Quyển 2 - Chương 37: TỰ RƯỚC LẤY NHỤC!
Sau khi Triệu Hữu nhận thua, Mộ Chỉ Ly cũng thu tay, lão già áo vàng kia lộ ra vẻ mặt kinh dị nhìn Mộ Chỉ Ly một cái rồi mới tuyên bố: “Mộ Chỉ Ly thắng!”
Mộ Chỉ Ly đi xuống đài, ngồi xuống bên cạnh Hàn Như Liệt, thắng ván này, trên khuôn mặt tinh xảo kia cũng vẫn không có ý mừng chút nào, dù sao loại chiến đấu cấp bậc này đối với nàng không có chút lực hấp dẫn nào, chiến thắng chính là đương nhiên.
Nếu lúc này mà bại trân, thì còn nói gì đến chuyện xông ra biểu hiện trong cuộc thi cả nước?
Đương nhiên Hàn Như Liệt cũng suy nghĩ giống như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc Mộ Chỉ Ly thất bại, đó cũng không phải là tự phụ một cách mù quáng, mà là tự tin thật sự! Có thực lực chân thực để tự tin!
Lúc này, tầm mắt không ít người vẫn dừng lại ở trên người Mộ Chỉ Ly, vốn là bọn họ đối với thực lực của Mộ Chỉ Ly vẫn còn ôm một tia hoài nghi, người nổi danh là củi mục của thành La Thiên lại có thể đánh bại con thứ của Vương gia Vương Thiên Tuấn, mặc dù nghe được không ít tin đồn, nhưng dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, bọn hắn lúc này mới chân chính tin tưởng Mộ Chỉ Ly quả nhiên là đã lột xác đến nghiêng trời nghiêng đất!
Đã sớm không còn là đệ nhất phế vật thành La Thiên mặc người cười nhạo nữa rồi!
Thời gian dần trôi, tỷ thí cũng tiến hành rất khí thế, Mộ Chỉ Ly chú ý thấy Tô Dự, Vương Nhược Linh, Tô Tử Di, Mộ Hàn Mặc, Mộ Chí Cương cũng thành công tiến vào vòng tiếp theo, đáng nhắc tới chính là Mộ Nhược Hiên, trong Mộ gia thực lực của Mộ Nhược Hiên rất không tệ, chỉ là vận khí của hắn có chút kém, đụng phải Tô Dự của Tô gia, cho nên lúc nãy mới phải tiếc nuối mà bại trận.
Song, Vương Nhược Linh sau khi thắng lại hướng về phía chỗ ngồi của Mộ gia đi tới, một màn này hiển nhiên là đưa tới không ít ánh mắt chú ý, cả thành La Thiên này không ai không biết Vương gia với Mộ gia bây giờ như nước với lửa, hiện tại Vương Nhược Linh đi tới chỗ Mộ gia hẳn là có thâm ý.
Tại chỗ không thiếu người hóng chuyện, mỗi một người đều mang vẻ mặt muốn nhìn xem Vương gia cùng Mộ gia sẽ xung đột bắn lửa với nhau như thế nào!
Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới điểm này, không nghi ngờ chút nào, phương hướng của Vương Nhược Linh đúng là tới chỗ của nàng, mi dài khẽ chọn, Vương Nhược Linh này không biết là định làm gì đây.
Dù là như thế, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng không có chút nào lo lắng, hiện tại Vương Nhược Linh ở trong mắt nàng căn bản không có chút nào uy hiếp, trước kia nàng không sợ, hiện tại lại càng không phải lo lắng! Nếu như nàng ta không thức thời, nàng cũng không ngần ngại mà ở chỗ này hoàn toàn giải quyết nàng ta. Dù sao loại con gái được cưng chiều mà kiêu ngạo như này, nàng thật sự không có dư thừa lòng thương hại.
Vương Nhược Linh vẻ mặt yêu kiều như hoa, sắc mặt hồng nhuận mặt mày mỉm cười, cô gái mang theo nét thẹn thùng của tuổi thanh xuân, một màn này thật ra khiến không ít nam tử thấy nhộn nhạo trong lòng, quả nhiên không hổ là một trong tam đại mỹ nữ lúc đầu, mặc dù so với Mộ Chỉ Ly thì vẫn còn rất chênh lệch, nhưng cũng rất là xinh đẹp.
Bước từng bước nhỏ nhẹ, Vương Nhược Linh tự cho là trạng thái bản thân đẹp nhất biểu diễn ra ngoài, trong đôi mắt đẹp chỉ chứa thân ảnh của một người, đó chính là Hàn Như Liệt!
Mộ Chỉ Ly không khỏi chuyển ánh mắt về phía Hàn Như Liệt ngồi bên cạnh, lúc đầu Vương Nhược Linh đã bị cự tuyệt, bây giờ lại còn đến, không lẽ lại cho rằng sau một năm thái độ Hàn Như Liệt sẽ có thay đổi sao? Nàng cũng thừa nhận trải qua một năm lột xác, Vương Nhược Linh trổ mã càng thêm mặn mà, nhưng là… nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một nụ cười có thâm ý.
Đáy mắt đều là nụ cười nhìn Hàn Như Liệt, mà Hàn Như Liệt cũng là chuyển ánh mắt sang nhìn Mộ Chỉ Ly, gương mặt tuấn dật như kiệt tác của trời cao kia cách nàng dị thường gần: “Nương tử, nàng đang cười cái gì? Chẳng lẽ một chút cũng không lo lắng sao? “ Một đôt mắt hoa đào lúc này khẽ nhíu, nhìn qua thật là xuân ý vô hạn, nghĩ đến nếu đổi lại là những cô gái khác sợ là căn bản sẽ không có sức chống cự, mà ngay lập tức giơ tay đầu hàng.
“Chàng cảm thấy nàng ta tốt hơn ta sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, trên mặt không có chút nào lo lắng, trong mắt nàng lo lắng là một loại biểu hiện của không tự tin, vô luận từ bất kỳ góc độ nào nàng cũng không cho rằng mình so với Vương Nhược Linh kém hơn, đã như vậy, còn phải lo lắng cái gì? Dĩ nhiên, một điểm rất trọng yếu chính là nàng tin tưởng Hàn Như Liệt!
Xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, trong lúc vô tình tín nhiệm đã được xây dựng một cách cực kỳ vững chắc!
Nghe được câu hỏi của Mộ Chỉ Ly, nụ cười trong đáy mắt Hàn Như Liệt phát ra càng nồng đậm: “Trong mắt ta, đúng là chỉ có nương tử là tốt nhất!”
Mặc dù không phải là lời nói gì động lòng người, nhưng điều này đích xác là lời nói tình cảm đầu tiên mà Hàn Như Liệt nói sau khi hai người xác định ở chung một chỗ, đáy mắt Mộ Chỉ Ly nhu ý hiển thị rõ, hành động này của Vương Nhược Linh chỉ làm trò cười mà thôi!
Ở trong lúc hai người chuyện trò cười nói, Vương Nhược Linh cũng đã đi tới trước mặt hai người, chẳng qua là sắc mặt so với lúc trước nhiều thêm một ít buồn bực, vốn là thấy Hàn Như Liệt nhìn về phía nàng, nàng cảm thấy rất là vui vẻ, nhưng là sau một khắc liền thấy hai người họ nói chuyện vô cùng thân mật vui vẻ, điều này có thể làm cho nàng không buồn bực được sao? Bất quá hiển nhiên hết thảy những thứ này cũng không thể làm ảnh hưởng tới quyết định của nàng..
“Hàn công tử!” Vương Nhược Linh mặt như hoa đào, một đôi mắt sóng nước sáng như hồ thu, cười nói.
