Quyển 2 - Chương 43: UY PHONG
Bởi vì thiết cầu của nam tử kia phát ra tiếng vang cùng với Phương thức tỷ thí của hai người dẫn tới Lyễu không ít người chú ý, đều đem ánh mắt chăm chú nhìn trên người bọn hắn , tình huống tỷ thí bực này quả thật hiếm thấy.
Mộ chí Cương cơ hồ là bị ép nghiêng về một phía trạng thái nhưng cũng không khiến người khác xem nhẹ, bởi vì trên trận tỷ võ kia truyền ra từng trận năng lượng gió lốc khiến cho bọn họ cảm nhận được kình khí với lực lượng mãnh vô cùng, đổi lại là bọn họ, sợ là cũng khó mà ngăn cản.
Ở trong tình huống thế này, tỷ thí cũng không có kéo dài bao lâu, cuối cùng tất nhiên là Mộ chí Cương bị bại trận mà kết thúc, nhưng mà sau khi chấm dứt trận đấu nam tử kia cũng không có lộ ra vẻ thắng lợi, ngược lại xấu hổ sờ sờ đầu Mộ chí Cương nói: “Thật ngại quá, không có làm bị thương ngươi chứ?”
Nhìn thấy một màn này, Mộ chí Cương cũng hoàn toàn bất đắc dĩ rồi, nhưng buồn bực trong lòng cũng là giảm bớt mấy phần.
Nhìn nam tử kia thu hồi thiết cầu, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhếch lên độ cung, Cao Chí Thanh này thật thú vị, lúc tỷ thí là một bộ dáng hung thần ác sát, giống như hận không được đem đối Phương xé thành mảnh nhỏ, sau khi kết thúc trận đấu lại là một người đàng hoàng triệt triệt để để, nhưng nhìn bộ dáng thật thà kia cũng không phải là giả vờ, khiến cho người ta nghĩ giận chó đánh mèo đều không thể giận chó đánh mèo được.
Dù sao khi dễ người đàng hoàng, loại mang tiếng quả thật không dễ nghe a.
Đang lúc này, Mộ chí Cương cũng đi trở về ngồi bên cạnh Mộ Chỉ Ly , nhìn về phía kia mọi người ở trên đài tỷ võ vẫn tỷ thí như cũ, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tức giận không cam lòng và buồn bực.
“Chí Cương ca, nghĩ thoáng một chút, cho dù con đường này đi không được, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, thì cũng có đường khác để đi.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng an ủi
Có thể đi tới nơi này, mỗi người đều có mong muốn, nhưng cứ thế mà bị loại bỏ tất nhiên là rất không cam lòng, chẳng qua là thực tế là tàn khốc như vậy, Mộ chí Cương cần phải mở rộng lòng hơn, nếu không đối với tương lai tu luyện của hắn cũng không phải là một chuyện tốt.
Nghe vậy, Mộ chí Cương cũng là khẽ gật đầu: ” Nam tử mới vừa rồi cùng ta giao thủ thực lực rất mạnh, vũ khí cũng rất đặc thù, có lẽ hắn sẽ đạt được thứ hạng tốt, ngươi cũng phải chú ý nhiều một chút.”
“Ta sẽ, lúc các ngươi giao thủ thì có cảm giác gì?”
“Sức lực của hắn lớn vô cùng, cộng thêm thiết cầu kia chính là vũ khí công kích Dựa vào sức mạnh nên thật sự là thích hợp vô cùng, lúc giao thủ chỉ cảm thấy từng đợt sức lực bài sơn đảo hải hướng ta đánh tới, mà ta thì không có lực lượng như vậy, cho nên chỉ có thể khó khăn mà chống đỡ được, động tác của hắn không ngừng chút nào, điều này cũng làm cho ta không có không gian đánh trả. . . . . .” Nói đến đây, Mộ chí Cương cảm thấy có chút ít thất bại, ngay cả công phu của mình còn không có thi triển ra thì đã thất bại, loại cảm giác có lòng mà không có sức này không người nào có thể cam lòng cả.
“Thì ra thế” so với suy đoán của nàng thì không sai, nam tử này sở trường là tấn công đối Phương ở khoản cách ngắn a.
Mặc dù số lượng hai trăm người là rất nhiều, nhưng mà tỷ thí của một vòng tiêu tốn không được bao nhiêu thời gian, khi Mộ chí Cương lui về chỗ ngồi không bao lâu thì tỷ thí vòng một cũng đã kết thúc, Tô Dự hoàn toàn xứng đáng là nhân vật thiên tài của Tô gia, vòng thứ nhất vững vàng chiến thắng đối thủ, có cơ hội lên cấp.
Ván này tuy thắng lợi, nhưng trên mặt Tô Dự cũng chỉ có nụ cười nhẹ, tuy nói đây chỉ là vừa mới bắt đầu đánh một trận, nhưng là có thể đắc thắng cũng chứng minh thực lực của hắn không tầm thường.
“Chúc mừng, Tô huynh.” Mộ Chỉ Ly cười nói, đối với Tô Dự nàng không có ác cảm, cho nên Tô Dự lấy được thắng lợi nàng cũng thật lòng chúc mừng, dù sao nơi này đối thủ cạnh tranh đã nhiều như thế, thực lực của La Thiên thành bọn họ mạnh một chút vẫn tốt hơn.
Nghe vậy, Tô Dự cũng ôm quyền cười nói: “Chê cười, Chỉ Ly ngươi sẽ phải lập tức ra sân rồi, nhưng ma ta tin tưởng lấy thực lực của ngươi tự nhiên sẽ không có chút vấn đề nào.”
Lời này là Tô Dự cũng thật lòng nói ra, thực lực của hắn cùng Vương Thiên kỳ không phân cao thấp, nếu như cùng Vương Thiên kỳ giao thủ hắn cũng không có nắm chắc mình có thể chiến thắng, mà lần đó hắn tận mắt nhìn thấy Chỉ Ly ở trong thời gian nhanh nhất đã hoàn toàn đem Vương Thiên kỳ đánh bại, chênh lệch ở giữa hai người không cần nói cũng biết.
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, không nói gì.
Đợi đến khi nghe tín hiệu chỉ thị, Mộ Chỉ Ly liền đi lên đài tỷ võ, độ lớn nhỏ của đài tỷ võ này so sánh với đài tỷ võ ở La Thiên thành thì lớn hơn nhiều, bất luận là kích thước hay là chất liệu gỗ cũng không thể so sánh.
Hai người chạm mặt mà đứng, đều là hai người thiên chi kiêu nữ nên chỉ nhìn nhau , không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh đứng nhìn, nhưng khí thế lại nhàn nhạt từ trên người hai người phát ra.
