Quyển 5 - Chương 159: Cứu chữa
Tần Lãng hoảng hốt, trong con ngươi hiện lên hoang mang nồng nặc, vô số cách ý xẹt qua trong đầu hắn, nhớ đến chấn động truyền tới từ sau điện lúc trước, chẳng lẽ cô gái này là từ Chủ thế giới trở về?
Đùa gì thế? Thiên Huyền đại lục không phải cùng Chủ thế giới không có liên lạc sao? Thế tại sao lại có người từ Chủ thế giới trở về?
Thơ Phong Bạch và thi thế của mấy thấng trước hắn cũng đã quăng vào trong không gian toại đạo (hang ngầm), nếu như bọn họ thấy được thì đã sớm trở về mới phải, tại sao lại chờ tới bây giờ?
Nhìn từng gương mặt mừng rỡ như điên kia, đôi mắt tràn đầy kích động, hắn biết người này chắc chắn là môn chủ Thiên Âm Môn. Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nguyên do, sau khi Tần Lãng phản ứng kịp thì trước tiên chính là bỏ chạy.
Thân hình khẽ động, Tần Lãng liền hướng về phía sau lưng mọi người lao đi, hẳn là muốn trà trộn vào trong đám người rồi rời đi. Chỉ cần Mộ Chỉ Ly xuất thủ, nhất định sẽ làm bị thương người bên cạnh hắn, bây giờ chỉ có loại phương pháp này mới có thể rời đi.
Mọi người cũng phát hiện Tần Lãng định rời đi, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo âu, nhân số lại nhiều như vậy, nếu muốn không bị Tần Lãng xem như lá chắn cũng không dễ dàng.
Mộ Chỉ Ly nhìn Tần Lãng chạy thục mạng, đôi mắt trong veo lạnh như băng, sát ý thực cốt lan tràn khắp lồng ngực, một tay nàng lặng lẽ lộ ra, nhìn Tần Lãng trước mắt, ung dung thản nhiên như không.
Tần Lãng khẽ run, thân hình vốn nhanh chóng ẩn náu giờ khắc này dường như lại mất đi kiểm soát, mặc cho hắn cố gắng thế nào, thân thể vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích di chuyển được một chút nào.
Hai tròng mắt mọi người đột nhiên trợn to, chỉ thấy Tần Lãng dường như biến thành pho tượng, theo động tác trên hai tay của Mộ Chỉ Ly dần dần bay lên giữa không trung, không ngừng đến gần Mộ Chỉ Ly.
Vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Tần Lãng bọn họ thấy rất rõ, một tay Mộ Chỉ Ly tùy ý lộ ra lại khiến cho bọn họ chấn động không thôi, Tần Lãng làm cho cả Thiên Huyền đại lục luống cuống không biết phải làm thế nào nhưng ở trước mặt Mộ Chỉ Ly ngay cả trả đòn tìm đường sống cũng không có, như vậy thì thực lực Mộ Chỉ Ly mạnh bao nhiêu?
Lúc này, tất cả mọi người vì thực lực chênh lệch bực này mà líu lưỡi nói không nên lời, mối nguy này vậy mà cứ như vậy đã giải quyết dễ dàng. Chủ thế giới thực sự mạnh như vậy sao, Mộ Chỉ Ly đi đến Chủ thế giới chẳng qua chỉ vài năm mà đã phát triển đến bước này.
Bạch Mạt Lăng nhìn Mộ Chỉ Ly giữa không trung, khóe miệng chậm rãi lau ra nụ cười, vành mắt cũng không tự chủ được mà phiếm hồng, Ly Nhi rốt cuộc đã trở về, tảng đá trong lòng cũng được bỏ xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn đầy sự tự hào.
Từ trước tới nay, Chỉ Ly cũng chưa từng để cho bọn họ thất vọng, sự xuất hiện ngày hôm nay càng có đủ tính chấn động, chỉ cảm thấy có Chỉ Ly, hết thảy đều có thể giải quyết.
"Ầm!"
Một quyền của Mộ Chỉ Ly tập kích vào đan điền của Tần Lãng, sắc mặt Tần Lãng trong nháy mắt đỏ ửng lên, nổi gân xanh, dáng vẻ thống khổ giống như một con thú bị nhốt, lại bị Mộ Chỉ Ly gắt gao khống chế.
Ánh mắt Tần Lãng lờ mờ hơn nữa, vốn đang ôm suy nghĩ thì trong nháy mắt này lại tiêu tán hoàn toàn, đan điền hắn đang bị phế, tất cả thiên lực trong khoảnh khắc biến mất không còn một mống, không có thực lực hắn sẽ trở thành phế nhân, chuyện chạy trốn gần như muốn cũng không cần suy nghĩ.
Nhìn đôi mắt phía dưới tràn đầy tức giận, lần đầu tiên hắn cảm nhận hoảng sợ thật sự, tiếp theo số phận cuối cùng của hắn sẽ như thế nào đây? Hắn bắt đầu không dám tưởng tượng gì nữa.
- Có bản lĩnh thì ngươi liền giết ta đi.
Tần Lãng trợn tròn đôi mắt, nhìn Mộ Chỉ Ly hung hăng lớn tiếng.
Một tay của Mộ Chỉ Ly bóp lấy cổ Tần Lãng, tay nàng càng ngày càng dụng sức, Tần Lãng chỉ cảm thấy không khí trong phổi tiêu tán không còn một xíu, khó thở vô cùng, nhưng hắn lại có một loại cảm giác giải thoát.
Rơi vào tình cảnh như vậy, có thể chết thoải mái đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng mà, ngay lúc Tần Lãng thở hổn hển không ra hơi, Mộ Chỉ Ly đột nhiên buông lỏng tay ra, thân hình Tần Lãng đập mạnh xuống mặt đất, giọng nói lạnh như băng rơi vào trong tai Tần Lãng giống như ma âm địa ngục:
- Ngươi cho rằng, ta sẽ để cho ngươi dễ dàng chết đi như vậy sao?
Cũng trong lúc đó, sau lưng Mộ Chỉ Ly đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, nhìn thấy mấy đạo thân ảnh này, trên khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười.
- Thiếu chủ!
Đệ tử Hàn gia kích động hô to, thiếu chủ rời đi nhiều năm rốt cuộc cũng đã trở lại rồi.
Người bình tĩnh như Hàn Thành Hạo mà lúc này khóe miệng cũng đã nhanh chóng kéo đến tận mang tai, những ngày qua vốn lo lắng không yên, bản thân chắc là đời này cũng không gặp được Hàn Như Liệt nữa, chưa từng có xíu hy vọng nào, vậy mà tất cả tai họa theo sự xuất hiện của bọn họ lại được giải quyết triệt để.
