Yên chi thượng hoa

Chương 41

“Oản Oản, nghe nói nữ nhân kia tới tìm ngươi?” Vừa bước xuống hành lang gấp khúc, còn chưa vào viện, Tình Khuynh liền hùng hùng hổ hổ chạy tới, buồn bực hỏi.
“Ừ.” Oản Oản thẫn thờ đáp, do dự có nên nói chuyện về cái bọc nhỏ kia cho Tình Khuynh hay không.
“Vậy nữ nhân kia tìm ngươi làm gì?” Tình Khuynh kéo Oản Oản qua, lo lắng đánh giá cao thấp, sợ Oản Oản bị gì.
“Trục Yên không gặp nàng, nàng lại có việc, cho nên mới tới tìm ta.” Oản Oản rẽ vào khúc quanh, tạm thời không nói chuyện về bọc nhỏ kia.
“Sao rồi? Làm bộ đáng thương đã che mắt ngươi rồi hả? Nàng muốn làm cái gì? Bảo ngươi đi khuyên Trục Yên sao?” Tình Khuynh nhìn vẻ mặt Oản Oản hơi hơi nhăn mày, cho rằng nàng không tin, vội nắm chặt tay nàng, mềm hạ giọng nói: “Đừng bị nàng lừa, nàng ta là người rất giỏi diễn trò, ngươi đừng bị nàng lợi dụng.”
Trong đầu Oản Oản hiện ra bộ dáng vừa rồi của nữ nhân kia, nếu nói là diễn trò, nàng cảm thấy cũng không cần phải vậy, dù sao nàng và Trục Yên cũng không có quan hệ vô cùng tốt, bản thân lại không có chỗ nào đáng giá để nữ nhân kia lợi dụng, chỉ là gởi gắm đưa chút đồ, chỉ là một cái nhấc tay, thậm chí không có lộ ra một tia ý tứ hàm xúc lấy lòng khẩn cầu, chỉ nhàn nhạt, thuận theo tự nhiên, không có chút nào là cố ý.
“Nàng cũng không phải tới cầu ta đi khuyên Trục Yên.” Oản Oản ngẩng đầu, lôi kéo Tình Khuynh, xoay người lại bước lên hành lang gấp khúc, nam nhân này mỗi lần gặp chuyện gì của Trục Yên đều kích động khác thường, nếu không phải biết chuyện giữa hắn và Dịch nhị thiếu gia, nàng thực hoài nghi Tình Khuynh có ý tứ gì với Trục Yên.
“Vậy nàng ta muốn làm gì?” Tình Khuynh bị nàng lôi kéo, cũng không hỏi đi đâu, chỉ đi theo bên cạnh.
“Nàng muốn nhờ đưa cho Trục Yên chút đồ.” Oản Oản không nghĩ nhiều nữa, rõ ràng hôm nay nhờ đưa đồ cho Trục Yên, dù sao Tình Khuynh ở ngay tại bên cạnh, có gì mọi người đều có thể thương lượng, cũng không lo lắng Trục Yên xúc động làm ra việc hối hận.
Lúc này đã là buổi chiều, bầu trời vốn đang trong xanh lại bắt đầu lắt nhắt nổi tuyết dày đặc, nơi này dù sao cũng là quốc gia ở phía bắc, cho dù là “Tháng hai, rồng ngẩng đầu”*, thời tiết vẫn lạnh đến dọa người, tuyết cũng càng rơi càng dày. Oản Oản đi trên hành lang gấp khúc, cảm thụ được cơn gió bắc ‘tàn sát bừa bãi’ xen kẽ trong hành lang gấp khúc, đưa tay nắm chặt lên lò sưởi tay, cổ cũng theo bản năng rụt lại.
(* Nguyên văn: Nhị nguyệt nhị Long sĩ đầu: là một câu ngạn ngữ: Tháng hai, biểu hiện cho mùa xuân về, vạn vật sống lại, Rồng ngủ đông bắt đầu tỉnh lại, dự báo công việc đồng áng của một năm bắt đầu.)
“Lạnh sao?” Rất dễ phát hiện sự khác thường của Oản Oản, Tình Khuynh vội vàng cởi áo choàng của mình muốn khoác lên người Oản Oản.
