edit: ladymama
beta: Mạc Thiên Y
“Ai, đừng! Đừng... mới tạm thời còn chưa có chơi a, cô nương đã tới rồi, thì cứ để hắn ở bên trong đợi, chúng ta cứ uống a, một lát ta bảo người đưa hắn ra ngoài, sẽ không quấy rầy cô nương mất hứng.” Viên Định Khôn vừa thấy cô nương lại muốn đi, vài động tác liền bật lên, một tay kéo cửa trong phòng đóng lại, một tay kéo tay áo cô nương lại, nịnh nọt khẩn cầu nói.
“Thật sao?” Cô nương nhíu mày.
“Thiên chân vạn xác.” Lương Hỗ Miễn cũng gật đầu theo.
“Vậy ta ở lại, nhưng các ngươi đừng đi vào trong làm bậy a, bằng không ta lập tức rời đi.” không ai phát hiện, ngay tại lúc Viên Định Khôn nói còn chưa động vào Tình Khuynh, cô nương kia vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, lại giương mắt nhìn tấm cửa kéo kia một chút, cô nương bất động thanh sắc mím mím môi.
“Được, được!” Ba người trăm miệng một lời nói.
“Vậy còn không mau ngồi xuống một chút a, ta xướng một khúc trước, xướng không hay, các ngươi đừng cười ta a.” Đôi mắt đẹp vừa cong lên, cô nương đẩy Viên Định Khôn, liền cười tủm tỉm ngồi xuống kề bên Lương Hỗ Miễn.
Đợi ba người ngồi vào chỗ của mình, cô nương rót rượu trong bình ra bốn chén, lại để họ mỗi người cầm một chén rồi, lúc này mới tựa thân vào, dùng cánh tay chống cằm, mở miệng xướng: “Chàng ơi... chàng... uống với thiếp một chén rượu, đừng quên nắm đôi tay thiếp nhỏ bé.
Chàng ơi... chàng a... uống tiếp một chén rượu, đừng quên thắp ấm lò cho thiếp...”
Xướng nhẹ nhàng uyển chuyển, ba người đều đắm chìm trong lời ca đơn giản nhưng êm tai của cô nương, cô nương càng xướng càng mê hoặc, tiếng ca lại thêm vài phần nũng nịu, vài phần non nớt trẻ thơ. Như một cô nương lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, nhiệt liệt hướng đến tình lang của mình, biểu hiện tình cảm của mình. Ba người không thể không hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.
“Chàng ơi... Chàng a... hãy cảm nhận lên thiếp... như đem đến hương hoa cho thiếp...”
Cô nương vừa xướng vừa đứng lên, trên tay không ngừng rót rượu cho ba người, ba người bị ánh mắt kiều diễm, bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng làm đầu óc mê muội, còn chưa nói muốn vung quyền thi thố, ba người đều uống hết gần nửa bình rượu, trong lúc nhất thời ‘trời đất quay cuồng’, liền nhìn thấy cô nương cười mới xinh đẹp làm sao, bờ môi rung động, cùng với làn váy lụa hồng hồng kia...
Cô nương nhìn ba nam nhân say rượu nằm la liệt lên bàn, lạnh lùng cười, thu thập xong đồ trên bàn, lại cầm bầu rượu trong phòng ra, đặt lên bàn, làm ra tình huống như ba người đối ẩm, uống đến say ngất.
Cuối cùng cô nương đi đến tấm cửa kéo bên cạnh, chỉ kéo ra một khe hở, nhìn vào bên trong, sau đó hài lòng hé miệng cười yếu ớt, lúc này mới xoay người, thoải mái bước ra cửa phòng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho ba nam nhân say mèm kia.
Vừa ra khỏi cửa, Tùy Ý ở ngoài cửa lập tức cầm áo choàng lông chồn tới, cô nương cười cảm kích, phủ thêm áo choàng, đội mũ áo choàng lên, cúi đầu mang theo Tùy Ý bước theo hành lang gấp khúc, một chút cũng không để cho binh lính canh giữ ở ngoại viện phát hiện.
