Bên trong màn che, nữ tử cố gắng vòng tay bám lên thắt lưng nam tử, đầu ngực vươn cao được nam tử âu yếm, càng lúc càng thẳng đứng, lồng ngực càng phập phồng lên xuống liên tục. Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt rời rạc nhìn đỉnh màn, hạ thân va chạm khiến nàng gần như hôn mê, lại bởi vì khoái cảm cực hạn mà khóe mắt rơi lệ, trong bờ môi hồng nhuận phơn phớt có chút sưng tấy kia thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khiến người xấu hổ đỏ mặt.
Nam tử trên người nàng, sắc mặt cũng ửng hồng, cánh tay có chút gầy yếu không được xem là cường tráng của hắn lúc này lại hiện ra vẻ đẹp lực lưỡng, đem vòng eo nhỏ nhắn mảnh mảnh khảnh của nữ tử cố định trong lồng ngực mình, giống như con thuyền neo trên bến cảng, che toàn bộ bên ngoài của nữ tử. Vòng hông săn chắc hiện ra đường cong đẹp mắt kia, đang dùng lực đạo lúc nặng lúc nhẹ mà yêu thương mỹ nhân dưới thân, khiến nàng xụi lơ một đoàn, mặc kệ hắn vân vê xoa nắn, mãi đến khi biến thành một bãi thanh thủy.
Nữ tử hơi hoàn hồn, trong cơn xóc nảy đung đưa, vẫn không quên nhìn lên con ngươi mắt như ánh sao của nam tử kia, cố gắng vươn tay, vuốt ve lên ánh mắt gần như đã hút mất hồn phách của nàng đi mất.
“Xem ra, Oản Oản vẫn còn khí lực.” mái tóc dài của nam tử xõa tung, mồ hôi làm sợi tóc trên trán ướt đẫm dán lên gò má, khiến dung mạo vốn diễm lệ như nữ tử hiện ra vẻ tà mị khác hẳn với trước đây.
“Chàng…” Oản Oản vừa muốn nổi giận kêu to, nào ngờ vừa mở miệng, liền biến thành thanh âm ngâm nga uyển chuyển, không giống như tức giận, ngược lại như nũng nịu cùng với khẩn cầu.
Tình Khuynh xấu xa cười khẽ, cánh tay dùng sức một cái, đem Oản Oản vốn đang xụi lơ ôm vào trong lòng, lật người một cái, khiến nàng hoàn toàn nuốt trọn phần nam tính của hắn, vững vàng được hắn ôm vào trong ngực.
“A…” Oản Oản còn chưa kịp la lên, đã bị nhấn ôm chặt xuống, cúi đầu nỉ non cắn lên xương bướm* của Tình Khuynh, nghĩ đến thiếu niên nhược thụ từng ngây ngô mang theo bất an kia, bây giờ thế mà lại biến thành đế vương công khó thỏa mãn, thật sự ăn nàng sạch sẽ đến cả mảnh vụn cũng không thừa lại.
(*xương bướm: phần xương giữa hai hốc mắt, gần mi tâm)
“Oản Oản… Oản Oản…” Tình Khuynh bị nàng cắn nhíu mày một cái, sau đó vẻ mặt lại hiện ra vẻ kiềm nén hưởng thụ, đôi con ngươi kia càng thêm tối tăm, dục vọng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt kia càng không thể che giấu, “Ai dám cướp nàng khỏi ta, ta sẽ giết hắn, bất luận là ai… ưm…”
Oản Oản vốn muốn cười nhạo hắn vài câu, nhưng bị cơn va chạm mạnh mẽ kia tập kích đánh sâu vào, cuối cùng không thốt nên lời, chỉ có thể vịn lấy hắn, ôm hắn, níu lấy hắn, mới có thể được giải thoát, được phóng thích. Sau đó… là một màn khói hoa rực rỡ…
“Chàng đây là bị cái gì kích thích sao… phù… làm ta mệt chết a…” Oản Oản nằm vật xấp xuống giường, cảm thấy đến ngón tay cũng không cử động được, hôm nay không biết hắn làm sao, từ lúc lên giường liền bắt đầu ép buộc nàng, cho tới tận bây giờ, Oản Oản cũng không biết đã qua bao lâu.
