Quyển 2 - Chương 17: Đụng nhau!
"Mộ cô nương thật là giỏi, tại hạ thấy không ít người, nhưng thuật dịch dung tinh xảo như vậy vẫn là lần đầu mới nhìn thấy." Lăng Lạc Trần không keo kiệt tán thưởng, nếu hắn từ nhỏ không có khả năng thiên phú như vậy cũng không thể nào phát hiện, bởi vì nàng dịch dung có thể nói không chê vào đâu được!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười: "Tinh xảo mà vẫn chạy không khỏi ánh mắt của Lăng công tử, ban nãy ta nghe nói ba ngày sau chính là ngày Trao đổi thành Ngải Y, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có rất nhiều người đến đây a."
"Nguyên lai Mộ cô nương đối với ngày Trao đổi cảm thấy hứng thú, đúng vậy, khi ngươi chưa có tới, chúng ta cũng nghe thấy tin tức này, lần này cũng đúng lúc có thể mở rộng kiến thức một phen."
Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện thật vui vẻ, Trầm Thanh Nhân đi xuống, nhưng mà lại nhìn thấy Lăng Lạc Trần cùng một nữ tử mặc quần áo màu đen trò chuyện vui vẻ, trên mặt không khỏi hiện đầy kinh ngạc.
Này... Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Lăng sư huynh gần đây đổi tính hay sao? Từ trước cho tới bây giờ hắn sẽ không cùng với nữ tử khác nói chuyện thân mật như vậy ah!
Lúc trước là Chỉ Ly, nàng còn có thể tiếp nhận, dù sao Chỉ Ly bất luận theo góc độ gì nhìn lại đều là tốt, nàng còn vẫn cho là Lăng đại ca đối với Chỉ Ly có tình cảm không giống như với mọi người khác, nàng (chỉ Thanh Nhân) còn cười cùng bọn Nguyễn Kiêm Mặc nói Lăng đại ca chừng hai mươi năm nay trong lòng chưa dao động, rốt cục có động tĩnh rồi, nhưng là bây giờ...
Trầm Thanh Nhân đánh giá nữ tử ngồi ở bên cạnh Lăng Lạc Trần, một bộ váy vải bông màu đen mặc ở trên người của nàng, vốn là làn da trắng nõn mượt mà càng được phụ trợ ánh sáng long lanh, vừa ý như giống như trân châu trân quý bình thường mê người.
Dáng người có lồi có lõm không có vì quần áo màu đen mà bị che dấu, ngược lại càng tăng thêm một phần thần bí cùng gợi cảm, nếu chỉ là từ bóng lưng nhìn qua, sẽ cho rằng đây là một nữ tử thập phần gợi cảm mị hoặc, nhưng không được hoàn mỹ chính là dung mạo của nàng, rất là bình thường, lại để cho người nhìn thoáng qua rất khó nhớ tướng mạo của nàng.
Chỉ là đôi mắt ngăm đen linh động lại để cho bộ mặt nàng bình thường tăng thêm một tia mị lực, song đôi mắt mê người lại rất dễ dàng để cho người nhớ kỹ.
Nhìn thấy một màn này, Trầm Thanh Nhân cũng không khỏi lắc đầu, đáng tiếc, dáng người mỹ hảo vậy mà chỉ có một gương mặt bình thường như vậy, chỉ là tại sao Lăng Sư huynh lại cùng nàng nói chuyện có vẻ rất quen như vậy?
Nghĩ đến cái này, Trầm Thanh Nhân hướng về phía Lăng Lạc Trần đi đến, trong lòng thì nghĩ đến Mộ Chỉ Ly, Chỉ Ly không có ở đây, nàng phải hảo hảo chú ý đến!
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Trầm Thanh Nhân đi đến trước mặt của bọn hắn, khóe miệng cũng hơi giơ lên, đang lúc nàng chuẩn bị lúc nói chuyện, Trầm Thanh Nhân lại mở miệng: "Lăng Sư huynh, vị này chính là?"
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lúc này mới nhớ tới mình bây giờ đã dịch dung rồi, chỉ là nơi đáy mắt nụ cười vui vẻ rõ ràng rất nhiều.
Lăng Lạc Trần liếc nhìn Mộ Chỉ Ly, thấy nàng chưa mở miệng cũng hiểu ý tưởng của nàng, nói: "Vị cô nương này sư muội cũng đã từng gặp gỡ đấy, không bằng muội hãy từ từ suy nghĩ một chút?"
Nghe được Lăng Lạc Trần nói, Trầm Thanh Nhân những ý nghĩ bất an cũng là biến mất, nếu là người quen biết, như vậy trò chuyện một đôi lời cũng là bình thường, chỉ là mình như thế nào một chút cũng nhớ không nổi sự tình về vị cô nương này?
Trầm Thanh Nhân ngồi ở đối diện Mộ Chỉ Ly, vận dụng cái đầu nghĩ nửa ngày cũng không ra, không khỏi lúng túng nói: "Lăng Sư huynh, ta nghĩ không ra, không bằng ngươi nói cho ta biết a?"
