Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 83

Chân trời vang lên một tiếng sấm rền, trận mưa đầu mùa hạ rốt cục đến đây.
Phượng Thần Anh đứng bên ngoài gian bên cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, vài đạo sét đánh cắt ngang qua tầng mây đen thật dày, truyền đến vài tiếng sấm rền.
Thiết Hoán đi vào, liền nhìn thấy Phượng Thần Anh đứng ở phía trước cửa sổ xuất thần, vẻ mặt vắng lặng. Cố ý hướng phòng trong nhìn nhìn, màn che thật dày che khuất mọi thứ bên trong, cái gì cũng nhìn không tới. Quay đầu nhìn Phượng Thần Anh, Thiết Hoán trong lòng nói không ralà tư vịgì, năm đó đi theo Phượng Thần Anh, nghĩa vô phản cố trốn đi, rời nhà hơn mười năm, nhưng hôm nay những việc đã làm, hắn cũng không biết có đúng hay không.
“Các chủ, thời điểm không còn sớm, Hiền vươngđang chờ người.” Thiết Hoán thấp giọng ở bên tai Phượng Thần Anh nhắc nhở.
Phượng Thần Anh mi phong giật giật, hé màn che phía sau ra chăm chú nhìn hồi lâu, mới nói: “Đi thôi, lưu lại Ưu nhi cùng Mặc Trúc.” Mới vừa đi tới cửa, Phượng Thần Anh lại dừng bước, nói: “Lưu thêm ba tử sĩ.”
Thiết Hoán ngẩng đầu, nói: “Thuộc hạ hiểu được.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất, Đường Phi giả bộ ngủ mới mở to mắt.
Ba ngày...... Đường Phi có chút gian nan khởi động thân mình, Hà Tịch nói ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba. Lúc trước hắn cũng không dặn là giờ nào, cho nên Đường Phi chỉ có thể đợi. Mất máu quá nhiều làm cho cả người đều không còn khí lực, còn có chút chóng mặt. Vẫy vẫy đầu làm cho chính mình thanh tỉnh, Đường Phi xuống giường mặc quần áo, đi đến ngăn tủ bình thường cất vật tư nhân của. Mở ngăn tủ lấy ra chiếc hộp được sơn họa tinh mỹ kia, bên trong là toàn bộ gia sản củahắn.
Chậm rãi mở hòm, bên trong còn có hơn một ngàn lượng lúc trước hắn làm Trạng Sưkiếm được, ngân phiếu, bạc vụn đều có. Còn rất nhiều kim ngân châu báu do Phượng Thần Anh bỏ vào, nói mìnhlà lão bà của hắn, giao cho Đường Phi bảo quản là tối thích hợp.
Đường Phi xem một hộp tràn đầy vàng bạc châu báu, cuối cùng chỉ lấy ra bạc vụn cùng ngân phiếu của chính mình cất giữtốt, vừa định đem hòm khép lại thìđộng tác trên taykhẽ ngừng. Chậm rãi mở ra, tầm mắt Đường Phi dừng ở trên một khối tiểu ngọc bài, một họa hình Phượng Hoàngtrông rất sống động,sôi nổi hiện lên trước mắt, hai cánh giương rộng, sải cánh muốn bay.
Là “Phượng Linh phù”lần trước Phượng Thần Anh cho hắn, nhìn ảnh con Phượng Hoàng đó, thần thái so với Phượng Thần Anh cực kì tương tự, ma xui quỷ khiến, Đường Phi cầm lấy nó. Ngày ấy ở trong sông, tiếng hô hoan tiếu ngữ cùng ái muội ấm áp trên cỏ xanh đã không còn tồn tại, nay có được, chỉ là thương tổn cùng lừa gạt.
Muốn đem ngọc bài thả lại vào trong, tay lai không nghe lời nắm chặt, cuối cùng Đường Phi bắt nó thu vào trong lòng. Chung quy, vẫn không bỏ xuống được......
“Ai?!”