Tình Khuynh cũng thở hổn hển, mặt đỏ bừng nằm sát bên cạnh Oản Oản, sau lại nhìn thấy tấm lưng trần của Oản Oản, ánh mắt hơi tối lại, nhổm người dậy, vươn đầu lưỡi hồng nhạt, dọc theo cổ Oản Oản, thuận thế liếm xuống, thẳng đến giữa đùi Oản Oản.
“Chàng… chàng… chàng điên sao…” Oản Oản nhịn không được rùng mình một cái, thân thể lại trở nên khô nóng, nhưng nàng thật sự không chịu nổi nữa, hai chân cũng không khép lại được.
“Ha ha…” Tình Khuynh lại cười, ôm Oản Oản từ phía sau, tựa đầu lên lưng Oản Oản, nhắm mắt lại nói: “Hoàn hảo, nàng là của ta, chỉ một mình ta.”
Oản Oản thật sự chịu không nổi, dùng hết khí lực còn sót lại, trở mình, chui vào trong lòng Tình Khuynh, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Rốt cục là chàng bị sao vậy?”
“Ta ghét ánh mắt nam nhân khác nhìn nàng.” Tình Khuynh nâng tay, chậm rãi vén mái tóc trước trán Oản Oản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mười phần tàn nhẫn.
Oản Oản suy nghĩ một chút, bản thân cũng không gặp gỡ nam nhân nào a, cớ sao lại chọc cho Tình Khuynh ghen tuông cỡ này. Sau lại nghĩ ra mới bừng tỉnh nói: “Ý chàng là hôm nay trong cung đến…”
Thấy Tình Khuynh mất tự nhiên hất mặt đi, Oản Oản cảm giác mình đây là oan uổng tận trời cao a, lập tức dở khóc dở cười nói: “Đó là một thái giám a, còn là lão thái giám đó.”
“Ta ghét ánh mắt của hắn, nếu như hắn không phải do Hoàng hậu phái tới, ta đã sớm móc mắt hắn ra.” Tình Khuynh nghiến răng, khinh thường nói.
Kỳ thực, Oản Oản cũng có thể lý giải nguyên nhân Tình Khuynh chán ghét lão thái giám kia. Dạo gần đây, bởi vì sắp bước sang năm mới, cho nên Hoàng hậu và Thừa tướng, thậm chí mấy vị huynh đệ trưởng thành kia của Tình Khuynh, cũng đều sai người đến thăm hỏi. Hàm ý trong đó, kỳ thực mọi người đều biết, thăm hỏi chỉ là giả, thật ra là đến thăm dò. Bất quá, trong đó nhiều người như vậy, Thôi công công bên cạnh Hoàng hậu là làm cho người ta ghê tởm nhất. Đã một bó tuổi to như vậy, nghe nói còn cực kỳ thích lấy vợ, đã vậy lại còn toàn là những cô vợ nhỏ tuổi lại xinh đẹp. Nghe người ngoài đồn đại, lão bất tử này mua không ít nhà cửa ở bên ngoài, trong đó đều là mấy cô vợ nhỏ lão tìm được về, về phần hưởng thụ thế nào, việc đó quả thật là làm ô nhiễm đầu óc Oản Oản.
Hôm nay, hắn đến truyền lời của Hoàng hậu, đại ý chính là thăm hỏi Tình Khuynh một chút, nhân tiện dặn dò Vương thị chuẩn bị ổn thỏa, ngày hôm sau mang theo con trai tiến cung. Nhưng Tình Khuynh bệnh nặng, Vương thị lại không có thân phận cao bằng Oản Oản, nên Oản Oản không thể không ra đón tiếp. Ai ngờ, chỉ một thoáng Thôi công công nhìn thấy nàng, tròng mắt liền cứ như dán luôn trên người Oản Oản, thẳng đến lúc đi đến bên giường Tình Khuynh, lão bất tử kia cũng chưa chuyển tầm mắt. Bất quá thông qua hắn, Oản Oản cũng hiểu được, Hoàng hậu và Thừa tướng đã thật sự không hề quan tâm đến Tình Khuynh. Nếu không phải là cần một con rối, Tình Khuynh đã sớm bị bọn họ quên đến Trảo oa quốc rồi, bằng không làm sao một tên nô tài nhỏ bé có thể làm nhục họ như vậy được. Nếu hôm nay đứng ở chỗ này là thân quyến của Lục hoàng tử, sợ là ngay cả cái đầu già của lão ta cũng không dám nâng lên. Bảo sao Tình Khuynh lại không căm hận chứ.