“Oản Oản tỷ tỷ, tình huống của công tử không tốt lắm, Xuyên Nhi đã đến Tùng Đình các tìm Liên Âm ca ca, nói là đã uống thuốc giải rồi, cũng không thấy chuyển biến tốt hơn, trừ phi... Trừ phi tìm một nam nhân đến...” Tùy Ý không hiểu rõ lắm, chỉ y theo lời nói của Liên Âm, kỳ thực Liên Âm còn nói có thể tìm một nữ nhân tới, chẳng qua hắn không cẩn thận mà quên thôi.
“Bá đạo như vậy sao?” Oản Oản tất nhiên biết Nhị lang Viên gia này sẽ không dễ dàng buông tha Tình Khuynh, xuống tay nặng như vậy, nếu không đùa chết, cũng sẽ không để hắn tốt hơn, nếu không phải sợ chọc phiền toái lớn, vừa rồi nên thiến hết ba con lợn kia, tránh gây tai họa cho người khác.
“Dạ, Liên Âm ca ca nói, sợ là không xuất ra hỏa được, về sau sẽ bị phế.” Tùy Ý cúi đầu, hắn không hiểu hỏa cái gì, nhưng hắn biết thân thể công tử sẽ hỏng mất.
“Ta đã biết, Kim Hạp đâu?” Oản Oản nhớ ra là Kim Hạp cùng đi theo Tình Khuynh.
“Bị người giam ở gian cách vách, người của chúng ta không đưa ra được.” Tùy Ý cũng lo lắng cho Kim Hạp, cũng may ba người kia chủ yếu nhằm vào Tình Khuynh, Kim Hạp tuổi không lớn, bộ dạng cũng bình thường, bọn họ cũng không làm gì thằng bé.
“Ngân Hạp đã về chưa?” tuy rằng Oản Oản đưa Tình Khuynh ra được, nhưng chuyện khắc phục hậu quả, các nàng không có khả năng làm được, chỉ có thể chờ người có năng lực đến, hơn nữa phải đến trước lúc ba con lợn kia tỉnh lại.
“Đã trở lại, nhưng...” Tùy Ý ủ rũ nói: “Nhưng Thế tử Ninh Viễn Hầu không ở trong phủ, nói là đã đi đến đất phong.”
“Vậy... Cũng chỉ có thể chờ Tùy Tâm.” Ninh Viễn Hầu là xếp vào hàng Hầu, từng dùng binh quyền đổi lấy đất phong, đến lúc này chỉ sợ năm sau mới trở về. Trong lòng Oản Oản chợt lạnh, vốn dĩ cảm xúc vui sướng khi cứu Tình Khuynh ra được, trong nháy mắt lại bị dập tắt.
Rất nhanh, hai người đã tiến vào tiểu viện của Tình Khuynh, Ngân Hạp đang nấu nước, Oản Oản cởi áo choàng, không thay quần áo liền vào phòng trong, vừa tiến vào nội thất, liền nghe thấy tiếng rên thống khổ của Tình Khuynh, một người nam nhân đang ngồi bên người hắn, đỡ Tình Khuynh, đầu đầy mồ hôi.
“Thỉnh an Liên Âm công tử.” Tuy rằng là lần đầu tiên gặp Liên Âm, nhưng Oản Oản bất chấp chu toàn, vội vàng hành lễ một cái, liền lên giường ấm.
“Cô nương không cần đa lễ, cũng may mà có cô nương ra tay cứu giúp, Tình Khuynh hắn...” Liên Âm nói chuyện nhỏ nhẹ mềm mại, theo cách nhìn của Oản Oản thì có chút như đàn bà, tuy tuổi tác lớn hơn Tình Khuynh, nhìn cũng hòa khí, ít nhất lòng dạ không xấu. Tình Khuynh gặp chuyện không may, ba đại viện, ngoại trừ một viện của sồ quan ở là không có khả năng ra mặt, hai viện khác, một là viện của hồng bài, một là viện của quan nhân phổ thông kém hơn một chút, bỏ qua Mặc Thiển, Xuân Thiều, Trục Yên là không có ở trong viên, thế nhưng không có một người nào thò đầu ra, điều này không khỏi khiến Oản Oản có cảm giác khinh bỉ, phải biết rằng Hưởng Quân Viên là một viên lớn, quan nhân tiếp khách bên trong, không có 50 cũng có 30 người, còn chưa tính Thanh quan nhân, so với Tầm Hương lâu còn lớn hơn.