“Tỷ thí bắt đầu.”
Lời vừa nói ra, không khí giữa hai người đột nhiên biến đổi, không hề bình thản giống như lúc trước nữa, có lẽ ở nơi khác bọn họ có thể làm bằng hữu, nhưng là ở chỗ này bọn họ là đối thủ, ai cũng không muốn con đường mình khắc khổ tu luyện lâu như vậy phải dừng lại ở chỗ này.
Hứa Phương Lôi hành động đầu tiên, tay vừa chuyển động thì một thanh trường kiếm màu bạc liền rơi vào trong tay của nàng, thiên lực giống như thủy triều bắt đầu khởi động, khí thế của nó cũng theo tốc độ cực nhanh tăng lên.
Khí thế vẫn không ngừng lên, Tiên Thiên cảnh giới, Toàn Thiên cảnh. . . . . . cho đến Ngự Thiên cảnh đỉnh lúc này mới dừng lại.
Khí thế cường đại này cũng đưa tới sự chú ý của không ít người, phải biết rằng Lăng Thiên cảnh đỉnh đã là thực lực cực kỳ cao cường để tồn tại trong đám người bọn hắn. Rất nhiều tuyển thủ thành trì nhỏ tu vi cũng chỉ là Toàn Thiên cảnh, mà chỉ có những Đại Thành trì mới có thể xuất hiện cao thủ Ngự Thiên cảnh, về phần cao thủ Ngự Thiên cảnh đỉnh tất nhiên không cần nói nhiều lời.
Chỉ cảm nhận được khí tức này, rất nhiều người đã phán định cuộc tỷ thí này Mộ Chỉ Ly phải thua không thể nghi ngờ, người tới từ một thành nhỏ trì làm sao có thể so sánh được, thực lực của nàng cường thịnh cỡ nào cũng không thể mạnh hơn so với Ngự Thiên Cảnh.
Ngay cả vị Giang Nhụy của Khâu Lũy Thành lúc trước ác lời ác tiếng đối với Mộ Chỉ Ly cũng bĩu môi, có chút đáng tiếc nói: “Vốn còn muốn tự mình ở trên đài tỷ võ đánh bại nàng, bây giờ xem ra không cần ta xuất thủ cũng đã có người xuất thủ giải quyết.”
Không có chuyện gì, đợi chốc lát chúng ta hảo hảo đi chế ngạo nàng một phen, người thất bại cũng sẽ không có người đồng tình .”
“Ha ha”
. . . . . .
Mặc dù tất cả mọi người đều cho là như vậy, nhưng thân là vai chính trong đó Hứa Phương Lôi thì không nghĩ như vậy, thời gian nàng cùng Mộ Chỉ Ly tiếp xúc mặc dù rất ngắn, nhưng nàng có thể từ trên người nàng ấy cảm nhận được một luồng hơi thở đủ để uy hiếp mình, nàng ấy tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Nhất là phương thức nàng đối nhân xử thế, bộ dáng không thèm để ý chút nào kia chỉ có hai cách giải thích, thứ nhất, giống như lời mọi người nói nàng căn bản cũng không có bản lãnh gì, đối đáp với cuộc tranh phong ở Khâu Lũy Thành chỉ vì mặt mũi thôi.
Thứ hai chính là nàng có đầy đủ thực lực mạnh, cho nên mới không sợ Khâu Lũy Thành. Giữa hai người này, Hứa Phương Lôi không ngoài dự tính tin tưởng Mộ Chỉ Ly là thuộc về loại thứ hai.
Cũng vì vậy, trận này nàng lên liền đề cao trăm phần trăm tinh thần, nàng không hy vọng đối thủ của mình là Mộ Chỉ Ly, chẳng qua hiện tại đã không có sự lựa chọn khác rồi, cho nên nàng chỉ phải dùng hết sức.
So sánh với Hứa Phương Lôi khí thế kinh người, thì Mộ Chỉ Ly cũng rất là đê điều, cả người hơi thở thu liễm như cũ, làm cho không người nào có thể điều tra được thực lực của nàng.
Hứa Phương Lôi một bước hướng phía trước phóng tới, thiên lực trong cơ thể kia giờ phút này cũng là phô thiên cái địa, tịch quyển mà đến.
“Ngân quang chém.”
Hứa Phương Lôi quát to một tiếng, thiên lực mênh mông kia toàn bộ tập trung vào Ngân Kiếm trong tay, trong khoảng thời gian ngắn một đạo kiếm quang màu bạc được tạo thành không ngừng phóng lớn, phảng phất như muốn đem Ngân Kiếm trong tay thổi lớn hơn mấy chục lần, kiếm quang sắc bén chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho lòng người phát rét.
“Soạt”
Ngân Kiếm cô đọng lại, trực tiếp mang theo kiếm khí cực kỳ sắc bén bá đạo gào thét bắn ra, hướng trước ngực Mộ Chỉ Ly thẳng tắp đâm tới, sóng cường hãn chấn động, một kiếm đủ để đoạn tuyệt đường sống của cao thủ Ngự Thiên cảnh.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly nở nụ cười lạnh, bàn tay đổi hướng, song chưởng bỗng hóa thành bàn tay màu trắng to khổng lồ khoản mấy trượng, cái này hoàn toàn là do thiên lực mà tạo thành, thiên lực mịt mờ và cường đại chuyển động cũng là từ trên song chưởng nơi này mơ hồ truyền ra, đang lúc mọi người chăm chú nhìn, nàng không có ý tránh né chút nào, mà là thẳng hướng Ngân Kiếm đang phát sáng nghênh đón. Không như dự liệu của mọi người, không có tiếng nổ nào truyền đến, nhưng lại có một màn để cho bọn họ thấy cực kỳ khiếp sợ, Mộ Chỉ Ly kia dùng song chưởng khổng lồ trực tiếp đem Ngân Kiếm kia kẹp ở giữa, khiến nó không thể động đậy.
Hứa Phương Lôi liền dùng hết toàn lực, ngay cả sắc mặt cũng đỏ lên nhưng vẫn như cũ, không có cách nào làm cho Ngân Kiếm kia tiến về phía trước một chút.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nếu còn cho là thực lực của Mộ Chỉ Ly không bằng Hứa Phương Lôi thì chính là kẻ ngu rồi. Từ nơi phát ra thủ ấn đã có thể nhìn ra, thực lực của Mộ Chỉ Ly không kém Hứa Phương Lôi chút nào.
Thậm chí so sánh với Hứa Phương Lôi còn mạnh hơn, bởi vì Hứa Phương Lôi vận dụng vũ kỹ, mà Mộ Chỉ Ly thì không có.
