Không bao lâu sau, Tiêu Lãng liền tỉnh lại. Thực ra thời gian cũng chỉ là một nén nhang. Khi mắt hắn khôi phục sự thanh tỉnh, lại không nhìn thấy Dạ Hậu và Thiên Tôn Hiên Viên nữa, chỉ có Mị Nhi ngồi ở trên bậc thềm nhìn hắn.
- Chủ nhân, chủ nhân đã tỉnh rồi sao?
Tử Mị Nhi vừa nhìn thấy Tiêu Lãng tỉnh lại, vội vàng nhảy lên, thân thiết tới gần kéo tay hắn. Tiêu Lãng mỉm cười xoa xoa đầu nàng, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn phía trên, nhíu mày nói:
- Mị Nhi, chữ này là do ai viết vậy? Thật huyền diệu, thật lợi hại. Cảnh giới của người này sợ là rất cao. Ừm... Gọi Tiêu đại ca.
- Hì hì!
Mị Nhi bị Tiêu Lãng xoa đầu cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, trái lại rất thoải mái ngửa mặt cười nói:
- Tiêu đại ca, đây là do phụ hoàng viết. Mẫu hậu nói bên trong chứa thiên đạo chung cực gì đó. Tiêu đại ca có cảm ngộ hay không?
- A...
Khóe miệng Tiêu Lãng liền cong lên. Không ngờ lại là chữ do Thần Chí Cao viết, chẳng trách trâu bò như vậy. Hắn khẽ lắc đầu nói:
- Có chút cảm ngộ? Nhưng cụ thể là cảm ngộ gì, bây giờ ta vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng cũng không biết có dùng được hay không? Mị Nhi, mẫu hậu muội và thúc thúc ta đâu?
- Mẫu hậu đi tới hậu cung. Đi Tiêu đại ca, ta dẫn đại ca đi gặp mẫu hậu!
Mị Nhi kéo tay Tiêu Lãng, trực tiếp đi về phía hậu cung. Trên đường đi đều có thị nữ đứng thẳng ước ao nhìn Tiêu Lãng. Sau khi tiểu công chúa màu trở về, ngoại trừ quan hệ với Tử Mị Hoàng và Dạ Hậu coi như không tệ, còn lại bất kỳ người nào cũng không thân cận.
- Mị Nhi, muội còn có anh chị em gì không?
Dọc đường, hai người chậm rãi đi. Tiêu Lãng và Mị Nhi nói chuyện phiếm. Mị Nhi gật đầu nói:
- Có ba ca ca, chỉ có điều bọn họ đều không ở trong Tử Đế Cung. Phụ hoàng cho mỗi người một thành trì để bọn họ quản lý, thi thoảng mới trở về một lần.
Tiêu Lãng suy tư. Chẳng trách Tử Mị Nhi được Dạ Hậu sủng ái như vậy. Chỉ có một nữ hài, các nhi tử còn lại cũng không ở bên cạnh. Hơn nữa nữ hài này từ nhỏ đã ở bên ngoài nhận hết cực khổ...
Tiêu Lãng vốn có chút nghi hoặc muốn hỏi xem năm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao Mị Nhi lại lưu lạc đến Thiên Châu?
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, đây là việc nhà của các nàng, nghe nói là nội loạn, nên cũng không tiện hỏi. Đương nhiên hắn càng thêm nghi ngờ. Tử Mị Hoàng là Thần Chí Cao cao quý, trong tộc làm sao lại nội loạn? Lẽ nào lại khai chiến với Thần Chí Cao khác?
Tiêu Lãng quay đầu nhìn tiểu nha đầu mỹ lệ như tinh linh, thần thức tìm tòi phát hiện nàng đã đạt tới Thần Quân đỉnh phong? Hắn chỉ có thể âm thầm cảm thán. Gia tộc Thần Chí Cao quả nhiên cường đại. Lúc này mới bao lâu? Thảo Đằng nho nhỏ lúc trước lại cũng trở thành cường giả, chắc hẳn không cần bao lâu sẽ đột phá Thần Tổ.
Trầm tư một hồi, rất nhanh bọn họ đã tới một cung điện. Tử Mị Nhi dẫn theo Tiêu Lãng bay thẳng vào bên trong. Hai thị nữ vốn định cản lại một chút, bị Tử Mị Nhi trợn mắt lập tức lui xuống.
Tiêu Lãng thầm cảm thấy buồn cười. Tiểu nha đầu này phát uy lên vẫn có chút khí phách. Hậu nhân của Thần Chí Cao quả nhiên có hổ tính! Chỉ có điều Tử Mị Hoàng bao nhiêu tuổi vậy? Tại sao Mị Nhi còn nhỏ như thế? Năng lực sinh sản của Thần Chí Cao cũng quá hung tàn chứ?