“Không cần, sắp đến nơi rồi, ngươi không sợ lạnh sao!” Oản Oản né người, nhanh chóng đẩy áo choàng của hắn ra, hôm nay lạnh như vậy, cho dù là nam nhân cũng sẽ sợ lạnh.
“Ngươi không lạnh, ta liền không lạnh.” Tình Khuynh thấy nàng cố ý không muốn, cũng không miễn cưỡng nữa, lại khoác lên người, lơ đễnh thắt dây lại.
Oản Oản trong lòng ấm áp, len lén liếc mắt nhìn Tình Khuynh, phát hiện hắn căn bản không để ý tới động tác mới vừa rồi của hắn, giống như là theo thói quen mà tự nhiên cởi bỏ áo choàng chống lạnh của mình. Đây là bắt đầu từ khi nào, nàng vốn là nha hoàn đến hầu hạ hắn, ngay từ đầu nàng sợ hắn có mưu đồ gì khác với mình, không dám nhiều lời, chỉ yên lặng làm xong công việc của mình, thậm chí còn đề phòng hắn. Nhưng mới qua bao lâu, nàng liền dám lải nhải với hắn, trừng mắt với hắn, khoa tay múa chân trong cuộc sống của hắn, mà hắn thì sao, chỉ mỉm cười nhìn mình, hoặc là vô lại đùa giỡn một chút, thoạt nhìn mười phần là đứa con nít ngây thơ, trong lúc lơ đãng lại bao dung mình làm càn.
Oản Oản từ trong miệng thở ra một làn sương trắng, mình bị hắn cưng chìu, cũng quá phóng túng rồi.
“Tình Khuynh công tử.” Vừa tới ngoài cửa phòng Trục Yên, đã nhìn thấy tùy thị của hắn - Hằng Ảnh đang đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
“Làm sao vậy?” Tình Khuynh tiến lên, giữ chặt Hằng Ảnh hỏi.
“Buổi trưa công tử thức dậy đã nói thân thể khỏe rồi, nhất định đòi uống rượu, Hằng Miểu và nô tài khuyên thế nào, công tử cũng không nghe, còn đuổi chúng nô tài ra ngoài, Hằng Miểu đi phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu rồi, nô tài chỉ có thể ở ngoài cửa canh chừng, bằng không công tử lại tức giận.” Hằng Ảnh nhìn Tình Khuynh trước mắt, tựa như thấy được cứu tinh, vội vàng tự thuật lại chuyện đã xảy ra, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tình Khuynh.
“Ta đã biết, ta vào xem thế nào.” Không phụ hắn trông mong, Tình Khuynh phẩy áo choàng đi vào cửa, Oản Oản cũng gật gật đầu với Hằng Ảnh, rồi đi vào cửa.
Vừa mới vào cửa, bởi vì cánh cửa bên trong vẫn đóng chặt, một mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi, khiến Oản Oản cau chặt mày, lặng lẽ che kín miệng mũi. Tình Khuynh cũng không khá hơn chút nào, bọn họ đều là lão luyện trong lĩnh vực rượu, thế mà vẫn không ngửi được mùi nồng đậm như vậy.
“Ngươi đây là muốn chết sao? Thương thế còn chưa khỏe, đã uống rượu!!” Tình Khuynh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người ngả nghiêng trên sạp lớn trong phòng ngủ, đang tựa vào bàn ăn bên cạnh, một ly tiếp một ly mà uống.
Oản Oản quét mắt lên bàn ăn cùng sạp lớn, rải rác ba bốn cái hũ gốm trống không, thật sự là uống không ít. Lại nhìn người nam nhân kia, tóc tai bù xù, có vài sợi còn vì dính rượu mà dính lên mặt, bởi vì không xử lý, trên cằm lộ ra lâu ria lún phún màu xanh, thoạt nhìn cực kỳ sa sút, giống như thiếu niên sạch sẻ ôn nhuận kia chỉ là ảo giác trong mộng, chưa bao giờ xuất hiện.
“Tình Khuynh a, ngươi đã đến rồi...” Uống xong một ly, Trục Yên mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn Tình Khuynh, chu mỏ một cái như đứa nhỏ vậy.
