Cảm giác được một chùm ánh mặt trời chiếu lên mặt, Oản Oản run rẩy lông mi, thần trí từng chút từng chút thu hồi lại, vươn tay mò mẫm đến cánh tay ở trên hông mình, Oản Oản lười nhác cọ cọ đầu, thoải mái khẽ ngáp một cái. Cung yến hôm qua thật sự là mệt thân mệt tâm, không dám ăn bậy thì không nói, còn phải đề phòng mấy ‘lộ’ thăm dò, nhưng cũng may, trừ bỏ Chu cô nương trực tiếp hỏi han ra, còn lại cũng chỉ đối đáp vài câu, nàng cũng làm như không nghe rõ, cũng ngây ngô bưng bít cho qua, nhưng trong lòng nàng vẫn nghi hoặc, Chu gia đẩy cô nương kia ra, rốt cục là có ý.
“Sao vậy?” Hàm chứa nồng đậm buồn ngủ, người bên cạnh ôm sát Oản Oản, khàn khàn hỏi.
Oản Oản trở mình qua, chui sát vào trong lòng hắn, nói ra nghi vấn trong lòng.
“Lão hồ ly Thừa tướng kia thông minh như vậy, cũng đã phái người đi đến nước Thần, sẽ không làm việc ngốc như vậy, tuy Hoàng hậu không thông minh, nhưng vẫn luôn nghe Thừa tướng, sẽ không quan tâm đến một cô nương của chi khác (cùng họ nhưng khác chi).” Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, theo thói quen dùng bắp đùi trêu chọc nữ nhân trong lòng.
Oản Oản bị hắn cọ liền nóng mặt, nhẹ đẩy ra một cái, nói: “Chẳng lẽ là cô nương kia tự thân tìm đến?”
Tình Khuynh lại kéo Oản Oản về lại trong lòng, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, nói: “Mặc dù không phải nàng ta, cũng là lão cha ngu xuẩn của nàng.”
“Ý chàng là…” Oản Oản thầm lấy làm lạ, hộ Tào gia cư nhiên lại nổi lên tâm tư này, tuy Hoàng hậu quả thật có ý muốn chọn ra một cô nương khác chi trong Chu gia làm chính phu nhân của Tình Khuynh. Nhưng dù sao thân thể của Tình Khuynh không tốt, nên việc này chưa định. Càng quan trọng hơn là, Vương thị cùng đứa bé kia vẫn còn ở trong cung, không ngờ, chỗ Thừa tướng còn chưa có động tác gì, đám người Chu gia đó ngược lại đã lung lay tâm tư.
“Để ý đến bọn chúng làm gì, đám Chu gia đó có tâm tư mới tốt.” Tình Khuynh nói xong, đưa tay thăm dò vào trong vạt áo Oản Oản, từng chút từng chút mò mẫm đến hai ‘ngọn núi’ vươn cao kia, lại một phen nắn bóp, hai người đều cùng lúc hít vào một hơi.
Oản Oản một phen che ngực, thân mình run rẩy, khó khăn nói: “Trời không còn sớm.”
“Nhưng ta muốn bù lại đêm qua…” Ái muội nháy mắt vài cái, Tình Khuynh xoay người nhỏm dậy, nằm trên người Oản Oản, quen cửa quen nẻo cắn một cái lên chỗ mẫn cảm nơi cần cổ của Oản Oản, trong nháy mắt, một đóa hoa mai ở nơi nào đó ngạo nghễ nở ra.
Thần sắc Oản Oản chợt quay một vòng, lý trí vốn đã trở về, lại dần dần tản đi, thân mình tê dại run rẩy, hai tay cũng không kháng cự nữa, theo thói quen ôm lấy thân mình trần trụi của Tình Khuynh, hai chân cũng theo đó mà cọ cọ lên.
Tình Khuynh cười khẽ, hắn thích nhất là thấy bộ dạng động tình này của nàng. Trạng thái yên lặng bình thản ngày thường kia hợp với dung nhan tinh xảo của nàng, nhưng vẫn luôn cảm thấy không chân thực, thậm chí có ảo tưởng như một con búp bê. Cho nên hắn thích chọc nàng, thích trêu đùa nàng, cho dù nàng giận, dù nàng trả thù hắn, hắn cũng thấy trong lòng yên tâm. Còn lúc trên giường, nàng kiều diễm nở bung ra vì hắn, cứ như một bồn hoa lưu ly, đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa diễm lệ chân thật, tiên diễm ướt át, làm cho người ta không nhịn được mà muốn ngắt lấy, muốn nhét vào dưới thân, muốn vĩnh viễn bảo tồn.