Lúc này, khóe miệng của Mộ Chỉ Ly đã nhếch lên một đường cong mờ, song chưởng hóa thành đao, bay thẳng đến Ngân Kiếm kia chém xuống.
“Keng.” Thanh âm kim loại va chạm vang lên, tiếng vọng thật lâu ở trên đài tỷ võ, song chưởng xuất ra từ Mộ Chỉ Ly mang theo sức mạnh có tính áp đảo, vẫn còn khiến cho mọi người kinh ngạc thì trong nháy mắt đã trực tiếp đem Ngân Kiếm cực kỳ cường hãn kia bẻ gảy đi.
Một chiêu bị Mộ Chỉ Ly hoàn toàn ngăn cản lại, Hứa Phương Lôi phải lui mấy bước về phía sau, lúc này khó khăn lắm mới đứng vững, vẻ mặt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly rất ngạc nhiên, trong lần giao thủ này nàng cảm nhận được thiên lực của Mộ Chỉ Ly so với mình còn muốn hùng hậu hơn. Chẳng lẽ là Lăng Thiên cảnh? Song Mộ Chỉ Ly cũng không có cho Hứa Phương Lôi bất kỳ thời gian nghỉ ngơi, thân hình hướng Hứa Phương Lôi nhanh chóng lướt đến, mà Thiên lực kia cũng tại lúc này nhanh chóng dâng lên .
Mỗi một quả đấm mang theo lực đạo cường hãn hướng Hứa Phương Lôi đánh tới, có lẽ là bị nam tử bạo lực kiaảnh hưởng, Mộ Chỉ Ly cảm thấy tỷ thí như vậy tựa hồ càng thêm sướng khoái, cho nên cũng chọn lựa phương thức như vậy.
“Rầm rầm rầm” thanh âm quả đấm nối đuôi nhau không ngừng truyền đến, trong thời gian thật ngắn, hai người cũng đã đấu trên trăm quyền, sau lúc lâu mới nhanh chóng tách ra.
Trên đài cao, Hiên Viên Long đã đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy Thiên lực kia hiện lên màu trắng nhũ, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Hẳn là Hỗn Độn Thiên lực sao?”
Hai vị hoàng tử bên cạnh cũng nghe được lời này, Lục hoàng tử vui vẻ nói: “Quả thật như thế, lúc trước chẳng qua là nghe nói thôi, không nghĩ tới hôm nay được tận mắt nhìn thấy, nghe nói Hỗn Độn Thiên lực là một loại Thiên lực cường đại nhất trong tất cả các loại thiên lực a.”
Ngũ hoàng tử nghe vậy cũng nhìn một chút, nhưng trên mặt cũng không có lộ ra chút sắc mặt nào, khinh thường nói: “Hỗn Độn Thiên lực thì như thế nào, chỉ là đối mặt với một gã Ngự Thiên cảnh đỉnh đã đấu lâu như thế, Hỗn Độn Thiên lực cho nàng cũng sẽ thành nát bét.”
Lục hoàng tử không khỏi nhíu mày, hoàng huynh thật tự cho là mình rất cao rồi.
Hiên Viên Long cũng liếc Ngũ hoàng tử một cái: “Thực lực của nàng không chỉ như thế, cũng chưa toàn bộ phát huy ra ngoài đâu.”
“Thật vậy sao?”
Lục hoàng tử còn lên tiếng nói: “Đây cũng là Mộ Chỉ Ly danh tiếng Đại Thịnh hôm qua đó, có đôi khi danh tiếng thái thịnh cũng không phải là một chuyện tốt, nàng tất nhiên là có ý nghĩ của mình, bất quá ta nghĩ cuộc tỷ thí này rất nhanh sẽ kết thúc.”
Đang lúc vẻ mặt Ngũ hoàng tử lộ ra nghi hoặc chuẩn bị chất vấn , thì lại thấy Hiên Viên Long hài lòng gật đầu, lập tức cũng là liếc Lục hoàng tử một cái không nói gì nữa.
“Thống khoái.” Mộ Chỉ Ly cười nói, quả nhiên không ngoài suy đoán của nàng, đánh với địch quân như vậy kiểu đúng là cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Hứa Phương Lôi nhìn thấy một màn này, khóe miệng không ngừng co quắp, nàng ta đánh thống khoái, còn mình thì bị thảm, bị chút nội thương nghiêm trọng, bởi vì cũng họ không phải dùng quả đấm đấu nhanh đơn giản, mà đây đây chính là xen lẫn Thiên lực vào a.
Nhất là nàng cảm nhận được quả đấm cứng rắn như sắt của Mộ Chỉ Ly, phảng phất như đá tảng lại gần như cuồng nhiệt đánh xuống dưới mà không có chút nào cảm giác đau đớn, cổ quái nhất là thiên lực của Mộ Chỉ Ly, so với Thiên lực của nàng thì không giống nhau, Thiên lực của mình vốn có thuộc tính kim loại là thiên lực có lực công kích mạnh nhất, nhưng lại tấn công không được Thiên lực màu trắng của nàng.
Đây tột cùng là loại Thiên lực gì? Tựa hồ thiên lực của mình sau khi tiếp với thiên lực của nàng, thì có cảm giác sự sắc bén đều bị hóa giải vậy. Mọi người nhìn Mộ Chỉ Ly mà nói không ra lời, bọn họ cũng đã nhìn ra sự khác biệt ở bên trong, Hứa Phương Lôi căn bản là không phải là đối thủ của Mộ Chỉ Ly, chẳng qua là Mộ Chỉ Ly không ngừng công kích nàng, khiến cho nàng không ngừng chống đỡ mà thôi, một màn này cũng giống như nam tử bạo lực lúc trước a.
Nhìn vẻ mặt lộ ra sự cẩn thận của Hứa Phương Lôi, Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói: “Nên kết thúc.”
Trận chiến này nàng đã chiến thời gian đủ lâu, đối với Hứa Phương Lôi nàng có ấn tượng không kém, có thể làm được cũng chính là một bước này.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói những lời này, ánh mắt Hứa Phương Lôi hiện lên sự sửng sốt, cả người chợt căng thẳng , chẳng qua Mộ Chỉ Ly cũng không có cho nàng cơ hội.
” Kiếm pháp Vạn Nguyên Quy Nhất thức thứ hai.”
Bảo kiếm huy vũ trong tay, cũng không phải là Vị Ương kiếm, nếu như ở tình huống này mà cần sử dụng Vị Ương kiếm…, Mộ Chỉ Ly cũng thật sự là quá yếu đi.