Tuy là không biết Hàn Như Liệt lúc này thực lực như thế nào, nhưng mà khí tức cưỡng hàn như vậy so với trước kia lại không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, chắc chắn cùng Chỉ Ly không kém bao nhiêu đâu.
- Lăng sư huynh!
- Không riêng gì Lăng sư huynh, bọn Hiên Biên Dật cũng đã trở về, vậy mà cùng nhau trở về rồi.
Đệ tử Thần Quyết Cung vui mừng, Lăng sư huynh cho tới nay cũng đã là thủ lĩnh của bọn họ, lúc trước rời đi làm cho bọn họ rất lo lắng, bây giờ thấy hắn bình yên quay trở về, vả lại thực lực không biết mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần, càng kích động không thôi.
- Tư Đồ sư huynh cũng đã trở về rồi.
Đám người Mộ Chỉ Ly tuy là trở về rất vui mừng nhưng khi nhìn thấy rất nhiều thi thể trên mặt đất thì trong lòng lại cảm thấy nặng nề vô cùng.
Nếu không phải bọn họ thiếu cẩn thận, Thiên Huyền đại lục cũng sẽ không phát sinh một màn như vậy, bọn họ hiểu rất rõ, dưới sự đàn áp của Tần Lãng những tu luyện giả bị ngã xuống quả quyết không chỉ như những gì nhìn thấy trước mặt.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Mạt Lăng hỏi:
- Mẫu thân, phụ thân con ở nơi nào? Tại sao ở đây lại không nhìn thấy phụ thân?
Nghe câu hỏi Mộ Chỉ Ly, vành mắt Bạch Mạt Lăng đỏ lên, nước mắt bị đè nén đã lâu cuối cùng không nhịn được mà chảy như vỡ đê.
Từ sau khi Mộ Thiên Tĩnh trọng thương hôn mê nàng luôn kiềm nén bản thân mình, bởi vì thế cuộc trước mắt không cho phép bà ngã xuống, mà lúc này tai họa đã tiêu tán, bà liền không nhịn được nữa.
Nhìn Bạch Mạt Lăng khóc, thân thể Mộ Chỉ Ly hơi phát run, không khỏi lùi về sau một bước, đôi mắt đen nhánh nồng đậm sợ hãi lan tràn.
- Không phải là ...
Bạch Mạt Lăng nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, lắc đầu nói:
- Phụ thân con trọng thương hôn mê, lâu như vậy cũng chưa được chữa khỏi, ta thấy chỉ có con là có cách.
Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm, may quá, may mà phụ thân không có xảy ra chuyện gì, nếu không nàng thật sự không biết sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
- Mẫu thân, người yên tâm đi, con sẽ không để cho phụ thân có chuyện.
Mộ Chỉ Ly an ủi, nàng có thể nhìn thấy được sự yếu đuối của Bạch Mạt Lăng, mà hôm nay nàng đối với y thuật của mình lại càng có lòng tin tuyệt đối.
Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đi tới bên cạnh Tần Lãng, một chân giẫm lên trên tay Tần Lãng, bàn chân chuyển động, nghiền nát xương cốt tay của Tần Lãng.
- Aaaaa ....
Tiếng hét đau đớn truyền vào trong tay mọi người, mà vào giờ khắc này, mọi người lại chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời, thanh âm hoảng sợ này tựa như tiên nhạc, mọi người đều lộ ra nụ cười sảng khoái.
- Tần Lãng, không ngờ tới ngươi sẽ có một ngày như vậy. Ta vốn định tự mình giải quyết ngươi, nhưng mà, ngươi đả thương nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể để cho mọi người đến giải quyết ngươi.
Trong con ngươi Mộ Chỉ Ly hiện lên ngoan sắc đỏ thẫm, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, một viên đan dược được nàng bỏ vào trong miệng Tần Lãng.
Tần Lãng trợn to mắt, không biết rốt cuộc Mộ Chỉ Ly bỏ gì vào, nhưng mà, ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, trong thân thể truyền tới từng đợt đau đớn, tựa như có vô số con kiến bò qua lại trong cơ thể vậy, khó chịu vô cùng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
- Các vị, Tần Lãng liền giao cho mọi người xử lý, có thù báo thù, có oán báo oán.
Kèm theo câu nói Mộ Chỉ Ly rơi xuống, không ít thanh niên đều hướng về phía Tần Lãng vọt tới, một quyền một cước nhưng lại không mang theo thiên lực, hung hăng phát tiết tức giận trong lòng.
Đám người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau một cái, mọi người cùng tập trung một chỗ, đối mặt với mọi người ở Thiên Huyền đại lục thi lễ một cái, nói:
- Bởi vì sơ sẩy của chúng tôi, mọi người chịu khổ.
Một câu nói đơn giản nhưng lại bao hàm nội tâm hổ thẹn của mọi người.
Mọi người khẽ run, ngay cả những người đang giáo huấn Tần Lãng cũng ngừng lại, đều nhìn đám người Mộ Chỉ Ly cách đó không xa, chỉ cảm thấy trong lòng có xúc động, tựa như nhiệt hỏa đang nung nấu mọi người, nội tâm nóng hỏi như bị phỏng.
Các vị cường giả nhìn bọn tiểu bối này chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ, bọn họ hẳn là anh hùng Thiên Huyền đại lục mới đúng, loại chuyện như vậy căn bản không có thể coi là sai lầm của bọn họ, cho dù thực lực đã cường đại đến mức làm cho bọn họ ngưỡng vọng, lòng của bọn họ cũng không có nửa điểm biến hóa.
- Chuyện này không có liên quan gì đến các ngươi, nếu như không phải là các ngươi trở về, bây giờ sợ là thương vong càng thêm nghiêm trọng.
Liễu Bình chậm rãi lên tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi tắn.
Lần này đi ra ngoài một chuyến mới phát hiện cường giả trong thế giới này so với tưởng tượng của hắn vượt qua rất nhiều, Chủ thế giới, hắn cũng phải đi đến đó một phen.
Bầu không khí vốn yên tĩnh theo câu nói này của Liễu Bình mà bị phá vỡ, mọi người cũng đều bày tỏ thái độ.
- Nói không sai, chuyện này căn bản không phải là lỗi của các ngươi!
- Các ngươi ở Chủ thế giới cũng phải tu luyện, làm sao có thể lúc nào cũng canh giữ bên cạnh thông đạo?
