Yêu Giả Vi Vương

Chương 1140: Giết đã tay

Trong tay Tiêu Lãng không có bản đồ Ma Vực, hắn chỉ có thể tùy tiện chọn một hướng chạy vắt giò lên cổ. Thần thức của Tiêu Lãng rất cường đại nên một đường tránh thoát võ giả của Ma Vực.
Tiêu Lãng chạy nhanh hai, ba ngày, khá là may mắn không phải lúc nào cũng gặp võ giả của Ma Vực đẳng cấp Thần Tổ cảnh. Nếu không phải thần thức của Thần Tổ cảnh hơn Tiêu Lãng quá nhiều thì hắn đã sớm đi đường vòng.
Ba ngày sau, Tiêu Lãng không biết chạy bao xa nhưng vẫn không yên tâm, một đường chạy nhanh như điên. Tiêu Lãng dự cảm không sai, mấy ngày sau hắn gặp võ giả của Ma Vực nhiều gấp ba lần. Những võ giả của Ma Vực bay lung tung, có thấy nhau cũng không chiến đấu, rõ ràng đang tìm kiếm Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng bị lộ!
Ít nhất võ giả của Ma Vực gần khu vực này đều nhận được tin, biết có một võ giả của Thần Vực đang nấp gần đó.
Vù vù vù vù vù!
Trong một hiệp cốc, Tiêu Lãng thăm dò được đầu bên kia có mười mấy võ giả của Ma Vực bay tới, hắn đành cắn răng quay về đường cũ. Tiêu Lãng chưa ra khỏi hiệp cốc thì bên kia có hơn mười võ giả của Ma Vực lao tới.
Tiêu Lãng đứng tại chỗ, mắt liên tục chớp lóe. Tiêu Lãng điều tra ra thực lực võ giả của Ma Vực không cao, hắn có nắm chắc giết toàn bộ trong chớp mắt. Nhưng một khi chiến đấu chắc chắn sẽ lộ vị trí của Tiêu Lãng, xung quanh sẽ có càng nhiều võ giả của Ma Vực vọt tới.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát phóng ra Liệt Thần Thủ, hắn đào một cái hố bên dưới tảng đá to, chui xuống lòng đất. Sau khi lao xuống mấy vạn thước, Tiêu Lãng lấy thật nhiều Hạt Huyết Thạch ra bao bọc thân thể mình.
Tiêu Lãng không có thời gian chế tạo mật thất, chỉ có thể tùy tiện bố trí, có bị phát hiện hay không thì chỉ có thể nghe theo số trời.
Tiêu Lãng khá may mắn, và hai phe gặp nhau không chiến đấu đã chứng thực suy nghĩ của Tiêu Lãng, võ giả của Ma Vực bên này đúng là đang lùng sục hắn.
Một dị tộc đột nhiên tiến vào Ma Vực còn đại khái sát giới đương nhiên sẽ khiến cường giả Ma Vực chú trọng, ra một mệnh lệnh là người bên dưới sẽ hành động. Ví dụ như cường giả Ma Vực chạy đi Thần Vực có kết cuộc giống như Tiêu Lãng hiện giờ.
Chờ hai nhóm người đi hết, Tiêu Lãng cất đi Hạt Huyết Thạch, chớp mắt có một ý tưởng.
Tiêu Lãng không chạy mà đào sâu xuống dưới, đào dưới lòng đất cỡ mười vạn dặm mới ngừng lại sau đó dùng Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch bố trí mật thất.
Nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Tại Quỷ Tà vực diện, đám người Tiêu Lãng chế tạo ra một mật thất thoát khỏi nhiều người điều tra. Tuy Tiêu Lãng không hiểu nhiều về cấm chế nhưng tùy tiện bố trí, cách mặt đất mười vạn dặm, thần thức của người bình thường rất khó dò xét ra. Chắc võ giả của Ma Vực nghĩ rằng Tiêu Lãng đang cuống cuồng chạy trốn, làm sao ngờ hắn trốn dưới mí mắt của chúng?