“Không sao, ngày sau vẫn luôn có thời cơ thu dọn.” Oản Oản ngáp một cái, buồn ngủ mệt mỏi nói.
Tình Khuynh kéo chăn qua, bọc lấy mình và Oản Oản kỹ lưỡng, sau đó nói: “Lão già kia nhìn thì háo sắc, kỳ thực thủ đoạn rất tinh ranh khôn khéo, bằng không với những chuyện hắn làm kia, sớm đủ cho hắn chết mười hồi tám bận rồi. Nay còn có thể ngồi vững vàng vị trí đại thái giám bên người Hoàng hậu, sợ là không đơn giản.”
“Với đầu óc của Hoàng hậu, sợ là không có lão già đó giúp đỡ, đã sớm làm hỏng việc của Thừa tướng rồi.” Oản Oản bĩu môi, Hoàng hậu nhìn thì lợi hại đó, kì thực chỉ là con hổ giấy, người lại dễ dàng thiên thính thiên tín*, gặp một chút chuyện liền không có chủ kiến, cũng không biết lão Thừa tướng hồ ly xảo quyệt kia làm sao có thể nuôi dưỡng được một nữ nhi như vậy.
(*thiên thính thiên tín: thành ngữ, vừa nghe xong một bên liền tin là thật, chỉ thái độ xử lý công việc không công chính.)
“Hừ, sớm muộn gì sẽ có cơ hội…” Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, tựa đầu dán tại bên người nàng, cúi đầu lẩm bẩm một câu.
Oản Oản mỉm cười, vừa định đáp lời, nhưng ngăn không được cơn buồn ngủ ập đến, thế là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, vốn đang ngủ ngon say giấc nồng, nào ngờ, còn đang trong mộng đẹp, Oản Oản cảm giác chưa ngủ được bao lâu, đã bị Đào Diệp trực ở ngoài phòng đánh thức, hai mắt mơ màng, đầu óc nặng nề, tâm tình càng bực bội.
“Chuyện gì?” thanh âm lười nhác mang theo tia không kiên nhẫn, Tình Khuynh cũng đã tỉnh.
“Thứ phu nhân Vương thị hôm nay tiến cung, nhất định đòi tiến vào cúi chào điện hạ một tiếng.” Đào Diệp nơm nớp lo sợ hồi báo, đêm qua nàng trực đêm, tất nhiên biết được Tình Khuynh và Oản Oản gần như một đêm không ngủ. Lúc này ngay cả nàng cũng buồn ngủ muốn chết huống chi Oản Oản và Tình Khuynh. Nhưng nàng chỉ là hạ nhân, không thể thay chủ quyết định, trước đó Oản Oản đã răn đe dạy bảo các nàng chuyện quan trọng nhất: đó là không được tự tiện chủ trương, nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
“Không cần, bảo nàng ta tự đi đi.” Tình Khuynh tức giận nói, sau đó vươn cánh tay choàng qua, tiếp tục ôm người trong lòng ngủ tiếp. Mà trong một khắc Tình Khuynh mở miệng kia, Oản Oản cũng đã ngủ mất rồi.
Đào Diệp bất đắc dĩ, đành phải lui ra cửa, từ từ đi ngoài cửa phòng ngoài, nhìn Vương thị dưới thềm đá, bước xuống, lập tức đứng yên cúi chào một cái rồi nói: “Xin thỉnh an thứ phu nhân.”
“Điện hạ nói thế nào?” ánh mắt Vương thị nhìn Đào Diệp lóe lên, tuy nàng ta cực kỳ không thích nô tỳ bên người Oản Oản, nhưng vẫn từ trong lòng lấy ra một hà bao đặt vào trong tay Đào Diệp.