Trực tiếp không để ý tới Mộ Chỉ Ly ở bên cạnh Hàn Như Liệt, hành động này không thể nghi ngờ là muốn làm cho Mộ Chỉ Ly khó chịu, có lẽ nàng cho là như thế, nhưng Mộ Chỉ Ly thì một chút cũng không thèm để ý, nàng còn lười phản ứng với nàng ta nữa cơ, huống chi nàng còn đang mong xem trò cười.
Lúc này, Mộ Tử Hạm cũng đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt bất thiện nhìn Vương Nhược Linh, ý tứ Vương Nhược Linh hiện tại ai cũng có thể nhìn ra được, hiển nhiên là nàng ta đối với Hàn Như Liệt là có ý.
Hơn nữa còn là làm trò ngay trước mặt Mộ Chỉ Ly đoạt Hàn Như Liệt, hành động như vậy không thể không nói là quá lớn lối, song Chỉ Li cũng không có một chút biểu hiện nào, không khỏi lên tiếng nói: “Chỉ Ly, Vương Nhược Linh này đối với Hàn công tử có ý đồ, muội còn không lo lắng?”
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, nàng cũng biết Mộ Tử Hạm thật là vì mình mà lo lắng, không khỏi trấn an nói: “Tử Hạm tỷ, yên tâm đi, tự rước lấy nhục thôi!”
Nghe vậy, Mộ Tử Hạm ngẩn ra, rất nhanh lo lắng trong mắt cũng hoàn toàn biến mất: “Cũng là ta đã nghĩ nhiều.” Mải chú ý điểm này mà quên mất Chỉ Ly cũng là một người ưu tú, Hàn Như Liệt cũng không phải người tâm trí không kiên định, có thể được Chỉ Ly coi trọng, có thể kém được sao? Cũng là mình hồ đồ rồi.
Hàn Như Liệt cũng lễ phép hồi đáp: “Vương cô nương, đã lâu không thấy.” Phong độ cần thiết đều đầy đủ, huống chi nương tử còn đang ở bên cạnh xem náo nhiệt đây.
Nghe được lời nói Hàn Như Liệt, Vương Nhược Linh cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, không nghĩ tới Hàn Như Liệt lại vẫn biết nàng, nàng đã nói lấy vẻ thùy mị của mình Hàn Như Liệt sao có thể không động tâm: “Hàn công tử, ta có chút chuyện muốn nói cùng chàng, chẳng biết có thể cùng dạo bộ nói chuyện được không?”
Hiển nhiên, trong suy nghĩ Vương Nhược Linh nơi này có nhiều người như vậy không tiện nói chuyện, nếu là Hàn Như Liệt đáp ứng cùng nàng rời đi trò chuyện, như vậy Mộ Chỉ Ly thật là đem thể diện ném đi luôn cho rồi.
Chuyện này khiến cho người chú ý càng ngày càng nhiều, thậm chí mọi người cũng không chú ý tới người tỷ thí trên đài nữa, Mộ Kình Lệ cùng Vương Tĩnh Hoành cũng chú ý tới điểm này, chẳng qua là sắc mặt hai người có chút bất đồng thôi.
Mộ Kình Lệ sắc mặt có chút khó coi, người Vương gia thật sự là quá vô sỉ rồi, ban đầu thì muốn lấy nữ nhi của chính mình ra tính toán, bây giờ lại để cho Vương Nhược Linh đi câu dẫn Hàn Như Liệt, này thật là hạ tiện vô cùng, chẳng qua là nhìn Mộ Chỉ Ly chưa nói câu nào, còn Vương Nhược Linh thì trên mặt đều là nụ cười, ánh mắt của ông rất là phức tạp.
Đối với hành động của Vương Nhược Linh, Vương Tĩnh Hoành vốn cũng không biết, bất quá sau khi nhìn thấy cũng không hề tức giận, ngược lại lại cảm thấy không tệ, không khỏi lên tiếng nói: “Hàn công tử tựa hồ đối với Nhược Linh cũng có ý!”
Nghe vậy, Mộ Kình Lệ lên tiếng phỉ nhổ: “Hành vi loại này sợ là cũng chỉ có người Vương gia mới có thể làm ra được, lúc đầu mất thể diện còn chưa đủ sao, hôm nay lại định trước mặt bao nhiêu người câu dẫn người khác, nữ nhi này của ngươi còn thật tưởng rằng như vậy là cho ngươi thể diện.”
Lời nói của Mộ Kình Lệ châm chọc khiến cho sắc mặt Vương Tĩnh Hoành cũng xanh trắng mấy phần, hắn nói không sai, hành động ở trước con mắt của bao nhiêu người đi câu dẫn Hàn Như Liệt như vậy, nếu truyền đi sẽ mang lại điều tiếng tuyệt đối là không dễ nghe, nhưng nếu là có thể làm cho người Mộ gia mất đi thể diện thì hắn cũng không để ý, huống chi thực lực Hàn Như Liệt cho dù có là hắn cũng không cách nào chống lại được.
Nếu là Nhược Linh thật có thể đem Hàn Như Liệt quyến rũ đến đây, đối với Vương gia bọn họ tuyệt đối là một trợ lực to lớn!
“Miệng lưỡi lợi hại thôi, cháu gái ngươi không có bản lĩnh thì cũng không nên trách người khác!”
“Mọi người cũng có thể nhìn ra được, Chỉ Ly so với Vương Nhược Linh mạnh hơn không chỉ một điểm, Vương gia các ngươi am hiểu cũng chỉ là chút ít thuật dụ dỗ, cái này không phải bàn!”
….
Trong lúc hai người mải mê trào phúng, người xem dưới đài cũng là nổ tung, loại chuyện bát quái này đương nhiên là sở thích đàm luận của bọn họ, cuộc sống vốn là nhàm chán, những chuyện này đương nhiên trở thành chuyện cười cho bọn họ bàn tán.
“Vương Nhược Linh yêu mến nam tử áo hồng đang ngồi chỗ Mộ gia kia sao? Hẳn là chủ động đi tới!”
“Ngươi nhìn xem nàng ta bộ dáng mặt mày mỉm cười thì biết, chẳng qua là nam tử áo hồng kia hình như là nam nhân của Mộ Chỉ Ly mà, sao biến thành như vậy?”
“Nam tử kia diễm phúc không tệ, khó có nam tử nào mặc đồ đỏ mà lại có mị lực đặc biệt như vậy? Hôm nào đó ta cũng phải mặc thử một chút!”
“Không biết nam tử mặc áo hồng này đến tột cùng là thích người nào ta!”
…..
Từng câu từng tiếng đàm luận chui vào trong tai đám người Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Mộ Chỉ Ly như cũ treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cái này….” Hàn Như Liệt do dự đứng lên.
Vương Nhược Linh khẩn trương nhìn Hàn Như Liệt, lần nữa nói: “Nhiều người ở đây thật sự là không tiện nói chuyện, Hàn công tử chẳng lẽ còn sợ tiểu nữ tử đối với người làm những chuyện gì đó sao?”
Nghe vậy, Hàn Như Liệt cũng là cười một tiếng, nhún nhún vai nói: “Cái này không phải ta có thể quyết định, trước phải hỏi qua ý kiến của nương tử ta mới được.”
Lúc này, Hàn Như Liệt thuận tay lôi lôi kéo kéo, liền đem Chỉ Ly đang ngồi bên cạnh kéo đến trên người mình, trực tiếp ngồi trên đùi hắn!
