Yêu Giả Vi Vương

Chương 1050: Tiêu Lãng chạy mau!

Biện pháp luyện hóa Toan Nghê Thú rất đơn giản, đó chính là lấy nguyên đan ra, sau đó luyện hóa nguyên lực sinh mệnh còn lại trong thi thể rót vào trong nguyên đan, khiến năng lượng trong nguyên đan trở nên ôn hòa hơn. Tới lúc này mới luyện hóa nguyên đan.
Đương nhiên muốn trung hoà cần một vài dược thảo. Chỉ có điều Hoàn Nhan Nhược Thủy đã sớm chuẩn bị những dược thảo này cho hắn. Tiêu Lãng chỉ cần luyện hóa là được.
Nếu đã quyết định chủ ý, Tiêu Lãng lập tức động thủ. Liệt Thần Thủ phóng ra chọp mạnh mẽ vào ngực của thi thể hoang thú Toan Nghê.
Xì xì!
Một lực cản cường đại đàn hồi trở về, khiến cánh tay Tiêu Lãng cảm giác tê dại một hồi. Đây là Liệt Thần Thủ có thể xé rách Thần Quân đấy. Sợ nếu như võ giả Đại Thần mặc cho hắn luyện hóa, cũng không lấy ra được nguyên đan chứ? Toan Nghê Thú đã chết, thi thể còn cứng rắn như vậy, có thể thấy được chút ít thực lực của nó khi còn sống.
Liệt Thần Thủ vồ nát từng chút máu thịt của hoang thú Toan Nghê. Rất nhanh Tiêu Lãng đã tra xét được một hạt châu tròn vo bằng nắm tay. Liệt Thần Thủ tìm tòi một hồi cũng nắm được lôi ra.
Vù!
Trong chớp mắt đó, mắt Tiêu Lãng dường như bị mù. Toàn bộ gian phòng chợt lóe lên hào quang vạn trượng. Một khí tức năng lượng kỳ dị tràn ngập trong gian phòng, khiến Tiêu Lãng cảm thấy thoái mái từ đầu đến lòng bàn chân.
Vèo!
Hắn không có thời gian hưởng thụ loại cảm giác này. Đầu tiên, hắn thu hồi Liệt Thần Thủ. Một tay vận chuyển năng lượng bao trùm lên nguyên đan. Đồng thời tay còn lại phóng ra năng lượng bao phủ toàn bộ thi thể hoang thú Toan Nghê, mạnh mẽ luyện hóa.
Từ từ, thi thể Toan Nghê Thú bắt đầu hóa thành hư vô từng chút một. Năng lượng trong phần máu thịt này quá mạnh mẽ, trải qua thủ pháp đặc biệt của Tiêu Lãng được vận chuyển tiến vào trong nguyên đan.
Việc luyện hóa thi thể rất chậm. chỉ có điều viên nguyên đan này dần dần trở nên ảm đạm. Hiển nhiên bởi vì nguyên lực sinh mệnh rót vào, nó đã trở nên ôn hòa hơn. Tiêu Lãng cũng không dám phân tâm, rất sợ trong quá trình luyện hóa xuất hiện bất kỳ sơ suất nào dẫn đến nguyên đan bị phế bỏ.
Một ngày, ba ngày!
Sau năm ngày, thi thể hoang thú Toan Nghê cực lớn đã hoàn toàn biến mất, không còn lại chút da lông nào. Nguyên đan cũng không còn một tia sáng nào, hoàn toàn không có năng lượng tiết ra ngoài, biến thành một hạt châu màu trắng bình thường.
- Tốt rồi!
Tiêu Lãng lấy tư liệu luyện hóa nguyên đan của hoang thú Toan Nghê ra xem qua một chút, xác định hoàn toàn tương tự, mới cảm thấy thoải mái để xuống. Hắn thu nguyên đan vào trong nhẫn không gian, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo. Sau khi mở ra, hắn nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ màu đỏ.
- Huyết Nguyên Thảo!
Tiêu Lãng biết tên của linh thảo này, cũng biết trong vòng nửa tháng tiếp theo, hắn nhất định phải luyện hóa tinh hoa của linh thảo này, mới có thể luyện hóa nguyên đan của hoang thú Toan Nghê. Hắn lấy Huyết Nguyên Thảo ra, dùng năng lượng bao trùm, sau đó bắt đầu nhanh chóng luyện hóa.