Ngoài cửa, nghe thấy Mặc Trúc hét lớn một tiếng, sau đó chợt nghe Ưu nhi nói: “Mặc Trúc, ngươi mang hai người đi xem, ta cùngnhững ngườikhác lưu lại bảo hộ công tử!”
Đường Phi trong lòng rùng mình, là Hà Tịch?!
Ngoài cửa, Mặc Trúc nghĩ nghĩ, có Ưu nhi cùng tử sĩ còn lại ở đây, hẳn không thành vấn đề, liền gật gật đầu, dẫn người hướng về phía đông, chỗ thích khách kia biến mất đuổi theo.
Đường Phi bình tĩnh đem hòm thả lại ngăn tủ, sau đó trốn ở saubình phong.
Bởi vì bỗng nhiên xuất hiện thích khách, Ưu nhi sợ Đường Phi gặp chuyện không may, đẩy ra cửa phòng tiến vào xem xét, lại không nhìn thấy Đường Phi, trong lòng hoảng hốt, vừa muốn cẩn thận tìm xem, liền cảm giác phía sau một trận âm phong thổi qua gáy.
“Ba” một tiếng hướng phía sau vung lên nhuyễn tiêntrong tay, đồng thời xoay người, Ưu nhi trước mắt một làn khói đen chợt lóe, mất đi tri giác ngã xuống đất.
Một hắc y nhân che mặt trong mắt hiện lên một tia áy náy, nhưng cũng không quản nhiều như vậy, hiện tại đem người cứu đi quan trọng hơn!
“Đường Phi? Ngươi ở nơi nào?” Hà Tịch thấp giọng kêu lên.
“Hà Tịch !” Đường Phi từ sau bình phong đi ra, thấy rõ người tới, hai mắt lại sửng sốt dừng bước.
Hà Tịch nghĩ bản thân che mặt Đường Phi không nhận ra, vội vàng kéo khăn xuống dưới, vài bước tiến lên đưa tay một phen che lại mũimiệng hắn, đồng thời đem một viên thuốc màu nâu uy vào trong miệng.
“Trong khói có độc, đây là giải dược.” Hà Tịch ở bên tai Đường Phi thấp giọng nói, Đường Phi gật gật đầu, nuốt vào khỏa giải dượckia.
“Đi thôi, Mặc Trúc đuổi không kịp thích khách tự nhiên sẽ nghi ngờ, chỉ sợ sẽ đoán được chuyện đã xảy ranơi này!” Hà Tịch vừa nói một bên lôi kéo Đường Phi rời đi. Vừa mới ra cửa, một đạo bóng người cao lớn ngăn cản ở trước mặtbọn họ, chưởng phong tràn ngập sát ý sắc bén thẳng tắp hướng ngực Hà Tịch đánh tới!
Đem Đường Phi hướng đẩy vềphía sau mình, Hà Tịch nâng taycùng người tới đối chưởng, bị đẩy lui năm sáu bước mới khó khăn dừng lại, một ngụm máu tươi phun ra.
“Hà Tịch !” Đường Phi chạy lên ôm lấy Hà Tịch, ngẩng đầu nhìn lại, Phượng Thần Anh chính là đang vẻ mặt sát ý lạnh như băng nhìn bọn họ.
Đem người hộ ở phía sau, Đường Phi dựng thẳng thắt lưng cùng Phượng Thần Anh đối diện, trên mặt hàn ý càng sâu.
“Ngươi cứ như vậy khẩn cấp muốn rời đi ta? Ta chân trước vừa mới xuất môn, sau lưng cứu binh đã tới rồi.” Phượng Thần Anh thanh âm nghe không ra một tia cảm xúc, lãnh khốc mà vô tình. Nếu không phải mật thám báo lại, nói có mật thám củathái tử phủ ẩn tàng trongPhượng Tê Các, Phượng Thần Anh sẽ không nửa đường vòng lại, lại càng sẽ không phát hiện Đường Phi đang muốn chạy trốn!
Phượng Thần Anh mắt phượng hép một nửa, nhìn chằm chằm Hà Tịch phía sau Đường Phi. Mật thám kia, là theo hắn đến đi? Hừ, chết đến nơi còn không tự biết!
