Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 - Chương 161: Sư tổ trở về

Quyển 5 - Chương 161: Sư tổ trở về
Mấy ngày sau đó, thương vong của các môn phái và thế gia đã được thống kê ra, quả thật là không nhỏ, lúc trước khi Tần Lãng tác oai tác quái thì không biết đã có bao nhiêu tu luyện giả trở thành vong hồn dưới đao của hắn.
Tổn thất quá lớn, làm cho tâm tình mọi người trở nên trầm trọng, bất quá cũng thật may vì vấn đề này đã hoàn toàn được giải quyết. Không còn ai hoài nghi về chuyện của Chủ thế giới nữa, một ít môn phái cùng thế gia trước kia đưa tu luyện giả đi đến Chủ thế giới giờ phút này mới cảm thấy bản thân thật biết nhìn xa trông rộng, ít nhất là bọn họ cũng không có bị bỏ lại phía sau như người khác.
Mà những môn phái và thế gia không có tu luyện giả ở Chủ thế giới cũng bắt đầu tính toán, nghĩ biện pháp giúp tu luyện giả nhà mình có thể đi tới Chủ thế giới để tăng tu vi. Hiện giờ thực lực tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục đều rất cao, nhưng khi Mộ Chỉ Ly bày ra thực lực thật sự vẫn khiến bọn họ phải nể sợ.
Thật may mắn vì Mộ Chỉ Ly không giống với Tần Lãng, nếu như nàng mà muốn khống chế Thiên Huyền đại lục thì cũng chẳng phải là chuyện gì quá khó khăn.
Tin tức Mộ Chỉ Ly giải quyết Tần Lãng truyền đi khắp Thiên Huyền đại lục rất nhanh, tu luyện giả của các vương quốc đều nâng chén chúc mừng, Tần Lãng trở thành bao cát xả giận cho mọi người, ai cũng bàn luận sôi nổi, kể về cái ngày Tần Lãng bị giết chết, hoàn toàn biến mất trên Thiên Huyền đại lục.
Tin tức Thiên Huyền đại lục thông tới một thế giới khác cũng truyền đi rất nhanh, lúc nghe tin này mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, sinh sống nhiều năm ở Thiên Huyền đại lục , bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới nơi này còn thông tới một thế giới to lớn khác, mà càng đáng sợ hơn là Chủ thế giới còn thông tới không biết bao nhiêu Phân thế giới khác.
Thế giới khổng lồ như vậy, bọn họ hiện tại chỉ đang sống ở một nơi nhỏ bé. Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt đã trở thành những tu luyện giả đầu tiên đi tới Chủ thế giới, hành động này đã cống hiến cho lịch sử của Thiên Huyền đại lục một ý nghĩa rất to lớn.
Hôm qua Mộ Chỉ Ly đã về tới Thiên Âm Môn, Mộ Thiên Tĩnh cùng Bạch Mạt Lăng phải ở lại Mộ gia và Bạch gia, mấy ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi Thiên Huyền đại lục, tốt nhất nên tranh thủ nói lời từ biệt người nhà.
Mặc dù có thể thường xuyên quay trở về, nhưng mục đích chuyến đi lần này của bọn họ là để tăng tu vi lên, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào trở lại được, mà hai gia tộc và Thiên Âm Môn là những thứ mà bọn họ không thể nào bỏ mặc được.
Hàn Thành Hạo là người bận rộn nhất, lúc trước hắn cũng không suy nghĩ rõ ràng chuyện đi tới Chủ thế giới, trải qua chuyện Tần Lãng lần này, hắn mới quyết định tư tưởng, cho nên trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi này phải an bài Hàn gia thật là tốt, có thể nói hắn đang vội đến thở không ra hơi, sứt đầu mẻ trán.
Mộ Chỉ Ly đứng trên đỉnh Thiên Âm Môn, cảnh tượng máu tươi tung toé dưới sân kia vẫn còn khiến lòng người ghê rợn, nơi này từng nổ ra hai cuộc chiến đấu khốc liệt, đã để lại bên trong lòng bọn họ hai vết thương sâu. Tuy rằng không thể hiện ra nhưng khi nhớ tới thì trong lòng vẫn dâng lên từng trận cảm giác khó chịu.
