Sau gần nửa canh giờ, Thần Quân bên phía đạo phỉ nhận ra tình thế không ổn. Tiếp tục chiến đấu tuy rằng có thể khiến đội buôn trọng thương, nhưng bọn họ chạy cũng không chạy được. Hơn nữa tới lúc đó hắn còn bị cả đội buôn Thần Quân ép tới đánh. Hắn lập tức đánh ra một công kích năng lượng giống như dây lụa, quát một tiếng:
- Lui!
Đạo phỉ đến nhanh bỏ đi cũng nhanh. Đội buôn bên này căn bản không dám truy sát. Bọn họ đã tử thương hơn một trăm người. Bọn họ không có đủ sức lực truy sát.
Theo lệ thường, một đám võ giả cấp thấp thu dọn chiến trường. Mọi người nhanh chóng rút đi. Vốn còn có một ít nhẫn không gian chưa tịch thu, nhưng Tiêu Lãng cũng không quan tâm tới. Độc Long bị thương, hắn chỉ đưa về chữa thương trước.
Đội buôn nhanh chóng tiến lên, tìm được một sơn cốc nhỏ đi vào. Trong đám hộ vệ có mấy chục người bị thương. Một khi không chữa thương gặp phải nguy hiểm sẽ càng phiền phức.
- Đại nhân, thống lĩnh cho mời!
Độc Long vẫn đang trị thương, bên ngoài có một võ giả đi tới cửa chiến xa cung kính nói. Tiêu Lãng đi ra bên ngoài tùy ý nói:
- Ngươi hồi bẩm thống lĩnh, đại nhân Độc Long bị thương, đang chữa thương. Chờ thương thế lành sẽ đi gặp mặt thống lĩnh.
Võ giả ngẩn người ra, nhưng lập tức cười nói:
- Đại nhân, người thống lĩnh thỉnh không phải là đại nhân Độc Long, mà là ngài!
Lúc này lại tới lượt Tiêu Lãng ngẩn người ra. Chỉ có điều hắn vừa đảo mắt liền hiểu ra. Hiển nhiên cuộc chiến đấu vừa rồi đã bị một thống lĩnh sử dụng thần thức tra xét được.
Võ giả Đại Thần bình thường tra xét không ra, nhưng nếu như võ giả Thần Quân cẩn thận tra xét, vẫn có thể phát hiện được.
Tiêu Lãng cũng không thể nói gì, đành nhanh chân đi theo võ giả này tiến về phía một chiếc chiến xa sang trọng.
Đi vào trong chiến xa, Tiêu Lãng quét mắt một cái liền phát hiện ra chiến xa này tương tự với chiến xa của Mai phu nhân. Bên trong cũng chia thành hai gian trong ngoài. Hai thống lĩnh Thần Quân ngồi ở gian ngoài đang thản nhiên ngồi uống nước trà. Bên cạnh còn có hai hạ nhân đang đứng hầu hạ.
Tiêu Lãng rất tùy ý quét qua hai hạ nhân một chút. Khi thấy một người lén lút quan sát hắn, trong lòng hắn đã nắm chắc. Hiển nhiên vị này chính là người có thân phận cao quý nhất trong đội buôn? Tên Thần Quân kia vẫn không ra tay, chính là muốn bảo vệ hắn.
Thống lĩnh muốn tìm Tiêu Lãng nói chuyện, đương nhiên sẽ không cần hạ nhân hầu hạ. Hơn nữa cho dù là nhân vật quan trọng, cũng phải tìm nữ tử hầu hạ chứ? Bảo hai nam nhân hầu hạ là thế nào?
- Tham kiến hai vị đại nhân!
Sắc mặt Tiêu Lãng không hề thay đổi chắp tay hành lễ. Một Thần Quân chỉ vào vị trí đối diện cười nói:
- Bỉ nhân tên là Lạc Sơn. Đây là Lạc Thủy đại ca ta. Người trẻ tuổi ngươi tên là gì?
Tiêu Lãng rất không khách khí ngồi xuống, khẽ cười nói:
- Tại hạ là Tiêu Lãng. Hai vị đại nhân gọi tại hạ tới có chuyện gì quan trọng sao?