Biến cố đột nhiên khiến cho mọi người kinh ngạc, sao mà bá đạo, trực tiếp tuyên bố điểm này, Mộ Chỉ Ly cũng không nghĩ tới Hàn Như Liệt sẽ làm như vậy, ngồi ở trên đùi hắn cảm thấy rất là không quen, mà lại còn thấy được bộ dáng muốn cười trộm của Mộ Tử Hạm.
“Nương tử, nàng có đồng ý không?” Hàn Như Liệt cúi đầu nhìn Mộ Chỉ Ly trong ngực, đáy mắt đều là nụ cười, nàng không phải là muốn nhìn náo nhiệt sao, như này chắc là đủ náo nhiệt đi!
Mộ Chỉ Ly cũng biết Hàn Như Liệt làm vậy là cố ý, chuyển ánh mắt sang nhìn vẻ mặt lấp lóe xanh trắng của Vương Nhược Linh, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghĩ ra một kế, hai tay choàng lên cổ Hàn Như Liệt, lười biếng, ôn nhu nói: “Tướng công, nàng ấy lớn lên có đẹp không?”
“Không có đẹp như nương tử.” Hàn Như Liệt lập tức lên tiếng nói, bất quá hắn cũng mừng thầm trong lòng, Chỉ Li gọi hắn là tướng công rồi, ha ha! Giờ khắc này hắn cảm thấy Vương Nhược Linh cũng không có đáng ghét như vậy, nếu không phải vì nàng, Chỉ Li cũng không thể gọi mình là tướng công đâu!
“Vậy chàng thích nàng ta sao?”
“Không thích.”
“Vậy sao còn phải cùng nàng ta nói chuyện?”
Nghe vậy, Hàn Như Liệt vẻ mặt vô tội nhìn Vương Nhược Linh: “Nương tử ta không thích, ngươi đã hiểu chưa?” Trong lời nói không có chút nào thương hương tiếc ngọc, cho tới cuối cùng hắn cũng không có muốn nhìn Vương Nhược Linh một cái, thật sự là không biết tự lượng sức mình chút nào.
Vương Nhược Linh lẳng lặng đứng ở nơi đó bị hai người một xướng một họa cười nhạo, vốn là nở nụ cười giờ đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một trận hồng một trận trắng, bên tai đầy rẫy tiếng cười nhạo của mọi người, nàng không nghĩ tới Hàn Như Liệt tuyệt không động tâm, điều này sao có thể?
“Vương Nhược Linh này mặt coi như là ném đi được rồi!”
“Chủ động đưa tới cửa cũng không ai muốn, ha ha! Lúc trước cầu hôn nàng, nàng còn nhìn ta không thuận mắt, ta xem nàng bây giờ còn có tư cách gì mà sĩ diện!”
“Ở trước mặt đệ nhất mỹ nữ, nàng căn bản cũng không có tư cách, còn đi tới để tự rước lấy nhục, làm sao ngay cả bản thân cũng không tự biết, thật là đáng buồn!”
…..
Từng tiếng nói móc cùng giễu cợt bén nhọn đem khí lực trên người Vương Nhược Linh hút ra từng chút một, hai chân giống như gắn chì căn bản không cách nào đi lại, thậm chí nàng cũng không biết làm cách nào để đi, nàng nên đối mặt với mọi người như thế nào!
Lập tức cũng là tức giận nói: “Ngươi tại sao không thích ta? Ta đến tột cùng kém hơn nàng ở chỗ nào? Hơn một năm trước ngươi cự tuyệt ta, hiện tại ngươi vẫn cự tuyệt ta! Nàng ta nhìn qua lạnh như băng thì có cái gì tốt!” Tiếng gầm thét như bị bệnh tâm thần từ trong miệng Vương Nhược Linh truyền ra, còn mang theo một chút mùi vị tuyệt vọng.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Chỉ Ly trở nên rét lạnh, nàng lạnh như băng thì có cái gì tốt?
Song, không đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện, Hàn Như Liệt đã lên tiếng nói: “Nàng bất kì điều gì cũng tốt hơn so với ngươi, ngươi cùng nàng không thể so sánh. Là hành động của ngươi chà đạp chính ngươi, đừng trách người khác.”
Ít nhất, tuyệt đối Chỉ Ly sẽ không làm chuyện như vậy, nàng vĩnh viễn có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh được!
Nghe được lời Hàn Như Liệt, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng ánh lên cảm động, chẳng qua trong lòng đang nhớ lại một giọng nói, hình như tính cách của mình là sửa lại rồi?
Mộ Kình Lệ vỗ đùi cười nói: “Tự rước lấy nhục, Vương gia quả nhiên đều bại hoại!”
“Ngươi!” Thiên Lực trong cơ thể Vương Tĩnh Hoành bắt đầu khởi động, hẳn là có dấu hiệu động thủ.
Thấy thế, Mộ Kình Lệ cũng không sợ chút nào, Thiên Lực mênh mông trong cơ thể trước tiên chính là chuyển động: “Ngươi nếu muốn động thủ, ta cũng không sợ ngươi!”
Thanh phù viện.
Bởi vì hôm nay có mấy trận tỉ thí tiến vào trạng thái gay cấn, song phương giằng co chẳng được, thời gian này cũng bị kéo dài rất nhiều, cho nên vòng tỷ thí tiếp theo lại đổi sang ngày mai.
“Nương tử, hôm nay nàng đã gọi ta là tướng công nha.” Hàn Như Liệt khuôn mặt tươi cười, chuyện này hắn để ý vô cùng.
Cho tới này, Chỉ Ly đối với phương diện biểu hiện tình cảm cũng không rõ ràng hoặc chủ động, cho nên có một chút tiến bộ như vậy, hắn cũng cảm thấy rất là vui vẻ!
“Ừ? Thì sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, nàng mặc dù nghe Hàn Như Liệt gọi là nương tử đã thành thói quen, nhưng là từ tướng công này nàng cũng chưa từng gọi qua, nàng vẫn cho rằng từ này khó có thể gọi ra khỏi miệng, chẳng qua là hôm nay lúc gọi ra khỏi miệng thấy thật cũng không phải khó gọi như vậy.
Hàn Như Liệt vòng tay ở bên eo nhỏ nhắn của Mộ Chỉ Ly, ở bên tai nhẹ giọng nói: “Nương tử, nàng gọi thêm lần nữa có được không?”
“Không được.”
“Một lần thôi”
Đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị ngẩng đầu nói không được lần nữa, đột nhiên nhớ tới hôm nay Vương Nhược Linh nói câu nói kia: ‘nàng lạnh như băng thì có cái gì tốt’. Những lời này nàng tới bây giờ vẫn không thể quên, có lẽ là vì nàng ta nói đúng sự thật.
Biểu hiện của mình thật sự là có chút lạnh như băng, trước kia nàng cũng không phải là như vậy, chẳng qua là sau khi tiếp thu trí nhớ của Mộ Chỉ Ly, tình người ấm lạnh làm cho tính cách của nàng xảy ra biến chuyển không nhỏ, ngay cả tin tưởng một người cũng không có dễ dàng như vậy, luôn là tràn đầy phòng bị, cho nên mới lộ ra vẻ ngoài lạnh như băng.
Song, Hàn Như Liệt bên cạnh chính mình hiển nhiên không phải là người ngoài, nàng không nên dùng thái độ như vậy mà đối đãi hắn, giống như thời điểm mình và hắn ở cùng nhau hắn luôn nhiệt tình như vậy, mà tính cách mình thì lãnh đạm liệu có trong lúc lơ đãng làm tổn thương hắn ?
Hàn Như Liệt thấy Mộ Chỉ Ly một hồi lâu cũng không nói chuyện, còn tưởng rằng nàng mất hứng, vội nói: “Ta nói giỡn, không nói thì không nói không sao cả!”