Hàn Như Liệt nhìn nửa gương mặt lạnh lùng mà tinh xảo của Mộ Chỉ Ly, chậm rãi cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng
- Ly nhi, chúng ta cũng đã về kịp lúc, ít nhất sự tình vẫn còn chưa phát triển đến mức không thể cứu vãn.
Hắn hiểu được, Chỉ Ly luôn liều mạng tu luyện, mục đích lớn nhất đó là bảo vệ người mà nàng yêu thương, mà lần này Mộ Thiên Tĩnh lại bị thương nghiêm trọng, đệ tử Thiên Âm Môn tử thương vô số, trong lòng của nàng cũng không thoải mái.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly sâu thẳm, nhìn về phương xa, nói như tự nhủ
- Hiện giờ ngay cả bản thân ta cũng rất khó giữ được.
- Lần này chúng ta dẫn đường đi trước, tuy kẻ địch là một cường giả mạnh mẽ, nhưng nếu chúng ta có thể thắng thì về sau còn gì cần lo lắng nữa?
Hàn Như Liệt tươi cười nhàn nhạt, ấm áp mê người.
Mộ Chỉ Ly nhẹ nhàng hít một hơi
- Ta hiểu, nhưng ở lại nơi này cũng không tốt. Ta nghĩ chúng ta không nên ở lại Thiên Huyền đại lục quá lâu, bởi vì cho dù chúng ta có ở nơi nào đi chăng nữa thì Quang Minh lão nhân vẫn biết được chúng ta còn tồn tại, nếu như chúng ta làm liên luỵ đến Thiên Huyền đại lục, vậy thì không tốt.
- Mấy ngày nữa chúng ta hãy rời đi, Quang Minh lão nhân không thể tìm được chỗ của chúng ta nhanh như thế, lúc trước khi Hắc Ám lão nhân tìm kiếm Dật Thần, cũng tìm kiếm rất lâu mới tìm được.
Thiên Âm Môn hiện giờ gần như đã khôi phục hoàn toàn, mà Tân môn chủ hiện tại do Nam Cẩn đảm nhiệm, tuy rằng Nam Cẩn bắt đầu tu luyện trễ hơn người khác, nhưng thiên phú của hắn lại rất tốt, hơn nữa hẳn cực kỳ cố gắng, hiện giờ tu vi cực kỳ tốt.
Bởi vì khi xưa sống quá vất vả, cho nên Nam Cẩn đối với người ngoài vẫn luôn cư xử rất đúng mực, ở Thiên Âm Môn cũng có danh vọng rất cao, lúc Mộ Thiên Tĩnh tuyên bố Nam Cẩn sẽ là môn chủ Thiên Âm Môn kế tiếp, cả Thiên Âm Môn cũng không có ai dị nghị.
Tuy vậy nhưng bây giờ Mộ Chỉ Ly đã trở về, mọi người vẫn theo thói quen gọi Mộ Chỉ Ly là môn chủ, đối với bọn họ, địa vị môn chủ của Mộ Chỉ Ly mãi mãi không thay đổi, không có Mộ Chỉ Ly, Thiên Âm Môn cũng không có ngày được chấn hưng, tất cả mọi vinh quang sau này cũng không tồn tại.
Lúc này, chỗ thông đạo ở Thiên Âm Môn truyền đến từng đợt dao động, Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt liếc nhau, bước nhanh đến hướng sân sau.
Các trưởng lãoThiên Âm Môn cũng nhanh chóng chạy ra, bây giờ mỗi lần thông đạo này dao động, trong lòng mọi người không tự chủ dâng lên vài phần lo lắng, sợ rằng tu luyện giả ở không phải người của Thiên Huyền đại lục lại xuất hiện từ trong thông đạo.
Lúc hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tới nơi liền gặp được một thân ảnh màu xanh, bà lẳng lặng đứng thẳng cũng làm cho người khác cảm thấy uy áp vô tận. Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ kinh hãi, thực lực của người phụ nữ này so với bọn họ mạnh hơn không ít.
Ở Chủ thế giới, hắn chưa từng thấy qua tu luyện giả cường đại như vậy, hắn thoáng trầm tư, rất nhanh đã đoán được thân phận người mới tới.
Mộ Chỉ Ly hơi khom người, thi lễ.
- Sư tổ.
Hàn Như Liệt cũng hành lễ.
- Môn chủ.
