Quyển 2 - Chương 70: Tình báo của Đinh Thục Nghi
Sau khi trở về Mộ gia, đệ tử Mộ gia nghiễm nhiên đem Mộ Chỉ Lytrở thành thần tượng của bọn họ, là tam tỷ mà bọn họ tôn kính nhất. Thậm chí lời của trưởng lão nói cũng không có hiệu quả bằng lời Mộ Chỉ Lynói, đối với chuyện này trưởng lão Mộ gia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong mắt bọn hắn cũng không có chút bất mãn nào.
Đối với nữ hài tử này bọn họ đã thua thiệt nàng rất nhiều, trưởng bối Mộ gia lúc này đều cố hết sức đối tốt với nàng, mặc dù đã chậm rất nhiều thời gian, bọn họ cũng không để ý.
Không riêng gì Mộ gia, ở cả thành La Thiên danh tiếng lớn nhất chính là Mộ Chỉ Ly, Mộ gia đệ tử mỗi lần đi ra ngoài, nói đến Mộ Chỉ Ly là trong lòng bọn họ sẽ tràn ngập một loại tự hào khó nói nên lời, nếu có người dám bất mãn nửa câu đối với Mộ Chỉ Ly, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau tấn công.Trong khoảng thời gian này, nụ cười trên mặt Mộ Chỉ Lycũng đã tăng lên nhiều, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, thầm nghĩ: “Chỉ Ly, những thứ mà ngươi muốn làm, tất cả ta đều đã làm được. . . . . .”
Cao Chính Thanh, Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự ba người đã chân chính trở thành huynh đệ, chỉ cần có thời gian ba người lại tụ tập chung một chỗ, vô cùng thống khoái, có điều trong ba người thời gian Cao Chính Thanh xuất hiện có ít một chút, dù sao hắn sắp đi vào chiến trường Thiên Huyền, cho nên lúc này có thể tăng lên một chút thực lực cũng là cực kỳ quan trọng.Mộ Chỉ Ly cũng đem phần lớn thời gian còn lại dùng ở việc tu luyện, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một chút, mà Hàn Như Liệt cũng tu luyện cùng một chỗ với nàng, hắn ở tuổi này đã đạt được thực lực như vậy, tuyệt đối không đơn giản, ngoài tài nguyên trong gia tộc, hơn nữa còn là cố gắng của hắn, hai người đều ở trong nhà, đối với chuyện này người Mộ gia tất cả đều không nói gì.
Mọi người đã sớm chấp nhận quan hệ của bọn họ, giống như là một đôi phu thê, không có gì để nói.
Mộ Chỉ Ly đem xích long hỏa sâm hấp thu hoàn toàn, cường độ thân thể cũng mạnh hơn lúc trước không ít, đại môn thứ tư đã mở ra, đồ bên trong rất ít, ít đến mức chỉ có một quyển bí tịch, chỉ là quyển bí tịch này rất hữu dụng đối với Mộ Chỉ Ly, chính là võ học cường hóa thân thể.
Cho nên trong thời gian ở Mộ gia Mộ Chỉ Ly trừ tu luyện thì phần lớn thời gian Mộ Chỉ Ly đều ở sau núi tu luyện võ thuật- Cường Long Ngao Thiên bí quyết! Đồ trong Thiên Sát Cổ Giới luôn không hề đơn giản, lần này cũng không ngoại lệ, Mộ Chỉ Ly ở trong quá trình tu luyện có thể cảm nhận được chỗ cường đại của vũ kỹ này.
Vương gia ở thành La Thiên đã sớm không có chỗ dung thân, hiện tại ở La Thiên thành Mộ gia độc đại, Tô gia là gia tộc đứng thứ hai, bởi vì Tô Dự có quan hệ cùng Mộ Chỉ Ly và Mộ Vũ Hoài, cho nên quan hệ của hai gia tộc cũng khá tốt.
Ở trong hoàn cảnh bình thản yên tĩnh này, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến thời gian phải rời đi.
Trong sân.
Hàn Như Liệt một thân hồng y lẳng lặng đứng trong sân.
Hàn Dạ đứng ở phía sau không khỏi lên tiếng nói: “Thiếu chủ, mấy ngày qua gia chủ đã thúc giục người nhiều lần, bảo người mau trở về, hôm nay vừa truyền tin đến.” Lúc nói chuyện, trong lòng Hàn Dạ cũng mang theo lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Giọng nói của Hàn Như Liệt mang theo lãnh ý: “Ta muốn đưa Chỉ Ly tới chiến trường Thiên Huyền rồi mới trở về.”“Nhưng thiếu chủ, thời gian Mộ cô nương đi chiến trường Thiên Huyền là giống với Đinh cô nương, gia chủ muốn ngài trở về đưa nàng đi.” Nói đến đây, Hàn Dạ không khỏi nhìn vẻ mặt Hàn Như Liệt một chút, những lời này hắn cũng không muốn nói, nhưng là không nói không được. . . . . . . .
Sắc mặt Hàn Như Liệt trở nên lạnh lùng: “Có nhiều người đưa nàng đi như vậy còn chưa đủ sao? Ta sẽ không trở về.” Cho dù là gia chủ yêu cầu hắn cũng sẽ không trở về. Để cho hắn rời khỏi Mộ Chỉ Ly đi đưa một cô gái khác, chuyện như vậy hắn làm sao có thể làm được? Chỉ Ly nhất định sẽ rất khổ sở đi?