Thanh âm uyển chuyển, khiêu khích Tình Khuynh vốn không còn kiên cường, tâm tư của hắn cũng đồng dạng đã có chút khẩn cấp, nơi đó đã cương cứng đến mức sưng đau nhanh chóng hơn, mãnh liệt hơn so với hắn tưởng tượng, khiến hắn không chịu nổi muốn kéo mở hai chân Oản Oản ra.
“Chủ thượng, Trương tiên sinh đã trở lại.” Ngoài cửa, Kim Hạp cắn răng nhắm mắt, khó khăn báo lại.
Ngay sau đó, bên trong Oản Oản kêu lên một tiếng, Tình Khuynh buồn bực hô lớn: “Bảo hắn chờ.”
Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến thanh âm làm cho Kim Hạp ngượng ngùng, sọ tới mức trực tiếp bỏ chạy trối chết.
Lại qua gần một canh giờ, mặt Oản Oản đen thui đứng sau tấm bình phong, cả người ê ẩm thiếu chút nữa không đứng vững, Tình Khuynh lại còn không thành thật ôm chặt nàng từ phía sau, tỉ mỉ hôn từ cổ đến bả vai, thật dễ nhận thấy, còn có khuynh hướng đi xuống…
“Đi đi đi, không phải chàng có việc sao, Trương tiên sinh đã trở lại, hắn đi lâu như vậy, chắc chắn có chuyện quan trọng mới quay về.” Oản Oản thật sự chịu không nổi, nam nhân này cứ như biến thành ác lang vậy, nếu không đuổi hắn đi, một lát ngay cả xương cốt cũng không còn.
Tình Khuynh vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Oản Oản, cười đùa nói: “Ta hầu hạ phu nhân tắm rửa xong sẽ đi liền.”
Oản Oản thiếu điều tức không cười nổi, một phen đẩy cái đầu to vướng víu của hắn ra, không kiên nhẫn nói: “Đi nhanh đi, không cần chàng hầu hạ, bảo Tử Hộ vào đây.”
Tình Khuynh cũng biết mức giới hạn của Oản Oản, bèn không dây dưa nữa, hắn quả thật rất muốn biết Trương Hoàn mang tin tức gì về, việc này đối với kế hoạch sau này vô cùng quan trọng.
Tình Khuynh hôn nữ nhân trong lòng một cái thật sâu, rồi mới mặc quần áo đi ra ngoài, đẩy cửa gọi Tử Hộ, sau khi dặn dò xong, mới mang theo Ngân Hạp đi đến thư phòng.
“Hai ‘cây đinh’ thả ở phòng bếp lớn kia, gần đây lại tiếp xúc với Triệu ma ma.” Ngân Hạp đi theo bên cạnh, nhỏ giọng đáp lời.
Tình Khuynh không ngừng cước bộ, tùy ý nói: “Trông coi thật chặt chẽ vào, không cần để ý đến chúng, đừng có để xảy ra chuyện không may là được, ta chính là muốn lão già kia cho rằng trong viện này của chúng ta sơ sẩy qua quýt như cái rây vậy.”
“Dạ.” Ngân Hạp lên tiếng thưa.
Đẩy cửa vào, Tình Khuynh liếc mắt một cái liền thấy Trương Hoàn phong trần mệt mỏi, đã có chút hồ râu ria, bước lên trước chắp tay nói: “Tiên sinh vất vả.”
Trương Hoàn cà nhắc chân, nghiêng người từ chối nói: “Không dám không dám, điện hạ làm bộc tổn thọ.”
Tình Khuynh biết hắn phẩm cách, cũng không đa lễ, chỉ cho ngồi rồi vào thẳng chủ đề, nói: “Như thế nào?”
Trương Hoàn được nhắc tới hành trình lần này, liền ẩn ẩn có vẻ đắc ý, vẻ mặt vốn đang câu nệ cũng phai nhạt vài phần, khóe miệng gợi lên nói: “May mắn không làm nhục mệnh, lần này trở về nước Thần cũng tra được không ít thứ.”