Bị Phượng Thần Anh liếc mắt nhìn, không tự giác rùng mình một cái, Hà Tịch lau đi máu trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Đường Phihộ ở trước ngườihắn, lại nhìn xem Phượng Thần Anhlãnh khốc ngoan lệ, lướt qua Đường Phi, tiến lên một bước cùng hắn sóng vai, ngữ khí kiên quyết: “Phượng Thần Anh, hôm nay ta nhất định phải mang Đường Phi đi.” Bên hông trường kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén thẳng tắp nhắm về Phượng Thần Anh: “Vô luận ngươi là ai, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước!”
Phượng Thần Anh gợi lên khóe miệng lạnh lùng cười, mặt mày lộ vẻ bễ nghễ, nói: “Xem ra lúc trước ta đối với ngươi quánhân từ, hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không được chết thống khoái, ngươi hẳn biết kết cục kẻphản bội.”
Hà Tịch ánh mắt rùng mình, hôm nay cho dù chết, hắn cũng muốn cho Đường Phi tự do! Đang muốn huy kiếm liều mạng, lại bị Đường Phi một tay cản lại, kiếm trong tay bị hắn đoạt qua. Hà Tịch nghi hoặc nhìn về phía Đường Phi, Đường Phi lại giơ kiếm nhắm tới Phượng Thần Anh, trong mắt có một tia ai ý.
“Phượng Thần Anh, thả chúng ta đi.”
Phượng Thần Anh trong mắt xẹt qua một tia thống khổ, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Phi nói: “Nếu ta nói không, ngươi có phải sẽ dùng thanh kiếm đó giết ta?” Nói xong, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Phi đi từng bước một tiến lên, thẳng đến khi chạm sát vào mũi kiếm kia: “Nói đi! Nếu ta không để ngươi đi, có phải haykhông ngươi sẽ giết ta!” Phượng Thần Anh hai mắt xích hồng, thấp giọng rống giận.
Đường Phi nhìn chằm chằm ánh mắt thống khổ bị thương củaPhượng Thần Anh, tay nắm kiếm hơi hơi phát run. Thật lâu trước kia, Đường Phi từng lấy quamột cây trâm gài tóc để ở yết hầu Phượng Thần Anh uy hiếp nói muốn giết hắn, khi đó Phượng Thần Anh trong mắt tràn đầy trêu tức cùng châm chọc, cuối cùng bản thân lại bởi chứng sợ huyết nghiêm trọng dọa cho hôn mê bất tỉnh. Hiện tại, hắn không còn sợ máu, Phượng Thần Anh cũng đang đứng ở ngay trước mũi kiếm hắn.
Đường Phi nhìn Phượng Thần Anh, hắn từng nói qua, người có thể thương tổn hắn, giết người của hắn, chỉ có một mình Đường Phi, nhưng mà...... Buồn bã cười, Đường Phi thanh âm chua xótnói không nên lời: “Như thế nào có khả năng? Ta luyến tiếc.”
Phượng Thần Anh cùng Hà Tịch đều chấn động, không dám tin nhìn về phía Đường Phi. Phượng Thần Anh là vì lần đầu tiên nghe được Đường Phi đối hắn nói những lời này, lúc trước, đều là hắn nói. Hà Tịch thì là không thể tin được đến lúc này, tâm Đường Phi vẫn như cũ yêu Phượng Thần Anh !
“Phi nhi......” Phượng Thần Anh lẳng lặng vươn tay, muốn cầm tay Đường Phi, nhưng ai biết cổ tay Đường Phi vừa chuyển, thanh kiếm hoành tại trên cổ chính mình!
“Phi nhi !”
“Đường Phi! Ngươi đang làm cái gì!” Hà Tịch đứng ở phía sau hắn,muốn đoạt qua kiếm củaĐường Phi, lại bị ánh mắt Đường Phi kiên nghị cùng kiên quyết làm kinh sợ, tay bỗng dưng dừng ở giữa không trung.
