Thành trì trong Thần Vực đều rất lớn, cơ bản ít có tiểu thành trì, mỗi thành trì có thể chứa mấy ngàn vạn người. Hiên Viên sơn lĩnh có một ít tiểu thành trì, chủ yếu là là vì năm xưa Hiên Viên Thiên Tôn muốn làm ra chế độ đẳng cấp, ví dụ như không được thực lực nhất định thì không thể vào đại thành trì. Nhưng về sau Hiên Viên Thiên Tôn lười tiếp tục. Thiên Châu thành vốn tên là Hiaan Hỏa thành, một tộc nhân của Hiên Viên gia làm thành chủ. Hiên Viên Thiên Tôn cố ý chừa ra thành trì này, hễ là người Hiên Viên gia đều di chuyển, bao gồm một trăm tiểu thành trì xung quanh đều tặng cho Tiêu Lãng.
Có thể nói Tiêu Lãng tự lập quốc gia trong Hiên Viên sơn lĩnh, đương nhiên chỉ cần Tiêu Lãng muốn thì Hoàn Nhan gia, Mai gia, Mộc gia cũng sẽ cho hắn vinh dự này. Một thành trì không tính cái gì, Luyến Tâm chính miệng nói chỉ cần Tiêu Lãng đi tình ca chi địa hì tùy tiện cho hắn chọn thành trì.
Tiêu Lãng dàn xếp tộc nhân, tiếp nhận thành trì, chọn lựa hộ vệ, tiếp kiến tộc trưởng đại gia tộc trong Thiên Châu thành. Tiêu Lãng vứt các chuyện nhỏ nhặt này cho Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc. Tiêu Lãng khiến hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đi theo Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc tọa trấn. Tiêu Lãng thì dẫn Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân làm bạn với một đám đại nhân vật
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, Mai phu nhân, Mộc Ly Nhi mang đến một đám thị nữ, nghênh đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu vào, bắt đầu bố trí hậu viện. Các gia tộc đưa tặng báu vật, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu có cảm giác vừa mừng vừa sợ.
Tiêu Lãng cùng Hoàn Nhan Tuyệt Sát, Hiên Viên Thiên Tôn, Mai phu nhân uống rượu. Thấy Tiêu Lãng vẻ mặt bình tĩnh, càng trầm ổn hơn thì mọi người rất là vui mừng, có thể mang tộc nhân từ Thiên Châu đến, không có Hiên Viên Thiên Tôn mà vẫn đứng vững, Tiêu Lãng đang tiến bộ, ít nhất tâm tính tăng vọt về chất lượng.
Mai phu nhân đưa ra một chiếc nhẫn, cười híp mắt nói:
- Tiêu Lãng, khoảng thời gian này gia tộc có nhiều việc, ta không đi qua, ngươi thay Mai gia chúng ta giành mặt mũi, đây là chút tâm ý của gia tộc.
Tiêu Lãng không khách sáo nhận lấy, gật đầu cảm ơn. Lần trước Mai phu nhân dứt khoát chiếm được hữu tình của Tiêu Lãng.
Hoàn Nhan Tuyệt Sát cũng đưa ra một chiếc nhẫn, cười nói:
- Cho tộc nhân của ngươi dùng đi. Tộc trưởng như ngươi không dễ làm, sau này ngươi sẽ biết.
Tiêu Lãng không cần xem cũng biết bên trong là Tử Thánh Thạch, hắn nhận ngay không chối từ. Mấy ngàn vạn người đến, làm gì cũng cần Tử Thánh Thạch. Dân chúng Thiên Châu muốn tu luyện nhanh, cường đại lên, ổn định cục diện toàn cần dùng Tử Thánh Thạch.
Hiên Viên Thiên Tôn mỉm cười, không tặng quà. Hiên Viên Thiên Tôn tặng một thành trì là món quà tốt nhất. Một đại thành trì đã cho Tiêu Lãng thu nhập mấy trăm vạn Tử Thánh Thạch trong một năm.