“Thật sao?” Biết có thu hoạch, Tình Khuynh cũng thật hưng phấn, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên, mấy năm nay nước Khởi âm thầm trữ giấu lương thực, có một nửa là bán đến nước Thần, nhưng người mua chính là Ngũ hoàng tử của nước Thần.” Trương Hoàn lau mồ hôi, lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sổ đưa cho Tình Khuynh.
Tình Khuynh nhận quyển sổ, thấy mặt trên có nhiều vết đen lốm đốm, liền biết được lần này Trương Hoàn đi tất nhiên là vô cùng hung hiểm. Trong lòng không khỏi áy náy, trịnh trọng nói: “Tiên sinh lần này lập công lớn, ngày sau nhất định sẽ không tương phụ.”
Trương Hoàn kích động, vẻ mặt đỏ bừng, lập tức quỳ xuống, phủ phục nói: “Nguyện vì chủ thượng làm ‘khuyển mã chi lao’*.”
(* Khuyển mã chi lao: công lao chó ngựa, nói ý hèn hạ. Kẻ dưới đối với kẻ trên có chút công lao, tự nhún mình gọi là Khuyển mã chi lao)
Tất nhiên là Tình Khuynh tự tay nâng dậy, sau đó nhìn quyển sổ một chút, cười lạnh nói: “Thế mà ta cho là Tiền gia và Chu gia cùng chung một lòng đấy, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Trương Hoàn cũng gật đầu, nhớ tới việc tham ô lương bổng* trong cuốn sổ, thật là khiến người phải hít sâu một hơi lạnh, càng làm cho lòng người bất an, là Ngũ hoàng tử của nước Thần nắm bên đầu kia, nếu chuyện này không được Tình Khuynh vạch tội ra, ngày sau tất thành đại họa của hai nước.
(*lương bổng được trả bằng lương thảo)
“Đem vật này sao ra một bản gởi cho Thái tử của nước Thần, chắc chắn hắn sẽ rất thích phần đại lễ này của ta.” Tình Khuynh cất cuốn sổ vào trong một hộc tối trong thư phòng, nhớ tới giao ước cùng Thái tử lúc trước, tuy rằng không thực hiện được toàn bộ, nhưng cũng coi như đã hoàn thành một nửa, ít nhất không có Hoàng đế nào sẽ thích con trai mình lén lút tích trữ lương thảo. Nếu là Thái tử, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, mà nước Khởi nơi này, Thừa tướng cũng sẽ không thích chó mình nuôi, lại có tâm tư riêng gì.
“Vâng.” Trương Hoàn lĩnh mệnh, liền theo mật đạo đi ra ngoài, hiện tại hắn còn ở trong chỗ tối, không thể lộ diện, vả lại hắn cũng muốn trở về thăm vợ con mình, yên ổn nghỉ ngơi vài ngày.
“Kim Hạp.” Tình Khuynh thu dọn xong, lại gọi người vào nói: “Đem tin tức lương thảo, cùng tin tức buôn bán ngựa một thời gian trước, tất cả đều truyền cho Hàn gia và Tiền gia.”
Chuyện “Chó cắn chó, một mõm đầy lông” này, hắn và Oản Oản thích xem nhất.
Vài ngày sau, liền có quan viên, ở trên triều đình buộc tội Thương tào (cơ quan quản lý thương khố) quản giáo không tận lực, đã có lương thảo của quan viên âm thầm lưu thông ở ngoài chợ. Dù không chỉ rõ là Tiền gia, nhưng đám phó quan ở Thương tào là người thân của Tiền gia, chuyện này không tiện nói rõ, chỉ có thể đem đầu thương nhắm ngay Thương tào, mà chúng quan viên vốn chỉ cảm thấy đây là chuyện nhỏ. Qua vài ngày sau lại nghe được tin Úy mã tào (quan coi quản ngựa) hình như gây ra chuyện nhầm lẫn về quản lý ngựa, đến mức ngay cả ngự mã của Hoàng thượng cũng bị người đổi, lấy việc này làm nền, càng vén lên từng lớp từng lớp của cơn sóng hoa*. Vốn là hai vụ việc không lớn, nhưng tại lúc không ngừng tranh cãi và điều tra kiểm chứng, vạch ra càng ngày càng nhiều mặt tối trong đó, thậm chí có liên lụy đến một chi khác của Hàn gia buôn lậu ngựa, nhiều lần lén giao dịch ngựa đực với nước Thần, cùng với việc liên quan đến người nhà trực hệ của Tiền gia, tầng tầng bóc lột nông dân, khấu trừ lương thực để lén đem đi buôn bán khiến người giật mình kinh ngạc. Đến bước này, địch ý giữa Hàn gia và Tiền gia càng thêm sâu, cư nhiên đã đến tình cảnh ‘một sống một chết’.