Bên ngoài rậm rạp toàn người là người, ra ngoài là Tiêu Lãng chết. Tiêu Lãng bất chấp tất cả, mặc kệ chuyện bên ngoài, một lòng chìm trong tu luyện. Bây giờ thực lực của Tiêu Lãng mạnh một phần thì sẽ có thêm một chút cơ hội giữ mạng.
- Tụ năng, trữ năng, cộng chấn! Trước tiên thử xem có thể khiến năng lượng trong người ngưng tụ theo trận pháp trong Mạch Lạc Đồ không, để xem có thể đạt đến hiệu quả tăng phúc? Nếu như có thể lại lần nữa cộng chấn gấp ba, năm lần thì quá tuyệt.
Tiêu Lãng tụ tập một chút năng lượng trong người, dựa theo tiểu trận pháp cảm ngộ từ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ đi theo quy luật nhất định. Chậm rãi tia năng lượng kia càng đi càng nhanh, sau đó xảy ra chuyện quái dị.
Những Luyến Đông này nhanh chóng ngưng tụ cùng một chỗ, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh. Cuối cùng...
Bùm một tiếng, nổ tung.
- Phụt.
Cơ ngực Tiêu Lãng nổ tung, máu văng tung tóe, miệng ọc máu. May mắn Tiêu Lãng chỉ vận chuyển một chút năng lượng cộng với cơ thể khá mạnh, nếu không thì lần này tự nổ chết mình.
- Năng lượng này quá mạnh.
Dù thảm như vậy nhưng mắt Tiêu Lãng sáng quắc, tuy thất bại, ít nhất chứng minh có khả năng. Một khí có thể khống chế năng lượng thì công kích của Tiêu Lãng sẽ mạnh gấp mấy lần.
Đôi tay Tiêu Lãng điểm vài cái vào huyết mạch ngăn máu chảy, lại lấy ra thuốc trị thương nuốt vào, sau đó khó khăn ngồi khoanh chân trị thương. Tiêu Lãng vừa trị thương vừa tiến vào trạng thái hồn du, suy đoán tình huống vừa rồi.
Suy đoán rồi xác định từng khâu, ba ngày sau khi thân thể Tiêu Lãng đã lành lặn thì hắn bắt đầu thí nghiệm. Kết quả thân thể lại lần nữa nổ, năng lượng trải qua quỹ tích vận chuyển đặc biệt, bên trong ẩn chứa uy lực quá lớn, Tiêu Lãng không thể nắm trong tay.
Tiêu Lãng tiếp tục trị thương, tham ngộ, cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ cần khống chế được bí pháp này thì sức chiến đấu của Tiêu Lãng sẽ tăng gấp ba, năm lần, khi đó có lá bài giữ mạng cường đại hơn.
- Phải rồi, Bàn Nhược chưởng có thể dung hợp với Tình Tuyệt không nếu có thể thì Tình Tuyệt đột nhiên đánh xuống từ giữa không trung, vậy là sức sát thương sẽ càng mạnh hơn.
Tiêu Lãng nghĩ đến một điểm tốt là uy lực của Tình Tuyệt không lớn nhưng có ưu điểm thủ đoạn công kích quái dị, có thể đột ngột giáng xuống từ đầu kẻ địch. Uy lực Bàn Nhược chưởng cực kỳ mạnh, nếu bây giờ loại bí pháp ày có thể thành công thì uy lực sẽ tăng gấp mấy lần, khi đó phối hợp cách phóng Tình Tuyệt thì sức sát thương càng khá hơn.
Tiêu Lãng liên tục thực tiễn, bị thương, tham ngộ.
Hơn một tháng sau, Tiêu Lãng rốt cuộc thành công ngưng tụ một luồng năng lượng và bảo đảm năng lượng kia di chuyển trong người mà không nổ tung.
- Thử uy lực xem?
