Thời tiết đầu xuân vẫn chưa ấm áp, cho dù là đắm chìm trong ánh nắng, vẫn có thể cảm giác được trong gió thường xuyên mang theo nhè nhẹ hàn ý. Bên bờ dương liễu vừa mới nở, cành liễu vàng nhạt ở trong gió mềm mại lay động. Ngoại ô mặt cỏ sớm đã không cònvẻ khô héo của mùa đông, những chồi xanh mới mọc từ mặt đất đâm lên, thoạt nhìn vừa mềm mại lại nhẹ nhàng.
Đường Phi một tay chắp ở sau người, một tay nắm cả vai Hà Tịch đem hắn bảo hộ trong ngực, tránh cho hắn bị đám người chật chội va chạm. Hà Tịch thương thế còn chưa hoàn toàn hảo, Đường Phi lẽ ra không nên đáp ứng hắn hôm nay đi ra dạo một chút, chỉ là nhìn bộ dáng khát vọng của hắn lại mềm lòng, đành phải tận lực che chở hắn, chậm rãi ở đường cái náo nhiệt Miên Cẩmbước đi.
“Có mệt hay không?” Đường Phi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Hà Tịch, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng. Hà Tịch trước khi bị thương đã thuộc loại hình gầy yếu, nay chịu phải vết thương trí mạng cơ hồ chỉ còn da bọc xương, tay khoát lên trên vai hắn chỉ cần dùng một chút sức liền có thể đem xương cốt bóp nát, nho phục rộng thùng thình mặc ở trên người hắn càng hiển lộ phiêu dật không linh(tao nhã, thanh tao).
Hà Tịch so với Đường Phi thấp hơn nửa cái đầu, hơi hơi ngẩng lên nhìn sườn mặtĐường Phi, mỉm cười trả lời: “Không phiền lụy. Đợi chúng ta đi tới đường ở thành Đông kia, tuy rằng muốn đi đường vòng đến Tiêu Tương Cư, nhưng thành Đông có một cái đường nhỏ, hàng năm phía sau đều nở đầy hoasơn trà, cảnh sắc rất được.”
“Hảo, ngươi đi đâu ta đều cùng ngươi.”
Lời nói ôn nhu trầm thấp làm cho Hà Tịch tâm nhảy lên mấy nhịp, trên mặt tái nhợt cũng bởi vậy mà nhiễm một tầng phấn hồngthản nhiên.
“Đi thôi.”
Thành Đông mức độ an tĩnh so với buôn bán trong phố không phải chỉ chút chút, Hà Tịch nói nơi này tuy rằng người ở không phải quan to quý nhân, nhưng cũng là các đại hộnổi danh ở Miên Cẩm. Cho nên nơi này hoàn cảnh thanh nhã, chu môn đại viện tiếp giáp mọc lên.
Bỗng nhiên, Hà Tịch ở trước một cửa phủ ngừng lại, Đường Phi cũng dừng bước, nhìn Hà Tịch nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi xem.” Hà Tịch hướng phía trước chỉ chỉ. Đường Phi theo đó nhìn lại, một đại mônmàu đỏ sậm, bảng hiệu trên cửa quấn quanh một dải lụa, thấy không rõ mặt trên viết cái gì.
“Nơi này hoang phế?” Đường Phi có chút ngạc nhiên hỏi, ngôi nhà tường gạch màu xanh cao ngất, rõ ràng diện tích khá lớn, như thế nào hoang phế chứ?
“Nghe nói, trạch viện này gọi làHòe viện.” Hà Tịch nhìn đại mônphiến hồng có chút quỷ dịkia, thanh âm trầm thấp: “Mười mấy năm trước, nơi này là địa phương một tiểu thiếp của vị đại quan trong triều trụ lại, bởi vì xung quanh trồng đủ loại cây Hòe cho nên gọi kêu là Hòe viện.”
Nhưng câyHòe không phải bị gọi làcây quỷ, dễ dàng đưa tới mấy thứ không sạch sẽ gì đó sao? Một tiểu lão bà của đại quan như thế nào sẽ ở tại loại địa phương phong thuỷ không tốtnày? Đường Phi nghĩ như vậy nhưng không có hỏi, chỉ là nhìn Hà Tịch ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Tiểu thiếp kia bộ dạng quốc sắc thiên hương, vị quan lớn rất sủng ái nàng. Điều nàyliền dẫn tới chính thất phu nhânvị đại quan ghen ghét cùng bất mãn, đợi khi tin tức vị tiểu thiếp đó mang thai truyền ra ngoài, chính thất phu nhânkia bắt đầu động sát khí. Có một ngày quan lớn phụng chỉ rời kinh, thị sát thuế thu nhập các nơi, vị chính thất phu nhân liền động thủ. Nàng mua được một người sơn tặc đi cướp sạch Hòe viện, muốn bọn họ đem chủ tớ Hòe việntổng cộng ba mươi ba người toàn bộ giết sạch. Vị tiểu thiếp chết thảm ở dưới đao sơn tặc, khi quan lớn thu được tin tức gấp gáp trở về thì vị tiểu thiếp đó đã hạ táng được nửa tháng. Ngay trong ngày vị quan lớn trở về, chính thất phu nhân bỗng nhiên thất khiếu đổ máu, bất đắc kỳ tử mà chết, chết ở trước mặtquan lớn. Ai cũng không ra được nguyên nhân nàng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, hạ nhânbiết chút tin tức đều nói đây là Quỷ Hồn của tiểu thiếp báo lại thù.”
Đường Phi nhìn Hà Tịch, không rõ lắm hắn nói chuyện này là dụng ý gì.
“Cây Hòe còn có một cái tên khác gọi là cây quỷ,ngươi có biết đi?” Hà Tịch trầm giọng hỏi, Đường Phi gật gật đầu.“Nơi này nhà cửa thuần âm,lại trồng nhiều cây Hòe chiêu dụ ma quỷ, hơn nữa chủ nhân nơi đây chết thảm, cho nên tòa nhà này là quỷ ốc tối nổi danh của thành Miên Cẩm, cũng có khi gọi làQuỷ viện. Mỗi khitrời tối, trong viện liền đến quỷ ảnh lắc lư, tiếng quỷ kêu thê lương nổi lên bốn phía, nghe nói sau khi đi vào sẽ không thể trở ra được. Ngày hôm sau, thi thể bọn họ sẽ bị vứt bỏ ở trước đại môn, hơn nữa đều bị mổ bụng phá bụng --” Nói xong, Hà Tịch quay đầu đối Đường Phi quỷ dị cười, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thảm, nhìn rất âm trầmnhư thế, cho dù là ở ban ngày ban mặt.
“Hà Tịch......” Đường Phi dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ta không sợ quỷ.” Nói xong lại nhịn không được vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Ta chưa bao giờ biết ngươi còn như vậy, có một mặt nghịch ngợm như hài tử......” Lại còn nói chuyện ma quỷ hù dọa hắn, bây giờ vẫn còn là ban ngày mà!
“A,” Hà Tịch có chút cười khẽ cười, nói: “Ta đã lâu không nói tới cố sự này, từ trước ta chỉ thường thường kể chuyện đó đi hù dọa đám tiểu hài tửphụ cận. Bởi vì ta từng ở trong này trụ qua, cho nên hài tử mỗi lần nhìn thấy ta đều giống như nhìn thấy quỷ, kêu to chạy đi, ngẫm lại thật buồn cười.”
“Ngươi trước kia trụ qua nơi này?” Đường Phi kinh ngạc nhìn Hà Tịch hỏi, hắn trước kia như thế nào lại ở đây?
Hà Tịch sửng sốt, hắn bất tri bất giác suýt đem sự tình trước kia nói ra...... Hà Tịch đối Đường Phi cười nhẹ, đã không còn cười khẽvừa rồi, trong mắt sóng gợn nhạt nhẽo.“Không có gì, lúc còn rất nhỏ ở trong này trụ qua một trận, khi đó nơi này đã hoang phế hai năm, ta ngày ngày ở đây cũng chưa thấy quỷ quáigì, truyền thuyết đều là gạt người. Bất quá bên trong đích thật là có rất nhiều cây Hòe.” Khi đó cha mẹ huynh đệ hắn,tất cả đều bị ôn dịch mà chết, hắn bị người trong thôn cho là tai họa nên đuổi ra ngoài, một cô nhi không nhà để về có thể đi địa phương nào? Khi đó còn nhỏ căn bản không hiểu cái gì gọi là sợ hãi, thầm nghĩ tìm một chỗ có mái che đầu là đủ, hắn liền bỏ chạy vào tòa nhà ma quái này. Sau đó ban ngày ra ngoài làm hành khất, buổi tối trở về đây ngủ, có thể là khi đó hắn từng đem đồ đạc này nọ phân ra một chút, đến bái tế tiểu thiếp chết thảm kia đi?Trừ bỏ một tháng đầu vẫn hay nằm ác mộng, sau đó thấy cũng bình an vô sự. Thẳng đến khi gặp được chủ nhân, liền đi theo hắn rời khỏiMiên Cẩm.