“Phi nhi, buôngkiếm!” Phượng Thần Anh không dám tiến lên, chỉ có thể cố gắng áp chế sợ hãi cùng bi thống trong lòng,thấp giọng nói.
Đường Phi một tay xử kiếm hoành ở trên cổmình, một bên nói với Hà Tịch: “Chúng ta đi.” Hà Tịch do dự nhìn Đường Phi, hắn muốn đem thanh kiếm cướp về, không cho Đường Phi làm ra chút chuyện thương tổn chính mình, nhưng trước mắt trừ bỏ biện pháp này, thật sự không có phương pháp làm cho Phượng Thần Anh thỏa hiệp!
“Ai cũng không thể đi!” Phượng Thần Anh che ở trước mặtbọn họ, sắc mặt âm trầm như nước: “Đường Phi, ngươi hiện tại ngoan ngoãn buôngthanh kiếm, ta có lẽ còn phóng Hà Tịch một con đường sống.”
Đường Phi nhìn Phượng Thần Anh không nói gì, trên tay dùng thêm vài phần lực, hầu gian lập tức bị mũi kiếm sắc bén cắt qua da, máu tươi tràn ra.
“Dừng tay !” Phượng Thần Anh giận dữ hét, sợ hãi Đường Phi thật sự sẽ làm bị thương chính mình, lập tức lui về phía sau vài bước.
“Đi.” Đường Phi nói với Hà Tịch, nhìn Phượng Thần Anh, cẩn thận lướt qua bên người hắn, rút lui ra cửa phòng.
Ngay tại thời điểm Đường Phi cùng Hà Tịch bước ra cửa, Thiết Hoán cùng Mặc Trúc đã sớm âm thầm canh ở một bên,nhất tề xuất thủ !
Thiết Hoán một chưởng đánh về Hà Tịch, đem Hà Tịch bức ly Đường Phi ra xa vài bước, sau đó cùng hắn đấu nhau cùng một chỗ. Cùng lúc đó Mặc Trúc xuất thủ như điện, đem kiềm Đường Phi đang cầm trong tay đoạt được, sau đó đẩy hắn hướng về bên ngườiPhượng Thần Anh.
Phượng Thần Anh thuận thế đem người giam cầm trong ngực, lôi kéo hắn đi đến ngoài cửa.
“Ngươi muốn cùng với hắn đi, ta khiến cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết ở trước mặt ngươi!” Phượng Thần Anh cúi đầu bám vào bên tai Đường Phi mềm nhẹ nói, khóe miệng thậm chí còn dẫn theo điểm tiếu ý.“Thiết Hoán, giết hắn.”
“Phượng Thần Anh !” Đường Phi hai đấm nắm chặt giãy dụa, lại không phải đối thủPhượng Thần Anh, chỉ có thể bị hắn đặt trước người, nhìn Hà Tịch bị đám người Thiết Hoán vây quanh .
Bởi vì Phượng Thần Anh thô bạo kiềm chế cổ tay Đường Phi, miệng vết thương mới băng bó tốt hôm qua lập tức mở bung, Đường Phi đau đớn nhíu nhíu mày, lại vẫn nói: “Phượng Thần Anh, ngươi thả hắn đi! Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ lưu lại, không bao giờ rời đinữa, chỉ cần ngươi thả hắn!” Nhìn Hà Tịch bị bọn thị vệ vây quanh, một mình chiến đấu hăng hái, Đường Phi cho dù không cam tâm, cũng phải thỏa hiệp.
Nhưng Đường Phi không biết, hắn càng để ý lo lắng Hà Tịch, Phượng Thần Anh lại càng muốn giết hắn!
“Ngươi cho hiện tại ngươi còn tư cách theo ta đàm điều kiện sao?!” Phượng Thần Anh một tay nắm cằm Đường Phi,thấp giọng quát: “Ta nói rồi, ngươi chỉ có thể ở lại bên người ta!”
Thiết Hoán vươn tay cùng Hà Tịch đối một chưởng, sau lui về phía sau, trong lòng càng phát ra nghi hoặc, Hà Tịch này chiêu số có điểm quen thuộc, giống như đã nhìn thấy qua trên người nào đó.