Nhìn bộ dáng xấu hổ của Trầm Thanh Nhân, Mộ Chỉ Ly “phốc” một tiếng cười ra tiếng: "Ha ha, Thanh Nhân, là ta à!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Trầm Thanh Nhân xem lại nữ tử váy đen trước mặt, con mắt trợn thật lớn: "Muội... Muội là Chỉ Ly?"
Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu, ra vẻ tức giận nói: "Ai, không nghĩ tới ngươi nghĩ cả buổi như vậy mà không thể nhận ra ta, thật là làm cho người ta thương tâm ah!"
Thấy Mộ Chỉ Ly thừa nhận, Trầm Thanh Nhân vội chạy đến bên cạnh nàng ngồi xuống, trên mặt đều là vẻ tò mò, sờ soạng sờ mặt nàng, sau đó vẻ mặt cảm khái nói: "Chỉ Ly, thuật dịch dung của muội cũng thật là lợi hại ah! Vậy mà một chút cũng nhìn không ra, nếu như không phải muội mới vừa nói, đoán chừng ta nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được!"
Nhìn về phía Lăng Lạc Trần trong mắt cũng nhiều hơn một tia vui vẻ, nàng đã đoán đúng, Lăng sư huynh đối với Chỉ Ly không giống với bình thường, bên ngoài ngoại trừ Chỉ Ly còn có ai có thể làm cho hắn đối đãi đặc thù như vậy đâu?
"Chỉ Ly, ta xem muội dịch dung ngoại trừ Lăng Sư huynh bên ngoài sợ là không ai có thể phát hiện, Lăng Sư huynh trời sinh đối với phương diện khí tức thì có thiên phú không thể tầm thường so sánh, trên đời này sợ là trừ hắn ra bên ngoài cũng không có mấy người rồi." Nói đến đây, Trầm Thanh Nhân trên mặt toát ra vẻ hâm mộ: "Vì cái gì ta lại không có thiên phú như vậy, ông trời thật đúng là bất công!"
Mộ Chỉ Ly một tay khoác lên trên vai Trầm Thanh Nhân, nói: "Đừng buồn bực, ta không phải cũng giống ngươi sao?"
"Vậy cũng đúng, ha ha."
Trầm Thanh Nhân đánh giá Mộ Chỉ Ly sau nửa ngày cười nói: "Chỉ Ly, bộ quần áo trước ngươi mặc để cho ta cảm thấy được rất siêu phàm thoát tục đấy, bất quá xem ngươi mặc hiện tại, ta phát hiện cũng rất gợi cảm mà! Thật không có nhìn ra nha! Ha ha "
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trên mặt ngược lại lộ ra thêm vài phần xấu hổ, nhất là đang ở trước mặt Lăng Lạc Trần, nói đến vấn đề này tự nhiên rất xấu hổ đấy, vội hỏi: "Thanh Nhân, ngươi đã nhiều lời rồi!"
Kể từ khi tu luyện, thân thể Mộ Chỉ Ly so với trước kia đã khá hơn nhiều, hơn nữa hai năm qua, dáng người càng phát triển bắt đầu có lồi có lõm, Mộ Chỉ Ly ngược lại không để ý lắm, bất quá hôm nay mặc bộ này màu đen quần áo cũng phát hiện điểm này, nhưng lại không nghĩ tới Thanh Nhân vậy mà nói thẳng ra rồi.
Cùng hai người hàn huyên một lúc sau, Mộ Chỉ Ly dẫn đầu đã đi ra.
Tuy nói ba ngày sau mới là ngày trao đổi, nhưng là ở ngày bình thường này trong thành Ngải Y người bán đồ cũng không ít, nàng đã dịch dung tốt rồi, không đi ra ngoài một chuyến chẳng phải là thua lỗ sao?
Hàn Như Liệt từ khi về tới phòng, trong đầu vẫn nhớ đến thân ảnh hắc sắc trong đại sảnh, hắn xác định hắn chưa bao giờ thấy qua nàng kia, nhưng vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Lúc trước tốc độ chiếc đũa trúc kia nhanh như vậy, dùng nhãn lực của hắn vậy mà không thể nhìn rõ ràng, tốc độ này thật sự là quá kinh người, mặc dù có chút ngoài ý định, nhưng rất hiển nhiên có thể làm cho hắn không cách nào xác định được đã chứng minh tốc độ kia.
Trên trực giác hắn đã cảm thấy nữ tử váy đen kia đã động tay, thế nhưng đến tột cùng là vì cái gì? Luôn có một cảm giác giống như đã từng quen biết quanh quẩn trong lòng của hắn, lái đi không được, dường như vô cùng trọng yếu, cho nên khi đi tới phòng hắn vẫn đang tự hỏi vấn đề này.
Hàn Dạ cũng thấy vẻ dị thường của Hàn Như Liệt, từ khi phát sinh sự tình ở đại sảnh, công tử vẫn có bộ dạng này, không khỏi lên tiếng hỏi: "Công tử, ngươi là đang nghĩ vừa rồi trong đại sảnh chuyện đó xảy ra như thế nào sao?"
