“Bổn cung nghe nói lão Thất đã khỏi bệnh rồi?” Hoàng hậu ngồi trên chủ vị ở chính điện, nhìn Oản Oản bên dưới, hài lòng hỏi. Vẻ đắc ý lơ đãng thoáng ẩn hiện trên giữa lông mày, ngay cả sắc mặt cũng hồng nhuận hơn trước vài phần.
Oản Oản ngồi quỳ ở bên dưới, không dám ngẩng đầu, thầm mắng Hoàng hậu ở không đi gây chuyện. Bây giờ Lục hoàng tử và Bát hoàng tử đều không gây khó khăn gì được cho Chu gia, toàn bộ hậu cung hoàn toàn một mình Hoàng hậu nắm quyền, bất luận trước đây được sủng ái hay là không được sủng, toàn bộ đều đóng kín cửa điện, trốn trong phòng, sợ chọc Hoàng hậu không vui. Vì thế Hoàng hậu buồn chán rãnh rỗi sinh nông nổi, bèn gọi nàng vào, chắc là muốn dò xét thử lòng một chút.
“Hồi bẩm điện hạ, quả thật là có chuyển biến tốt.” Oản Oản không dám nói hết hẳn, nếu khỏe lại nhanh quá, cũng rất khả nghi.
“Aizz, thế thì, bổn cung cũng an tâm.” Hoàng hậu giả vờ thở dài thườn thượt, lại nhếch khóe mắt, nhìn Oản Oản nói: “Hiện nay trong cung này, ngươi cũng thấy rồi đấy, trong đám hoàng tử đã trưởng thành chỉ còn mỗi Thất lang, nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt.”
“Dạ.” Oản Oản ngoan ngoãn đáp, hiện nay Thừa tướng cùng Tình Khuynh còn chưa vạch mặt nhau, Thừa tướng đối với Tình Khuynh cũng chỉ là hoài nghi, bằng không sẽ không để Hoàng hậu gọi nàng vào cung dò hỏi, Hoàng hậu tạm thời cũng sẽ không ra tay với nàng.
Bắt gặp bộ dạng nhìn như vẫn thần phục kỳ thực lại toát ra khí chất thanh cao từ trong xương cốt của Oản Oản, Hoàng hậu liền có chút không vui, nhíu mày nói: “Nếu Thất lang đã khỏe, vậy các ngươi cũng nên thêm vài người vào trong phủ đi. Những thiếp thất có phân vị trong phủ, tính thêm cả Vương thị, cũng chỉ có ba người, còn lại một vài gia nhân, phỏng chừng cũng không được hài lòng, như vậy làm sao được?”
Trong lòng Oản Oản lộp bộp một tiếng, xem ra nô tài không đưa vào, mà là muốn đưa nữ nhân vào.
“Thế nào? Còn sợ bổn cung bạc đãi lão Thất sao?” Hoàng hậu thấy Oản Oản cắn cắn môi dưới, bộ dáng quật cường, trong lòng lại càng khó chịu. Ban đầu có nghe Vương thị nói, một thứ phu nhân cư nhiên lại ở tại chính phòng thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn độc chiếm Thất hoàng tử, khó trách Triệu ma ma nói nha đầu kia ỷ sủng mà kiêu, cũng dám vứt mặt mũi của nô bộc của bà. Ngay cả đám mệnh phụ gần đây đến thỉnh an cũng lén nói, bảo là nàng được lão Thất nuông chiều không coi ai ra gì, không cho đám mệnh phụ tôn thất chút mặt mũi, chỉ vì người ta muốn đưa cô nương vào phủ hoàng tử.
“Tỳ thiếp không dám.”
Oản Oản khom người, nhưng ngữ khí cứng rắn lại khiến Hoàng hậu tức nghẹn, trong lòng càng không thoải mái.