Bên trong là một cung điện lịch sự tao nhã. Dạ Hậu đang ngồi một mình uống trà, nhìn thấy Mị Nhi xông tới, khẽ cười một tiếng, nói:
- Đứa nhỏ này... Tiêu Lãng, tùy tiện ngồi đi!
Tiêu Lãng mỉm cười ôn hòa, cũng không khách khí ngồi ở bên cạnh Dạ Hậu. Mị Nhi cũng ngồi ở bên cạnh hắn, cầm lấy một loại linh quả trắng mịn trên bàn đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Tiêu đại ca, tuyết hải băng quả này có thể tăng cường linh hồn. Đại ca ăn nhiều một chút.
Dạ Hậu nhìn Tiêu Lãng một chút, hai người đều nở nụ cười. Dạ Hậu cũng không nói chuyện thản nhiên uống trà. Tiêu Lãng nhìn Mị Nhi tỏ vẻ mong chờ không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận cắn xuống.
Linh quả vừa vào miệng liền tan ra, cảm giác ngon miệng, có hương vị ngọt ngào khác thường. Mà một năng lượng bắt đầu lặng lẽ tập trung cuối cùng dâng về phía linh hồn. Tiêu Lãng vừa cảm ứng lập tức kinh ngạc. Bởi vì linh quả này không chỉ tăng cường linh hồn một, hai điểm...
- Chẳng trách Mị Nhi tu luyện nhanh như vậy. Trên lưng có cây đại thụ tốt hóng gió, ngày ngày ăn linh quả này, linh hồn không cần tu luyện cũng có thể cường đại, người khác làm sao so sánh được?
Tiêu Lãng âm thầm cảm khái, cũng không khách khí, chờ Mị Nhi lại lấy ra từng linh quả lập tức tiếp nhận giống như hổ đói sói gầy, giống như quỷ chết đói nuốt vào, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng. Mấy thị nữ nhìn thấy, miệng liền há hốc vì kinh ngạc...
Dạ Hậu cũng ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười. Hào quang trong con ngươi càng thêm nhu hòa. Có không ít người đến Tử Đế Cung làm khách, nhưng đúng là vẫn không có người nào tùy ý như Tiêu Lãng. Điểm này cũng chứng minh Tiêu Lãng là người tính tình chân thật. Hắn thật lòng xem Mị Nhi như em gái ruột.
Càng là nhân vật lớn càng không coi trọng lợi ích. Thông thường coi trọng nhất chính là bản tính thật lòng. Không thể nghi ngờ động tác thô lỗ ít nói của Tiêu Lãng đã thắng được thiện cảm của Dạ Hậu.
Tiêu Lãng liên tục ăn bảy, tám linh quả nữa, cảm giác linh hồn tăng trưởng chậm một chút, lúc này mới ngừng lại, tiếp nhận khăn lụa do Mị Nhi đưa tới. Hắn quay về phía Dạ Hậu cười ngây ngô nói:
- Dạ Hậu, người từ nơi nhỏ đi ra chưa từng ăn đồ tốt. Đã khiến ngài chê cười!
Dạ Hậu mỉm cười cười nói:
- Ngươi thích ăn thì để Mị Nhi lấy nhiều linh quả khác cho ngươi. Ha ha, nếu không ngươi dứt khoát đừng về Thần Vực nữa? Ở lại đây cùng Mị Nhi đi!
Tiêu Lãng ngẩn người ra, nhưng Mị Nhi sung sướng nhảy lên, vỗ tay nói:
- Tốt, tốt! Tiêu đại ca, mẫu hậu đã mở miệng, đại ca cứ ở lại đây đi. Sau này nơi này chính là nhà của đại ca.
Trong mắt mấy thị nữ đều lóe lên tinh quang. Câu nói này có phân lượng nặng bao nhiêu các nàng rõ ràng nhất. Chỗ này là chỗ nào? Đây là Tử Đế Cung, bên trong chỉ có một mình nhà Tử Mị Hoàng có thể ở. Ngay cả Tử Thiên Nhận mỗi lần tới báo cáo, nhiều nhất chỉ có thể ở lại một, hai canh giờ.
Ở trong Tử Đế Cung, mê hoặc này quá lớn. Nắm chắc có thể ăn linh quả bất tận, có vô số thần kỹ, có thể thường xuyên nhìn thấy Thần Chí Cao. Chỉ cần hắn tùy tiện chỉ điểm một chút đã có thể làm cho ngươi bớt cảm ngộ mấy vạn năm. Điều này sợ là bất kỳ võ giả nào trong thiên hạ cũng không thể từ chối?