Nghe vậy, Hàn Như Liệt đem ánh mắt chuyển đến trên người Hàn Dạ, gật đầu nói: "Đúng vậy, Hàn Dạ, ngươi biết rõ là người nào động thủ sao?"
Hàn Dạ lắc đầu: "Công tử, ngươi không phát hiện, ta làm sao có thể phát hiện đúng không? Nhưng khi người nhìn về phía nữ tử váy đen kia, ta liền cảm thấy nàng có chút quen thuộc, phảng phất như ở địa phương nào đã nhìn thấy qua." Hàn Dạ trên mặt có một tia không biết giải quyết thế nào, hiển nhiên là cả buổi nghĩ không ra.
Gặp Hàn Dạ cũng nói như vậy, Hàn Như Liệt thì càng xác định ý nghĩ của mình, nữ tử váy đen kia tất nhiên là mình đã nhìn thấy qua, không khỏi lẩm bẩm nói: "Lúc ấy nam tử kia chính là nói vũ nhục ta, mà trước khi ta chuẩn bị động thủ, đối phương lại động thủ, đây chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, người nọ đối với hành động của nam tử kia xem không vừa mắt, cho nên ra tay.
Thứ hai, người nọ vì nam tử kia vũ nhục ta mà động thủ.
Hàn Dạ, ngươi cảm thấy là loại nào?" Hàn Như Liệt tuy đang hỏi Hàn Dạ, nhưng trong lòng của mình đã có nghĩ cách, đáy mắt nghi hoặc dần dần tiêu tán mở ra.
"Ta cảm thấy được... Ta cảm thấy rất đúng..." Hàn Dạ nghĩ nghĩ nhưng lại không có thể nói ra một kết quả.
Hàn Như Liệt khóe miệng khơi gợi lên một nụ cười tà tứ, mắt hoa đào mê người lúc này tràn đầy vui vẻ: "Không cần phải nói rồi, ta nghĩ ta đã biết."
Đứng dậy, nói: " Hàn Dạ, ta đi ra ngoài trước." Vừa nói xong, Hàn Như Liệt thân ảnh đã biến mất như không hề tồn tại.
Hàn Dạ nhìn bóng lưng Hàn Như Liệt biến mất, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc: "Đã biết? Ta như thế nào không biết?"
...
Mộ Chỉ Ly đi trên đường cái, tuy đã vào đêm rồi, nhưng trên đường cái giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, phảng phất giống như thành không có ban đêm vậy, nhất là hai ngày này không ngừng có dòng người tràn vào, cho nên càng náo nhiệt thêm vài phần.
Tùy ý đi tới, nhìn đám người chung quanh, Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng có vài phần ung dung, phảng phất trở lại cảm giác dạo phố trước lúc, chỉ là phong cảch hoàn toàn bất đồng rồi.
Đi không lâu, Mộ Chỉ Ly thấy được một đầu vỉa hè bày đầy hàng, liếc nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái, sở dĩ tất cả người bày hàng vỉa hè đều mặc áo choàng màu đen, để cho người ta thấy không rõ tướng mạo bọn hắn, hơn nữa tại đây cực kỳ yên tĩnh, không ai rao hàng, mọi người lẫn nhau trong đó cũng không nói chuyện, lộ ra yên tĩnh và quỷ dị.
Chỉ có mấy người đang nhìn đồ vật trên hàng bên vỉa hè, sau đó cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, bất quá thanh âm đều là rất nhỏ, để cho người nghe không rõ, Mộ Chỉ Ly lại càng chú ý tới bọn hắn hơn là sau khi hàn huyên một lúc thì người bày hàng vỉa hè lại thu đồ đạc cùng người kia đi.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trong mắt đầy nghi hoặc, Thiên Nhi mở miệng: "Đây là phong cách đặc thù ở thành Ngải Y, con đường này buôn bán một ít đồ vật có chút giá trị, cách thức các loại, ngươi có thể đi xem, nếu là nhìn trúng đồ đạc có thể cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, nhưng không thể tùy ý tìm hiểu danh tự người bán hàng vân...vân, đợi một tý, chỉ có thể hỏi thăm tin tức về vật phẩm.
Hơn nữa thanh âm của ngươi không thể lớn, nhất định phải nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đơn giản nói chuyện với nhau, về sau nếu là các ngươi có thể đồng ý, người bán hàng sẽ cùng ngươi rời đi, sau đó các ngươi tìm một chỗ bắt đầu hảo hảo trao đổi."
"Có thể có hình thức giao dịch thị trường như vậy à, này phong cách giao dịch thật đúng là kỳ quái, bình thường bày hàng vỉa hè đều là vô cùng náo nhiệt, kêu giá nâng giá đấy sao?" Ở trong ấn tượng của Mộ Chỉ Ly, bày hàng vỉa hè chính là như vậy đấy, không nghĩ tới vậy mà hoàn toàn bất đồng.
Cái yên tĩnh này có chút quỷ dị, lại để cho người có chút không dám tiến lên.