“Thế thì tốt rồi, ngươi đi về trước đi, ta sẽ đưa hai gia nhân, hai lương đễ qua.” Vốn là Hoàng hậu muốn nổi giận với Oản Oản, mấy ngày qua sống thật thoải mái, ai thấy bà mà không phải nịnh bợ. Nha đầu kia đúng là gan, vừa nhắc đến phủ hoàng tử ít người, liền trương cái mặt đó ra. Nếu không phải Thừa tướng cố ý dặn dò thì bà đã sớm nổi giận rồi.
Thân thể Oản Oản run rẩy, khom mình hành lễ, lập tức bước nhanh đi ra ngoài điện, trong lòng lại cười lạnh. Hoàng hậu lần này cũng vung tay bạo quá đi chứ, cư nhiên lại đưa hai lương đễ cho Tình Khuynh. Nếu quả thật Tình Khuynh bị bệnh, lại háo sắc như lời người ta đồn đại, sợ là không cần xuống tay thì đã chết trên giường rồi.
Ra cửa cung, Oản Oản cúi đầu, đi theo tiểu thái giám của Triêu Phượng cung ra ngoài, bởi vì Tử Hộ không có đây, nên Cẩm Sao đi theo Oản Oản, đây cũng là Tình Khuynh cố ý an bài, sợ Hoàng hậu lén hạ thủ với nàng.
“Làm phiền công công, trước khi ra khỏi cung, ta muốn đi bái phỏng Tăng bát tử một chút.” Khi họ đi đến ngự hoa viên, Oản Oản bỗng nhiên nói với tiểu thái giám ở phía sau, sau đó Cẩm Sao cũng tiến lên vài bước, lấy túi tiền trong tay áo ra im lặng đẩy tới.
Tiểu thái giám nhíu nhíu mày, lại vì thân phận thấp kém mà không dám nói gì, đến khi ước lượng túi tiền trên tay mới nặn ra một nụ cười, nói: “Trời cũng không còn sớm, xin thứ phu nhân nhanh một chút.”
Tất nhiên Oản Oản luôn miệng đồng ý, lập tức tiểu thái giám liền dẫn Oản Oản đến thiên điện ở phía tây. Thiên điện ở phía tây có tên gọi là Lạc Nguyệt điện, là một nơi có kiến trúc theo kiểu chữ L, ở cách ngự hoa viên xa nhất. Trước đây vốn có một vị lương nhân sống ở đó, sau này không biết vì sao bệnh nặng chết đi, cũng chỉ còn lại một vài ‘hoa tàn ít bướm’ hoặc vài bát tử thất tử thiếu sử không được sủng ái ở trong. Thật ra, trước đây Tăng bát tử sinh được hoàng tử không cần phải ở một nơi hẻo lánh như thế, chỉ tiếc gia thế của bà thấp kém, tuổi lại hơi lớn, con trai lại còn bị tàn tật, Hoàng đế đã sớm quên mất bà.
“Vậy nô tỳ ở đây chờ thứ phu nhân.” Tiểu thái giám không dám đi vào, đành chờ ở bên ngoài.
Oản Oản gật đầu một cái, liền mang theo Cẩm Sao đi vào. Đây là lần đầu tiên Oản Oản đến Lạc Nguyệt điện, bởi vì nàng không được ở trong cung, nghĩ đến gặp Tăng bát tử cực kỳ không dễ, đặc biệt còn có thể khiến Hoàng hậu và Thừa tướng nghi kỵ. Nhưng chuyện tới lúc này, Oản Oản cũng không thể không bí quá hoá liều, trước khi đại sự thành, đây có thể là lần cuối cùng Oản Oản vào cung.
Bước lên hành lang, Oản Oản nhìn bên trong vườn, lớn lớn nhỏ nhỏ các cung nữ đang đứng dưới tàng cây hóng mát, mà những chủ tử của đám cung nữ này lại không có bên. Oản Oản nhíu mày, cũng không tiếp tục để ý nữa, nơi ăn thịt người này là tàn khốc như thế, bất luận ngươi từng như thế nào, một khi rơi xuống tình thế này, ngay cả cung nữ cũng khinh thường ngươi.