Hà Tịch đoạt lấy một thanh kiếm xuyên qua ngựcmột thị vệtrong đó, gặp Đường Phi bị khống chế, đang muốn bức ra ngoài, đem Đường Phi cứu trở về, Thiết Hoán lại ra đây ngăn cản hắn.
Thiết Hoán luyện là công phunội gia, nội lực so với Hà Tịch tốt hơn vài lần, chỉ chốc lát liền đem Hà Tịch bức đến góc chết, mắt thấy Hà Tịch sẽ không địch lại, một đạo bóng người như quỷ mỵ che chắn giữahai người.
Người tới một chưởng đem Thiết Hoán đẩy ra, nhưng không sử dụng tới nửa phần nội lực, trên người càng không có một chút sát khí.
Thiết Hoán không tự chủ được bị đẩy lui vài bước, biết rõ người tới không có ác ý, trong lòng lại không hiểu khởi lên một loại dự cảmsợ hãi. Người này võ công sâu không lường được, chỉ cần vừa rồi hắn nguyện ý, Thiết Hoán hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Thiết Hoán khó khăn đứng vững, ngẩng đầu muốn nhìn người vừa tới đến tột cùng là ai, nhưng đầu vừa nhấc, liền như bị điện giật, cả người cứng đờ, rốt cuộc không thể động đậy! Hắn rốt cục hiểu, chiêu số Hà Tịch vì cái gì quen thuộc như thế!
“Chủ, chủ, chủ........” Hà Tịch đã sớm nhận ra người tới, nhưng cũng nhất thời tìm không về đầu lưỡi củamình, kích động căn bản nói không được một câu đầy đủ!
“Đông” một tiếng, Thiết Hoán cùng Hà Tịch đã phục hồi tinh thần,hai đầu gối quỳ xuống đất, đối với người tới cung kính dập đầumột cái. Mặc Trúc cùng bọn thị vệ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn đến người tới kia, khí thếuy nghiêmkhiếp người, hai chân mềm nhũn, cũng không tự giác quỳ gối trên đất.
Phượng Thần Anh giờ phút này vẫn đang khiếp sợ, thậm chí ngay cả bất tri bất giác buông Đường Phi ra cũng không phát hiện. Phượng Thần Anh không dám tin nhìn ngườibỗng nhiên xuất hiện, phẫn nộ, cừu hận, ủy khuất, bi thương,đủ loại cảm xúc hỗn tạp xuất hiện cùng lúc, làm cho hắn căn bản không có biện pháp phục hồi tinh thần.
Đường Phi nghi hoặc nhìn nhìn Phượng Thần Anh cùngnhững người quỳ trên sân, lại ngẩng đầu nhìn người tới, mở miệng nói: “Là ngươi?”
Tần Diệp đối Đường Phi cười nhẹ, mang theo ánh mắt cùng ngữ khí của một trưởng bối quan ái với hậu bối,nói: “Là ta.” Đánh giá Đường Phi một thân chật vật, sau lại nói: “Thật có lỗi, khiến ngươi chịu khổ.”
Đường Phi sửng sốt, không rõ hắn vì cái gì bỗng nhiên nói như vậy.
“Nếu ngày đó ta không tới muộn, hôm nay rất nhiều chuyện sẽ không sẽ phát sinh.” Tần Diệp nhẹ giọng giải thích, trong mắt toát ra bi ai.
Đường Phi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ngày đó ở Phương Hoa Lâu, Yến Tự nói khách quý muốn gặp hắn là người này!
“Không, cho dù ngày đó ngươi không tới muộn, chuyện hôm nay vẫn sẽ phát sinhnhư vậy.” Đường Phi cúi đầu: “Chỉ cần hắn gạt ta, sự tình hôm nay nhất định không thể tránh.”
Tần Diệp ngẩn ra, khe khẽ thở dài.