"Tại đây rất nhiều thứ không thể nói ở ngoài sáng, nơi phát sinh lại càng không biết, cái gì con đường này cũng có, cho nên đây cũng là điều bọn hắn kiêng kị, đã tới đây, tất cả mọi người là rất có ý chỉ trò chuyện đồ đạc, không trò chuyện cái khác." Thiên Nhi rất kiên nhẫn giải thích, năm đó nàng lần đầu nhìn thấy cũng cảm thấy đặc thù như vậy.
Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, phong cách ở thành Ngải Y vẫn như trước không có chút nào cải biến như thế này,.
Bất quá là mua đồ mà thôi, cũng không phải ép mua ép bán, cũng không phải đầm rồng hang hổ, cảm khái một phen về sau Mộ Chỉ Ly mở ra bước chân đi vào.
Nhưng mà nàng lại không biết, tại phía sau của nàng, hai thân ảnh một đỏ một trắng đều cách nàng không xa.
Hai người thực lực so với Mộ Chỉ Ly cao hơn một ít, cộng thêm hai người tận lực che dấu, tự nhiên là không để cho người phát hiện được.
Hàn Như Liệt lúc biết rõ nữ tử váy đen sau khi rời khỏi khách sạn liền rất nhanh đuổi theo, bỏ ra một khoảng thời gian quả nhiên đã tìm được, nhưng mà đúng lúc này hắn cũng phát hiện Lăng Lạc Trần vậy mà cũng đi theo phía sau nàng!
Ở thời điểm Hàn Như Liệt phát hiện Lăng Lạc Trần, Lăng Lạc Trần tự nhiên cũng phát hiện Hàn Như Liệt, lông mày không khỏi hơi nhíu, hắn như thế nào cũng tới?
Mộ Chỉ Ly nói muốn đi dạo, hắn liền theo nàng đi, vốn định cùng nàng đi, lại sợ quấy nhiễu nàng, bất quá thành Ngải Y vẫn có chút không an toàn, hắn không an tâm liền sang đây xem xem, chỉ là bảo đảm an toàn của nàng, cũng không nghĩ mặt khác, thế nhưng mà vì sao Hàn Như Liệt cũng xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ hắn cùng với Mộ cô nương nhận thức hay sao?
Hai người ánh mắt đụng một cái, một cỗ tia lửa giữa hai người bốc cháy lên, mặc dù không rõ ràng ý nghĩ của đối phương, nhưng cũng rõ ràng là vì Mộ Chỉ Ly.
Hàn Như Liệt đi tới trước mặt Lăng Lạc Trần, trên mặt treo chiêu bài kiểu dáng cười tà mị: "Lăng công tử, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, không biết ngươi đây là đang làm gì đấy?" Tuy trên mặt lộ vẻ dáng tươi cười, nhưng là rất hiển nhiên nụ cười này cũng không đạt tới đáy lòng.
Hai người đều nổi danh thiên chi kiêu tử, tuy nhiên ngày bình thường rất ít chạm mặt, nhưng đối với đối phương cũng có chút hiểu rõ, hai ngừoi đều là thiên chi kiêu tử tầm đó tự nhiên sẽ có một ít ganh đua so sánh, ai cũng không ngoại lệ.
Cho nên bọn hắn tuy chưa bao giờ từng quen biết, nhưng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương đấy, hôm nay cùng theo dõi một nữ tử, cái này không khỏi cũng quá...
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần mỉm cười, không tà mị như Hàn Như Liệt, hắn sắc mặt nhu hòa giống như suối nước nóng lại thoải mái nói: "Hàn công tử nghĩ cũng biết đến, không cần hỏi nhiều?"
"Ha ha, Lăng công tử quả nhiên sảng khoái, chỉ là tại hạ có một điểm không rõ, vì sao Lăng công tử muốn theo dõi nương tử của ta đây này?" Nói đến đây, Hàn như liệt tròng mắt màu lam trong cũng xuất hiện một tia tàn khốc.
Hai người thoạt nhìn trên mặt đều là dáng tươi cười, phảng phất hồi lâu thấy giống như là hảo bằng hữu, nhưng kì thực đều đang thử thăm dò đối phương.
Nghe được lời Hàn Như Liệt nói, Lăng Lạc Trần dáng tươi cười có trong nháy mắt cứng ngắc, hô hấp cũng giống như cứng lại, nhưng là rất nhanh đã hồi phục xong, khóe miệng dáng tươi cười có nhiều hơn một tia trêu chọc: " Nương tử của nhà ngươi? Vì sao ta không biết?"
Khuôn mặt nhu hòa nhưng lại mười phần khiêu khích, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Hàn Như Liệt có nương tử, huống chi Mộ Chỉ Ly cũng chưa từng nói qua, chỉ nghe Hàn Như Liệt lời nói của một bên hắn tự nhiên là sẽ không tin tưởng.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt sắc mặt cũng là khó coi vài phần: "Đó là tin tức của ngươi không đủ linh thông." Theo Lăng Lạc Trần nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong ánh mắt có tình cảm bất thường, mà loại tình cảm này hắn lại cực kỳ quen thuộc rồi...
Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly vô cùng cao hứng đi dạo hàng vỉa hè, lại không biết hai nam nhân bởi vì nàng mà sinh ra địch ý...