Bận rộn, náo nhiệt qua đi, Hoàn Nhan Tuyệt Sát mang người rời khỏi. Nhưng hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc mượn cớ ở lại. Mai phu nhân, Mộc Ly Nhi dẫn người đi. Hiên Viên Thiên Tôn nhàn nhã ngồi, dù sao cách Hiên Viên thành có mấy bước.
- Hiên Viên thúc thúc!
Tiêu Lãng nghĩ đến Tình Nộ, không khách sóa nói thẳng:
- Hiên Viên thúc thúc biết cách nào nhanh chóng tăng cao linh hồn không? Ta cảm ngộ Tình Đạo đến đệ thất cảnh, uy lực của Tình Nộ cực lớn, ước chừng bằng hậu kỳ Thần Tổ cảnh. Tiếc rằng linh hồn của ta quá yếu, phóng Tình Nộ ra rất khó khăn...
- Linh hồn?
Hiên Viên Thiên Tôn nhíu chặt mày, trầm ngâm thật lâu sau lên tiếng:
- Thời gian ngươi tu luyện quá ngắn, nếu linh hồn bình thường, khi nào xuất hiện chí bảo linh hồn thì gia tộc Chí Cao Thần đều sẽ tranh giành, chúng ta không tiện ra tay tranh giành. Ta dò xét bốn phía giúp ngươi xem có báu vật linh hồn bình thường không?
Có câu này của Hiên Viên Thiên Tôn, Tiêu Lãng vừa lòng. Tiêu Lãng tu luyện Tử Thánh Thạch có thể tăng cường linh hồn một chút, tiếc rằng quá ít ỏi. Tiêu Lãng muốn linh hồn biến thành Tử Phủ cần luyện hóa mấy chục ức Tử Thánh Thạch. Không có chí bảo linh hồn mà muốn đột phá thì chỉ có thể trải qua năm tháng dài dặc liên tục tu luyện.
Tiêu Lãng đứng dậy đi hướng hậu viện, không quan tâm Hiên Viên Thiên Tôn nữa. Hiên Viên Thiên Tôn không có gì bất mãn, một mình ngồi trong đại sảnh bình tĩnh uống trà như đang trong nhà mình.
Hậu viện rất náo nhiệt, một đám nữ nhân đang nhộn nhịp bố trí hậu viện, đương nhiên toàn là thị nữ làm. Mọi người dựa theo yêu thích cá nhân chỉ huy thị nữ.
Hoàn Nhan Nhược Thủy, Mai phu nhân, Mộc Ly Nhi đưa tới gần trăm thị nữ có nhan sắc khá đẹp, thực lực tạm được. Những thị nữ đã trải qua huấn luyện, tuy thực lực đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu yếu đến đáng thương nhưng các thị nữ cực kỳ cung kính, xem như chủ nhân.
Tiêu Lãng đi vào đại sảnh hậu viện thấy hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc đang sai bảo mấy thị nữ bố trí phòng ở, hắn chợt nhớ lời Hoàn Nhan Nhược Thủy nói ở Thiên Châu. Tiêu Lãng thấy hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vui vẻ phấn chấn, người đẹp hơn hoa thì nhìn ngây ngốc.
Vừa lúc Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn ra ngoài, thấy ánh mắt mê đắm của Tiêu Lãng thì mặt nóng ran, vội kéo Hoàn Nhan Như Ngọc vào gian phòng bên cạnh.
- Tiêu lang!
Đông Phương Hồng Đậu là người từng trải, liếc sơ liền nhìn thấu mập mờ bên trong. Đông Phương Hồng Đậu không chọc thủng, cười đi tới gần, ngọt ngào kêu.
Đông Phương Hồng Đậu thì thầm bên tai Tiêu Lãng:
- Hai muội muội này thật là xinh đẹp, con người cũng tốt, dường như có tình ý với ngươi. Không bằng... Thu đi?