“Phu nhân, đi bên này.” Cẩm Sao thấy không có người đi ra tiếp đón, bèn tự mình đi qua hỏi, rồi mới trở về dẫn Oản Oản đi.
Oản Oản dư quang quét qua đám cung nữ kia đang túm tụm thầm thì to nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, tư thái nhẹ nhàng mang theo Cẩm Sao trực tiếp bước qua.
Lúc này, Tăng bát tử đang ngừng thêu quần áo trên tay, dõi ra ngoài cửa sổ, đúng lúc Oản Oản và Cẩm Sao vừa rẽ từ hành lang gấp khúc vòng lại đây, hai người dường như có thần giao cách cảm, quay đầu liền bắt gặp nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng gợi lên khóe miệng.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tăng bát tử từ trong phòng đi ra, bên cạnh không có lấy một người, liền đi ra đón tiếp.
Oản Oản vội vàng bước nhanh đến, cười nói: “Hôm nay Hoàng hậu điện hạ tuyên triệu ta vào cung, ta vốn định trở về, sau liền nhớ ra nên đến thăm bát tử một lát.”
“Ngươi đến là có tâm, chỉ là…” Tăng bát tử dừng một chút, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vốn đang vui vẻ chợt trầm xuống, ngược lại nảy lên một tia bất an.
“Bát tử không cần lo quá, ta cùng với bát tử quen biết, cũng không phải không ai biết.” Oản Oản kéo tay Tăng bát tử, vô cùng thân thiết cười nói, mười phần đáng yêu của hậu bối.
Tăng bát tử ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa nghe đồn thân thể Thừa tướng không khoẻ, đã ở nhà tĩnh dưỡng nhiều ngày, nên cũng dứt bỏ tâm tư, mỉm cười nói: “Cũng là ta quá cẩn thận rồi.”
Oản Oản cùng Tăng bát tử còn cười hai câu, mới cùng đi vào nội điện, dọc đường không ít cung nữ ló đầu ra nhìn ngó, nhưng hai người sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hàn huyên vài chuyện vụn vặt ngày thường của con trai Oản Oản, hoàn toàn không buồn quan tâm đến họ. Mãi đến khi hai người tiến vào nội điện, đám tiểu cung nữ này mới chịu để yên, đều tự giải tán.
“Đã thất lễ thứ phu nhân rồi.” Vào nội điện, Tăng bát tử cười tự mình rót chén nước cho Oản Oản.
“Không sao.” Oản Oản nhận chén nước, uống một hớp nhỏ, cũng không kinh ngạc. Nói thế nào Tăng bát tử cũng có một đứa con trai ở đất phong, nếu Hoàng hậu quả thật không không để ý tới, đó mới là kỳ quái.
Tăng bát tử đặt ấm nước bằng gốm xuống, đi đến bên cạnh Oản Oản ngồi xuống, Cẩm Sao thì lôi kéo cung nữ bên người Tăng bát tử cùng ra gian ngoài nói chuyện, thuận tiện để ý bên ngoài, phòng có người gây trở ngại Oản Oản.
Oản Oản thấy mọi người đã đi ra ngoài, mới lộ vẻ lo lắng nói: “Bát tử như vậy, nếu để Tứ ca biết được, nhất định sẽ bất an.”
Tăng bát tử thấy Oản Oản nhắc tới Tứ lang, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại, cười nhạt nói: “Bao nhiêu năm cũng đều đã như vậy rồi, bây giờ riết cũng quen.”
“Tứ ca đã như vậy, Hoàng hậu cũng không yên tâm sao?” Oản Oản nhìn ra cửa sổ một chút, nhỏ giọng nói.
Tăng bát tử lại lắc đầu nói: “Nếu không phải bây giờ Tứ lang bị như thế, sợ là không sống được đến nay.”