“Thiếu chủ, như vậy gia chủ sẽ có sự bất mãn đối với ngài, ngài cũng biết, những người đó nhất định sẽ thêm dầu thêm mỡ coi đây là nhược điểm của ngài.” Hắn cũng hy vọng có thể đưa Mộ cô nương đến chiến trường Thiên Huyền, nhưng nếu cứ như vậy, thời điểm thiếu chủ về đến gia tộc nhất định sẽ có không ít áp lực.
Chân mày Hàn Như Liệt tới giờ vẫn chưa có giãn ra: “Chuyện này không cần nhiều lời, ta đã quyết định. . . . . . . .” Cho dù trở về phải đối mặt với tình huống như thế, hắn vẫn sẽ quyết định như vậy.
Ngay lúc Hàn Dạ chuẩn bị định nói cái gì đó, Hàn Như Liệt vung tay lên: “ Chỉ Ly sẽ phải lên đường, chúng ta đi qua đó thôi. Chuyện này, không nên nói với Chỉ Ly.”
“Vâng.”
Một nhóm bốn người cáo từ Mộ gia, đi về phía Hoàng Thành. Bọn họ đến Hoàng Thành mới có thể tiến vào chiến trường Thiên Huyền.
Mộ Kình Lệ đứng ở cửa Mộ gia, nhìn thân ảnh Mộ Chỉ Ly chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mình, thật lâu sau vẫn chưa trở về, trong ánh mắt lão nhân lóe ra các loại tình cảm phức tạp, cuối cùng chỉ hội tụ lại thành một câu nói: “Chỉ Ly, nhất định phải trở lại.”
Dọc đường đi, bốn người không lãng phí chút thời gian nào, nhanh chóng đi về phía Hoàng Thành, thời gian Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt chia tay cũng sắp đến, cũng xảy ra biến hóa rất nhỏ, con ngươi màu xanh lam trong suốt của hắn dường như nhìn thế nào cũng không biết chán, vẫn luôn chăm chú nhìn Mộ Chỉ Ly.Không che dấu chút nào nhìn thẳng như vậy khiến cho Mộ Chỉ Ly cảm thấy có chút không thoải mái, có điều trong lòng nàng cũng biết nguyên nhân vì sao Hàn Như Liệt làm như vậy, chỉ nắm tay hắn thật chặt, Hàn Như Liệt dường như có cảm ứng, mỉm cười.
Trên đường bốn người đi Hoàng Thành cũng không gặp phải bất kỳ vấn đề gì, sau khi lên đường rất nhanh sẽ đến Hoàng Thành.
Lúc bốn người đi vào Hoàng Thành, một đội vệ sĩ thủ thành đi tới trước mặt bọn họ, đội trưởng thủ thành hướng về phía đám người Mộ Chỉ Lykhom người thi lễ một cái nói: “Xin hỏi đây là Mộ Chỉ Ly cô nương và Cao Chính Thanh công tử đúng không?”
Bọn họ đã nhìn thấy bức vẽ của năm người đứng đầu trong cuộc thi cả nươc, hoàng thất đã ra lệnh với bọn họ, trừ Hiên Viên Dật ra, bốn vị còn lại khi vào thành sẽ do bọn họ hộ tống vào cung, cho nên trong một thời gian ngắn, đội bọn họ sẽ đặc biệt đứng đợi ở cổng thành.
Thời điểm nhìn thấy đoàn người Mộ Chỉ Ly, hắn đã nhận ra bọn họ chính là hai người trong năm người đứng đầu.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thấy Mộ Chỉ Ly gật đầu, trên mặt đội trưởng thủ thành lộ ra vẻ tôn kính, sau khi biết thân phận của bọn họ xong sẽ không vì tuổi của họ mà có chút khinh thị nào, những nhân vật thiên tài xuất chúng lại càng khiến hắn ngưỡng mộ!“Hoàng thượng lệnh cho chúng ta tới đón các ngài đi vào.” Đội trưởng thủ thành cười nói, trong nụ cười này cũng không mang theo ý nịnh hót, cho nên cũng không làm cho người ta phiền chán.“Làm phiền ngươi dẫn đường.” Mộ Chỉ Ly gật đầu nói, vốn là nàng còn đang nghĩ đến Hoàng Thành xong làm thế nào để tiến vào hoàng cung, dù sao hoàng cung cũng không phải là ai cũng có thể vào, không ngờ tới hoàng thất lại chu đáo như vậy.
Đối với lời Mộ Chỉ Ly nói, đội trưởng thủ thành lộ ra vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, hắn không ngờ tới nàng thực lực cường đại như vậy nhưng lại nói chuyện khách khí với hắn như vậy, ấn tượng trong lòng đối với Mộ Chỉ Lylại tăng lên lần nữa, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể làm cho lòng người tin phục.Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ không rời đi, mà cùng Mộ Chỉ Ly tiến vào hoàng cung, hắn muốn đưa Mộ Chỉ Lytiên vào chiến trường Thiên Huyền, có lẽ đối với hắn bây giờ nhìn thêm một lúc cũng tốt, thời gian tới có lẽ sẽ rất lâu không được gặp nhau.Hàn gia.
Đinh Thục Nghi xinh đẹp trên mặt không còn vẻ tươi cười: “Hôm nay ta phải lên đường, tại sao Liệt ca ca vẫn chưa trở về?”
