Yêu Giả Vi Vương

Chương 1145: Khốn Thần đại trận

- Gần được rồi, có thể chạy đi tiếp. Không biết tình huống bên ngoài ra sao rồi, cách Tinh Hải Hỗn Loạn bao xa? Nếu có thể trốn vào Tinh Hải Hỗn Loạn là an toàn.
Tiêu Lãng nhanh chóng cất Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch. Thứ này không chỉ đáng giá mà còn giữ mạng, nếu không thì trong thời gian Tiêu Lãng hôn mê đã bị võ giả của Ma Vực tìm ra.
Tiêu Lãng cất hết Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch, thần thức dò xét bên ngoài. Thần thức của Tiêu Lãng chưa ra khỏi mặt đất thì tinh thần run lên, bởi vì từng đoàn khói đen vòng quanh mặt đất, có võ giả của Ma Vực đang điều tra?
Tiêu Lãng thầm nhủ may mắn, may mà phút cuối trước khi hôn mê miễn cưỡng chui xuống đất, còn dùng Hắc Huyết Thạch chế tạo một mật thất, nếu không thì bây giờ hắn đã chết rồi. Tiêu Lãng thầm quyết định, sau này khi phóng ra Tình Không không được liều mạng, một khi phát hiện tinh thần mệt mỏi liền tìm chỗ núp.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Có một luồng khói đen bỗng nhiên lan tràn xuống dưới, Tiêu Lãng vội thu thần thức, phóng ra Tình Không na di.
- Võ giả của Thần Vực, giết!
Tiêu Lãng mới xuất hiện trong hoang dã thì bốn phương tám hướng tràn ngập võ giả của Ma Vực. Trông thấy Tiêu Lãng, vô số võ giả của Ma Vực hét lên lao sang bên này. Tiêu Lãng liếc sơ, mặt sa sầm. Tại sao có nhiều võ giả của Ma Vực sưu tầm hắn? Không lẽ nguyên Ma Vực đều hành động?
Vốn Tiêu Lãng định giết một đám người này nhưng lập tức tỉnh táo lại, phóng ra Tình Không chớp mắt rời đi. Nhiều người đang tim Tiêu Lãng thì chắc chắn có nhiều Thiên Tôn hành động. Tuy Tiêu Lãng không sợ bị Thiên Tôn chặn giết nhưng nếu có Thiên Tôn đẳng cấp cỡ Lưu Hỏa, Hiên Viên Huyết Kỵ, hắn chưa kịp đi đã hấp hối.
- Võ giả của Thần Vực!
Tiêu Lãng mới xuất hiện thì xung quanh lại ùa ra một đống võ giả của Ma Vực, tra xét thấy hắn liền như ong vỡ tổ đuổi theo, các loại công kích bay tới như bông tuyết.
- Tình Không!
Tiêu Lãng lại na di đi, lòng thầm nóng nảy. Cứ tiép tục như vậy, Tiêu Lãng na di rồi bị phát hiện thì không có thời gian nghỉ ngơi, lỡ như chưa đến Tinh Hải Hỗn Loạn đã xỉu thì chẳng phải tiêu đời?
Nhưng với tình huống hiện tại làm sao Tiêu Lãng dám dừng lại? Tiêu Lãng đứng lại giây lát sẽ có võ giả Thiên Tôn của Ma Vực tới ngay.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng liên tục na di, không biết do hắn quá xui hay nguyên Ma Vực tìm kiếm hắn, có nhiều võ giả của Ma Vực, dù sao thì mỗi lần Tiêu Lãng mới xuất hiện, xung quanh có một đống võ giả của Ma Vực, hắn bị lộ ra ngay.
Tiêu Lãng liên tục phóng ra hơn mười lần Tình Không, chẳng biết na di bao xa. Tiêu Lãng cảm giác tinh thần lực bắt đầu mỏi mệt, thầm nhủ nguy rồi. Tiêu Lãng chưa hoàn toàn nắm giữ Tình Không, không thể nhận điểm đến, chỉ có thể nắm hướng đại khái, nếu không thì mỗi lần na di dưới lòng đất thật tốt biết bao.
Trong đầu Tiêu Lãng xuất hiện bức Thế Giới Diễn Hóa Đồ, suy nghĩ làm sao khống chế tọa độ cụ thể, muốn na di đi đâu thì đến đó. Nhưng trong phút chốc hắn không có thời gian nghiên cứu, cái này cần liên tục na di thí nghiệm, bây giờ lửa sém lông may, không rảnh!
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lại na di, xuất hiện giữa không trung, người lắc lư. Tiêu Lãng biết không thể na di tiếp, nếu hắn còn phóng Tình Không mấy lần thì sẽ xỉu ngay.
Thần thức của Tiêu Lãng quét qua, phát hiện xung quanh không có nhiều võ giả của Ma Vực, mắt lạnh lùng, người xuyên toa, phóng ra Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng, bắt đầu đồ sát.
Tiêu Lãng không dám sử dụng lực lượng linh hồn, cần khiến linh hồn nghỉ ngơi. Tiêu Lãng vừa lấy ra vài Tử Thánh Thạch luyện hóa ngay cho thân thể hấp thu vừa phóng ra công kích Sát Đế, vậy thì sẽ có một chút năng lượng tiến vào linh hồn bổ sung cho lực lượng linh hồn.
Tiêu Lãng một đường đồ sát, xung quanh toàn là võ giả của Ma Vực cấp thấp, dễ dàng giết chết. Chờ người cuối cùng bị giết chết, Tiêu Lãng liền chui xuống đất, không dám ngừng lại, vội vã bỏ chạy.