Thiên lực màu trắng sữa ngưng tụ thành bảo kiếm , mà bảo kiếm kia từ khiThiên lực bắt đầu khởi động đã khẽ run lên, một kiếm không có quá nhiều biến hóa, nhìn bề ngoài so với một kiếm lúc trước của Hứa Phương Lôi thì kém hơn, nhưng một kiếm này cũng khiến cho lông măng của Hứa Phương Lôi dựng lên, một loại cảm giác lạnh như băng từ trong lòng sinh ra.
Mộ Chỉ Ly dùng một ngón tay ở trên không trung cử động, trường kiếm trực tiếp nhắm hướng Hứa Phương Lôi, kiếm quang ngưng tụ không gì sánh được kia khi cách Hứa Phương Lôi mấy trượng thì nổ tung mà đến, kiếm khí sắc bén, khí lãng cương mãnh giống như biển động, mang theo thái độ không cách nào địch nổi đánh úp về phía Hứa Phương Lôi.
Thấy thế, Hứa Phương Lôi cũng ý thức được, sợ là mình không có năng lực chống lại thế công vô cùng mạnh mẻ này, lập tức chọn đấu pháp phòng thủ.
“Thiên Qúy thuẫn.”
Rất nhanh, một tấm chắn màu vàng xuất hiện ở trước mặt nàng, chỉ thấy Thiên lực màu vàng phảng phất giống như không muốn sống điên cuồng hướng tấm chắn tuôn ra, mà mọi người cũng có thể phát hiện tấm chắn nhìn như vô cùng kiên cường kia ở dưới thế công bén nhọn của Mộ Chỉ Ly đã không ngăn cản được bao lâu, ở trong cuồng phong gió bão hỗn loạn , mặc dù có thiên lực của Hứa Phương Lôi bổ sung, nhưng tấm chắn màu vàng càng ngày càng mờ nhạt.
“Rắc” một tiếng vang lanh lảnh truyền ra, tấm chắn trước mặt Hứa Phương Lôi đã nhanh chóng chuyển sang tái nhợt.
Mộ Chỉ Ly còn đã trực tiếp xoay người nói: “Ngươi thua”
Một vết nứt liền xuất hiện ở trên tấm chắn, sau đó phảng phất như hiệu ứng di truyền, tốc độ tấm chắn kia hiện lên vết nứt càng nhanh, cuối cùng thì ở trong tầm mắt của mọi người mà nổ tung, cả người Hứa Phương Lôi bị bắn ngược ra, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Nàng biết Mộ Chỉ Ly đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải như thế…, thì nàng tuyệt đối sẽ không bị thương đơn giản như hiện tại, Mộ Chỉ Ly lựa chọn ở khoản cách mấy trượng mà nổ tung, không phải là ở trước mặt mình, nếu không sợ là mạng sống của mình cũng không có cơ hội thoát.
Mộ Chỉ Ly trong lúc bị mọi người nhìn soi mói chậm rãi đi ra , mà lúc này không có một người nào dám đối với nàng dâng lên lòng khinh thường, nàng đã dùng thực lực của mình chứng minh hết thảy, cường giả Ngự Thiên cảnh kia đã bị đánh bại, như vậy thực lực của nàng chẳng lẽ đã đạt đến Lăng Thiên cảnh? Thậm chí cao hơn. . . . . .
Mọi người đã không cách nào tưởng tượng, một người đến từ thành trì nhỏ làm sao có thể có tu vi mạnh mẽ như vậy thế ? Để cho những người đến từ Đại Thành trì như bọn họ cũng khó mà tiếp nhận.
Trên mặt Hứa Phương Lôi có chút khổ sở, mình cuối cùng đã thua, thua ở trên tay của nàng ta. Nhưng trong mắt của nàng cũng không có oán hận, có chẳng qua là hâm mộ cùng với quyết tâm tự đáy lòng.
” Mộ Chỉ Ly của La Thiên thành không đơn giản a. Tuổi sợ là còn chưa đến hai mươi, không ngờ có thể đánh bại cường giả Ngự Thiên cảnh, tiềm chất như vậy quả thực kinh người.”
“Ta vốn cho là không có nam tử hồng y kia, thì người La Thiên thành sẽ không có thành tựu, bây giờ nhìn lại cũng không tất cả đều là như thế a.”
“Mới vừa rồi nàng cũng không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn cao chiêu nào, thì thực lực chân chính tất nhiên cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy. Không nghĩ tới thành trì nhỏ lại cũng có thể bồi dưỡng ra được nhân tài như vậy.”
. . . . . .
Nghe mọi người đàm luận, sắc mặt của Giang Nhụy cũng có chút ít khó coi, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly, nói: “Cho dù ngươi có thể đánh bại Hứa Phương Lôi thì như thế nào, thực lực của ta cũng không đơn giản giống như nàng.”
“Trước hết để cho nàng được đắc ý một trận đi, khi nàng gặp phải ngươi lúc đó sẽ biết cái gì mới thật sự là cường giả, ở trước mặt của Giang Nhụy tỷ ngươi, nàng bất quá là chỉ tôm tép nhãi nhép thôi.”
“Mộ Chỉ Ly, chờ coi. Ta nhất định sẽ báo thù thay Tiền Thái Ca, để ngươi trả giá thật nhiều.”
Trên chỗ ngồi, Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được ánh mắt oán độc của Giang Nhụy kia, đem tầm mắt chuyển hướng Giang Nhụy, bởi vì cái gọi là cừu nhân gặp mặt thì hết sức ngắm nghía, tầm mắt hai người đan vào nhau tia lửa bắn ra bốn phía.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly lộ ra một tia cười khẽ, khóe miệng chuyển động nói ra ba chữ.
Mà nhìn thấy ba chữ kia sau, sắc mặt của Giang Nhụy càng thêm âm trầm, bởi vì Mộ Chỉ Ly nói không phải cái gì khác, chỉ là ba chữ: ta đang chờ.
Đây rõ ràng là khiêu khích, hoặc có thể nói nàng ta căn bản cũng không có đem Giang Nhụy nàng để vào trong mắt. Đây là thật thật tại tại khiêu khích, Giang Nhụy chẳng bao giờ bị đối đãi qua như vậy thì làm thế nào chịu được? Đang lúc nàng chuẩn bị đáp lời tàn bạo, thì Mộ Chỉ Ly đã sớm chuyển tầm mắt đi không hề nhìn nàng nữa. . . . . .
Lập tức chỉ có thể hung hăng dậm chân, phát điên trở lại chỗ ngồi nhưng trong lòng thì nổi lên tính toán nhỏ nhặt. . .