Trước khi Hàn Như Liệt rời đi, nàng đã nói với hắn trước khi mình đi chiến trường Thiên Huyền sẽ trở về sớm, nàng hy vọng hắn có thể đưa mình đi đến chiến trường, bởi vì mục đích để mình đi chính là vì hắn! Song, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, nhưng hắn vẫn không trở lại.
Nha hoàn ở một bên nhìn dáng vẻ Đinh Thục Nghi, trong lòng thầm than lúc đầu trước khi thiếu chủ rời đi cũng không có đáp ứng a, chỉ là tiểu thư cố chấp cho là như thế thôi. Mặc dù Thiếu chủ đối với mỗi cô nương đều rất tốt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được mỗi cô gái đều không có gì đặc biệt trong lòng hắn, dù là tiểu thư cũng như vậy.
Chỉ là tiểu thư không tin thôi, có điều thiếu gia vẫn luôn như vậy cũng tốt, ít nhất so với người khác tiểu thư cũng có khả năng hơn nhiều.
“Tiểu thư, thiếu chủ có thể có chuyện gì đó trì hoãn nên về muộn.’ Ngay lúc này nàng chỉ có thể tận lực an ủi tiểu thư.
Đinh Thục Nghi gật đầu: “Hẳn là như vậy, Liệt ca ca luôn có rất nhiều chuyện bận rộn.” Nói đến đây, sắc mặt nàng cũng tốt hơn mấy phần, trừ lý do này nàng cũng không nghĩ đến các lý do khác, Liệt ca ca luôn bận rộn làm việc căn bản cũng không có thứ gì có thể ràng buộc hắn, coi như là mình cũng không ngoại lệ.
So với những chuyện khác, nàng thấy Hàn Như Liệt đáng ra đã phải trở vè, nếu không nghe lời không ít người Hàn gia sẽ dùng chuyện này để làm lớn chuyện lên, cứ như vậy có chút không tốt. Sau một lúc suy nghĩ tỉ mỉ, nàng cảm giác, chuyện này có gì đó không đúng.Ngay lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Đi vào.”
Vào cửa chính là một gã nam tử mặc áo màu đen, cả người nam tử bao quanh bởi màu đen, làm cho người ta không thấy rõ bộ dạng của hắn.
“Tra được cái gì, Liệt ca ca gần đây đã làm gì? Có phải gặp chuyện phiền toái gì hay không?” Lúc này, trên mặt Đinh Thục Nghi không có chút khổ sở nào, ngược lại có thêm một tia uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống kẻ đó.
Nam tử áo đen sau khi nghe Đinh Thục Nghi hỏi, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, còn mang theo một chút ý tứ khó có thể mở miệng.
Thấy thế, chân mày Đinh Thục Nghi không khỏi nhăn lại: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nói mau!” Lúc này, trong lòng nàng đã mơ hồ cảm thấy có một chút không đúng.
Nam tử áo đen kia cũng không dám dây dưa nữa, dù sao bọn họ đều biết vị tiểu thư này bên ngoài thì xinh đẹp nhưng thực tế thì lòng dạ độc ác tới cỡ nào, nếu làm cho nàng không hài lòng, như vậy kết quả của hắn có thể sẽ rất bi thảm.
Theo chúng ta điều tra, thiếu chủ cũng không gặp phiền toái gì, chỉ là vì một nữ nhân nên chưa trở lại.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đinh Thục Nghi chợt trầm xuống, vẻ lo lắng hiện ra trên khuôn mặt nàng, ngay cả tiếng nói cũng trở nên lạnh như băng: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta! Liệt ca ca làm sao có thể vì một nữ nhân mà không trở lại?”
Nàng cùng lớn lên từ nhỏ với Hàn Như Liệt, đối với tính tình Hàn Như Liệt nàng rất hiểu rõ, mị lực của hắn vĩnh viễn không nữ nhân nào có thể chống cự được, từ nhỏ đã như vậy, bất luận là bên trong gia tộc hay bên ngoài gia tộc, những cô gái xung quanh hắn đều không đếm xuể, lúc đầu nàng còn cảm thấy ghen, bất mãn, dù sao từ nhỏ đến lớn Liệt ca ca cũng là vương tử trong suy nghĩ của nàng.
Nếu có một cô gái khiến nàng cảm thấy có chút uy hiếp hay là quá mức dụ dỗ, nàng không ngần ngại dùng một chút thủ đoạn đặc thù khiến cho bọn họ biến mất trước mặt Hàn Như Liệt.
Nàng cảm giác mục đích từ nhỏ của mình chính là Hàn Như Liệt, trừ hắn ra, không có một nam tử nào vào được mắt nàng, Hàn Như Liệt ưu tú như vậy, nếu nàng muốn đứng bên cạnh hắn, nhất định cũng phải ưu tú.
Huống chi nàng cùng không phải con cháu Hàn gia, chỉ là một bé gái được gia chủ cứu mà thôi, ở trong gia tộc khổng lồ này, nàng có thể được che chở cũng không nhiều, cho nên nhiều năm trôi qua, nàng vẫn luôn yêu cầu hà khắc đối với mình, tất cả mọi người đều cho là thiên phú của nàng rất cao, kỳ thực không biết, phía sau đó chính là máu và nước mắt của nàng.
