Yêu Giả Vi Vương

Chương 1138: Thế giới diễn hóa

Tiêu Lãng không dám phản kháng, sợ con tàn hồn Bệ Ngạn thú làm bậy đánh tan linh hồn của hắn. Tiêu Lãng âm thầm nội thị linh hồn, cảm giác trên linh hồn Tử Phủ xuất hiện năng lượng kỳ dị. Năng lượng đó không nằm trong linh hồn Tử Phủ, cuối cùng dung hợp với linh hồn của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng thầm nhức đầu, cảm giác trong óc có quả bom hẹn giò, sau mười năm nó sẽ nổ. Chờ khi năng lượng hoàn toàn dung hợp với linh hồn Tiêu Lãng thì giọng tàn hồn Bệ Ngạn thú lại vang lên trong đầu hắn.
- Được rồi, bây giờ ngươi có thể luyện hóa hồn châu của bổn tọa. Bổn tọa là linh thú sinh ra trong thiên địa, được thiên địa dựng dục. Trong hồn châu của bổn tọa ẩn chứa chí lý thiên địa. Mặc kệ ngươi là thể gì, chỉ cần cảm ngộ chí lý bên trong thì ngươi sẽ tăng thực lực. Trong vòng mười năm ngươi không giết Long Ngạo sẽ chết, cho nên nếu muốn sống thì ngươi hãy cố gắng cảm ngộ đi!
Tàn hồn Bệ Ngạn thú truyền âm xong im lặng. Tiêu Lãng đánh rùng mình. Thiên địa mới lập, hỗn độn sơ khai là có tàn hồn Bệ Ngạn thú tồn tại rồi? Hồn châu của tàn hồn Bệ Ngạn thú ẩn chứa chí lý thiên địa? Thế này là siêu đến cỡ nào? Chẳng lẽ cảm ngộ thứ bên trong là bạch nhật phi thăng, trực tiếp đột phá Chí Cao Thần ngay?
Tiêu Lãng cảm giác tán thần thức dò xét bốn phía, xác nhận xung quanh không có bất cứ sinh mệnh, lập tức bắt lấy hồn châu, dùng năng lượng bao phủ. Giờ phút này, vết thương trong người Tiêu Lãng chưa lành lặn hẳn nhưng hắn không rảnh quan tâm, luyện hóa chí bảo này rồi tính.
Vù vù vù vù vù!
Hồn châu bị năng lượng bao bọc, nhanh chóng tan rã, cuối cùng hóa thành năng lượng kỳ diệu tiến vào linh hồn của Tiêu Lãng.
- Ủa? Lại là một bức tranh?
Tiêu Lãng tiến vào trạng thái hồn du, cảm ngộ năng lượng kia, xác nhận năng lượng không dùng cho thân thể hay linh hồn mà chỉ tụ tập ra một bức tranh, một bức tranh Tiêu Lãng xem không hiểu.
Trong trạng thái hồn du, Tiêu Lãng vừa vận chuyển năng lượng tu phục vết thương trong người vừa chìm đắm vào bức tranh huyền diệu. Đây là bức tranh sẽ nhúc nhích. Tiêu Lãng nhìn bức tranh như thấy nguyên không gian hỗn độn, thấy hỗn độn sơ khai, thiên địa thành hình, thấy vạn vật tiến hóa, thế giới diễn hóa từng chút một phồn hoa hơn.
Loại cảm ngộ này rất kỳ diệu, Tiêu Lãng không biết tại sao chỉ nhìn bức tranh này đã có cảm giác như thế, dường như bức tranh này chứng kiến cả thế giới hình thành, phát triển và phồn hoa.
Tiêu Lãng mờ mịt nghĩ:
- Bệ Ngạn thú là linh thú dựng dục ra khi hỗn độn thế giới sơ khai, không biết Bệ Ngạn thú sống bao nhiêu năm rồi? Không lẽ hồn châu này luôn chứng kiến thế giới diễn hóa? Đây là bức Thế Giới Diễn Hóa Đồ?
Nhưng Tiêu Lãng vẫn không hiểu tại sao tàn hồn Bệ Ngạn thú nói chỉ cần hắn cảm ngộ bức tranh anỳ thì thực lực sẽ tăng vọt?
Thế giới diễn hóa liên quan gì đến thực lực của võ giả? Tiêu Lãng cảm ngộ Tình Đạo chứ không phải sinh chi đạo hoặc là hủy diệt chi đạo.
- Mặc kệ nó, cứ tiếp tục cảm ngộ, dù sao thân thể cần nửa tháng mới lành lặn và chưa đột phá thực lực mà đi ra là chết. Đồ điên Ma Vực trông thấy võ giả của Thần Vực sẽ nhào tới táp như con chó điên.
Tiêu Lãng tưởng tượng đến võ giả của Ma Vực là không rét mà run. Mấy lần Tiêu Lãng gặp võ giả của Ma Vực đều giống chó điên. Lúc trước Hiên Viên Thiên Tâm bị tên điên kia truy sát mấy tháng, kẻ điên đó bị trọng thương nhưng vẫn cắn chết không nhả. Bây giờ Tiêu Lãng ở trung tâm Ma Vực, một khi bị võ giả của Ma Vực xuất hiện thì sẽ dẫn đến một đám võ giả của Ma Vực, không chừng là một đống Thiên Tôn của Ma Vực rầm rộ ùa ra.
Thời gian trôi nhanh, Tiêu Lãng mặc kệ tất cả chìm đắm vào, cảm ngộ suốt nửa tháng mà không cảm ngộ được Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ. Trong Quỷ Tà vực diện thì Tiêu Lãng có cảm ngộ được một ít, bây giờ hắn không dám ra ngoài chẳng bằng tiếp tục tham ngộ.
