Y Thủ Che Thiên

Quyển 2 - Chương 66: Nghi ngờ y thuật

Quyển 2 - Chương 66: Nghi ngờ y thuật
Nghe thấy người xung quanh đàm luận, trên mặt nhóm người Nguyễn Ngọc Hành cũng mang theo nụ cười. Nghĩ rằng kết quả từ nơi này chính là nhanh chóng truyền bá đi, mọi người cảm thấy hứng thú nhất đối với chuyện này, cho nên tốc độ truyền tin so với bọn họ đương nhiên sẽ nhanh hơn.
Mấy người Mộ Chỉ Ly đều có thể thấy ở thành Bạch Hồng là như vậy, chờ đến khi bọn họ trở về thành La Thiên chỉ sợ cũng sẽ như vậy, dù sao bất luận là tiểu thành hay chủ thành cũng là một chuyện không thể không để ý.
Mọi người đàm luận không chỉ về chiến tích của Nguyễn Ngọc Hành, mà còn đàm luận cả về đám người Mộ Chỉ Ly bên cạnh Nguyễn Ngọc Hành, dù sao mấy người này cũng không phải là người thành Bạch Hồng, hơn nữa dáng vẻ kia cũng không giống như người bình thường, lại có người suy đoán bọn họ là bốn người đạt thứ hạng còn lại. . . . . . . . .
Vị trí của Nguyễn gia ở trung tâm thành Bạch Hồng, phủ đệ có kiến trúc rộng lớn và cao to, từ phía xa có thể nhìn thấy hai chữ Nguyễn phủ thật lớn, ở ngoài cửa là bốn nam tử tráng kiện, từ trên người họ mơ hồ tản mát ra dao động, có thể thấy được bọn họ đều là người đã tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên cao cấp.
Thân thể khỏe mạnh của bọn họ thoạt nhìn tràn đầy sự kinh sợ, đối với người bình thường đã tồn tại sự ngưỡng vọng * (ngưỡng mộ và có ý trông chờ) rồi, từ nơi này có thể nhìn thấy thực lực cường thịnh của Nguyễn gia.
Cũng là đại gia tộc trong một thành trì, nhưng rõ ràng Mộ gia kém hơn Nguyễn gia không chỉ một bậc. Thực lực như vậy ở Mộ gia cũng không kém hộ vệ trưởng là mấy, nhưng ở Nguyễn gia thì cũng chỉ là một hộ vệ bình thường mà thôi.
Thời điểm đám người Nguyễn Ngọc Hành đi tới, trên mặt bốn hộ vệ kia cũng lộ ra nụ cười vui mừng, nói: “Công tử, ngài đã trở lại! Gia chủ cũng đang chờ ngài trở lại!”
Thời điểm buổi sáng bọn họ nghe thấy chuyện thiếu gia lọt vào năm người đứng đầu trong cuộc thi cả nước, năm người đứng đầu này không phải gia tộc nào cũng có, mà là từ trong hàng ngàn nhân tài của Thiên Thăng quốc mới chọn ra có năm người thôi, loại vinh quang này đủ để cho bọn họ tự hào!
Mặc dù người đạt được cũng không phải bọn họ, nhưng bọn họ làm hộ vệ của Nguyễn gia trong lòng cũng có một loại cảm giác tự hào.
Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành cười gật đầu: “Ta biết rồi.” Bước chân hắn không khỏi nhanh hơn rất nhiều, hắn biết nhất định người trong nhà có không ít điều muốn nói với mình.
Lúc đi được một nửa, Nguyễn Ngọc Hành xoay người nói với đám người Mộ Chỉ Ly: “Mộ cô nương, ta muốn đi báo trước với người nhà một tiếng, các ngươi có thể đi đến phòng khách nghỉ ngơi trước được hay không?”
“Được.” Mộ Chỉ Ly nhìn năm người kia, tất cả mọi người đều không có ý kiến. Bây giờ Nguyễn Ngọc Hành muốn gặp người nhà, bọn họ là người ngoài nếu muốn đi cùng thì quả thật là không có mắt nhìn rồi.
Nguyễn Ngọc Hành phân phó với hạ nhân một tiếng dẫn mấy người kia đi đến phòng khách rồi nhanh chóng rời đi, sau khi đi qua mấy hành lang, mấy người cũng đánh giá được tất cả Nguyễn gia, chẳng qua là sắc mặt thì có vẻ quỷ dị.