Tiêu Lãng cũng không cân nhắc quá lâu, liền đưa ra đáp án. Hắn đứng dậy cung kính khom người hành lễ nói:
- Cảm ơn Dạ Hậu ưu ái, Tiêu Lãng luôn thích độc lai độc vãng, sợ là phải thẹn với sự nâng đỡ của Dạ Hậu...
Mị Nhi lộ ra vẻ mặt rất thất vọng. Dạ Hậu lại thoáng kinh ngạc. Nàng đã nghĩ Tiêu Lãng sẽ từ chối, nhưng không nghĩ tới hắn lại từ chối nhanh như vậy, thẳng thắn như vậy. Nàng vẫn không phẫn nộ, trái lại càng ngày càng thưởng thức người trẻ tuổi này. Chẳng trách Mị Nhi đối với hắn lại không muốn xa rời như vậy. Chỉ đáng tiếc hắn là một thần khí thể...
Nàng trầm ngâm một hồi, gật đầu nói:
- Vậy được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ta vẫn có một số việc. Trước tiên, ngươi cứ an tâm ở lại đây. Ta sẽ truyền tin cho đế hoàng xem lúc nào thì ngài trở về? Nếu như trở về sớm, thật ra có thể xem giúp thể chất này của ngươi.
Dạ Hậu không nói nhiều, nhưng đủ khiến Tiêu Lãng cảm nhận được sự coi trọng của nàng đối với hắn. Tiêu Lãng lại chắp tay mắt nhìn Dạ Hậu rời đi, trong lòng có chút buồn bực. Tử Mị Hoàng lại không ở đây? Hắn còn muốn xem có thể phục sinh Âu Dương Lãnh Yên hay không.
Tiêu Lãng trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về phía Tử Mị Nhi, mở miệng nói:
- Mị Nhi, muội còn nhớ Tiểu Bạch chứ?
Tử Mị Nhi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:
- Nhớ. Tiểu Bạch thế nào?
Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên trịnh trọng, giọng điệu mang theo sự vội vàng lẫn khẩn cầu nói:
- Thời điểm ta đến Thần Vực, võ giả Thần Vực nói Tiểu Bạch là Yêu tộc. Nó bị ép truyền tống đến Yêu Vực. Muội có thể giúp ta tìm nó được không?
- Chủ nhân, chủ nhân đã tỉnh rồi sao?
Tử Mị Nhi vừa nhìn thấy Tiêu Lãng tỉnh lại, vội vàng nhảy lên, thân thiết tới gần kéo tay hắn. Tiêu Lãng mỉm cười xoa xoa đầu nàng, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn phía trên, nhíu mày nói:
- Mị Nhi, chữ này là do ai viết vậy? Thật huyền diệu, thật lợi hại. Cảnh giới của người này sợ là rất cao. Ừm... Gọi Tiêu đại ca.
- Hì hì!
Mị Nhi bị Tiêu Lãng xoa đầu cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, trái lại rất thoải mái ngửa mặt cười nói:
- Tiêu đại ca, đây là do phụ hoàng viết. Mẫu hậu nói bên trong chứa thiên đạo chung cực gì đó. Tiêu đại ca có cảm ngộ hay không?
- A...
Khóe miệng Tiêu Lãng liền cong lên. Không ngờ lại là chữ do Thần Chí Cao viết, chẳng trách trâu bò như vậy. Hắn khẽ lắc đầu nói:
- Có chút cảm ngộ? Nhưng cụ thể là cảm ngộ gì, bây giờ ta vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng cũng không biết có dùng được hay không? Mị Nhi, mẫu hậu muội và thúc thúc ta đâu?
- Mẫu hậu đi tới hậu cung. Đi Tiêu đại ca, ta dẫn đại ca đi gặp mẫu hậu!
Mị Nhi kéo tay Tiêu Lãng, trực tiếp đi về phía hậu cung. Trên đường đi đều có thị nữ đứng thẳng ước ao nhìn Tiêu Lãng. Sau khi tiểu công chúa màu trở về, ngoại trừ quan hệ với Tử Mị Hoàng và Dạ Hậu coi như không tệ, còn lại bất kỳ người nào cũng không thân cận.
- Mị Nhi, muội còn có anh chị em gì không?
