Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 - Chương 169: Mất tích

Quyển 5 - Chương 169: Mất tích
Mộ Chỉ Ly thì lại đi về phía Chế Giáp Đường, Thiên Huyền thương hội mới khai trương, nên trước mắt sự chú ý của mọi người trên cơ bản đều đặt trên Bồ Đề Đan, nhưng bất kể là áo giáp do Hàn Như liệt hướng dẫn luyện chế ra hay là khí cụ do Thiên Nhi và Mộ Dật Thần hướng dẫn luyện chế ra đều là tinh phẩm khó tìm.
Đợi đến sau khi cơn sóng to do Thiên Huyền thương hội mới khai trương tiêu tan thì những thứ này sẽ tỏa ra hào quang rực rỡ. Trụ sở bí mật thu nhận không ít tán tu, mà những người có hứng thú với việc luyện chế trong số đó đều bị bọn họ phân công chiêu mộ về, để tăng thêm số lượng nhân công.
Nhìn thấy bóng dáng màu trắng duyên dáng cách đó không xa thì Hàn Như Liệt dừng động tác tay, trên gương mặt tuấn mỹ vô song nở rộ một nụ cười mê người, rực rỡ chói mắt:
- Ly Nhi, sao hôm nay mới sớm như vậy đã tới rồi?
Ngày thường phần lớn Ly Nhi đều đến đây vào ban đêm, vì ban ngày nàng phải chú ý đến tin tức của Thiên Huyền thương hội.
Mộ Chỉ Ly đến gần, cho dù tình hình có rắc rối thế nào, chỉ cần gặp được Hàn Như Liệt thì nàng liền cảm giác như tất cả phiền não trong lòng đều buông xuống.
Hàn Như Liệt ôm eo thon của Mộ Chỉ Ly, vươn bàn tay phải hơi thô ráp xoa nhẹ lên mặt của Mộ Chỉ Ly, đôi mắt thâm thúy sâu như biển chứa đầy tình cảm nồng nàng cùng sự quan tâm:
- Gần đây quá cực khổ cho nàng, chỉ trong thời gian ngắn mà đã gầy hơn nhiều rồi.
Đầu Mộ Chỉ Ly tựa vào ngực của Hàn Như Liệt, dụi dụi đầu, nói:
- Qua mấy ngày này, về sau tất cả mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Giọng nói của Mộ Chỉ Ly trầm thấp đè nén tâm tình, gần đây quá nhiều chuyện áp lực, dù là nàng cũng không tránh khỏi cảm giác mù mờ.
Nhưng mà tình huống trước mắt không cho phép nàng mù mờ, nếu như ngay cả nàng cũng mù mờ thì bọn họ thật sự không có cơ hội.
Hàn Như Liệt vỗ về tấm lưng gầy nhỏ của Mộ Chỉ Ly, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên cảm giác đau lòng. Từ lúc bọn họ mới bắt đầu quen nhau thì Ly Nhi lúc nào cũng vất vả mệt nhọc, hắn muốn vì nàng che gió che mưa, nhưng đối mặt với người sau càng mạnh mẽ hơn người trước thì bọn họ chỉ có thể dũng cảm nghênh đón khó khăn mà thôi.
Giống như một con thuyền nho nhỏ trên biển rộng, cuồng phong gào thét, sóng biển vồ vập, bọn họ lảo đảo lắc lư, nhưng trong lòng bọn họ luôn nghĩ đến cõi mơ ước bờ bên kia. Ngoài mặt nhìn như cảnh tượng rất náo nhiệt, nhưng chỉ có bọn họ mới biết trong đó có bao nhiêu niềm tin và sự bất đắc dĩ.
- Ly Nhi, bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
Giọng nói của Hàn Như Liệt trầm thấp mà nhỏ nhẹ, mang theo sự quan tâm xoa dịu tâm hồn gần như khô cạn của Mộ Chỉ Ly.
Hắn cùng với Ly ở chung một chỗ đã nhiều năm, hắn hiểu rất rõ tính cách của Chỉ Ly hơn ai hết, thường chỉ cần một ánh mắt của nàng là hắn có thể lập tức hiểu rõ ràng. Chỉ Ly sẽ không vô duyên vô cớ đến như vậy, chắc chắc đã có chuyện xảy ra. Những người không có mắt kia dám khiến cho Ly Nhi của hắn phiền lòng!
Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, nàng chỉ đứng tới bả vai của Hàn Như Liệt, ngước cầm lên nhìn hắn, khóe môi dần dần nhếch lên:
- Lúc trước đám người Lăng Thiên đã xuất hiện hỏi ta về tung tích của tàn đồ. Ta cũng không có phủ nhận, sau đó đã nói là tàn đồ ở trong tay chúng ta.
- Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết được chuyện tình, sớm giải quyết những phiền phức này cũng tốt. Sau này ta với nàng cùng đi Tuyệt Tình Cốc, để một mình nàng ở bên ngoài ta không yên tâm.
Hàn Như Liệt chậm rãi nói, giọng nói ôn nhu ấm áp có tác dụng xoa dịu lòng người.
Không để cho Mộ Chỉ Ly có thêm chút áp lực nào, lại có thể an ủi nàng.
- Mạc Vũ Vân mang theo đệ tử Sất Trá Điện đến Thiên Huyền thương hội, nhưng ta không có bán đan dược cho hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù ta.
- Không bán cho hắn vốn là chuyện nên làm, đắc tội Sất Trá Điện thì sao chứ, tối nay ta sẽ dẫn người tiêu diệt đám người Mạc Vũ Vân.
Biểu tình trên mặt của Hàn Như Liệt vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lời nói ra lại tràn đầy sự bá đạo và tàn nhẫn.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên khẽ cười ra tiếng, nhéo nhéo gò má của Hàn Như Liệt:
- Chàng cũng cũng không hỏi ta xem tại sao à?
- Đối với bất cứ quyết định nào của Ly Nhi, cho dù sai cũng là đúng. Nếu như có phiền toái gì thì cứ để cho vi phu giải quyết.
Hàn Như Liệt nắm chặt lấy bàn tay của Mộ Chỉ Ly, nở nụ cười hạnh phúc. Giờ khắc này, nụ cười của Hàn Như Liệt ấm áp như ánh sáng mặt trời chiếu vào trong lòng của Mộ Chỉ Ly.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly dần dần giương lên mộ độ cong:
- Mạc Vũ Vân đến đây chuyến này vốn là không có chuyện tốt lành gì. Thiên Âm Môn lại cự tuyệt yêu cầu của hắn muốn xuống tay với ta, nhưng chắc chắn là hắn vẫn luôn ôm hận trong lòng, mà ta cùng hắn đã sớm là kẻ thù không đội trời chung. Chi bằng trước khi Hắc Ám lão nhân chưa tìm đến cửa thì chúng ta hãy đem mối hậu hoạn này giải quyết.
- Cứ làm theo lời nương tử nói, thành tích huấn luyện của tu luyện giả ở trụ sở bí mật cũng không tệ, ta sẽ dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ một lần, nếu như phát hiện vấn đề không thích hợp gì thì khi trở về khắc phục cũng tốt.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười gật đầu:
- Được, tối nay chúng ta cùng nhau hành động đi.
Lấy thực lực hôm nay của bọn họ, muốn giải quyết Mạc Vũ Vân cũng không hề có trở ngại gì.
Ngay khi hai người nhìn nhau mỉm cười cũng là lúc Mộ Hàn Mặc hốt hoảng chạy tới, gương mặt vốn vô cùng tuấn lãng lúc này đã không còn chút máu nào, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, dáng vẻ thất hồn lạc phách đó khiến cho hai người Mộ Chỉ Ly không kềm được mà nhíu mày.
- Hàn Mặc, đã xảy ra chuyện gì? Đệ làm sao lại hoảng hốt như vậy?
Mộ Chỉ Ly vội hỏi, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy sự ân cần.
Mộ Hàn Mặc thở hổn hển, không kềm được mà kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly:
- Chỉ Ly tỷ, di nương bị người ta cưỡng ép bắt đi rồi!
Mộ Hàn Mặc vừa dứt lời thì Mộ Chỉ Ly cũng sững sờ tại chỗ, Hàn Như Liệt đỡ lấy Mộ Chỉ Ly:
- Hàn Mặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ mau chóng nói rõ ràng! Là người nào bắt nhạc mẫu đi, đệ có biết bọn chúng là ai không?