- Nếu như không có các ngươi, bây giờ chúng ta đã chết rồi.
- Các ngươi là anh hùng Thiên Huyền đại lục. Bởi vì các ngươi, Thiên Huyền đại lục mới có thể trở về yên ổn.
Nghe mọi người từng câu này tiếp lấy câu khác, sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly dễ coi hơn rất nhiều, mùi máu tanh nơi cánh mũi cũng tản đi bớt, nhưng chỉ có tình cảnh như thế này thì mọi người mới làm cho bọn họ cảm thấy được sưởi ấm.
Ngạo Khinh Cuồng bước nhanh tới bên cạnh Mộ Dật Thần, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Ngạo Khinh Cuồng đưa tay ra, Mộ Dật Thần tiến lên từng bước, hai người cùng ôm nhau thật chặc.
- Đại ca!
Mộ Dật Thần kích động nói.
Hắn thật không ngờ Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, thời gian qua chuyện của nhân tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cũng không nhúng tay, mà Ngạo Khinh Cuồng đứng ở chỗ này nguyên nhân duy nhất cũng chính là bản thân hắn.
Ngạo Khinh Cuồng vỗ vỗ lưng Mộ Dật Thần, cười lớn:
- Tên tiểu tử thúi ngươi, còn biết trở về sao?
- Dĩ nhiên là phải về rồi, nếu ta không trở về, đại ca còn không phải mắng chết ta sao?
- Ha ha, mấy năm không gặp, thực lực tiểu tử ngươi mạnh hơn không ít nha, ngay cả khí lực chạm vào ta cũng mạnh không ít.
Ngạo Khinh Cuồng cố làm ra vẻ cả giận nói.
Thiên Nhi nhìn Long tộc nhân hóa thành hình người, sâu trong đôi mắt rung động, vốn cho là đời này mình cũng sẽ không gặp lại được bọn họ, không ngờ tới vừa mới trở về liền nhìn thấy được, không thể không thừa nhận, trong lòng rất là cao hứng.
Liễu Bình đi tới bên cạnh Thiên Nhi, cười nói:
- Thiên Nhi, bao nhiêu năm rồi không gặp, những năm gần đây ngươi có khỏe không?
- Liễu đại ca?
Thiên Nhi tràn đầy vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ tới ở chỗ này lại nhìn thấy ngươi, ta cũng rất tốt.
Liễu Bình cười nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chìu, Thiên Nhi giống như là muội muội của hắn, chẳng qua là từ lúc Thiên Nhi mất tích đến nay, nhiều năm qua cũng không nhận được tin tức của nàng, bây giờ lại là đi đến Chủ thế giới.
-Rõ ràng là ngươi biết rõ Liễu đại ca ngươi thích nhất là khiêu chiến cao thủ, đi đến Chủ thế giới nơi tập hợp nhiều cao thủ như vậy lại cũng không nói cho ta biết, hồi nhỏ ta thương ngươi đúng là công toi mà.
- Liễu đại ca, trước đây ta cũng là lỡ đi đến đó, không phải là bây giờ mới có thể quay về sao? Với thực lực của ngươi đi đến Chủ thế giới tuyệt đối không thành vấn đề!
Thiên Nhi cười nói.
Tần Lãng đã giải quyết xong, mọi người đều giải tán trở về, mọi chuyện tạm thời cũng không thể nói hết, từ từ nói cũng sẽ không muộn, mọi người một phen giao chiến, không ít người đều bị thương, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là chữa thương.
Lòng Mộ Chỉ Ly cũng tràn đầy cấp bách, sau khi hướng về phía Hàn Như Liệt chào hỏi một tiếng thì liền cùng Bạch Mạt Lăng nhanh chóng đi đến Mộ gia, Mộ Thiên Tĩnh vẫn còn ở trên giường bệnh, chứng bệnh này kéo dài cũng không tốt.
Tốc độ Bạch Mạt Lăng đã thi triển tới cực hạn, mồ hôi không ngừng chảy ra, thấy vậy, Mộ Chỉ Ly liền mang theo Bạch Mạt Lăng nhanh chóng hướng về phía Mộ gia.
Hàn Thành Hạo thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, không khỏi hỏi:
- Liệt Nhi, Chỉ Ly nàng ấy đi đâu vậy?
- Nhạc phụ bị Tần Lãnh đánh thành trọng thương, bây giờ đang nằm trên giường dậy không nổi, Chỉ Ly đến đó cữu chữa.
Hàn Như Liệt giải thích.
Nghe xong, Hàn Thành Hạo ngẩn người:
- Mộ huynh hắn còn sống?
Lúc Mộ Thiên Tĩnh bị trọng thương trước đây hắn tận mắt nhìn thấy, sau này bọn họ lại bị giam vào đại điện thì cũng chưa từng thấy qua Mộ Thiên Tĩnh nữa.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, người sống đều bị nhốt lại, ở bên ngoài đều là tu luyện giả ngã xuống, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Thiên Tĩnh đã bỏ mình, hóa ra Mộ Thiên Tĩnh chỉ bị trọng thương, cũng không có ngã xuống, thực sự thật quá tốt.
Hàn Như Liệt nhíu mày, tựa như không hiểu đây là ý gì.
- Chúng ta cũng cùng đi đến xem tình hình Mộ huynh một chút xem thế nào, lúc trước Mộ huynh trọng thương ta cũng không thể cứu hắn, thực sự áy náy.
Giọng nói Hàn Thành Hạo trầm thấp, một trận chiến đấu trước kia trên đỉnh Thiên Âm Môn đối với bọn họ mà nói thật sự là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Hàn Như Liệt vội vàng gật đầu:
- Được!
Đệ tử còn lại của Mộ gia bây giờ đều đang đứng ngồi không yên, không ngừng đứng ở ngoài cửa Mộ gia nhìn về hướng Thiên Âm Môn, không biết tình hình bây giờ như thế nào, một mình Tần Lãng chẳng lẽ lợi hại như vậy sao?
Tất cả mọi người đều thầm cầu nguyện không muốn gặp phải kết quả gay go nhất, đột nhiên bọn họ nhìn thấy hai thân ảnh đang hướng về phía bọn họ nhanh chóng chạy tới, tốc độ kia đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ, gần như là trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Đại đội ngũ chưa hề quay trở về, mà ở Thiên huyền đại lục người có thể có tốc độ nhanh như vậy hẳn là cũng chỉ có mình Tần Lãng mà thôi.