“Ngươi vì cái gì nhận thức Đường Phi.” Phượng Thần Anh rốt cục nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Diệp, ánh mắt kia ngoan lệ giống như hận không thể đem hắn toái thi vạn đoạn. Chỉ có Đường Phi đứng ở bên người hắnmới cảm giác được, Phượng Thần Anh thế nhưng đang run nhè nhẹ.
“Bởi vì ngươi là nhi tử củata.” Tần Diệp tầm mắt dừng ở trên ngườiPhượng Thần Anh, phong khinh vân đạm nói một câu, biểu tình đương nhiênlà một người làm phụ thân.
Cái gì?! Đường Phi trong lòng nhảy dựng, không dám tin nhìn người kia cùng Phượng Thần Anh không có nửa điểm tưởng tượng, bọn họ thật là phụ tử? Nhưng vì cái gì Phượng Thần Anh đối hắn nói cha mẹ hắn đều chết? Hơi hơi suy nghĩ, Đường Phi cũng đã nghĩ thông, đồng thời cũng cực kì thất vọng, không thể tưởng được Phượng Thần Anh thậm chí ngay cả chuyện này cũng lừa hắn. Vì tranh thủ đồng tình cùng hảo cảm của mình, hắn thế nhưng nói hắn đồng dạng là một cô nhi giống mình......
Cảm nhận được cảm xúcĐường Phi, Phượng Thần Anh có chút lo lắng nhìn hắn một cái, thân thủ gắt gao cầm tay hắn, đối Tần Diệp la lớn: “Ngươi căn bản không phải phụ thân ta! Phụ mẫu ta đã sớm bị ngươi hại chết! Cút! Ta không cho phép ngươi gặp Đường Phi! Cút!”
Tần Diệp nhìn Phượng Thần Anh, ánh mắt có chút thống khổ, hắn căn bản không muốn ra mặt, hắn chỉ biết nếu gặp mặt nhất định sẽ là cục diệnnhư vậy, nhưng nếu hắn thật sự không hiện thân, Hà Tịch nhất định sẽ chết ở trong này. Cho nên hắn phải ra.
“Thần Anh, thả Đường Phi cùng Hà Tịch đi. Đường Phi muốn là tự do, không phải ích kỷ giam cầm.” Tần Diệpbi ai nói.
“Không có khả năng! Chuyện của ta không cần ngươi quản! Thiết Hoán, giết Hà Tịch !”
Thiết Hoán khó xử nhìn Phượng Thần Anh, lại nhìn Tần Diệp, hắn biết Tần Diệp ở trong này, phụ thân hắn cũng nhất định ở gần đây. Phía sau hắn rốt cục nhớ tới Hà Tịch là ai, chỉ là không rõ vì cái gì Hà Tịch đã sớm biết thân phậnbọn họ, lại còn có thể cùng bọn họ đối địch.
“Hừ, Thiết Hoán không dám động thủ,” Phượng Thần Anh lãnh lệ cười, đối với Tần Diệp nói: “Như vậy ta tự mình động thủ giết ngươitrước, sau đó giết Hà Tịch!”
“Thiếu chủ ! Chớ xúc động !” Thiết Hoán cũng bất chấp nhiều chuyện, nhanh chóng xông lên giữ chặt Phượng Thần Anh, thậm chí ngay cả danh xưng mười năm trước cũng kêu lên. Phượng Thần Anh sớm bị cừu hận che mắt, một chưởng đánh đuổi Thiết Hoán, đem Đường Phi để qua địa phương an toàn, cầm lấy thanh kiếm của một thị vệ thẳng tắp hướng Tần Diệp đâm tới!
Tần Diệp không lui lại cũng không trốn, nhưng lại vươn một bàn tay phóng một chưởng tới, kiếm củaPhượng Thần Anh khó khăn dừng lạiở lòng bàn tay hắn, rốt cuộc không thể dịch chuyển nửa phần !
Đường Phi xem ngạc nhiên không thôi, hắn vẫn nghĩ Phượng Thần Anh võ công đã là thiên hạ vô địch, nhưng thấy được võ công của người tự xưng phụ thân Phượng Thần Anh này, mới biết được cái gì kêu là thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân!
