Miên Cẩm thành, trong một khách sạn.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã thăm dò đầy đủ hoàn cảnhtrong thành, vị trí Phượng Tê Cácở ngay tại hướng tây nam trong thành, ở gần các vương phủ, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách vừa phải.” Một nam tử trung niên mặc quần áomàu rám nắng, cung kính đối diện một hắc y nam tử tuổi tác xấp xỉ bốn mươi giống như mình, nói.“Bất quá, đã nhiều ngày, hắn tựa hồ thường xuyên ra vào Hiền vương phủ, sợ là đã có một hiệp nghị nào đó.”
Nam tử kia một thân khí chất quý tộc, giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn mang theo uy nghivương giả, trên gương mặt cực kỳ anh tuấn cương nghị, lại mang theo tia lo lắng không tương xứng, dù là như vậy, hắn vẫn tản mát ra khí thế bức người khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Phái người vào xem qua chưa?” Hắc y nam tử trầm giọng hỏi.
“Phượng Tê Các thủ vệ nghiêm ngặt, từ lần trước có người hạ độc, phòng thủ càng thêm cẩn trọng, ra vào đều phải có lệnh bài, thuộc hạ không dám phái người đi điều tra, sợ đả thảo kinh xà.” Tông y nam tử (áo màu nâu)giải thích nói, trong mắt cũng tràn đầy sầu lo: “Nhưng ngược lạiHiền vương phủ kia thủ vệ thực lơi lỏng, thuộc hạ đã phái một người ẩn thân trong vương phủ.”
“Ai!” Hắc y nam tử thật sâu thở dài: “Ngươi làm tốt lắm, chẳng qua phải cẩn thận che dấu tung tích, ta không muốn làm cho vị trong cung kia biết ta đến đây.”
“Dạ, chủ nhân.” Tông y nam tử nghĩ nghĩ, còn nói: “Chỉ là, thuộc hạ nghe được trong thành, cư dân nghị luận, nói là vị trong cung kia có ý phế truất thái tử. Chủ nhân ngài ý tứ là --”
“Chuyện này ngươi không cần phải đi tra, chúng ta lần này ra ngoài chủ yếu là đem hắn mang về. Chuyện trong cung chỉ cần vị kia không ra mặt, chỉ cần giang sơnHoàng Diệp không bị uy hiếp, chúng ta sẽ không quản.” Hắc y nam tử nói xong, có chút mệt mỏi đối hắn phất phất tay: “Ngươi trước lui xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Tông y nam tử nhìn ra chủ nhân mệt nhọc, liền không thể tiếp tục quấy rầy hắn, thật sâu cung kính lui ra ngoài.
Đợi tông y nam tử kia rời khỏi đây, hắc y nam tử mới mệt mỏi dựa ở trên lưng ghế, lẩm bẩm: “Thần nhi, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta lại như thế nào mới không làm thất vọng hắn a......”
(Hai nhân vật quan trọng xuất hiện rồi a =)) )
Phượng Tê Các.
Đường Phi tựa vào vách đá trên dục trì, nhắm mắt hưởng thụ người nọ ở phía sau phục vụ.
“Lực đạo lớn hơn một chút.” Đường Phi phân phó nói.
“Dạ, đại lão giacủa ta.” Phượng Thần Anh tức giận đáp, lực đạo trên tay tăng thêm một phần: “Như vậy được không?”
“Ngô ~” Đường Phi thoải mái rên rỉ ra tiếng, thở dài: “Chính là như vậy, thoải mái.”
Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, tay mát xa trên vai lặng lẽ đi dịch chuyển về phía trước vài phần, đầu ngón tay thon dài cố ý lại như vô tình đụng vào hai điểm đỏ sẫm mẫn cảm trước ngực Đường Phi.
“Tay ngươi nếu không thành thật, ta liền một cước đem ngươi đá đi, ngươi về sau đừng tiếp tục nghĩ được cùng ta cộng dục (tắm chung).” Đường Phi nhắm mắt lại lành lạnh nói.
Phượng Thần Anh đôitay vụng trộm quấy phá kia run lên, hậm hực rụt về sau, thành thành thật thật mát xa, hữu khí vô lực nói: “Dạ, lão gia......” Trong lòng âm thầm phỉ phúc, sờ một chút cũng có thiếu khối thịt nào đâu!
Đường Phi vụng trộm mở một con mắt, nhìn đến Phượng Thần Anh bộ dáng kinh ngạc,thiếu chút nữa bật cười. Xem như, thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy cũng phải thưởng......
“Nếu hầu hạ cho tốt, bản lão gia đêm nay sẽ sủng hạnh ngươi.” Đường Phi nhắm mắt lại, một bộ dáng đại gia khoản đãi nói.
Phượng Thần Anh mắt phượngảm đạm bởi vì câu này “Tạch” một cái liền biến đổi, trên mặt nụ cười càng phát ra tươi đẹp, động tác trên tay càng ra sức, nước miếng lấy lòng ở bên taiĐường Phi, thở nhiệt khí hỏi: “Lão gia, thoải mái sao?”
“Thoải mái.” Đường Phi vừa lòng gật gật đầu, còn nâng taygiống như khen thưởng sờ sờ đầu Phượng Thần Anh tỏ vẻ cổ vũ.