Đường Phi biết Hà Tịch nói thoải mái, nhưng thống khổ cùng sợ hãi trong đó chỉ có tự mình biết. Không khỏi nhớ tới bản thân mới trước đây, cái loại cảm giác như sống trong Địa Ngục này, cho dù hắn ly khai khỏi cái gọi là “nhà” kia, cũng thường thường bị ác mộng bừng tỉnh. Hắn chỉ không nghĩ tới Hà Tịch luôn luôn nhìn như cao ngạo,trước kia cũng từng chịu khổ, hắn vẫn tưởng Hà Tịch xuất thân là một thế gia công tử.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Phi cũng không sợ đại trạch ma quái trước mắt này, chỉ sợ Hà Tịch nhớ tới sự tình trước kia sẽ khổ sở.
“Ngươi sợ ta khổ sở?” Hà Tịch oai đầu hỏi, Đường Phi sửng sốt, còn chưa trả lời chợt nghe gặp Hà Tịch nói tiếp: “Kỳ thật từ sau khi rời đi nơi này, ta sẽ không lại đi hồi tưởng sự tình rối rắm trước kia. Người, thủy chung vẫn cần nhìn về phía trước. Nếu chỉ sống quanh đi quẩn lại trong một thế giới, sẽ chỉ làm chính mình thống khổ không chịu nổi.” Hà Tịch dừng một chút, trên mặt lại hiện ra một cái tươi cườibướng bỉnh, nói: “Không bằng chờ thời điểm chúng ta từ Tiêu Tương Cư trở về, tiến vào bên trong nhìn xem đi, khi đó thái dương vừa vặn hạ sơn.”
Đường Phi nhịn không được bật cười, ngữ khí sủng nịch: “Chỉ cần ngươi không sợ, ta liền cùng ngươi.”
Hai người chậm rì rì tiêu sái ra khỏi thành môn, ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện với nhau vài câu.
“A......” Đường Phi lẳng lặng dừng bước, kinh ngạc nhìn trước mắt tràn ngập hoa sơn trà, tất cả đều là cánh hoa thuần trắng sắc như bảo ngọc, hương vị thanh nhã, hoa tư yểu điệu. Đây là thiên đường trà hoa sao?
Cách ngoài thành năm mươi dặm là quan đạo, hai bên sườn cũng đã là ngoại ô, chân núi là một ngọn đồi lớn, dọc theo đường đồi uốn lượn mà lên sơn đạo, trừ bỏ cây cối cao lớn cùng hoa dại cỏ dạivừa nẩy mầm, tất cả đều trồng đầyhoa sơn trà thuần trắng sắc,một cây lại một cây, bao trùm toàn bộ sơn dã.
Lúc trước Đường Phi từng đi qua một lần triễn lãm hoa quốc tế, nhìn thấy một lão hoa nông Trung Quốc phối chế ra hoa sơn trà đủ màu sắc khác nhau, tuy rằng lúc ấy khiến toàn trường kinh diễm chính là mấy chậu Thập Bát Học Sĩ, nhưng làm cho Đường Phi hoàn toàn nhớ kỹ,thậm chí nhớ mãi không quên, lại là loại trà hoa trắng tươi như bạch ngọc đang ở trước mắt này. Mặc dù có người nói qua hoa sơn trà tuy đẹp, nhưng không được hoàn mỹ là vì không mùi gì, Đường Phi không cảm thấy vậy, trà hoa khắp núi này đều tản mát ra một chút mùi thơm ngát như có như không, thấm vào tận ruột gan, so với loại mùi nồng đậm của mẫu đơn phù dung đều tốt hơn nhiều lắm.
Hoa sơn trà thuộc tính ẩm thấp, cho nên ngọn núi này mới có khả năng sinh trưởng ra chủng loại thuần sắc trắng này đi?
Đường Phi không khỏi dựng thẳng thân thể, nhắm mắt lại thật sâu hô hấp mấy ngụm không khíthanh nhã.
Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Đường Phi, khóe môi nhếch lên tươi cườithản nhiên.
“Nếu tới chỗ này vào lúc bình minh, cảnh sắc sẽ càng mê người. Khi đó hoa sơn trà dính đầy sương sớm, thái dương dâng lên hào quang chiếu rọi xuống đóa hoa, mỗi cánh hoa đều giống như được phủ thêm một tầng sa yhoàng sắc. Giống như là --” Hà Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ nên như thế nào hình dung: “Giống như là rất nhiều rất nhiều Sơn Trà Tiên Tử ở ngươi trước mặt khởi vũ, rất đẹp rất đẹp......”
So sánh thực ngây thơ, nhưng Đường Phi lại có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó, hình ảnhrất đẹp rất đẹp.
“Về sau tìm một thời gian, ở trước lúc mặt trời mọc chúng ta lại đến một lần đi.” Đường Phi chậm rãi mở to mắt, khóe miệng mỉm cười nhìn Hà Tịch nói.
“Ân.” Hà Tịch nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại trầm trọng vô cùng. Đường Phi, chúng ta, còn có về sau sao?
Tiêu Tương Cư ở ngay tại giữa sườn núi, đó là một gian nhà nhỏ bị hoa mai một cây lại một cây vây quanh, trong gian nhà bày ra mấy chiếc kỷ trà, mấy khối bồ đoànthanh lịch. Ở mặt sau là một tòa tiểu trúc viện, đó là chỗ mà chủ nhân Tiêu Tương Cư trụ lại.
Đường Phi vốn đã bị trà hoa khắp núi rung động qua, nay nhìn thấy trong sân xuân mai vàng rực lại bị rung động thêm chút nữa, bỗng dưng nghĩ tới thời đại học từng đọc qua một bài thơ.
“Phong đệ u hương xuất, cầm khuy tố diễm lai. Minh niên như ứng luật, tiên phát Vọng Xuân đài.” Đây là đoạn sau của bài thơ đó, hắn cũng chỉ nhớ kỹ duy nhất đoạn này. Bởi vì, Trần Thầntừng đọc qua cho hắn.
(Phía trên là đoạn sau bài thơ Tảo Mai của Tề Kỷ, dịch thơ là:
Gió xa đưa hương ẩn
Chim ngắm hoa trắng ngà
Năm tới như đúng tiết
Vườn xuân sang ánh tà)
Hà Tịch đem bái thiếp đưa cho tiểu đồngđón khách, xoay người liền nhìn thấy Đường Phi đặt mình trong biển hoa vẫn còn đang xuất thần.
“Đường Phi.” Hà Tịch khinh hoán một tiếng, đi đến bên người hắn: “Suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì, chính là rung động trước cảnh đẹp cùng tĩnh dậtnơi này, giống như thế ngoại đào nguyên trong sách hay nói tới.” Đường Phi thản nhiên trả lời.
“Đúng vậy, cho nên hàng năm ta đều tới nơi này một lần.” Hà Tịch cười nói: “Cũng may là bởi vì hàng năm đều đến, cùngchủ nhân nơi này quen thân thành tri giao, trình bái thiếp so với người khác cũng dễ dàng hơn.” Tiêu Tương Cư tuy rằng danh văn thiên hạ, nhưng có thể vào được chỗ này thưởng mai hàng năm sẽ không vượt qua mười người. Mà mười người này, dĩ nhiên là chính chủ nhânTiêu Tương Cư vừa mắt lựa chọn.
“Lão hữu, năm nay ngươi lại tới nữa.” Một đạo nam âm hùng hậu vang lên, mang theo tiếu ýkhông dễ phát hiện: “Khó có được ngươi năm nay không phải lẻ loi một mình.”
Đường Phi cùng Hà Tịch nhất tề xoay người, một nam tửrâu dài đã qua ba mươi tuổi từtrúc viện phía sau chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo thản nhiên tiếu ý, nho phục màu thâm đen bởi vì chủ nhân đón gió mà nhẹ nhàng bãi vũ.
Người tới đúng là chủ nhânTiêu Tương Cư,Tiền Bân!
“Lão hữu, đã lâu không thấy, tháng trước nhờ người đưa rượu tới cho ngươi có vừa lòng không?” Hà Tịch tiến lên, điềm đạm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói. Hà Tịch cùng Tiền Bân niên kỉ kém một vòng, nhưngcũng là tri giao nhiều năm.
“Cực phẩm !” Tiền Bân không chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên khen, sau nhãn châu chuyển động nhìn về phía Đường Phi, nói: “Vị này là --”
“Hắn là bằng hữu của ta, Đường Phi.” Hà Tịch kéo tay Đường Phi qua giới thiệu, sau đó lại chỉ vào Tiền Bân nói: “Đường Phi, đây là bằng hữuta nhận thức đã gần tám năm, Tiền Bân.”