Bọn họ xong đời rồi, Thiên Âm Môn nhiều người như vậy mà cũng đã lên trời hết rồi, bây giờ là tất cả đều phải bỏ mình.
Nhưng mà, sau khi mọi người thấy rõ hai đạo thân ảnh đang hướng về phía này, không khỏi dụi dụi mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng mà, mặc cho bọn họ dụi mắt thế nào, hai người trước mắt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
- Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư đã trở về rồi.
- Tam tỷ đã về rồi! Mộ Chỉ Ly đã trở lại rồi.
Từng đạo thanh âm ngạc nhiên truyền ra khắp Mộ gia, bọn họ không dám hy vọng xa vời là Mộ Chỉ Ly có thể trở về, mà giờ khắc này sự xuất hiện của nàng lại làm cho bọn họ chấn động và kinh ngạc vui mừng quá lớn.
- Tam tỷ đã trở về rồi, Tần Lãng kia nhất định không thể gây sóng gió nữa.
Các đệ tử trẻ tuổi luôn luôn tôn sùng Mộ Chỉ Ly, gần như đạt tới tình cảnh mù quáng.
- Phu nhân, có phải Tần Lãng đã được tam tỷ giải quyết rồi hay không?
Một người lên tiếng hỏi.
Bạch Mạt Lăng cười cười, nói:
- Chỉ Ly phế đi tu vi của Tần Lãng, bây giờ mọi người đang có thù báo thù có oán báo oán, nếu như các ngươi muốn trút giận, bây giờ đi đến Thiên Âm Môn, đi, có thể còn có cơ hội.
Theo câu nói Bạch Mạt Lăng rơi xuống, mọi người trong nháy mắt đều sửng sốt, lập tức giống như hẹn nhau từ trước vậy, nhanh chóng hướng ra bên ngoài chạy đi.
Trải qua thời gian này, dưới sự áp bức của Tần Lãng, bọn họ gần như không thở nổi, bây giờ thật vất vả lắm mới có một cơ hội như thế này, tại sao có thể bỏ qua chứ.
Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch môi, may là mọi chuyện cũng không có phát triển đến mức không thể nào khống chế được.
Nhưng mà, lúc Mộ Chỉ Ly đi vào trong nhà nhìn thấy tình hình của Mộ Thiên Tĩnh thì sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống.
Nàng chậm rãi kéo tay của Mộ Thiên Tĩnh ra bắt mạch, nàng có chút hối hận, chỉ cảm thấy đối đãi như vậy với Tần Lãng còn chưa đủ để hả giận, người như vậy hẳn là cần phải khiến cho hắn cả đời chịu giày vò. Nhưng mà mọi người dường như cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Hai tay Bạch Mạt Lăng không tự chủ được mà đan chéo lại, khẩn trương hỏi:
- Chỉ Ly, phụ thân ngươi thế nào?
Mộ Chỉ Ly suy tư chốc lát:
- Mẫu thân yên tâm đi, phụ thân không có việc gì, con có thể chữa trị khỏi cho phụ thân.
Nghe vậy, Bạch Mạt Lăng thở dài, nói:
- Vậy ta yên tâm rồi.
Đang lúc hai người đang nói chuyện, Mộ Thiên Tĩnh vẫn luôn hôn mê dường như có tính cảm ứng gì đó vậy, bất ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trước mắt, trong mắt hắn thoáng qua vẻ mê man trong nháy mắt, khinh ngạc nói:
- Ly Nhi?
- Phụ thân, người đã tỉnh rồi?
- Ly Nhi, con thật sự đã trở về rồi?
Mộ Thiên Tĩnh kinh ngạc nói:
- Là ta đang nằm mơ sao?
Hắn nhớ rõ ràng mình ở Thiên Âm Môn đã bị Tần Lãng đánh trọng thương, cuối cùng thì nhắm tịt mắt lại, sinh mạng đã đi tới tận cùng, chẳng lẽ là mình đang hồi dương, gặp được Ly Nhi người mà mình lo lắng nhất?
Bạch Mạt Lăng bật cười, nói:
- Gì mà nằm chơ chứ, đứa con gái bảo bối chàng luôn luôn nghĩ đến đã trở về rồi, đang ở trước mặt chàng đấy?
- Hả?
Mộ Thiên Tĩnh có phần mơ hồ, kích động nói:
- Ly Nhi từ Chủ thế giới đã trở về rồi?
- Phụ thân, con thực sự đã trở về rồi?
Mộ Chỉ Ly cười dịu dàng nói.
- Phụ thân có thể gặp lại con, thật là tốt quá.
- Bây giờ con liền giúp phụ thân chữa trị khỏi vết thương, sau này cả nhà chúng ta cùng nhau đi đến Chủ thế giới, bây giờ ở Chủ thế giới con cũng có khả năng chăm sóc mọi người, không cần lo lắng.
Mộ Chỉ Ly mừng rỡ nói, từ sau khi trụ sở bí mật xuất hiện, mấy vấn đề này đã không còn tồn tại.
Hơn nữa sư tổ là môn chủ Thiên Âm Môn, gặp được tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục hẳn là nên chiếu cố hơn nữa chứ. Lúc trước nàng đi tới Huyết sắc địa ngục một chuyến, nhưng mà ở Huyết sắc địa ngục chỉ có Vô Bi sư phụ ở đó, sư tổ thì không có ở đó cho nên nàng chỉ đem tin tức này nói cho Tù Vô Bi, để cho Tù Vô Bi thay thế nàng truyền đạt lại.
- Bệnh của ta, còn có thể cứu chữa?
Hắn biết thương thế của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, kinh mạch càng bị gãy lìa không ít, hắn cho là mình chắc chắn chết.
- Ha ha ha, Mộ huynh, ngươi quả nhiên là khôn ngoan một đời hồ đồ một lúc, Chỉ Ly nói muốn tất cả chúng ta cùng đi đến Chủ thế giới, làm sao sẽ để cho ngươi có chuyện chứ?
Hàn Thành Hạo cười từ ngoài cửa đi vào trong.
Mộ Thiên Tĩnh quay đầu, thấy Hàn Thành Hạo, sắc mặt hiện lên ửng hồng:
- Hàn huynh, ngươi không có việc gì chứ?
- Ta cho là ngươi đã bỏ mình, ngươi cho rằng ta bỏ mình, nhưng mà lão thiên sẽ không để cho huynh đệ của chúng ta biến mất như vậy.
Lúc này, Hàn Như Liệt đi ở phía sau Hàn Thành Hạo cũng hiển lộ ra thân hình, hành lễ nói:
- Nhạc phụ, nhạc mẫu.