Tu luyện không đếm năm tháng, Tiêu Lãng chìm đắm vào trong, không biết trôi qua bao lâu. Tiêu Lãng luân phiên cảm ngộ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ và Thế Giới Diễn Hóa Đồ, không thấy khô khan.
- Grao grao!
Không biết qua bao lâu, Tiêu Lãng bị quấy rầy tu luyện. Tiêu Lãng thu lại hơi thở, thần thức âm thầm dò xét bên ngoài, từ xa phát hiện hai võ giả đang đánh nhau.
Hai võ giả là nhân loại nhưng mắt đỏ rực hiển nhiên tu luyện ma công, thực lực tạm được, là Thần Quân cảnh.
Hai người tu luyện ma công rất bá đạo, khói đen vờn quanh. Khói đen thổi xung quanh, hoa cỏ cây đều biến đen thui, sự sống trong những thực vật đều bị hấp thu hết.
Vốn Tiêu Lãng không định quan tâm nhưng hai người một đường chiến đấu chuyển dần sang bên hắn. Nếu không có khói đen bao phủ ngọn núi chắc Tiêu Lãng đã bị họ phát hiện.
Mắt Tiêu Lãng lóe sát khí định bắt giữ hai người này, thuạn tiện tra xét tình huống gần đó. Tiêu Lãng lặng lẽ núo ở cửa sơn động, thần thức tỏa định cuộc chiến.
Bùm!
Một Thần Quân cảnh bị người kia đánh bay lao hướng Tiêu Lãng. Mắt Tiêu Lãng lóe Toan Nghê Sát bắn trúng Thần Quân cảnh kia. Trong phút chốc thân thể Thần Quân cảnh biến thành bột phấn, mắt Tiêu Lãng lại bắn tia sáng đen trúng hai chân Thần Quân cảnh khác.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng bỗng bay ra, trước khi Thần Quân cảnh kia kịp phản ứng đã bị đấm vào ngực, tay kia của hắn bóp cổ gã xách lên, bay trở về sơn động.
Trong đôi mắt đỏ của võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực lóe tia sáng, không để ý đến đau đớn đôi chân vỡ, trong tay xuất hiện một lệnh bài từ không gian giới chỉ, định bóp nát.
- Nhân loại? Ngươi là võ giả của Thần Vực?
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng phóng Liệt Thần Thủ cào nát cánh tay và không gian giới chỉ của võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực. Mắt Tiêu Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực.
Tiêu Lãng trầm giọng nói:
- Ngoan ngoãn đi, nếu không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực không nói câu nào, khói đen vờn quanh người, định liều mạng công kích. Tiêu Lãng lại cho một nhát Liệt Thần Thủ bóp nát đan điền, gân mạch của võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực và hủy một cánh tay. Tiêu Lãng vứt võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực đập mạnh xuống đất, bước tới gần.
Mặt Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nếu ngươi không nói thì ta sẽ bóp từng khúc xương của ngươi.
Võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực rất kiên cường nhưng khi xương toàn thân có năm cái bị bóp nát thì biến ngoan ngoãn. Võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực này xem như một nhân vật, hiểu tiếng thông dụng của ba vực. Tiêu Lãng hỏi thăm một lúc, biết tình cảnh hiện tại của mình.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiêu Lãng dùng Liệt Thần Thủ bóp nát võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực, sắc mặt âm trầm.
Tàn hồn Bệ Ngạn thú không lừa Tiêu Lãng, đúng là hiện nay hắn đang ở trung tâm Ma Vực. Thân phận của Tiêu Lãng đã định hắn không thể vào thành nên dĩ nhiên không cách nào sử dụng truyền tống trận. Muốn ra khỏi Ma Vực thì Tiêu Lãng phải bay thẳng một năm, đó là với tốc độ nhanh nhất.
Một võ giả của Thần Vực không có chút ma khí muốn bay thẳng ra Ma Vực không khác gì tìm chết. Tiêu Lãng còn biết một điều, võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực thích nuốt năng lượng máu thịt của võ giả để tăng cảnh giới, cho nên có nhiều võ giả của Ma Vực dã ngoại hơn là trong thành.
Tóm lại Tiêu Lãng muốn lặng lẽ rời khỏi Ma Vực là chuyện không thể nào.

back top