Tiêu Lãng trợn trắng mắt, truyền âm nói:
- Sau này đừng nói lời như vậy, đồn ra thì không hay. Phu quân nhà nàng còn chưa xứng với người ta. Bây giờ có một công tử nhà Chí Cao Thần đang theo đuổi bọn họ, nghe nói mới ba mươi tuổi mà thực lực đã đến đỉnh Thần Tổ cảnh.
- A!
Đông Phương Hồng Đậu chớp mắt, bị hù sợ, nhưng giây sau cười tủm tỉm nhỏ giọng nói:
- Ở trong lòng Hồng Đậu thì phu quân vĩnh viễn là tuyệt vời nhất.
Tiêu Lãng lắc đầu cười khổ, đang chuẩn bị vào bên trong đi tham quan thì Tiêu Ma Thần chạy vào.
Tiêu Ma Thần từ phía xa trầm giọng quát to:
- Tiêu Lãng, có người đến gây sự!
- Cái gì?
Tiêu Lãng tưởng đâu mình nghe lầm, Hiên Viên Thiên Tôn còn ngồi trong đại sảnh, ai dám đến tìm chết?
Vẻ mặt Tiêu Ma Thần âm trầm nói:
- Người đó tự xưng là Long Kỵ công tử.
- Là hắn? Đi!
Mắt Tiêu Lãng lóe tia sáng lạnh. Tiêu Lãng có nghe nói đến Long Kỵ công tử, là hậu đại Chí Cao Thần theo đuổi hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Trên đường đi Hiên Viên Thiên Tâm có dặn Tiêu Lãng coi chừng bị Long Kỵ công tử gây chuyện, không ngờ hắn mới đến Hiên Viên sơn thì người đó đã tìm tới cửa? Hiển nhiên hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc và Tiêu Lãng thân thiết quá mức khiến vị công tử tuyệt thế này bất mãn.
Tiêu Lãng đi ra đại sảnh, đầu nhiên là tìm Hiên Viên Thiên Tôn xin chỉ thị, dù sao hiện tại hắn ở Hiên Viên sơn, mọi chuyện cần xem ý của Hiên Viên Thiên Tôn.
Hiên Viên Thiên Tôn bình tĩnh uống trà, không thèm ngẩng đầu lên, nghe Tiêu Ma Thần báo cáo.
Hiên Viên Thiên Tôn mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi đi ra ngoài gặp đi, khách sáo chút, nói sao cũng phải nể mặt Long gia. Đương nhiên nếu đối phương không nể mặt thì ngươi không cần!
Hiên Viên Thiên Tôn đã mở miệng thì Tiêu Lãng yên tâm nhiều, mang theo Tiêu Ma Thần, Độc Long đi ra ngoài.
Tiêu Lãng đi tới cửa, quả nhiên thấy một người mặc áo trắng, vẻ ngoài điển trai. Công tử trẻ tuổi khí độ bất phàm đứng ngoài cửa, bên cạnh gã có mười võ giả đỉnh Thần Tổ cảnh đi theo.
- Tiêu Lãng...
Trà Mộc đứng ở cửa, lúng túng. Vốn Trà Mộc định nghênh đón công tử này đi vào ai ngờ gã không thèm quan tâm, nói thẳng là muốn Tiêu Lãng đi ra gặp mặt.
Tiêu Lãng liếc mắt, nở nụ cười, chắp taY nói:
- Tại hạ tên Tiêu Lãng, là thành chủ của Thiên Châu thành, vị công tử này có gì chỉ bảo? Không bằng đi vào uống trà trò chuyện?
Long Kỵ công tử cầm một cây quạt, nghiêng người hướng cửa. Long Kỵ công tử nghe Tiêu Lãng nói xong nhưng gã không xoay người mà cười nhạt.
Long Kỵ công tử mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, nghe nói ngươi là người thông minh, hôm nay ta lại đây không có ý gì khác, chỉ hy vọng ngươi tiếp tục thông minh mãi, cáo từ.