(*sóng hoa: biến cố, ví với một giai đoạn, hay một biến cố đặc biệt nào đó)
“Lần trước bảo các ngươi theo dõi nữ nhân ngoại lai kia, bây giờ sao rồi?” xem xong báo cáo hôm nay, tâm tình của Tình Khuynh cực tốt, quay đầu hỏi Ngân Hạp.
Ngân Hạp lập tức đáp: “Nữ nhân kia miệng lưỡi rất chặt, chỉ nói là đến cùng một nơi với phu nhân, nếu để phu nhân gặp nàng, tất nhiên sẽ nhận ra nàng.”
“Có manh mối gì không?” Đã mấy tháng, Tình Khuynh cũng không nuôi một đám ăn không ngồi rồi.
“Theo tin tức từ nước Thần truyền đến, hình như là Vinh Ngọc cô nương lúc đầu ở Tầm Hương lâu.” Ngân Hạp là Tình Khuynh mang đến từ Hưởng Quân Viên, tất nhiên cũng biết rõ nội tình trong đó, lúc trước Thái tử của nước Thần vì con gái của Trấn Nam tướng quân, tạo ra bao nhiêu ngoại thất giả, Vinh Ngọc chính là một trong số đó, nhưng sau này nghe nói dung mạo bị hủy, chẳng biết đi đâu.
“Đầu óc Thế tử Ninh Viễn Hầu cũng có lúc vô dụng, thế mà còn giữ lại một nhược điểm như vậy, còn chạy đến chỗ chúng ta.” Tình Khuynh nói chuyện giọng điệu tuy nhàn nhạt, nhưng trong đó lại kìm nén lửa giận, khiến Ngân Hạp sợ rụt cổ.
“Có cần phải…” Kim Hạp đứng một bên, đôi mắt chợt lóe, hung hăng nói.
Tình Khuynh lại cười lắc đầu nói: “Không cần, thả nàng ta đi, cứ để cho nàng ta càn rỡ, sau đó đuổi tới phủ Lục hoàng tử đi.”
“Chủ thượng, việc này thật quá mạo hiểm.” Tuy Vinh Ngọc không biết Thất hoàng tử hiện nay chính là Tình Khuynh, nhưng dẫu sao giữ lại cũng chính là một mối họa.
“Không sao, cứ để hắn nghĩ rằng đã bắt được nhược điểm của ta, tốt nhất để cho người ta xúi giục hắn chống lại Thừa tướng…” Tình Khuynh nắm chặt tin báo về hôm nay, khóe miệng nhếch lên nói: “Mấy ngày nay, Tiền gia gặp nạn, Thừa tướng và Hoàng hậu cũng không ra mặt, sợ là bọn họ đã sớm bất mãn, nhưng phải tạo thêm nhiều áp lực, mới có hiệu quả tốt hơn.”
Thật ra thì nữ nhân Vinh Ngọc này, trừ bỏ hay không trừ bỏ, vấn đề kỳ thực không lớn. Dù sao việc nàng ta biết cũng không nhiều, cùng lắm là biết Oản Oản được người của Hưởng Quân Viên chuộc đi, nàng ta còn chưa gặpmặt Thất hoàng tử, càng không biết Tình Khuynh trở thành Thất hoàng tử. Nàng ta có thể uy hiếp Oản Oản để kiếm lợi thế, việc đó cũng gần như là con số không. Mặc dù chỉ có người trong cung hoặc gia quyến của đại thần có địa vị cao là biết Oản Oản đến từ phố Hoa, nhưng nếu người của hoàng thất đã biết, lại còn chấp nhận rồi, thì quân cờ Vinh Ngọc này cũng không có hiệu quả gì.
Lý do Tình Khuynh muốn đưa Vinh Ngọc đến phủ Lục hoàng tử, chính là để Lục hoàng tử biết được Chất tử ở nước Thần hoang đàng phóng đãng cỡ nào, mà Thừa tướng hiện nay lại muốn dựa vào Thất hoàng tử hoang đàng như thế chứ không phải là vị Lục hoàng tử thoạt nhìn cần mẫn siêng năng như hắn. Chuyện như vậy thật sự có thể khiến cho đám nam nhân của Tiền gia sớm đã sứt đầu mẻ trán vì vụ án lương thảo, càng không bình tĩnh nổi, cuối cùng sẽ có lúc nổi giận không khống chế được, chính là thời điểm ra tay.