Trên mặt Tô Dự cùng Mộ Vũ Hoài đều mang theo sự kinh ngạc, cho tới nay bọn họ đều cho rằng phủ đệ của bọn họ đã là rất tuyệt rồi, nhưng so với Nguyễn gia thì vẫn còn chênh lệch không nhỏ. Biểu hiện của Mộ Chỉ Ly thì bình thản hơn một chút, có điều trong mắt vẫn có sự biến hóa.
Về phần Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ thì căn bản là không có cảm giác gì, Hàn gia bọn họ so với Nguyễn gia này lớn hơn không biết bao nhiêu, nhìn những thứ này cũng không có cảm giác mới lạ gì.
Có điều khi bọn họ đang đánh giá kiến trúc xung quanh, thì người đánh giá bọn họ còn nhiều hơn. Đại đa số là bọn nha hoàn bàn luận xôn xao, còn kèm theo từng trận thanh âm cười đùa, mặc dù thanh âm ấy rất nhỏ, nhưng dựa vào thực lực của bọn họ đương nhiên là có thể nghe thấy rõ ràng.
“Tiểu Mai, ngươi nói xem, mấy vị bằng hữu này của công tử là ai a?”
“Công tử từ Hoàng Thành trở về, ta đoán chắc là bọn họ cùng đi! Mấy vị nam tử kia bộ dạng thật anh tuấn a!”
“Không phải là ngươi cho rằng thiếu gia anh tuấn nhất sao? Làm sao có người khác liền thay đổi rồi?”
“Ai nha, ta nào có. . . . . . .” Tuy ngoài miệng mặc dù đang phủ nhận, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn đám người Hàn Như Liệt.
Nghe thấy mấy lời này, Tô Dự chỉ khẽ mỉn cười, loại tình huống này hắn đã thấy rất nhiều, Cao Chính Thanh thì cười ngây ngô, hắn rất ít khi bị các cô gái vây xem, mặc dù bọn họ không phải nhìn mình, còn lại Mộ Vũ Hoài cười bất dắc dĩ, đối với chuyện này hắn một chút cũng không để ý.
Hàn Như Liệt làm như không nghe thấy, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn Mộ Chỉ Ly, trừ Mộ Chỉ Ly không người nào có thể lọt vào ánh mắt hắn. Về phần Hàn Dạ, trên mặt hắn chỉ là tràn đầy lãnh khốc, trừ quan tâm đến các chuyện của thiếu gia, những thứ khác không thuộc phạm vi để ý của hắn.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhếch lên một nụ cười như có như không, nàng cũng từng giống như những nữ tử kia ôm ấp tình cảm, đã từng nghĩ qua người yêu của mình sẽ như thế nào, nhưng cũng chưa từng phác họa một cách tỉ mỉ, hôm nay thân ảnh ấy đã ở bên cạnh nàng.
Nàng không cần biết người khác như thế nào, bất luận những cô gái kia ái mộ Hàn Như Liệt tới cỡ nào, nàng biết hắn cũng không để ý, cho nên nàng sẽ không ghen.
Hàn Như Liệt cũng chú ý tới thần thái biến hóa của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười tà mị, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly. . . . .
Nguyễn Ngọc Hành chạy về phía nghị sự đường của gia tộc trước tiên, lúc đi tới bọn hạ nhân đã báo cho hắn, các nhân vật trọng yếu trong gia tộc giờ phút này đã hội tụ đông đủ ở đó.
“Cạch.” Nguyễn Ngọc Hành đẩy cửa phòng nghị sự, đây là trận thế long trọng nhất, tất cả mọi người đều cười nhìn hắn.
“Ta đã trở về.”
Lão gia tử ngồi ở chủ vị nghe Nguyễn Ngọc Hành nói xong, vỗ tay nói: “Tốt, tốt tốt!” Ba chữ tốt liên tiếp biểu đạt sự khẳng định của lão gia tử đối với Nguyễn Ngọc Hành, đây là tôn tử giỏi giang nhất của hắn!“Ngọc Hành, lần này ngươi làm rất tốt, Nguyễn gia vẻ vang vì ngươi!” Phụ thân của Nguyễn Ngọc Hành cũng cười nói, mặc dù khi Nguyễn Ngọc Hành đang tham gia cuộc thi cả nước bọn họ đã nghĩ như vậy, nhưng khi hắn thật sự thành công, vẫn khiến cho bọn họ vui mừng thật lớn!Thành Bạch Hồng này lúc đi có hơn mười người, nhưng cuối cùng chỉ có một mình Nguyễn Ngọc Hành thành công, ít nhất trước cuộc thi cả nước, gia chủ lớn nhất thành Bạch Hồng chính là Nguyễn gia bọn họ!“Ta vốn là một thành phần của Nguyễn gia, đây là chuyện ta phải làm!”
“Tốt! Quả nhiên không hổ là người Nguyễn gia!”
Những người khác trong Nguyễn gia đều rối rít chúc mừng Nguyễn Ngọc Hành, trong nội bộ gia tộc mặc dù có rất nhiều tranh chấp, ngày thường cũng có không ít người ganh tỵ hoặc căm hận đối với địa vị của Nguyễn Ngọc Hành, nhưng lúc đối mặt với lợi ích của toàn gia tộc, bọn họ cũng sẽ bỏ qua những tranh chấp kia, dù sao chỉ khi gia tộc có thực lực cường đại, thì bọn họ mới có lợi ích mà tranh đoạt.Lần này Nguyễn Ngọc Hành đạt được thứ hạng, hoàng gia thưởng cho bọn họ không ít, làm cho nền tảng của bọn họ tăng lên không ít.
“Trong cuộc thi cả nước lần này, ta có biết một vị bằng hữu, nàng ấy nói nàng có cách có thể trị được bệnh không tiện nói ra của ta!” Sau khi nói chuyện một lúc, Nguyễn Ngọc Hành tiến vào chủ đề chính.
Lời này vừa nói ra, nghị sự đường vốn huyên náo trong nháy mắt liền yên lặng, mọi người trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Nguyễn Ngọc Hành.
“Ngọc Hành, ngươi nói cái gì? Có người có thể trị được bệnh không tiện nói ra của ngươi?” Trên mặt gia chủ mang theo sự lo lắng, đối với bệnh của Nguyễn Ngọc Hành bọn họ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, nhưng cũng không thể làm gì.
Bồi dưỡng một nhân tài như Nguyễn Ngọc Hành rất không dễ dàng, nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa Nguyễn Ngọc Hành vì bệnh tật sẽ qua đời, trong lòng bọn họ cảm thấy bị nghẹn lại! Mà bây giờ Nguyễn Ngọc Hành lại nói cho bọn họ biết có người có thể trị khỏi ẩn tật của hắn.
Song, ngay lúc này một gã nam tử tuổi tác tương tự Nguyễn Ngọc Hành mở miệng: “Ta nói này Ngọc Hành, những năm gần đây ngươi đã tìm không ít dược sư, trước đó đều nói sẽ có hy vọng, cuối cùng thì thế nào? Còn không phải là thúc thủ vô sách* (bó tay không có biện pháp )đi? Những lời này đừng nói quá sớm đi, nếu không lại làm cho mọi người một trận không vui!”
Lần này Nguyễn Ngọc Thanh cũng tham gia cuộc thi cả nước, có điều không thể đi tới bước cuối cùng, đối với chuyện này trong lòng hắn tràn ngập tiếc nuối. Cho tới nay ở trong gia tộc, hắn và Nguyễn Ngọc Hành luôn cạnh tranh với nhau, ở trong mắt mọi người bọn họ đều có khả năng chiến thắng, mà bây giờ Nguyễn Ngọc Hành thành công, còn hắn lại thất bại.
Chuyện này làm cho hắn bị đả kích rất mạnh, nghĩ đến tương lai ở trong gia tộc danh vọng của Nguyễn Ngọc Hành có thể sẽ vượt mình rất xa, mình đã không thể đứng cùng một độ cao với Nguyễn Ngọc Hành!
Lời Nguyễn Ngọc Thanh nói không phải là lời mọi người muốn nghe, nhưng lại rất thực tế, ngay cả ý mừng trên mặt gia chủ cũng ảm đạm vài phần, loại chuyện này đúng là đã từng phát sinh, vốn là bọn họ tràn đầy hy vọng, nhưng qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng dần dần thất vọng.
“Lần này không giống, ta đã nhìn thấy y thuật thần kỳ của Mộ cô nương, nàng ấy tuyệt đối không phải là người ăn nói bừa bãi, nếu nàng nói có thể, nhất định là có thể!”
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Nguyễn Ngọc Hành, gia chủ cũng thở dài: “Ngọc Hành, đã có hy vọng thì chúng ta liền thử một phen, nhưng ngươi cũng không cần ôm hy vọng quá lớn!” Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Ngọc Hành, dưới tình huống như vậy, Mộ cô nương xuất hiện, hiển nhiên là cây cỏ cứu mạng của hắn, nhưng lại sợ rằng hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, cuối cùng khó có thể chịu được.
Nghe được lời gia chủ nói, Nguyễn Ngọc Hành biết hắn không tin, lập tức giải thích: “Gia gia, y thuật của Mộ cô nương rất giỏi, ta tận mắt nhìn thấy nàng đã khỏi cánh tay bị phế của đại ca nàng! Hơn nữa không có chút vấn đề nào, giống như chưa từng bị đả thương!” Nếu không phải tận mắt hắn nhìn thấy, hắn cũng sẽ không tin.
“Ngọc Hành, ngươi không nhìn lầm chứ?” Nguyễn Tịch phụ thân của Nguyễn Ngọc Hành hỏi, không ai sốt ruột về bệnh tật hơn hắn, dù người khác không ủng hộ, hắn cũng sẽ ủng hộ!
Nguyễn Ngọc Hành gật đầu: “Thật sự, ta tận mắt nhìn thấy, hơn nữa trong một cuộc tỷ thí cuối cùng, Mộ cô nương cùng Sở Vân đều bị trọng thương mất đi lực chiến đấu, nhưng Mộ cô nương tự chữa khỏi thương thế của mình, cuối cùng Sở Vân mới chịu nhận thua.”
Nguyễn Ngọc Hành chỉ có đem sự tích của Mộ Chỉ Ly nói ra bọn họ mới có thể tin tưởng, dù sao đây đều là nói thật, chỉ cần hỏi cũng có thể biết ngay chuyện đã trải qua lúc đó!
“Sở Vân? Hắn sắp bước vào Cực Thành cảnh lại bị Mộ cô nương đánh bại?”
“Đúng! Không sai!”
“Ngọc Thanh, những gì Ngọc Hành nói ngươi có biết không?” Gia chủ không khỏi hỏi đến Nguyễn Ngọc Thanh, hắn cũng tham gia trận tỷ thí thứ hai, nghĩ rằng hắn cũng nhìn thấy những gì đã diễn ra.
Nghe vậy, trên mặt Nguyễn Ngọc Thanh có vài phần lúng túng: “Cái này, ta không nhìn thấy. . . . . . . .” Lúc ấy hắn nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hành tiến vào trong mười người đứng đầu, tâm tình của hắn vô cùng tồi tệ, tự nhiên sẽ không có tâm tình đi để ý chuyện khác, cho nên đã xuống núi tự rất sớm.
“Ngọc Hành, Mộ cô nương kia bây giờ đang ở chỗ nào?” Lúc này gia chủ mới hỏi đến trọng điếm.
“Bây giờ Mộ cô nương đang được an bài trong nhà, vừa rồi ta để cho hạ nhân an bài nàng ở phòng khách.”Nguyễn Tịch gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta đi xem y thuật của Mộ cô nương này một chút xem sao!” Nếu đối phương đã tới nhà bọn họ, bọn họ cũng không cần lo lắng, dù sao nếu nàng có những mục đích khác, dưới ánh mắt của bọn họ cũng không thể giở thủ đoạn được!
Đối với lần này, tất cả mọi người không có ý kiến gì, Nguyễn Ngọc Hành để cho bọn họ chờ đi mời Mộ Chỉ Ly đến. Nguyễn Ngọc Hành cũng không lo lắng lúc này quấy rầy Mộ Chỉ Ly, lúc trước Mộ Chỉ Ly đã nói với hắn trị liệu đối với hắn tốt hơn, không cần phải chờ thời gian, huống chi Mộ Chỉ Ly còn muốn sớm lên đường trở về thành La Thiên!
Lúc sau, đám người Mộ Chỉ Ly cũng đã đến nghị sự đường, nhìn thấy rất đông người, Mộ Vũ Hoài chậc lưỡi hít hà, không khỏi quá trong trọng đi!Chân mày Hàn Như Liệt không khỏi nhíu lại, loại tình huống này hắn cũng đã gặp phải, không phải có ý hoan nghênh, mà là không tín nhiệm, song ngay lúc này, Mộ Chỉ Ly nắm tay hắn thật chặt, ý bảo hắn không có chuyện gì.
Lấy sự linh mẫn của nàng, đương nhiên cũng hiểu được nguyên nhân bọn họ là như vậy, mặc dù làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nhìn từ góc độ Nguyễn gia thì cũng có lý do, dù sao Nguyễn Ngọc Hành cực kỳ quan trọng đối với Nguyễn gia, nếu nàng đã đáp ứng Nguyễn Ngọc Hành sẽ làm được, huống chi nàng cũng muốn biết phương pháp của mình có giống như trong suy nghĩ của mình hay không.
Dù sao sau khi trị liệu nàng sẽ rời đi, ý nghĩ và thái độ của họ cũng không liên quan đến mình.
Hàn Như Liệt vốn không muốn để cho Mộ Chỉ Ly bị ủy khuất như thế, có điều thấy thái độ của Mộ Chỉ Ly, hắn cũng kiềm chế vọng động trong lòng mình.
Trong đoàn người chỉ có Mộ Chỉ Ly là nữ nhân, tất nhiên mọi người biết nàng chính là Mộ cô nương trong lời Nguyễn Ngọc Hành nói, lập tức sắc mặt mọi người trở nên thú vị, Mộ cô nương này thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, để cho bọn họ tin rằng nàng có thể chữa khỏi bệnh không tiện nói ra mà rất nhiều vị dược sư đức cao vọng trọng đều thúc thủ vô sách, điều này thật khó làm cho người ta tin được, hoặc có thể nói là căn bản bọn họ không tin!
“Ngọc Hành, nàng ta chính là Mộ cô nương mà ngươi nói?” Gia chủ lên tiếng hỏi, sự chất vấn trong khẩu khí mọi người đều có thể nghe được, hắn hy vọng không phải là nàng, có điều khả năng này thật sự quá nhỏ.
Nguyễn Ngọc Hành gật đầu: “Không sai, nàng ấy chính là Mộ cô nương.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy Nguyễn Ngọc Hành quả thực đã nói giỡn bọn họ.
“Ha ha” một tiếng cười thật lớn trong hoàn cảnh yên tĩnh này lộ ra vẻ rõ ràng dị thường, Nguyễn Ngọc Thanh không để ý đến hình tượng cười lớn lến: “Ngọc Hành, cho dù ngươi muốn trị bệnh của mình cũng không nên đến mức này chứ? Chỉ bằng nàng ta có thể trị khỏi? Quả thực chê cười!” Nguyễn Ngọc Hành vừa mới đạt được danh vọng, không nghĩ tới lập tức liền gây ra một chuyện cười như thế này! Đương nhiên hắn muốn thừa cơ hội này giễu cợt Nguyễn Ngọc Hành một phen.
“Ngươi!” Trên mặt Nguyễn Ngọc Thanh lộ ra vẻ tức giận: “Ngọc Thanh, lúc nói chuyện ngươi cẩn thận một chút, Mộ cô nương là người ta mời về nhà.” Hắn cũng không để ý Nguyễn Ngọc Thanh nói hắn như thế nào, chỉ là lời nói như vậy đối với Mộ cô nương thật sự quá thất lễ.
Vốn Mộ Chỉ Ly đáp ứng chữa bệnh giúp hắn đã là cực kỳ khó khăn rồi, hiện tại người trong nhà lại bày ra thái độ như vậy, đổi lại là mình sợ là cũng tức giận không chịu được.“Ngươi đang nghi ngờ y thuật của ta sao?” Mộ Chỉ Ly sắc mặt bình thản chậm rãi nói, hành động của Nguyễn Ngọc Thanh làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái, người như vậy chênh lệch so với Nguyễn Ngọc Hành không phải lớn bình thường.
“Ta không phải là nghi ngờ y thuật của ngươi, ta căn bản là không tin ngươi biết y thuật!” Nguyên Ngọc Thanh liếc Mộ Chỉ Ly một cái, trong mắt hắn mang theo sự khinh bỉ: “Ta cho ngươi biết, muốn tới Nguyễn gia ta lừa gạt cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu ngươi tới giả danh lừa gạt, thì nên sớm rời đi! Nếu không kết quả mà ngươi nhận được sẽ rất thê thảm!”
Trên mặt Nguyễn Ngọc Hành càng ngày càng khó coi, Nguyễn Ngọc Thanh này nói chuyện càng ngày càng khó nghe, lúc hắn chuẩn bị mở miệng, Mộ Chỉ Ly đã mở miệng trước.
“Giả danh lừa bịp? Chỉ bằng Nguyễn gia ngươi còn không có tư cách để cho ta giả danh lừa bịp!”
“Ngươi nói cái gì?” Nguyễn Ngọc Thanh tức giận nói, có điều Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện trong đáy mắt hắn có tia mừng thầm. Những lời Mộ Chỉ Ly nói sẽ làm người Nguyễn gia có ấn tượng xấu về nàng, cứ như vậy sẽ có lợi đối với hắn.
Trên mặt gia chủ Nguyễn gia cũng có chút khó coi, những lời này là xem nhẹ Nguyễn gia bọn họ rồi, lập tức trầm ngâm lên tiếng: “Mộ cô nương, những lời này của ngươi dường như có chút hơi quá đi? Nguyễn gia ta mặc dù không phải là gia tộc lớn nhất, nhưng ở thành Bạch Hồng này cũng là số một số hai!”

back top