Bất quá, vậy cũng coi như là đối thủ trong nghề, danh tiếng của Tình Khuynh quá lớn, chỉ cần hắn ngã xuống, như vậy luôn có thể càng tiến thêm một bước, đến lúc đó đãi ngộ và được gặp khách nhân tương đối cũng được đề cao hơn, đoán chừng cho dù lợi ích này có chút hư vô mờ mịt, cũng sẽ không có người nguyện ý vì Tình Khuynh bôn tẩu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tình Khuynh cho tới nay luôn cô độc, ỷ lại Dịch Ngạn Chi như vậy.
“Hắn thế nào?” Oản Oản vuốt trán Tình Khuynh, có chút nóng, toàn thân đều là mồ hôi, ngay cả cởi quần lót chỉ còn trung y, cũng không thể hạ nhiệt.
“Không tốt lắm, vẫn là... Vẫn là cần thư giải.” Vừa nói xong, Liên Âm cư nhiên xấu hổ cúi đầu, khiến Oản Oản cảm thấy kỳ quái, nam nhân này cũng tiếp khách vài năm ở nơi này rồi, còn ngượng ngùng như vậy.
“Không có biện pháp khác sao?” Lại nói tiếp, cho dù Oản Oản có đứng ra cứu Tình Khuynh trở về, nhưng kế hoạch của nàng cũng quá nguy hiểm, tuy rằng cổ nhân nơi này âm mưu quỷ kế một đống, nhưng dù sao đều dùng trong chính trị quân sự, dân chúng tương đối đơn thuần, hơn nữa đối với người có quyền lực địa vị cao, cơ hồ sẽ không có người dám xuống tay hạ dược mấy loại thuốc mê hạ lưu gì đó, nên ba con lợn kia cũng không đề phòng. Oản Oản tự biết bản thân có thể an toàn trở ra, huống chi, nàng đã là tay lõi đời trong lĩnh vực này, nên cho dù đắn đo thế nào, nàng nhìn ba người kia, liền căn bản xác định được kế hoạch, chỉ cần không có tình huống đặc biệt, nàng sẽ không thất thân được.
Sở dĩ, đối mặt với lúc Tình Khuynh cần thư giải, Oản Oản do dự, vì trong lòng nàng còn ôm ý niệm được thúc thúc đón đi, một lần nữa trải qua cuộc sống bình yên. Mặc dù nữ nhân nơi này không chú trọng trinh tiết như đời Minh sau này, nhưng nàng cũng muốn giao bản thân hoàn chỉnh cho phu quân của mình, không để lại một chút tiếc nuối.
“Vậy cái kia... Ta từ phía sau của hắn... không dễ vào lắm...” Liên Âm càng nói đầu càng cúi thấp, Oản Oản cũng ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ.
“Phía trước của hắn thì sao?” Oản Oản vốn là người cởi mở, cư nhiên cũng bị nam nhân kỳ quái này làm cho ngượng ngùng.
“Hắn... Hắn cũng giống như ta.” Liên Âm lắc lắc đầu, trước dây bọn họ đều được sắp xếp xong, là đều không tiếp khách ‘bị nhận’.” (‘thụ’ đó ạ, ai xem đam mỹ chắc hiểu)
“Việc này... không phải hắn bị bỏ thuốc rồi sao...” Oản Oản thở dài, nàng cảm thấy mình cũng muốn thiêu cháy, “Ngươi có thể cân nhắc bị hắn ‘thượng’ một lần.”
“Không... Không được, cứ để tự ta đến... Cái kia, ta chưa thử qua...” Nghe giọng nói của Liên Âm vừa ngượng ngùng vừa hoảng sợ, lại không biết phải làm sao. Lại liếc nhìn hắn một cái, hắn đã muốn dúi đầu vào trong lòng bàn tay rồi, Oản Oản hoàn toàn bó tay đầu hàng.