Tiền Bân(tiền không đủ)?! Tên này tục, Đường Phi vẻ mặt tò mò đánh giá vị chủ nhâncủa Tiêu Tương Cư thiên hạ chí nhã này, có thể là do hàng năm là bạn với Mai hoa, Trúc cư, Tiền Bâncó một thân băng thanh ngọc cốt, giơ tay nhấc chân đều cho người ta một cảm giác phong nhã tùy ý, mặt trắng râu dài phong độ của người trí thức nồng hậu, loại người này không phải nên là họ Công Tôn hay Mộ Dung linh tinh gì đó mới có được khí khái như vậy sao? Vị tiên sinh này lại vừa vặn tương phản chứ?
“Tiên sinh danh tự tuy rằng rất tục khí, nhưng người, lại thực phong nhã!” Đường Phi nóitrắng ra, nhìn Tiền Bânánh mắt tràn đầy thưởng thức.
“Ân?” Tiền Bân kinh nghi đánh giá Đường Phimột hồi, sau đó sang sảng cười to: “Hảo hảo hảo! Khó trách Hà Tịch mang ngươi đến chỗ ta, quả nhiên cũng là mộtdiệu nhân!” Từ trước tới nay không ai dám ở trước mặt hắn nói qua tên của hắn không tốt, ngườimuốn tới chơi nếu không phải vắt hết óc ca ngợi tên của hắn, thì chính là muốn dùng hếtmọi biện pháp tránh nhắc tới tên hắn, tóm lại những người đó trừ bỏ miệng đầy khen tặng thì là mắt tràn đầy lấy lòng, quả thực tục đến khó chịu nổi! Nhiều năm qua như vậy,dám nói danh tự của hắn rất tục, trừ bỏ Hà Tịchtám năm trước, thì chính là vị Đường Phi hiện tại này.
Tiền Bân lại nhìn về phía Hà Tịch, lại nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt cùngthân thể như gầy đi một vòng, mày thẳng mặt nhăn, nói: “Ngươi đây là bị thương? Như thế nào cho tới bây giờ cũng không chịu hảo hảo chiếu cố mình?”
Hà Tịch lè lè lưỡi, một phen kéo Đường Phiqua, nói: “Lão hữu, hôm nay ta tới là muốn cho Đường Phi thử xem thủ nghệ của ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thành kẻ gạt người a, ta thế nhưng đã đem ngươi khoa trương đến trên trời dưới đất, có một không hai đó.”
Tiền Bânmắt trắng dã liếc Hà Tịch một cái, biết hắn là cố ý dùng Đường Phi lấy cớ từ chối trả lời, cũng không vạch trần hắn, nói: “Hảo, hôm nay lão ca ta liền bộc lộ tài năng cho các ngươi!” Tiền Bân triệt khởi ống tay áo, vỗ đầu tiểu đồng bên người nói: “Đi, đem dụng cụ pha trà bày ra đây.” Tiểu đồng lên tiếng trả lời rời đi.
“Lão hữu, hôm nay ngươi pha trà, ta nấu nướng!” Dứt lời, liền nhanh hướng trúc viện đi đến.
“Vị Tiền tiên sinh này còn có thể nấu nướng?” Đường Phi ngạc nhiên hỏi, ngược lại thay đổi tiếp một loại ngữ khí nói: “Còn có, ngươi khi nào thì theo ta đề cập qua hắn?”
“Hiện tại không phải đã nói sao?” Hà Tịch giảo hoạt cười, còn nói: “Chuyện hắn làm đồ ăn vừa nói, chỉ có thể coi như miễn cưỡng nuốt vào được. Bất quá tay nghềlàm điểm tâm của hắn, là nhất tuyệt.” Hà Tịch vẻ mặt hồi vị nói, quay đầu nhìn Đường Phi, lại thay đổi một bộ dáng lấy lòng: “Bất quá hắn đã nhiều năm không tự mình động tay, hôm nay hắn nhưng là xem mặt mũi của ngươi, ta chỉ là hưởng ké vinh quang của ngươi.”
Đường Phi dở khóc dở cười lắc đầu, hôm nay Hà Tịch giống như đặc biệt thích nháo.“Hà Tịch, kỳ thật hôm nay mới là chân chính ngươi đi?” Thích cười, tính khí trẻ con.
Hà Tịch tựa hồ cũng nhận thấy được chính mình hôm nay giống như đặc biệt muốn nháo Đường Phi, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, may mắn vừa lúc tiểu đồng kia mang bàn trà cụ vào Tiêu Tương Cư, liền nhanh chóng dắt Đường Phi đi vào.
Tiểu đồng đem trà cụ đặt ở ngay chính giữa chiếc kỷ trà, dọn dẹp xung quanh xong liền cung kính lui xuống.
Hà Tịch đưa lưng về phía đông nam ngồi xuống, Đường Phi thực tự nhiên ngồi ở phía bên phải hắn.
“Ngươi xem qua ta phao trà, nhưng hẳnchưa thấy qua ta pha trà đi?” Hà Tịch đem toàn bộ trà cụ rườm rà xết tốt theo thứ tự, một bên hỏi Đường Phi.
“Cái này có phân biệt?” Đường Phi khó hiểu nhìn Hà Tịch hỏi.
Hà Tịch mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Đường Phi, trong mắt nghi hoặc chợt lóe rồi biến mất, cười nói: “Đương nhiên là có khác biệt, phao trà là đun nóng nước trực tiếp thả lá trà, còn pha trà lại là một trình tự làm việcrườm rà, phải chú ý toàn bộ quy trình.” Đường Phi thân phận chân thật là đại thiếu gia của Phương gia tiêu cục ở Miên Cẩm, Phương Lâm. Hà Tịch vẫn biết chuyện này, chỉ là Phương Lâmgiống như thích người khác gọi hắn là Đường Phi,nên mới không cố ý đi hỏi nguyên nhântrong đó. Phương Lâm tuy rằng là tiêu cục đại thiếu gia, lại giỏi văn nổi tiếng, mười lăm tuổi liền thi đậu công danh. Dân chúng bình thường tự nhiên sẽ không biết phân biệt cái gì phao trà, cái gì pha trà, nhưng lấy thân phận thế gia của Phương Lâmkhông có khả năng không biết. Trong lòng nghi vấn sâuthêm, nhưng Hà Tịch chỉ có thể âm thầm chôn ở trong lòng. Hắn tin tưởng Đường Phi sẽ không lừa gạt hắn bất luận sự tình gì, có lẽ vấn đề này một ngày nào đó ysẽ nói cho hắn đi? Chỉ là, không biết bản thân còn có thể hay không đợi đến ngày đó......
Hà Tịch thu liễm tâm thần, bắt đầu pha trà.
“Yếu điểm đầu tiên là đốt cháy một cục than nhỏ, sau đem bánh trà đặt ở mặt trên than để quay, đợi tới khi bánh trà đạt độ khô vừa phải thì lấy ra. Bước này kêu là chích trà.” Hà Tịch cầm lấy một cặp bánh trà đã được sấy khô từ trước ra, đặt ở trên một cái đĩa nhỏ, sau đó giã nhỏ.“Tiếp theo chính là chọnnước, bước này là quan trọng nhất, nước pha trà phải lấy loại tốt nhất từ dòng suối trong núi chảy ra. Nước ở đây đều là từ trên núi dẫn xuống dưới, cho nên là tốt nhất.” Cầm lấy một cái thìa bằng gỗ đặt trong nồi đất ở một bên,múc nước từ trong một cái xô nhỏ, đổ vào bình đun, sau đó đặt vào trong than.
Đường Phi ngồi ngay ngắn, ngưng thần nhìn nhất cử nhất động củaHà Tịch. Sương khói từ trong lò than toát ra quanh quẩn quanh thân Hà Tịch, mông mông lung lung làm cho Hà Tịch thoạt nhìn không giống thực tế, nhưng cũng có một loại cảm giác thần tiên.
“Lúc này phải đem lửa trên thanthiêu vượng hơn, sau đó chọn ra những bột trà ngon nhất thả vào trong nước đợi đun sôi.” Hà Tịch động tác thuần thục, một bên làm một bên cấp Đường Phi giải thích: “Đến lúc này sẽ im lặng đợi.”
“Chờ cái gì?” Đường Phi không tự giác hỏi, Hà Tịch chợt đình chỉ động tác làm cho hắn hơi hơi có chút mất mát, tựa như đang xem một bộ phim điện ảnhphấn khích, lại ở thời điểm tối mấu chốt bị đứng hình, cái loại cảm giác này thực muốn lấy mạng người.