- Nóng!
Cọng cỏ kia biến thành một năng lượng màu đỏ biến mất ở trong thân thể Tiêu Lãng. Mà cỗ năng lượng này vô cùng quỷ dị, không bị 1008 huyệt đạo kia hấp thu, trái lại lập tức lan vào trong máu thịt toàn thân hắn.
Vào thời khắc ấy, hắn cảm giác toàn thân giống như bị ném vào trong núi lửa, nóng tới mức toàn thân hắn đều không chịu nổi, thân thể đều thiếu chút nữa thì nhảy lên.
- Ổn định!
Tiêu Lãng nhớ tới trên tư liệu từng nói, nhất định phải luyện hóa tất cả tinh hoa linh thảo này ở trong người, như vậy thời điểm luyện hóa nguyên đan mới có thể phát sinh tác dụng lớn hơn. Nếu như không lập tức vận công, sợ là rất nhiều dược lực sẽ tản ra.
Trước tiên hắn tiến vào trạng thái du hồn, loại trạng thái này có một điểm tốt, chính là không quản thân thể đau khổ thế nào, linh hồn hắn đã xuất khiếu, hoàn toàn không cảm nhận được. Trái lại tất cả trở nên chậm rãi. Hắn có thể ung dung khống chế năng lượng vận chuyển bên trong thân thể, dẫn theo dược lực di chuyển toàn thân, khiến thân thể hấp thu được.
Một vòng, hai vòng, ba vòng. Tiêu Lãng khống chế năng lượng không ngừng di chuyển khắp toàn thân. Dần dần thân thể không nóng nữa. Chỉ có điều dược lực hấp thu không nhanh. Tiêu Lãng quan sát một chút. Ít nhất phải vận công mấy vạn lần mới có thể hoàn toàn hấp thu được.
Tiêu Lãng cũng không vội. Thật ra có Thiên Tôn Hiên Viên ở đây, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Mình chỉ cần an tâm luyện hóa là được. Còn thời gian hơn nữa năm nữa mới đến được Yêu Vực, đủ cho hắn luyện hóa tất cả nguyên đan của hoang thú Toan Nghê.
Để bên trong thân thể tự động vận công chậm rãi, dẫn theo năng lượng của Huyết Nguyên Thảo đi khắp toàn thân, Tiêu Lãng nhàn rỗi đến phát chán, bắt đầu cân nhắc tới chuyện Thiên Tôn Hiên Viên đã nói.
Cô đọng huyệt đạo toàn thân thành đan điền nhỏ!
Ý nghĩ này đầy mê hoặc. Mặc dù hắn là thần khí thể nhưng lại muốn trở thành cường giả.
Thần khí thể chỉ không thể ngưng tụ thần thể. Không phải thần thể sẽ có ảnh hưởng đối với cảm ngộ thiên đạo và hấp thu linh khí hỗn độn, nhưng không có nghĩa là Tiêu Lãng không thể cảm ngộ thiên đạo và tu luyện. Trên thực tế giờ phút này hắn cảm ngộ thiên đạo đã rất cường đại, cảm ngộ tới cảnh giới thứ sáu. Nếu như hắn có thể ngưng tụ thần thể, đan điền lại không có vấn đề, giờ phút này đã là một gã Thần Quân.
Hiện tại vấn đề không chỉ là thần khí thể, còn có cả đan điền! Hắn không có đan điền, cho dù cảm ngộ thiên đạo đến cảnh giới thứ mười, hắn vẫn là một tên phế vật. Tiêu Lãng chắc hẳn nguyên nhân rất lớn khiến mình là thần khí thể cũng bởi vì đan điền của hắn bị phế bỏ.
Tuy 1008 huyệt đạo của hắn có thể không ngừng hấp thu năng lượng, nhưng sau khi những năng lượng kim châu kia đủ cường đại, sẽ sản sinh uy áp đối với huyệt đạo. Nói không chừng huyệt đạo cũng sẽ nổ tung. Huyệt đạo quá yếu, hoàn toàn khác với đan điền. Trên phương diện cấu tạo, hai bên hoàn toàn khác nhau, căn bản không thể chứa đựng được quá nhiều năng lượng.