Phượng Thần Anh tươi cười lại sâu hơn, trong mắt quang mang càng thêm sỗ sàng, môi đã muốn dán trên vành tai Đường Phi, thanh âm trầm thấp tà mị: “Lão gia, ngươi cũng đã thư thái, nếu vậy bổn tọa sẽ không khách khí .”
Nguy hiểm tới gần, Đường Phi mở choàng mắt, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, cằm đã bị người kiềm trụ, cổ bị ngửa ra buộc thừa nhận nụ hôn sâukịch liệt lại cực nóng kia. Trì bích cứng rắn ở phía saucấn ở trên lưng hắn, Đường Phi đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra! Hoa Phượng Hoàngchết tiệt này!
“Ân......” Đường Phi khó chịu muốn né, lại bởi vì mất đi tư thế tiên cơcủa cơ thể, bị Phượng Thần Anh phía sau gắt gao giam cầm không thể nhúc nhích, trốn không ra tránh không thoát. Chỉ có thể cố gắng nghiêng đầu né tránh nụ hôn như mưa rền gió dữ, giãy dụa quát: “Ngươi muốn chết a! Thắt lưng của ta sắp bịgãy -- ân !”
Phượng Thần Anh lại che lại môi của hắn, vươn tay đến nách Đường Phi thoáng dùng một chút lực, liền đem hắn từ trong nước kéo ra, để hắn ngồi ở trên sàn tiếp tục thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của mình.
“Đại gia ta không muốn!” Một tiếng quát lớn từ trong bể truyền ra, nhưng sau đó lại im lìm. Ưu nhi cùng Mặc Trúc hầu ở gian ngoài bị hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, sau một lúc chợt nghe đến bên trong truyền tới, những thanh âm trẻ con không nên nghe.
Hai người liếc nhau lại lập tức cúi đầu, ăn ý buông sa trướng, đỏ mặt rời khỏi bể.
Kích tình qua đi, Phượng Thần Anh ôm lấy Đường Phi đang buồn ngủ, hai tay ở sau thắt lưng hắn nhẹ nhàng xoa ấn. Hắn đêm nay có chút không khống chế được, đợi đem Đường Phi ép buộc đến phát hỏa mới phát hiện bản thân lực đạo tựa hồ thật sự không nhẹ. Thoáng một chútkhống chế dục hỏaquá khích của mình, nhưng khi nghe đến Đường Phi cố gắng áp chếtiếng than nhẹ cùng thở dốc, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện tình dục cùng thống khổ đan vào nhau, lại tiếp tục khôngthể khống chế lực đạo được......
Ai, lúc trước hắn thích nhất đám tiểu quan kiều mỵ như nữ tử, rên rỉ cùng vẻ mị thái, cũng thích da thịt trắng nõn như tuyết của bọn họ. Nhưng từ sau khi Đường Phi đến đây, hắn giống như, càng ngày càng chán ghét mấy thứ trước kia. Ngược lại đối với Đường Phi loại tự nhiên không ngừng này, than nhẹ thở dốcchỉ thuộc về nam nhân, muốn ngừng mà không ngừng được, thậm chí càng ngày càng mê muội, càng ngày càng không thẻ khống chế...... Tựa như buổi tối hôm nay giống nhau, phát điên mà ép buộc, chỉ để có thể nghe thêm nhiều một chút thanh âm mà hắn thích, nhìn xem nhiều một chút gương mặt anh tuấn vì hắn mà trầm mê trong tình dục, bộ dángmê người.
Phượng Thần Anh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Đường Phi, trái tim bỗng dưng đập nhanh mấy nhịp. Có chút bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu hôn lên khóe môihắn, bản thân giống như, thật sự không thể kiềm chế......
Đang lúc Phượng Thần Anh bởi vì cảm giác chính mình chưa bao giờ từng có mà lâm vào suy nghĩ sâu xa, Đường Phi nửa ngủ nửa tỉnh bỗng nhiên nhẹ nhàng hô một tiếng “Phượng Thần Anh”. Phượng Thần Anh ngẩn người, cúi đầu tinh tế nhìn mặt màyĐường Phi, đôi môi bởi vì mình phệ cắn mà sưng đỏ, trong lòng nhu ý càng sâu, trong mắt tình thâm bản thân không nhìn thấy: “Làm sao vậy? Khó chịu?”
Thanh âm quá mức ôn nhu làm cho Đường Phi thoáng run lên không thể tra ra, vấn đề chôn ở thật lâu trong lòng cứ nhẹ như vậy mà nói ra miệng: “Ngươi đáng giá cho ta tin tưởng sao?” Lời Hà Tịch nói hắn không thể không để ý, kỳ thật ai muốn hại hắn, hắn phần lớn đều không cảm giác, chỉ là nếu người muốn hại hắn là Phượng Thần Anh, hắn thật sự không thể thờ ơ. Có lẽ là vì, Phượng Thần Anh với hắn mà nói là đặc biệt, đặc biệt đến khiến hắn sợ hãi, sợ hết thảy đều là hư tình giả ý, có mục đích khác, giống như chuyện Thừa vươngtrước kia. Cho nên, thứ hắn cần chỉ là một đáp áncó thể cho chính mình an tâm.