Hà Tịch chỉ cười không nói, đợi một hồi, bên trong bình đun truyền ra một trận âm thanh lách tách rất nhỏ, Hà Tịch mở nắp ra, đợi từng trận sương trắng bay hết, sau mới bảo Đường Phi nhìn vào xem.
Đường Phi nhìn lại, kỳ quái nói: “Như thế nào có hoa?”
“Cái này gọi là mạt bột, là bộ phậntinh hoa củatrà.” Hà Tịch giải thích, một bên cầm lấy muỗng nhỏ đem mạt bột nổi lên vớt ra, đặt ở bên trong thục vu (thường dùng đất sét tím hoặc đất sét tím chế thành, hay dùng để đựng nước sôi).
“Không phải nói là tinh hoa sao? Vì cái gì đem nó vớtra?” Đường Phi khó hiểu hỏi.
“Tinh hoa nếu nấu tiếp sẽ mất đi nguyên bản sắc vị.” Hà Tịch vừa nói một bên dùng cây quạt quạt lớn làm tăng lửa trong lò than, đợi nước trà trong bình đun hoàn toàn dung hợp, sóng nước nổi lên, Hà Tịch mới dừng tay lại, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu.
Lúc này, đã qua đi non nửa canh giờ. Tiền Bâncùng tiểu đồng bưng một khay đồ ăn đi tới, vừa đi vừa hấp mũi nói: “Thơm, là chân hương! Chỉ có lão hữu nấu trà mới ra được hương vị này!”
“Thời gian vừa vặn.” Hà Tịch cười nói, Tiền Bân vừa vào, hắn liền đem mấy khỏa than đá còn đang thiêu đốt dùng một cây gậy nhỏ đẩy ra, trà nấu đến đây là đủ rồi, tiếp tục nấu sẽ mất vị. Tiểu đồng lanh lợi đem khay đựng đầythực phẩm đặt ở trên một kỷ trà khác, sau đó đem mấy trà cụ ở án thượng thu hồi. Ngay sau đó một tiểu đồng khác lập tức tiến lên đem điểm tâm tinh xảo đủ màu sắc xếp ra cho tốt, liền song song lui xuống.
Hà Tịch đem ba bát trà bạch ngọc tinh xảo đồng loạt bày ra, cầm lấy muỗng trà đem nước trà đã nấu tốt đặt ở trong bát, cuối cùng rải lên một ít mạt bột, mới đưa cho Đường Phi cùngTiền Bân.
Cổ nhân mời trà có ý nghĩa đồng cam cộng khổ, điểm ấy Đường Phi vẫn hiểu. Tiếp nhận trà sau, Đường Phi nhịn không được cầm bát trà đưa lên chóp mũi thật sâu ngửi ngửi, hương thơm cam thuần, còn mùi hoa mai hỗn loạn trong không khí. Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vào miệng ngọt lành, đầu lưỡi vẫn còn lưu lại hương vị, so với cống trà Tuyết Nhatừ trước đến nay hắn vẫn uống còn ngon hơn vài lần.
“Uống trà lâu như vậy, ta mới biết được trước kia đều là lãng phí lá trà.” Đường Phi buông bát trà cảm thán nói một câu.
“Ha ha ha ha! Nói rất đúng! Thật sự là chạm đến tâm khảm của lão ca!” Tiền Bân sang sảng cười to: “Ta đã nói nếu Hà lão đệ tương lai lạc phách, đi bán trà cũng có thể dương danh thiên hạ.”
“Ha ha,” Hà Tịch lắc đầu cười khẽ: “Là lão hữu ngươi quá mức tán thưởng, tay nghề này cũng chỉ có thể ở trước mặt các ngươi bêu xấu, ở bên ngoài không thể ra tay.”
“Lại khiêm tốn không phải sao?” Tiền Bânuống một miệng trà, có chút trách cứ nhìn Hà Tịch: “Ta đã sớm nói với ngươi đừng tiếp tục giao du với kẻ xấu, đến nơi này của ta làm một trà khách nhàn tản tiêu diêu tự tại?”
Hà Tịch tươi cười trong nháy mắt đọng lại, lập tức làm bộ như không có việc gì nói: “Ngươi lại tới nữa, ta không phải nói qua với ngươi, ta đặt mình trong vòng đó, chỉ là vì báo ân......” Nói đến này, Hà Tịch mất tự nhiên nhìn về phía Đường Phi, Đường Phi vừa vặn cũng nhìn hắn.
Đường Phi đối hắn cười cười, nói: “Là thái tử?” Cho nên Hà Tịch mới có thể đối hắn nói, hắn đã sớm không thể rời đi.
“Hừ, bất quá chỉ là một thái tử so với người khác nhiều hơn một trái timThất Khiếu Linh Lung(điển tích lấy từ chuyện của Tỉ Can trong thời nhà Thương của Trụ vương, ý chỉ người chính trực can trường), thưởng thức tài hoa của ngươi,chiêu dụ ngươi vì thái tử phụ tá, này tính là ân tình gì?” Tiền Bân vẻ mặt không dám gật bừa.
“Ơn tri ngộ, cũng là ân.” Hà Tịch không thèm để ý nói: “Huống chi khi đó là tiểu đệ lạc phách, nếu không nhờ điện hạ thu lưu, tiểu đệ ta hôm nay cũng không có khả năng mở ra khát vọng.”
“Được rồi được rồi.” Tiền Bân không kiên nhẫn phất tay đánh gãy hắn, chuyển đề tài nói: “Năm nay làm gì? Vẫn là quyết định không quay về nhìn xem?”
Hà Tịch sửng sốt, tay cầm bát trà khẽ run, nước trà trong chén trànra một chút.
Đường Phi nhìn về phía Hà Tịch, sau đó thân thủ vỗ nhẹ nhẹ, chụp tay hắn nói: “Hà Tịch, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Hà Tịch hơi hơi cúi đầu, thanh âm có chút nặng nề: “Năm nay, hay là thôi đi......”
“Ai !” Tiền Bân thật sâu thở dài, trong giọng nói có hàm chứa nỗi đau của một đại ca đối với đệ đệ: “Ta chỉ biết, nếu không phải, ngươi cũng sẽ không đưa lưng về phía đông nam mà ngồi.”
Đường Phi nhíu mày, lời Tiền Bân nói là ý tứ gì? Chỗ ngồi của Hà Tịch có huyền cơ gì sao?”
Nhìn ra Đường Phi nghi hoặc, Hà Tịch cười cười, nói: “Không có gì, mặt đông nam của Tiêu Tương Cư, chính là thôn Tiên Hồ.”
Đường Phi chấn động, thôn Tiên Hồ......“Nhà của ngươi ngay tại phụ cận?”
“Đúng vậy.” Hà Tịch mặt mang mỉm cười, mắt lạitràn đầy cô tịch cùng cô đơn: “Cho nên hàng năm ta đều đến đây một lần, tuy rằng không thể chân chính tới gần, nhưng thật ra có thể từ rất xa mà nhìn, như vậy cũng đủ rồi.”
“Hà Tịch.” Đường Phi vỗ nhẹ nhẹ chụp mu bàn tay Hà Tịch, động tác tràn ngập lo lắng cùng quan tâm.
“Ngươi a, quả thực chính là tự ngược.” Tiền Bân thở dài nói.
Hà Tịch đối Đường Phi cười cười, sau đó thay đổi một loại ngữ khí thoải mái: “Được rồi, bỏ qua đề tài này đi, khó có được hôm nay lão hữu tự mình xuống bếp làm điểm tâm. Đường Phi, mau nếm thử.” Nói xong Hà Tịch liền gắp cả một khối vật thể trong suốt đặt trong bátĐường Phi, nói: “Đây là hoa sơn trà cao, là điểm tâm hắn tự mình nghĩ ra, là món ăn độc bộ thiên hạ, địa phương khác đều không có được.”
“Ân.” Đường Phi thẳng lưng cắn một ngụm, hương vị thật sự tốt lắm, thanh điềm ngon miệng, mang theo mùi thơm ngátđặc biệt củahoa sơn trà. Chỉ là bởi vì vừa rồi mấy lời Hà Tịch nói, Đường Phi đã không còn tâm tình, ăn cái gì cũng không tư không vị. Thậm chí ngay cả Hà Tịch nấu trà, cũng giống như tăng hơn một phần chua xót. Tiền Bân tâm tình tựa hồ cũng không quá hảo, cái miệng nhỏ mân trà, hai mắt lại nhìn phía sauHà Tịch, ánh mắt xa xôi.
Trên đườngtrở về, Hà Tịch cũng không có hướng thôn Tiên Hồ liếc mắt một cái. Thậm chí ngay cả đại trạch ma quái vốn định thừa dịp ban đêm tiến vào cũng không có đi, Hà Tịch không nói, Đường Phi cũng không nhắc nhở.