Lạc Sơn và Lạc Thủy liếc mắt nhìn nhau, cười. Lạc Sơn lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Đây là nhẫn không gian của đạo phỉ do các ngươi giết chết. Bên trong còn có khen thưởng cho lần này, mười vạn tử thánh thạch.
Tiêu Lãng kinh ngạc. Thật ra chiếc nhẫn không gian này không đáng kể. Võ giả Đại Thần bị giết chết cũng không tính là giàu có. Gộp lại cũng được mấy ngàn tử thánh thạch chứ? Ngược lại khen thưởng lần này có phần quá phong phú. Lần trước giết chết dơi điên mới cho một vạn mà thôi. Nhưng lần này lại cho tới mười vạn?
Đối với tài vật đưa tới, Tiêu Lãng làm sao có thể không nhận? Hơn nữa Lạc Sơn cũng nói, đây là khen thưởng, không phải là cầm không.
Tiêu Lãng thu hồi nhẫn không gian, đứng lên rất khách khí nói:
- Cảm ơn đại nhân. Ưm... không có việc gì nữa, ta cáo lui trước! Đại nhân Độc Long còn cần người chiếu cố.
Lạc Sơn và Lạc Thủy trợn tròn mắt. Trong mắt tên võ giả thân phận tôn quý kia rõ ràng loé lên một sự tức giận. Tiêu Lãng này là ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Cho nhiều tử thánh thạch như vậy, tất nhiên là có chuyện cần nhờ. Bằng không ngươi cho rằng người ta là người ngu sao?
- Chờ một chút!
Nhìn thấy Tiêu Lãng muốn đi, người có thân phận tôn quý kia lại mở miệng nói. Giọng nói vẫn rất trung tính, hiển nhiên cũng không phải là giọng nói thực sự của hắn.
Tiêu Lãng liếc mắt nhìn hắn, dễ dàng phán đoán ra đây là một thiếu niên, còn là một thiếu gia đại gia tộc ra đời chưa lâu. Chỉ có điều không biết tại sao hắn lại muốn mạo hiểm đi Hoàn Nhan Lĩnh như vậy? Tại sao không dùng truyền tống trận đi? Theo lý thuyết bọn họ tốn mấy trăm vạn tử thánh thạch đã có thể truyền tống đi tới.
Tiêu Lãng dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi:
- Sao vậy? Mấy vị đại nhân còn có việc gì sao?
Thiếu gia này hiển nhiên đã dịch dung. Chỉ có điều lửa giận trong mắt vẫn lộ rõ. Lạc Thủy và Lạc Sơn nhìn nhau một chút, cảm khái Tiêu Lãng không dễ dao động.
Lần đầu tiên Lạc Thủy mở miệng, mỉm cười nói:
- Tiêu Lãng, ngồi xuống trước đã. Có chút việc cần các ngươi hỗ trợ. Đương nhiên sau khi chuyện này thành công, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Một trăm vạn tử thánh thạch cộng thêm một viên... hỗn độn thạch!
- A...
Tiêu Lãng cảm nhận được thành ý của hai vị thống lĩnh. Hai vị Thần Quân đối với hắn khách khí như vậy, còn đưa ra giá cao như vậy, đổi lại là người bình thường hẳn đã sớm lo sợ tát mét mặt mày, hoặc mừng rỡ như điên.
Sắc mặt Tiêu Lãng cũng không mấy thay đổi. Nhưng hắn vẫn ngồi xuống, trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Người đuổi giết các ngươi rất cường đại sao?
Tiêu Lãng vừa nói xong, nhất thời sát khí trên người hai thống lĩnh phát ra. Hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Tên thiếu gia kia há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Một người khác cũng không dám tin tưởng nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng mặt không biến sắc, hờ hững nâng chén trà lên. Lạc Thủy và Lạc Sơn liếc mắt nhìn nhau, sát khí lóe lên một cái rồi biến mất. Cả hai trầm ngâm không nói chuyện. Chỉ có điều ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Lãng đã khác hẳn.
Rất rõ ràng, Tiêu Lãng suy đoán hoàn toàn chính xác.