Tần Lãng hoảng hốt, trong con ngươi hiện lên hoang mang nồng nặc, vô số cách ý xẹt qua trong đầu hắn, nhớ đến chấn động truyền tới từ sau điện lúc trước, chẳng lẽ cô gái này là từ Chủ thế giới trở về?
Đùa gì thế? Thiên Huyền đại lục không phải cùng Chủ thế giới không có liên lạc sao? Thế tại sao lại có người từ Chủ thế giới trở về?
Thơ Phong Bạch và thi thế của mấy thấng trước hắn cũng đã quăng vào trong không gian toại đạo (hang ngầm), nếu như bọn họ thấy được thì đã sớm trở về mới phải, tại sao lại chờ tới bây giờ?
Nhìn từng gương mặt mừng rỡ như điên kia, đôi mắt tràn đầy kích động, hắn biết người này chắc chắn là môn chủ Thiên Âm Môn. Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nguyên do, sau khi Tần Lãng phản ứng kịp thì trước tiên chính là bỏ chạy.
Thân hình khẽ động, Tần Lãng liền hướng về phía sau lưng mọi người lao đi, hẳn là muốn trà trộn vào trong đám người rồi rời đi. Chỉ cần Mộ Chỉ Ly xuất thủ, nhất định sẽ làm bị thương người bên cạnh hắn, bây giờ chỉ có loại phương pháp này mới có thể rời đi.
Mọi người cũng phát hiện Tần Lãng định rời đi, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo âu, nhân số lại nhiều như vậy, nếu muốn không bị Tần Lãng xem như lá chắn cũng không dễ dàng.
Mộ Chỉ Ly nhìn Tần Lãng chạy thục mạng, đôi mắt trong veo lạnh như băng, sát ý thực cốt lan tràn khắp lồng ngực, một tay nàng lặng lẽ lộ ra, nhìn Tần Lãng trước mắt, ung dung thản nhiên như không.
Tần Lãng khẽ run, thân hình vốn nhanh chóng ẩn náu giờ khắc này dường như lại mất đi kiểm soát, mặc cho hắn cố gắng thế nào, thân thể vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích di chuyển được một chút nào.
Hai tròng mắt mọi người đột nhiên trợn to, chỉ thấy Tần Lãng dường như biến thành pho tượng, theo động tác trên hai tay của Mộ Chỉ Ly dần dần bay lên giữa không trung, không ngừng đến gần Mộ Chỉ Ly.
Vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Tần Lãng bọn họ thấy rất rõ, một tay Mộ Chỉ Ly tùy ý lộ ra lại khiến cho bọn họ chấn động không thôi, Tần Lãng làm cho cả Thiên Huyền đại lục luống cuống không biết phải làm thế nào nhưng ở trước mặt Mộ Chỉ Ly ngay cả trả đòn tìm đường sống cũng không có, như vậy thì thực lực Mộ Chỉ Ly mạnh bao nhiêu?
Lúc này, tất cả mọi người vì thực lực chênh lệch bực này mà líu lưỡi nói không nên lời, mối nguy này vậy mà cứ như vậy đã giải quyết dễ dàng. Chủ thế giới thực sự mạnh như vậy sao, Mộ Chỉ Ly đi đến Chủ thế giới chẳng qua chỉ vài năm mà đã phát triển đến bước này.
Bạch Mạt Lăng nhìn Mộ Chỉ Ly giữa không trung, khóe miệng chậm rãi lau ra nụ cười, vành mắt cũng không tự chủ được mà phiếm hồng, Ly Nhi rốt cuộc đã trở về, tảng đá trong lòng cũng được bỏ xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn đầy sự tự hào.
Từ trước tới nay, Chỉ Ly cũng chưa từng để cho bọn họ thất vọng, sự xuất hiện ngày hôm nay càng có đủ tính chấn động, chỉ cảm thấy có Chỉ Ly, hết thảy đều có thể giải quyết.
"Ầm!"
Một quyền của Mộ Chỉ Ly tập kích vào đan điền của Tần Lãng, sắc mặt Tần Lãng trong nháy mắt đỏ ửng lên, nổi gân xanh, dáng vẻ thống khổ giống như một con thú bị nhốt, lại bị Mộ Chỉ Ly gắt gao khống chế.
Ánh mắt Tần Lãng lờ mờ hơn nữa, vốn đang ôm suy nghĩ thì trong nháy mắt này lại tiêu tán hoàn toàn, đan điền hắn đang bị phế, tất cả thiên lực trong khoảnh khắc biến mất không còn một mống, không có thực lực hắn sẽ trở thành phế nhân, chuyện chạy trốn gần như muốn cũng không cần suy nghĩ.
Nhìn đôi mắt phía dưới tràn đầy tức giận, lần đầu tiên hắn cảm nhận hoảng sợ thật sự, tiếp theo số phận cuối cùng của hắn sẽ như thế nào đây? Hắn bắt đầu không dám tưởng tượng gì nữa.
- Có bản lĩnh thì ngươi liền giết ta đi.
Tần Lãng trợn tròn đôi mắt, nhìn Mộ Chỉ Ly hung hăng lớn tiếng.
Một tay của Mộ Chỉ Ly bóp lấy cổ Tần Lãng, tay nàng càng ngày càng dụng sức, Tần Lãng chỉ cảm thấy không khí trong phổi tiêu tán không còn một xíu, khó thở vô cùng, nhưng hắn lại có một loại cảm giác giải thoát.
Rơi vào tình cảnh như vậy, có thể chết thoải mái đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng mà, ngay lúc Tần Lãng thở hổn hển không ra hơi, Mộ Chỉ Ly đột nhiên buông lỏng tay ra, thân hình Tần Lãng đập mạnh xuống mặt đất, giọng nói lạnh như băng rơi vào trong tai Tần Lãng giống như ma âm địa ngục:
- Ngươi cho rằng, ta sẽ để cho ngươi dễ dàng chết đi như vậy sao?
Cũng trong lúc đó, sau lưng Mộ Chỉ Ly đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, nhìn thấy mấy đạo thân ảnh này, trên khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười.
- Thiếu chủ!
Đệ tử Hàn gia kích động hô to, thiếu chủ rời đi nhiều năm rốt cuộc cũng đã trở lại rồi.
Người bình tĩnh như Hàn Thành Hạo mà lúc này khóe miệng cũng đã nhanh chóng kéo đến tận mang tai, những ngày qua vốn lo lắng không yên, bản thân chắc là đời này cũng không gặp được Hàn Như Liệt nữa, chưa từng có xíu hy vọng nào, vậy mà tất cả tai họa theo sự xuất hiện của bọn họ lại được giải quyết triệt để.