Nhìn Hà Tịch thân ảnh gầy yếu, Đường Phi tâm lần đầu tiên có chút đau. Tần Nghị đến tột cùng đã cứu Hà Tịch cái gì? Có thể làm cho nam tử thanh nhã vốn nên lánh đời vu dã này phải trà trộn vào trong thế tục, lấy mạng báo đáp?
Đường Phi một tay chắp ở sau người, một tay nắm cả vai Hà Tịch đem hắn bảo hộ trong ngực, tránh cho hắn bị đám người chật chội va chạm. Hà Tịch thương thế còn chưa hoàn toàn hảo, Đường Phi lẽ ra không nên đáp ứng hắn hôm nay đi ra dạo một chút, chỉ là nhìn bộ dáng khát vọng của hắn lại mềm lòng, đành phải tận lực che chở hắn, chậm rãi ở đường cái náo nhiệt Miên Cẩmbước đi.
“Có mệt hay không?” Đường Phi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Hà Tịch, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng. Hà Tịch trước khi bị thương đã thuộc loại hình gầy yếu, nay chịu phải vết thương trí mạng cơ hồ chỉ còn da bọc xương, tay khoát lên trên vai hắn chỉ cần dùng một chút sức liền có thể đem xương cốt bóp nát, nho phục rộng thùng thình mặc ở trên người hắn càng hiển lộ phiêu dật không linh(tao nhã, thanh tao).
Hà Tịch so với Đường Phi thấp hơn nửa cái đầu, hơi hơi ngẩng lên nhìn sườn mặtĐường Phi, mỉm cười trả lời: “Không phiền lụy. Đợi chúng ta đi tới đường ở thành Đông kia, tuy rằng muốn đi đường vòng đến Tiêu Tương Cư, nhưng thành Đông có một cái đường nhỏ, hàng năm phía sau đều nở đầy hoasơn trà, cảnh sắc rất được.”
“Hảo, ngươi đi đâu ta đều cùng ngươi.”
Lời nói ôn nhu trầm thấp làm cho Hà Tịch tâm nhảy lên mấy nhịp, trên mặt tái nhợt cũng bởi vậy mà nhiễm một tầng phấn hồngthản nhiên.
“Đi thôi.”
Thành Đông mức độ an tĩnh so với buôn bán trong phố không phải chỉ chút chút, Hà Tịch nói nơi này tuy rằng người ở không phải quan to quý nhân, nhưng cũng là các đại hộnổi danh ở Miên Cẩm. Cho nên nơi này hoàn cảnh thanh nhã, chu môn đại viện tiếp giáp mọc lên.
Bỗng nhiên, Hà Tịch ở trước một cửa phủ ngừng lại, Đường Phi cũng dừng bước, nhìn Hà Tịch nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi xem.” Hà Tịch hướng phía trước chỉ chỉ. Đường Phi theo đó nhìn lại, một đại mônmàu đỏ sậm, bảng hiệu trên cửa quấn quanh một dải lụa, thấy không rõ mặt trên viết cái gì.
“Nơi này hoang phế?” Đường Phi có chút ngạc nhiên hỏi, ngôi nhà tường gạch màu xanh cao ngất, rõ ràng diện tích khá lớn, như thế nào hoang phế chứ?
“Nghe nói, trạch viện này gọi làHòe viện.” Hà Tịch nhìn đại mônphiến hồng có chút quỷ dịkia, thanh âm trầm thấp: “Mười mấy năm trước, nơi này là địa phương một tiểu thiếp của vị đại quan trong triều trụ lại, bởi vì xung quanh trồng đủ loại cây Hòe cho nên gọi kêu là Hòe viện.”
Nhưng câyHòe không phải bị gọi làcây quỷ, dễ dàng đưa tới mấy thứ không sạch sẽ gì đó sao? Một tiểu lão bà của đại quan như thế nào sẽ ở tại loại địa phương phong thuỷ không tốtnày? Đường Phi nghĩ như vậy nhưng không có hỏi, chỉ là nhìn Hà Tịch ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Tiểu thiếp kia bộ dạng quốc sắc thiên hương, vị quan lớn rất sủng ái nàng. Điều nàyliền dẫn tới chính thất phu nhânvị đại quan ghen ghét cùng bất mãn, đợi khi tin tức vị tiểu thiếp đó mang thai truyền ra ngoài, chính thất phu nhânkia bắt đầu động sát khí. Có một ngày quan lớn phụng chỉ rời kinh, thị sát thuế thu nhập các nơi, vị chính thất phu nhân liền động thủ. Nàng mua được một người sơn tặc đi cướp sạch Hòe viện, muốn bọn họ đem chủ tớ Hòe việntổng cộng ba mươi ba người toàn bộ giết sạch. Vị tiểu thiếp chết thảm ở dưới đao sơn tặc, khi quan lớn thu được tin tức gấp gáp trở về thì vị tiểu thiếp đó đã hạ táng được nửa tháng. Ngay trong ngày vị quan lớn trở về, chính thất phu nhân bỗng nhiên thất khiếu đổ máu, bất đắc kỳ tử mà chết, chết ở trước mặtquan lớn. Ai cũng không ra được nguyên nhân nàng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, hạ nhânbiết chút tin tức đều nói đây là Quỷ Hồn của tiểu thiếp báo lại thù.”
Đường Phi nhìn Hà Tịch, không rõ lắm hắn nói chuyện này là dụng ý gì.
“Cây Hòe còn có một cái tên khác gọi là cây quỷ,ngươi có biết đi?” Hà Tịch trầm giọng hỏi, Đường Phi gật gật đầu.“Nơi này nhà cửa thuần âm,lại trồng nhiều cây Hòe chiêu dụ ma quỷ, hơn nữa chủ nhân nơi đây chết thảm, cho nên tòa nhà này là quỷ ốc tối nổi danh của thành Miên Cẩm, cũng có khi gọi làQuỷ viện. Mỗi khitrời tối, trong viện liền đến quỷ ảnh lắc lư, tiếng quỷ kêu thê lương nổi lên bốn phía, nghe nói sau khi đi vào sẽ không thể trở ra được. Ngày hôm sau, thi thể bọn họ sẽ bị vứt bỏ ở trước đại môn, hơn nữa đều bị mổ bụng phá bụng --” Nói xong, Hà Tịch quay đầu đối Đường Phi quỷ dị cười, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thảm, nhìn rất âm trầmnhư thế, cho dù là ở ban ngày ban mặt.
“Hà Tịch......” Đường Phi dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ta không sợ quỷ.” Nói xong lại nhịn không được vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Ta chưa bao giờ biết ngươi còn như vậy, có một mặt nghịch ngợm như hài tử......” Lại còn nói chuyện ma quỷ hù dọa hắn, bây giờ vẫn còn là ban ngày mà!
“A,” Hà Tịch có chút cười khẽ cười, nói: “Ta đã lâu không nói tới cố sự này, từ trước ta chỉ thường thường kể chuyện đó đi hù dọa đám tiểu hài tửphụ cận. Bởi vì ta từng ở trong này trụ qua, cho nên hài tử mỗi lần nhìn thấy ta đều giống như nhìn thấy quỷ, kêu to chạy đi, ngẫm lại thật buồn cười.”
“Ngươi trước kia trụ qua nơi này?” Đường Phi kinh ngạc nhìn Hà Tịch hỏi, hắn trước kia như thế nào lại ở đây?
Hà Tịch sửng sốt, hắn bất tri bất giác suýt đem sự tình trước kia nói ra...... Hà Tịch đối Đường Phi cười nhẹ, đã không còn cười khẽvừa rồi, trong mắt sóng gợn nhạt nhẽo.“Không có gì, lúc còn rất nhỏ ở trong này trụ qua một trận, khi đó nơi này đã hoang phế hai năm, ta ngày ngày ở đây cũng chưa thấy quỷ quáigì, truyền thuyết đều là gạt người. Bất quá bên trong đích thật là có rất nhiều cây Hòe.” Khi đó cha mẹ huynh đệ hắn,tất cả đều bị ôn dịch mà chết, hắn bị người trong thôn cho là tai họa nên đuổi ra ngoài, một cô nhi không nhà để về có thể đi địa phương nào? Khi đó còn nhỏ căn bản không hiểu cái gì gọi là sợ hãi, thầm nghĩ tìm một chỗ có mái che đầu là đủ, hắn liền bỏ chạy vào tòa nhà ma quái này. Sau đó ban ngày ra ngoài làm hành khất, buổi tối trở về đây ngủ, có thể là khi đó hắn từng đem đồ đạc này nọ phân ra một chút, đến bái tế tiểu thiếp chết thảm kia đi?Trừ bỏ một tháng đầu vẫn hay nằm ác mộng, sau đó thấy cũng bình an vô sự. Thẳng đến khi gặp được chủ nhân, liền đi theo hắn rời khỏiMiên Cẩm.