Lần thứ hai trở lại nơi quen thuộc này, Long Ngọc Hồng có vẻ rất là cảm khái, tuy rằng kiến trúc của nơi này so với lúc xưa thay đổi không ít, nhưng chỉ cần có thể đứng tại chỗ này, bà liền dâng lên cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Loại cảm giác này ngoài Thiên Âm Môn ở Thiên Huyền đại lục có thể cho bà ra, những nơi khác chưa bao giờ cho bà cảm giác thân thuộc như vậy.
Long Ngọc Hồng cười nhạt, gật gật đầu
- Ngươi có phải là tướng công của Chỉ Ly —— Hàn Như Liệt? Quả nhiên là oai hùng bất phàm.
- Môn chủ quá khen.
Hàn Như Liệt cười nhạt, bộ dáng nhã nhặn không có nửa điểm khiếm khuyết.
- Không gian chi nữ, Thời gian chi tử, bất luận là nhìn từ góc độ nào cũng thấy các ngươi là một đôi trời đất tạo nên.
Trở lại quê nhà đã cách biệt lâu năm, tâm tình Long Ngọc Hồng vô cùng tốt, ngay cả trong lời nói cũng ẩn chứa vài phần thoải mái.
Lúc này trên mặt Long Ngọc Hồng đã không còn tầng sương lạnh mờ mịt, mọi người đều có thể thấy rõ gương mặt của bà.
Nữ tử này cũng đã sáng tạo ra rất nhiều truyền kỳ, ở hai thế giới không hề giống nhau thành lập ra hai đại môn phái cùng tên, quá trình gian khổ đó chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy thật là vất vả.
Lúc này, đám người Thiên Ngô trưởng lão cũng chạy nhanh tới, vừa nhìn thấy người trước mặt, vài vị trưởng lão đã nghệt mặt ra. Cước bộ dừng lại, nhìn dung nhan trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, tất cả mọi người đều thất thần tại chỗ.
Điều này sao có thể? Bọn họ đang nhìn thấy vị môn chủ đầu tiên?
Trên gương mặt Long Ngọc Hồng cũng mang theo một tia ẩn nhẫn sự kích động, bà không hề nghĩ tới lại có thể gặp lại được chư vị trưởng lão trước kia, bà đã nghĩ rằng sau cuộc biến loạn năm đó, tất cả bọn họ đều đã ra đi.
- Môn chủ?
Thiên Ngô không thể tin hỏi lại, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
- Thiên Ngô, nhiều năm không gặp, thật không ngờ trong lúc sinh thời chúng ta vẫn còn gặp lại nhau.
Giọng nói Long Ngọc Hồng bình tĩnh, sóng mắt kích động khó có thể che giấu.
- Môn chủ, ngài đã trở lại!! Có phải lúc trước người tới Chủ thế giới không?
Nhớ tới dao động hồi nãy, Thiên Ngô lập tức suy nghĩ ra mấu chốt.
Lúc trước môn chủ mất tích, nhưng mà bọn họ cũng không tìm thấy được thi thể của bà, sau đó ngay cả Tử Thấm môn chủ cũng tử trận, tất cả mọi người đều cho rằng lão môn chủ cũng đã chết dưới ma chưởng của bọn người đó.
- Đúng vậy, lúc trước ta có cơ duyên xảo hợp được đi tới Chủ thế giới, không ngờ khi trở lại mọi thứ đã đổi thay.
Long Ngọc Hồng cảm khái nói, nhìn những gương mặt thân quen như thuở nào, bà có cảm giác được gặp lại người thân.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, giải thích,
- Sư tổ ở Chủ thế giới cũng thành lập Thiên Âm Môn, ta ở Chủ thế giới cũng từng ở Thiên Âm Môn tu luyện, sau này biết được thân phận của sư tổ, khi xưa cũng chỉ vì thông đạo bị hỏng, sư tổ mới không thể trở về.
Nghe Mộ Chỉ Ly giải thích, Thiên Ngô và chư vị trưởng lão liền nhanh chóng hiểu được, trên gương mặt già nua lộ ra vui mừng khôn xiết.
- Lão môn chủ có thể trở về thật sự là thật tốt quá.
Chư vị trưởng lão đều cảm khái , lúc xưa khi bọn họ vẫn còn chấn trụ Thiên Âm Môn, lão môn chủ chính là người mà bọn họ kính trọng nhất.
Long Ngọc Hồng nhìn chư vị trưởng lão, đột nhiên lên tiếng nói:
- Đám người Phong Bạch sao không tới? Chẳng lẽ là đã tử trận trong cuộc biến loạn khi xưa sao?
Nghe vậy, sắc mặt chư vị trưởng lão trở nên kỳ lạ, lộ ra vẻ thống khổ.
Long Ngọc Hồng nhíu mày,
- Chuyện gì xảy ra?
- Thưa lão môn chủ, lúc trước có một gã tu luyện giả ở Chủ thế giới tên là Tần Lãng đi tới Thiên Huyền đại lục, bởi vì Thiên Huyền đại lục cùng với Chủ thế giới đã nhiều năm không còn liên hệ, thực lực mạnh nhất của tu luyện giả chỉ là Càn Khôn Cảnh thôi, vì vậy thủ hạ của chúng ta không thể nào đối phó với gã tu luyện giả đó, đám người Phong Bạch đã chết trên tay của Tần Lãng.
Phanh!
Hơi thở mạnh mẽ trong người Long Ngọc Hồng bùng phát ra, khí thế bén nhọn ngạo nghễ thiên hạ, khiến cho mọi người chung quanh đều kinh hãi, vội vã vận chuyển Thiên lực chống lại khí thế kia.
------------------------.
Đám người Thiên Ngô cố gắng chống đỡ, trong lòng biết được tu vi của Long Ngọc Hồng cường đại hơn nhiều so với đám người Mộ Chỉ Ly, chỉ mới tản mát ra hơi thở cũng đã làm cho da đầu mọi người tất cả đều run lên.
- Tần Lãng ở đâu? Hắn ở chỗ nào? Chỉ là một tu luyện giả ở Chủ thế giới cũng đám đến đây gây sóng gió!!!
Thanh âm Long Ngọc Hồng đích khó nén tức giận.
- Lão môn chủ, mấy ngày trước Mộ môn chủ vừa xuất hiện liền giết chết Tần Lãng, Thiên Huyền đại lục lúc đó mới có thể khôi phục an bình.
Thiên Ngô vội giải thích, lão môn chủ nếu không mau thu hồi khí thế kia, bọn họ nhất định không trụ nổi .
Long Ngọc Hồng cũng phát hiện sắc mặt đám người Thiên Ngô dần tái nhợt, lập tức thu hồi khí thế
- Tần Lãng thật sự rất đáng hận, nếu hắn rơi vào tay ta, ta nhất định phải hành hạ hắn thê thảm!!
Bà xoay người hướng tới Mộ Chỉ Ly cười nói:
- May mắn ngươi trở về kịp lúc.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười
- Sư tổ, người cùng chư vị trưởng lão dạo một vòng xem Thiên Âm Môn và Thiên Huyền đại lục bây giờ có khác biệt gì so với lúc xưa đi.
Long Ngọc Hồng thản nhiên gật đầu, nhẹ bước chân đi tới sân trước. Nhiều năm không trở về, bà cũng thật sự muốn đi xem một chút đại lục này có còn quen thuộc không, và còn… còn muốn xem rốt cục nơi này có còn lưu lại hình bóng khi xưa của bà hay không…
Nếu sớm biết thông đạo kia thông tới Chủ thế giới, bà nhất định sẽ dẫn theo Tử Thấm rời đi, như vậy Tử Thấm cũng không tử trận. Lúc trước bà luôn tự cho rằng đã thu xếp ổn thoả cho Tử Thấm, không ngờ cuối cùng lại trở thành điều hối tiếc nhất cuộc đời bà.
Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt không đi cùng, Long Ngọc Hồng nhất định là có nhiều chuyện muốn nói với chư vị trưởng lão.
Mộ Chỉ Ly im lặng một chút, đột nhiên nói:
- Liệt, chúng ta tới Thần Quyết Cung đi, lâu lắm rồi ta không gặp lại sư phụ.
Phong Hàn sư phụ đã xem nàng như cháu gái, cho tới giờ vẫn là người mà nàng thương yêu kính trọng, nếu không phải Phong Hàn trợ giúp nàng, con đường nàng bước đi cũng không thuận lợi được như thế này, thậm chí có khi lúc nàng hấp thụ Lôi đình lực đã bỏ mạng cũng không chừng.
Hàn Như Liệt thể hiện ra phẩm chất “phu xướng phụ tuỳ”, không nói hai lời liền cùng Mộ Chỉ Ly chạy tới Thần Quyết Cung.
Bây giờ Thần Quyết Cung đang rất nhộn nhịp, năm người Lăng Lạc Trần, Hiên Viên Dật, Nguyễn Ngọc Hành, Cao Chính Thanh và Mộc Thiên Nam đều đã trở lại, lại nói tiếp, lần này Thần Quyết Cung của bọn họ có số người trở về nhiều nhất nha.
Khi hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tới, đệ tử canh gác không hỏi nhiều lập tức cho bọn họ đi qua. Lấy thực lực hiện tại của hai người bọn họ, nếu đã muốn tiến vào, căn bản là chẳng có ai ngăn cản được.
Hai người Mộ Chỉ Ly trên đường đi nghe được các đệ tử bàn luận về chuyện của đám người Lăng Lạc Trần, khoé miệng dâng lên nụ cười nhạt, sau đó Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi tới điện Chu Tước.
Điện Chu Tước là nơi duy nhất ở Thần Quyết Cung khắc sâu vào tâm trí Mộ Chỉ Ly nhất, ngày trước nàng vẫn luôn sống ở nơi này. Mà dọc theo đường đi nàng cũng phát hiện, bây giờ điện Chu Tước so với lúc xưa khác đi rất nhiều.
Lúc trước ở Thần Quyết Cung, tứ điện đều được phong thứ hạng, Thanh Long điện thứ nhất, Bạch Hổ điện thứ hai, Chu Tước điện cùng Huyền Vũ điện xếp cuối cùng, mà hiện tại Chu Tước điện có thể Thanh Long điện ngang hàng, Điện chủ Phong Hàn lại càng không cần nói đến.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đi tới Chu Tước điện, không ít tu luyện giả nhận ra hai người bọn họ, hiện giờ ở Thiên Huyền đại lục số người không biết đến bọn họ đếm trên đầu ngón tay.
- Xem kìa, đó là Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt!
- Mộ Chỉ Ly trước kia là đệ tử điện Chu Tước, nói không chừng là đang đi gặp Điện chủ đó.
- Hiện tại nàng chính là Thiên Âm Môn môn chủ a, thật không ngờ nàng vẫn trở lại đây, hoá ra nàng cũng không kiêu căng như chúng ta đã nghĩ.
Một gã đệ tử cũ không khỏi lên tiếng nói.
- Các ngươi vẫn có điều không biết, lúc xưa khi Mộ Chỉ Ly bắt đầu tu luyện ở Chu Tước điện, đã có một chuyện kinh diễm xảy ra, Điện chủ thu nàng làm chân truyền đệ tử, đối xử với nàng vô cùng tốt.
- Thật á? Ngươi mau nói rõ cho chúng ta nghe với.
Tất cả tân đệ tử đều bu lại, vẻ mặt tò mò chăm chú nghe đệ tử cũ kể chuyện.
Khi Phong Hàn mở cửa, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại lập tức tươi cười nồng đậm.
- Sư phụ.
Mộ Chỉ Ly thi lễ
- Đệ tử đến thăm người.
- Tốt tốt tốt.
Phong Hàn liên tiếp nói, khuôn mặt dần hiền lành, mắt lộ ra vui mừng
- Thật không ngờ đệ tử ngày đó ta thu lại trở nên lớn mạnh như vậy, ngươi đã thành công tới bực này khiến cho ta kinh ngạc không thôi, quả không uổng công khi xưa ta kỳ vọng vào ngươi rất nhiều.
Ba người đi vào phòng trong, ngồi xuống, Phong Hàn không ngừng đánh giá Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, trong con ngươi ý cười càng ngày càng đậm.
- Lúc trước chuyện tình Thiên Âm Môn ta cũng nghe nói qua, ngày đó ta không đến, thật sự là hối hận không thể nhìn thấy cảnh tượng kia.
Thanh Long điện Điện chủ dẫn đệ tử tới đó, tam Điện chủ còn lại phải ở lại trông coi Thần Quyết Cung, không ngờ vì thế mà lại bỏ lỡ một màn uy vũ của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly cười khẽ.
- Cũng không phải chuyện gì tốt, có gì phải hối hận a.
Bộ dáng Phong Hàn so với ngày xưa cũng không khác gì mấy, chỉ là trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra một chút già nua, so với Phong Hàn trong trí nhớ Mộ Chỉ Ly lại có thêm vài phần tang thương.
Mộ Chỉ Ly ý thức được tu vi Phong Hàn đích đã đình trệ tại chỗ đã rất lâu rồi, nếu như không thể tăng tu vi lên nữa, người sẽ dần dần già đi, từ từ mà chết.
- Đệ tử bảo bối của ta cứu vớt Thiên Huyền đại lục, sư phụ như ta dĩ nhiên phải tự hào.
Phong hàn cười hiền lành mà sáng lạn, bộ dáng khác xa so với Điện chủ điện Chu Tước thường ngày, trông giống một lão nhân mang khuôn mặt nhân hậu.
Mộ Chỉ Ly lôi kéo bàn tay Phong Hàn, nói
- Sư phụ, hay là người cùng chúng con đi tới Chủ thế giới đi, ở nơi đó tu vi có thể tăng lên rất nhanh.
Phong Hàn hít một hơi
- Tu vi của ta đã nhiều năm chưa tinh tiến, vẫn dừng ở Sinh cảnh không thể đột phá, đời này tu vi chỉ có thể như vậy, nhìn các ngươi trở nên cường đại, ta cũng đã rất mãn nguyện.
Mộ Chỉ Ly bĩu môi, làm nũng nói
- Sư phụ, ngưòi nói như vậy không đúng rồi , chúng con cường đại, người cũng phải cường đại, như vậy mới có thể dạy dỗ ra càng nhiều đệ tử lợi hại. Tu vi của người làm sao có thể dừng lại tại chỗ mãi chứ, con đưa người mấy mai đan dược, người hãy thử một lần xem, tài nguyên tu luyện của Chủ thế giới phong phú hơn nhiều so với Thiên Huyên đại lục, kỳ ngộ cũng rất là nhiều.
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền lấy một cái bình sứ trắng để vào trong tay Phong Hàn
- Sư phụ, đan dược con luyện chế, người có thể yên tâm.
Phong Hàn cười ha ha, không hề cự tuyệt Mộ Chỉ Ly
- Đan dược ngươi luyện ta đương nhiên là tin tưởng tuyệt đối, nói không chừng nhiều năm qua tu vi chưa từng đột phá có thể nhờ đan dược này mà đột phá.
Mộ Chỉ Ly biết Phong Hàn là đang nói giỡn, người cũng không tin thật sự có thể đột phá, nhưng mà nàng cũng không lo lắng, đợi sau khi Phong Hàn ăn thử xong, sẽ biết được hiệu quả.
- Bây giờ các ngươi ở Chủ thế giới sống như thế nào? Bên ngoài cường giả như mây, các ngươi chắc cũng không dễ dàng gì.
Phong Hàn hít một hơi cảm thán, nhìn bộ dáng ăn ý của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt
- Mắt nhìn người của bảo bối đệ tử của ta quả nhiên không tồi nha, Hàn Như Liệt, có ngươi ở bên cạnh Chỉ Ly ta cũng yên tâm phần nào.
Nghe vậy, khoé miệng Hàn Như Liệt tươi cười càng đậm.
- Tiền bối, người yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt Chỉ Ly.
Ba người ngồi lại hàn huyên thật lâu, không khí ấm áp mà chan hòa, Phong Hàn giống như là trưởng bối hiền lành, trong giọng nói tràn ngập quan tâm giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thoải mái dễ chịu.
Trước khi rời đi, Mộ Chỉ Ly quay đầu nói lại lần nữa
- Sư phụ, hôm nay hãy thử xem công hiệu của đan dược này nha.
- Được, nghe lời ngươi.
Phong Hàn phụng phịu nói, tựa như một lão già cố chấp.
Mộ Chỉ Ly bật cười, cùng Hàn Như Liệt bước nhanh đi khỏi Chu Tước điện, cho dù là qua bao lâu, Chu Tước điện vẫn mang lại cái cảm giác khó diễn tả cho Mộ Chỉ Ly, loại cảm giác này có lẽ không giống với cảm giác của Long Ngọc Hồng khi quay trở lại Thiên Âm Môn.
Hai người cũng không tính sẽ rời đi bây giờ, mà là lại đi tới một nơi khác —— Luyện Đan thất, Tạ Vãn Phong vừa thấy Mộ Chỉ Ly liền nhiệt tình chào đón, tuy đã rất lâu rồi không gặp nhưng mọi người cũng không có cảm giác quá xa lạ.

back top