“Quên đi, để tự ta đến vậy.” Oản Oản đã tuyệt vọng, ở tiểu quan quán cư nhiên lại không tìm thấy một người có thể ‘thượng’, Tình Khuynh cũng quá thất bại rồi.
“A? Cô nương ngươi...”
Nhìn đôi mắt kinh ngạc kia, Oản Oản biết hắn đã hiểu lầm, vì thế giải thích: “Ta còn có tay.”
Mặt Liên Âm lại đỏ ngầu, Oản Oản lại muốn đập đầu vào tường.
Thật sự không muốn để người ta quan sát “ngũ chỉ thần công” của nàng, Oản Oản bảo Liên Âm đi xem Ngân Hạp nấu nước xong chưa. Lúc này Liên Âm cũng cảm thấy ở lại không hay lắm, liền cúi đầu, đỏ mặt, lắc lắc mông đi ra ngoài, Oản Oản thật cảm thán, đây quả thực là một nữ nhân rồi, nên tìm các lão gia để hảo hảo yêu thương a.
Trong phòng hoàn toàn yên ắng, Oản Oản kéo hạ màn che, chặn lại hết bên ngoài, lại đem cởi trung y của Tình Khuynh ra, vết thương khắp người đã được xử lý, thoạt nhìn liền biết Liên Âm quả nhiên rất nữ tính, rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Tình Khuynh, Tình Khuynh... Ngươi nghe thấy ta không?” Oản Oản vỗ vỗ mặt Tình Khuynh, nhìn bộ dáng tình mê của hắn, cũng có vài phần đau lòng.
“Ưm... Thật là khó chịu... A...” Nơi bị tay Oản Oản đụng chạm, giống như bị sâu cắn, vừa đau vừa ngứa, khó chịu khiến toàn thân Tình Khuynh vặn vẹo, lại suy yếu vô lực.
Nhìn người trên giường ấm như một báu vật: tóc đen rối tung, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàng lông mi dày hơi cong che lại mi mắt, toàn thân phấn hồng, hai quả anh đào hồng hồng chói mắt trên lồng ngực trắng nõn, khẽ nhấp nhô lên xuống theo hô hấp, chân dưới mở rộng ra, chỗ đệm giường ngay chỗ đó bị nước ở đâu ra làm thấm ướt, không biết là mồ hôi hay là khụ khụ... bị cái gì khác. Oản Oản hít một hơi sâu, thấy trên người quá thơm rồi, liền chuẩn bị xuống giường trước, thay quần áo cái đã, bộ y phục trên người này là nàng đem theo từ Tầm Hương lâu tới, vốn là muốn mặc vào đêm đầu tiên sau lễ hoa, kết quả không nghĩ tới, hôm nay mới mặc vào.
“Oản Oản... Đừng...” Góc váy bỗng nhiên bị Tình Khuynh nắm giữ, không muốn nàng rời đi.
“Tình Khuynh, đừng gấp, ta đi thay quần áo a.” Nghĩ là Tình Khuynh đã hơi tỉnh táo, Oản Oản vội ngồi xuống trấn an.
“Đừng chạm vào Oản Oản, đừng chạm vào nàng, các ngươi... Các ngươi đừng chạm vào nàng, ta... Ta sao cũng được.” Toàn thân Tình Khuynh run rẩy, như là đang khẩn cầu ai, thân mình uốn éo thành một độ cong, giống như theo bản năng đang câu dẫn ai đó.
“Không sao rồi, Tình Khuynh, không sao rồi, chúng ta ra rồi, bọn họ không chạm vào ngươi, cũng không chạm vào ta, không có việc gì...” hốc mắt của Oản Oản nóng lên, ngồi trở lại trên giường ấm, ôm Tình Khuynh vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng trần của hắn, thấp giọng lập đi lập lại.