Oản Oản sửng sốt, cũng hiểu ra. Nhìn sau lưng Lục hoàng tử kia là thân thích của Hoàng hậu, mà nay sống chết còn chưa biết kìa, càng không cần nói đến đám thế gia đại tộc như Hàn gia, ngay cả Bát hoàng tử còn chưa kịp cưới vợ mà cũng đã toi mạng, giả sử Tứ hoàng tử thân thể khoẻ mạnh, không có một chút tật xấu, không chừng sẽ không sống đến lúc trưởng thành. Tứ hoàng tử này cũng coi như là ‘trong họa có phúc’, cho dù ngày sau Tình Khuynh đăng vị, hắn cũng không có gì uy hiếp, có thể thoải mái thảnh thơi làm một vương gia nhàn tản.
“Tứ ca rất nhớ bát tử…” Oản Oản im lặng một chút, cúi đầu nói.
Người Tăng bát tử run lên một cái, cúi đầu, tạm dừng một lúc, mới thoáng nức nở nói: “Chỉ cần nó khỏe, ta có ra sao cũng được.”
“Tứ ca nói, huynh ấy sẽ đến đón bát tử…” Oản Oản cúi người kéo tay Tăng bát tử qua, vỗ về an ủi, rồi nói bên tai Tăng bát tử.
“Nó…” thân thể Tăng bát tử vốn đang cứng ngắc chợt chấn động, mạnh mẽ nhấc đầu, giật mình nhìn Oản Oản, lại không nói lên lời.
“Điện hạ nhà ta nói, chàng ấy cũng rất muốn đoàn tụ với mẫu thân, chỉ tiếc ‘con muốn dưỡng mà mẹ không đợi’, chàng ấy hâm mộ Tứ ca, cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của Tứ ca.” Oản Oản nhấn mạnh từng tiếng nhẹ nhàng nói bên tai Tăng bát tử. Thân thể vốn đang run rẩy của Tăng bát tử cũng dần dần hòa hoãn xuống, trong mắt cũng dần dần nổi lên ánh lửa hy vọng.
“Có thể được chăng?” sau khi nghe Oản Oản nói, Tăng bát tử trầm mặc thật lâu sau mới dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
Trong lòng Oản Oản vui vẻ, nắm tay Tăng bát tử, kiên định nói: “Chỉ cần chúng ta đồng tâm, nhất định có thể thành công!”
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Oản Oản cũng không nán lại lâu, chỉ khuyên vài câu thời tiết chuyển lạnh, nên chú ý thân mình nhiều hơn, rồi mang theo Cẩm Sao rời đi.
Tăng bát tử đưa tiễn đến cửa nội điện, cũng không đi xa thêm, chỉ đứng ở cửa đại điện dõi theo bóng người càng lúc càng xa, không biết suy nghĩ gì.
“Bát tử, vị vừa rồi là…” một cung nữ bên người khác của Tăng bát tử đi tới hỏi.
Tăng bát tử bình tĩnh ung dung nhìn nàng một cái, cười nói: “Là thứ phu nhân của nhà Thất điện hạ, lúc trước muốn tìm một vị thái y biết xoa bóp, ta liền giới thiệu một vị từng dùng cho Tứ lang, vị thứ phu nhân này rõ thật là đa lễ, hôm nay tiến cung tới gặp Hoàng hậu điện hạ, còn nhớ nhân tiện đến thăm ta.”
“À, thì ra là vị đó a…” Vị cung nữ này chỉ kinh ngạc một chút, nhưng trong đáy mắt lại ẩn hiện vẻ khinh thường.
Tăng bát tử làm như không nhìn thấy, xoay người về phòng, lại lôi bộ quần áo trong khay đan ra, nhưng tốc độ khâu lần này hình như có nhanh hơn một chút, cũng mang theo vài phần cứng cỏi hơn.
“Bát tử…” vị cung nữ bên người ban nãy ngồi nói chuyện với Cẩm Sao đi đến, ngồi quỳ cạnh Tăng bát tử.
Mắt Tăng bát tử chợt lóe, làm như tùy ý nói: “Đã nhiều ngày Hoa ma ma bên người Mạnh lương nhân không đến rồi, ngày mai ngươi thay ta đi mời, nói là chỗ của ta có không ít tơ đẹp, muốn may cho Tứ lang một cái đai lưng, nhưng không biết nhiều kiểu dáng đẹp, muốn hỏi thử chỗ bà ta có không.”