“Thần Anh, ngươi đánh không lại ta.” Tần Diệp đem nội lực ngưng tụ ở lòng bàn tay để chặn Phượng Thần Anh công kích, sau đó đại chưởng vung lên, đem Phượng Thần Anh đẩy lui vài bước. Không để ý tới Phượng Thần Anh ánh mắttràn ngập hận ý, lập tức đi hướng Đường Phi kéo tay hắn. Hà Tịch thấy thế, cũng đứng lên đi tới bên ngườibọn họ.
Phượng Thần Anh làm sao không biết ý đồ của hắn? Một tiếng ra lệnh khiến mọingườiđứng lên vây quanh bọn họ, Thiết Hoán không dám đối Tần Diệp giơ kiếm, nhưng cũng là tư thếđối địch.
“Ai cũng không thể đem Đường Phi mang đi!” Phượng Thần Anh sắc mặt âm trầm nhìn ba người, vừa mới dứt lời, lại có một người từ trên mái hiên bay vọt xuống, cung kính đối Tần Diệp chắp tay nói: “Chủ nhân.”
“Phụ thân!” Thiết Hoán kêu sợ hãi , Phượng Thần Anh trong lòng biết không ổn, muốn lợi dụng ưu thế vượt trội về ngươi đem bọn họ bám trụ, liền thấy Thiết Viêmtừ trong tay áo xuất ra ba viên tiểu cầumàu đen.
“Thiếu chủ cẩn thận! Là lưu hỏa đạn!” Thiết Hoán một phen bảo vệ Phượng Thần Anh, đem người kéo ra, Thiết Viêm liền cầm lưu hỏa đạn trong tay ném về phía bọn họ!
Trong nháy mắt, khói đen dày đặc tràn ngập toàn bộ trong viện, Phượng Thần Anh che mũi miệng muốn tìm kiếm bóng dángĐường Phi, nhưng cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Đợi khói đặc dần dần tan hết, đám người Đường Phi đã sớm biến mất vô tung vô ảnh!
Trong tay kiếm bị nắm “Khanh khách” rung động, mắt tràn đầy sát ý, Phượng Thần Anh gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng bọn hắn ly khai, hạ lệnh nói: “Cầm lệnh bài Hiền vương,phong tỏa toàn bộ Miên Cẩm thành, gặp được ngườikhả nghi giết không cần hỏi! Nhớ kỹ, đem Đường Phi hoàn mỹ vô khuyết mang về cho ta!”
“Dạ!” Bọn thị vệ đồng loạt đuổi theo, chỉ có Thiết Hoán vẫn đứng không nhúc nhích. Trong lòng hắn sớm một mảnh kinh đào hãi lãng, chủ nhâncùng phụ thân cư nhiên tự mình đến Miên Cẩm thành, còn mang đi Đường Phi, bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì?
Phượng Thần Anh ánh mắt sắc bén dừng ở trên ngườiThiết Hoán liếc mắt một cái. Thiết Hoán không chút nào lùi bước nhìn thẳng hắn, quỳ một gối xuống nói: “Thiếu chủ, bọn họ là chủ nhâncùng phụ thân, thuộc hạ tuyệt không thể hướng bọn họ động thủ. Nhưng mà, thuộc hạ vĩnh viễn trung với thiếu chủ!”
Lúc này, viện ngoại lại vang lên một trận tiếng bước chândồn dập mà chỉnh tề, nhưng tới bên ngoài sân liền dừng lại, một đại hán râu ria mặc tướng giáp, sải bước tiêu sái tiến vào. Nhìn đến tình huốngtrong viện liền sửng sốt, rồi sau đó đối Phượng Thần Anh quỳ một gối xuống , nói: “Thuộc hạ tham kiến Các chủ!”
“Điền tướng quân, ngươi dẫn theo bao nhiêu người vào thành?” Phượng Thần Anh ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Thiết Hoán hỏi.