Chỉ có như vậy, người Hàn gia mới có thể đối với nàng coi trọng một chút, gia chủ cũng phá lệ đối tốt với nàng, khiến cho nàng tuy không phải là con chau Hàn gia nhưng cũng không khác đệ tử Hàn gia, nàng nguyện trở thành nữ tử chói mắt nhất ở Hàn gia, trở thành một người xứng đôi nhất với Hàn Như Liệt trong mắt mọi người, dường như ở Hàn gia cũng chấp nhận, ngay cả gia chủ cũng cho là như vậy.
Cũng chính vì vậy, Đinh Thục Nghi lợi dụng điều đó tự cho mình là vị hôn thê của Hàn Như Liệt, đối với Hàn Như Liệt chưa từng biểu đạt suy nghĩ của hắn, dường như đối với bất kỳ nữ nhân nào hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng giống nhau, đối với mỗi người cũng sẽ cười nói chuyền, nhưng sẽ không có bất kỳ tâm tình nào khác, giống như không có một người nào có thể lọt vào mắt hắn. Nàng từng thử một chút xem mình ở trong mắt Hàn Như Liệt có khác không, có thể coi là dù nàng làm hơn nữa, thì Hàn Như Liệt vẫn như cũ, một tia tức giận cũng không có.
Mặc dù chuyện này làm cho nàng cảm thấy thất bại, nhưng cũng không phải là tuyệt vọng, chỉ cần Hàn Như Liệt không động tâm với nữ nhân khác là được, vốn là lo lắng nhiều năm như vậy nàng đã đặt xuống, thậm chí căn bản sẽ không nghĩ đến Hàn Như Liệt sẽ đối với những nữ nhân khác không giống nhau, nhưng bây giờ lại có người nói cho nàng biết Hàn Như Liệt không chịu trở về vì một nữ nhân?
“Nàng là một nữ tử mà thiếu chủ gặp trong một lần đi xử lý chuyện ở Thiên Thăng quốc, ban đầu nàng ta gặp phải nguy hiểm, thiếu chủ cứu nàng.”
Nghe vậy, trên mặt Đinh Thục Nghi lộ ra một tia cười lạnh: “Lại dùng thủ đoạn như vậy tới hấp dẫn Liệt ca ca sao?” Loại tiết mục này từ nhỏ tới lớn nàng đã thấy không biết bao nhiêu lần, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng, Liệt ca ca thấy nhiều lần như vậy rồi mà vẫn xuất thủ. . . .
Song câu nói tiếp theo của nam tử kia làm cho Đinh Thục Nghi ngây ngẩn cả người.
“Nàng ta cũng không có cầu cứu thiếu chủ, là thiếu chủ tự mình cứu nàng, hơn nữa còn tự xưng là nàng. . . . . . Nàng . . . .”
“Nàng cái gì? Không được ấp a ấp úng, nếu không ta làm cho ngươi cả đời này đều không nói ra!”
Nghe vậy, nam tử kia run rẩy nói: “Còn tự xưng là tướng công của nàng.”
“Bốp. . . . . . .” Đinh Thục Nghi cầm lấy chén trà trên bàn trực tiếp ném xuống mặt đất, nước trà rơi đầy trên đất: “Điều này làm sao có thể? Liệt ca ca làm sao có thể làm như vậy? Nàng ta rốt cuộc có cái gì đặc biệt?”
“Nàng ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một nữ tử bình thường, nghe nói ban đầu lúc thiếu chủ cứu nàng, nàng còn tỏ vẻ rất kinh ngạc, thậm chí còn không để ý tới thiếu chủ, song thiếu chủ giống như thay đổi tính tình chạy theo sau nàng.”
“Ngươi xác định ngươi không có tra sai? Ngươi nếu dám nói dối, ta nhất định khiến ngươi chết vô cùng khó coi!” Trên mặt Định Thục Nghi hiện lên vẻ vô cùng khiếp sợ, điều này sao có thể? Đây căn bản không phù hợp với tính tình của hắn, nếu không phải là biết bọn họ không thể nói dối, nàng nhất định cho đây là giả dối.
“Đinh cô nương, đây là sự thật a, ta tuyệt đối không dám lừa ngươi a! Không tin ngươi đi tìm những người khác thăm dò, kết quả khẳng định là cũng giống nhau.”
“Nữ nhân đó tên là gì? Liệt ca ca sau lần đó không lâu mới đi ra ngoài, lần này làm sao bọn họ có thể gặp nhau? Chẳng nhẽ Liệt ca ca tự mình đi tìm nàng?” Trên mặt Đinh thục Nghi hiện lên sự vội vàng.
“Nàng tên là Mộ Chỉ Ly, lần này cũng không phải là thiếu chủ đi tìm nàng, lúc trước thiếu chủ nhận nhiệm vụ đi đến di tích viễn cổ ở Thiên Thăng quốc, mà Mộ Chỉ Ly kia vừa lúc lại ở đó, cho nên bọn họ gặp nhau. Những chuyện xảy ra ở giữa thì ta cũng không rõ, nhưng sau đó thiếu chủ lại cùng Mộ Chỉ Ly trở về gia tộc của nàng, thì cùng tham gia cuộc thi cả nước, cho đến hôm nay, thiếu chủ đưa Mộ Chỉ Ly đến chiến trướng Thiên Huyền. ”
“Bốp” Đinh Thục Nghi giận không kiềm chế được trực tiếp làm cho chiếc bàn gỗ lim bên cạnh nát bấy: “Ngươi nói nhảm!”