Vù vù vù vù vù!
Trong núi non xung quanh có từng đám võ giả của Ma Vực nhanh chóng bay đến, những võ giả của Ma Vực bị Tiêu Lãng giết trước khi chết đã truyền tin. Võ giả của Ma Vực điên cuồng phóng ra khói đen dò xét bốn phương tám hướng.
Bọn họ nhanh chóng tìm ra cái lỗ Tiêu Lãng đào, truy sát theo, liên tục báo tin cho Ma Tôn gần đó.
Tuy ở dưới đất nhưng tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh, những Thần Quân cảnh, Thần Tổ cảnh Ma Vực không đuổi kịp. Phía trước có võ giả của Ma Vực liên tục phóng ra ma khí dò xét, Tiêu Lãng đành chui sâu xuống lòng đất. Bây giờ có thể trốn bao xa hay bấy nhiêu, để linh hồn hồi phục.
Tiêu Lãng chạy nửa canh giờ, một thanh âm trầm đục vang sau lưng hắn:
- Võ giả của Thần Vực, chết đi!
Một luồng khói đen như du long bay ra từ phía sau, khói đen đi qua đâu là đất đá lòng đất thành bột phấn, đánh ra một đường hầm lớn.
- Ma Tôn của Ma Vực!
Tiêu Lãng không cần quay đầu lại, chỉ cảm ứng khí thế hung tàn, hùng hồn đó là phán đoán ra được. Mặt đất đằng trước có một thanh trường thương đột nhiên đâm xuống, tốc độ nhanh như chớp, mau hơn hắc long sau lưng Tiêu Lãng.
- Lại là một Ma Tôn, xem ra Ma Vực khá chú trọng vào ta.
Tiêu Lãng nghỉ ngơi nửa canh giờ, linh hồn bớt mệt mỏi, hắn không ngu tiếp tục chiến đấu. Tiêu Lãng lập tức phóng ra Tình Không, thân hình biến mất tại chỗ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hắc long và trường thương va đụng, mặt đất rung lên. Trên bầu trời một tiểu thành gần đó có vô số thổ bảo bị chấn sụp đổ. Mặt đất bên này nổ ra khe nứt sâu không thấy đáy.
Vù vù vù vù vù!
Hai võ giả Thiên Tôn của Ma Vực bay lên, đó là hai nhân loại, mắt đỏ rực. Hai võ giả Thiên Tôn của Ma Vực nhìn nhau, giận dữ.
Võ giả Thiên Tôn của Ma Vực hét to:
- Lập tức báo với Viêm Tôn, khiến hắn bố trí Khốn Thần đại trận chặn hướng đông, tuyệt đối không để tiểu tử này trốn vào Tinh Hải Hỗn Loạn!
Võ giả Thiên Tôn của Ma Vực khác nghiêm túc nói:
- Không ngờ tiểu tử này na di khỏi trung tâm vụ nổ, thần thông này quá quái dị, chắc chỉ có đám người như Viêm Tôn ra tay mới bắt được hắn.
Võ giả Thiên Tôn của Ma Vực này lấy ra một lệnh bài liên lạc, nhanh chóng vung tay nói:
- A Đồ, đi! Viêm Tôn nói đừng đuổi theo, trực tiếp đi biên giới. Mặc kệ tiểu tử này tốn cỡ nào thì cuối cùng sẽ vào Tinh Hải Hỗn Loạn, chúng ta ở bên kia bày ra Khốn Thần đại trận, giam cầm hắn.
Hai võ giả Thiên Tôn của Ma Vực na di bay hướng đông, chỗ này cách Tinh Hải Hỗn Loạn không quá xa. Nếu Tiêu Lãng liên tục đại na di thì chừng mười mấy lần là sẽ vào Tinh Hải Hỗn Loạn, thế nên bọn họ phải đi bố trí trước.
Tiêu Lãng đại na di một lần rồi lại bắt đầu trốn, không đại na di tiếp. Linh hồn của Tiêu Lãng chưa hồi phục đến đỉnh cao, nếu gặp võ giả Thiên Tôn của Ma Vực chặn giết liền phóng ra Tình Không.
Lần này rất quái dị, Tiêu Lãng giết một đám võ giả của Ma Vực cấp thấp xong không có Ma Tôn truy sát. Chờ Tiêu Lãng chạy cắm đầu hai canh giờ vẫn không có Ma Tôn nào đến, hắn thầm tính toán, định tìm chỗ ẩn núp nghỉ ngơi.
Thần thức của Tiêu Lãng phóng thích ra ngoài, chui xuống đất ẩn núp. Khi Tiêu Lãng xác định bên trên không có một võ giả của Ma Vực thì bay ra, chạy từ mặt đất.
Chạy dưới đất sẽ để lại dấu vết, đi phía trên thì thần thức của Tiêu Lãng cường đại, có thể dễ dàng tránh khỏi nhiều võ giả của Ma Vực cấp thấp sưu tầm.
Nửa ngày sau, Tiêu Lãng chạy vào một khu rừng lớn. Tiêu Lãng đi trong rừng một, hai ngày sau tìm đến một sơn động ẩn khuất. Tiêu Lãng đào một cái hố trong góc sơn động sâu cỡ vạn dặm, Tiêu Lãng tạo mật thất, nghỉ ngơi.
Tiêu Lãng nằm trong mật thất, nhanh chóng luyện hóa Tử Thánh Thạch để bổ sung linh hồn và nghỉ ngơi, nghi hoặc nhỏ giọng nói:
- Không biết chỗ này cách Tinh Hải Hỗn Loạn bao xa? Hy vọng đừng có võ giả của Ma Vực truy sát nữa. Ài, ta chỉ lỡ xông vào chứ thật lòng không muốn gây chuyện trong Ma Vực, đám Ma Tôn các ngươi có cần truy sát gắt gao như vậy không?

back top