Dọc đường, hai người chậm rãi đi. Tiêu Lãng và Mị Nhi nói chuyện phiếm. Mị Nhi gật đầu nói:
- Có ba ca ca, chỉ có điều bọn họ đều không ở trong Tử Đế Cung. Phụ hoàng cho mỗi người một thành trì để bọn họ quản lý, thi thoảng mới trở về một lần.
Tiêu Lãng suy tư. Chẳng trách Tử Mị Nhi được Dạ Hậu sủng ái như vậy. Chỉ có một nữ hài, các nhi tử còn lại cũng không ở bên cạnh. Hơn nữa nữ hài này từ nhỏ đã ở bên ngoài nhận hết cực khổ...
Tiêu Lãng vốn có chút nghi hoặc muốn hỏi xem năm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao Mị Nhi lại lưu lạc đến Thiên Châu?
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, đây là việc nhà của các nàng, nghe nói là nội loạn, nên cũng không tiện hỏi. Đương nhiên hắn càng thêm nghi ngờ. Tử Mị Hoàng là Thần Chí Cao cao quý, trong tộc làm sao lại nội loạn? Lẽ nào lại khai chiến với Thần Chí Cao khác?
Tiêu Lãng quay đầu nhìn tiểu nha đầu mỹ lệ như tinh linh, thần thức tìm tòi phát hiện nàng đã đạt tới Thần Quân đỉnh phong? Hắn chỉ có thể âm thầm cảm thán. Gia tộc Thần Chí Cao quả nhiên cường đại. Lúc này mới bao lâu? Thảo Đằng nho nhỏ lúc trước lại cũng trở thành cường giả, chắc hẳn không cần bao lâu sẽ đột phá Thần Tổ.
Trầm tư một hồi, rất nhanh bọn họ đã tới một cung điện. Tử Mị Nhi dẫn theo Tiêu Lãng bay thẳng vào bên trong. Hai thị nữ vốn định cản lại một chút, bị Tử Mị Nhi trợn mắt lập tức lui xuống.
Tiêu Lãng thầm cảm thấy buồn cười. Tiểu nha đầu này phát uy lên vẫn có chút khí phách. Hậu nhân của Thần Chí Cao quả nhiên có hổ tính! Chỉ có điều Tử Mị Hoàng bao nhiêu tuổi vậy? Tại sao Mị Nhi còn nhỏ như thế? Năng lực sinh sản của Thần Chí Cao cũng quá hung tàn chứ?
Bên trong là một cung điện lịch sự tao nhã. Dạ Hậu đang ngồi một mình uống trà, nhìn thấy Mị Nhi xông tới, khẽ cười một tiếng, nói:
- Đứa nhỏ này... Tiêu Lãng, tùy tiện ngồi đi!
Tiêu Lãng mỉm cười ôn hòa, cũng không khách khí ngồi ở bên cạnh Dạ Hậu. Mị Nhi cũng ngồi ở bên cạnh hắn, cầm lấy một loại linh quả trắng mịn trên bàn đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Tiêu đại ca, tuyết hải băng quả này có thể tăng cường linh hồn. Đại ca ăn nhiều một chút.
Dạ Hậu nhìn Tiêu Lãng một chút, hai người đều nở nụ cười. Dạ Hậu cũng không nói chuyện thản nhiên uống trà. Tiêu Lãng nhìn Mị Nhi tỏ vẻ mong chờ không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận cắn xuống.
Linh quả vừa vào miệng liền tan ra, cảm giác ngon miệng, có hương vị ngọt ngào khác thường. Mà một năng lượng bắt đầu lặng lẽ tập trung cuối cùng dâng về phía linh hồn. Tiêu Lãng vừa cảm ứng lập tức kinh ngạc. Bởi vì linh quả này không chỉ tăng cường linh hồn một, hai điểm...
- Chẳng trách Mị Nhi tu luyện nhanh như vậy. Trên lưng có cây đại thụ tốt hóng gió, ngày ngày ăn linh quả này, linh hồn không cần tu luyện cũng có thể cường đại, người khác làm sao so sánh được?
Tiêu Lãng âm thầm cảm khái, cũng không khách khí, chờ Mị Nhi lại lấy ra từng linh quả lập tức tiếp nhận giống như hổ đói sói gầy, giống như quỷ chết đói nuốt vào, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng. Mấy thị nữ nhìn thấy, miệng liền há hốc vì kinh ngạc...
Dạ Hậu cũng ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười. Hào quang trong con ngươi càng thêm nhu hòa. Có không ít người đến Tử Đế Cung làm khách, nhưng đúng là vẫn không có người nào tùy ý như Tiêu Lãng. Điểm này cũng chứng minh Tiêu Lãng là người tính tình chân thật. Hắn thật lòng xem Mị Nhi như em gái ruột.