Phượng Thần Anh trong mắt ánh sáng nhạt chợt lóe, tay ôm Đường Phi không tự giác nắm thật chặt, trầm giọng nói: “Ta nói ngươi sẽ tin sao? Đường Phi, ta sẽ không trả lời ngươi vấn đề này, nhưng có một ngày, ngươi sẽ biết ta có đáng giá cho ngươi tin tưởnghay không.”
Đường Phi mi phong giật giật, cuối cùng không có mở to mắt, trầm mặc tựa hồ đã ngủ.
Phượng Thần Anh vô thanh thở dài, hắn tựa hồ, đem bản thân bức đến hoàn cảnhtiến thoái lưỡng nan. Ôm Đường Phi, Phượng Thần Anh cũng nhắm hai mắt lại.
Đông viện.
Nam Vũ nhìn Lam Tử Tươngngồi ở trước mặtmình, khóe miệng dẫn theo một tia trào phúng tiếu ý. Lam Tử Tươngsắc mặt lộ vẻ phẫn nộ, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể dùng ngữ khí không tốt mở miệng nói: “Lần trước đã thất thủ, tuy rằng nói đám nữ nhân ởNam viện thay nhóm ta chịu tội, nhưng chúng ta cũng bị người theo dõi! Hơn nữa còn cách chưa đến nửa tháng đã lại động thủ, lão gia đem Phương Lâmkia canh chừng nghiệm ngặt, ngươi cho rằng chúng ta có bao nhiêu phần nắm chắc? Lần này nếu tiếp tục thất thủ, sẽ không cònngười giúp chúng ta chịu tiếng xấu thay!”
“Hừ,” Nam Vũ lạnh lạnh cười, nói: “Không phải ‘Chúng ta’, là ngươi.” Lam Tử Tương ngạc nhiên, tức giận muốn mở miệng, Nam Vũ lại chặn lời hắn nói: “Lần này thành công, ngươi chẳng những nhận được giải dượccủa Bích Châu, còn có thể vứt bỏ thân phậnhiện tại này, trở lại bên ngườiPhúc vương.”
“Cái gì?” Lam Tử Tương mở to hai mắt nhìn, trở lại bên người Phúc vương? Hắn có thể trở lại bên người Phúc vương?! Kích động lấn áp phẫn nộ, Lam Tử Tương vội hỏi: “Thật vậy chăng? Đây là ý tứ của Hiền vươnghay là của Phúc vương?”
“Tự nhiên là Phúc vương, đây cũng là hắn đề suất. Chỉ cần ngươi giúpHiền vươnglàm một việc cuối cùng này, ngươi là có thể rời đi Phượng Tê Các, được tự do.” Nam Vũ nhìn Lam Tử Tương đangkích động, thản nhiên nói.
“Nhưng mà, võ công của ta quá yếu, muốn ám sát Phương Lâm căn bản không có khả năng !” Lam Tử Tương không bị vui sướng này làm mờ ý nghĩ, trấn định xuống nói.
“Phúc vương tự nhiên không để cho ngươi thật sự vì hắn mạo hiểm, cho nên phái năm tên cao thủ hiệp trợ ngươi. Năm cao thủ này, đều là trong cung huấn luyện ra, là nhất đẳng nhất tử sĩ a!” Nam Vũ nhìn Lam Tử Tương ý tứ hàm xúc không rõ, cười nói: “Phúc vương thật đúng là thương ngươi.”
Lam Tử Tương đỏ mặt, trên mặt tươi cười ngọt ngào tự đắc như thế nào cũng dấu không được.
“Nói cho Hiền vương, ta nhất định vâng theo chỉ lệnh, đem Phương Lâmkia thiên đao vạn quả. Cũng mời ngươi chuyển cáo Vương gia, nhớ kỹ lời của hắn đã nói qua!” Lam Tử Tương nói xong, tươi cười trên mặt càng phát ra sáng lạn. Hắn yêu Phúc vương, thực thương hắn. Cho nên năm đó thời điểm Phúc vương đem hắn đưa đến Lãm Nguyệt Lâu, nửa câu oán hận cũng không có, sau hắn lại nguyện ý vào Phượng Tê Các, vẫn giúpPhúc vương âm thầm thu thập tin tứcPhượng Thần Anh. Đáng tiếc Phượng Thần Anh người này quá mức cẩn thận, hắn ở Phượng Tê Các gần một năm, trên cơ bản đều không điều tra đượctin tức hữu dụng gì, Phúc vương cùng hắn liên hệ càng ngày càng ít. Ở ngay lúc Nam Vũ nói cho hắn,Phúc vương đem mình giao cho Hiền vương sai phái, hắn còn tưởng rằng Phúc vương đã không cần hắn! Nay xem ra, Phúc vương trong lòng vẫn là có mình. Chỉ cần lần này có thể giết Phương Lâm, hắn là có thể trở lại bên cạnh người mình yêu!
Lam Tử Tương biết lần này ám sát nhất định sẽ không dễ dàng thành côngnhư vậy, nhưng Phúc vương cho hắn năm tên tử sĩ, hơn nữa thứ gì đó hắn có trong tay, tuyệt đối sẽ không thất thủ!