"Mộ cô nương thật là giỏi, tại hạ thấy không ít người, nhưng thuật dịch dung tinh xảo như vậy vẫn là lần đầu mới nhìn thấy." Lăng Lạc Trần không keo kiệt tán thưởng, nếu hắn từ nhỏ không có khả năng thiên phú như vậy cũng không thể nào phát hiện, bởi vì nàng dịch dung có thể nói không chê vào đâu được!
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười: "Tinh xảo mà vẫn chạy không khỏi ánh mắt của Lăng công tử, ban nãy ta nghe nói ba ngày sau chính là ngày Trao đổi thành Ngải Y, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có rất nhiều người đến đây a."
"Nguyên lai Mộ cô nương đối với ngày Trao đổi cảm thấy hứng thú, đúng vậy, khi ngươi chưa có tới, chúng ta cũng nghe thấy tin tức này, lần này cũng đúng lúc có thể mở rộng kiến thức một phen."
Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện thật vui vẻ, Trầm Thanh Nhân đi xuống, nhưng mà lại nhìn thấy Lăng Lạc Trần cùng một nữ tử mặc quần áo màu đen trò chuyện vui vẻ, trên mặt không khỏi hiện đầy kinh ngạc.
Này... Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Lăng sư huynh gần đây đổi tính hay sao? Từ trước cho tới bây giờ hắn sẽ không cùng với nữ tử khác nói chuyện thân mật như vậy ah!
Lúc trước là Chỉ Ly, nàng còn có thể tiếp nhận, dù sao Chỉ Ly bất luận theo góc độ gì nhìn lại đều là tốt, nàng còn vẫn cho là Lăng đại ca đối với Chỉ Ly có tình cảm không giống như với mọi người khác, nàng (chỉ Thanh Nhân) còn cười cùng bọn Nguyễn Kiêm Mặc nói Lăng đại ca chừng hai mươi năm nay trong lòng chưa dao động, rốt cục có động tĩnh rồi, nhưng là bây giờ...
Trầm Thanh Nhân đánh giá nữ tử ngồi ở bên cạnh Lăng Lạc Trần, một bộ váy vải bông màu đen mặc ở trên người của nàng, vốn là làn da trắng nõn mượt mà càng được phụ trợ ánh sáng long lanh, vừa ý như giống như trân châu trân quý bình thường mê người.
Dáng người có lồi có lõm không có vì quần áo màu đen mà bị che dấu, ngược lại càng tăng thêm một phần thần bí cùng gợi cảm, nếu chỉ là từ bóng lưng nhìn qua, sẽ cho rằng đây là một nữ tử thập phần gợi cảm mị hoặc, nhưng không được hoàn mỹ chính là dung mạo của nàng, rất là bình thường, lại để cho người nhìn thoáng qua rất khó nhớ tướng mạo của nàng.
Chỉ là đôi mắt ngăm đen linh động lại để cho bộ mặt nàng bình thường tăng thêm một tia mị lực, song đôi mắt mê người lại rất dễ dàng để cho người nhớ kỹ.
Nhìn thấy một màn này, Trầm Thanh Nhân cũng không khỏi lắc đầu, đáng tiếc, dáng người mỹ hảo vậy mà chỉ có một gương mặt bình thường như vậy, chỉ là tại sao Lăng Sư huynh lại cùng nàng nói chuyện có vẻ rất quen như vậy?
Nghĩ đến cái này, Trầm Thanh Nhân hướng về phía Lăng Lạc Trần đi đến, trong lòng thì nghĩ đến Mộ Chỉ Ly, Chỉ Ly không có ở đây, nàng phải hảo hảo chú ý đến!
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Trầm Thanh Nhân đi đến trước mặt của bọn hắn, khóe miệng cũng hơi giơ lên, đang lúc nàng chuẩn bị lúc nói chuyện, Trầm Thanh Nhân lại mở miệng: "Lăng Sư huynh, vị này chính là?"
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lúc này mới nhớ tới mình bây giờ đã dịch dung rồi, chỉ là nơi đáy mắt nụ cười vui vẻ rõ ràng rất nhiều.
Lăng Lạc Trần liếc nhìn Mộ Chỉ Ly, thấy nàng chưa mở miệng cũng hiểu ý tưởng của nàng, nói: "Vị cô nương này sư muội cũng đã từng gặp gỡ đấy, không bằng muội hãy từ từ suy nghĩ một chút?"
Nghe được Lăng Lạc Trần nói, Trầm Thanh Nhân những ý nghĩ bất an cũng là biến mất, nếu là người quen biết, như vậy trò chuyện một đôi lời cũng là bình thường, chỉ là mình như thế nào một chút cũng nhớ không nổi sự tình về vị cô nương này?
Trầm Thanh Nhân ngồi ở đối diện Mộ Chỉ Ly, vận dụng cái đầu nghĩ nửa ngày cũng không ra, không khỏi lúng túng nói: "Lăng Sư huynh, ta nghĩ không ra, không bằng ngươi nói cho ta biết a?"