Tiêu Lãng mở to mắt, cuối cùng quyết định trắc nghiệm uy lực. Năng lượng trải qua trận pháp Tiêu Lãng cảm ngộ mấy lần, cảm giác uy lực tăng lớn gấp vài lần, nhưng có thể dùng Bàn Nhược chưởng đánh ra không thì còn cần phải thí nghiệm.
Tiêu Lãng mở mật thất đi ra ngoài, vận chuyển Bàn Nhược chưởng, điều động năng lượng kia, không ngờ thành công.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhưng Tiêu Lãng đã quên hắn ở lòng đất, bốn phía là bùn đất. Kết quả Bàn Nhược chưởng đánh ra, Tiêu Lãng chưa kịp dùng gấp thiên cơ bạo áp súc thì đã nổ tung.
Mặt đất xung quanh đều rung rinh, nổ tung. Nếu không phải Tiêu Lãng thấy tình huống không ổn, trước tiên phóng ra vòng bảo hộ năng lượng, thụt lùi lại thì sợ là hắn lại bị tạc nửa chết nửa sống.
Cho dù là vậy thì vòng bảo hộ năng lượng của Tiêu Lãng bị nổ tung, thân thể bị thương không nhẹ không nặng.
Nhưng Tiêu Lãng cực kỳ hưng phấn, bởi vì hắn đã chứng thực năng lượng vận chuyển theo trận pháp đặc biệt trong người, uy lực tăng ít nhất gấp ba lần.
Nói cách khác, bây giờ công kích năng lượng của Tiêu Lãng chắc chắn có thể đạt đến đẳng cấp Thiên Tôn.
- A...
Giờ phút này, thần thức của Tiêu Lãng chợt phát hiện mặt đất xung quanh rung rinh, có mấy bóng người lao hướng này. Tiêu Lãng thầm nhủ thật không may, đợt nổ vừa rồi rõ ràng đã kinh động võ giả của Ma Vực gần đó.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng vội thu lại Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch trong mật thất, Liệt Thần Thủ mở đường, hắn bay vọt lên trên. Thân thể võ giả của Ma Vực có thể hóa khí, dưới lòng đất thì tốc độ của Tiêu Lãng tuyệt đối không bằng bốn võ giả Thần Tổ cảnh Ma Vực bay tới.
- Võ giả của Thần Vực, rốt cuộc đã phát hiện ngươi. Ha ha ha ha ha ha! Chịu chết đi!
Bốn luồng khói đen nhanh chóng xẹt qua dưới lòng đất, vô số tên khí bắn tới từ bốn phương tám hướng. Vòng bảo hộ vòng quanh Tiêu Lãng, hắn không để ý đến công kích đẳng cấp này, nhanh chóng bay lên trên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mặt đất dưới hiệp cốc nổ tung, Tiêu Lãng lao ra đứng giữa không trung, không thèm trốn. Năng lượng trong người Tiêu Lãng dựa theo quỹ tích đặc biệt nhanh chóng vận chuyển, từng luồng năng lượng bị ngưng tụ, tăng phúc, cuối cùng đánh ra một đại thủ ấn. Tiêu Lãng dùng thiên cơ bạo áp súc vỗ ra sau khi bốn võ giả Thần Tổ cảnh Ma Vực bay ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên hiệp cốc lắc lư, nổ tung, sụp đổ vùi lấp xung quanh. Một khói nấm to lớn bốc lên cao, bạo tạc sinh ra mặt đất dao động lan xa mấy vạn dặm. Tiếng gầm rú càng vang vọng khắp nơi, thật lâu không ngừng. Bốn Thần Tổ cảnh... Bị một chưởng kia đập thần hồn đều diệt.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng nhìn võ giả từ phương xa liên tục bay đến, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý. Nếu đã bị phát hiện, Tiêu Lãng không giết hết những cái đuôi này thì không thể trốn thoát.
Tiêu Lãng thông qua Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ cảm ngộ một loại bí pháp tăng phúc sức chiến đấu nhiều, nếu không phải võ giả Thiên Tôn thì hắn không sợ hãi. Nếu đã chiến đấu vậy thì cứ giết đã tay.

back top