Cung nữ kia cúi đầu, trịnh trọng nói: “Vâng!”
Oản Oản ngồi quỳ ở bên dưới, không dám ngẩng đầu, thầm mắng Hoàng hậu ở không đi gây chuyện. Bây giờ Lục hoàng tử và Bát hoàng tử đều không gây khó khăn gì được cho Chu gia, toàn bộ hậu cung hoàn toàn một mình Hoàng hậu nắm quyền, bất luận trước đây được sủng ái hay là không được sủng, toàn bộ đều đóng kín cửa điện, trốn trong phòng, sợ chọc Hoàng hậu không vui. Vì thế Hoàng hậu buồn chán rãnh rỗi sinh nông nổi, bèn gọi nàng vào, chắc là muốn dò xét thử lòng một chút.
“Hồi bẩm điện hạ, quả thật là có chuyển biến tốt.” Oản Oản không dám nói hết hẳn, nếu khỏe lại nhanh quá, cũng rất khả nghi.
“Aizz, thế thì, bổn cung cũng an tâm.” Hoàng hậu giả vờ thở dài thườn thượt, lại nhếch khóe mắt, nhìn Oản Oản nói: “Hiện nay trong cung này, ngươi cũng thấy rồi đấy, trong đám hoàng tử đã trưởng thành chỉ còn mỗi Thất lang, nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt.”
“Dạ.” Oản Oản ngoan ngoãn đáp, hiện nay Thừa tướng cùng Tình Khuynh còn chưa vạch mặt nhau, Thừa tướng đối với Tình Khuynh cũng chỉ là hoài nghi, bằng không sẽ không để Hoàng hậu gọi nàng vào cung dò hỏi, Hoàng hậu tạm thời cũng sẽ không ra tay với nàng.
Bắt gặp bộ dạng nhìn như vẫn thần phục kỳ thực lại toát ra khí chất thanh cao từ trong xương cốt của Oản Oản, Hoàng hậu liền có chút không vui, nhíu mày nói: “Nếu Thất lang đã khỏe, vậy các ngươi cũng nên thêm vài người vào trong phủ đi. Những thiếp thất có phân vị trong phủ, tính thêm cả Vương thị, cũng chỉ có ba người, còn lại một vài gia nhân, phỏng chừng cũng không được hài lòng, như vậy làm sao được?”
Trong lòng Oản Oản lộp bộp một tiếng, xem ra nô tài không đưa vào, mà là muốn đưa nữ nhân vào.
“Thế nào? Còn sợ bổn cung bạc đãi lão Thất sao?” Hoàng hậu thấy Oản Oản cắn cắn môi dưới, bộ dáng quật cường, trong lòng lại càng khó chịu. Ban đầu có nghe Vương thị nói, một thứ phu nhân cư nhiên lại ở tại chính phòng thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn độc chiếm Thất hoàng tử, khó trách Triệu ma ma nói nha đầu kia ỷ sủng mà kiêu, cũng dám vứt mặt mũi của nô bộc của bà. Ngay cả đám mệnh phụ gần đây đến thỉnh an cũng lén nói, bảo là nàng được lão Thất nuông chiều không coi ai ra gì, không cho đám mệnh phụ tôn thất chút mặt mũi, chỉ vì người ta muốn đưa cô nương vào phủ hoàng tử.
“Tỳ thiếp không dám.”
Oản Oản khom người, nhưng ngữ khí cứng rắn lại khiến Hoàng hậu tức nghẹn, trong lòng càng không thoải mái.
“Thế thì tốt rồi, ngươi đi về trước đi, ta sẽ đưa hai gia nhân, hai lương đễ qua.” Vốn là Hoàng hậu muốn nổi giận với Oản Oản, mấy ngày qua sống thật thoải mái, ai thấy bà mà không phải nịnh bợ. Nha đầu kia đúng là gan, vừa nhắc đến phủ hoàng tử ít người, liền trương cái mặt đó ra. Nếu không phải Thừa tướng cố ý dặn dò thì bà đã sớm nổi giận rồi.