- Lúc trước di nương nói phong cảnh của Tuyệt Tình Cốc vô cùng đẹp, người muốn đi ra ngoài một chút, sau đó sẽ đến gặp Chỉ Ly tỷ. Lúc đó vừa vặn đệ muốn đi gặp Ích Quỳ nên mới cùng di nương đi. Ích Quỳ nói bên ngoài Tuyệt Tình Cốc có một chỗ ăn vặt có mùi vị cực ngon, nên muốn dẫn chúng ta đến nếm thử. Di nương vui vẻ ưng thuận, nói muốn mua mấy phần chi Chỉ Ly tỷ ăn.
- Nhưng ngay khi ba người chúng ta mua đồ ăn vặt trở lại thì một đám hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện, không nói lời nào đã bắt di nương đi. Đệ cùng với Ích Quỳ xuất thủ phản kháng nhưng thực lực của đối thủ rất mạnh, bọn đệ không thể ngăn cản được bọn chúng.
Trên mặt Mộ Hàn Mặc tràn đầy vẻ áy náy:
- Xin lỗi, đều là lỗi của đệ.
Hàn Như Liệt vỗ vỗ bờ vai của Mộ Hàn Mặc:
- Nếu như đối phương đã có loại chủ ý này thì chắc chắn đã chờ cơ hội thích hợp. Việc này cũng không thể trách đệ được, đệ đừng có để bụng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, sâu trong đáy mắt đen huyền lóe lên hào quang, nếu như mẫu thân xảy ra chuyện gì thì nàng tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho mình. Lại nói tiếp, vẫn là nàng sai, thân là nữ nhi mà ngay cả suy nghĩ của mẫu thân cũng không rõ. Nếu như chính mình dẫn Bạch Mạt Lăng ra ngoài đi dạo chung quanh thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.
Hàn Như Liệt xoay người, hay tai khoác lên vai của Mộ Chỉ Ly, đôi mắt màu lam sâu sắc nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền âm u của Mộ Chỉ Ly, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ly Nhi, hiện tại không phải là lúc hoang mang. Đối phương chỉ bắt nhạc mẫu đi, mà không phải là giết, chắc chắn bọn chúng có mục đích khác.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khôi phục lại vẻ tỉnh táo, sắc mặt dần dần khôi phục:
- Nếu như đối phương làm như vậy thì chắc chắn không phải là người Hắc Ám lão nhân phái tới.
- Đúng vậy!
Hàn Như Liệt gật đầu, nếu như là người của Hắc Ám lão nhân thì bọn họ căn bản không cần phải bắt người, mục đích của bọn chúng là tiêu diệt bọn họ chứ không phải là dọa dẫm.
Bỗng dưng hai mắt Mộ Chỉ Ly sáng ngời, nàng đột nhiên trợn to mắt, trên mặt sinh ra nhiều hơn một tia chắc chắn:
- Nhất định là người của Yên Hồng hãn, chính là người đã hỏi ta về tung tích của bức tàn đồ, toàn thân bọn họ cũng mặc y phục màu đen, thực lực rất mạnh. Mục đích lần này của bọn họ chính là tàn đồ, mà mẫu thân bị bọn họ bắt đi cũng vì bức tàn đồ!
- Nếu đã như vậy thì không bao lâu nữa bọn họ sẽ phái người tìm tới cửa, chúng ta một mặt hãy chờ đợi tin tức, một mặt phái người đi dò la tin tức đi.
Hàn Như Liệt đề nghị, tay của hắn nắm chặt lấy bàn tay của Mộ Chỉ Ly, truyền sức mạnh cho nàng:
- Ly Nhi, tin rằng nhạc mẫu sẽ không có chuyện gì.
- Ta vẫn luôn tin tưởng chàng.
Mộ Chỉ Ly đáp, Hàn Như Liệt vẫn luôn là sự kiên định của nàng lúc nàng hoang mang lo sợ, có hắn ở bên cạnh thì nàng luôn có thể tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt.
- Hàn Mặc, đệ đến trong viện Chỉ Ly ở trước đi, nói không chừng bọn họ đã phái người truyền tin tức qua đây rồi đấy.
Hàn Như Liệt quay sang nói với Mộ Hàn Mặc.
- Đệ lập tức qua đó!
Mộ Hàn Mặc vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi, lúc di nương đi cùng với hắn đã mất tích, nên hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như bởi vì như vậy mà di nương có việc gì thì hắn có chết cũng không hết tội.
Hai người Hàn Như Liệt cùng nhau đi ra bên ngoài, Mộ Thiên Tĩnh nhìn thấy Mộ Hàn Mặc hốt hoảng chạy về thì liền nhận ra có chuyện không bình thường, không kềm được lên tiếng hỏi:
- Ly Nhi, có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ bọn người Quang Minh lão nhân đã xuất hiện rồi?
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:
- Phụ thân, nương bị người ta cưỡng ép bắt đi rồi.
- Cái gì
Giọng của Mộ Thiên Tĩnh đột nhiên tăng cao mấy tông, trên gương mặt luôn gặp chuyện không sợ hãi thoáng hiện lên vẻ hoang mang:
- Bạch Lăng bị người nào bắt đi? Nàng chưa từng gặp qua người nào khác ở Chủ thế giới, làm sao lại bị bắt đi?
- Phụ thân, mục đích của đối phương là con, chắc chắc chuyện con cùng với nương đi dạo chơi ở Bách Hoa Viên đã rơi vào mắt người khác nên mới xảy ra chuyện này. Con sẽ nghĩ biện pháp, nương tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, phụ thân đừng quá lo lắng.
Mộ Dật Thần cùng với Thiên Nhi cũng vừa chạy tới, vừa vặn nghe được ngọn nguồn từ lời nói của Mộ Chỉ Ly nói, vội hỏi:
- Chỉ Ly tỷ, vậy bây giờ tỷ định làm thế nào?
- Bọn chúng nhất định sẽ liên lạc với chúng ta, đến lúc đó biết yêu cầu của bọn chúng rồi tính tiếp. Trước đó chúng ta tốt nhất nên tìm được nơi dừng chân của bọn họ, giải cứu nhạc mẫu trước.
Hàn Như Liệt tĩnh táo nói lên dự định kế tiếp.
Mộ Dật Thần gật đầu:
- Chuyện tìm kiếm nơi ở của bọn họ cứ giao cho đệ và Thiên Nhi, bọn đệ sẽ dẫn theo tu luyện giả ở trụ sở bí mật đến vùng lân cận Tuyệt Tình Cốc điều tra.
- Dật Thần, đám người kia chính là nhóm người đã xuất hiện khi chúng ta đối phó với bọn tay chân của Hắc Ám lão nhân lúc trước, mục đích của bọn họ chính là tàn đồ.
Mộ Chỉ Ly nhắc nhở.
Mộ Dật Thần tỉnh ngộ:
- Đệ nhớ mặt mũi của bọn chúng, yên tâm đi, đệ nhất định sẽ tìm bọn chúng trở về!
- Chỉ Ly tỷ, tỷ và Hàn đại Ca ở lại Tuyệt Tình Cốc chờ bọn chúng liên lạc đi, bọn muội sẽ không để cho tỷ thất vọng.
Thiên Nhi nắm chặt bàn tay của Mộ Chỉ Ly, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ kiên định.
Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu:
- Trước tiên chúng ta cùng nhau đến Tuyệt Tình Cốc đi, hỏi Ích Hàn xem gần đây có chỗ có thể ẩn náo nào không, Ích Hàn chắc chắn là người quen thuộc nơi này nhất. Sau khi xác định được địa điểm rồi hãy hành động, ít nhất tốt hơn so với việc tìm lung tung không mục đích.
- Ly Nhi nói đúng, chúng ta đi tìm Ích Hàn trước!
Hàn Như Liệt đồng ý nói.
Tiếp theo sau, mấy người liền cùng nhau xuất hiện trong viện của Mộ Chỉ Ly. Sau khi Ích Hàn nghe được tin tức thì không kềm được mà ngẩn ra, Chỉ Ly vừa mới nói muốn bế quan tu luyện sao nhanh như vậy đã tìm tới rồi?
Nhìn bốn người trước mặt, Ích Hàn có chút ngẩn ngơ, lúc trước rõ ràng đám người Hàn Như Liệt không có ở chỗ này, thế nào lúc này lại đột nhiên xuất hiện? Lại nói tiếp, bằng hữu của Mộ Chỉ Ly thật là xuất quỷ nhập thần, cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Chỉ Ly, đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Mộ Chỉ Ly, Ích Hàn liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
- Ích Hàn, bọn người Yên Hồng Hãn đã bắt mẹ ta đi rồi, không biết hiện tại bọn họ đang ở nơi nào. Chúng ta muốn đi xung quanh điều tra một phen, nhưng ngươi có thể nói cho chúng ta biết xung quanh đây có nơi nào để ẩn thân không?
Mộ Chỉ Ly lời giản dị, ý sâu xa đem sự việc nói ra.
- Bá mẫu bị bắt sao?
Ích Hàn biến sắc, lúc trước hắn chỉ tìm được nơi ở của Mạc Trưởng Lão nhưng lại không hề để ý đến bọn người Yên Hồng Hãn, không ngờ hành động của bọn họ lại nhanh như vậy.
- Các ngươi chờ một chút, ta sẽ đem khu vực phụ cận vẽ ra.
Ích Hàn bước nhanh vào trong phòng, đối với địa thế cùng phụ cận Tuyệt Tình Cốc, có thể nói là hắn nắm rất rõ ràng, vẽ ra trên giấy là một chuyện dễ như trở bàn tay. Trong thời gian ngắn Ích Hàn đã đem địa hình xung quanh cùng với địa điểm vẽ ra một cách rõ ràng.
Hắn khoanh vòng mấy khu vực sau đó đưa bản đồ cho Mộ Chỉ Ly, nói:
- Nơi thích hợp ẩn náu ở khu vực phụ cận Tuyệt Tình Cốc chính là mấy chỗ này.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, vừa mới chuẩn bị đưa bản đồ cho Mộ Dật Thần thì Hàn Như Liệt lại giật lấy bản đồ, đột nhiên nói:
- Ích Hàn, ngươi cảm thấy chỗ bọn họ không có khả năng ẩn náu nhất là chỗ nào? Đem mấy chỗ đó vẽ ra luôn đi.
Lời của Hàn Như Liệt vừa vang lên thì trong mắt mọi người đều hiện lên một tia thông suốt. Nếu như bọn chúng biết bọn họ quen biết với Ích Hàn thì nhất định sẽ không để cho Ích Hàn đoán trúng nơi ẩn náo của bọn họ. Như vậy thì nơi nào không có khả năng nhất sẽ biến thành nơi có khả năng nhất.
Ích Hàn lại đem mấy nơi khác khoanh vòng vào bản đồ:
- Nơi không có khả năng chính là mấy chỗ này, có cần ta phái người trợ giúp tìm kiếm không?
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:
- Không cần, nếu như gióng tróng khua chiên ngược lại sẽ rút dây động rừng, ít người một chút thì đi tìm càng thuận tiện hơn.
Thấy Mộ Chỉ Ly nói rất thành thật, Ích Hàn cũng không kiên trì nữa. Trong lòng âm thầm suy nghĩ tai họa ngầm của Chỉ Ly cũng thật sự không ít. Hắn vốn cho rắng Yến Hồng Hãn là một nhân vật bình thường, hôm nay xem ra bất kể là Yến Hồng Hãn hay là Mạc trưởng lão đều không phải là nhân vật dễ đối phó, chỉ hy vọng là bá mẫu có thể không sao.
Nhưng lúc Hàn Như Liệt đem bản đồ đưa cho Mộ Dật Thần, hắn lại nói:
- Trừ những nơi có đánh dấu thì những nơi khác đều tìm hết.
Mọi người ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hàn Như Liệt híp mắt lại, trong đáy mắt chớp động tía sáng cơ trí:
- Yến Hồng Hãn là một người thông minh, hắn biết rõ nơi ẩn náu nào mới không dễ dàng bị tìm được nhất, cho nên tìm kiếm như vậy mới là phương thức nhanh nhất.
- Đệ biết rồi.
Mộ Dật Thần đáp, ngay sau đó liền kéo Thiên Nhi rời khỏi:
- Mọi người chờ tin tức của chúng ta đi!
Ích Hàn nhìn Hàn Như Liệt trước mắt, trong lòng dâng lên một chút gợn sóng. Hàn huynh đệ thật sự không phải là một nhân vật đơn giản, hắn cũng không thể nghĩ ra cách tìm người như vậy, nhưng vừa nghe Hàn Như Liệt nói xong thì thật sự chỉ có tìm như thế mới có khả năng thành công lớn nhất!
- Hàn huynh quả nhiên là cơ trí, tại hạ khâm phục.
Ích Hàn cảm khái thốt lên.

back top