Nhìn bộ dáng xấu hổ của Trầm Thanh Nhân, Mộ Chỉ Ly “phốc” một tiếng cười ra tiếng: "Ha ha, Thanh Nhân, là ta à!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Trầm Thanh Nhân xem lại nữ tử váy đen trước mặt, con mắt trợn thật lớn: "Muội... Muội là Chỉ Ly?"
Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu, ra vẻ tức giận nói: "Ai, không nghĩ tới ngươi nghĩ cả buổi như vậy mà không thể nhận ra ta, thật là làm cho người ta thương tâm ah!"
Thấy Mộ Chỉ Ly thừa nhận, Trầm Thanh Nhân vội chạy đến bên cạnh nàng ngồi xuống, trên mặt đều là vẻ tò mò, sờ soạng sờ mặt nàng, sau đó vẻ mặt cảm khái nói: "Chỉ Ly, thuật dịch dung của muội cũng thật là lợi hại ah! Vậy mà một chút cũng nhìn không ra, nếu như không phải muội mới vừa nói, đoán chừng ta nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được!"
Nhìn về phía Lăng Lạc Trần trong mắt cũng nhiều hơn một tia vui vẻ, nàng đã đoán đúng, Lăng sư huynh đối với Chỉ Ly không giống với bình thường, bên ngoài ngoại trừ Chỉ Ly còn có ai có thể làm cho hắn đối đãi đặc thù như vậy đâu?
"Chỉ Ly, ta xem muội dịch dung ngoại trừ Lăng Sư huynh bên ngoài sợ là không ai có thể phát hiện, Lăng Sư huynh trời sinh đối với phương diện khí tức thì có thiên phú không thể tầm thường so sánh, trên đời này sợ là trừ hắn ra bên ngoài cũng không có mấy người rồi." Nói đến đây, Trầm Thanh Nhân trên mặt toát ra vẻ hâm mộ: "Vì cái gì ta lại không có thiên phú như vậy, ông trời thật đúng là bất công!"
Mộ Chỉ Ly một tay khoác lên trên vai Trầm Thanh Nhân, nói: "Đừng buồn bực, ta không phải cũng giống ngươi sao?"
"Vậy cũng đúng, ha ha."
Trầm Thanh Nhân đánh giá Mộ Chỉ Ly sau nửa ngày cười nói: "Chỉ Ly, bộ quần áo trước ngươi mặc để cho ta cảm thấy được rất siêu phàm thoát tục đấy, bất quá xem ngươi mặc hiện tại, ta phát hiện cũng rất gợi cảm mà! Thật không có nhìn ra nha! Ha ha "
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trên mặt ngược lại lộ ra thêm vài phần xấu hổ, nhất là đang ở trước mặt Lăng Lạc Trần, nói đến vấn đề này tự nhiên rất xấu hổ đấy, vội hỏi: "Thanh Nhân, ngươi đã nhiều lời rồi!"
Kể từ khi tu luyện, thân thể Mộ Chỉ Ly so với trước kia đã khá hơn nhiều, hơn nữa hai năm qua, dáng người càng phát triển bắt đầu có lồi có lõm, Mộ Chỉ Ly ngược lại không để ý lắm, bất quá hôm nay mặc bộ này màu đen quần áo cũng phát hiện điểm này, nhưng lại không nghĩ tới Thanh Nhân vậy mà nói thẳng ra rồi.
Cùng hai người hàn huyên một lúc sau, Mộ Chỉ Ly dẫn đầu đã đi ra.
Tuy nói ba ngày sau mới là ngày trao đổi, nhưng là ở ngày bình thường này trong thành Ngải Y người bán đồ cũng không ít, nàng đã dịch dung tốt rồi, không đi ra ngoài một chuyến chẳng phải là thua lỗ sao?
Hàn Như Liệt từ khi về tới phòng, trong đầu vẫn nhớ đến thân ảnh hắc sắc trong đại sảnh, hắn xác định hắn chưa bao giờ thấy qua nàng kia, nhưng vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Lúc trước tốc độ chiếc đũa trúc kia nhanh như vậy, dùng nhãn lực của hắn vậy mà không thể nhìn rõ ràng, tốc độ này thật sự là quá kinh người, mặc dù có chút ngoài ý định, nhưng rất hiển nhiên có thể làm cho hắn không cách nào xác định được đã chứng minh tốc độ kia.
Trên trực giác hắn đã cảm thấy nữ tử váy đen kia đã động tay, thế nhưng đến tột cùng là vì cái gì? Luôn có một cảm giác giống như đã từng quen biết quanh quẩn trong lòng của hắn, lái đi không được, dường như vô cùng trọng yếu, cho nên khi đi tới phòng hắn vẫn đang tự hỏi vấn đề này.
Hàn Dạ cũng thấy vẻ dị thường của Hàn Như Liệt, từ khi phát sinh sự tình ở đại sảnh, công tử vẫn có bộ dạng này, không khỏi lên tiếng hỏi: "Công tử, ngươi là đang nghĩ vừa rồi trong đại sảnh chuyện đó xảy ra như thế nào sao?"