***
MTY: sao càng lúc, anh Tình Khuynh càng lòi ra vẻ gian xảo thế, =.=’’
“Sao vậy?” Hàm chứa nồng đậm buồn ngủ, người bên cạnh ôm sát Oản Oản, khàn khàn hỏi.
Oản Oản trở mình qua, chui sát vào trong lòng hắn, nói ra nghi vấn trong lòng.
“Lão hồ ly Thừa tướng kia thông minh như vậy, cũng đã phái người đi đến nước Thần, sẽ không làm việc ngốc như vậy, tuy Hoàng hậu không thông minh, nhưng vẫn luôn nghe Thừa tướng, sẽ không quan tâm đến một cô nương của chi khác (cùng họ nhưng khác chi).” Tình Khuynh ôm chặt Oản Oản, theo thói quen dùng bắp đùi trêu chọc nữ nhân trong lòng.
Oản Oản bị hắn cọ liền nóng mặt, nhẹ đẩy ra một cái, nói: “Chẳng lẽ là cô nương kia tự thân tìm đến?”
Tình Khuynh lại kéo Oản Oản về lại trong lòng, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, nói: “Mặc dù không phải nàng ta, cũng là lão cha ngu xuẩn của nàng.”
“Ý chàng là…” Oản Oản thầm lấy làm lạ, hộ Tào gia cư nhiên lại nổi lên tâm tư này, tuy Hoàng hậu quả thật có ý muốn chọn ra một cô nương khác chi trong Chu gia làm chính phu nhân của Tình Khuynh. Nhưng dù sao thân thể của Tình Khuynh không tốt, nên việc này chưa định. Càng quan trọng hơn là, Vương thị cùng đứa bé kia vẫn còn ở trong cung, không ngờ, chỗ Thừa tướng còn chưa có động tác gì, đám người Chu gia đó ngược lại đã lung lay tâm tư.
“Để ý đến bọn chúng làm gì, đám Chu gia đó có tâm tư mới tốt.” Tình Khuynh nói xong, đưa tay thăm dò vào trong vạt áo Oản Oản, từng chút từng chút mò mẫm đến hai ‘ngọn núi’ vươn cao kia, lại một phen nắn bóp, hai người đều cùng lúc hít vào một hơi.
Oản Oản một phen che ngực, thân mình run rẩy, khó khăn nói: “Trời không còn sớm.”
“Nhưng ta muốn bù lại đêm qua…” Ái muội nháy mắt vài cái, Tình Khuynh xoay người nhỏm dậy, nằm trên người Oản Oản, quen cửa quen nẻo cắn một cái lên chỗ mẫn cảm nơi cần cổ của Oản Oản, trong nháy mắt, một đóa hoa mai ở nơi nào đó ngạo nghễ nở ra.
Thần sắc Oản Oản chợt quay một vòng, lý trí vốn đã trở về, lại dần dần tản đi, thân mình tê dại run rẩy, hai tay cũng không kháng cự nữa, theo thói quen ôm lấy thân mình trần trụi của Tình Khuynh, hai chân cũng theo đó mà cọ cọ lên.
Tình Khuynh cười khẽ, hắn thích nhất là thấy bộ dạng động tình này của nàng. Trạng thái yên lặng bình thản ngày thường kia hợp với dung nhan tinh xảo của nàng, nhưng vẫn luôn cảm thấy không chân thực, thậm chí có ảo tưởng như một con búp bê. Cho nên hắn thích chọc nàng, thích trêu đùa nàng, cho dù nàng giận, dù nàng trả thù hắn, hắn cũng thấy trong lòng yên tâm. Còn lúc trên giường, nàng kiều diễm nở bung ra vì hắn, cứ như một bồn hoa lưu ly, đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa diễm lệ chân thật, tiên diễm ướt át, làm cho người ta không nhịn được mà muốn ngắt lấy, muốn nhét vào dưới thân, muốn vĩnh viễn bảo tồn.