“Bẩm Các chủ, thuộc hạ chỉ dẫn theo năm mươi khinh kị binh vào thành!” Vị Điền tướng quân này là thống soái Phượng Linh quân, hôm nay vào thành là để tùy thời có thể tiếp nhận mệnh lệnhPhượng Thần Anh, để cho đại quân đang đợi ở trăm dặm ngoài thành có thể chọn thời gian tốt nhất nhập thành.
“Bổn tọa đã hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Miên Cẩm, ngươi muốn ra khỏi thành mang theo lệnh bài Phượng Tê Cáclà có thể.” Phượng Thần Anh không còn nhìn Thiết Hoán, đối Điền tướng quân nói.
Điền tướng quân ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi: “Không phải đêm nay giờ Tý mới cấp thái tử tối hậu thư sao? Tại sao lại sớm hơn?”
Phượng Thần Anh lạnh lùng nhìn Điền tướng quân, Điền tướng quân bị dọa, nhanh chóng cúi đầu.
“Tần Nghị nhất định sẽ không thỏa hiệp thoái vị, một trận chiến đêm nay không thể tránh được. Truyền lệnh xuống, tối nay đúng giờ Hợi canh ba nhập thành. Trong thành chỉ cần có kẻ dám phản đối, vô luận là quan viên hay dân chúng, đều giống nhau giết hết, bao gồm cả gia đình bọn chúng! Người thuộc phe thái tử, vô luận thân phận địa vị ra sao, đồng loạt trảm thủ! Nhớ rõ lưu lại một mệnhTần Nghị, bổn tọa muốn lấy máu của hắn huyết tế hoàng lăng!”
Điền tướng quân cùng Thiết Hoán bị mệnh lệnh của Phượng Thần Anh kinh ra một thân mồ hôi lạnh, tướng thủ thành Miên Cẩm,Vệ Liêm, đã sớm tuyên bố đứng ở bên thái tử, hơn nữa thân binh củathái tử cùngquân đội củaThuần Vu Quyết, còn có người thân cùng quan viên hỗ trợ cho thái tử, tính hết tất cả những kẻ liên lụy vào, cũng có gần mười vạn người! Tuy rằng Miên Cẩm thành có trăm vạn dân cư, nhưng muốn giết sạch mười vạn người, tương đương với một tòa thành thị cỡ trung bình, cũng sẽ là một vụ thảm sát a!
Cái này cùng kế hoạch lúc trước không giống nhau! Thiết Hoán hô hấp thô trọng đứng lên, lúc trước thiếu chủ nói chỉ cần đem những người kịch liệt phản đối giết là tốt rồi, những kẻ khác có thể chiêu an thì chiêu an, không thể thì lưu đày tái ngoại, nhưng vì cái gì bỗng nhiên truyền xuống một mệnh lệnh như vậy?!
“Thiếu chủ, thỉnh cân nhắc!” Thiết Hoán trầm giọng nói.
“Cân nhắc? Hừ, bổn tọa đã suy xét rất rõ ràng. Tần Diệp năm đó giết phụ mẫu ta, hiện tại đoạt đi Phi nhicủa ta, nếu vậy bổn tọa liền đem con cháu Tần gia của hắntoàn bộ giết hết, đem toàn bộ Hoàng Diệp lật tung!” Phượng Thần Anh đã bị cừu hận che mắt, năm đó những gìTần Diệplàm với hắn, hắn ngàn lần vạn lần hoàn trả!
“Thiếu chủ!”
“Còn không mau đi!” Phượng Thần Anh ánh mắt lãnh lệ đảo qua Điền tướng quân, Điền tướng quân lòng tràn đầy hoảng sợ, lĩnh mệnh mà đi.
Phượng Thần Anh lạnh lùng gợi lên khóe miệng, hắn muốn đem toàn bộ Hoàng Diệp quốc giảo cho long trời lở đất!
-------------------
Lời tác giả:chuyện xưa của Tần DiệpcùngPhượng Tiểu Hoa đặt ở phiên ngoại, chính văn đại khái chỉ thô sơ giản lược đề cập một chút nga ~

back top