Thân thể Oản Oản run rẩy, khom mình hành lễ, lập tức bước nhanh đi ra ngoài điện, trong lòng lại cười lạnh. Hoàng hậu lần này cũng vung tay bạo quá đi chứ, cư nhiên lại đưa hai lương đễ cho Tình Khuynh. Nếu quả thật Tình Khuynh bị bệnh, lại háo sắc như lời người ta đồn đại, sợ là không cần xuống tay thì đã chết trên giường rồi.
Ra cửa cung, Oản Oản cúi đầu, đi theo tiểu thái giám của Triêu Phượng cung ra ngoài, bởi vì Tử Hộ không có đây, nên Cẩm Sao đi theo Oản Oản, đây cũng là Tình Khuynh cố ý an bài, sợ Hoàng hậu lén hạ thủ với nàng.
“Làm phiền công công, trước khi ra khỏi cung, ta muốn đi bái phỏng Tăng bát tử một chút.” Khi họ đi đến ngự hoa viên, Oản Oản bỗng nhiên nói với tiểu thái giám ở phía sau, sau đó Cẩm Sao cũng tiến lên vài bước, lấy túi tiền trong tay áo ra im lặng đẩy tới.
Tiểu thái giám nhíu nhíu mày, lại vì thân phận thấp kém mà không dám nói gì, đến khi ước lượng túi tiền trên tay mới nặn ra một nụ cười, nói: “Trời cũng không còn sớm, xin thứ phu nhân nhanh một chút.”
Tất nhiên Oản Oản luôn miệng đồng ý, lập tức tiểu thái giám liền dẫn Oản Oản đến thiên điện ở phía tây. Thiên điện ở phía tây có tên gọi là Lạc Nguyệt điện, là một nơi có kiến trúc theo kiểu chữ L, ở cách ngự hoa viên xa nhất. Trước đây vốn có một vị lương nhân sống ở đó, sau này không biết vì sao bệnh nặng chết đi, cũng chỉ còn lại một vài ‘hoa tàn ít bướm’ hoặc vài bát tử thất tử thiếu sử không được sủng ái ở trong. Thật ra, trước đây Tăng bát tử sinh được hoàng tử không cần phải ở một nơi hẻo lánh như thế, chỉ tiếc gia thế của bà thấp kém, tuổi lại hơi lớn, con trai lại còn bị tàn tật, Hoàng đế đã sớm quên mất bà.
“Vậy nô tỳ ở đây chờ thứ phu nhân.” Tiểu thái giám không dám đi vào, đành chờ ở bên ngoài.
Oản Oản gật đầu một cái, liền mang theo Cẩm Sao đi vào. Đây là lần đầu tiên Oản Oản đến Lạc Nguyệt điện, bởi vì nàng không được ở trong cung, nghĩ đến gặp Tăng bát tử cực kỳ không dễ, đặc biệt còn có thể khiến Hoàng hậu và Thừa tướng nghi kỵ. Nhưng chuyện tới lúc này, Oản Oản cũng không thể không bí quá hoá liều, trước khi đại sự thành, đây có thể là lần cuối cùng Oản Oản vào cung.
Bước lên hành lang, Oản Oản nhìn bên trong vườn, lớn lớn nhỏ nhỏ các cung nữ đang đứng dưới tàng cây hóng mát, mà những chủ tử của đám cung nữ này lại không có bên. Oản Oản nhíu mày, cũng không tiếp tục để ý nữa, nơi ăn thịt người này là tàn khốc như thế, bất luận ngươi từng như thế nào, một khi rơi xuống tình thế này, ngay cả cung nữ cũng khinh thường ngươi.
“Phu nhân, đi bên này.” Cẩm Sao thấy không có người đi ra tiếp đón, bèn tự mình đi qua hỏi, rồi mới trở về dẫn Oản Oản đi.