Thanh âm uyển chuyển, khiêu khích Tình Khuynh vốn không còn kiên cường, tâm tư của hắn cũng đồng dạng đã có chút khẩn cấp, nơi đó đã cương cứng đến mức sưng đau nhanh chóng hơn, mãnh liệt hơn so với hắn tưởng tượng, khiến hắn không chịu nổi muốn kéo mở hai chân Oản Oản ra.
“Chủ thượng, Trương tiên sinh đã trở lại.” Ngoài cửa, Kim Hạp cắn răng nhắm mắt, khó khăn báo lại.
Ngay sau đó, bên trong Oản Oản kêu lên một tiếng, Tình Khuynh buồn bực hô lớn: “Bảo hắn chờ.”
Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến thanh âm làm cho Kim Hạp ngượng ngùng, sọ tới mức trực tiếp bỏ chạy trối chết.
Lại qua gần một canh giờ, mặt Oản Oản đen thui đứng sau tấm bình phong, cả người ê ẩm thiếu chút nữa không đứng vững, Tình Khuynh lại còn không thành thật ôm chặt nàng từ phía sau, tỉ mỉ hôn từ cổ đến bả vai, thật dễ nhận thấy, còn có khuynh hướng đi xuống…
“Đi đi đi, không phải chàng có việc sao, Trương tiên sinh đã trở lại, hắn đi lâu như vậy, chắc chắn có chuyện quan trọng mới quay về.” Oản Oản thật sự chịu không nổi, nam nhân này cứ như biến thành ác lang vậy, nếu không đuổi hắn đi, một lát ngay cả xương cốt cũng không còn.
Tình Khuynh vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Oản Oản, cười đùa nói: “Ta hầu hạ phu nhân tắm rửa xong sẽ đi liền.”
Oản Oản thiếu điều tức không cười nổi, một phen đẩy cái đầu to vướng víu của hắn ra, không kiên nhẫn nói: “Đi nhanh đi, không cần chàng hầu hạ, bảo Tử Hộ vào đây.”
Tình Khuynh cũng biết mức giới hạn của Oản Oản, bèn không dây dưa nữa, hắn quả thật rất muốn biết Trương Hoàn mang tin tức gì về, việc này đối với kế hoạch sau này vô cùng quan trọng.
Tình Khuynh hôn nữ nhân trong lòng một cái thật sâu, rồi mới mặc quần áo đi ra ngoài, đẩy cửa gọi Tử Hộ, sau khi dặn dò xong, mới mang theo Ngân Hạp đi đến thư phòng.
“Hai ‘cây đinh’ thả ở phòng bếp lớn kia, gần đây lại tiếp xúc với Triệu ma ma.” Ngân Hạp đi theo bên cạnh, nhỏ giọng đáp lời.
Tình Khuynh không ngừng cước bộ, tùy ý nói: “Trông coi thật chặt chẽ vào, không cần để ý đến chúng, đừng có để xảy ra chuyện không may là được, ta chính là muốn lão già kia cho rằng trong viện này của chúng ta sơ sẩy qua quýt như cái rây vậy.”
“Dạ.” Ngân Hạp lên tiếng thưa.
Đẩy cửa vào, Tình Khuynh liếc mắt một cái liền thấy Trương Hoàn phong trần mệt mỏi, đã có chút hồ râu ria, bước lên trước chắp tay nói: “Tiên sinh vất vả.”
Trương Hoàn cà nhắc chân, nghiêng người từ chối nói: “Không dám không dám, điện hạ làm bộc tổn thọ.”
Tình Khuynh biết hắn phẩm cách, cũng không đa lễ, chỉ cho ngồi rồi vào thẳng chủ đề, nói: “Như thế nào?”
Trương Hoàn được nhắc tới hành trình lần này, liền ẩn ẩn có vẻ đắc ý, vẻ mặt vốn đang câu nệ cũng phai nhạt vài phần, khóe miệng gợi lên nói: “May mắn không làm nhục mệnh, lần này trở về nước Thần cũng tra được không ít thứ.”
“Thật sao?” Biết có thu hoạch, Tình Khuynh cũng thật hưng phấn, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên, mấy năm nay nước Khởi âm thầm trữ giấu lương thực, có một nửa là bán đến nước Thần, nhưng người mua chính là Ngũ hoàng tử của nước Thần.” Trương Hoàn lau mồ hôi, lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sổ đưa cho Tình Khuynh.