Nghe vậy, Hàn Như Liệt đem ánh mắt chuyển đến trên người Hàn Dạ, gật đầu nói: "Đúng vậy, Hàn Dạ, ngươi biết rõ là người nào động thủ sao?"
Hàn Dạ lắc đầu: "Công tử, ngươi không phát hiện, ta làm sao có thể phát hiện đúng không? Nhưng khi người nhìn về phía nữ tử váy đen kia, ta liền cảm thấy nàng có chút quen thuộc, phảng phất như ở địa phương nào đã nhìn thấy qua." Hàn Dạ trên mặt có một tia không biết giải quyết thế nào, hiển nhiên là cả buổi nghĩ không ra.
Gặp Hàn Dạ cũng nói như vậy, Hàn Như Liệt thì càng xác định ý nghĩ của mình, nữ tử váy đen kia tất nhiên là mình đã nhìn thấy qua, không khỏi lẩm bẩm nói: "Lúc ấy nam tử kia chính là nói vũ nhục ta, mà trước khi ta chuẩn bị động thủ, đối phương lại động thủ, đây chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, người nọ đối với hành động của nam tử kia xem không vừa mắt, cho nên ra tay.
Thứ hai, người nọ vì nam tử kia vũ nhục ta mà động thủ.
Hàn Dạ, ngươi cảm thấy là loại nào?" Hàn Như Liệt tuy đang hỏi Hàn Dạ, nhưng trong lòng của mình đã có nghĩ cách, đáy mắt nghi hoặc dần dần tiêu tán mở ra.
"Ta cảm thấy được... Ta cảm thấy rất đúng..." Hàn Dạ nghĩ nghĩ nhưng lại không có thể nói ra một kết quả.
Hàn Như Liệt khóe miệng khơi gợi lên một nụ cười tà tứ, mắt hoa đào mê người lúc này tràn đầy vui vẻ: "Không cần phải nói rồi, ta nghĩ ta đã biết."
Đứng dậy, nói: " Hàn Dạ, ta đi ra ngoài trước." Vừa nói xong, Hàn Như Liệt thân ảnh đã biến mất như không hề tồn tại.
Hàn Dạ nhìn bóng lưng Hàn Như Liệt biến mất, trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc: "Đã biết? Ta như thế nào không biết?"
...
Mộ Chỉ Ly đi trên đường cái, tuy đã vào đêm rồi, nhưng trên đường cái giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, phảng phất giống như thành không có ban đêm vậy, nhất là hai ngày này không ngừng có dòng người tràn vào, cho nên càng náo nhiệt thêm vài phần.
Tùy ý đi tới, nhìn đám người chung quanh, Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng có vài phần ung dung, phảng phất trở lại cảm giác dạo phố trước lúc, chỉ là phong cảch hoàn toàn bất đồng rồi.
Đi không lâu, Mộ Chỉ Ly thấy được một đầu vỉa hè bày đầy hàng, liếc nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái, sở dĩ tất cả người bày hàng vỉa hè đều mặc áo choàng màu đen, để cho người ta thấy không rõ tướng mạo bọn hắn, hơn nữa tại đây cực kỳ yên tĩnh, không ai rao hàng, mọi người lẫn nhau trong đó cũng không nói chuyện, lộ ra yên tĩnh và quỷ dị.
Chỉ có mấy người đang nhìn đồ vật trên hàng bên vỉa hè, sau đó cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, bất quá thanh âm đều là rất nhỏ, để cho người nghe không rõ, Mộ Chỉ Ly lại càng chú ý tới bọn hắn hơn là sau khi hàn huyên một lúc thì người bày hàng vỉa hè lại thu đồ đạc cùng người kia đi.
Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trong mắt đầy nghi hoặc, Thiên Nhi mở miệng: "Đây là phong cách đặc thù ở thành Ngải Y, con đường này buôn bán một ít đồ vật có chút giá trị, cách thức các loại, ngươi có thể đi xem, nếu là nhìn trúng đồ đạc có thể cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, nhưng không thể tùy ý tìm hiểu danh tự người bán hàng vân...vân, đợi một tý, chỉ có thể hỏi thăm tin tức về vật phẩm.
Hơn nữa thanh âm của ngươi không thể lớn, nhất định phải nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đơn giản nói chuyện với nhau, về sau nếu là các ngươi có thể đồng ý, người bán hàng sẽ cùng ngươi rời đi, sau đó các ngươi tìm một chỗ bắt đầu hảo hảo trao đổi."
"Có thể có hình thức giao dịch thị trường như vậy à, này phong cách giao dịch thật đúng là kỳ quái, bình thường bày hàng vỉa hè đều là vô cùng náo nhiệt, kêu giá nâng giá đấy sao?" Ở trong ấn tượng của Mộ Chỉ Ly, bày hàng vỉa hè chính là như vậy đấy, không nghĩ tới vậy mà hoàn toàn bất đồng.
Cái yên tĩnh này có chút quỷ dị, lại để cho người có chút không dám tiến lên.