Tuy là không biết Hàn Như Liệt lúc này thực lực như thế nào, nhưng mà khí tức cưỡng hàn như vậy so với trước kia lại không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, chắc chắn cùng Chỉ Ly không kém bao nhiêu đâu.
- Lăng sư huynh!
- Không riêng gì Lăng sư huynh, bọn Hiên Biên Dật cũng đã trở về, vậy mà cùng nhau trở về rồi.
Đệ tử Thần Quyết Cung vui mừng, Lăng sư huynh cho tới nay cũng đã là thủ lĩnh của bọn họ, lúc trước rời đi làm cho bọn họ rất lo lắng, bây giờ thấy hắn bình yên quay trở về, vả lại thực lực không biết mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần, càng kích động không thôi.
- Tư Đồ sư huynh cũng đã trở về rồi.
Đám người Mộ Chỉ Ly tuy là trở về rất vui mừng nhưng khi nhìn thấy rất nhiều thi thể trên mặt đất thì trong lòng lại cảm thấy nặng nề vô cùng.
Nếu không phải bọn họ thiếu cẩn thận, Thiên Huyền đại lục cũng sẽ không phát sinh một màn như vậy, bọn họ hiểu rất rõ, dưới sự đàn áp của Tần Lãng những tu luyện giả bị ngã xuống quả quyết không chỉ như những gì nhìn thấy trước mặt.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Mạt Lăng hỏi:
- Mẫu thân, phụ thân con ở nơi nào? Tại sao ở đây lại không nhìn thấy phụ thân?
Nghe câu hỏi Mộ Chỉ Ly, vành mắt Bạch Mạt Lăng đỏ lên, nước mắt bị đè nén đã lâu cuối cùng không nhịn được mà chảy như vỡ đê.
Từ sau khi Mộ Thiên Tĩnh trọng thương hôn mê nàng luôn kiềm nén bản thân mình, bởi vì thế cuộc trước mắt không cho phép bà ngã xuống, mà lúc này tai họa đã tiêu tán, bà liền không nhịn được nữa.
Nhìn Bạch Mạt Lăng khóc, thân thể Mộ Chỉ Ly hơi phát run, không khỏi lùi về sau một bước, đôi mắt đen nhánh nồng đậm sợ hãi lan tràn.
- Không phải là ...
Bạch Mạt Lăng nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, lắc đầu nói:
- Phụ thân con trọng thương hôn mê, lâu như vậy cũng chưa được chữa khỏi, ta thấy chỉ có con là có cách.
Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm, may quá, may mà phụ thân không có xảy ra chuyện gì, nếu không nàng thật sự không biết sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
- Mẫu thân, người yên tâm đi, con sẽ không để cho phụ thân có chuyện.
Mộ Chỉ Ly an ủi, nàng có thể nhìn thấy được sự yếu đuối của Bạch Mạt Lăng, mà hôm nay nàng đối với y thuật của mình lại càng có lòng tin tuyệt đối.
Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đi tới bên cạnh Tần Lãng, một chân giẫm lên trên tay Tần Lãng, bàn chân chuyển động, nghiền nát xương cốt tay của Tần Lãng.
- Aaaaa ....
Tiếng hét đau đớn truyền vào trong tay mọi người, mà vào giờ khắc này, mọi người lại chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời, thanh âm hoảng sợ này tựa như tiên nhạc, mọi người đều lộ ra nụ cười sảng khoái.
- Tần Lãng, không ngờ tới ngươi sẽ có một ngày như vậy. Ta vốn định tự mình giải quyết ngươi, nhưng mà, ngươi đả thương nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể để cho mọi người đến giải quyết ngươi.
Trong con ngươi Mộ Chỉ Ly hiện lên ngoan sắc đỏ thẫm, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, một viên đan dược được nàng bỏ vào trong miệng Tần Lãng.
Tần Lãng trợn to mắt, không biết rốt cuộc Mộ Chỉ Ly bỏ gì vào, nhưng mà, ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, trong thân thể truyền tới từng đợt đau đớn, tựa như có vô số con kiến bò qua lại trong cơ thể vậy, khó chịu vô cùng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
- Các vị, Tần Lãng liền giao cho mọi người xử lý, có thù báo thù, có oán báo oán.
Kèm theo câu nói Mộ Chỉ Ly rơi xuống, không ít thanh niên đều hướng về phía Tần Lãng vọt tới, một quyền một cước nhưng lại không mang theo thiên lực, hung hăng phát tiết tức giận trong lòng.
Đám người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau một cái, mọi người cùng tập trung một chỗ, đối mặt với mọi người ở Thiên Huyền đại lục thi lễ một cái, nói:
- Bởi vì sơ sẩy của chúng tôi, mọi người chịu khổ.
Một câu nói đơn giản nhưng lại bao hàm nội tâm hổ thẹn của mọi người.
Mọi người khẽ run, ngay cả những người đang giáo huấn Tần Lãng cũng ngừng lại, đều nhìn đám người Mộ Chỉ Ly cách đó không xa, chỉ cảm thấy trong lòng có xúc động, tựa như nhiệt hỏa đang nung nấu mọi người, nội tâm nóng hỏi như bị phỏng.
Các vị cường giả nhìn bọn tiểu bối này chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ, bọn họ hẳn là anh hùng Thiên Huyền đại lục mới đúng, loại chuyện như vậy căn bản không có thể coi là sai lầm của bọn họ, cho dù thực lực đã cường đại đến mức làm cho bọn họ ngưỡng vọng, lòng của bọn họ cũng không có nửa điểm biến hóa.
- Chuyện này không có liên quan gì đến các ngươi, nếu như không phải là các ngươi trở về, bây giờ sợ là thương vong càng thêm nghiêm trọng.
Liễu Bình chậm rãi lên tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi tắn.
Lần này đi ra ngoài một chuyến mới phát hiện cường giả trong thế giới này so với tưởng tượng của hắn vượt qua rất nhiều, Chủ thế giới, hắn cũng phải đi đến đó một phen.
Bầu không khí vốn yên tĩnh theo câu nói này của Liễu Bình mà bị phá vỡ, mọi người cũng đều bày tỏ thái độ.
- Nói không sai, chuyện này căn bản không phải là lỗi của các ngươi!
- Các ngươi ở Chủ thế giới cũng phải tu luyện, làm sao có thể lúc nào cũng canh giữ bên cạnh thông đạo?