Đắm chìm ở trong vui sướng,Lam Tử Tương không nhìn thấyNam Vũ khóe miệng trào phúng cười, Nam Vũ trong lòng hừ lạnh, thật sự là ngu xuẩn không có đầu óc, chỉ cần hắn giết Phương Lâm, Phượng Thần Anh sẽ bỏ qua cho hắn? Cho dù hắn trốn đến chân trời góc biển, cũng khó trốn khỏi Phượng Thần Anh đuổi giết, huống chi Phúc vương chưa từng đem hắn để ở trong lòng, những lời này là tự hắn biên ra lừa Lam Tử Tương, không thể tưởng được hắn cứ như vậy mà ngoan ngoãn bị lừa. Bất quá năm tên tử sĩ kia quả thật là người củaPhúc vương, là Hiền vương mở miệng đòi, lần này cũng vừa hảo phát huy công dụng.
Hiền vương sở trường nhất, chính là không để tổn thất người nào của mình, trừ bỏ người bên phe địch.
Bởi vì lần trước sự kiệnhạ độc, Phượng Tê Các thủ vệ sâm nghiêm rất nhiều, ra vào đều phải có thủ dụ riêng. Đám công tử cùnghạ nhântrong phủ đều bị hạn chế hành động, phạm vi hoạt động đều có quy định. Lam Tử Tương muốn đi thám thính tin tức đều làm không được!
Lam Tử Tươngsốt ruột muốn hoàn thành nhiệm vụ,gấp gáp suy nghĩ, nhưng không có một chút biện pháp. Không thể tùy ý đi lại, hắn sẽ không biết hướng đi củaPhương Lâm. Hắn cũng không dám ở trong Phượng Tê Các động thủ, hắn còn muốn lưu trữ một mạng trở vềPhúc vương phủ, ở trong Phượng Tê Các động thủ chẳng khác nào chặt đứt đường luichính mình. Hắn phải đợi cho Phương Lâmra ngoài mới hành động, hơn nữa Nam Vũ cũng đồng dạng suy xét cho hắn một lệnh bàicó thể ra ngoài. Hắn không hỏi Nam Vũ như thế nào có được, ngườiHiền vươngthế nào cũng có chút năng lực không phải sao? Có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ là đủ!
Bỗng nhiên, có hai tỳ nữ vừa nói chuyện vừa đi lại đây, Lam Tử Tươngđứng ở hoa viên tâm thần vừa động, trốn vào tòa sơn giả bên cạnh.
“Ai, ngươi nói chúng ta những ngày như vậy còn phảitiếp tục bao lâu a? Mỗi ngày ra ngoài mua điểm này nọ đều phải ở chỗ quản gia xin lệnh bài, còn phải ghi chép lại. Thật sự là phiền toái chết!” Một tỳ nữ thầm oán nói.
“Hư! Nhỏ giọng thôi Điểm nhi, không muốn sống nữa à?” Một tỳ nữ khácnhanh chóng che miệngcủa nàng, vụng trộm nhìn nhìn chung quanh, xác định không có người nghe được mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lời này của ngươi, ta ở đây nghe là tốt rồi, nhưng trăm ngàn lần đừng nói lung tung ra ngoài a!”
“Ta biết.” Tỳ nữ lúc đầu thanh cũng nhỏ xuống, còn cố ý đè thấp cổ họng nói: “Ngươi nói, lão gia chúng ta như thế nào bảo bối Phương Lâm công tử như vậy, vì cái gì biết rõ bên ngoài so với trong Các nguy hiểm hơn, còn đáp ứng dẫn hắn ra ngoài dạo hội chùa chứ?”
“Ta như thế nào biết? Có thể là công tử ở trong Các quá buồn cho nên muốn ra ngoài đi một chút, có lão gia đi theo hắn, sợ cái gì a! Lão gia võ công cao cường, nếu thực sự có người dám đối với công tử bất lợi, còn không phải giết dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.”
“Đúng vậy. Ai, ngươi nghe nói không? Tiểu Thúy trong phòng tối hôm qua có thanh âm nam nhân!”
“Thật vậy chăng, thật vậy chăng ? Là ai ?”
“.......”
“.......”
Hai tỳ nữ càng chạy càng xa, Lam Tử Tươngtránh ở sơn giả lại cười lạnh liên tục, thật sự là trời cũng giúp ta! Ngay tại hội chùa ngày mai, hắn rốt cục có cơ hội động thủ! Tuy rằng bên người hắn có Phượng Thần Anh đi theo, bất quá cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần hắn dùng đến cái kia, cho dù võ lâm đệ nhất cao thủ cũng không vô lực!
Phương Lâm, ngươi không trách được ta, ngày mai chính là tử kỳ của ngươi! Lam Tử Tương trong mắt phiếm một tầng sát ýlạnh lùng, đi từng bước một đi ra, trở về tiểu viện của mình chuẩn bị kế hoạch giết người ngày mai.