Long Kỵ công tử dẫn người nghênh ngang rời đi, không thèm nhìn thẳng mặt Tiêu Lãng. Tiêu Ma Thần, Độc Long tức giận muốn phun lửa. Tiêu Lãng phất tay, nheo mắt lại.
Bỗng dưng thêm một kẻ địch, hơn nữa có lai lịch cứng hơn Ma Đằng công tử gấp trăm lần, xem ra sau này cuộc sống sẽ rất đặc sắc.
Có thể nói Tiêu Lãng tự lập quốc gia trong Hiên Viên sơn lĩnh, đương nhiên chỉ cần Tiêu Lãng muốn thì Hoàn Nhan gia, Mai gia, Mộc gia cũng sẽ cho hắn vinh dự này. Một thành trì không tính cái gì, Luyến Tâm chính miệng nói chỉ cần Tiêu Lãng đi tình ca chi địa hì tùy tiện cho hắn chọn thành trì.
Tiêu Lãng dàn xếp tộc nhân, tiếp nhận thành trì, chọn lựa hộ vệ, tiếp kiến tộc trưởng đại gia tộc trong Thiên Châu thành. Tiêu Lãng vứt các chuyện nhỏ nhặt này cho Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc. Tiêu Lãng khiến hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương đi theo Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc tọa trấn. Tiêu Lãng thì dẫn Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân làm bạn với một đám đại nhân vật
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, Mai phu nhân, Mộc Ly Nhi mang đến một đám thị nữ, nghênh đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu vào, bắt đầu bố trí hậu viện. Các gia tộc đưa tặng báu vật, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu có cảm giác vừa mừng vừa sợ.
Tiêu Lãng cùng Hoàn Nhan Tuyệt Sát, Hiên Viên Thiên Tôn, Mai phu nhân uống rượu. Thấy Tiêu Lãng vẻ mặt bình tĩnh, càng trầm ổn hơn thì mọi người rất là vui mừng, có thể mang tộc nhân từ Thiên Châu đến, không có Hiên Viên Thiên Tôn mà vẫn đứng vững, Tiêu Lãng đang tiến bộ, ít nhất tâm tính tăng vọt về chất lượng.
Mai phu nhân đưa ra một chiếc nhẫn, cười híp mắt nói:
- Tiêu Lãng, khoảng thời gian này gia tộc có nhiều việc, ta không đi qua, ngươi thay Mai gia chúng ta giành mặt mũi, đây là chút tâm ý của gia tộc.
Tiêu Lãng không khách sáo nhận lấy, gật đầu cảm ơn. Lần trước Mai phu nhân dứt khoát chiếm được hữu tình của Tiêu Lãng.
Hoàn Nhan Tuyệt Sát cũng đưa ra một chiếc nhẫn, cười nói:
- Cho tộc nhân của ngươi dùng đi. Tộc trưởng như ngươi không dễ làm, sau này ngươi sẽ biết.
Tiêu Lãng không cần xem cũng biết bên trong là Tử Thánh Thạch, hắn nhận ngay không chối từ. Mấy ngàn vạn người đến, làm gì cũng cần Tử Thánh Thạch. Dân chúng Thiên Châu muốn tu luyện nhanh, cường đại lên, ổn định cục diện toàn cần dùng Tử Thánh Thạch.
Hiên Viên Thiên Tôn mỉm cười, không tặng quà. Hiên Viên Thiên Tôn tặng một thành trì là món quà tốt nhất. Một đại thành trì đã cho Tiêu Lãng thu nhập mấy trăm vạn Tử Thánh Thạch trong một năm.
Bận rộn, náo nhiệt qua đi, Hoàn Nhan Tuyệt Sát mang người rời khỏi. Nhưng hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc mượn cớ ở lại. Mai phu nhân, Mộc Ly Nhi dẫn người đi. Hiên Viên Thiên Tôn nhàn nhã ngồi, dù sao cách Hiên Viên thành có mấy bước.
- Hiên Viên thúc thúc!