Đường Phi biết Hà Tịch nói thoải mái, nhưng thống khổ cùng sợ hãi trong đó chỉ có tự mình biết. Không khỏi nhớ tới bản thân mới trước đây, cái loại cảm giác như sống trong Địa Ngục này, cho dù hắn ly khai khỏi cái gọi là “nhà” kia, cũng thường thường bị ác mộng bừng tỉnh. Hắn chỉ không nghĩ tới Hà Tịch luôn luôn nhìn như cao ngạo,trước kia cũng từng chịu khổ, hắn vẫn tưởng Hà Tịch xuất thân là một thế gia công tử.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Phi cũng không sợ đại trạch ma quái trước mắt này, chỉ sợ Hà Tịch nhớ tới sự tình trước kia sẽ khổ sở.
“Ngươi sợ ta khổ sở?” Hà Tịch oai đầu hỏi, Đường Phi sửng sốt, còn chưa trả lời chợt nghe gặp Hà Tịch nói tiếp: “Kỳ thật từ sau khi rời đi nơi này, ta sẽ không lại đi hồi tưởng sự tình rối rắm trước kia. Người, thủy chung vẫn cần nhìn về phía trước. Nếu chỉ sống quanh đi quẩn lại trong một thế giới, sẽ chỉ làm chính mình thống khổ không chịu nổi.” Hà Tịch dừng một chút, trên mặt lại hiện ra một cái tươi cườibướng bỉnh, nói: “Không bằng chờ thời điểm chúng ta từ Tiêu Tương Cư trở về, tiến vào bên trong nhìn xem đi, khi đó thái dương vừa vặn hạ sơn.”
Đường Phi nhịn không được bật cười, ngữ khí sủng nịch: “Chỉ cần ngươi không sợ, ta liền cùng ngươi.”
Hai người chậm rì rì tiêu sái ra khỏi thành môn, ngẫu nhiên nhẹ giọng nói chuyện với nhau vài câu.
“A......” Đường Phi lẳng lặng dừng bước, kinh ngạc nhìn trước mắt tràn ngập hoa sơn trà, tất cả đều là cánh hoa thuần trắng sắc như bảo ngọc, hương vị thanh nhã, hoa tư yểu điệu. Đây là thiên đường trà hoa sao?
Cách ngoài thành năm mươi dặm là quan đạo, hai bên sườn cũng đã là ngoại ô, chân núi là một ngọn đồi lớn, dọc theo đường đồi uốn lượn mà lên sơn đạo, trừ bỏ cây cối cao lớn cùng hoa dại cỏ dạivừa nẩy mầm, tất cả đều trồng đầyhoa sơn trà thuần trắng sắc,một cây lại một cây, bao trùm toàn bộ sơn dã.
Lúc trước Đường Phi từng đi qua một lần triễn lãm hoa quốc tế, nhìn thấy một lão hoa nông Trung Quốc phối chế ra hoa sơn trà đủ màu sắc khác nhau, tuy rằng lúc ấy khiến toàn trường kinh diễm chính là mấy chậu Thập Bát Học Sĩ, nhưng làm cho Đường Phi hoàn toàn nhớ kỹ,thậm chí nhớ mãi không quên, lại là loại trà hoa trắng tươi như bạch ngọc đang ở trước mắt này. Mặc dù có người nói qua hoa sơn trà tuy đẹp, nhưng không được hoàn mỹ là vì không mùi gì, Đường Phi không cảm thấy vậy, trà hoa khắp núi này đều tản mát ra một chút mùi thơm ngát như có như không, thấm vào tận ruột gan, so với loại mùi nồng đậm của mẫu đơn phù dung đều tốt hơn nhiều lắm.
Hoa sơn trà thuộc tính ẩm thấp, cho nên ngọn núi này mới có khả năng sinh trưởng ra chủng loại thuần sắc trắng này đi?
Đường Phi không khỏi dựng thẳng thân thể, nhắm mắt lại thật sâu hô hấp mấy ngụm không khíthanh nhã.
Hà Tịch ngẩng đầu nhìn Đường Phi, khóe môi nhếch lên tươi cườithản nhiên.
“Nếu tới chỗ này vào lúc bình minh, cảnh sắc sẽ càng mê người. Khi đó hoa sơn trà dính đầy sương sớm, thái dương dâng lên hào quang chiếu rọi xuống đóa hoa, mỗi cánh hoa đều giống như được phủ thêm một tầng sa yhoàng sắc. Giống như là --” Hà Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ nên như thế nào hình dung: “Giống như là rất nhiều rất nhiều Sơn Trà Tiên Tử ở ngươi trước mặt khởi vũ, rất đẹp rất đẹp......”
So sánh thực ngây thơ, nhưng Đường Phi lại có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó, hình ảnhrất đẹp rất đẹp.
“Về sau tìm một thời gian, ở trước lúc mặt trời mọc chúng ta lại đến một lần đi.” Đường Phi chậm rãi mở to mắt, khóe miệng mỉm cười nhìn Hà Tịch nói.
“Ân.” Hà Tịch nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại trầm trọng vô cùng. Đường Phi, chúng ta, còn có về sau sao?
Tiêu Tương Cư ở ngay tại giữa sườn núi, đó là một gian nhà nhỏ bị hoa mai một cây lại một cây vây quanh, trong gian nhà bày ra mấy chiếc kỷ trà, mấy khối bồ đoànthanh lịch. Ở mặt sau là một tòa tiểu trúc viện, đó là chỗ mà chủ nhân Tiêu Tương Cư trụ lại.
Đường Phi vốn đã bị trà hoa khắp núi rung động qua, nay nhìn thấy trong sân xuân mai vàng rực lại bị rung động thêm chút nữa, bỗng dưng nghĩ tới thời đại học từng đọc qua một bài thơ.
“Phong đệ u hương xuất, cầm khuy tố diễm lai. Minh niên như ứng luật, tiên phát Vọng Xuân đài.” Đây là đoạn sau của bài thơ đó, hắn cũng chỉ nhớ kỹ duy nhất đoạn này. Bởi vì, Trần Thầntừng đọc qua cho hắn.
(Phía trên là đoạn sau bài thơ Tảo Mai của Tề Kỷ, dịch thơ là:
Gió xa đưa hương ẩn
Chim ngắm hoa trắng ngà
Năm tới như đúng tiết
Vườn xuân sang ánh tà)
Hà Tịch đem bái thiếp đưa cho tiểu đồngđón khách, xoay người liền nhìn thấy Đường Phi đặt mình trong biển hoa vẫn còn đang xuất thần.
“Đường Phi.” Hà Tịch khinh hoán một tiếng, đi đến bên người hắn: “Suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì, chính là rung động trước cảnh đẹp cùng tĩnh dậtnơi này, giống như thế ngoại đào nguyên trong sách hay nói tới.” Đường Phi thản nhiên trả lời.
“Đúng vậy, cho nên hàng năm ta đều tới nơi này một lần.” Hà Tịch cười nói: “Cũng may là bởi vì hàng năm đều đến, cùngchủ nhân nơi này quen thân thành tri giao, trình bái thiếp so với người khác cũng dễ dàng hơn.” Tiêu Tương Cư tuy rằng danh văn thiên hạ, nhưng có thể vào được chỗ này thưởng mai hàng năm sẽ không vượt qua mười người. Mà mười người này, dĩ nhiên là chính chủ nhânTiêu Tương Cư vừa mắt lựa chọn.
“Lão hữu, năm nay ngươi lại tới nữa.” Một đạo nam âm hùng hậu vang lên, mang theo tiếu ýkhông dễ phát hiện: “Khó có được ngươi năm nay không phải lẻ loi một mình.”
Đường Phi cùng Hà Tịch nhất tề xoay người, một nam tửrâu dài đã qua ba mươi tuổi từtrúc viện phía sau chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo thản nhiên tiếu ý, nho phục màu thâm đen bởi vì chủ nhân đón gió mà nhẹ nhàng bãi vũ.
Người tới đúng là chủ nhânTiêu Tương Cư,Tiền Bân!
“Lão hữu, đã lâu không thấy, tháng trước nhờ người đưa rượu tới cho ngươi có vừa lòng không?” Hà Tịch tiến lên, điềm đạm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói. Hà Tịch cùng Tiền Bân niên kỉ kém một vòng, nhưngcũng là tri giao nhiều năm.
“Cực phẩm !” Tiền Bân không chút keo kiệt giơ ngón tay cái lên khen, sau nhãn châu chuyển động nhìn về phía Đường Phi, nói: “Vị này là --”
“Hắn là bằng hữu của ta, Đường Phi.” Hà Tịch kéo tay Đường Phi qua giới thiệu, sau đó lại chỉ vào Tiền Bân nói: “Đường Phi, đây là bằng hữuta nhận thức đã gần tám năm, Tiền Bân.”
