cũng ngừng lại. Phải, hắn sợ hãi. Hắn chưa từng gặp được người giống như Đường Phi vậy. Trước kia những kẻ rơi vào tay hắn cơ hồ đều là muốn sống không được, thống khổ kêu to, thậm chí không còn chút tôn nghiêm quỳ xuống cầu xin hắn, hèn mọn đến cả một con cẩu ven đường cũng không bằng! Nhưng nam nhântrước mắtnày, đừng nói là cầu xin tha thứ, cho dù là một tiếng khóc kêu cũng không có, chỉ là dùng cặp con ngươi màu đen lãnh liệt theo dõi hắn, giống như một con báo đen trong đêm tối. Ánh mắt như vậy, lại khiến hắn không có lý do sinh ra một ít sợ hãi, nhưng lại càng nhiều hưng phấn! Tráng hán liếm liếm đôi môi khô khốc, nghe nói nam nhânnày là nam sủng cho người khác, nếu đem người như vậy đặt ở dưới thân nghe hắn khóc lóc cầu xin tha thứ, thật là một chuyện tình tuyệt vời cỡ nào! Tráng hán nghĩ, hai mắt đục ngầu càng phát ra kích động, vật kia lại cứng rắn như thép!
Đường Phi lạnh lùng cười, hắn nhìn ra ý đồ của đối phương.
Tráng hán vứt bỏ trường tiên trong tay, liếm môi lấy ra chìa khóabên hông, đem thiết liênđang khóa Đường Phi mở ra. Hai tay vừa được buông lỏng, Đường Phi liền suy yếu quỳ ngã xuống đất, làn da trên người không một chỗ hoàn hảo lại chảy ra máu đỏ sẫm, Đường Phi đau đến huyệt Thái Dương liên tục co giựt.
Tráng hán hừ cười đem Đường Phi áp đảo, vội vàng lột đi quần áo đã rách nát của y, những tơ máu ấm áp trên vết thương chảy ra càng khơi dậy thú tính của hắn.
Đường Phi ánh mắt tối sầm lại, dùng hết sức lực đem trường tiên bị hắn ném ở bên cạnh chộp vào tay, sau đó thừa dịp tráng hán còn chưa có phát hiện liền nâng đầu gối hung hăng thúcvào trên bụng hắn.
Tráng hán đau hô một tiếng, quỳ rạp xuống đất thống khổ nôn ra, một kích này của Đường Phi đã dùng toàn bộ lực!
Đường Phi mặc kệ thân thể đau đớn, lắc mình một cái đi đến phía sautráng hán, dùng hai tay kéo thẳng trường tiên ra, gắt gao quấn môt vòng vào trên cổ hắn. Bị Đường Phi tặng cho một kích, tráng hán đau đớn mất đi sức lực không thể phản ứng, hắn thống khổ tuyệt vọng thè ra đầu lưỡi, ánh mắt trợn lênngày càng lớn, cơ hồ muốn lọt ra khỏi hốc mắt, sắc mặt từ đỏ bừng dần biến thành màu tím gan, tứ chi vùng vẫy. Hắn muốngọi cứu binh, nhưng đã không thể phát ra âm thanh. Đường Phi ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía trước, khí lực trên tay càng lúc càng lớn, roi siết càng ngày càng chặt. Thẳng đến khi người nọ giãy dụa ít dần, hô hấp từ từ mỏng manh, đến cuối cùng hoàn toàn bất động, thân thể bắt đầu biến lạnh, Đường Phi mới buông lỏng tay ra.
Đường Phi quỳ trên mặt đất, trong tay còn gắt gao cầm cái roi kia, bởi vì dùng sức quá độ tay hắn cũng bị trầy đến xuất huyết. Lạnh lùng nhìn chằm chằm thân thể đã không còn hơi thở, Đường Phi cười, ánh mắt trống rỗng, nguyên lai giết người, chính là đơn giảnnhư vậy...... Nhưng mà, Đường Phi cúi đầu nhìn vết máu loang lổ trên hai tay chính mình, vì cái gì run rẩy lợi hại như thế?
------------------

back top