Bởi vì thiết cầu của nam tử kia phát ra tiếng vang cùng với Phương thức tỷ thí của hai người dẫn tới Lyễu không ít người chú ý, đều đem ánh mắt chăm chú nhìn trên người bọn hắn , tình huống tỷ thí bực này quả thật hiếm thấy.
Mộ chí Cương cơ hồ là bị ép nghiêng về một phía trạng thái nhưng cũng không khiến người khác xem nhẹ, bởi vì trên trận tỷ võ kia truyền ra từng trận năng lượng gió lốc khiến cho bọn họ cảm nhận được kình khí với lực lượng mãnh vô cùng, đổi lại là bọn họ, sợ là cũng khó mà ngăn cản.
Ở trong tình huống thế này, tỷ thí cũng không có kéo dài bao lâu, cuối cùng tất nhiên là Mộ chí Cương bị bại trận mà kết thúc, nhưng mà sau khi chấm dứt trận đấu nam tử kia cũng không có lộ ra vẻ thắng lợi, ngược lại xấu hổ sờ sờ đầu Mộ chí Cương nói: “Thật ngại quá, không có làm bị thương ngươi chứ?”
Nhìn thấy một màn này, Mộ chí Cương cũng hoàn toàn bất đắc dĩ rồi, nhưng buồn bực trong lòng cũng là giảm bớt mấy phần.
Nhìn nam tử kia thu hồi thiết cầu, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhếch lên độ cung, Cao Chí Thanh này thật thú vị, lúc tỷ thí là một bộ dáng hung thần ác sát, giống như hận không được đem đối Phương xé thành mảnh nhỏ, sau khi kết thúc trận đấu lại là một người đàng hoàng triệt triệt để để, nhưng nhìn bộ dáng thật thà kia cũng không phải là giả vờ, khiến cho người ta nghĩ giận chó đánh mèo đều không thể giận chó đánh mèo được.
Dù sao khi dễ người đàng hoàng, loại mang tiếng quả thật không dễ nghe a.
Đang lúc này, Mộ chí Cương cũng đi trở về ngồi bên cạnh Mộ Chỉ Ly , nhìn về phía kia mọi người ở trên đài tỷ võ vẫn tỷ thí như cũ, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tức giận không cam lòng và buồn bực.
“Chí Cương ca, nghĩ thoáng một chút, cho dù con đường này đi không được, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, thì cũng có đường khác để đi.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng an ủi
Có thể đi tới nơi này, mỗi người đều có mong muốn, nhưng cứ thế mà bị loại bỏ tất nhiên là rất không cam lòng, chẳng qua là thực tế là tàn khốc như vậy, Mộ chí Cương cần phải mở rộng lòng hơn, nếu không đối với tương lai tu luyện của hắn cũng không phải là một chuyện tốt.
Nghe vậy, Mộ chí Cương cũng là khẽ gật đầu: ” Nam tử mới vừa rồi cùng ta giao thủ thực lực rất mạnh, vũ khí cũng rất đặc thù, có lẽ hắn sẽ đạt được thứ hạng tốt, ngươi cũng phải chú ý nhiều một chút.”
“Ta sẽ, lúc các ngươi giao thủ thì có cảm giác gì?”
“Sức lực của hắn lớn vô cùng, cộng thêm thiết cầu kia chính là vũ khí công kích Dựa vào sức mạnh nên thật sự là thích hợp vô cùng, lúc giao thủ chỉ cảm thấy từng đợt sức lực bài sơn đảo hải hướng ta đánh tới, mà ta thì không có lực lượng như vậy, cho nên chỉ có thể khó khăn mà chống đỡ được, động tác của hắn không ngừng chút nào, điều này cũng làm cho ta không có không gian đánh trả. . . . . .” Nói đến đây, Mộ chí Cương cảm thấy có chút ít thất bại, ngay cả công phu của mình còn không có thi triển ra thì đã thất bại, loại cảm giác có lòng mà không có sức này không người nào có thể cam lòng cả.
“Thì ra thế” so với suy đoán của nàng thì không sai, nam tử này sở trường là tấn công đối Phương ở khoản cách ngắn a.
Mặc dù số lượng hai trăm người là rất nhiều, nhưng mà tỷ thí của một vòng tiêu tốn không được bao nhiêu thời gian, khi Mộ chí Cương lui về chỗ ngồi không bao lâu thì tỷ thí vòng một cũng đã kết thúc, Tô Dự hoàn toàn xứng đáng là nhân vật thiên tài của Tô gia, vòng thứ nhất vững vàng chiến thắng đối thủ, có cơ hội lên cấp.
Ván này tuy thắng lợi, nhưng trên mặt Tô Dự cũng chỉ có nụ cười nhẹ, tuy nói đây chỉ là vừa mới bắt đầu đánh một trận, nhưng là có thể đắc thắng cũng chứng minh thực lực của hắn không tầm thường.
“Chúc mừng, Tô huynh.” Mộ Chỉ Ly cười nói, đối với Tô Dự nàng không có ác cảm, cho nên Tô Dự lấy được thắng lợi nàng cũng thật lòng chúc mừng, dù sao nơi này đối thủ cạnh tranh đã nhiều như thế, thực lực của La Thiên thành bọn họ mạnh một chút vẫn tốt hơn.
Nghe vậy, Tô Dự cũng ôm quyền cười nói: “Chê cười, Chỉ Ly ngươi sẽ phải lập tức ra sân rồi, nhưng ma ta tin tưởng lấy thực lực của ngươi tự nhiên sẽ không có chút vấn đề nào.”
Lời này là Tô Dự cũng thật lòng nói ra, thực lực của hắn cùng Vương Thiên kỳ không phân cao thấp, nếu như cùng Vương Thiên kỳ giao thủ hắn cũng không có nắm chắc mình có thể chiến thắng, mà lần đó hắn tận mắt nhìn thấy Chỉ Ly ở trong thời gian nhanh nhất đã hoàn toàn đem Vương Thiên kỳ đánh bại, chênh lệch ở giữa hai người không cần nói cũng biết.
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, không nói gì.
Đợi đến khi nghe tín hiệu chỉ thị, Mộ Chỉ Ly liền đi lên đài tỷ võ, độ lớn nhỏ của đài tỷ võ này so sánh với đài tỷ võ ở La Thiên thành thì lớn hơn nhiều, bất luận là kích thước hay là chất liệu gỗ cũng không thể so sánh.
Hai người chạm mặt mà đứng, đều là hai người thiên chi kiêu nữ nên chỉ nhìn nhau , không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh đứng nhìn, nhưng khí thế lại nhàn nhạt từ trên người hai người phát ra.