“Ngươi đáng phải vậy sao? Ngươi vì nữ nhân kia, liền không muốn sống nữa sao?” Tình Khuynh tiến tới xốc áo Trục Yên lên, đau lòng quát.

“Vì nàng? Đúng vậy... Vì nàng...” Trục Yên mặc cho hắn xốc, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, theo gò má lăn xuống, “Ta vì nàng làm nhiều như vậy, vì sao nàng lại không yêu ta? Vì sao a...”
“Nàng ta là một kẻ lường gạt, ngươi quên nàng đi biết không, quên đi cũng sẽ không thương tâm!” Tình Khuynh nhìn nước mắt của hắn, chán nản buông tay ra, cùng hắn ngã ngồi xuống sạp.
“Nàng rõ ràng nói muốn ở cùng ta, nàng bảo ta lấy lòng Hầu gia, ta liền lấy lòng Hầu gia, nàng bảo ta thổi gió bên gối Hầu gia, ta liền nói tốt giúp nàng, giúp nàng loại bỏ được thân phận khác biệt, nàng nói nàng phải làm thiếu phu nhân của Hầu phủ, chỉ vì để có thể giúp ta nhiều hơn, nhưng vì sao nàng nhìn thấy thiếu gia Hầu phủ lại cười ngọt ngào như vậy, nàng chưa từng có một lần cười với ta như vậy… Như Hề, Như Hề, kỳ thật ta biết, ta đều biết hết, là nàng ghét bỏ ta, ta bị Hầu gia ngủ qua, nàng ghét bỏ ta!” Trục Yên càng nói càng kích động, một phen cầm bầu rượu qua dốc lên người mình, rồi sau đó la lớn: “Thật bẩn, ta thật bẩn, vì sao… vì sao phải để ta sống, còn không bằng ở cơn bệnh nặng năm đó, để cho ta chết đi là tốt hơn, hoặc là nếu không gặp nàng, rõ ràng nhiều năm như vậy cũng không gặp, vì sao chúng ta còn có thể gặp nhau, lại lúc ta đang ô uế... Như Hề... Như Hề...”
Nghe Trục Yên say nói, Oản Oản không nghĩ tới cư nhiên Trục Yên cùng Tiêu Như Hề lại quen biết nhau như vậy, có lẽ là cơ duyên xảo hợp, bọn họ gặp lại nhau ở trong phủ Văn Trung Hầu, mà Tiêu Như Hề muốn làm thiếu phu nhân của Hầu phủ, liền lợi dụng Trục Yên đã từng quen biết lại đang là nam sủng của Hầu gia, hai người trù tính, muốn phải hoàn thành dã tâm trèo cao của Tiêu Như Hề. Nhưng… vì sao, Oản Oản không hề nhìn thấy phần dã tâm trăm phương ngàn kế từ trên người Tiêu Như Hề?
“Nàng lừa gạt ngươi, đều là lừa gạt ngươi, giúp ngươi cái gì, nàng có thể giúp ngươi cái quái gì? Ngươi còn cảm động! Cảm động cái gì? Nàng chỉ là muốn lợi dụng ngươi, ngươi thấy rõ ràng rồi! Trục Yên!” Tình Khuynh tóm Trục Yên qua, lắc lư, cũng không để ý trung y trên người hắn chảy ra nhiều điểm huyết sắc, giống như chỉ cần dùng sức như vậy, Trục Yên sẽ từ trong tình yêu mịt mờ kia mà khôi phục thần trí.
Oản Oản lên sạp, lấy đi chén rượu trong tay Trục Yên, lại kéo Tình Khuynh qua một bên, rồi sau đó thu thập một chút, mới quỳ gối bên người Trục Yên, khẳng định hỏi: “Ngươi có biết, nàng tới tìm ta?”
Trục Yên mềm nhũn quỳ rạp trên sạp, liếc nhìn Oản Oản, lại mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
“Ngươi có biết, nhưng ngươi không dám đi gặp nàng, nhưng ngươi lại nhớ nàng, vì kết thúc ý niệm trong lòng, cho nên ngươi mới ở trong này mượn rượu giải sầu.” Oản Oản không chút nào thương tiếc vạch trần: “Ngươi bây giờ cũng không cần phải như thế, nàng đã đi rồi.”