-------------------
Lời tác giả: được rồi, từ chương tiếp theo trò hay mới chân chính bắt đầu, các thân ái chuẩn bị tốt nga ~
“Chủ nhân, thuộc hạ đã thăm dò đầy đủ hoàn cảnhtrong thành, vị trí Phượng Tê Cácở ngay tại hướng tây nam trong thành, ở gần các vương phủ, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách vừa phải.” Một nam tử trung niên mặc quần áomàu rám nắng, cung kính đối diện một hắc y nam tử tuổi tác xấp xỉ bốn mươi giống như mình, nói.“Bất quá, đã nhiều ngày, hắn tựa hồ thường xuyên ra vào Hiền vương phủ, sợ là đã có một hiệp nghị nào đó.”
Nam tử kia một thân khí chất quý tộc, giơ tay nhấc chân đều ẩn ẩn mang theo uy nghivương giả, trên gương mặt cực kỳ anh tuấn cương nghị, lại mang theo tia lo lắng không tương xứng, dù là như vậy, hắn vẫn tản mát ra khí thế bức người khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Phái người vào xem qua chưa?” Hắc y nam tử trầm giọng hỏi.
“Phượng Tê Các thủ vệ nghiêm ngặt, từ lần trước có người hạ độc, phòng thủ càng thêm cẩn trọng, ra vào đều phải có lệnh bài, thuộc hạ không dám phái người đi điều tra, sợ đả thảo kinh xà.” Tông y nam tử (áo màu nâu)giải thích nói, trong mắt cũng tràn đầy sầu lo: “Nhưng ngược lạiHiền vương phủ kia thủ vệ thực lơi lỏng, thuộc hạ đã phái một người ẩn thân trong vương phủ.”
“Ai!” Hắc y nam tử thật sâu thở dài: “Ngươi làm tốt lắm, chẳng qua phải cẩn thận che dấu tung tích, ta không muốn làm cho vị trong cung kia biết ta đến đây.”
“Dạ, chủ nhân.” Tông y nam tử nghĩ nghĩ, còn nói: “Chỉ là, thuộc hạ nghe được trong thành, cư dân nghị luận, nói là vị trong cung kia có ý phế truất thái tử. Chủ nhân ngài ý tứ là --”
“Chuyện này ngươi không cần phải đi tra, chúng ta lần này ra ngoài chủ yếu là đem hắn mang về. Chuyện trong cung chỉ cần vị kia không ra mặt, chỉ cần giang sơnHoàng Diệp không bị uy hiếp, chúng ta sẽ không quản.” Hắc y nam tử nói xong, có chút mệt mỏi đối hắn phất phất tay: “Ngươi trước lui xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Tông y nam tử nhìn ra chủ nhân mệt nhọc, liền không thể tiếp tục quấy rầy hắn, thật sâu cung kính lui ra ngoài.
Đợi tông y nam tử kia rời khỏi đây, hắc y nam tử mới mệt mỏi dựa ở trên lưng ghế, lẩm bẩm: “Thần nhi, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta lại như thế nào mới không làm thất vọng hắn a......”
(Hai nhân vật quan trọng xuất hiện rồi a =)) )
Phượng Tê Các.
Đường Phi tựa vào vách đá trên dục trì, nhắm mắt hưởng thụ người nọ ở phía sau phục vụ.
“Lực đạo lớn hơn một chút.” Đường Phi phân phó nói.
“Dạ, đại lão giacủa ta.” Phượng Thần Anh tức giận đáp, lực đạo trên tay tăng thêm một phần: “Như vậy được không?”
“Ngô ~” Đường Phi thoải mái rên rỉ ra tiếng, thở dài: “Chính là như vậy, thoải mái.”
Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, tay mát xa trên vai lặng lẽ đi dịch chuyển về phía trước vài phần, đầu ngón tay thon dài cố ý lại như vô tình đụng vào hai điểm đỏ sẫm mẫn cảm trước ngực Đường Phi.
“Tay ngươi nếu không thành thật, ta liền một cước đem ngươi đá đi, ngươi về sau đừng tiếp tục nghĩ được cùng ta cộng dục (tắm chung).” Đường Phi nhắm mắt lại lành lạnh nói.
Phượng Thần Anh đôitay vụng trộm quấy phá kia run lên, hậm hực rụt về sau, thành thành thật thật mát xa, hữu khí vô lực nói: “Dạ, lão gia......” Trong lòng âm thầm phỉ phúc, sờ một chút cũng có thiếu khối thịt nào đâu!
Đường Phi vụng trộm mở một con mắt, nhìn đến Phượng Thần Anh bộ dáng kinh ngạc,thiếu chút nữa bật cười. Xem như, thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy cũng phải thưởng......
“Nếu hầu hạ cho tốt, bản lão gia đêm nay sẽ sủng hạnh ngươi.” Đường Phi nhắm mắt lại, một bộ dáng đại gia khoản đãi nói.
Phượng Thần Anh mắt phượngảm đạm bởi vì câu này “Tạch” một cái liền biến đổi, trên mặt nụ cười càng phát ra tươi đẹp, động tác trên tay càng ra sức, nước miếng lấy lòng ở bên taiĐường Phi, thở nhiệt khí hỏi: “Lão gia, thoải mái sao?”
“Thoải mái.” Đường Phi vừa lòng gật gật đầu, còn nâng taygiống như khen thưởng sờ sờ đầu Phượng Thần Anh tỏ vẻ cổ vũ.
Phượng Thần Anh tươi cười lại sâu hơn, trong mắt quang mang càng thêm sỗ sàng, môi đã muốn dán trên vành tai Đường Phi, thanh âm trầm thấp tà mị: “Lão gia, ngươi cũng đã thư thái, nếu vậy bổn tọa sẽ không khách khí .”
Nguy hiểm tới gần, Đường Phi mở choàng mắt, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, cằm đã bị người kiềm trụ, cổ bị ngửa ra buộc thừa nhận nụ hôn sâukịch liệt lại cực nóng kia. Trì bích cứng rắn ở phía saucấn ở trên lưng hắn, Đường Phi đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra! Hoa Phượng Hoàngchết tiệt này!
“Ân......” Đường Phi khó chịu muốn né, lại bởi vì mất đi tư thế tiên cơcủa cơ thể, bị Phượng Thần Anh phía sau gắt gao giam cầm không thể nhúc nhích, trốn không ra tránh không thoát. Chỉ có thể cố gắng nghiêng đầu né tránh nụ hôn như mưa rền gió dữ, giãy dụa quát: “Ngươi muốn chết a! Thắt lưng của ta sắp bịgãy -- ân !”
Phượng Thần Anh lại che lại môi của hắn, vươn tay đến nách Đường Phi thoáng dùng một chút lực, liền đem hắn từ trong nước kéo ra, để hắn ngồi ở trên sàn tiếp tục thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của mình.
“Đại gia ta không muốn!” Một tiếng quát lớn từ trong bể truyền ra, nhưng sau đó lại im lìm. Ưu nhi cùng Mặc Trúc hầu ở gian ngoài bị hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, sau một lúc chợt nghe đến bên trong truyền tới, những thanh âm trẻ con không nên nghe.
Hai người liếc nhau lại lập tức cúi đầu, ăn ý buông sa trướng, đỏ mặt rời khỏi bể.
Kích tình qua đi, Phượng Thần Anh ôm lấy Đường Phi đang buồn ngủ, hai tay ở sau thắt lưng hắn nhẹ nhàng xoa ấn. Hắn đêm nay có chút không khống chế được, đợi đem Đường Phi ép buộc đến phát hỏa mới phát hiện bản thân lực đạo tựa hồ thật sự không nhẹ. Thoáng một chútkhống chế dục hỏaquá khích của mình, nhưng khi nghe đến Đường Phi cố gắng áp chếtiếng than nhẹ cùng thở dốc, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện tình dục cùng thống khổ đan vào nhau, lại tiếp tục khôngthể khống chế lực đạo được......
Ai, lúc trước hắn thích nhất đám tiểu quan kiều mỵ như nữ tử, rên rỉ cùng vẻ mị thái, cũng thích da thịt trắng nõn như tuyết của bọn họ. Nhưng từ sau khi Đường Phi đến đây, hắn giống như, càng ngày càng chán ghét mấy thứ trước kia. Ngược lại đối với Đường Phi loại tự nhiên không ngừng này, than nhẹ thở dốcchỉ thuộc về nam nhân, muốn ngừng mà không ngừng được, thậm chí càng ngày càng mê muội, càng ngày càng không thẻ khống chế...... Tựa như buổi tối hôm nay giống nhau, phát điên mà ép buộc, chỉ để có thể nghe thêm nhiều một chút thanh âm mà hắn thích, nhìn xem nhiều một chút gương mặt anh tuấn vì hắn mà trầm mê trong tình dục, bộ dángmê người.
Phượng Thần Anh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Đường Phi, trái tim bỗng dưng đập nhanh mấy nhịp. Có chút bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu hôn lên khóe môihắn, bản thân giống như, thật sự không thể kiềm chế......
Đang lúc Phượng Thần Anh bởi vì cảm giác chính mình chưa bao giờ từng có mà lâm vào suy nghĩ sâu xa, Đường Phi nửa ngủ nửa tỉnh bỗng nhiên nhẹ nhàng hô một tiếng “Phượng Thần Anh”. Phượng Thần Anh ngẩn người, cúi đầu tinh tế nhìn mặt màyĐường Phi, đôi môi bởi vì mình phệ cắn mà sưng đỏ, trong lòng nhu ý càng sâu, trong mắt tình thâm bản thân không nhìn thấy: “Làm sao vậy? Khó chịu?”
Thanh âm quá mức ôn nhu làm cho Đường Phi thoáng run lên không thể tra ra, vấn đề chôn ở thật lâu trong lòng cứ nhẹ như vậy mà nói ra miệng: “Ngươi đáng giá cho ta tin tưởng sao?” Lời Hà Tịch nói hắn không thể không để ý, kỳ thật ai muốn hại hắn, hắn phần lớn đều không cảm giác, chỉ là nếu người muốn hại hắn là Phượng Thần Anh, hắn thật sự không thể thờ ơ. Có lẽ là vì, Phượng Thần Anh với hắn mà nói là đặc biệt, đặc biệt đến khiến hắn sợ hãi, sợ hết thảy đều là hư tình giả ý, có mục đích khác, giống như chuyện Thừa vươngtrước kia. Cho nên, thứ hắn cần chỉ là một đáp áncó thể cho chính mình an tâm.