Tiêu Lãng nghĩ đến Tình Nộ, không khách sóa nói thẳng:
- Hiên Viên thúc thúc biết cách nào nhanh chóng tăng cao linh hồn không? Ta cảm ngộ Tình Đạo đến đệ thất cảnh, uy lực của Tình Nộ cực lớn, ước chừng bằng hậu kỳ Thần Tổ cảnh. Tiếc rằng linh hồn của ta quá yếu, phóng Tình Nộ ra rất khó khăn...
- Linh hồn?
Hiên Viên Thiên Tôn nhíu chặt mày, trầm ngâm thật lâu sau lên tiếng:
- Thời gian ngươi tu luyện quá ngắn, nếu linh hồn bình thường, khi nào xuất hiện chí bảo linh hồn thì gia tộc Chí Cao Thần đều sẽ tranh giành, chúng ta không tiện ra tay tranh giành. Ta dò xét bốn phía giúp ngươi xem có báu vật linh hồn bình thường không?
Có câu này của Hiên Viên Thiên Tôn, Tiêu Lãng vừa lòng. Tiêu Lãng tu luyện Tử Thánh Thạch có thể tăng cường linh hồn một chút, tiếc rằng quá ít ỏi. Tiêu Lãng muốn linh hồn biến thành Tử Phủ cần luyện hóa mấy chục ức Tử Thánh Thạch. Không có chí bảo linh hồn mà muốn đột phá thì chỉ có thể trải qua năm tháng dài dặc liên tục tu luyện.
Tiêu Lãng đứng dậy đi hướng hậu viện, không quan tâm Hiên Viên Thiên Tôn nữa. Hiên Viên Thiên Tôn không có gì bất mãn, một mình ngồi trong đại sảnh bình tĩnh uống trà như đang trong nhà mình.
Hậu viện rất náo nhiệt, một đám nữ nhân đang nhộn nhịp bố trí hậu viện, đương nhiên toàn là thị nữ làm. Mọi người dựa theo yêu thích cá nhân chỉ huy thị nữ.
Hoàn Nhan Nhược Thủy, Mai phu nhân, Mộc Ly Nhi đưa tới gần trăm thị nữ có nhan sắc khá đẹp, thực lực tạm được. Những thị nữ đã trải qua huấn luyện, tuy thực lực đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu yếu đến đáng thương nhưng các thị nữ cực kỳ cung kính, xem như chủ nhân.
Tiêu Lãng đi vào đại sảnh hậu viện thấy hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc đang sai bảo mấy thị nữ bố trí phòng ở, hắn chợt nhớ lời Hoàn Nhan Nhược Thủy nói ở Thiên Châu. Tiêu Lãng thấy hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vui vẻ phấn chấn, người đẹp hơn hoa thì nhìn ngây ngốc.
Vừa lúc Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn ra ngoài, thấy ánh mắt mê đắm của Tiêu Lãng thì mặt nóng ran, vội kéo Hoàn Nhan Như Ngọc vào gian phòng bên cạnh.
- Tiêu lang!
Đông Phương Hồng Đậu là người từng trải, liếc sơ liền nhìn thấu mập mờ bên trong. Đông Phương Hồng Đậu không chọc thủng, cười đi tới gần, ngọt ngào kêu.
Đông Phương Hồng Đậu thì thầm bên tai Tiêu Lãng:
- Hai muội muội này thật là xinh đẹp, con người cũng tốt, dường như có tình ý với ngươi. Không bằng... Thu đi?
Tiêu Lãng trợn trắng mắt, truyền âm nói:
- Sau này đừng nói lời như vậy, đồn ra thì không hay. Phu quân nhà nàng còn chưa xứng với người ta. Bây giờ có một công tử nhà Chí Cao Thần đang theo đuổi bọn họ, nghe nói mới ba mươi tuổi mà thực lực đã đến đỉnh Thần Tổ cảnh.
- A!