Tiêu Lãng tất nhiên không phải đột nhiên suy đoán ra. Mấy người không sử dụng truyền tống trận, trên đường đi cũng không vào thành, tất nhiên bởi vì có người đuổi giết bọn họ. Bọn họ sợ ở trong thành sẽ bị người ta cấu kết với quân hộ vệ trực tiếp bắt.
Bọn họ triệu tập nhiều hộ vệ như vậy, giả vờ là đội buôn kỳ thực chính là để bảo vệ vị thiếu gia thân phận tôn quý kia. Tiêu Lãng có chút không hiểu chính là nếu thiếu gia này có thân phận tôn quý, vì sao lại có ngần ấy hộ vệ?
Lạc Thủy thay Tiêu Lãng giải đáp nghi hoặc:
- Thực sự có người truy sát, chỉ có điều hiện nay vẫn chưa đuổi kịp. Hơn nữa bên gia tộc cũng có người không muốn chúng ta trở lại, cho nên dùng một vài thủ đoạn nhỏ. Ta có thể bảo đảm người truy sát tuyệt đối không có cường giả Thần Tổ. Bởi vì điều này quá rõ ràng, một khi chuyện truyền ra ngoài bọn họ cũng chỉ có một con đường chết. Tiêu Lãng, chỉ cần các ngươi có thể toàn tâm toàn ý hộ tống chúng ta trở lại, ngươi sẽ nhận được thù lao vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!
Thì ra là như vậy!
Lạc Thủy thẳng thắn khiến Tiêu Lãng có thiện cảm. Hắn cũng không thể hỏi thêm. Hắn cũng hiểu rõ, chính là bởi vì hắn và Độc Long thể hiện ra thực lực, khiến Lạc Sơn coi trọng! Hai người phối hợp lại quét ngang Đại Thần cảnh, không thể nghi ngờ điều này có thể làm cho cơ hội bọn họ còn sống trở lại lớn hơn rất nhiều.
Tiêu Lãng suy nghĩ!
Bản thân mười mấy sơn lĩnh này đã vô cùng nguy hiểm. Giờ phút này sau lưng còn có truy binh? Tuy rằng Lạc Thủy bảo đảm không có Thần Tổ, nhưng có mấy Thần Quân đến, bọn họ cũng không có khả năng ứng phó.
Cuối cùng Tiêu Lãng cho đáp án:
- Nếu như chúng ta có cơ hội giết chết kẻ địch, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó! Nếu như không có nửa điểm hi vọng, ta tuyệt đối sẽ lập tức bỏ chạy!
- Được, thành giao!
Lạc Sơn có chút bất mãn đối với đáp án này, nhưng Lạc Thủy hết sức sảng khoái đứng lên, sau đó trong nhẫn không gian lóe lên, lấy ra một chiếc hộp đen đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Trong này có một viên hỗn độn thạch. Ngươi mau chóng luyện hóa, nỗ lực tăng cao thực lực đến Thần Quân cảnh! Vẫn câu nói kia... Chỉ cần ngươi có thể thành công hộ tống chúng ta tới Hoàn Nhan Lĩnh, ngươi sẽ nhận được thù lao tuyệt đối vượt quá sự tưởng tượng của ngươi!
Tiêu Lãng sửng sốt, không nghĩ tới lại có một viên hỗn độn thạch đến tay? Hắn cũng không nói gì, gật đầu xoay người rời đi.
- Đại ca, sao bây giờ đại ca đã dưa hỗn độn thạch cho hắn? Vạn nhất nửa đêm tiểu tử này...
Sau khi Tiêu Lãng rời đi, Lạc Sơn do dự cau mày nói. Vị thiếu gia bên cạnh cũng rất bất mãn bĩu môi. Hiển nhiên sự kiêu ngạo của Tiêu Lãng khiến hắn tức giận.
- Ta không có biện pháp!
Lạc Thủy lắc đầu thở dài nói:
- Chắc hẳn mấy tháng nữa truy binh sẽ tìm tới chúng ta. Tiểu tử này còn là Bán Thần cảnh, đã có thể quét ngang Đại Thần cảnh. Ta chỉ có thể mong đợi hắn luyện hóa hỗn độn thạch, ngưng tụ thần thể! Đến lúc đó chắc hẳn có thể ứng phó với Thần Quân cảnh. Thiếu gia yên tâm, lão nô nhất định sẽ thành công đưa thiếu gia đi Hoàn Nhan gia.