Phượng Thần Anh trong mắt ánh sáng nhạt chợt lóe, tay ôm Đường Phi không tự giác nắm thật chặt, trầm giọng nói: “Ta nói ngươi sẽ tin sao? Đường Phi, ta sẽ không trả lời ngươi vấn đề này, nhưng có một ngày, ngươi sẽ biết ta có đáng giá cho ngươi tin tưởnghay không.”
Đường Phi mi phong giật giật, cuối cùng không có mở to mắt, trầm mặc tựa hồ đã ngủ.
Phượng Thần Anh vô thanh thở dài, hắn tựa hồ, đem bản thân bức đến hoàn cảnhtiến thoái lưỡng nan. Ôm Đường Phi, Phượng Thần Anh cũng nhắm hai mắt lại.
Đông viện.
Nam Vũ nhìn Lam Tử Tươngngồi ở trước mặtmình, khóe miệng dẫn theo một tia trào phúng tiếu ý. Lam Tử Tươngsắc mặt lộ vẻ phẫn nộ, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể dùng ngữ khí không tốt mở miệng nói: “Lần trước đã thất thủ, tuy rằng nói đám nữ nhân ởNam viện thay nhóm ta chịu tội, nhưng chúng ta cũng bị người theo dõi! Hơn nữa còn cách chưa đến nửa tháng đã lại động thủ, lão gia đem Phương Lâmkia canh chừng nghiệm ngặt, ngươi cho rằng chúng ta có bao nhiêu phần nắm chắc? Lần này nếu tiếp tục thất thủ, sẽ không cònngười giúp chúng ta chịu tiếng xấu thay!”
“Hừ,” Nam Vũ lạnh lạnh cười, nói: “Không phải ‘Chúng ta’, là ngươi.” Lam Tử Tương ngạc nhiên, tức giận muốn mở miệng, Nam Vũ lại chặn lời hắn nói: “Lần này thành công, ngươi chẳng những nhận được giải dượccủa Bích Châu, còn có thể vứt bỏ thân phậnhiện tại này, trở lại bên ngườiPhúc vương.”
“Cái gì?” Lam Tử Tương mở to hai mắt nhìn, trở lại bên người Phúc vương? Hắn có thể trở lại bên người Phúc vương?! Kích động lấn áp phẫn nộ, Lam Tử Tương vội hỏi: “Thật vậy chăng? Đây là ý tứ của Hiền vươnghay là của Phúc vương?”
“Tự nhiên là Phúc vương, đây cũng là hắn đề suất. Chỉ cần ngươi giúpHiền vươnglàm một việc cuối cùng này, ngươi là có thể rời đi Phượng Tê Các, được tự do.” Nam Vũ nhìn Lam Tử Tương đangkích động, thản nhiên nói.
“Nhưng mà, võ công của ta quá yếu, muốn ám sát Phương Lâm căn bản không có khả năng !” Lam Tử Tương không bị vui sướng này làm mờ ý nghĩ, trấn định xuống nói.
“Phúc vương tự nhiên không để cho ngươi thật sự vì hắn mạo hiểm, cho nên phái năm tên cao thủ hiệp trợ ngươi. Năm cao thủ này, đều là trong cung huấn luyện ra, là nhất đẳng nhất tử sĩ a!” Nam Vũ nhìn Lam Tử Tương ý tứ hàm xúc không rõ, cười nói: “Phúc vương thật đúng là thương ngươi.”
Lam Tử Tương đỏ mặt, trên mặt tươi cười ngọt ngào tự đắc như thế nào cũng dấu không được.
“Nói cho Hiền vương, ta nhất định vâng theo chỉ lệnh, đem Phương Lâmkia thiên đao vạn quả. Cũng mời ngươi chuyển cáo Vương gia, nhớ kỹ lời của hắn đã nói qua!” Lam Tử Tương nói xong, tươi cười trên mặt càng phát ra sáng lạn. Hắn yêu Phúc vương, thực thương hắn. Cho nên năm đó thời điểm Phúc vương đem hắn đưa đến Lãm Nguyệt Lâu, nửa câu oán hận cũng không có, sau hắn lại nguyện ý vào Phượng Tê Các, vẫn giúpPhúc vương âm thầm thu thập tin tứcPhượng Thần Anh. Đáng tiếc Phượng Thần Anh người này quá mức cẩn thận, hắn ở Phượng Tê Các gần một năm, trên cơ bản đều không điều tra đượctin tức hữu dụng gì, Phúc vương cùng hắn liên hệ càng ngày càng ít. Ở ngay lúc Nam Vũ nói cho hắn,Phúc vương đem mình giao cho Hiền vương sai phái, hắn còn tưởng rằng Phúc vương đã không cần hắn! Nay xem ra, Phúc vương trong lòng vẫn là có mình. Chỉ cần lần này có thể giết Phương Lâm, hắn là có thể trở lại bên cạnh người mình yêu!
Lam Tử Tương biết lần này ám sát nhất định sẽ không dễ dàng thành côngnhư vậy, nhưng Phúc vương cho hắn năm tên tử sĩ, hơn nữa thứ gì đó hắn có trong tay, tuyệt đối sẽ không thất thủ!