- Nếu như không có các ngươi, bây giờ chúng ta đã chết rồi.
- Các ngươi là anh hùng Thiên Huyền đại lục. Bởi vì các ngươi, Thiên Huyền đại lục mới có thể trở về yên ổn.
Nghe mọi người từng câu này tiếp lấy câu khác, sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly dễ coi hơn rất nhiều, mùi máu tanh nơi cánh mũi cũng tản đi bớt, nhưng chỉ có tình cảnh như thế này thì mọi người mới làm cho bọn họ cảm thấy được sưởi ấm.
Ngạo Khinh Cuồng bước nhanh tới bên cạnh Mộ Dật Thần, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Ngạo Khinh Cuồng đưa tay ra, Mộ Dật Thần tiến lên từng bước, hai người cùng ôm nhau thật chặc.
- Đại ca!
Mộ Dật Thần kích động nói.
Hắn thật không ngờ Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, thời gian qua chuyện của nhân tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cũng không nhúng tay, mà Ngạo Khinh Cuồng đứng ở chỗ này nguyên nhân duy nhất cũng chính là bản thân hắn.
Ngạo Khinh Cuồng vỗ vỗ lưng Mộ Dật Thần, cười lớn:
- Tên tiểu tử thúi ngươi, còn biết trở về sao?
- Dĩ nhiên là phải về rồi, nếu ta không trở về, đại ca còn không phải mắng chết ta sao?
- Ha ha, mấy năm không gặp, thực lực tiểu tử ngươi mạnh hơn không ít nha, ngay cả khí lực chạm vào ta cũng mạnh không ít.
Ngạo Khinh Cuồng cố làm ra vẻ cả giận nói.
Thiên Nhi nhìn Long tộc nhân hóa thành hình người, sâu trong đôi mắt rung động, vốn cho là đời này mình cũng sẽ không gặp lại được bọn họ, không ngờ tới vừa mới trở về liền nhìn thấy được, không thể không thừa nhận, trong lòng rất là cao hứng.
Liễu Bình đi tới bên cạnh Thiên Nhi, cười nói:
- Thiên Nhi, bao nhiêu năm rồi không gặp, những năm gần đây ngươi có khỏe không?
- Liễu đại ca?
Thiên Nhi tràn đầy vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ tới ở chỗ này lại nhìn thấy ngươi, ta cũng rất tốt.
Liễu Bình cười nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chìu, Thiên Nhi giống như là muội muội của hắn, chẳng qua là từ lúc Thiên Nhi mất tích đến nay, nhiều năm qua cũng không nhận được tin tức của nàng, bây giờ lại là đi đến Chủ thế giới.
-Rõ ràng là ngươi biết rõ Liễu đại ca ngươi thích nhất là khiêu chiến cao thủ, đi đến Chủ thế giới nơi tập hợp nhiều cao thủ như vậy lại cũng không nói cho ta biết, hồi nhỏ ta thương ngươi đúng là công toi mà.
- Liễu đại ca, trước đây ta cũng là lỡ đi đến đó, không phải là bây giờ mới có thể quay về sao? Với thực lực của ngươi đi đến Chủ thế giới tuyệt đối không thành vấn đề!
Thiên Nhi cười nói.
Tần Lãng đã giải quyết xong, mọi người đều giải tán trở về, mọi chuyện tạm thời cũng không thể nói hết, từ từ nói cũng sẽ không muộn, mọi người một phen giao chiến, không ít người đều bị thương, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là chữa thương.
Lòng Mộ Chỉ Ly cũng tràn đầy cấp bách, sau khi hướng về phía Hàn Như Liệt chào hỏi một tiếng thì liền cùng Bạch Mạt Lăng nhanh chóng đi đến Mộ gia, Mộ Thiên Tĩnh vẫn còn ở trên giường bệnh, chứng bệnh này kéo dài cũng không tốt.
Tốc độ Bạch Mạt Lăng đã thi triển tới cực hạn, mồ hôi không ngừng chảy ra, thấy vậy, Mộ Chỉ Ly liền mang theo Bạch Mạt Lăng nhanh chóng hướng về phía Mộ gia.
Hàn Thành Hạo thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, không khỏi hỏi:
- Liệt Nhi, Chỉ Ly nàng ấy đi đâu vậy?
- Nhạc phụ bị Tần Lãnh đánh thành trọng thương, bây giờ đang nằm trên giường dậy không nổi, Chỉ Ly đến đó cữu chữa.
Hàn Như Liệt giải thích.
Nghe xong, Hàn Thành Hạo ngẩn người:
- Mộ huynh hắn còn sống?
Lúc Mộ Thiên Tĩnh bị trọng thương trước đây hắn tận mắt nhìn thấy, sau này bọn họ lại bị giam vào đại điện thì cũng chưa từng thấy qua Mộ Thiên Tĩnh nữa.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, người sống đều bị nhốt lại, ở bên ngoài đều là tu luyện giả ngã xuống, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Thiên Tĩnh đã bỏ mình, hóa ra Mộ Thiên Tĩnh chỉ bị trọng thương, cũng không có ngã xuống, thực sự thật quá tốt.
Hàn Như Liệt nhíu mày, tựa như không hiểu đây là ý gì.
- Chúng ta cũng cùng đi đến xem tình hình Mộ huynh một chút xem thế nào, lúc trước Mộ huynh trọng thương ta cũng không thể cứu hắn, thực sự áy náy.
Giọng nói Hàn Thành Hạo trầm thấp, một trận chiến đấu trước kia trên đỉnh Thiên Âm Môn đối với bọn họ mà nói thật sự là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Hàn Như Liệt vội vàng gật đầu:
- Được!
Đệ tử còn lại của Mộ gia bây giờ đều đang đứng ngồi không yên, không ngừng đứng ở ngoài cửa Mộ gia nhìn về hướng Thiên Âm Môn, không biết tình hình bây giờ như thế nào, một mình Tần Lãng chẳng lẽ lợi hại như vậy sao?
Tất cả mọi người đều thầm cầu nguyện không muốn gặp phải kết quả gay go nhất, đột nhiên bọn họ nhìn thấy hai thân ảnh đang hướng về phía bọn họ nhanh chóng chạy tới, tốc độ kia đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ, gần như là trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Đại đội ngũ chưa hề quay trở về, mà ở Thiên huyền đại lục người có thể có tốc độ nhanh như vậy hẳn là cũng chỉ có mình Tần Lãng mà thôi.
Bọn họ xong đời rồi, Thiên Âm Môn nhiều người như vậy mà cũng đã lên trời hết rồi, bây giờ là tất cả đều phải bỏ mình.
Nhưng mà, sau khi mọi người thấy rõ hai đạo thân ảnh đang hướng về phía này, không khỏi dụi dụi mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng mà, mặc cho bọn họ dụi mắt thế nào, hai người trước mắt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
- Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư đã trở về rồi.
- Tam tỷ đã về rồi! Mộ Chỉ Ly đã trở lại rồi.
Từng đạo thanh âm ngạc nhiên truyền ra khắp Mộ gia, bọn họ không dám hy vọng xa vời là Mộ Chỉ Ly có thể trở về, mà giờ khắc này sự xuất hiện của nàng lại làm cho bọn họ chấn động và kinh ngạc vui mừng quá lớn.
- Tam tỷ đã trở về rồi, Tần Lãng kia nhất định không thể gây sóng gió nữa.
Các đệ tử trẻ tuổi luôn luôn tôn sùng Mộ Chỉ Ly, gần như đạt tới tình cảnh mù quáng.
- Phu nhân, có phải Tần Lãng đã được tam tỷ giải quyết rồi hay không?
Một người lên tiếng hỏi.
Bạch Mạt Lăng cười cười, nói:
- Chỉ Ly phế đi tu vi của Tần Lãng, bây giờ mọi người đang có thù báo thù có oán báo oán, nếu như các ngươi muốn trút giận, bây giờ đi đến Thiên Âm Môn, đi, có thể còn có cơ hội.
Theo câu nói Bạch Mạt Lăng rơi xuống, mọi người trong nháy mắt đều sửng sốt, lập tức giống như hẹn nhau từ trước vậy, nhanh chóng hướng ra bên ngoài chạy đi.
Trải qua thời gian này, dưới sự áp bức của Tần Lãng, bọn họ gần như không thở nổi, bây giờ thật vất vả lắm mới có một cơ hội như thế này, tại sao có thể bỏ qua chứ.
Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch môi, may là mọi chuyện cũng không có phát triển đến mức không thể nào khống chế được.
Nhưng mà, lúc Mộ Chỉ Ly đi vào trong nhà nhìn thấy tình hình của Mộ Thiên Tĩnh thì sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống.
Nàng chậm rãi kéo tay của Mộ Thiên Tĩnh ra bắt mạch, nàng có chút hối hận, chỉ cảm thấy đối đãi như vậy với Tần Lãng còn chưa đủ để hả giận, người như vậy hẳn là cần phải khiến cho hắn cả đời chịu giày vò. Nhưng mà mọi người dường như cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Hai tay Bạch Mạt Lăng không tự chủ được mà đan chéo lại, khẩn trương hỏi:
- Chỉ Ly, phụ thân ngươi thế nào?
Mộ Chỉ Ly suy tư chốc lát:
- Mẫu thân yên tâm đi, phụ thân không có việc gì, con có thể chữa trị khỏi cho phụ thân.
Nghe vậy, Bạch Mạt Lăng thở dài, nói:
- Vậy ta yên tâm rồi.
Đang lúc hai người đang nói chuyện, Mộ Thiên Tĩnh vẫn luôn hôn mê dường như có tính cảm ứng gì đó vậy, bất ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trước mắt, trong mắt hắn thoáng qua vẻ mê man trong nháy mắt, khinh ngạc nói:
- Ly Nhi?
- Phụ thân, người đã tỉnh rồi?
- Ly Nhi, con thật sự đã trở về rồi?
Mộ Thiên Tĩnh kinh ngạc nói:
- Là ta đang nằm mơ sao?
Hắn nhớ rõ ràng mình ở Thiên Âm Môn đã bị Tần Lãng đánh trọng thương, cuối cùng thì nhắm tịt mắt lại, sinh mạng đã đi tới tận cùng, chẳng lẽ là mình đang hồi dương, gặp được Ly Nhi người mà mình lo lắng nhất?
Bạch Mạt Lăng bật cười, nói:
- Gì mà nằm chơ chứ, đứa con gái bảo bối chàng luôn luôn nghĩ đến đã trở về rồi, đang ở trước mặt chàng đấy?
- Hả?
Mộ Thiên Tĩnh có phần mơ hồ, kích động nói:
- Ly Nhi từ Chủ thế giới đã trở về rồi?
- Phụ thân, con thực sự đã trở về rồi?
Mộ Chỉ Ly cười dịu dàng nói.
- Phụ thân có thể gặp lại con, thật là tốt quá.
- Bây giờ con liền giúp phụ thân chữa trị khỏi vết thương, sau này cả nhà chúng ta cùng nhau đi đến Chủ thế giới, bây giờ ở Chủ thế giới con cũng có khả năng chăm sóc mọi người, không cần lo lắng.
Mộ Chỉ Ly mừng rỡ nói, từ sau khi trụ sở bí mật xuất hiện, mấy vấn đề này đã không còn tồn tại.
Hơn nữa sư tổ là môn chủ Thiên Âm Môn, gặp được tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục hẳn là nên chiếu cố hơn nữa chứ. Lúc trước nàng đi tới Huyết sắc địa ngục một chuyến, nhưng mà ở Huyết sắc địa ngục chỉ có Vô Bi sư phụ ở đó, sư tổ thì không có ở đó cho nên nàng chỉ đem tin tức này nói cho Tù Vô Bi, để cho Tù Vô Bi thay thế nàng truyền đạt lại.
- Bệnh của ta, còn có thể cứu chữa?
Hắn biết thương thế của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, kinh mạch càng bị gãy lìa không ít, hắn cho là mình chắc chắn chết.
- Ha ha ha, Mộ huynh, ngươi quả nhiên là khôn ngoan một đời hồ đồ một lúc, Chỉ Ly nói muốn tất cả chúng ta cùng đi đến Chủ thế giới, làm sao sẽ để cho ngươi có chuyện chứ?
Hàn Thành Hạo cười từ ngoài cửa đi vào trong.
Mộ Thiên Tĩnh quay đầu, thấy Hàn Thành Hạo, sắc mặt hiện lên ửng hồng:
- Hàn huynh, ngươi không có việc gì chứ?
- Ta cho là ngươi đã bỏ mình, ngươi cho rằng ta bỏ mình, nhưng mà lão thiên sẽ không để cho huynh đệ của chúng ta biến mất như vậy.
Lúc này, Hàn Như Liệt đi ở phía sau Hàn Thành Hạo cũng hiển lộ ra thân hình, hành lễ nói:
- Nhạc phụ, nhạc mẫu.