- Lui!
Đạo phỉ đến nhanh bỏ đi cũng nhanh. Đội buôn bên này căn bản không dám truy sát. Bọn họ đã tử thương hơn một trăm người. Bọn họ không có đủ sức lực truy sát.
Theo lệ thường, một đám võ giả cấp thấp thu dọn chiến trường. Mọi người nhanh chóng rút đi. Vốn còn có một ít nhẫn không gian chưa tịch thu, nhưng Tiêu Lãng cũng không quan tâm tới. Độc Long bị thương, hắn chỉ đưa về chữa thương trước.
Đội buôn nhanh chóng tiến lên, tìm được một sơn cốc nhỏ đi vào. Trong đám hộ vệ có mấy chục người bị thương. Một khi không chữa thương gặp phải nguy hiểm sẽ càng phiền phức.
- Đại nhân, thống lĩnh cho mời!
Độc Long vẫn đang trị thương, bên ngoài có một võ giả đi tới cửa chiến xa cung kính nói. Tiêu Lãng đi ra bên ngoài tùy ý nói:
- Ngươi hồi bẩm thống lĩnh, đại nhân Độc Long bị thương, đang chữa thương. Chờ thương thế lành sẽ đi gặp mặt thống lĩnh.
Võ giả ngẩn người ra, nhưng lập tức cười nói:
- Đại nhân, người thống lĩnh thỉnh không phải là đại nhân Độc Long, mà là ngài!
Lúc này lại tới lượt Tiêu Lãng ngẩn người ra. Chỉ có điều hắn vừa đảo mắt liền hiểu ra. Hiển nhiên cuộc chiến đấu vừa rồi đã bị một thống lĩnh sử dụng thần thức tra xét được.
Võ giả Đại Thần bình thường tra xét không ra, nhưng nếu như võ giả Thần Quân cẩn thận tra xét, vẫn có thể phát hiện được.
Tiêu Lãng cũng không thể nói gì, đành nhanh chân đi theo võ giả này tiến về phía một chiếc chiến xa sang trọng.
Đi vào trong chiến xa, Tiêu Lãng quét mắt một cái liền phát hiện ra chiến xa này tương tự với chiến xa của Mai phu nhân. Bên trong cũng chia thành hai gian trong ngoài. Hai thống lĩnh Thần Quân ngồi ở gian ngoài đang thản nhiên ngồi uống nước trà. Bên cạnh còn có hai hạ nhân đang đứng hầu hạ.
Tiêu Lãng rất tùy ý quét qua hai hạ nhân một chút. Khi thấy một người lén lút quan sát hắn, trong lòng hắn đã nắm chắc. Hiển nhiên vị này chính là người có thân phận cao quý nhất trong đội buôn? Tên Thần Quân kia vẫn không ra tay, chính là muốn bảo vệ hắn.
Thống lĩnh muốn tìm Tiêu Lãng nói chuyện, đương nhiên sẽ không cần hạ nhân hầu hạ. Hơn nữa cho dù là nhân vật quan trọng, cũng phải tìm nữ tử hầu hạ chứ? Bảo hai nam nhân hầu hạ là thế nào?
- Tham kiến hai vị đại nhân!
Sắc mặt Tiêu Lãng không hề thay đổi chắp tay hành lễ. Một Thần Quân chỉ vào vị trí đối diện cười nói:
- Bỉ nhân tên là Lạc Sơn. Đây là Lạc Thủy đại ca ta. Người trẻ tuổi ngươi tên là gì?
Tiêu Lãng rất không khách khí ngồi xuống, khẽ cười nói:
- Tại hạ là Tiêu Lãng. Hai vị đại nhân gọi tại hạ tới có chuyện gì quan trọng sao?
Lạc Sơn và Lạc Thủy liếc mắt nhìn nhau, cười. Lạc Sơn lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Đây là nhẫn không gian của đạo phỉ do các ngươi giết chết. Bên trong còn có khen thưởng cho lần này, mười vạn tử thánh thạch.