“Tỷ thí bắt đầu.”
Lời vừa nói ra, không khí giữa hai người đột nhiên biến đổi, không hề bình thản giống như lúc trước nữa, có lẽ ở nơi khác bọn họ có thể làm bằng hữu, nhưng là ở chỗ này bọn họ là đối thủ, ai cũng không muốn con đường mình khắc khổ tu luyện lâu như vậy phải dừng lại ở chỗ này.
Hứa Phương Lôi hành động đầu tiên, tay vừa chuyển động thì một thanh trường kiếm màu bạc liền rơi vào trong tay của nàng, thiên lực giống như thủy triều bắt đầu khởi động, khí thế của nó cũng theo tốc độ cực nhanh tăng lên.
Khí thế vẫn không ngừng lên, Tiên Thiên cảnh giới, Toàn Thiên cảnh. . . . . . cho đến Ngự Thiên cảnh đỉnh lúc này mới dừng lại.
Khí thế cường đại này cũng đưa tới sự chú ý của không ít người, phải biết rằng Lăng Thiên cảnh đỉnh đã là thực lực cực kỳ cao cường để tồn tại trong đám người bọn hắn. Rất nhiều tuyển thủ thành trì nhỏ tu vi cũng chỉ là Toàn Thiên cảnh, mà chỉ có những Đại Thành trì mới có thể xuất hiện cao thủ Ngự Thiên cảnh, về phần cao thủ Ngự Thiên cảnh đỉnh tất nhiên không cần nói nhiều lời.
Chỉ cảm nhận được khí tức này, rất nhiều người đã phán định cuộc tỷ thí này Mộ Chỉ Ly phải thua không thể nghi ngờ, người tới từ một thành nhỏ trì làm sao có thể so sánh được, thực lực của nàng cường thịnh cỡ nào cũng không thể mạnh hơn so với Ngự Thiên Cảnh.
Ngay cả vị Giang Nhụy của Khâu Lũy Thành lúc trước ác lời ác tiếng đối với Mộ Chỉ Ly cũng bĩu môi, có chút đáng tiếc nói: “Vốn còn muốn tự mình ở trên đài tỷ võ đánh bại nàng, bây giờ xem ra không cần ta xuất thủ cũng đã có người xuất thủ giải quyết.”
Không có chuyện gì, đợi chốc lát chúng ta hảo hảo đi chế ngạo nàng một phen, người thất bại cũng sẽ không có người đồng tình .”
“Ha ha”
. . . . . .
Mặc dù tất cả mọi người đều cho là như vậy, nhưng thân là vai chính trong đó Hứa Phương Lôi thì không nghĩ như vậy, thời gian nàng cùng Mộ Chỉ Ly tiếp xúc mặc dù rất ngắn, nhưng nàng có thể từ trên người nàng ấy cảm nhận được một luồng hơi thở đủ để uy hiếp mình, nàng ấy tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Nhất là phương thức nàng đối nhân xử thế, bộ dáng không thèm để ý chút nào kia chỉ có hai cách giải thích, thứ nhất, giống như lời mọi người nói nàng căn bản cũng không có bản lãnh gì, đối đáp với cuộc tranh phong ở Khâu Lũy Thành chỉ vì mặt mũi thôi.
Thứ hai chính là nàng có đầy đủ thực lực mạnh, cho nên mới không sợ Khâu Lũy Thành. Giữa hai người này, Hứa Phương Lôi không ngoài dự tính tin tưởng Mộ Chỉ Ly là thuộc về loại thứ hai.
Cũng vì vậy, trận này nàng lên liền đề cao trăm phần trăm tinh thần, nàng không hy vọng đối thủ của mình là Mộ Chỉ Ly, chẳng qua hiện tại đã không có sự lựa chọn khác rồi, cho nên nàng chỉ phải dùng hết sức.
So sánh với Hứa Phương Lôi khí thế kinh người, thì Mộ Chỉ Ly cũng rất là đê điều, cả người hơi thở thu liễm như cũ, làm cho không người nào có thể điều tra được thực lực của nàng.
Hứa Phương Lôi một bước hướng phía trước phóng tới, thiên lực trong cơ thể kia giờ phút này cũng là phô thiên cái địa, tịch quyển mà đến.
“Ngân quang chém.”
Hứa Phương Lôi quát to một tiếng, thiên lực mênh mông kia toàn bộ tập trung vào Ngân Kiếm trong tay, trong khoảng thời gian ngắn một đạo kiếm quang màu bạc được tạo thành không ngừng phóng lớn, phảng phất như muốn đem Ngân Kiếm trong tay thổi lớn hơn mấy chục lần, kiếm quang sắc bén chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho lòng người phát rét.
“Soạt”
Ngân Kiếm cô đọng lại, trực tiếp mang theo kiếm khí cực kỳ sắc bén bá đạo gào thét bắn ra, hướng trước ngực Mộ Chỉ Ly thẳng tắp đâm tới, sóng cường hãn chấn động, một kiếm đủ để đoạn tuyệt đường sống của cao thủ Ngự Thiên cảnh.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly nở nụ cười lạnh, bàn tay đổi hướng, song chưởng bỗng hóa thành bàn tay màu trắng to khổng lồ khoản mấy trượng, cái này hoàn toàn là do thiên lực mà tạo thành, thiên lực mịt mờ và cường đại chuyển động cũng là từ trên song chưởng nơi này mơ hồ truyền ra, đang lúc mọi người chăm chú nhìn, nàng không có ý tránh né chút nào, mà là thẳng hướng Ngân Kiếm đang phát sáng nghênh đón. Không như dự liệu của mọi người, không có tiếng nổ nào truyền đến, nhưng lại có một màn để cho bọn họ thấy cực kỳ khiếp sợ, Mộ Chỉ Ly kia dùng song chưởng khổng lồ trực tiếp đem Ngân Kiếm kia kẹp ở giữa, khiến nó không thể động đậy.
Hứa Phương Lôi liền dùng hết toàn lực, ngay cả sắc mặt cũng đỏ lên nhưng vẫn như cũ, không có cách nào làm cho Ngân Kiếm kia tiến về phía trước một chút.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nếu còn cho là thực lực của Mộ Chỉ Ly không bằng Hứa Phương Lôi thì chính là kẻ ngu rồi. Từ nơi phát ra thủ ấn đã có thể nhìn ra, thực lực của Mộ Chỉ Ly không kém Hứa Phương Lôi chút nào.
Thậm chí so sánh với Hứa Phương Lôi còn mạnh hơn, bởi vì Hứa Phương Lôi vận dụng vũ kỹ, mà Mộ Chỉ Ly thì không có.