“Tiểu thư. . . . . . . .” Nha hoàn đứng một bên cũng lên tiếng nói, trong long nàng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, thiếu chủ luôn luôn không để ý đến nữ nhân làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Sau khi trở về Mộ gia, đệ tử Mộ gia nghiễm nhiên đem Mộ Chỉ Lytrở thành thần tượng của bọn họ, là tam tỷ mà bọn họ tôn kính nhất. Thậm chí lời của trưởng lão nói cũng không có hiệu quả bằng lời Mộ Chỉ Lynói, đối với chuyện này trưởng lão Mộ gia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong mắt bọn hắn cũng không có chút bất mãn nào.
Đối với nữ hài tử này bọn họ đã thua thiệt nàng rất nhiều, trưởng bối Mộ gia lúc này đều cố hết sức đối tốt với nàng, mặc dù đã chậm rất nhiều thời gian, bọn họ cũng không để ý.
Không riêng gì Mộ gia, ở cả thành La Thiên danh tiếng lớn nhất chính là Mộ Chỉ Ly, Mộ gia đệ tử mỗi lần đi ra ngoài, nói đến Mộ Chỉ Ly là trong lòng bọn họ sẽ tràn ngập một loại tự hào khó nói nên lời, nếu có người dám bất mãn nửa câu đối với Mộ Chỉ Ly, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau tấn công.Trong khoảng thời gian này, nụ cười trên mặt Mộ Chỉ Lycũng đã tăng lên nhiều, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, thầm nghĩ: “Chỉ Ly, những thứ mà ngươi muốn làm, tất cả ta đều đã làm được. . . . . .”
Cao Chính Thanh, Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự ba người đã chân chính trở thành huynh đệ, chỉ cần có thời gian ba người lại tụ tập chung một chỗ, vô cùng thống khoái, có điều trong ba người thời gian Cao Chính Thanh xuất hiện có ít một chút, dù sao hắn sắp đi vào chiến trường Thiên Huyền, cho nên lúc này có thể tăng lên một chút thực lực cũng là cực kỳ quan trọng.Mộ Chỉ Ly cũng đem phần lớn thời gian còn lại dùng ở việc tu luyện, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một chút, mà Hàn Như Liệt cũng tu luyện cùng một chỗ với nàng, hắn ở tuổi này đã đạt được thực lực như vậy, tuyệt đối không đơn giản, ngoài tài nguyên trong gia tộc, hơn nữa còn là cố gắng của hắn, hai người đều ở trong nhà, đối với chuyện này người Mộ gia tất cả đều không nói gì.
Mọi người đã sớm chấp nhận quan hệ của bọn họ, giống như là một đôi phu thê, không có gì để nói.
Mộ Chỉ Ly đem xích long hỏa sâm hấp thu hoàn toàn, cường độ thân thể cũng mạnh hơn lúc trước không ít, đại môn thứ tư đã mở ra, đồ bên trong rất ít, ít đến mức chỉ có một quyển bí tịch, chỉ là quyển bí tịch này rất hữu dụng đối với Mộ Chỉ Ly, chính là võ học cường hóa thân thể.
Cho nên trong thời gian ở Mộ gia Mộ Chỉ Ly trừ tu luyện thì phần lớn thời gian Mộ Chỉ Ly đều ở sau núi tu luyện võ thuật- Cường Long Ngao Thiên bí quyết! Đồ trong Thiên Sát Cổ Giới luôn không hề đơn giản, lần này cũng không ngoại lệ, Mộ Chỉ Ly ở trong quá trình tu luyện có thể cảm nhận được chỗ cường đại của vũ kỹ này.
Vương gia ở thành La Thiên đã sớm không có chỗ dung thân, hiện tại ở La Thiên thành Mộ gia độc đại, Tô gia là gia tộc đứng thứ hai, bởi vì Tô Dự có quan hệ cùng Mộ Chỉ Ly và Mộ Vũ Hoài, cho nên quan hệ của hai gia tộc cũng khá tốt.
Ở trong hoàn cảnh bình thản yên tĩnh này, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến thời gian phải rời đi.
Trong sân.
Hàn Như Liệt một thân hồng y lẳng lặng đứng trong sân.
Hàn Dạ đứng ở phía sau không khỏi lên tiếng nói: “Thiếu chủ, mấy ngày qua gia chủ đã thúc giục người nhiều lần, bảo người mau trở về, hôm nay vừa truyền tin đến.” Lúc nói chuyện, trong lòng Hàn Dạ cũng mang theo lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Giọng nói của Hàn Như Liệt mang theo lãnh ý: “Ta muốn đưa Chỉ Ly tới chiến trường Thiên Huyền rồi mới trở về.”“Nhưng thiếu chủ, thời gian Mộ cô nương đi chiến trường Thiên Huyền là giống với Đinh cô nương, gia chủ muốn ngài trở về đưa nàng đi.” Nói đến đây, Hàn Dạ không khỏi nhìn vẻ mặt Hàn Như Liệt một chút, những lời này hắn cũng không muốn nói, nhưng là không nói không được. . . . . . . .
Sắc mặt Hàn Như Liệt trở nên lạnh lùng: “Có nhiều người đưa nàng đi như vậy còn chưa đủ sao? Ta sẽ không trở về.” Cho dù là gia chủ yêu cầu hắn cũng sẽ không trở về. Để cho hắn rời khỏi Mộ Chỉ Ly đi đưa một cô gái khác, chuyện như vậy hắn làm sao có thể làm được? Chỉ Ly nhất định sẽ rất khổ sở đi?