Tiêu Lãng kinh ngạc. Thật ra chiếc nhẫn không gian này không đáng kể. Võ giả Đại Thần bị giết chết cũng không tính là giàu có. Gộp lại cũng được mấy ngàn tử thánh thạch chứ? Ngược lại khen thưởng lần này có phần quá phong phú. Lần trước giết chết dơi điên mới cho một vạn mà thôi. Nhưng lần này lại cho tới mười vạn?
Đối với tài vật đưa tới, Tiêu Lãng làm sao có thể không nhận? Hơn nữa Lạc Sơn cũng nói, đây là khen thưởng, không phải là cầm không.
Tiêu Lãng thu hồi nhẫn không gian, đứng lên rất khách khí nói:
- Cảm ơn đại nhân. Ưm... không có việc gì nữa, ta cáo lui trước! Đại nhân Độc Long còn cần người chiếu cố.
Lạc Sơn và Lạc Thủy trợn tròn mắt. Trong mắt tên võ giả thân phận tôn quý kia rõ ràng loé lên một sự tức giận. Tiêu Lãng này là ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Cho nhiều tử thánh thạch như vậy, tất nhiên là có chuyện cần nhờ. Bằng không ngươi cho rằng người ta là người ngu sao?
- Chờ một chút!
Nhìn thấy Tiêu Lãng muốn đi, người có thân phận tôn quý kia lại mở miệng nói. Giọng nói vẫn rất trung tính, hiển nhiên cũng không phải là giọng nói thực sự của hắn.
Tiêu Lãng liếc mắt nhìn hắn, dễ dàng phán đoán ra đây là một thiếu niên, còn là một thiếu gia đại gia tộc ra đời chưa lâu. Chỉ có điều không biết tại sao hắn lại muốn mạo hiểm đi Hoàn Nhan Lĩnh như vậy? Tại sao không dùng truyền tống trận đi? Theo lý thuyết bọn họ tốn mấy trăm vạn tử thánh thạch đã có thể truyền tống đi tới.
Tiêu Lãng dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi:
- Sao vậy? Mấy vị đại nhân còn có việc gì sao?
Thiếu gia này hiển nhiên đã dịch dung. Chỉ có điều lửa giận trong mắt vẫn lộ rõ. Lạc Thủy và Lạc Sơn nhìn nhau một chút, cảm khái Tiêu Lãng không dễ dao động.
Lần đầu tiên Lạc Thủy mở miệng, mỉm cười nói:
- Tiêu Lãng, ngồi xuống trước đã. Có chút việc cần các ngươi hỗ trợ. Đương nhiên sau khi chuyện này thành công, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Một trăm vạn tử thánh thạch cộng thêm một viên... hỗn độn thạch!
- A...
Tiêu Lãng cảm nhận được thành ý của hai vị thống lĩnh. Hai vị Thần Quân đối với hắn khách khí như vậy, còn đưa ra giá cao như vậy, đổi lại là người bình thường hẳn đã sớm lo sợ tát mét mặt mày, hoặc mừng rỡ như điên.
Sắc mặt Tiêu Lãng cũng không mấy thay đổi. Nhưng hắn vẫn ngồi xuống, trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Người đuổi giết các ngươi rất cường đại sao?
Tiêu Lãng vừa nói xong, nhất thời sát khí trên người hai thống lĩnh phát ra. Hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Tên thiếu gia kia há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Một người khác cũng không dám tin tưởng nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng mặt không biến sắc, hờ hững nâng chén trà lên. Lạc Thủy và Lạc Sơn liếc mắt nhìn nhau, sát khí lóe lên một cái rồi biến mất. Cả hai trầm ngâm không nói chuyện. Chỉ có điều ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Lãng đã khác hẳn.
Rất rõ ràng, Tiêu Lãng suy đoán hoàn toàn chính xác.
Tiêu Lãng tất nhiên không phải đột nhiên suy đoán ra. Mấy người không sử dụng truyền tống trận, trên đường đi cũng không vào thành, tất nhiên bởi vì có người đuổi giết bọn họ. Bọn họ sợ ở trong thành sẽ bị người ta cấu kết với quân hộ vệ trực tiếp bắt.