Đào Diệp bất động thanh sắc thu hồi hà bao, dựa theo Oản Oản bình thường có dạy dỗ: tiền thì cứ thu, việc thì không cần làm, dù sao những người khác cũng không làm gì được người bên cạnh Oản Oản.
“Hồi bẩm thứ phu nhân, bắt đầu từ hôm qua, thân thể điện hạ đã không được tốt, bây giờ còn chưa tỉnh dậy.” Đào Diệp xoay người thi lễ trả lời.
“Vậy Bảo thứ phu nhân đâu?” Vương thị cắn răng nói, nàng có dự cảm, hà bao vừa rồi xem như đi công cốc rồi.
“Đêm qua phu nhân chăm sóc điện hạ cả đêm, lúc trời hửng sáng mới vừa nghỉ ngơi, mong thứ phu nhân thứ lỗi.”
Đào Diệp thái độ cực kỳ thành khẩn, Vương thị không tiện phát tác, lại thấy vẻ mặt nàng ta cũng tiều tụy, thế là liền tin vài phần, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Vậy ta đi trước, nếu điện hạ tỉnh lại có hỏi, vẫn nhờ ngươi phân trần một chút.”
“Vâng ạ.”
Vương thị xiết chặt nắm tay trong tay áo, khuôn mặt vốn mang theo ba phần ý cười sau khi quay người lại, lập tức dữ tợn lên, hai mắt tóe lửa, trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó, một ngày nào đó, nàng phải bắt ả tiện nhân Bảo thị kia quỳ gối dưới chân nàng, phải vẫy đuôi nịnh hót lấy lòng nàng.
Oản Oản cùng Tình Khuynh ngủ một mạch đến chiều mới tỉnh dậy, nếu không phải trong bụng trống rỗng, Oản Oản thậm chí đã không bỏ được chiếc giường lớn mềm mại. Nàng cảm thấy toàn thân giống như bị người ta tháo ra rồi ráp lại vậy, không có một đoạn xương cốt nào mà không đau nhức, ngay cả đầu óc cũng như dán hồ, vừa động một cái thì choáng váng.
Tình Khuynh buồn cười bế Oản Oản dậy, tự mình rửa mặt thay quần áo cho nàng, lại tùy tiện vấn tóc cho nàng, lúc này mới tự tay bưng bát cháo, từng muỗng từng muỗng hầu hạ Oản Oản ăn. Mà nghe báo lại Vương thị đã tiến cung, Tình Khuynh cũng chỉ lãnh đạm gật gật đầu, không lên tiếng.
“Tối nay ăn lẩu có được không?” Tình Khuynh bón cháo cho Oản Oản ăn xong, lau miệng, nhớ tới tối nay là đêm giao thừa, không khỏi nhắc.
Oản Oản uống một ngụm nước, cũng đồng dạng nhớ tới hình ảnh năm ngoái, vẻ mặt hơi sa sầm, khi đó náo nhiệt vui vẻ, nhiều người đông vui như vậy, bây giờ tuy phần lớn đều cùng ở trong phủ, nhưng vì có nguyên do bên ngoài mà không thể gặp mặt, mà Trục Yên cùng Mặc Thiển cũng biến mất đã lâu, đến nay không có tin tức, thật sự làm người ta thở dài.
“Nếu nàng muốn, tối nay ta sẽ nghĩ cách, bảo đám Xuân Thiều đến đây, chúng ta sẽ giống như năm ngoái, cùng nhau ăn lẩu.” Dường như cảm nhận được buồn phiền của Oản Oản, Tình Khuynh vội cười nói.
Hốc mắt Oản Oản nóng lên, nhịn không được gật gật đầu, tối nay nàng cũng muốn tùy hứng một chút, cũng không thể cứ kìm nén mãi được.
“Như vậy… Ta sẽ dặn Kim Hạp Ngân Hạp mang thêm vài món ăn đến, lần trước đồ ăn ở khách sạn chúng ta đến kia, nàng cũng rất thích. Lần này kêu họ đưa tới cũng được…” Tình Khuynh thấy Oản Oản gật đầu, liền hưng phấn hẳn lên, kể ra thêm vài ý tưởng, vốn chính là muốn dỗ Oản Oản vui vẻ, ai ngờ bản thân sau đó cũng nhảy nhót hưng phấn rồi.