“Thiếu chủ, như vậy gia chủ sẽ có sự bất mãn đối với ngài, ngài cũng biết, những người đó nhất định sẽ thêm dầu thêm mỡ coi đây là nhược điểm của ngài.” Hắn cũng hy vọng có thể đưa Mộ cô nương đến chiến trường Thiên Huyền, nhưng nếu cứ như vậy, thời điểm thiếu chủ về đến gia tộc nhất định sẽ có không ít áp lực.
Chân mày Hàn Như Liệt tới giờ vẫn chưa có giãn ra: “Chuyện này không cần nhiều lời, ta đã quyết định. . . . . . . .” Cho dù trở về phải đối mặt với tình huống như thế, hắn vẫn sẽ quyết định như vậy.
Ngay lúc Hàn Dạ chuẩn bị định nói cái gì đó, Hàn Như Liệt vung tay lên: “ Chỉ Ly sẽ phải lên đường, chúng ta đi qua đó thôi. Chuyện này, không nên nói với Chỉ Ly.”
“Vâng.”
Một nhóm bốn người cáo từ Mộ gia, đi về phía Hoàng Thành. Bọn họ đến Hoàng Thành mới có thể tiến vào chiến trường Thiên Huyền.
Mộ Kình Lệ đứng ở cửa Mộ gia, nhìn thân ảnh Mộ Chỉ Ly chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mình, thật lâu sau vẫn chưa trở về, trong ánh mắt lão nhân lóe ra các loại tình cảm phức tạp, cuối cùng chỉ hội tụ lại thành một câu nói: “Chỉ Ly, nhất định phải trở lại.”
Dọc đường đi, bốn người không lãng phí chút thời gian nào, nhanh chóng đi về phía Hoàng Thành, thời gian Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt chia tay cũng sắp đến, cũng xảy ra biến hóa rất nhỏ, con ngươi màu xanh lam trong suốt của hắn dường như nhìn thế nào cũng không biết chán, vẫn luôn chăm chú nhìn Mộ Chỉ Ly.Không che dấu chút nào nhìn thẳng như vậy khiến cho Mộ Chỉ Ly cảm thấy có chút không thoải mái, có điều trong lòng nàng cũng biết nguyên nhân vì sao Hàn Như Liệt làm như vậy, chỉ nắm tay hắn thật chặt, Hàn Như Liệt dường như có cảm ứng, mỉm cười.
Trên đường bốn người đi Hoàng Thành cũng không gặp phải bất kỳ vấn đề gì, sau khi lên đường rất nhanh sẽ đến Hoàng Thành.
Lúc bốn người đi vào Hoàng Thành, một đội vệ sĩ thủ thành đi tới trước mặt bọn họ, đội trưởng thủ thành hướng về phía đám người Mộ Chỉ Lykhom người thi lễ một cái nói: “Xin hỏi đây là Mộ Chỉ Ly cô nương và Cao Chính Thanh công tử đúng không?”
Bọn họ đã nhìn thấy bức vẽ của năm người đứng đầu trong cuộc thi cả nươc, hoàng thất đã ra lệnh với bọn họ, trừ Hiên Viên Dật ra, bốn vị còn lại khi vào thành sẽ do bọn họ hộ tống vào cung, cho nên trong một thời gian ngắn, đội bọn họ sẽ đặc biệt đứng đợi ở cổng thành.
Thời điểm nhìn thấy đoàn người Mộ Chỉ Ly, hắn đã nhận ra bọn họ chính là hai người trong năm người đứng đầu.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thấy Mộ Chỉ Ly gật đầu, trên mặt đội trưởng thủ thành lộ ra vẻ tôn kính, sau khi biết thân phận của bọn họ xong sẽ không vì tuổi của họ mà có chút khinh thị nào, những nhân vật thiên tài xuất chúng lại càng khiến hắn ngưỡng mộ!“Hoàng thượng lệnh cho chúng ta tới đón các ngài đi vào.” Đội trưởng thủ thành cười nói, trong nụ cười này cũng không mang theo ý nịnh hót, cho nên cũng không làm cho người ta phiền chán.“Làm phiền ngươi dẫn đường.” Mộ Chỉ Ly gật đầu nói, vốn là nàng còn đang nghĩ đến Hoàng Thành xong làm thế nào để tiến vào hoàng cung, dù sao hoàng cung cũng không phải là ai cũng có thể vào, không ngờ tới hoàng thất lại chu đáo như vậy.
Đối với lời Mộ Chỉ Ly nói, đội trưởng thủ thành lộ ra vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, hắn không ngờ tới nàng thực lực cường đại như vậy nhưng lại nói chuyện khách khí với hắn như vậy, ấn tượng trong lòng đối với Mộ Chỉ Lylại tăng lên lần nữa, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể làm cho lòng người tin phục.Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ không rời đi, mà cùng Mộ Chỉ Ly tiến vào hoàng cung, hắn muốn đưa Mộ Chỉ Lytiên vào chiến trường Thiên Huyền, có lẽ đối với hắn bây giờ nhìn thêm một lúc cũng tốt, thời gian tới có lẽ sẽ rất lâu không được gặp nhau.Hàn gia.
Đinh Thục Nghi xinh đẹp trên mặt không còn vẻ tươi cười: “Hôm nay ta phải lên đường, tại sao Liệt ca ca vẫn chưa trở về?”