Bọn họ triệu tập nhiều hộ vệ như vậy, giả vờ là đội buôn kỳ thực chính là để bảo vệ vị thiếu gia thân phận tôn quý kia. Tiêu Lãng có chút không hiểu chính là nếu thiếu gia này có thân phận tôn quý, vì sao lại có ngần ấy hộ vệ?
Lạc Thủy thay Tiêu Lãng giải đáp nghi hoặc:
- Thực sự có người truy sát, chỉ có điều hiện nay vẫn chưa đuổi kịp. Hơn nữa bên gia tộc cũng có người không muốn chúng ta trở lại, cho nên dùng một vài thủ đoạn nhỏ. Ta có thể bảo đảm người truy sát tuyệt đối không có cường giả Thần Tổ. Bởi vì điều này quá rõ ràng, một khi chuyện truyền ra ngoài bọn họ cũng chỉ có một con đường chết. Tiêu Lãng, chỉ cần các ngươi có thể toàn tâm toàn ý hộ tống chúng ta trở lại, ngươi sẽ nhận được thù lao vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!
Thì ra là như vậy!
Lạc Thủy thẳng thắn khiến Tiêu Lãng có thiện cảm. Hắn cũng không thể hỏi thêm. Hắn cũng hiểu rõ, chính là bởi vì hắn và Độc Long thể hiện ra thực lực, khiến Lạc Sơn coi trọng! Hai người phối hợp lại quét ngang Đại Thần cảnh, không thể nghi ngờ điều này có thể làm cho cơ hội bọn họ còn sống trở lại lớn hơn rất nhiều.
Tiêu Lãng suy nghĩ!
Bản thân mười mấy sơn lĩnh này đã vô cùng nguy hiểm. Giờ phút này sau lưng còn có truy binh? Tuy rằng Lạc Thủy bảo đảm không có Thần Tổ, nhưng có mấy Thần Quân đến, bọn họ cũng không có khả năng ứng phó.
Cuối cùng Tiêu Lãng cho đáp án:
- Nếu như chúng ta có cơ hội giết chết kẻ địch, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó! Nếu như không có nửa điểm hi vọng, ta tuyệt đối sẽ lập tức bỏ chạy!
- Được, thành giao!
Lạc Sơn có chút bất mãn đối với đáp án này, nhưng Lạc Thủy hết sức sảng khoái đứng lên, sau đó trong nhẫn không gian lóe lên, lấy ra một chiếc hộp đen đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Trong này có một viên hỗn độn thạch. Ngươi mau chóng luyện hóa, nỗ lực tăng cao thực lực đến Thần Quân cảnh! Vẫn câu nói kia... Chỉ cần ngươi có thể thành công hộ tống chúng ta tới Hoàn Nhan Lĩnh, ngươi sẽ nhận được thù lao tuyệt đối vượt quá sự tưởng tượng của ngươi!
Tiêu Lãng sửng sốt, không nghĩ tới lại có một viên hỗn độn thạch đến tay? Hắn cũng không nói gì, gật đầu xoay người rời đi.
- Đại ca, sao bây giờ đại ca đã dưa hỗn độn thạch cho hắn? Vạn nhất nửa đêm tiểu tử này...
Sau khi Tiêu Lãng rời đi, Lạc Sơn do dự cau mày nói. Vị thiếu gia bên cạnh cũng rất bất mãn bĩu môi. Hiển nhiên sự kiêu ngạo của Tiêu Lãng khiến hắn tức giận.
- Ta không có biện pháp!
Lạc Thủy lắc đầu thở dài nói:
- Chắc hẳn mấy tháng nữa truy binh sẽ tìm tới chúng ta. Tiểu tử này còn là Bán Thần cảnh, đã có thể quét ngang Đại Thần cảnh. Ta chỉ có thể mong đợi hắn luyện hóa hỗn độn thạch, ngưng tụ thần thể! Đến lúc đó chắc hẳn có thể ứng phó với Thần Quân cảnh. Thiếu gia yên tâm, lão nô nhất định sẽ thành công đưa thiếu gia đi Hoàn Nhan gia.