Oản Oản dư quang quét qua đám cung nữ kia đang túm tụm thầm thì to nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, tư thái nhẹ nhàng mang theo Cẩm Sao trực tiếp bước qua.
Lúc này, Tăng bát tử đang ngừng thêu quần áo trên tay, dõi ra ngoài cửa sổ, đúng lúc Oản Oản và Cẩm Sao vừa rẽ từ hành lang gấp khúc vòng lại đây, hai người dường như có thần giao cách cảm, quay đầu liền bắt gặp nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng gợi lên khóe miệng.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tăng bát tử từ trong phòng đi ra, bên cạnh không có lấy một người, liền đi ra đón tiếp.
Oản Oản vội vàng bước nhanh đến, cười nói: “Hôm nay Hoàng hậu điện hạ tuyên triệu ta vào cung, ta vốn định trở về, sau liền nhớ ra nên đến thăm bát tử một lát.”
“Ngươi đến là có tâm, chỉ là…” Tăng bát tử dừng một chút, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vốn đang vui vẻ chợt trầm xuống, ngược lại nảy lên một tia bất an.
“Bát tử không cần lo quá, ta cùng với bát tử quen biết, cũng không phải không ai biết.” Oản Oản kéo tay Tăng bát tử, vô cùng thân thiết cười nói, mười phần đáng yêu của hậu bối.
Tăng bát tử ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa nghe đồn thân thể Thừa tướng không khoẻ, đã ở nhà tĩnh dưỡng nhiều ngày, nên cũng dứt bỏ tâm tư, mỉm cười nói: “Cũng là ta quá cẩn thận rồi.”
Oản Oản cùng Tăng bát tử còn cười hai câu, mới cùng đi vào nội điện, dọc đường không ít cung nữ ló đầu ra nhìn ngó, nhưng hai người sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hàn huyên vài chuyện vụn vặt ngày thường của con trai Oản Oản, hoàn toàn không buồn quan tâm đến họ. Mãi đến khi hai người tiến vào nội điện, đám tiểu cung nữ này mới chịu để yên, đều tự giải tán.
“Đã thất lễ thứ phu nhân rồi.” Vào nội điện, Tăng bát tử cười tự mình rót chén nước cho Oản Oản.
“Không sao.” Oản Oản nhận chén nước, uống một hớp nhỏ, cũng không kinh ngạc. Nói thế nào Tăng bát tử cũng có một đứa con trai ở đất phong, nếu Hoàng hậu quả thật không không để ý tới, đó mới là kỳ quái.
Tăng bát tử đặt ấm nước bằng gốm xuống, đi đến bên cạnh Oản Oản ngồi xuống, Cẩm Sao thì lôi kéo cung nữ bên người Tăng bát tử cùng ra gian ngoài nói chuyện, thuận tiện để ý bên ngoài, phòng có người gây trở ngại Oản Oản.
Oản Oản thấy mọi người đã đi ra ngoài, mới lộ vẻ lo lắng nói: “Bát tử như vậy, nếu để Tứ ca biết được, nhất định sẽ bất an.”
Tăng bát tử thấy Oản Oản nhắc tới Tứ lang, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại, cười nhạt nói: “Bao nhiêu năm cũng đều đã như vậy rồi, bây giờ riết cũng quen.”
“Tứ ca đã như vậy, Hoàng hậu cũng không yên tâm sao?” Oản Oản nhìn ra cửa sổ một chút, nhỏ giọng nói.
Tăng bát tử lại lắc đầu nói: “Nếu không phải bây giờ Tứ lang bị như thế, sợ là không sống được đến nay.”
Oản Oản sửng sốt, cũng hiểu ra. Nhìn sau lưng Lục hoàng tử kia là thân thích của Hoàng hậu, mà nay sống chết còn chưa biết kìa, càng không cần nói đến đám thế gia đại tộc như Hàn gia, ngay cả Bát hoàng tử còn chưa kịp cưới vợ mà cũng đã toi mạng, giả sử Tứ hoàng tử thân thể khoẻ mạnh, không có một chút tật xấu, không chừng sẽ không sống đến lúc trưởng thành. Tứ hoàng tử này cũng coi như là ‘trong họa có phúc’, cho dù ngày sau Tình Khuynh đăng vị, hắn cũng không có gì uy hiếp, có thể thoải mái thảnh thơi làm một vương gia nhàn tản.