Đông Phương Hồng Đậu chớp mắt, bị hù sợ, nhưng giây sau cười tủm tỉm nhỏ giọng nói:
- Ở trong lòng Hồng Đậu thì phu quân vĩnh viễn là tuyệt vời nhất.
Tiêu Lãng lắc đầu cười khổ, đang chuẩn bị vào bên trong đi tham quan thì Tiêu Ma Thần chạy vào.
Tiêu Ma Thần từ phía xa trầm giọng quát to:
- Tiêu Lãng, có người đến gây sự!
- Cái gì?
Tiêu Lãng tưởng đâu mình nghe lầm, Hiên Viên Thiên Tôn còn ngồi trong đại sảnh, ai dám đến tìm chết?
Vẻ mặt Tiêu Ma Thần âm trầm nói:
- Người đó tự xưng là Long Kỵ công tử.
- Là hắn? Đi!
Mắt Tiêu Lãng lóe tia sáng lạnh. Tiêu Lãng có nghe nói đến Long Kỵ công tử, là hậu đại Chí Cao Thần theo đuổi hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Trên đường đi Hiên Viên Thiên Tâm có dặn Tiêu Lãng coi chừng bị Long Kỵ công tử gây chuyện, không ngờ hắn mới đến Hiên Viên sơn thì người đó đã tìm tới cửa? Hiển nhiên hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc và Tiêu Lãng thân thiết quá mức khiến vị công tử tuyệt thế này bất mãn.
Tiêu Lãng đi ra đại sảnh, đầu nhiên là tìm Hiên Viên Thiên Tôn xin chỉ thị, dù sao hiện tại hắn ở Hiên Viên sơn, mọi chuyện cần xem ý của Hiên Viên Thiên Tôn.
Hiên Viên Thiên Tôn bình tĩnh uống trà, không thèm ngẩng đầu lên, nghe Tiêu Ma Thần báo cáo.
Hiên Viên Thiên Tôn mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi đi ra ngoài gặp đi, khách sáo chút, nói sao cũng phải nể mặt Long gia. Đương nhiên nếu đối phương không nể mặt thì ngươi không cần!
Hiên Viên Thiên Tôn đã mở miệng thì Tiêu Lãng yên tâm nhiều, mang theo Tiêu Ma Thần, Độc Long đi ra ngoài.
Tiêu Lãng đi tới cửa, quả nhiên thấy một người mặc áo trắng, vẻ ngoài điển trai. Công tử trẻ tuổi khí độ bất phàm đứng ngoài cửa, bên cạnh gã có mười võ giả đỉnh Thần Tổ cảnh đi theo.
- Tiêu Lãng...
Trà Mộc đứng ở cửa, lúng túng. Vốn Trà Mộc định nghênh đón công tử này đi vào ai ngờ gã không thèm quan tâm, nói thẳng là muốn Tiêu Lãng đi ra gặp mặt.
Tiêu Lãng liếc mắt, nở nụ cười, chắp taY nói:
- Tại hạ tên Tiêu Lãng, là thành chủ của Thiên Châu thành, vị công tử này có gì chỉ bảo? Không bằng đi vào uống trà trò chuyện?
Long Kỵ công tử cầm một cây quạt, nghiêng người hướng cửa. Long Kỵ công tử nghe Tiêu Lãng nói xong nhưng gã không xoay người mà cười nhạt.
Long Kỵ công tử mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, nghe nói ngươi là người thông minh, hôm nay ta lại đây không có ý gì khác, chỉ hy vọng ngươi tiếp tục thông minh mãi, cáo từ.
Long Kỵ công tử dẫn người nghênh ngang rời đi, không thèm nhìn thẳng mặt Tiêu Lãng. Tiêu Ma Thần, Độc Long tức giận muốn phun lửa. Tiêu Lãng phất tay, nheo mắt lại.
Bỗng dưng thêm một kẻ địch, hơn nữa có lai lịch cứng hơn Ma Đằng công tử gấp trăm lần, xem ra sau này cuộc sống sẽ rất đặc sắc.