"Tại đây rất nhiều thứ không thể nói ở ngoài sáng, nơi phát sinh lại càng không biết, cái gì con đường này cũng có, cho nên đây cũng là điều bọn hắn kiêng kị, đã tới đây, tất cả mọi người là rất có ý chỉ trò chuyện đồ đạc, không trò chuyện cái khác." Thiên Nhi rất kiên nhẫn giải thích, năm đó nàng lần đầu nhìn thấy cũng cảm thấy đặc thù như vậy.
Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, phong cách ở thành Ngải Y vẫn như trước không có chút nào cải biến như thế này,.
Bất quá là mua đồ mà thôi, cũng không phải ép mua ép bán, cũng không phải đầm rồng hang hổ, cảm khái một phen về sau Mộ Chỉ Ly mở ra bước chân đi vào.
Nhưng mà nàng lại không biết, tại phía sau của nàng, hai thân ảnh một đỏ một trắng đều cách nàng không xa.
Hai người thực lực so với Mộ Chỉ Ly cao hơn một ít, cộng thêm hai người tận lực che dấu, tự nhiên là không để cho người phát hiện được.
Hàn Như Liệt lúc biết rõ nữ tử váy đen sau khi rời khỏi khách sạn liền rất nhanh đuổi theo, bỏ ra một khoảng thời gian quả nhiên đã tìm được, nhưng mà đúng lúc này hắn cũng phát hiện Lăng Lạc Trần vậy mà cũng đi theo phía sau nàng!
Ở thời điểm Hàn Như Liệt phát hiện Lăng Lạc Trần, Lăng Lạc Trần tự nhiên cũng phát hiện Hàn Như Liệt, lông mày không khỏi hơi nhíu, hắn như thế nào cũng tới?
Mộ Chỉ Ly nói muốn đi dạo, hắn liền theo nàng đi, vốn định cùng nàng đi, lại sợ quấy nhiễu nàng, bất quá thành Ngải Y vẫn có chút không an toàn, hắn không an tâm liền sang đây xem xem, chỉ là bảo đảm an toàn của nàng, cũng không nghĩ mặt khác, thế nhưng mà vì sao Hàn Như Liệt cũng xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ hắn cùng với Mộ cô nương nhận thức hay sao?
Hai người ánh mắt đụng một cái, một cỗ tia lửa giữa hai người bốc cháy lên, mặc dù không rõ ràng ý nghĩ của đối phương, nhưng cũng rõ ràng là vì Mộ Chỉ Ly.
Hàn Như Liệt đi tới trước mặt Lăng Lạc Trần, trên mặt treo chiêu bài kiểu dáng cười tà mị: "Lăng công tử, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, không biết ngươi đây là đang làm gì đấy?" Tuy trên mặt lộ vẻ dáng tươi cười, nhưng là rất hiển nhiên nụ cười này cũng không đạt tới đáy lòng.
Hai người đều nổi danh thiên chi kiêu tử, tuy nhiên ngày bình thường rất ít chạm mặt, nhưng đối với đối phương cũng có chút hiểu rõ, hai ngừoi đều là thiên chi kiêu tử tầm đó tự nhiên sẽ có một ít ganh đua so sánh, ai cũng không ngoại lệ.
Cho nên bọn hắn tuy chưa bao giờ từng quen biết, nhưng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương đấy, hôm nay cùng theo dõi một nữ tử, cái này không khỏi cũng quá...
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần mỉm cười, không tà mị như Hàn Như Liệt, hắn sắc mặt nhu hòa giống như suối nước nóng lại thoải mái nói: "Hàn công tử nghĩ cũng biết đến, không cần hỏi nhiều?"
"Ha ha, Lăng công tử quả nhiên sảng khoái, chỉ là tại hạ có một điểm không rõ, vì sao Lăng công tử muốn theo dõi nương tử của ta đây này?" Nói đến đây, Hàn như liệt tròng mắt màu lam trong cũng xuất hiện một tia tàn khốc.
Hai người thoạt nhìn trên mặt đều là dáng tươi cười, phảng phất hồi lâu thấy giống như là hảo bằng hữu, nhưng kì thực đều đang thử thăm dò đối phương.
Nghe được lời Hàn Như Liệt nói, Lăng Lạc Trần dáng tươi cười có trong nháy mắt cứng ngắc, hô hấp cũng giống như cứng lại, nhưng là rất nhanh đã hồi phục xong, khóe miệng dáng tươi cười có nhiều hơn một tia trêu chọc: " Nương tử của nhà ngươi? Vì sao ta không biết?"
Khuôn mặt nhu hòa nhưng lại mười phần khiêu khích, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Hàn Như Liệt có nương tử, huống chi Mộ Chỉ Ly cũng chưa từng nói qua, chỉ nghe Hàn Như Liệt lời nói của một bên hắn tự nhiên là sẽ không tin tưởng.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt sắc mặt cũng là khó coi vài phần: "Đó là tin tức của ngươi không đủ linh thông." Theo Lăng Lạc Trần nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong ánh mắt có tình cảm bất thường, mà loại tình cảm này hắn lại cực kỳ quen thuộc rồi...
Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly vô cùng cao hứng đi dạo hàng vỉa hè, lại không biết hai nam nhân bởi vì nàng mà sinh ra địch ý...