“Tứ ca rất nhớ bát tử…” Oản Oản im lặng một chút, cúi đầu nói.
Người Tăng bát tử run lên một cái, cúi đầu, tạm dừng một lúc, mới thoáng nức nở nói: “Chỉ cần nó khỏe, ta có ra sao cũng được.”
“Tứ ca nói, huynh ấy sẽ đến đón bát tử…” Oản Oản cúi người kéo tay Tăng bát tử qua, vỗ về an ủi, rồi nói bên tai Tăng bát tử.
“Nó…” thân thể Tăng bát tử vốn đang cứng ngắc chợt chấn động, mạnh mẽ nhấc đầu, giật mình nhìn Oản Oản, lại không nói lên lời.
“Điện hạ nhà ta nói, chàng ấy cũng rất muốn đoàn tụ với mẫu thân, chỉ tiếc ‘con muốn dưỡng mà mẹ không đợi’, chàng ấy hâm mộ Tứ ca, cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của Tứ ca.” Oản Oản nhấn mạnh từng tiếng nhẹ nhàng nói bên tai Tăng bát tử. Thân thể vốn đang run rẩy của Tăng bát tử cũng dần dần hòa hoãn xuống, trong mắt cũng dần dần nổi lên ánh lửa hy vọng.
“Có thể được chăng?” sau khi nghe Oản Oản nói, Tăng bát tử trầm mặc thật lâu sau mới dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
Trong lòng Oản Oản vui vẻ, nắm tay Tăng bát tử, kiên định nói: “Chỉ cần chúng ta đồng tâm, nhất định có thể thành công!”
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Oản Oản cũng không nán lại lâu, chỉ khuyên vài câu thời tiết chuyển lạnh, nên chú ý thân mình nhiều hơn, rồi mang theo Cẩm Sao rời đi.
Tăng bát tử đưa tiễn đến cửa nội điện, cũng không đi xa thêm, chỉ đứng ở cửa đại điện dõi theo bóng người càng lúc càng xa, không biết suy nghĩ gì.
“Bát tử, vị vừa rồi là…” một cung nữ bên người khác của Tăng bát tử đi tới hỏi.
Tăng bát tử bình tĩnh ung dung nhìn nàng một cái, cười nói: “Là thứ phu nhân của nhà Thất điện hạ, lúc trước muốn tìm một vị thái y biết xoa bóp, ta liền giới thiệu một vị từng dùng cho Tứ lang, vị thứ phu nhân này rõ thật là đa lễ, hôm nay tiến cung tới gặp Hoàng hậu điện hạ, còn nhớ nhân tiện đến thăm ta.”
“À, thì ra là vị đó a…” Vị cung nữ này chỉ kinh ngạc một chút, nhưng trong đáy mắt lại ẩn hiện vẻ khinh thường.
Tăng bát tử làm như không nhìn thấy, xoay người về phòng, lại lôi bộ quần áo trong khay đan ra, nhưng tốc độ khâu lần này hình như có nhanh hơn một chút, cũng mang theo vài phần cứng cỏi hơn.
“Bát tử…” vị cung nữ bên người ban nãy ngồi nói chuyện với Cẩm Sao đi đến, ngồi quỳ cạnh Tăng bát tử.
Mắt Tăng bát tử chợt lóe, làm như tùy ý nói: “Đã nhiều ngày Hoa ma ma bên người Mạnh lương nhân không đến rồi, ngày mai ngươi thay ta đi mời, nói là chỗ của ta có không ít tơ đẹp, muốn may cho Tứ lang một cái đai lưng, nhưng không biết nhiều kiểu dáng đẹp, muốn hỏi thử chỗ bà ta có không.”
Cung nữ kia cúi đầu, trịnh trọng nói: “Vâng!”