“Tướng công” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, xoay người lại đối diện Hàn Như Liệt, hai tay choàng lên cổ hắn, sóng mắt lưu chuyển nhưng không che dấu được nhu ý trong đáy mắt nàng.
“Nương tử” Hàn Như Liệt cũng là phát hiện Mộ Chỉ Ly dường như có chút biến hóa nhỏ? Bất quá tia biến hóa này lại không phải là không tốt, không khỏi lại hôn lên trán Mộ Chỉ Ly.
Cánh môi của hắn đúng là cực nóng, mang theo nồng đậm cảm giác nóng bỏng, giống như tính cách của hắn, hơi tiếp xúc quá một chút, mềm nhẹ êm ái dường như sợ làm tổn thương nàng, để lại trong lòng Mộ Chỉ Ly kí ức nóng bỏng.
Hàn Như Liệt rất khẩn trương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, hắn thậm chí lo lắng Chỉ Ly sẽ cự tuyệt, trở nên tức giận, hắn xoay người, nhưng để cho hắn không ngờ tới chính là Chỉ Ly thế nhưng an tĩnh tựa trong ngực mình.
“Hôm nay Vương Nhược Linh nói ta lạnh như băng.” Thanh âm Mộ Chỉ Ly rất nhẹ rất nhạt, nhưng mang theo tia sầu bi.
Nghe vây, Hàn Như Liệt vội nói: “Đừng nghe nàng ta nói càn, nàng rất tốt, nàng tốt nhất.” Tăng thêm lực đạo trong tay, đem Mộ Chỉ Ly ôm chặt hơn một chút, hắn không nghĩ tới Chỉ Ly thế nhưng vì câu nói này mà để ý.
Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Nàng nói rất đúng, thật sự ta là như vậy, sau này ta sẽ đổi, ta biết chàng tốt với ta, bất luận ta như thế nào chàng cũng sẽ không để ý, nhưng là tâm tình của ta cũng giống như vậy, ta nguyện ý vì chàng mà thay đổi, cũng không phải là chỉ có chàng vì ta mà thay đổi.” Nói đến đây, Mộ Chỉ Ly cảm thấy đầu mũi ê ẩm.
Nàng biết Hàn Như Liệt thay đổi bao nhiêu, từng chút từng chút nàng cũng rất rõ ràng, nàng cũng không phải là không cảm nhận được, trong lòng có một tia vui sướng, mình sao mà may mắn, có thể ở trong biển người mênh mông tìm được hắn!
Từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gấm đưa cho Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Nương tử, đây là?”
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Chàng nhìn xem thì sẽ biết.” Lúc đó ở thành Ngải Y nàng đã đổi Tử Tâm Chướng đan lấy Thất Bảo Thanh Hồn đan, bởi vì đủ loại chuyện trì hoãn cho nên đến bây giờ mới trao cho hắn.
Mở ra hộp gấm, mùi thuốc nồng nặc từ trong đó truyền ra, Hàn Như Liệt trên mặt tuôn ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nói : “Đây là Thất Bảo Thanh Hồn đan?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Lúc đầu ở hội trao đổi ta đã chú ý tới, nghĩ là vật này đối với chàng chắc sẽ hữu dụng.” Có một số thứ mang cho người bên cạnh dùng so với để cho mình dùng càng cảm thấy thỏa mãn hơn?
“Tử Tâm Chướng đan, nương tử nàng là cầm Tử Tâm Chướng đan đi đổi? Ta đây không thể nhận.” Hàn Như Liệt hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại đổi lại, lúc đầu cũng đã đổi rồi, nghĩ tới đây, Hàn Như Liệt chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tâm sự.
“Của chàng chính là của ta, nếu là đổi lại ta cần phải nói, cũng giống như cách chàng làm vậy. Cầm lấy, nếu không nương tử ta sẽ tức giận!” Mộ Chỉ Ly đem hộp gấm nhét vào trong tay Hàn Như Liệt…
Một đêm này, khoảng cách giữa hai tâm hồn lần nữa gần nhau không ít, ít nhất bọn họ cũng đều biết đối phương vì mình mà thay đổi, cũng không phải chỉ có một người bỏ ra!
Ngày thứ hai.
Thành La Thiên truyền ra một cái tin, Vương gia Vương Nhược Linh tự sát!
Hôm qua Vương Nhược Linh về đến nhà, giống như người mất hồn, liền đem mình nhốt lại trong phòng, bọn họ đều cho rằng Vương Nhược Linh muốn im lặng một mình không muốn gặp người, cho nên cũng không ai quấy rầy, song hôm nay hạ nhân gõ cửa cũng không ai trả lời, cuối cùng cũng là phát hiện Vương Nhược Linh đã chết ở trong phòng, không có chút động tĩnh gì.
Chắc bởi vì hôm qua ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, cả người lâm vào trong tuyệt vọng, đúng là, đổi lại những người khác sợ là cũng chịu không được, huống chi nàng còn là một nữ tử.
Tất cả mọi người đều biết Vương Nhược Linh làm như vậy là bởi vì hai người Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt, mà ân oán giữa Vương gia và Mộ gia cũng sâu hơn mấy phần, Vương gia trước sau một trai một gái đều là chết ở trong tay Mộ Chỉ Ly, mặc dù Vương Nhược Linh đúng là tự sát, nhưng là cùng Mộ Chỉ Ly có liên hệ trực tiếp!
Mộ Chỉ Ly lúc nghe thấy tin tức kia cũng không có chút nào đắc ý, ngay từ lúc trước nàng cũng đã dự liệu được rồi, hiển nhiên lấy tính tình Vương Nhược Linh sẽ không chịu được điểm này, đáy mắt cũng hiện lên ý trào phúng, nàng lúc ban đầu bị nói móc giễu cợt so với thế này còn nhiều hơn! Chẳng qua là bây giờ nàng vẫn còn đang đứng ở chỗ này, loại chuyện này chỉ có thể tự trách chính mình thôi.
Đương nhiên Hàn Như Liệt là càng thêm không để ý, trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Mộ Chỉ Ly, người ngoài trong mắt hắn cái gì cũng không phải!
Những thời đàm tiếu trong thành La Thiên cũng không ảnh hưởng gì tới hai đại nhân vật chính, áy náy hay gì đó vân vân cũng chưa từng xuất hiện trên người bọn họ, vẫn là khuôn mặt mỉm cười như cũ lên đường tới địa điểm tỷ thí.
Trải qua tỷ thí hôm qua, sáu mươi người chỉ còn lại có ba mươi người, ngày hôm nay hoàn toàn là để chọn lựa năm người có tư cách dự thi kia.
Sau khi tới địa điểm, tuyển thủ tranh tài hôm nay mặc dù bớt đi một nửa, nhưng người xem không giảm mà lại tăng, bọn họ cũng đều rõ tỷ thí càng về sau sẽ càng đặc sắc! Tin tức về Vương Nhược Linh truyền đi rất mau, người Mộ gia tự nhiên tất cả đều biết, thời điểm bọn hắn nhìn thấy người Vương gia, trên mặt cũng là ý cười trào phúng như có như không.
Vương Tĩnh Hoành nhìn về phía Mộ Chỉ Ly ánh mắt lại càng đầy oán độc, tựa hồ hận không thể đem Mộ Chỉ Ly rút gân tróc cốt! Đối với lần này, Mộ Chỉ Ly căn bản là biết nhưng mặc kệ, ân oán giữa mình và Vương gia đã tới mức không chết không thôi, đã như vậy, mình cũng phải tìm một cơ hội giải quyết hoàn toàn phiền toái này!