Oản Oản nhất nhất gật đầu, không kìm được mà nhoẻn miệng cười.
Nam tử trên người nàng, sắc mặt cũng ửng hồng, cánh tay có chút gầy yếu không được xem là cường tráng của hắn lúc này lại hiện ra vẻ đẹp lực lưỡng, đem vòng eo nhỏ nhắn mảnh mảnh khảnh của nữ tử cố định trong lồng ngực mình, giống như con thuyền neo trên bến cảng, che toàn bộ bên ngoài của nữ tử. Vòng hông săn chắc hiện ra đường cong đẹp mắt kia, đang dùng lực đạo lúc nặng lúc nhẹ mà yêu thương mỹ nhân dưới thân, khiến nàng xụi lơ một đoàn, mặc kệ hắn vân vê xoa nắn, mãi đến khi biến thành một bãi thanh thủy.
Nữ tử hơi hoàn hồn, trong cơn xóc nảy đung đưa, vẫn không quên nhìn lên con ngươi mắt như ánh sao của nam tử kia, cố gắng vươn tay, vuốt ve lên ánh mắt gần như đã hút mất hồn phách của nàng đi mất.
“Xem ra, Oản Oản vẫn còn khí lực.” mái tóc dài của nam tử xõa tung, mồ hôi làm sợi tóc trên trán ướt đẫm dán lên gò má, khiến dung mạo vốn diễm lệ như nữ tử hiện ra vẻ tà mị khác hẳn với trước đây.
“Chàng…” Oản Oản vừa muốn nổi giận kêu to, nào ngờ vừa mở miệng, liền biến thành thanh âm ngâm nga uyển chuyển, không giống như tức giận, ngược lại như nũng nịu cùng với khẩn cầu.
Tình Khuynh xấu xa cười khẽ, cánh tay dùng sức một cái, đem Oản Oản vốn đang xụi lơ ôm vào trong lòng, lật người một cái, khiến nàng hoàn toàn nuốt trọn phần nam tính của hắn, vững vàng được hắn ôm vào trong ngực.
“A…” Oản Oản còn chưa kịp la lên, đã bị nhấn ôm chặt xuống, cúi đầu nỉ non cắn lên xương bướm* của Tình Khuynh, nghĩ đến thiếu niên nhược thụ từng ngây ngô mang theo bất an kia, bây giờ thế mà lại biến thành đế vương công khó thỏa mãn, thật sự ăn nàng sạch sẽ đến cả mảnh vụn cũng không thừa lại.
(*xương bướm: phần xương giữa hai hốc mắt, gần mi tâm)
“Oản Oản… Oản Oản…” Tình Khuynh bị nàng cắn nhíu mày một cái, sau đó vẻ mặt lại hiện ra vẻ kiềm nén hưởng thụ, đôi con ngươi kia càng thêm tối tăm, dục vọng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt kia càng không thể che giấu, “Ai dám cướp nàng khỏi ta, ta sẽ giết hắn, bất luận là ai… ưm…”
Oản Oản vốn muốn cười nhạo hắn vài câu, nhưng bị cơn va chạm mạnh mẽ kia tập kích đánh sâu vào, cuối cùng không thốt nên lời, chỉ có thể vịn lấy hắn, ôm hắn, níu lấy hắn, mới có thể được giải thoát, được phóng thích. Sau đó… là một màn khói hoa rực rỡ…
“Chàng đây là bị cái gì kích thích sao… phù… làm ta mệt chết a…” Oản Oản nằm vật xấp xuống giường, cảm thấy đến ngón tay cũng không cử động được, hôm nay không biết hắn làm sao, từ lúc lên giường liền bắt đầu ép buộc nàng, cho tới tận bây giờ, Oản Oản cũng không biết đã qua bao lâu.
Tình Khuynh cũng thở hổn hển, mặt đỏ bừng nằm sát bên cạnh Oản Oản, sau lại nhìn thấy tấm lưng trần của Oản Oản, ánh mắt hơi tối lại, nhổm người dậy, vươn đầu lưỡi hồng nhạt, dọc theo cổ Oản Oản, thuận thế liếm xuống, thẳng đến giữa đùi Oản Oản.