Trước khi Hàn Như Liệt rời đi, nàng đã nói với hắn trước khi mình đi chiến trường Thiên Huyền sẽ trở về sớm, nàng hy vọng hắn có thể đưa mình đi đến chiến trường, bởi vì mục đích để mình đi chính là vì hắn! Song, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, nhưng hắn vẫn không trở lại.
Nha hoàn ở một bên nhìn dáng vẻ Đinh Thục Nghi, trong lòng thầm than lúc đầu trước khi thiếu chủ rời đi cũng không có đáp ứng a, chỉ là tiểu thư cố chấp cho là như thế thôi. Mặc dù Thiếu chủ đối với mỗi cô nương đều rất tốt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được mỗi cô gái đều không có gì đặc biệt trong lòng hắn, dù là tiểu thư cũng như vậy.
Chỉ là tiểu thư không tin thôi, có điều thiếu gia vẫn luôn như vậy cũng tốt, ít nhất so với người khác tiểu thư cũng có khả năng hơn nhiều.
“Tiểu thư, thiếu chủ có thể có chuyện gì đó trì hoãn nên về muộn.’ Ngay lúc này nàng chỉ có thể tận lực an ủi tiểu thư.
Đinh Thục Nghi gật đầu: “Hẳn là như vậy, Liệt ca ca luôn có rất nhiều chuyện bận rộn.” Nói đến đây, sắc mặt nàng cũng tốt hơn mấy phần, trừ lý do này nàng cũng không nghĩ đến các lý do khác, Liệt ca ca luôn bận rộn làm việc căn bản cũng không có thứ gì có thể ràng buộc hắn, coi như là mình cũng không ngoại lệ.
So với những chuyện khác, nàng thấy Hàn Như Liệt đáng ra đã phải trở vè, nếu không nghe lời không ít người Hàn gia sẽ dùng chuyện này để làm lớn chuyện lên, cứ như vậy có chút không tốt. Sau một lúc suy nghĩ tỉ mỉ, nàng cảm giác, chuyện này có gì đó không đúng.Ngay lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Đi vào.”
Vào cửa chính là một gã nam tử mặc áo màu đen, cả người nam tử bao quanh bởi màu đen, làm cho người ta không thấy rõ bộ dạng của hắn.
“Tra được cái gì, Liệt ca ca gần đây đã làm gì? Có phải gặp chuyện phiền toái gì hay không?” Lúc này, trên mặt Đinh Thục Nghi không có chút khổ sở nào, ngược lại có thêm một tia uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống kẻ đó.
Nam tử áo đen sau khi nghe Đinh Thục Nghi hỏi, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, còn mang theo một chút ý tứ khó có thể mở miệng.
Thấy thế, chân mày Đinh Thục Nghi không khỏi nhăn lại: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nói mau!” Lúc này, trong lòng nàng đã mơ hồ cảm thấy có một chút không đúng.
Nam tử áo đen kia cũng không dám dây dưa nữa, dù sao bọn họ đều biết vị tiểu thư này bên ngoài thì xinh đẹp nhưng thực tế thì lòng dạ độc ác tới cỡ nào, nếu làm cho nàng không hài lòng, như vậy kết quả của hắn có thể sẽ rất bi thảm.
Theo chúng ta điều tra, thiếu chủ cũng không gặp phiền toái gì, chỉ là vì một nữ nhân nên chưa trở lại.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đinh Thục Nghi chợt trầm xuống, vẻ lo lắng hiện ra trên khuôn mặt nàng, ngay cả tiếng nói cũng trở nên lạnh như băng: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta! Liệt ca ca làm sao có thể vì một nữ nhân mà không trở lại?”
Nàng cùng lớn lên từ nhỏ với Hàn Như Liệt, đối với tính tình Hàn Như Liệt nàng rất hiểu rõ, mị lực của hắn vĩnh viễn không nữ nhân nào có thể chống cự được, từ nhỏ đã như vậy, bất luận là bên trong gia tộc hay bên ngoài gia tộc, những cô gái xung quanh hắn đều không đếm xuể, lúc đầu nàng còn cảm thấy ghen, bất mãn, dù sao từ nhỏ đến lớn Liệt ca ca cũng là vương tử trong suy nghĩ của nàng.
Nếu có một cô gái khiến nàng cảm thấy có chút uy hiếp hay là quá mức dụ dỗ, nàng không ngần ngại dùng một chút thủ đoạn đặc thù khiến cho bọn họ biến mất trước mặt Hàn Như Liệt.
Nàng cảm giác mục đích từ nhỏ của mình chính là Hàn Như Liệt, trừ hắn ra, không có một nam tử nào vào được mắt nàng, Hàn Như Liệt ưu tú như vậy, nếu nàng muốn đứng bên cạnh hắn, nhất định cũng phải ưu tú.
Huống chi nàng cùng không phải con cháu Hàn gia, chỉ là một bé gái được gia chủ cứu mà thôi, ở trong gia tộc khổng lồ này, nàng có thể được che chở cũng không nhiều, cho nên nhiều năm trôi qua, nàng vẫn luôn yêu cầu hà khắc đối với mình, tất cả mọi người đều cho là thiên phú của nàng rất cao, kỳ thực không biết, phía sau đó chính là máu và nước mắt của nàng.
Chỉ có như vậy, người Hàn gia mới có thể đối với nàng coi trọng một chút, gia chủ cũng phá lệ đối tốt với nàng, khiến cho nàng tuy không phải là con chau Hàn gia nhưng cũng không khác đệ tử Hàn gia, nàng nguyện trở thành nữ tử chói mắt nhất ở Hàn gia, trở thành một người xứng đôi nhất với Hàn Như Liệt trong mắt mọi người, dường như ở Hàn gia cũng chấp nhận, ngay cả gia chủ cũng cho là như vậy.