Sau khi Triệu Hữu nhận thua, Mộ Chỉ Ly cũng thu tay, lão già áo vàng kia lộ ra vẻ mặt kinh dị nhìn Mộ Chỉ Ly một cái rồi mới tuyên bố: “Mộ Chỉ Ly thắng!”
Mộ Chỉ Ly đi xuống đài, ngồi xuống bên cạnh Hàn Như Liệt, thắng ván này, trên khuôn mặt tinh xảo kia cũng vẫn không có ý mừng chút nào, dù sao loại chiến đấu cấp bậc này đối với nàng không có chút lực hấp dẫn nào, chiến thắng chính là đương nhiên.
Nếu lúc này mà bại trân, thì còn nói gì đến chuyện xông ra biểu hiện trong cuộc thi cả nước?
Đương nhiên Hàn Như Liệt cũng suy nghĩ giống như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc Mộ Chỉ Ly thất bại, đó cũng không phải là tự phụ một cách mù quáng, mà là tự tin thật sự! Có thực lực chân thực để tự tin!
Lúc này, tầm mắt không ít người vẫn dừng lại ở trên người Mộ Chỉ Ly, vốn là bọn họ đối với thực lực của Mộ Chỉ Ly vẫn còn ôm một tia hoài nghi, người nổi danh là củi mục của thành La Thiên lại có thể đánh bại con thứ của Vương gia Vương Thiên Tuấn, mặc dù nghe được không ít tin đồn, nhưng dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, bọn hắn lúc này mới chân chính tin tưởng Mộ Chỉ Ly quả nhiên là đã lột xác đến nghiêng trời nghiêng đất!
Đã sớm không còn là đệ nhất phế vật thành La Thiên mặc người cười nhạo nữa rồi!
Thời gian dần trôi, tỷ thí cũng tiến hành rất khí thế, Mộ Chỉ Ly chú ý thấy Tô Dự, Vương Nhược Linh, Tô Tử Di, Mộ Hàn Mặc, Mộ Chí Cương cũng thành công tiến vào vòng tiếp theo, đáng nhắc tới chính là Mộ Nhược Hiên, trong Mộ gia thực lực của Mộ Nhược Hiên rất không tệ, chỉ là vận khí của hắn có chút kém, đụng phải Tô Dự của Tô gia, cho nên lúc nãy mới phải tiếc nuối mà bại trận.
Song, Vương Nhược Linh sau khi thắng lại hướng về phía chỗ ngồi của Mộ gia đi tới, một màn này hiển nhiên là đưa tới không ít ánh mắt chú ý, cả thành La Thiên này không ai không biết Vương gia với Mộ gia bây giờ như nước với lửa, hiện tại Vương Nhược Linh đi tới chỗ Mộ gia hẳn là có thâm ý.
Tại chỗ không thiếu người hóng chuyện, mỗi một người đều mang vẻ mặt muốn nhìn xem Vương gia cùng Mộ gia sẽ xung đột bắn lửa với nhau như thế nào!
Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới điểm này, không nghi ngờ chút nào, phương hướng của Vương Nhược Linh đúng là tới chỗ của nàng, mi dài khẽ chọn, Vương Nhược Linh này không biết là định làm gì đây.
Dù là như thế, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng không có chút nào lo lắng, hiện tại Vương Nhược Linh ở trong mắt nàng căn bản không có chút nào uy hiếp, trước kia nàng không sợ, hiện tại lại càng không phải lo lắng! Nếu như nàng ta không thức thời, nàng cũng không ngần ngại mà ở chỗ này hoàn toàn giải quyết nàng ta. Dù sao loại con gái được cưng chiều mà kiêu ngạo như này, nàng thật sự không có dư thừa lòng thương hại.
Vương Nhược Linh vẻ mặt yêu kiều như hoa, sắc mặt hồng nhuận mặt mày mỉm cười, cô gái mang theo nét thẹn thùng của tuổi thanh xuân, một màn này thật ra khiến không ít nam tử thấy nhộn nhạo trong lòng, quả nhiên không hổ là một trong tam đại mỹ nữ lúc đầu, mặc dù so với Mộ Chỉ Ly thì vẫn còn rất chênh lệch, nhưng cũng rất là xinh đẹp.
Bước từng bước nhỏ nhẹ, Vương Nhược Linh tự cho là trạng thái bản thân đẹp nhất biểu diễn ra ngoài, trong đôi mắt đẹp chỉ chứa thân ảnh của một người, đó chính là Hàn Như Liệt!
Mộ Chỉ Ly không khỏi chuyển ánh mắt về phía Hàn Như Liệt ngồi bên cạnh, lúc đầu Vương Nhược Linh đã bị cự tuyệt, bây giờ lại còn đến, không lẽ lại cho rằng sau một năm thái độ Hàn Như Liệt sẽ có thay đổi sao? Nàng cũng thừa nhận trải qua một năm lột xác, Vương Nhược Linh trổ mã càng thêm mặn mà, nhưng là… nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một nụ cười có thâm ý.
Đáy mắt đều là nụ cười nhìn Hàn Như Liệt, mà Hàn Như Liệt cũng là chuyển ánh mắt sang nhìn Mộ Chỉ Ly, gương mặt tuấn dật như kiệt tác của trời cao kia cách nàng dị thường gần: “Nương tử, nàng đang cười cái gì? Chẳng lẽ một chút cũng không lo lắng sao? “ Một đôt mắt hoa đào lúc này khẽ nhíu, nhìn qua thật là xuân ý vô hạn, nghĩ đến nếu đổi lại là những cô gái khác sợ là căn bản sẽ không có sức chống cự, mà ngay lập tức giơ tay đầu hàng.
“Chàng cảm thấy nàng ta tốt hơn ta sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, trên mặt không có chút nào lo lắng, trong mắt nàng lo lắng là một loại biểu hiện của không tự tin, vô luận từ bất kỳ góc độ nào nàng cũng không cho rằng mình so với Vương Nhược Linh kém hơn, đã như vậy, còn phải lo lắng cái gì? Dĩ nhiên, một điểm rất trọng yếu chính là nàng tin tưởng Hàn Như Liệt!
Xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, trong lúc vô tình tín nhiệm đã được xây dựng một cách cực kỳ vững chắc!
Nghe được câu hỏi của Mộ Chỉ Ly, nụ cười trong đáy mắt Hàn Như Liệt phát ra càng nồng đậm: “Trong mắt ta, đúng là chỉ có nương tử là tốt nhất!”
Mặc dù không phải là lời nói gì động lòng người, nhưng điều này đích xác là lời nói tình cảm đầu tiên mà Hàn Như Liệt nói sau khi hai người xác định ở chung một chỗ, đáy mắt Mộ Chỉ Ly nhu ý hiển thị rõ, hành động này của Vương Nhược Linh chỉ làm trò cười mà thôi!
Ở trong lúc hai người chuyện trò cười nói, Vương Nhược Linh cũng đã đi tới trước mặt hai người, chẳng qua là sắc mặt so với lúc trước nhiều thêm một ít buồn bực, vốn là thấy Hàn Như Liệt nhìn về phía nàng, nàng cảm thấy rất là vui vẻ, nhưng là sau một khắc liền thấy hai người họ nói chuyện vô cùng thân mật vui vẻ, điều này có thể làm cho nàng không buồn bực được sao? Bất quá hiển nhiên hết thảy những thứ này cũng không thể làm ảnh hưởng tới quyết định của nàng..
“Hàn công tử!” Vương Nhược Linh mặt như hoa đào, một đôi mắt sóng nước sáng như hồ thu, cười nói.
Trực tiếp không để ý tới Mộ Chỉ Ly ở bên cạnh Hàn Như Liệt, hành động này không thể nghi ngờ là muốn làm cho Mộ Chỉ Ly khó chịu, có lẽ nàng cho là như thế, nhưng Mộ Chỉ Ly thì một chút cũng không thèm để ý, nàng còn lười phản ứng với nàng ta nữa cơ, huống chi nàng còn đang mong xem trò cười.
Lúc này, Mộ Tử Hạm cũng đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt bất thiện nhìn Vương Nhược Linh, ý tứ Vương Nhược Linh hiện tại ai cũng có thể nhìn ra được, hiển nhiên là nàng ta đối với Hàn Như Liệt là có ý.
Hơn nữa còn là làm trò ngay trước mặt Mộ Chỉ Ly đoạt Hàn Như Liệt, hành động như vậy không thể không nói là quá lớn lối, song Chỉ Li cũng không có một chút biểu hiện nào, không khỏi lên tiếng nói: “Chỉ Ly, Vương Nhược Linh này đối với Hàn công tử có ý đồ, muội còn không lo lắng?”
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, nàng cũng biết Mộ Tử Hạm thật là vì mình mà lo lắng, không khỏi trấn an nói: “Tử Hạm tỷ, yên tâm đi, tự rước lấy nhục thôi!”
Nghe vậy, Mộ Tử Hạm ngẩn ra, rất nhanh lo lắng trong mắt cũng hoàn toàn biến mất: “Cũng là ta đã nghĩ nhiều.” Mải chú ý điểm này mà quên mất Chỉ Ly cũng là một người ưu tú, Hàn Như Liệt cũng không phải người tâm trí không kiên định, có thể được Chỉ Ly coi trọng, có thể kém được sao? Cũng là mình hồ đồ rồi.
Hàn Như Liệt cũng lễ phép hồi đáp: “Vương cô nương, đã lâu không thấy.” Phong độ cần thiết đều đầy đủ, huống chi nương tử còn đang ở bên cạnh xem náo nhiệt đây.
Nghe được lời nói Hàn Như Liệt, Vương Nhược Linh cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, không nghĩ tới Hàn Như Liệt lại vẫn biết nàng, nàng đã nói lấy vẻ thùy mị của mình Hàn Như Liệt sao có thể không động tâm: “Hàn công tử, ta có chút chuyện muốn nói cùng chàng, chẳng biết có thể cùng dạo bộ nói chuyện được không?”
Hiển nhiên, trong suy nghĩ Vương Nhược Linh nơi này có nhiều người như vậy không tiện nói chuyện, nếu là Hàn Như Liệt đáp ứng cùng nàng rời đi trò chuyện, như vậy Mộ Chỉ Ly thật là đem thể diện ném đi luôn cho rồi.
Chuyện này khiến cho người chú ý càng ngày càng nhiều, thậm chí mọi người cũng không chú ý tới người tỷ thí trên đài nữa, Mộ Kình Lệ cùng Vương Tĩnh Hoành cũng chú ý tới điểm này, chẳng qua là sắc mặt hai người có chút bất đồng thôi.
Mộ Kình Lệ sắc mặt có chút khó coi, người Vương gia thật sự là quá vô sỉ rồi, ban đầu thì muốn lấy nữ nhi của chính mình ra tính toán, bây giờ lại để cho Vương Nhược Linh đi câu dẫn Hàn Như Liệt, này thật là hạ tiện vô cùng, chẳng qua là nhìn Mộ Chỉ Ly chưa nói câu nào, còn Vương Nhược Linh thì trên mặt đều là nụ cười, ánh mắt của ông rất là phức tạp.
Đối với hành động của Vương Nhược Linh, Vương Tĩnh Hoành vốn cũng không biết, bất quá sau khi nhìn thấy cũng không hề tức giận, ngược lại lại cảm thấy không tệ, không khỏi lên tiếng nói: “Hàn công tử tựa hồ đối với Nhược Linh cũng có ý!”
Nghe vậy, Mộ Kình Lệ lên tiếng phỉ nhổ: “Hành vi loại này sợ là cũng chỉ có người Vương gia mới có thể làm ra được, lúc đầu mất thể diện còn chưa đủ sao, hôm nay lại định trước mặt bao nhiêu người câu dẫn người khác, nữ nhi này của ngươi còn thật tưởng rằng như vậy là cho ngươi thể diện.”
Lời nói của Mộ Kình Lệ châm chọc khiến cho sắc mặt Vương Tĩnh Hoành cũng xanh trắng mấy phần, hắn nói không sai, hành động ở trước con mắt của bao nhiêu người đi câu dẫn Hàn Như Liệt như vậy, nếu truyền đi sẽ mang lại điều tiếng tuyệt đối là không dễ nghe, nhưng nếu là có thể làm cho người Mộ gia mất đi thể diện thì hắn cũng không để ý, huống chi thực lực Hàn Như Liệt cho dù có là hắn cũng không cách nào chống lại được.
Nếu là Nhược Linh thật có thể đem Hàn Như Liệt quyến rũ đến đây, đối với Vương gia bọn họ tuyệt đối là một trợ lực to lớn!
“Miệng lưỡi lợi hại thôi, cháu gái ngươi không có bản lĩnh thì cũng không nên trách người khác!”
“Mọi người cũng có thể nhìn ra được, Chỉ Ly so với Vương Nhược Linh mạnh hơn không chỉ một điểm, Vương gia các ngươi am hiểu cũng chỉ là chút ít thuật dụ dỗ, cái này không phải bàn!”
….
Trong lúc hai người mải mê trào phúng, người xem dưới đài cũng là nổ tung, loại chuyện bát quái này đương nhiên là sở thích đàm luận của bọn họ, cuộc sống vốn là nhàm chán, những chuyện này đương nhiên trở thành chuyện cười cho bọn họ bàn tán.
“Vương Nhược Linh yêu mến nam tử áo hồng đang ngồi chỗ Mộ gia kia sao? Hẳn là chủ động đi tới!”
“Ngươi nhìn xem nàng ta bộ dáng mặt mày mỉm cười thì biết, chẳng qua là nam tử áo hồng kia hình như là nam nhân của Mộ Chỉ Ly mà, sao biến thành như vậy?”
“Nam tử kia diễm phúc không tệ, khó có nam tử nào mặc đồ đỏ mà lại có mị lực đặc biệt như vậy? Hôm nào đó ta cũng phải mặc thử một chút!”
“Không biết nam tử mặc áo hồng này đến tột cùng là thích người nào ta!”
…..
Từng câu từng tiếng đàm luận chui vào trong tai đám người Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Mộ Chỉ Ly như cũ treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cái này….” Hàn Như Liệt do dự đứng lên.
Vương Nhược Linh khẩn trương nhìn Hàn Như Liệt, lần nữa nói: “Nhiều người ở đây thật sự là không tiện nói chuyện, Hàn công tử chẳng lẽ còn sợ tiểu nữ tử đối với người làm những chuyện gì đó sao?”
Nghe vậy, Hàn Như Liệt cũng là cười một tiếng, nhún nhún vai nói: “Cái này không phải ta có thể quyết định, trước phải hỏi qua ý kiến của nương tử ta mới được.”
Lúc này, Hàn Như Liệt thuận tay lôi lôi kéo kéo, liền đem Chỉ Ly đang ngồi bên cạnh kéo đến trên người mình, trực tiếp ngồi trên đùi hắn!
Biến cố đột nhiên khiến cho mọi người kinh ngạc, sao mà bá đạo, trực tiếp tuyên bố điểm này, Mộ Chỉ Ly cũng không nghĩ tới Hàn Như Liệt sẽ làm như vậy, ngồi ở trên đùi hắn cảm thấy rất là không quen, mà lại còn thấy được bộ dáng muốn cười trộm của Mộ Tử Hạm.
“Nương tử, nàng có đồng ý không?” Hàn Như Liệt cúi đầu nhìn Mộ Chỉ Ly trong ngực, đáy mắt đều là nụ cười, nàng không phải là muốn nhìn náo nhiệt sao, như này chắc là đủ náo nhiệt đi!
Mộ Chỉ Ly cũng biết Hàn Như Liệt làm vậy là cố ý, chuyển ánh mắt sang nhìn vẻ mặt lấp lóe xanh trắng của Vương Nhược Linh, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghĩ ra một kế, hai tay choàng lên cổ Hàn Như Liệt, lười biếng, ôn nhu nói: “Tướng công, nàng ấy lớn lên có đẹp không?”
“Không có đẹp như nương tử.” Hàn Như Liệt lập tức lên tiếng nói, bất quá hắn cũng mừng thầm trong lòng, Chỉ Li gọi hắn là tướng công rồi, ha ha! Giờ khắc này hắn cảm thấy Vương Nhược Linh cũng không có đáng ghét như vậy, nếu không phải vì nàng, Chỉ Li cũng không thể gọi mình là tướng công đâu!
“Vậy chàng thích nàng ta sao?”
“Không thích.”
“Vậy sao còn phải cùng nàng ta nói chuyện?”
Nghe vậy, Hàn Như Liệt vẻ mặt vô tội nhìn Vương Nhược Linh: “Nương tử ta không thích, ngươi đã hiểu chưa?” Trong lời nói không có chút nào thương hương tiếc ngọc, cho tới cuối cùng hắn cũng không có muốn nhìn Vương Nhược Linh một cái, thật sự là không biết tự lượng sức mình chút nào.
Vương Nhược Linh lẳng lặng đứng ở nơi đó bị hai người một xướng một họa cười nhạo, vốn là nở nụ cười giờ đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một trận hồng một trận trắng, bên tai đầy rẫy tiếng cười nhạo của mọi người, nàng không nghĩ tới Hàn Như Liệt tuyệt không động tâm, điều này sao có thể?
“Vương Nhược Linh này mặt coi như là ném đi được rồi!”
“Chủ động đưa tới cửa cũng không ai muốn, ha ha! Lúc trước cầu hôn nàng, nàng còn nhìn ta không thuận mắt, ta xem nàng bây giờ còn có tư cách gì mà sĩ diện!”
“Ở trước mặt đệ nhất mỹ nữ, nàng căn bản cũng không có tư cách, còn đi tới để tự rước lấy nhục, làm sao ngay cả bản thân cũng không tự biết, thật là đáng buồn!”
…..
Từng tiếng nói móc cùng giễu cợt bén nhọn đem khí lực trên người Vương Nhược Linh hút ra từng chút một, hai chân giống như gắn chì căn bản không cách nào đi lại, thậm chí nàng cũng không biết làm cách nào để đi, nàng nên đối mặt với mọi người như thế nào!
Lập tức cũng là tức giận nói: “Ngươi tại sao không thích ta? Ta đến tột cùng kém hơn nàng ở chỗ nào? Hơn một năm trước ngươi cự tuyệt ta, hiện tại ngươi vẫn cự tuyệt ta! Nàng ta nhìn qua lạnh như băng thì có cái gì tốt!” Tiếng gầm thét như bị bệnh tâm thần từ trong miệng Vương Nhược Linh truyền ra, còn mang theo một chút mùi vị tuyệt vọng.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Chỉ Ly trở nên rét lạnh, nàng lạnh như băng thì có cái gì tốt?
Song, không đợi Mộ Chỉ Ly nói chuyện, Hàn Như Liệt đã lên tiếng nói: “Nàng bất kì điều gì cũng tốt hơn so với ngươi, ngươi cùng nàng không thể so sánh. Là hành động của ngươi chà đạp chính ngươi, đừng trách người khác.”
Ít nhất, tuyệt đối Chỉ Ly sẽ không làm chuyện như vậy, nàng vĩnh viễn có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh được!
Nghe được lời Hàn Như Liệt, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng ánh lên cảm động, chẳng qua trong lòng đang nhớ lại một giọng nói, hình như tính cách của mình là sửa lại rồi?
Mộ Kình Lệ vỗ đùi cười nói: “Tự rước lấy nhục, Vương gia quả nhiên đều bại hoại!”
“Ngươi!” Thiên Lực trong cơ thể Vương Tĩnh Hoành bắt đầu khởi động, hẳn là có dấu hiệu động thủ.
Thấy thế, Mộ Kình Lệ cũng không sợ chút nào, Thiên Lực mênh mông trong cơ thể trước tiên chính là chuyển động: “Ngươi nếu muốn động thủ, ta cũng không sợ ngươi!”
Thanh phù viện.
Bởi vì hôm nay có mấy trận tỉ thí tiến vào trạng thái gay cấn, song phương giằng co chẳng được, thời gian này cũng bị kéo dài rất nhiều, cho nên vòng tỷ thí tiếp theo lại đổi sang ngày mai.
“Nương tử, hôm nay nàng đã gọi ta là tướng công nha.” Hàn Như Liệt khuôn mặt tươi cười, chuyện này hắn để ý vô cùng.
Cho tới này, Chỉ Ly đối với phương diện biểu hiện tình cảm cũng không rõ ràng hoặc chủ động, cho nên có một chút tiến bộ như vậy, hắn cũng cảm thấy rất là vui vẻ!
“Ừ? Thì sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, nàng mặc dù nghe Hàn Như Liệt gọi là nương tử đã thành thói quen, nhưng là từ tướng công này nàng cũng chưa từng gọi qua, nàng vẫn cho rằng từ này khó có thể gọi ra khỏi miệng, chẳng qua là hôm nay lúc gọi ra khỏi miệng thấy thật cũng không phải khó gọi như vậy.
Hàn Như Liệt vòng tay ở bên eo nhỏ nhắn của Mộ Chỉ Ly, ở bên tai nhẹ giọng nói: “Nương tử, nàng gọi thêm lần nữa có được không?”
“Không được.”
“Một lần thôi”
Đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị ngẩng đầu nói không được lần nữa, đột nhiên nhớ tới hôm nay Vương Nhược Linh nói câu nói kia: ‘nàng lạnh như băng thì có cái gì tốt’. Những lời này nàng tới bây giờ vẫn không thể quên, có lẽ là vì nàng ta nói đúng sự thật.
Biểu hiện của mình thật sự là có chút lạnh như băng, trước kia nàng cũng không phải là như vậy, chẳng qua là sau khi tiếp thu trí nhớ của Mộ Chỉ Ly, tình người ấm lạnh làm cho tính cách của nàng xảy ra biến chuyển không nhỏ, ngay cả tin tưởng một người cũng không có dễ dàng như vậy, luôn là tràn đầy phòng bị, cho nên mới lộ ra vẻ ngoài lạnh như băng.
Song, Hàn Như Liệt bên cạnh chính mình hiển nhiên không phải là người ngoài, nàng không nên dùng thái độ như vậy mà đối đãi hắn, giống như thời điểm mình và hắn ở cùng nhau hắn luôn nhiệt tình như vậy, mà tính cách mình thì lãnh đạm liệu có trong lúc lơ đãng làm tổn thương hắn ?
Hàn Như Liệt thấy Mộ Chỉ Ly một hồi lâu cũng không nói chuyện, còn tưởng rằng nàng mất hứng, vội nói: “Ta nói giỡn, không nói thì không nói không sao cả!”
“Tướng công” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, xoay người lại đối diện Hàn Như Liệt, hai tay choàng lên cổ hắn, sóng mắt lưu chuyển nhưng không che dấu được nhu ý trong đáy mắt nàng.
“Nương tử” Hàn Như Liệt cũng là phát hiện Mộ Chỉ Ly dường như có chút biến hóa nhỏ? Bất quá tia biến hóa này lại không phải là không tốt, không khỏi lại hôn lên trán Mộ Chỉ Ly.
Cánh môi của hắn đúng là cực nóng, mang theo nồng đậm cảm giác nóng bỏng, giống như tính cách của hắn, hơi tiếp xúc quá một chút, mềm nhẹ êm ái dường như sợ làm tổn thương nàng, để lại trong lòng Mộ Chỉ Ly kí ức nóng bỏng.
Hàn Như Liệt rất khẩn trương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, hắn thậm chí lo lắng Chỉ Ly sẽ cự tuyệt, trở nên tức giận, hắn xoay người, nhưng để cho hắn không ngờ tới chính là Chỉ Ly thế nhưng an tĩnh tựa trong ngực mình.
“Hôm nay Vương Nhược Linh nói ta lạnh như băng.” Thanh âm Mộ Chỉ Ly rất nhẹ rất nhạt, nhưng mang theo tia sầu bi.
Nghe vây, Hàn Như Liệt vội nói: “Đừng nghe nàng ta nói càn, nàng rất tốt, nàng tốt nhất.” Tăng thêm lực đạo trong tay, đem Mộ Chỉ Ly ôm chặt hơn một chút, hắn không nghĩ tới Chỉ Ly thế nhưng vì câu nói này mà để ý.
Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Nàng nói rất đúng, thật sự ta là như vậy, sau này ta sẽ đổi, ta biết chàng tốt với ta, bất luận ta như thế nào chàng cũng sẽ không để ý, nhưng là tâm tình của ta cũng giống như vậy, ta nguyện ý vì chàng mà thay đổi, cũng không phải là chỉ có chàng vì ta mà thay đổi.” Nói đến đây, Mộ Chỉ Ly cảm thấy đầu mũi ê ẩm.
Nàng biết Hàn Như Liệt thay đổi bao nhiêu, từng chút từng chút nàng cũng rất rõ ràng, nàng cũng không phải là không cảm nhận được, trong lòng có một tia vui sướng, mình sao mà may mắn, có thể ở trong biển người mênh mông tìm được hắn!
Từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gấm đưa cho Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Nương tử, đây là?”
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Chàng nhìn xem thì sẽ biết.” Lúc đó ở thành Ngải Y nàng đã đổi Tử Tâm Chướng đan lấy Thất Bảo Thanh Hồn đan, bởi vì đủ loại chuyện trì hoãn cho nên đến bây giờ mới trao cho hắn.
Mở ra hộp gấm, mùi thuốc nồng nặc từ trong đó truyền ra, Hàn Như Liệt trên mặt tuôn ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nói : “Đây là Thất Bảo Thanh Hồn đan?”
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Lúc đầu ở hội trao đổi ta đã chú ý tới, nghĩ là vật này đối với chàng chắc sẽ hữu dụng.” Có một số thứ mang cho người bên cạnh dùng so với để cho mình dùng càng cảm thấy thỏa mãn hơn?
“Tử Tâm Chướng đan, nương tử nàng là cầm Tử Tâm Chướng đan đi đổi? Ta đây không thể nhận.” Hàn Như Liệt hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại đổi lại, lúc đầu cũng đã đổi rồi, nghĩ tới đây, Hàn Như Liệt chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tâm sự.
“Của chàng chính là của ta, nếu là đổi lại ta cần phải nói, cũng giống như cách chàng làm vậy. Cầm lấy, nếu không nương tử ta sẽ tức giận!” Mộ Chỉ Ly đem hộp gấm nhét vào trong tay Hàn Như Liệt…
Một đêm này, khoảng cách giữa hai tâm hồn lần nữa gần nhau không ít, ít nhất bọn họ cũng đều biết đối phương vì mình mà thay đổi, cũng không phải chỉ có một người bỏ ra!
Ngày thứ hai.
Thành La Thiên truyền ra một cái tin, Vương gia Vương Nhược Linh tự sát!
Hôm qua Vương Nhược Linh về đến nhà, giống như người mất hồn, liền đem mình nhốt lại trong phòng, bọn họ đều cho rằng Vương Nhược Linh muốn im lặng một mình không muốn gặp người, cho nên cũng không ai quấy rầy, song hôm nay hạ nhân gõ cửa cũng không ai trả lời, cuối cùng cũng là phát hiện Vương Nhược Linh đã chết ở trong phòng, không có chút động tĩnh gì.
Chắc bởi vì hôm qua ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, cả người lâm vào trong tuyệt vọng, đúng là, đổi lại những người khác sợ là cũng chịu không được, huống chi nàng còn là một nữ tử.
Tất cả mọi người đều biết Vương Nhược Linh làm như vậy là bởi vì hai người Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt, mà ân oán giữa Vương gia và Mộ gia cũng sâu hơn mấy phần, Vương gia trước sau một trai một gái đều là chết ở trong tay Mộ Chỉ Ly, mặc dù Vương Nhược Linh đúng là tự sát, nhưng là cùng Mộ Chỉ Ly có liên hệ trực tiếp!
Mộ Chỉ Ly lúc nghe thấy tin tức kia cũng không có chút nào đắc ý, ngay từ lúc trước nàng cũng đã dự liệu được rồi, hiển nhiên lấy tính tình Vương Nhược Linh sẽ không chịu được điểm này, đáy mắt cũng hiện lên ý trào phúng, nàng lúc ban đầu bị nói móc giễu cợt so với thế này còn nhiều hơn! Chẳng qua là bây giờ nàng vẫn còn đang đứng ở chỗ này, loại chuyện này chỉ có thể tự trách chính mình thôi.
Đương nhiên Hàn Như Liệt là càng thêm không để ý, trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Mộ Chỉ Ly, người ngoài trong mắt hắn cái gì cũng không phải!
Những thời đàm tiếu trong thành La Thiên cũng không ảnh hưởng gì tới hai đại nhân vật chính, áy náy hay gì đó vân vân cũng chưa từng xuất hiện trên người bọn họ, vẫn là khuôn mặt mỉm cười như cũ lên đường tới địa điểm tỷ thí.
Trải qua tỷ thí hôm qua, sáu mươi người chỉ còn lại có ba mươi người, ngày hôm nay hoàn toàn là để chọn lựa năm người có tư cách dự thi kia.
Sau khi tới địa điểm, tuyển thủ tranh tài hôm nay mặc dù bớt đi một nửa, nhưng người xem không giảm mà lại tăng, bọn họ cũng đều rõ tỷ thí càng về sau sẽ càng đặc sắc! Tin tức về Vương Nhược Linh truyền đi rất mau, người Mộ gia tự nhiên tất cả đều biết, thời điểm bọn hắn nhìn thấy người Vương gia, trên mặt cũng là ý cười trào phúng như có như không.
Vương Tĩnh Hoành nhìn về phía Mộ Chỉ Ly ánh mắt lại càng đầy oán độc, tựa hồ hận không thể đem Mộ Chỉ Ly rút gân tróc cốt! Đối với lần này, Mộ Chỉ Ly căn bản là biết nhưng mặc kệ, ân oán giữa mình và Vương gia đã tới mức không chết không thôi, đã như vậy, mình cũng phải tìm một cơ hội giải quyết hoàn toàn phiền toái này!