Editor: chương này khó quá đi, ta thật sự là không rành mấy cái công – thụ này a, ta có bao giờ đọc đam mỹ đâu mà biết a. (_ _!)
beta: Mạc Thiên Y
“Ai, đừng! Đừng... mới tạm thời còn chưa có chơi a, cô nương đã tới rồi, thì cứ để hắn ở bên trong đợi, chúng ta cứ uống a, một lát ta bảo người đưa hắn ra ngoài, sẽ không quấy rầy cô nương mất hứng.” Viên Định Khôn vừa thấy cô nương lại muốn đi, vài động tác liền bật lên, một tay kéo cửa trong phòng đóng lại, một tay kéo tay áo cô nương lại, nịnh nọt khẩn cầu nói.
“Thật sao?” Cô nương nhíu mày.
“Thiên chân vạn xác.” Lương Hỗ Miễn cũng gật đầu theo.
“Vậy ta ở lại, nhưng các ngươi đừng đi vào trong làm bậy a, bằng không ta lập tức rời đi.” không ai phát hiện, ngay tại lúc Viên Định Khôn nói còn chưa động vào Tình Khuynh, cô nương kia vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, lại giương mắt nhìn tấm cửa kéo kia một chút, cô nương bất động thanh sắc mím mím môi.
“Được, được!” Ba người trăm miệng một lời nói.
“Vậy còn không mau ngồi xuống một chút a, ta xướng một khúc trước, xướng không hay, các ngươi đừng cười ta a.” Đôi mắt đẹp vừa cong lên, cô nương đẩy Viên Định Khôn, liền cười tủm tỉm ngồi xuống kề bên Lương Hỗ Miễn.
Đợi ba người ngồi vào chỗ của mình, cô nương rót rượu trong bình ra bốn chén, lại để họ mỗi người cầm một chén rồi, lúc này mới tựa thân vào, dùng cánh tay chống cằm, mở miệng xướng: “Chàng ơi... chàng... uống với thiếp một chén rượu, đừng quên nắm đôi tay thiếp nhỏ bé.
Chàng ơi... chàng a... uống tiếp một chén rượu, đừng quên thắp ấm lò cho thiếp...”
Xướng nhẹ nhàng uyển chuyển, ba người đều đắm chìm trong lời ca đơn giản nhưng êm tai của cô nương, cô nương càng xướng càng mê hoặc, tiếng ca lại thêm vài phần nũng nịu, vài phần non nớt trẻ thơ. Như một cô nương lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, nhiệt liệt hướng đến tình lang của mình, biểu hiện tình cảm của mình. Ba người không thể không hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.
“Chàng ơi... Chàng a... hãy cảm nhận lên thiếp... như đem đến hương hoa cho thiếp...”
Cô nương vừa xướng vừa đứng lên, trên tay không ngừng rót rượu cho ba người, ba người bị ánh mắt kiều diễm, bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng làm đầu óc mê muội, còn chưa nói muốn vung quyền thi thố, ba người đều uống hết gần nửa bình rượu, trong lúc nhất thời ‘trời đất quay cuồng’, liền nhìn thấy cô nương cười mới xinh đẹp làm sao, bờ môi rung động, cùng với làn váy lụa hồng hồng kia...
Cô nương nhìn ba nam nhân say rượu nằm la liệt lên bàn, lạnh lùng cười, thu thập xong đồ trên bàn, lại cầm bầu rượu trong phòng ra, đặt lên bàn, làm ra tình huống như ba người đối ẩm, uống đến say ngất.
Cuối cùng cô nương đi đến tấm cửa kéo bên cạnh, chỉ kéo ra một khe hở, nhìn vào bên trong, sau đó hài lòng hé miệng cười yếu ớt, lúc này mới xoay người, thoải mái bước ra cửa phòng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho ba nam nhân say mèm kia.
Vừa ra khỏi cửa, Tùy Ý ở ngoài cửa lập tức cầm áo choàng lông chồn tới, cô nương cười cảm kích, phủ thêm áo choàng, đội mũ áo choàng lên, cúi đầu mang theo Tùy Ý bước theo hành lang gấp khúc, một chút cũng không để cho binh lính canh giữ ở ngoại viện phát hiện.