Càng là nhân vật lớn càng không coi trọng lợi ích. Thông thường coi trọng nhất chính là bản tính thật lòng. Không thể nghi ngờ động tác thô lỗ ít nói của Tiêu Lãng đã thắng được thiện cảm của Dạ Hậu.
Tiêu Lãng liên tục ăn bảy, tám linh quả nữa, cảm giác linh hồn tăng trưởng chậm một chút, lúc này mới ngừng lại, tiếp nhận khăn lụa do Mị Nhi đưa tới. Hắn quay về phía Dạ Hậu cười ngây ngô nói:
- Dạ Hậu, người từ nơi nhỏ đi ra chưa từng ăn đồ tốt. Đã khiến ngài chê cười!
Dạ Hậu mỉm cười cười nói:
- Ngươi thích ăn thì để Mị Nhi lấy nhiều linh quả khác cho ngươi. Ha ha, nếu không ngươi dứt khoát đừng về Thần Vực nữa? Ở lại đây cùng Mị Nhi đi!
Tiêu Lãng ngẩn người ra, nhưng Mị Nhi sung sướng nhảy lên, vỗ tay nói:
- Tốt, tốt! Tiêu đại ca, mẫu hậu đã mở miệng, đại ca cứ ở lại đây đi. Sau này nơi này chính là nhà của đại ca.
Trong mắt mấy thị nữ đều lóe lên tinh quang. Câu nói này có phân lượng nặng bao nhiêu các nàng rõ ràng nhất. Chỗ này là chỗ nào? Đây là Tử Đế Cung, bên trong chỉ có một mình nhà Tử Mị Hoàng có thể ở. Ngay cả Tử Thiên Nhận mỗi lần tới báo cáo, nhiều nhất chỉ có thể ở lại một, hai canh giờ.
Ở trong Tử Đế Cung, mê hoặc này quá lớn. Nắm chắc có thể ăn linh quả bất tận, có vô số thần kỹ, có thể thường xuyên nhìn thấy Thần Chí Cao. Chỉ cần hắn tùy tiện chỉ điểm một chút đã có thể làm cho ngươi bớt cảm ngộ mấy vạn năm. Điều này sợ là bất kỳ võ giả nào trong thiên hạ cũng không thể từ chối?
Tiêu Lãng cũng không cân nhắc quá lâu, liền đưa ra đáp án. Hắn đứng dậy cung kính khom người hành lễ nói:
- Cảm ơn Dạ Hậu ưu ái, Tiêu Lãng luôn thích độc lai độc vãng, sợ là phải thẹn với sự nâng đỡ của Dạ Hậu...
Mị Nhi lộ ra vẻ mặt rất thất vọng. Dạ Hậu lại thoáng kinh ngạc. Nàng đã nghĩ Tiêu Lãng sẽ từ chối, nhưng không nghĩ tới hắn lại từ chối nhanh như vậy, thẳng thắn như vậy. Nàng vẫn không phẫn nộ, trái lại càng ngày càng thưởng thức người trẻ tuổi này. Chẳng trách Mị Nhi đối với hắn lại không muốn xa rời như vậy. Chỉ đáng tiếc hắn là một thần khí thể...
Nàng trầm ngâm một hồi, gật đầu nói:
- Vậy được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Ta vẫn có một số việc. Trước tiên, ngươi cứ an tâm ở lại đây. Ta sẽ truyền tin cho đế hoàng xem lúc nào thì ngài trở về? Nếu như trở về sớm, thật ra có thể xem giúp thể chất này của ngươi.
Dạ Hậu không nói nhiều, nhưng đủ khiến Tiêu Lãng cảm nhận được sự coi trọng của nàng đối với hắn. Tiêu Lãng lại chắp tay mắt nhìn Dạ Hậu rời đi, trong lòng có chút buồn bực. Tử Mị Hoàng lại không ở đây? Hắn còn muốn xem có thể phục sinh Âu Dương Lãnh Yên hay không.
Tiêu Lãng trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về phía Tử Mị Nhi, mở miệng nói:
- Mị Nhi, muội còn nhớ Tiểu Bạch chứ?
Tử Mị Nhi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:
- Nhớ. Tiểu Bạch thế nào?
Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên trịnh trọng, giọng điệu mang theo sự vội vàng lẫn khẩn cầu nói:
- Thời điểm ta đến Thần Vực, võ giả Thần Vực nói Tiểu Bạch là Yêu tộc. Nó bị ép truyền tống đến Yêu Vực. Muội có thể giúp ta tìm nó được không?