Trục Yên hai tay nắm chặt thành quyền, lông mi nhắm chặt run rẩy, cắn môi dưới, giọt nước mắt từ trong mắt lăn ra, cánh mũi khẽ lay động, không phát ra một tiếng vang, nhưng giọt nước mắt đè nén kia, phảng phất như rút sạch tất cả không khí trong phòng, khiến Oản Oản cũng cảm thấy sắp ngạt thở.
“Nhưng nàng có vật muốn giao cho ngươi.” Oản Oản nhìn Trục Yên, cảm nhận được thân mình hắn cứng đờ, liền lấy ra từ trong lòng một cái bọc nhỏ, đặt ở trên bàn ăn.
“Đây là cái gì?” Tình Khuynh ở bên cạnh nhào tới, muốn mở cái bọc nhỏ kia ra, “Đây không phải là thứ gì hại người đó chứ!”
Oản Oản đưa tay ngăn lại hắn, hướng về phía hắn lắc đầu nói: “Ta đã đồng ý với Tiêu Như Hề, nhất định phải giao tận tay Trục Yên.”
Tình Khuynh nhìn chằm chằm con ngươi mắt của Oản Oản, cố chấp, khẳng định như vậy, hắn không thể không buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh Trục Yên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để nàng hại ngươi.”
Trục Yên gục xuống một chỗ, không hề nhúc nhích, dường như không có hứng thú gì đối với cái bọc nhỏ kia.
Oản Oản thấy thế, cũng không ở lại thêm, đứng lên, kéo Tình Khuynh qua, nói với Trục Yên: “Vật này đã được giao, về phần công tử có xem hay không, thì không phải là chuyện của Oản Oản, công tử hảo hảo nghỉ ngơi đi, chúng ta đi về trước.”
Nói xong cũng không đợi Trục Yên đáp lời, lôi kéo Tình Khuynh còn đang muốn nổi sùng đi ra ngoài phòng, Tình Khuynh cùng Oản Oản giống nhau há miệng hít vào một hơi, cuối cùng không phải nín thở nữa.
“Công tử nhà ngươi say, ngươi đi vào mở rộng cửa sổ một chút, thông thoáng khí, đợi lát nữa Hằng Miểu trở về, sau khi cho hắn uống canh giải rượu, thì đi tìm Tôn đại phu xem một chút đi.” Oản Oản đi tới dặn dò Hằng Ảnh một chút, chuyện còn lại không nằm trong khả năng mà bọn họ có thể giúp được.
Hai người nắm tay, Tình Khuynh thất thần nhìn ra ngoài hành lang gấp khúc, từng phiến bông tuyết dường như rơi càng lớn hơn.
“Ngươi nói, Trục Yên có xem không?” Hơn nữa ngày, Tình Khuynh phun ra một câu.
“Ta không biết.” Oản Oản cũng coi như hiểu biết một ít về chuyện xưa của Trục Yên và Tiêu Như Hề, nếu Trục Yên thật sự hết hy vọng rồi, như vậy chỉ sợ hắn sẽ không xem.
“Nữ nhân kia sao cứ Âm Hồn Bất Tán thế?” Tình Khuynh lại chậm rãi nói.
“Chúng ta không phải là họ, cho nên chúng ta không thể hiểu được.” Mặc dù trí nhớ Oản Oản không được đầy đủ, nhưng nàng cũng trải qua rất nhiều, nàng từng yêu một người, yêu đến điên cuồng, nhưng tình yêu chính là như thế, cho dù yêu có sâu đậm hơn, nếu chỉ là “một tay vỗ chẳng lên tiếng” (tức là tình yêu đơn phương), vậy thì sẽ chỉ là một bi kịch. Cho nên, có lẽ rốt cuộc nàng cũng không học được cách yêu liều lĩnh bất chấp tất cả như vậy, lòng của nàng đã sớm già đi rồi.
“Nam nhân và nữ nhân, quả nhiên khó hiểu.” Tình Khuynh im lặng hồi lâu, lại phun ra một câu làm cho Oản Oản dở khóc dở cười.

back top