“Oản Oản tỷ tỷ, tình huống của công tử không tốt lắm, Xuyên Nhi đã đến Tùng Đình các tìm Liên Âm ca ca, nói là đã uống thuốc giải rồi, cũng không thấy chuyển biến tốt hơn, trừ phi... Trừ phi tìm một nam nhân đến...” Tùy Ý không hiểu rõ lắm, chỉ y theo lời nói của Liên Âm, kỳ thực Liên Âm còn nói có thể tìm một nữ nhân tới, chẳng qua hắn không cẩn thận mà quên thôi.
“Bá đạo như vậy sao?” Oản Oản tất nhiên biết Nhị lang Viên gia này sẽ không dễ dàng buông tha Tình Khuynh, xuống tay nặng như vậy, nếu không đùa chết, cũng sẽ không để hắn tốt hơn, nếu không phải sợ chọc phiền toái lớn, vừa rồi nên thiến hết ba con lợn kia, tránh gây tai họa cho người khác.
“Dạ, Liên Âm ca ca nói, sợ là không xuất ra hỏa được, về sau sẽ bị phế.” Tùy Ý cúi đầu, hắn không hiểu hỏa cái gì, nhưng hắn biết thân thể công tử sẽ hỏng mất.
“Ta đã biết, Kim Hạp đâu?” Oản Oản nhớ ra là Kim Hạp cùng đi theo Tình Khuynh.
“Bị người giam ở gian cách vách, người của chúng ta không đưa ra được.” Tùy Ý cũng lo lắng cho Kim Hạp, cũng may ba người kia chủ yếu nhằm vào Tình Khuynh, Kim Hạp tuổi không lớn, bộ dạng cũng bình thường, bọn họ cũng không làm gì thằng bé.
“Ngân Hạp đã về chưa?” tuy rằng Oản Oản đưa Tình Khuynh ra được, nhưng chuyện khắc phục hậu quả, các nàng không có khả năng làm được, chỉ có thể chờ người có năng lực đến, hơn nữa phải đến trước lúc ba con lợn kia tỉnh lại.
“Đã trở lại, nhưng...” Tùy Ý ủ rũ nói: “Nhưng Thế tử Ninh Viễn Hầu không ở trong phủ, nói là đã đi đến đất phong.”
“Vậy... Cũng chỉ có thể chờ Tùy Tâm.” Ninh Viễn Hầu là xếp vào hàng Hầu, từng dùng binh quyền đổi lấy đất phong, đến lúc này chỉ sợ năm sau mới trở về. Trong lòng Oản Oản chợt lạnh, vốn dĩ cảm xúc vui sướng khi cứu Tình Khuynh ra được, trong nháy mắt lại bị dập tắt.
Rất nhanh, hai người đã tiến vào tiểu viện của Tình Khuynh, Ngân Hạp đang nấu nước, Oản Oản cởi áo choàng, không thay quần áo liền vào phòng trong, vừa tiến vào nội thất, liền nghe thấy tiếng rên thống khổ của Tình Khuynh, một người nam nhân đang ngồi bên người hắn, đỡ Tình Khuynh, đầu đầy mồ hôi.
“Thỉnh an Liên Âm công tử.” Tuy rằng là lần đầu tiên gặp Liên Âm, nhưng Oản Oản bất chấp chu toàn, vội vàng hành lễ một cái, liền lên giường ấm.
“Cô nương không cần đa lễ, cũng may mà có cô nương ra tay cứu giúp, Tình Khuynh hắn...” Liên Âm nói chuyện nhỏ nhẹ mềm mại, theo cách nhìn của Oản Oản thì có chút như đàn bà, tuy tuổi tác lớn hơn Tình Khuynh, nhìn cũng hòa khí, ít nhất lòng dạ không xấu. Tình Khuynh gặp chuyện không may, ba đại viện, ngoại trừ một viện của sồ quan ở là không có khả năng ra mặt, hai viện khác, một là viện của hồng bài, một là viện của quan nhân phổ thông kém hơn một chút, bỏ qua Mặc Thiển, Xuân Thiều, Trục Yên là không có ở trong viên, thế nhưng không có một người nào thò đầu ra, điều này không khỏi khiến Oản Oản có cảm giác khinh bỉ, phải biết rằng Hưởng Quân Viên là một viên lớn, quan nhân tiếp khách bên trong, không có 50 cũng có 30 người, còn chưa tính Thanh quan nhân, so với Tầm Hương lâu còn lớn hơn.