Tình Khuynh nhận quyển sổ, thấy mặt trên có nhiều vết đen lốm đốm, liền biết được lần này Trương Hoàn đi tất nhiên là vô cùng hung hiểm. Trong lòng không khỏi áy náy, trịnh trọng nói: “Tiên sinh lần này lập công lớn, ngày sau nhất định sẽ không tương phụ.”
Trương Hoàn kích động, vẻ mặt đỏ bừng, lập tức quỳ xuống, phủ phục nói: “Nguyện vì chủ thượng làm ‘khuyển mã chi lao’*.”
(* Khuyển mã chi lao: công lao chó ngựa, nói ý hèn hạ. Kẻ dưới đối với kẻ trên có chút công lao, tự nhún mình gọi là Khuyển mã chi lao)
Tất nhiên là Tình Khuynh tự tay nâng dậy, sau đó nhìn quyển sổ một chút, cười lạnh nói: “Thế mà ta cho là Tiền gia và Chu gia cùng chung một lòng đấy, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Trương Hoàn cũng gật đầu, nhớ tới việc tham ô lương bổng* trong cuốn sổ, thật là khiến người phải hít sâu một hơi lạnh, càng làm cho lòng người bất an, là Ngũ hoàng tử của nước Thần nắm bên đầu kia, nếu chuyện này không được Tình Khuynh vạch tội ra, ngày sau tất thành đại họa của hai nước.
(*lương bổng được trả bằng lương thảo)
“Đem vật này sao ra một bản gởi cho Thái tử của nước Thần, chắc chắn hắn sẽ rất thích phần đại lễ này của ta.” Tình Khuynh cất cuốn sổ vào trong một hộc tối trong thư phòng, nhớ tới giao ước cùng Thái tử lúc trước, tuy rằng không thực hiện được toàn bộ, nhưng cũng coi như đã hoàn thành một nửa, ít nhất không có Hoàng đế nào sẽ thích con trai mình lén lút tích trữ lương thảo. Nếu là Thái tử, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, mà nước Khởi nơi này, Thừa tướng cũng sẽ không thích chó mình nuôi, lại có tâm tư riêng gì.
“Vâng.” Trương Hoàn lĩnh mệnh, liền theo mật đạo đi ra ngoài, hiện tại hắn còn ở trong chỗ tối, không thể lộ diện, vả lại hắn cũng muốn trở về thăm vợ con mình, yên ổn nghỉ ngơi vài ngày.
“Kim Hạp.” Tình Khuynh thu dọn xong, lại gọi người vào nói: “Đem tin tức lương thảo, cùng tin tức buôn bán ngựa một thời gian trước, tất cả đều truyền cho Hàn gia và Tiền gia.”
Chuyện “Chó cắn chó, một mõm đầy lông” này, hắn và Oản Oản thích xem nhất.
Vài ngày sau, liền có quan viên, ở trên triều đình buộc tội Thương tào (cơ quan quản lý thương khố) quản giáo không tận lực, đã có lương thảo của quan viên âm thầm lưu thông ở ngoài chợ. Dù không chỉ rõ là Tiền gia, nhưng đám phó quan ở Thương tào là người thân của Tiền gia, chuyện này không tiện nói rõ, chỉ có thể đem đầu thương nhắm ngay Thương tào, mà chúng quan viên vốn chỉ cảm thấy đây là chuyện nhỏ. Qua vài ngày sau lại nghe được tin Úy mã tào (quan coi quản ngựa) hình như gây ra chuyện nhầm lẫn về quản lý ngựa, đến mức ngay cả ngự mã của Hoàng thượng cũng bị người đổi, lấy việc này làm nền, càng vén lên từng lớp từng lớp của cơn sóng hoa*. Vốn là hai vụ việc không lớn, nhưng tại lúc không ngừng tranh cãi và điều tra kiểm chứng, vạch ra càng ngày càng nhiều mặt tối trong đó, thậm chí có liên lụy đến một chi khác của Hàn gia buôn lậu ngựa, nhiều lần lén giao dịch ngựa đực với nước Thần, cùng với việc liên quan đến người nhà trực hệ của Tiền gia, tầng tầng bóc lột nông dân, khấu trừ lương thực để lén đem đi buôn bán khiến người giật mình kinh ngạc. Đến bước này, địch ý giữa Hàn gia và Tiền gia càng thêm sâu, cư nhiên đã đến tình cảnh ‘một sống một chết’.