“Chàng… chàng… chàng điên sao…” Oản Oản nhịn không được rùng mình một cái, thân thể lại trở nên khô nóng, nhưng nàng thật sự không chịu nổi nữa, hai chân cũng không khép lại được.
“Ha ha…” Tình Khuynh lại cười, ôm Oản Oản từ phía sau, tựa đầu lên lưng Oản Oản, nhắm mắt lại nói: “Hoàn hảo, nàng là của ta, chỉ một mình ta.”
Oản Oản thật sự chịu không nổi, dùng hết khí lực còn sót lại, trở mình, chui vào trong lòng Tình Khuynh, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Rốt cục là chàng bị sao vậy?”
“Ta ghét ánh mắt nam nhân khác nhìn nàng.” Tình Khuynh nâng tay, chậm rãi vén mái tóc trước trán Oản Oản, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mười phần tàn nhẫn.
Oản Oản suy nghĩ một chút, bản thân cũng không gặp gỡ nam nhân nào a, cớ sao lại chọc cho Tình Khuynh ghen tuông cỡ này. Sau lại nghĩ ra mới bừng tỉnh nói: “Ý chàng là hôm nay trong cung đến…”
Thấy Tình Khuynh mất tự nhiên hất mặt đi, Oản Oản cảm giác mình đây là oan uổng tận trời cao a, lập tức dở khóc dở cười nói: “Đó là một thái giám a, còn là lão thái giám đó.”
“Ta ghét ánh mắt của hắn, nếu như hắn không phải do Hoàng hậu phái tới, ta đã sớm móc mắt hắn ra.” Tình Khuynh nghiến răng, khinh thường nói.
Kỳ thực, Oản Oản cũng có thể lý giải nguyên nhân Tình Khuynh chán ghét lão thái giám kia. Dạo gần đây, bởi vì sắp bước sang năm mới, cho nên Hoàng hậu và Thừa tướng, thậm chí mấy vị huynh đệ trưởng thành kia của Tình Khuynh, cũng đều sai người đến thăm hỏi. Hàm ý trong đó, kỳ thực mọi người đều biết, thăm hỏi chỉ là giả, thật ra là đến thăm dò. Bất quá, trong đó nhiều người như vậy, Thôi công công bên cạnh Hoàng hậu là làm cho người ta ghê tởm nhất. Đã một bó tuổi to như vậy, nghe nói còn cực kỳ thích lấy vợ, đã vậy lại còn toàn là những cô vợ nhỏ tuổi lại xinh đẹp. Nghe người ngoài đồn đại, lão bất tử này mua không ít nhà cửa ở bên ngoài, trong đó đều là mấy cô vợ nhỏ lão tìm được về, về phần hưởng thụ thế nào, việc đó quả thật là làm ô nhiễm đầu óc Oản Oản.
Hôm nay, hắn đến truyền lời của Hoàng hậu, đại ý chính là thăm hỏi Tình Khuynh một chút, nhân tiện dặn dò Vương thị chuẩn bị ổn thỏa, ngày hôm sau mang theo con trai tiến cung. Nhưng Tình Khuynh bệnh nặng, Vương thị lại không có thân phận cao bằng Oản Oản, nên Oản Oản không thể không ra đón tiếp. Ai ngờ, chỉ một thoáng Thôi công công nhìn thấy nàng, tròng mắt liền cứ như dán luôn trên người Oản Oản, thẳng đến lúc đi đến bên giường Tình Khuynh, lão bất tử kia cũng chưa chuyển tầm mắt. Bất quá thông qua hắn, Oản Oản cũng hiểu được, Hoàng hậu và Thừa tướng đã thật sự không hề quan tâm đến Tình Khuynh. Nếu không phải là cần một con rối, Tình Khuynh đã sớm bị bọn họ quên đến Trảo oa quốc rồi, bằng không làm sao một tên nô tài nhỏ bé có thể làm nhục họ như vậy được. Nếu hôm nay đứng ở chỗ này là thân quyến của Lục hoàng tử, sợ là ngay cả cái đầu già của lão ta cũng không dám nâng lên. Bảo sao Tình Khuynh lại không căm hận chứ.