Bất quá, vậy cũng coi như là đối thủ trong nghề, danh tiếng của Tình Khuynh quá lớn, chỉ cần hắn ngã xuống, như vậy luôn có thể càng tiến thêm một bước, đến lúc đó đãi ngộ và được gặp khách nhân tương đối cũng được đề cao hơn, đoán chừng cho dù lợi ích này có chút hư vô mờ mịt, cũng sẽ không có người nguyện ý vì Tình Khuynh bôn tẩu, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tình Khuynh cho tới nay luôn cô độc, ỷ lại Dịch Ngạn Chi như vậy.
“Hắn thế nào?” Oản Oản vuốt trán Tình Khuynh, có chút nóng, toàn thân đều là mồ hôi, ngay cả cởi quần lót chỉ còn trung y, cũng không thể hạ nhiệt.
“Không tốt lắm, vẫn là... Vẫn là cần thư giải.” Vừa nói xong, Liên Âm cư nhiên xấu hổ cúi đầu, khiến Oản Oản cảm thấy kỳ quái, nam nhân này cũng tiếp khách vài năm ở nơi này rồi, còn ngượng ngùng như vậy.
“Không có biện pháp khác sao?” Lại nói tiếp, cho dù Oản Oản có đứng ra cứu Tình Khuynh trở về, nhưng kế hoạch của nàng cũng quá nguy hiểm, tuy rằng cổ nhân nơi này âm mưu quỷ kế một đống, nhưng dù sao đều dùng trong chính trị quân sự, dân chúng tương đối đơn thuần, hơn nữa đối với người có quyền lực địa vị cao, cơ hồ sẽ không có người dám xuống tay hạ dược mấy loại thuốc mê hạ lưu gì đó, nên ba con lợn kia cũng không đề phòng. Oản Oản tự biết bản thân có thể an toàn trở ra, huống chi, nàng đã là tay lõi đời trong lĩnh vực này, nên cho dù đắn đo thế nào, nàng nhìn ba người kia, liền căn bản xác định được kế hoạch, chỉ cần không có tình huống đặc biệt, nàng sẽ không thất thân được.
Sở dĩ, đối mặt với lúc Tình Khuynh cần thư giải, Oản Oản do dự, vì trong lòng nàng còn ôm ý niệm được thúc thúc đón đi, một lần nữa trải qua cuộc sống bình yên. Mặc dù nữ nhân nơi này không chú trọng trinh tiết như đời Minh sau này, nhưng nàng cũng muốn giao bản thân hoàn chỉnh cho phu quân của mình, không để lại một chút tiếc nuối.
“Vậy cái kia... Ta từ phía sau của hắn... không dễ vào lắm...” Liên Âm càng nói đầu càng cúi thấp, Oản Oản cũng ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ.
“Phía trước của hắn thì sao?” Oản Oản vốn là người cởi mở, cư nhiên cũng bị nam nhân kỳ quái này làm cho ngượng ngùng.
“Hắn... Hắn cũng giống như ta.” Liên Âm lắc lắc đầu, trước dây bọn họ đều được sắp xếp xong, là đều không tiếp khách ‘bị nhận’.” (‘thụ’ đó ạ, ai xem đam mỹ chắc hiểu)
“Việc này... không phải hắn bị bỏ thuốc rồi sao...” Oản Oản thở dài, nàng cảm thấy mình cũng muốn thiêu cháy, “Ngươi có thể cân nhắc bị hắn ‘thượng’ một lần.”
“Không... Không được, cứ để tự ta đến... Cái kia, ta chưa thử qua...” Nghe giọng nói của Liên Âm vừa ngượng ngùng vừa hoảng sợ, lại không biết phải làm sao. Lại liếc nhìn hắn một cái, hắn đã muốn dúi đầu vào trong lòng bàn tay rồi, Oản Oản hoàn toàn bó tay đầu hàng.