(*sóng hoa: biến cố, ví với một giai đoạn, hay một biến cố đặc biệt nào đó)
“Lần trước bảo các ngươi theo dõi nữ nhân ngoại lai kia, bây giờ sao rồi?” xem xong báo cáo hôm nay, tâm tình của Tình Khuynh cực tốt, quay đầu hỏi Ngân Hạp.
Ngân Hạp lập tức đáp: “Nữ nhân kia miệng lưỡi rất chặt, chỉ nói là đến cùng một nơi với phu nhân, nếu để phu nhân gặp nàng, tất nhiên sẽ nhận ra nàng.”
“Có manh mối gì không?” Đã mấy tháng, Tình Khuynh cũng không nuôi một đám ăn không ngồi rồi.
“Theo tin tức từ nước Thần truyền đến, hình như là Vinh Ngọc cô nương lúc đầu ở Tầm Hương lâu.” Ngân Hạp là Tình Khuynh mang đến từ Hưởng Quân Viên, tất nhiên cũng biết rõ nội tình trong đó, lúc trước Thái tử của nước Thần vì con gái của Trấn Nam tướng quân, tạo ra bao nhiêu ngoại thất giả, Vinh Ngọc chính là một trong số đó, nhưng sau này nghe nói dung mạo bị hủy, chẳng biết đi đâu.
“Đầu óc Thế tử Ninh Viễn Hầu cũng có lúc vô dụng, thế mà còn giữ lại một nhược điểm như vậy, còn chạy đến chỗ chúng ta.” Tình Khuynh nói chuyện giọng điệu tuy nhàn nhạt, nhưng trong đó lại kìm nén lửa giận, khiến Ngân Hạp sợ rụt cổ.
“Có cần phải…” Kim Hạp đứng một bên, đôi mắt chợt lóe, hung hăng nói.
Tình Khuynh lại cười lắc đầu nói: “Không cần, thả nàng ta đi, cứ để cho nàng ta càn rỡ, sau đó đuổi tới phủ Lục hoàng tử đi.”
“Chủ thượng, việc này thật quá mạo hiểm.” Tuy Vinh Ngọc không biết Thất hoàng tử hiện nay chính là Tình Khuynh, nhưng dẫu sao giữ lại cũng chính là một mối họa.
“Không sao, cứ để hắn nghĩ rằng đã bắt được nhược điểm của ta, tốt nhất để cho người ta xúi giục hắn chống lại Thừa tướng…” Tình Khuynh nắm chặt tin báo về hôm nay, khóe miệng nhếch lên nói: “Mấy ngày nay, Tiền gia gặp nạn, Thừa tướng và Hoàng hậu cũng không ra mặt, sợ là bọn họ đã sớm bất mãn, nhưng phải tạo thêm nhiều áp lực, mới có hiệu quả tốt hơn.”
Thật ra thì nữ nhân Vinh Ngọc này, trừ bỏ hay không trừ bỏ, vấn đề kỳ thực không lớn. Dù sao việc nàng ta biết cũng không nhiều, cùng lắm là biết Oản Oản được người của Hưởng Quân Viên chuộc đi, nàng ta còn chưa gặpmặt Thất hoàng tử, càng không biết Tình Khuynh trở thành Thất hoàng tử. Nàng ta có thể uy hiếp Oản Oản để kiếm lợi thế, việc đó cũng gần như là con số không. Mặc dù chỉ có người trong cung hoặc gia quyến của đại thần có địa vị cao là biết Oản Oản đến từ phố Hoa, nhưng nếu người của hoàng thất đã biết, lại còn chấp nhận rồi, thì quân cờ Vinh Ngọc này cũng không có hiệu quả gì.
Lý do Tình Khuynh muốn đưa Vinh Ngọc đến phủ Lục hoàng tử, chính là để Lục hoàng tử biết được Chất tử ở nước Thần hoang đàng phóng đãng cỡ nào, mà Thừa tướng hiện nay lại muốn dựa vào Thất hoàng tử hoang đàng như thế chứ không phải là vị Lục hoàng tử thoạt nhìn cần mẫn siêng năng như hắn. Chuyện như vậy thật sự có thể khiến cho đám nam nhân của Tiền gia sớm đã sứt đầu mẻ trán vì vụ án lương thảo, càng không bình tĩnh nổi, cuối cùng sẽ có lúc nổi giận không khống chế được, chính là thời điểm ra tay.
***
MTY: sao càng lúc, anh Tình Khuynh càng lòi ra vẻ gian xảo thế, =.=’’