Mỗi lần hắn phóng thích Tình Tuyệt cảnh giới thứ sáu của tình đạo sẽ tiêu hao một phần mười năng lượng. Có thể phán đoán được năng lượng bên trong thân thể hắn vẫn quá ít. Cấp bậc của năng lượng cũng quá thấp. Chắc hẳn cho dù nắm giữ thần kỹ cường đại, cũng chỉ phóng thích được một, hai lần. Hơn nữa uy lực cũng kém quá xa.
Đều là Bàn Nhược Chưởng, uy lực do Hiên Viên Thiên Tâm và hắn phóng ra khác nhau giống như giữa mặt trời và đom đóm vậy.
Huyệt đạo làm thế nào mới cô đọng thành đan điền nhỏ được?
Đây là điều khó khăn nhất đối với Tiêu Lãng hiện nay. Hắn còn không dám tùy tiện thử nghiệm, chỉ có thể thôi diễn, bắt chước, xác minh ở trong đầu. Hắn nghĩ ra rất nhiều biện pháp, cuối cùng đều loại bỏ từng biện pháp một. Thân thể con người quá huyền diệu. Nếu như tùy ý cưỡng ép cải tạo, cuối cùng thân thể hắn hoặc sẽ bị phế bỏ, hoặc là nổ tung...
Hắn lại nghĩ tới đường nét bức vẽ cảm ngộ được trong đại đạo thụ ở Phong Hỏa Sơn, nỗ lực tìm hiểu bí mật của các đường nét đó một chút, xem có thể có trợ giúp gì đối với việc cải tạo huyệt đạo này hay không. Nhưng hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không phát hiện ra bất kỳ biện pháp nào.
Trong lúc miên man suy nghĩ, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh. Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua. Năng lượng bên trong thân thể Tiêu Lãng cũng chậm rãi vận chuyển mấy vạn lần, thân thể đã hoàn toàn khôi phục nhiệt độ bình thường. Năng lượng của Huyết Nguyên Thảo kia được thân thể hoàn toàn hấp thu.
Hắn ngừng thôi diễn, linh hồn trở lại trong đầu, mở mắt ra.
- Quên đi. Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế. Trước tiên vẫn nên luyện hóa nguyên đan của hoang thú Toan Nghê xem có thể có cảm ngộ gì đó đối với thiên đạo, hoặc là có thần thông gì mới hay không đã?
Tiêu Lãng loại bỏ tạp niệm trong đầu, trong lòng bắt đầu trở nên kích động. Hắn không suy nghĩ thêm về chuyện đan điền nữa. Hắn lấy nguyên đan hoang thú Toan Nghê ra. Nhìn hạt châu màu trắng này, ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng.
- Luyện hóa!
Hắn ngồi xếp bằng, năng lượng trút ra, chậm rãi bao chùm nguyên đan, muốn luyện hóa.
Nhưng một tiếng truyền âm đột nhiên vang lên, khiến cả người hắn muốn nhảy dựng:
- Tiêu Lãng, ngươi và đám người Thiên Tâm lập tức trốn! Nhanh.
Người truyền âm đến chính là Thiên Tôn Hiên Viên, giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng. Lấy phong hiệu Chiến Ma có sức uy hiếp cường đại ở trong biển sao Hỗn Loạn lại muốn đám người Tiêu Lãng chạy thoát thân. Có thể thấy được chuyện này nghiêm túc tới mức nào?
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh lên, lao ra ngoài, lại bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo bay vào trong không trung. Tiêu Lãng quay đầu lại, nhìn qua, phát hiện Độc Long cũng bị kéo theo. Hai mươi tên Thần Tổ chỉ lưu lại mười người, còn lại đều kinh hoàng chạy trốn về phía xa. Tiêu Lãng tùy ý cảm ứng phía xa một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
Phía xa có ba chiếc phi vân bàn bay tới. Trong mỗi một chiếc phi vân bàn đều có một khí tức cường đại. Không ngờ đều là Thiên Tôn!

back top