“Không sao, ngày sau vẫn luôn có thời cơ thu dọn.” Oản Oản ngáp một cái, buồn ngủ mệt mỏi nói.
Tình Khuynh kéo chăn qua, bọc lấy mình và Oản Oản kỹ lưỡng, sau đó nói: “Lão già kia nhìn thì háo sắc, kỳ thực thủ đoạn rất tinh ranh khôn khéo, bằng không với những chuyện hắn làm kia, sớm đủ cho hắn chết mười hồi tám bận rồi. Nay còn có thể ngồi vững vàng vị trí đại thái giám bên người Hoàng hậu, sợ là không đơn giản.”
“Với đầu óc của Hoàng hậu, sợ là không có lão già đó giúp đỡ, đã sớm làm hỏng việc của Thừa tướng rồi.” Oản Oản bĩu môi, Hoàng hậu nhìn thì lợi hại đó, kì thực chỉ là con hổ giấy, người lại dễ dàng thiên thính thiên tín*, gặp một chút chuyện liền không có chủ kiến, cũng không biết lão Thừa tướng hồ ly xảo quyệt kia làm sao có thể nuôi dưỡng được một nữ nhi như vậy.
(*thiên thính thiên tín: thành ngữ, vừa nghe xong một bên liền tin là thật, chỉ thái độ xử lý công việc không công chính.)
“Hừ, sớm muộn gì sẽ có cơ hội…” Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, tựa đầu dán tại bên người nàng, cúi đầu lẩm bẩm một câu.
Oản Oản mỉm cười, vừa định đáp lời, nhưng ngăn không được cơn buồn ngủ ập đến, thế là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, vốn đang ngủ ngon say giấc nồng, nào ngờ, còn đang trong mộng đẹp, Oản Oản cảm giác chưa ngủ được bao lâu, đã bị Đào Diệp trực ở ngoài phòng đánh thức, hai mắt mơ màng, đầu óc nặng nề, tâm tình càng bực bội.
“Chuyện gì?” thanh âm lười nhác mang theo tia không kiên nhẫn, Tình Khuynh cũng đã tỉnh.
“Thứ phu nhân Vương thị hôm nay tiến cung, nhất định đòi tiến vào cúi chào điện hạ một tiếng.” Đào Diệp nơm nớp lo sợ hồi báo, đêm qua nàng trực đêm, tất nhiên biết được Tình Khuynh và Oản Oản gần như một đêm không ngủ. Lúc này ngay cả nàng cũng buồn ngủ muốn chết huống chi Oản Oản và Tình Khuynh. Nhưng nàng chỉ là hạ nhân, không thể thay chủ quyết định, trước đó Oản Oản đã răn đe dạy bảo các nàng chuyện quan trọng nhất: đó là không được tự tiện chủ trương, nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
“Không cần, bảo nàng ta tự đi đi.” Tình Khuynh tức giận nói, sau đó vươn cánh tay choàng qua, tiếp tục ôm người trong lòng ngủ tiếp. Mà trong một khắc Tình Khuynh mở miệng kia, Oản Oản cũng đã ngủ mất rồi.
Đào Diệp bất đắc dĩ, đành phải lui ra cửa, từ từ đi ngoài cửa phòng ngoài, nhìn Vương thị dưới thềm đá, bước xuống, lập tức đứng yên cúi chào một cái rồi nói: “Xin thỉnh an thứ phu nhân.”
“Điện hạ nói thế nào?” ánh mắt Vương thị nhìn Đào Diệp lóe lên, tuy nàng ta cực kỳ không thích nô tỳ bên người Oản Oản, nhưng vẫn từ trong lòng lấy ra một hà bao đặt vào trong tay Đào Diệp.
Đào Diệp bất động thanh sắc thu hồi hà bao, dựa theo Oản Oản bình thường có dạy dỗ: tiền thì cứ thu, việc thì không cần làm, dù sao những người khác cũng không làm gì được người bên cạnh Oản Oản.