Tiền Bân(tiền không đủ)?! Tên này tục, Đường Phi vẻ mặt tò mò đánh giá vị chủ nhâncủa Tiêu Tương Cư thiên hạ chí nhã này, có thể là do hàng năm là bạn với Mai hoa, Trúc cư, Tiền Bâncó một thân băng thanh ngọc cốt, giơ tay nhấc chân đều cho người ta một cảm giác phong nhã tùy ý, mặt trắng râu dài phong độ của người trí thức nồng hậu, loại người này không phải nên là họ Công Tôn hay Mộ Dung linh tinh gì đó mới có được khí khái như vậy sao? Vị tiên sinh này lại vừa vặn tương phản chứ?
“Tiên sinh danh tự tuy rằng rất tục khí, nhưng người, lại thực phong nhã!” Đường Phi nóitrắng ra, nhìn Tiền Bânánh mắt tràn đầy thưởng thức.
“Ân?” Tiền Bân kinh nghi đánh giá Đường Phimột hồi, sau đó sang sảng cười to: “Hảo hảo hảo! Khó trách Hà Tịch mang ngươi đến chỗ ta, quả nhiên cũng là mộtdiệu nhân!” Từ trước tới nay không ai dám ở trước mặt hắn nói qua tên của hắn không tốt, ngườimuốn tới chơi nếu không phải vắt hết óc ca ngợi tên của hắn, thì chính là muốn dùng hếtmọi biện pháp tránh nhắc tới tên hắn, tóm lại những người đó trừ bỏ miệng đầy khen tặng thì là mắt tràn đầy lấy lòng, quả thực tục đến khó chịu nổi! Nhiều năm qua như vậy,dám nói danh tự của hắn rất tục, trừ bỏ Hà Tịchtám năm trước, thì chính là vị Đường Phi hiện tại này.
Tiền Bân lại nhìn về phía Hà Tịch, lại nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt cùngthân thể như gầy đi một vòng, mày thẳng mặt nhăn, nói: “Ngươi đây là bị thương? Như thế nào cho tới bây giờ cũng không chịu hảo hảo chiếu cố mình?”
Hà Tịch lè lè lưỡi, một phen kéo Đường Phiqua, nói: “Lão hữu, hôm nay ta tới là muốn cho Đường Phi thử xem thủ nghệ của ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thành kẻ gạt người a, ta thế nhưng đã đem ngươi khoa trương đến trên trời dưới đất, có một không hai đó.”
Tiền Bânmắt trắng dã liếc Hà Tịch một cái, biết hắn là cố ý dùng Đường Phi lấy cớ từ chối trả lời, cũng không vạch trần hắn, nói: “Hảo, hôm nay lão ca ta liền bộc lộ tài năng cho các ngươi!” Tiền Bân triệt khởi ống tay áo, vỗ đầu tiểu đồng bên người nói: “Đi, đem dụng cụ pha trà bày ra đây.” Tiểu đồng lên tiếng trả lời rời đi.
“Lão hữu, hôm nay ngươi pha trà, ta nấu nướng!” Dứt lời, liền nhanh hướng trúc viện đi đến.
“Vị Tiền tiên sinh này còn có thể nấu nướng?” Đường Phi ngạc nhiên hỏi, ngược lại thay đổi tiếp một loại ngữ khí nói: “Còn có, ngươi khi nào thì theo ta đề cập qua hắn?”
“Hiện tại không phải đã nói sao?” Hà Tịch giảo hoạt cười, còn nói: “Chuyện hắn làm đồ ăn vừa nói, chỉ có thể coi như miễn cưỡng nuốt vào được. Bất quá tay nghềlàm điểm tâm của hắn, là nhất tuyệt.” Hà Tịch vẻ mặt hồi vị nói, quay đầu nhìn Đường Phi, lại thay đổi một bộ dáng lấy lòng: “Bất quá hắn đã nhiều năm không tự mình động tay, hôm nay hắn nhưng là xem mặt mũi của ngươi, ta chỉ là hưởng ké vinh quang của ngươi.”
Đường Phi dở khóc dở cười lắc đầu, hôm nay Hà Tịch giống như đặc biệt thích nháo.“Hà Tịch, kỳ thật hôm nay mới là chân chính ngươi đi?” Thích cười, tính khí trẻ con.
Hà Tịch tựa hồ cũng nhận thấy được chính mình hôm nay giống như đặc biệt muốn nháo Đường Phi, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, may mắn vừa lúc tiểu đồng kia mang bàn trà cụ vào Tiêu Tương Cư, liền nhanh chóng dắt Đường Phi đi vào.
Tiểu đồng đem trà cụ đặt ở ngay chính giữa chiếc kỷ trà, dọn dẹp xung quanh xong liền cung kính lui xuống.
Hà Tịch đưa lưng về phía đông nam ngồi xuống, Đường Phi thực tự nhiên ngồi ở phía bên phải hắn.
“Ngươi xem qua ta phao trà, nhưng hẳnchưa thấy qua ta pha trà đi?” Hà Tịch đem toàn bộ trà cụ rườm rà xết tốt theo thứ tự, một bên hỏi Đường Phi.
“Cái này có phân biệt?” Đường Phi khó hiểu nhìn Hà Tịch hỏi.
Hà Tịch mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Đường Phi, trong mắt nghi hoặc chợt lóe rồi biến mất, cười nói: “Đương nhiên là có khác biệt, phao trà là đun nóng nước trực tiếp thả lá trà, còn pha trà lại là một trình tự làm việcrườm rà, phải chú ý toàn bộ quy trình.” Đường Phi thân phận chân thật là đại thiếu gia của Phương gia tiêu cục ở Miên Cẩm, Phương Lâm. Hà Tịch vẫn biết chuyện này, chỉ là Phương Lâmgiống như thích người khác gọi hắn là Đường Phi,nên mới không cố ý đi hỏi nguyên nhântrong đó. Phương Lâm tuy rằng là tiêu cục đại thiếu gia, lại giỏi văn nổi tiếng, mười lăm tuổi liền thi đậu công danh. Dân chúng bình thường tự nhiên sẽ không biết phân biệt cái gì phao trà, cái gì pha trà, nhưng lấy thân phận thế gia của Phương Lâmkhông có khả năng không biết. Trong lòng nghi vấn sâuthêm, nhưng Hà Tịch chỉ có thể âm thầm chôn ở trong lòng. Hắn tin tưởng Đường Phi sẽ không lừa gạt hắn bất luận sự tình gì, có lẽ vấn đề này một ngày nào đó ysẽ nói cho hắn đi? Chỉ là, không biết bản thân còn có thể hay không đợi đến ngày đó......
Hà Tịch thu liễm tâm thần, bắt đầu pha trà.
“Yếu điểm đầu tiên là đốt cháy một cục than nhỏ, sau đem bánh trà đặt ở mặt trên than để quay, đợi tới khi bánh trà đạt độ khô vừa phải thì lấy ra. Bước này kêu là chích trà.” Hà Tịch cầm lấy một cặp bánh trà đã được sấy khô từ trước ra, đặt ở trên một cái đĩa nhỏ, sau đó giã nhỏ.“Tiếp theo chính là chọnnước, bước này là quan trọng nhất, nước pha trà phải lấy loại tốt nhất từ dòng suối trong núi chảy ra. Nước ở đây đều là từ trên núi dẫn xuống dưới, cho nên là tốt nhất.” Cầm lấy một cái thìa bằng gỗ đặt trong nồi đất ở một bên,múc nước từ trong một cái xô nhỏ, đổ vào bình đun, sau đó đặt vào trong than.
Đường Phi ngồi ngay ngắn, ngưng thần nhìn nhất cử nhất động củaHà Tịch. Sương khói từ trong lò than toát ra quanh quẩn quanh thân Hà Tịch, mông mông lung lung làm cho Hà Tịch thoạt nhìn không giống thực tế, nhưng cũng có một loại cảm giác thần tiên.
“Lúc này phải đem lửa trên thanthiêu vượng hơn, sau đó chọn ra những bột trà ngon nhất thả vào trong nước đợi đun sôi.” Hà Tịch động tác thuần thục, một bên làm một bên cấp Đường Phi giải thích: “Đến lúc này sẽ im lặng đợi.”
“Chờ cái gì?” Đường Phi không tự giác hỏi, Hà Tịch chợt đình chỉ động tác làm cho hắn hơi hơi có chút mất mát, tựa như đang xem một bộ phim điện ảnhphấn khích, lại ở thời điểm tối mấu chốt bị đứng hình, cái loại cảm giác này thực muốn lấy mạng người.
Hà Tịch chỉ cười không nói, đợi một hồi, bên trong bình đun truyền ra một trận âm thanh lách tách rất nhỏ, Hà Tịch mở nắp ra, đợi từng trận sương trắng bay hết, sau mới bảo Đường Phi nhìn vào xem.
Đường Phi nhìn lại, kỳ quái nói: “Như thế nào có hoa?”