Lúc này, khóe miệng của Mộ Chỉ Ly đã nhếch lên một đường cong mờ, song chưởng hóa thành đao, bay thẳng đến Ngân Kiếm kia chém xuống.
“Keng.” Thanh âm kim loại va chạm vang lên, tiếng vọng thật lâu ở trên đài tỷ võ, song chưởng xuất ra từ Mộ Chỉ Ly mang theo sức mạnh có tính áp đảo, vẫn còn khiến cho mọi người kinh ngạc thì trong nháy mắt đã trực tiếp đem Ngân Kiếm cực kỳ cường hãn kia bẻ gảy đi.
Một chiêu bị Mộ Chỉ Ly hoàn toàn ngăn cản lại, Hứa Phương Lôi phải lui mấy bước về phía sau, lúc này khó khăn lắm mới đứng vững, vẻ mặt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly rất ngạc nhiên, trong lần giao thủ này nàng cảm nhận được thiên lực của Mộ Chỉ Ly so với mình còn muốn hùng hậu hơn. Chẳng lẽ là Lăng Thiên cảnh? Song Mộ Chỉ Ly cũng không có cho Hứa Phương Lôi bất kỳ thời gian nghỉ ngơi, thân hình hướng Hứa Phương Lôi nhanh chóng lướt đến, mà Thiên lực kia cũng tại lúc này nhanh chóng dâng lên .
Mỗi một quả đấm mang theo lực đạo cường hãn hướng Hứa Phương Lôi đánh tới, có lẽ là bị nam tử bạo lực kiaảnh hưởng, Mộ Chỉ Ly cảm thấy tỷ thí như vậy tựa hồ càng thêm sướng khoái, cho nên cũng chọn lựa phương thức như vậy.
“Rầm rầm rầm” thanh âm quả đấm nối đuôi nhau không ngừng truyền đến, trong thời gian thật ngắn, hai người cũng đã đấu trên trăm quyền, sau lúc lâu mới nhanh chóng tách ra.
Trên đài cao, Hiên Viên Long đã đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy Thiên lực kia hiện lên màu trắng nhũ, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Hẳn là Hỗn Độn Thiên lực sao?”
Hai vị hoàng tử bên cạnh cũng nghe được lời này, Lục hoàng tử vui vẻ nói: “Quả thật như thế, lúc trước chẳng qua là nghe nói thôi, không nghĩ tới hôm nay được tận mắt nhìn thấy, nghe nói Hỗn Độn Thiên lực là một loại Thiên lực cường đại nhất trong tất cả các loại thiên lực a.”
Ngũ hoàng tử nghe vậy cũng nhìn một chút, nhưng trên mặt cũng không có lộ ra chút sắc mặt nào, khinh thường nói: “Hỗn Độn Thiên lực thì như thế nào, chỉ là đối mặt với một gã Ngự Thiên cảnh đỉnh đã đấu lâu như thế, Hỗn Độn Thiên lực cho nàng cũng sẽ thành nát bét.”
Lục hoàng tử không khỏi nhíu mày, hoàng huynh thật tự cho là mình rất cao rồi.
Hiên Viên Long cũng liếc Ngũ hoàng tử một cái: “Thực lực của nàng không chỉ như thế, cũng chưa toàn bộ phát huy ra ngoài đâu.”
“Thật vậy sao?”
Lục hoàng tử còn lên tiếng nói: “Đây cũng là Mộ Chỉ Ly danh tiếng Đại Thịnh hôm qua đó, có đôi khi danh tiếng thái thịnh cũng không phải là một chuyện tốt, nàng tất nhiên là có ý nghĩ của mình, bất quá ta nghĩ cuộc tỷ thí này rất nhanh sẽ kết thúc.”
Đang lúc vẻ mặt Ngũ hoàng tử lộ ra nghi hoặc chuẩn bị chất vấn , thì lại thấy Hiên Viên Long hài lòng gật đầu, lập tức cũng là liếc Lục hoàng tử một cái không nói gì nữa.
“Thống khoái.” Mộ Chỉ Ly cười nói, quả nhiên không ngoài suy đoán của nàng, đánh với địch quân như vậy kiểu đúng là cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Hứa Phương Lôi nhìn thấy một màn này, khóe miệng không ngừng co quắp, nàng ta đánh thống khoái, còn mình thì bị thảm, bị chút nội thương nghiêm trọng, bởi vì cũng họ không phải dùng quả đấm đấu nhanh đơn giản, mà đây đây chính là xen lẫn Thiên lực vào a.
Nhất là nàng cảm nhận được quả đấm cứng rắn như sắt của Mộ Chỉ Ly, phảng phất như đá tảng lại gần như cuồng nhiệt đánh xuống dưới mà không có chút nào cảm giác đau đớn, cổ quái nhất là thiên lực của Mộ Chỉ Ly, so với Thiên lực của nàng thì không giống nhau, Thiên lực của mình vốn có thuộc tính kim loại là thiên lực có lực công kích mạnh nhất, nhưng lại tấn công không được Thiên lực màu trắng của nàng.
Đây tột cùng là loại Thiên lực gì? Tựa hồ thiên lực của mình sau khi tiếp với thiên lực của nàng, thì có cảm giác sự sắc bén đều bị hóa giải vậy. Mọi người nhìn Mộ Chỉ Ly mà nói không ra lời, bọn họ cũng đã nhìn ra sự khác biệt ở bên trong, Hứa Phương Lôi căn bản là không phải là đối thủ của Mộ Chỉ Ly, chẳng qua là Mộ Chỉ Ly không ngừng công kích nàng, khiến cho nàng không ngừng chống đỡ mà thôi, một màn này cũng giống như nam tử bạo lực lúc trước a.
Nhìn vẻ mặt lộ ra sự cẩn thận của Hứa Phương Lôi, Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói: “Nên kết thúc.”
Trận chiến này nàng đã chiến thời gian đủ lâu, đối với Hứa Phương Lôi nàng có ấn tượng không kém, có thể làm được cũng chính là một bước này.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói những lời này, ánh mắt Hứa Phương Lôi hiện lên sự sửng sốt, cả người chợt căng thẳng , chẳng qua Mộ Chỉ Ly cũng không có cho nàng cơ hội.
” Kiếm pháp Vạn Nguyên Quy Nhất thức thứ hai.”
Bảo kiếm huy vũ trong tay, cũng không phải là Vị Ương kiếm, nếu như ở tình huống này mà cần sử dụng Vị Ương kiếm…, Mộ Chỉ Ly cũng thật sự là quá yếu đi.