“Hồi bẩm thứ phu nhân, bắt đầu từ hôm qua, thân thể điện hạ đã không được tốt, bây giờ còn chưa tỉnh dậy.” Đào Diệp xoay người thi lễ trả lời.
“Vậy Bảo thứ phu nhân đâu?” Vương thị cắn răng nói, nàng có dự cảm, hà bao vừa rồi xem như đi công cốc rồi.
“Đêm qua phu nhân chăm sóc điện hạ cả đêm, lúc trời hửng sáng mới vừa nghỉ ngơi, mong thứ phu nhân thứ lỗi.”
Đào Diệp thái độ cực kỳ thành khẩn, Vương thị không tiện phát tác, lại thấy vẻ mặt nàng ta cũng tiều tụy, thế là liền tin vài phần, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Vậy ta đi trước, nếu điện hạ tỉnh lại có hỏi, vẫn nhờ ngươi phân trần một chút.”
“Vâng ạ.”
Vương thị xiết chặt nắm tay trong tay áo, khuôn mặt vốn mang theo ba phần ý cười sau khi quay người lại, lập tức dữ tợn lên, hai mắt tóe lửa, trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó, một ngày nào đó, nàng phải bắt ả tiện nhân Bảo thị kia quỳ gối dưới chân nàng, phải vẫy đuôi nịnh hót lấy lòng nàng.
Oản Oản cùng Tình Khuynh ngủ một mạch đến chiều mới tỉnh dậy, nếu không phải trong bụng trống rỗng, Oản Oản thậm chí đã không bỏ được chiếc giường lớn mềm mại. Nàng cảm thấy toàn thân giống như bị người ta tháo ra rồi ráp lại vậy, không có một đoạn xương cốt nào mà không đau nhức, ngay cả đầu óc cũng như dán hồ, vừa động một cái thì choáng váng.
Tình Khuynh buồn cười bế Oản Oản dậy, tự mình rửa mặt thay quần áo cho nàng, lại tùy tiện vấn tóc cho nàng, lúc này mới tự tay bưng bát cháo, từng muỗng từng muỗng hầu hạ Oản Oản ăn. Mà nghe báo lại Vương thị đã tiến cung, Tình Khuynh cũng chỉ lãnh đạm gật gật đầu, không lên tiếng.
“Tối nay ăn lẩu có được không?” Tình Khuynh bón cháo cho Oản Oản ăn xong, lau miệng, nhớ tới tối nay là đêm giao thừa, không khỏi nhắc.
Oản Oản uống một ngụm nước, cũng đồng dạng nhớ tới hình ảnh năm ngoái, vẻ mặt hơi sa sầm, khi đó náo nhiệt vui vẻ, nhiều người đông vui như vậy, bây giờ tuy phần lớn đều cùng ở trong phủ, nhưng vì có nguyên do bên ngoài mà không thể gặp mặt, mà Trục Yên cùng Mặc Thiển cũng biến mất đã lâu, đến nay không có tin tức, thật sự làm người ta thở dài.
“Nếu nàng muốn, tối nay ta sẽ nghĩ cách, bảo đám Xuân Thiều đến đây, chúng ta sẽ giống như năm ngoái, cùng nhau ăn lẩu.” Dường như cảm nhận được buồn phiền của Oản Oản, Tình Khuynh vội cười nói.
Hốc mắt Oản Oản nóng lên, nhịn không được gật gật đầu, tối nay nàng cũng muốn tùy hứng một chút, cũng không thể cứ kìm nén mãi được.
“Như vậy… Ta sẽ dặn Kim Hạp Ngân Hạp mang thêm vài món ăn đến, lần trước đồ ăn ở khách sạn chúng ta đến kia, nàng cũng rất thích. Lần này kêu họ đưa tới cũng được…” Tình Khuynh thấy Oản Oản gật đầu, liền hưng phấn hẳn lên, kể ra thêm vài ý tưởng, vốn chính là muốn dỗ Oản Oản vui vẻ, ai ngờ bản thân sau đó cũng nhảy nhót hưng phấn rồi.
Oản Oản nhất nhất gật đầu, không kìm được mà nhoẻn miệng cười.