“Cái này gọi là mạt bột, là bộ phậntinh hoa củatrà.” Hà Tịch giải thích, một bên cầm lấy muỗng nhỏ đem mạt bột nổi lên vớt ra, đặt ở bên trong thục vu (thường dùng đất sét tím hoặc đất sét tím chế thành, hay dùng để đựng nước sôi).
“Không phải nói là tinh hoa sao? Vì cái gì đem nó vớtra?” Đường Phi khó hiểu hỏi.
“Tinh hoa nếu nấu tiếp sẽ mất đi nguyên bản sắc vị.” Hà Tịch vừa nói một bên dùng cây quạt quạt lớn làm tăng lửa trong lò than, đợi nước trà trong bình đun hoàn toàn dung hợp, sóng nước nổi lên, Hà Tịch mới dừng tay lại, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu.
Lúc này, đã qua đi non nửa canh giờ. Tiền Bâncùng tiểu đồng bưng một khay đồ ăn đi tới, vừa đi vừa hấp mũi nói: “Thơm, là chân hương! Chỉ có lão hữu nấu trà mới ra được hương vị này!”
“Thời gian vừa vặn.” Hà Tịch cười nói, Tiền Bân vừa vào, hắn liền đem mấy khỏa than đá còn đang thiêu đốt dùng một cây gậy nhỏ đẩy ra, trà nấu đến đây là đủ rồi, tiếp tục nấu sẽ mất vị. Tiểu đồng lanh lợi đem khay đựng đầythực phẩm đặt ở trên một kỷ trà khác, sau đó đem mấy trà cụ ở án thượng thu hồi. Ngay sau đó một tiểu đồng khác lập tức tiến lên đem điểm tâm tinh xảo đủ màu sắc xếp ra cho tốt, liền song song lui xuống.
Hà Tịch đem ba bát trà bạch ngọc tinh xảo đồng loạt bày ra, cầm lấy muỗng trà đem nước trà đã nấu tốt đặt ở trong bát, cuối cùng rải lên một ít mạt bột, mới đưa cho Đường Phi cùngTiền Bân.
Cổ nhân mời trà có ý nghĩa đồng cam cộng khổ, điểm ấy Đường Phi vẫn hiểu. Tiếp nhận trà sau, Đường Phi nhịn không được cầm bát trà đưa lên chóp mũi thật sâu ngửi ngửi, hương thơm cam thuần, còn mùi hoa mai hỗn loạn trong không khí. Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vào miệng ngọt lành, đầu lưỡi vẫn còn lưu lại hương vị, so với cống trà Tuyết Nhatừ trước đến nay hắn vẫn uống còn ngon hơn vài lần.
“Uống trà lâu như vậy, ta mới biết được trước kia đều là lãng phí lá trà.” Đường Phi buông bát trà cảm thán nói một câu.
“Ha ha ha ha! Nói rất đúng! Thật sự là chạm đến tâm khảm của lão ca!” Tiền Bân sang sảng cười to: “Ta đã nói nếu Hà lão đệ tương lai lạc phách, đi bán trà cũng có thể dương danh thiên hạ.”
“Ha ha,” Hà Tịch lắc đầu cười khẽ: “Là lão hữu ngươi quá mức tán thưởng, tay nghề này cũng chỉ có thể ở trước mặt các ngươi bêu xấu, ở bên ngoài không thể ra tay.”
“Lại khiêm tốn không phải sao?” Tiền Bânuống một miệng trà, có chút trách cứ nhìn Hà Tịch: “Ta đã sớm nói với ngươi đừng tiếp tục giao du với kẻ xấu, đến nơi này của ta làm một trà khách nhàn tản tiêu diêu tự tại?”
Hà Tịch tươi cười trong nháy mắt đọng lại, lập tức làm bộ như không có việc gì nói: “Ngươi lại tới nữa, ta không phải nói qua với ngươi, ta đặt mình trong vòng đó, chỉ là vì báo ân......” Nói đến này, Hà Tịch mất tự nhiên nhìn về phía Đường Phi, Đường Phi vừa vặn cũng nhìn hắn.
Đường Phi đối hắn cười cười, nói: “Là thái tử?” Cho nên Hà Tịch mới có thể đối hắn nói, hắn đã sớm không thể rời đi.
“Hừ, bất quá chỉ là một thái tử so với người khác nhiều hơn một trái timThất Khiếu Linh Lung(điển tích lấy từ chuyện của Tỉ Can trong thời nhà Thương của Trụ vương, ý chỉ người chính trực can trường), thưởng thức tài hoa của ngươi,chiêu dụ ngươi vì thái tử phụ tá, này tính là ân tình gì?” Tiền Bân vẻ mặt không dám gật bừa.
“Ơn tri ngộ, cũng là ân.” Hà Tịch không thèm để ý nói: “Huống chi khi đó là tiểu đệ lạc phách, nếu không nhờ điện hạ thu lưu, tiểu đệ ta hôm nay cũng không có khả năng mở ra khát vọng.”
“Được rồi được rồi.” Tiền Bân không kiên nhẫn phất tay đánh gãy hắn, chuyển đề tài nói: “Năm nay làm gì? Vẫn là quyết định không quay về nhìn xem?”
Hà Tịch sửng sốt, tay cầm bát trà khẽ run, nước trà trong chén trànra một chút.
Đường Phi nhìn về phía Hà Tịch, sau đó thân thủ vỗ nhẹ nhẹ, chụp tay hắn nói: “Hà Tịch, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Hà Tịch hơi hơi cúi đầu, thanh âm có chút nặng nề: “Năm nay, hay là thôi đi......”
“Ai !” Tiền Bân thật sâu thở dài, trong giọng nói có hàm chứa nỗi đau của một đại ca đối với đệ đệ: “Ta chỉ biết, nếu không phải, ngươi cũng sẽ không đưa lưng về phía đông nam mà ngồi.”
Đường Phi nhíu mày, lời Tiền Bân nói là ý tứ gì? Chỗ ngồi của Hà Tịch có huyền cơ gì sao?”
Nhìn ra Đường Phi nghi hoặc, Hà Tịch cười cười, nói: “Không có gì, mặt đông nam của Tiêu Tương Cư, chính là thôn Tiên Hồ.”
Đường Phi chấn động, thôn Tiên Hồ......“Nhà của ngươi ngay tại phụ cận?”
“Đúng vậy.” Hà Tịch mặt mang mỉm cười, mắt lạitràn đầy cô tịch cùng cô đơn: “Cho nên hàng năm ta đều đến đây một lần, tuy rằng không thể chân chính tới gần, nhưng thật ra có thể từ rất xa mà nhìn, như vậy cũng đủ rồi.”
“Hà Tịch.” Đường Phi vỗ nhẹ nhẹ chụp mu bàn tay Hà Tịch, động tác tràn ngập lo lắng cùng quan tâm.
“Ngươi a, quả thực chính là tự ngược.” Tiền Bân thở dài nói.
Hà Tịch đối Đường Phi cười cười, sau đó thay đổi một loại ngữ khí thoải mái: “Được rồi, bỏ qua đề tài này đi, khó có được hôm nay lão hữu tự mình xuống bếp làm điểm tâm. Đường Phi, mau nếm thử.” Nói xong Hà Tịch liền gắp cả một khối vật thể trong suốt đặt trong bátĐường Phi, nói: “Đây là hoa sơn trà cao, là điểm tâm hắn tự mình nghĩ ra, là món ăn độc bộ thiên hạ, địa phương khác đều không có được.”
“Ân.” Đường Phi thẳng lưng cắn một ngụm, hương vị thật sự tốt lắm, thanh điềm ngon miệng, mang theo mùi thơm ngátđặc biệt củahoa sơn trà. Chỉ là bởi vì vừa rồi mấy lời Hà Tịch nói, Đường Phi đã không còn tâm tình, ăn cái gì cũng không tư không vị. Thậm chí ngay cả Hà Tịch nấu trà, cũng giống như tăng hơn một phần chua xót. Tiền Bân tâm tình tựa hồ cũng không quá hảo, cái miệng nhỏ mân trà, hai mắt lại nhìn phía sauHà Tịch, ánh mắt xa xôi.
Trên đườngtrở về, Hà Tịch cũng không có hướng thôn Tiên Hồ liếc mắt một cái. Thậm chí ngay cả đại trạch ma quái vốn định thừa dịp ban đêm tiến vào cũng không có đi, Hà Tịch không nói, Đường Phi cũng không nhắc nhở.
Nhìn Hà Tịch thân ảnh gầy yếu, Đường Phi tâm lần đầu tiên có chút đau. Tần Nghị đến tột cùng đã cứu Hà Tịch cái gì? Có thể làm cho nam tử thanh nhã vốn nên lánh đời vu dã này phải trà trộn vào trong thế tục, lấy mạng báo đáp?