Thiên lực màu trắng sữa ngưng tụ thành bảo kiếm , mà bảo kiếm kia từ khiThiên lực bắt đầu khởi động đã khẽ run lên, một kiếm không có quá nhiều biến hóa, nhìn bề ngoài so với một kiếm lúc trước của Hứa Phương Lôi thì kém hơn, nhưng một kiếm này cũng khiến cho lông măng của Hứa Phương Lôi dựng lên, một loại cảm giác lạnh như băng từ trong lòng sinh ra.
Mộ Chỉ Ly dùng một ngón tay ở trên không trung cử động, trường kiếm trực tiếp nhắm hướng Hứa Phương Lôi, kiếm quang ngưng tụ không gì sánh được kia khi cách Hứa Phương Lôi mấy trượng thì nổ tung mà đến, kiếm khí sắc bén, khí lãng cương mãnh giống như biển động, mang theo thái độ không cách nào địch nổi đánh úp về phía Hứa Phương Lôi.
Thấy thế, Hứa Phương Lôi cũng ý thức được, sợ là mình không có năng lực chống lại thế công vô cùng mạnh mẻ này, lập tức chọn đấu pháp phòng thủ.
“Thiên Qúy thuẫn.”
Rất nhanh, một tấm chắn màu vàng xuất hiện ở trước mặt nàng, chỉ thấy Thiên lực màu vàng phảng phất giống như không muốn sống điên cuồng hướng tấm chắn tuôn ra, mà mọi người cũng có thể phát hiện tấm chắn nhìn như vô cùng kiên cường kia ở dưới thế công bén nhọn của Mộ Chỉ Ly đã không ngăn cản được bao lâu, ở trong cuồng phong gió bão hỗn loạn , mặc dù có thiên lực của Hứa Phương Lôi bổ sung, nhưng tấm chắn màu vàng càng ngày càng mờ nhạt.
“Rắc” một tiếng vang lanh lảnh truyền ra, tấm chắn trước mặt Hứa Phương Lôi đã nhanh chóng chuyển sang tái nhợt.
Mộ Chỉ Ly còn đã trực tiếp xoay người nói: “Ngươi thua”
Một vết nứt liền xuất hiện ở trên tấm chắn, sau đó phảng phất như hiệu ứng di truyền, tốc độ tấm chắn kia hiện lên vết nứt càng nhanh, cuối cùng thì ở trong tầm mắt của mọi người mà nổ tung, cả người Hứa Phương Lôi bị bắn ngược ra, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Nàng biết Mộ Chỉ Ly đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải như thế…, thì nàng tuyệt đối sẽ không bị thương đơn giản như hiện tại, Mộ Chỉ Ly lựa chọn ở khoản cách mấy trượng mà nổ tung, không phải là ở trước mặt mình, nếu không sợ là mạng sống của mình cũng không có cơ hội thoát.
Mộ Chỉ Ly trong lúc bị mọi người nhìn soi mói chậm rãi đi ra , mà lúc này không có một người nào dám đối với nàng dâng lên lòng khinh thường, nàng đã dùng thực lực của mình chứng minh hết thảy, cường giả Ngự Thiên cảnh kia đã bị đánh bại, như vậy thực lực của nàng chẳng lẽ đã đạt đến Lăng Thiên cảnh? Thậm chí cao hơn. . . . . .
Mọi người đã không cách nào tưởng tượng, một người đến từ thành trì nhỏ làm sao có thể có tu vi mạnh mẽ như vậy thế ? Để cho những người đến từ Đại Thành trì như bọn họ cũng khó mà tiếp nhận.
Trên mặt Hứa Phương Lôi có chút khổ sở, mình cuối cùng đã thua, thua ở trên tay của nàng ta. Nhưng trong mắt của nàng cũng không có oán hận, có chẳng qua là hâm mộ cùng với quyết tâm tự đáy lòng.
” Mộ Chỉ Ly của La Thiên thành không đơn giản a. Tuổi sợ là còn chưa đến hai mươi, không ngờ có thể đánh bại cường giả Ngự Thiên cảnh, tiềm chất như vậy quả thực kinh người.”
“Ta vốn cho là không có nam tử hồng y kia, thì người La Thiên thành sẽ không có thành tựu, bây giờ nhìn lại cũng không tất cả đều là như thế a.”
“Mới vừa rồi nàng cũng không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn cao chiêu nào, thì thực lực chân chính tất nhiên cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy. Không nghĩ tới thành trì nhỏ lại cũng có thể bồi dưỡng ra được nhân tài như vậy.”
. . . . . .
Nghe mọi người đàm luận, sắc mặt của Giang Nhụy cũng có chút ít khó coi, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly, nói: “Cho dù ngươi có thể đánh bại Hứa Phương Lôi thì như thế nào, thực lực của ta cũng không đơn giản giống như nàng.”
“Trước hết để cho nàng được đắc ý một trận đi, khi nàng gặp phải ngươi lúc đó sẽ biết cái gì mới thật sự là cường giả, ở trước mặt của Giang Nhụy tỷ ngươi, nàng bất quá là chỉ tôm tép nhãi nhép thôi.”
“Mộ Chỉ Ly, chờ coi. Ta nhất định sẽ báo thù thay Tiền Thái Ca, để ngươi trả giá thật nhiều.”
Trên chỗ ngồi, Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được ánh mắt oán độc của Giang Nhụy kia, đem tầm mắt chuyển hướng Giang Nhụy, bởi vì cái gọi là cừu nhân gặp mặt thì hết sức ngắm nghía, tầm mắt hai người đan vào nhau tia lửa bắn ra bốn phía.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly lộ ra một tia cười khẽ, khóe miệng chuyển động nói ra ba chữ.
Mà nhìn thấy ba chữ kia sau, sắc mặt của Giang Nhụy càng thêm âm trầm, bởi vì Mộ Chỉ Ly nói không phải cái gì khác, chỉ là ba chữ: ta đang chờ.
Đây rõ ràng là khiêu khích, hoặc có thể nói nàng ta căn bản cũng không có đem Giang Nhụy nàng để vào trong mắt. Đây là thật thật tại tại khiêu khích, Giang Nhụy chẳng bao giờ bị đối đãi qua như vậy thì làm thế nào chịu được? Đang lúc nàng chuẩn bị đáp lời tàn bạo, thì Mộ Chỉ Ly đã sớm chuyển tầm mắt đi không hề nhìn nàng nữa. . . . . .
Lập tức chỉ có thể hung hăng dậm chân, phát điên trở lại chỗ ngồi nhưng trong lòng thì nổi lên tính toán nhỏ nhặt. . .