“Quên đi, để tự ta đến vậy.” Oản Oản đã tuyệt vọng, ở tiểu quan quán cư nhiên lại không tìm thấy một người có thể ‘thượng’, Tình Khuynh cũng quá thất bại rồi.
“A? Cô nương ngươi...”
Nhìn đôi mắt kinh ngạc kia, Oản Oản biết hắn đã hiểu lầm, vì thế giải thích: “Ta còn có tay.”
Mặt Liên Âm lại đỏ ngầu, Oản Oản lại muốn đập đầu vào tường.
Thật sự không muốn để người ta quan sát “ngũ chỉ thần công” của nàng, Oản Oản bảo Liên Âm đi xem Ngân Hạp nấu nước xong chưa. Lúc này Liên Âm cũng cảm thấy ở lại không hay lắm, liền cúi đầu, đỏ mặt, lắc lắc mông đi ra ngoài, Oản Oản thật cảm thán, đây quả thực là một nữ nhân rồi, nên tìm các lão gia để hảo hảo yêu thương a.
Trong phòng hoàn toàn yên ắng, Oản Oản kéo hạ màn che, chặn lại hết bên ngoài, lại đem cởi trung y của Tình Khuynh ra, vết thương khắp người đã được xử lý, thoạt nhìn liền biết Liên Âm quả nhiên rất nữ tính, rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Tình Khuynh, Tình Khuynh... Ngươi nghe thấy ta không?” Oản Oản vỗ vỗ mặt Tình Khuynh, nhìn bộ dáng tình mê của hắn, cũng có vài phần đau lòng.
“Ưm... Thật là khó chịu... A...” Nơi bị tay Oản Oản đụng chạm, giống như bị sâu cắn, vừa đau vừa ngứa, khó chịu khiến toàn thân Tình Khuynh vặn vẹo, lại suy yếu vô lực.
Nhìn người trên giường ấm như một báu vật: tóc đen rối tung, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàng lông mi dày hơi cong che lại mi mắt, toàn thân phấn hồng, hai quả anh đào hồng hồng chói mắt trên lồng ngực trắng nõn, khẽ nhấp nhô lên xuống theo hô hấp, chân dưới mở rộng ra, chỗ đệm giường ngay chỗ đó bị nước ở đâu ra làm thấm ướt, không biết là mồ hôi hay là khụ khụ... bị cái gì khác. Oản Oản hít một hơi sâu, thấy trên người quá thơm rồi, liền chuẩn bị xuống giường trước, thay quần áo cái đã, bộ y phục trên người này là nàng đem theo từ Tầm Hương lâu tới, vốn là muốn mặc vào đêm đầu tiên sau lễ hoa, kết quả không nghĩ tới, hôm nay mới mặc vào.
“Oản Oản... Đừng...” Góc váy bỗng nhiên bị Tình Khuynh nắm giữ, không muốn nàng rời đi.
“Tình Khuynh, đừng gấp, ta đi thay quần áo a.” Nghĩ là Tình Khuynh đã hơi tỉnh táo, Oản Oản vội ngồi xuống trấn an.
“Đừng chạm vào Oản Oản, đừng chạm vào nàng, các ngươi... Các ngươi đừng chạm vào nàng, ta... Ta sao cũng được.” Toàn thân Tình Khuynh run rẩy, như là đang khẩn cầu ai, thân mình uốn éo thành một độ cong, giống như theo bản năng đang câu dẫn ai đó.
“Không sao rồi, Tình Khuynh, không sao rồi, chúng ta ra rồi, bọn họ không chạm vào ngươi, cũng không chạm vào ta, không có việc gì...” hốc mắt của Oản Oản nóng lên, ngồi trở lại trên giường ấm, ôm Tình Khuynh vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng trần của hắn, thấp giọng lập đi lập lại.
Editor: chương này khó quá đi, ta thật sự là không rành mấy cái công – thụ này a, ta có bao giờ đọc đam mỹ đâu mà biết a. (_ _!)