Đắm chìm ở trong vui sướng,Lam Tử Tương không nhìn thấyNam Vũ khóe miệng trào phúng cười, Nam Vũ trong lòng hừ lạnh, thật sự là ngu xuẩn không có đầu óc, chỉ cần hắn giết Phương Lâm, Phượng Thần Anh sẽ bỏ qua cho hắn? Cho dù hắn trốn đến chân trời góc biển, cũng khó trốn khỏi Phượng Thần Anh đuổi giết, huống chi Phúc vương chưa từng đem hắn để ở trong lòng, những lời này là tự hắn biên ra lừa Lam Tử Tương, không thể tưởng được hắn cứ như vậy mà ngoan ngoãn bị lừa. Bất quá năm tên tử sĩ kia quả thật là người củaPhúc vương, là Hiền vương mở miệng đòi, lần này cũng vừa hảo phát huy công dụng.
Hiền vương sở trường nhất, chính là không để tổn thất người nào của mình, trừ bỏ người bên phe địch.
Bởi vì lần trước sự kiệnhạ độc, Phượng Tê Các thủ vệ sâm nghiêm rất nhiều, ra vào đều phải có thủ dụ riêng. Đám công tử cùnghạ nhântrong phủ đều bị hạn chế hành động, phạm vi hoạt động đều có quy định. Lam Tử Tương muốn đi thám thính tin tức đều làm không được!
Lam Tử Tươngsốt ruột muốn hoàn thành nhiệm vụ,gấp gáp suy nghĩ, nhưng không có một chút biện pháp. Không thể tùy ý đi lại, hắn sẽ không biết hướng đi củaPhương Lâm. Hắn cũng không dám ở trong Phượng Tê Các động thủ, hắn còn muốn lưu trữ một mạng trở vềPhúc vương phủ, ở trong Phượng Tê Các động thủ chẳng khác nào chặt đứt đường luichính mình. Hắn phải đợi cho Phương Lâmra ngoài mới hành động, hơn nữa Nam Vũ cũng đồng dạng suy xét cho hắn một lệnh bàicó thể ra ngoài. Hắn không hỏi Nam Vũ như thế nào có được, ngườiHiền vươngthế nào cũng có chút năng lực không phải sao? Có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ là đủ!
Bỗng nhiên, có hai tỳ nữ vừa nói chuyện vừa đi lại đây, Lam Tử Tươngđứng ở hoa viên tâm thần vừa động, trốn vào tòa sơn giả bên cạnh.
“Ai, ngươi nói chúng ta những ngày như vậy còn phảitiếp tục bao lâu a? Mỗi ngày ra ngoài mua điểm này nọ đều phải ở chỗ quản gia xin lệnh bài, còn phải ghi chép lại. Thật sự là phiền toái chết!” Một tỳ nữ thầm oán nói.
“Hư! Nhỏ giọng thôi Điểm nhi, không muốn sống nữa à?” Một tỳ nữ khácnhanh chóng che miệngcủa nàng, vụng trộm nhìn nhìn chung quanh, xác định không có người nghe được mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lời này của ngươi, ta ở đây nghe là tốt rồi, nhưng trăm ngàn lần đừng nói lung tung ra ngoài a!”
“Ta biết.” Tỳ nữ lúc đầu thanh cũng nhỏ xuống, còn cố ý đè thấp cổ họng nói: “Ngươi nói, lão gia chúng ta như thế nào bảo bối Phương Lâm công tử như vậy, vì cái gì biết rõ bên ngoài so với trong Các nguy hiểm hơn, còn đáp ứng dẫn hắn ra ngoài dạo hội chùa chứ?”
“Ta như thế nào biết? Có thể là công tử ở trong Các quá buồn cho nên muốn ra ngoài đi một chút, có lão gia đi theo hắn, sợ cái gì a! Lão gia võ công cao cường, nếu thực sự có người dám đối với công tử bất lợi, còn không phải giết dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.”
“Đúng vậy. Ai, ngươi nghe nói không? Tiểu Thúy trong phòng tối hôm qua có thanh âm nam nhân!”
“Thật vậy chăng, thật vậy chăng ? Là ai ?”
“.......”
“.......”
Hai tỳ nữ càng chạy càng xa, Lam Tử Tươngtránh ở sơn giả lại cười lạnh liên tục, thật sự là trời cũng giúp ta! Ngay tại hội chùa ngày mai, hắn rốt cục có cơ hội động thủ! Tuy rằng bên người hắn có Phượng Thần Anh đi theo, bất quá cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần hắn dùng đến cái kia, cho dù võ lâm đệ nhất cao thủ cũng không vô lực!
Phương Lâm, ngươi không trách được ta, ngày mai chính là tử kỳ của ngươi! Lam Tử Tương trong mắt phiếm một tầng sát ýlạnh lùng, đi từng bước một đi ra, trở về tiểu viện của mình chuẩn bị kế hoạch giết người ngày mai.
-------------------
Lời tác giả: được rồi, từ chương tiếp theo trò hay mới chân chính bắt đầu, các thân ái chuẩn bị tốt nga ~