Cũng chính vì vậy, Đinh Thục Nghi lợi dụng điều đó tự cho mình là vị hôn thê của Hàn Như Liệt, đối với Hàn Như Liệt chưa từng biểu đạt suy nghĩ của hắn, dường như đối với bất kỳ nữ nhân nào hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng giống nhau, đối với mỗi người cũng sẽ cười nói chuyền, nhưng sẽ không có bất kỳ tâm tình nào khác, giống như không có một người nào có thể lọt vào mắt hắn. Nàng từng thử một chút xem mình ở trong mắt Hàn Như Liệt có khác không, có thể coi là dù nàng làm hơn nữa, thì Hàn Như Liệt vẫn như cũ, một tia tức giận cũng không có.
Mặc dù chuyện này làm cho nàng cảm thấy thất bại, nhưng cũng không phải là tuyệt vọng, chỉ cần Hàn Như Liệt không động tâm với nữ nhân khác là được, vốn là lo lắng nhiều năm như vậy nàng đã đặt xuống, thậm chí căn bản sẽ không nghĩ đến Hàn Như Liệt sẽ đối với những nữ nhân khác không giống nhau, nhưng bây giờ lại có người nói cho nàng biết Hàn Như Liệt không chịu trở về vì một nữ nhân?
“Nàng là một nữ tử mà thiếu chủ gặp trong một lần đi xử lý chuyện ở Thiên Thăng quốc, ban đầu nàng ta gặp phải nguy hiểm, thiếu chủ cứu nàng.”
Nghe vậy, trên mặt Đinh Thục Nghi lộ ra một tia cười lạnh: “Lại dùng thủ đoạn như vậy tới hấp dẫn Liệt ca ca sao?” Loại tiết mục này từ nhỏ tới lớn nàng đã thấy không biết bao nhiêu lần, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng, Liệt ca ca thấy nhiều lần như vậy rồi mà vẫn xuất thủ. . . .
Song câu nói tiếp theo của nam tử kia làm cho Đinh Thục Nghi ngây ngẩn cả người.
“Nàng ta cũng không có cầu cứu thiếu chủ, là thiếu chủ tự mình cứu nàng, hơn nữa còn tự xưng là nàng. . . . . . Nàng . . . .”
“Nàng cái gì? Không được ấp a ấp úng, nếu không ta làm cho ngươi cả đời này đều không nói ra!”
Nghe vậy, nam tử kia run rẩy nói: “Còn tự xưng là tướng công của nàng.”
“Bốp. . . . . . .” Đinh Thục Nghi cầm lấy chén trà trên bàn trực tiếp ném xuống mặt đất, nước trà rơi đầy trên đất: “Điều này làm sao có thể? Liệt ca ca làm sao có thể làm như vậy? Nàng ta rốt cuộc có cái gì đặc biệt?”
“Nàng ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một nữ tử bình thường, nghe nói ban đầu lúc thiếu chủ cứu nàng, nàng còn tỏ vẻ rất kinh ngạc, thậm chí còn không để ý tới thiếu chủ, song thiếu chủ giống như thay đổi tính tình chạy theo sau nàng.”
“Ngươi xác định ngươi không có tra sai? Ngươi nếu dám nói dối, ta nhất định khiến ngươi chết vô cùng khó coi!” Trên mặt Định Thục Nghi hiện lên vẻ vô cùng khiếp sợ, điều này sao có thể? Đây căn bản không phù hợp với tính tình của hắn, nếu không phải là biết bọn họ không thể nói dối, nàng nhất định cho đây là giả dối.
“Đinh cô nương, đây là sự thật a, ta tuyệt đối không dám lừa ngươi a! Không tin ngươi đi tìm những người khác thăm dò, kết quả khẳng định là cũng giống nhau.”
“Nữ nhân đó tên là gì? Liệt ca ca sau lần đó không lâu mới đi ra ngoài, lần này làm sao bọn họ có thể gặp nhau? Chẳng nhẽ Liệt ca ca tự mình đi tìm nàng?” Trên mặt Đinh thục Nghi hiện lên sự vội vàng.
“Nàng tên là Mộ Chỉ Ly, lần này cũng không phải là thiếu chủ đi tìm nàng, lúc trước thiếu chủ nhận nhiệm vụ đi đến di tích viễn cổ ở Thiên Thăng quốc, mà Mộ Chỉ Ly kia vừa lúc lại ở đó, cho nên bọn họ gặp nhau. Những chuyện xảy ra ở giữa thì ta cũng không rõ, nhưng sau đó thiếu chủ lại cùng Mộ Chỉ Ly trở về gia tộc của nàng, thì cùng tham gia cuộc thi cả nước, cho đến hôm nay, thiếu chủ đưa Mộ Chỉ Ly đến chiến trướng Thiên Huyền. ”
“Bốp” Đinh Thục Nghi giận không kiềm chế được trực tiếp làm cho chiếc bàn gỗ lim bên cạnh nát bấy: “Ngươi nói nhảm!”
“Tiểu thư. . . . . . . .” Nha hoàn đứng một bên cũng lên tiếng nói, trong long nàng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, thiếu chủ luôn luôn không để ý đến nữ nhân làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy?