Đây chính là tận cùng phía nam thế giới?
Tiêu Lãng na di nửa tháng, xuyên qua mấy chục vạn tinh vực phương nam Tinh Hải Hỗn Loạn, cuối cùng đến một mảnh địa vực xa lạ.
Thế giới đằng trước mênh mông không thấy giới hạn nhưng dường như đã tới cuối. Trước mặt một mảnh hỗn độn, không thấy trời hay đất, mờ mịt đang vào nhau. Vô số vật nhòe tràn ngập cả thế giới. Thần thức của Tiêu Lãng không thể tra xét, cũng không thể na di.
Tiêu Lãng thử phóng ra một ít năng lượng công kích đánh tới đằng trước. Những thứ nhòe không bị hao tổn chút nào, thậm chí không dao động, cứng đến đáng sợ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng lại phóng ra Liệt Thần Thủ cào đằng trước, trừ vang tiếng keng keng, lóe lên hỏa hoa ra thứ nhòe đó không sứt mẻ gì.
Thần thức của Tiêu Lãng lan tràn hai bên, không dò xét thấy núi cao gì, hai bên không có gì, trừ mênh mông thương mang. Tiêu Lãng không na di, bay khắp nơi tìm Tiêu Dao sơn. Ngọn núi to như vậy, Tiêu Lãng không tin sẽ không tìm thấy.
Kết quả!
Tiêu Lãng bay nửa tháng, đi khắp trăm vạn dặm mà không có thu hoạch gì.
Tiêu Lãng nhớ đến tin đồn nghe ở Yêu Vực. Vô số người muốn bò lên Tiêu Dao sơn, tìm Tiêu Dao Vương, trở thành môn nhân đệ tử của gã, được gã chỉ điểm. Nhưng nhiều năm qua không một ai tìm được Tiêu Dao sơn.
Tiêu Lãng biết cứ tiếp tục tìm thế này thì dù đi loanh quanh một vạn năm cũng không tìm thấy, nếu hắn cứ dây dưa thế này thì Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ đến.
Tiêu Lãng đứng trên Hỗn Độn Hải Dương, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái hồn du. Tiêu Lãng định điều tra động tĩnh không gian bốn phương tám hướng, cảm ngộ khác biệt xung quanh để tìm Tiêu Dao sơn.
Nhưng Tiêu Lãng cảm ngộ năm ngày vẫn không thu hoạch được gì, hắn thấy mờ mịt, bỗng có cảm giác thế giới lớn như vậy... Tiêu Lãng có thể đi đâu đây?
Thần thức của Chí Cao Thần cực kỳ cường đại, Hạt Huyết Thạch là vô dụng. Tiêu Lãng là thần chi khí thể, nguyên thế giới chỉ có vài người, thực lực mạnh cỡ như hắn thì chỉ có một. Dù Tiêu Lãng ẩn núp, cải trang giả dạng cỡ nào cũng không chạy thoát khỏi thần thức của Chí Cao Thần dò xét. Không tìm thấy Tiêu Dao sơn, không leo lên núi đó là Tiêu Lãng chết chắc.
Tiêu Lãng nhìn một mảnh thương mang trước mắt, có trực giác không chừng... Tiêu Dao sơn ở ngay bên trong.
Tiêu Lãng cười khổ. Qua thí nghiệm lần trước, Tiêu Lãng mơ hồ biết thứ trước mắt là hỗn độn chi khí. Trong đầu Tiêu Lãng có một bức Thế Giới Diễn Hóa Đồ. Thế giới trong Thế Giới Diễn Hóa Đồ khi chưa hình thành thì thiên địa hỗn độn, không có sinh linh nào.
Khi tia chớp thứ nhất xẹt qua thì hỗn độn mới nứt ra một cái khe, hỗn độn sơ khai, thiên địa phân ly. Tùy theo thời gian phân ly, trong hỗn độn chậm rãi xuất hiện một mảnh không gian, rồi diễn biến, không gian ngày càng lớn, cuối cùng hình thành thế giới hỗn độn.
Cho nên Tiêu Lãng có làm sao cũng không thể phá mở hỗn độn chi khí trước mắt, dù Tiêu Dao sơn nằm ở bên trong Hỗn Độn Hải Dương thì hắn không có cách nào đi vào.
Tiêu Lãng bỗng vỗ đầu, kinh kêu:
- Không đúng!
- Chẳng phải trong cục đá đen có lôi điện sao? Trong người ta ẩn chứa lôi điện bá đạo, không biết... Những lôi điện này có thể xé mở hỗn độn chi khí không?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiêu Lãng vội vận chuyển lôi điện trong người hóa thành con lôi long gào thét bay tới Hỗn Độn Hải Dương trước mặt. Lôi long rít gào, Hỗn Độn Hải Dương dao động, không ngờ... Từ từ xuất hiện một khe nứt.
- Tổ cha nó, sao lôi điện này bá đạo như vậy? Chém luôn hỗn độn chi khí? Hay đây không phải là hỗn độn chi khí?
Mắt Tiêu Lãng sáng như sao, rất là lấy làm lạ. Nhưng mặc kệ trong Hỗn Độn Hải Dương có Tiêu Dao sơn không? Tiêu Lãng núp trong Hỗn Độn Hải Dương, thần thức không thể thăm dò vào đây, nói không chừng Long Ngạo Chí Cao Thần cũng không được. Ít nhất Tiêu Lãng có thể núp một đoạn thời gian.
Tiêu Lãng không biết rằng cục đá đen chính là tia chớp thứ nhất trong hỗn độn chém túng nó sinh ra Hỗn Độn Lôi Thạch. Trong cục đá đen ẩn chứa Lôi chi bản nguyên, hỗn độn bị Lôi chi bản nguyên chém ra.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiêu Lãng liên tục phóng lôi điện chém Hỗn Độn Hải Dương đằng trước nứt ra một cái khe, hắn chui vào trong, tiếp tục khiến lôi điện phá mở hỗn độn chi khí trước mặt.
Lôi điện phá mở hỗn độn chi khí rất chậm, một canh giờ chỉ được khoảng trăm thước. Tiêu Lãng phóng lôi điện quá lâu thì linh hồn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn không ngừng một giây. Tiêu Lãng nhanh chóng mở ra con đường nho nhỏ trong Hỗn Độn Hải Dương, liên tục chui vào trong.
Một ngày, hai ngày, mười ngày!
Tiêu Lãng mệt đến mở mắt không lên nhưng đôi tay vẫn phóng lôi điện, phá mở hỗn độn chi khí. Ngày thứ mười lăm, Tiêu Lãng đào ra con đường quanh co khúc khuỷu dài mấy vạn thước, hắn mệt đến xỉu trong đường hầm.
Tiêu Lãng rất thông minh, không mở đường thẳng, nếu không thì từ xa sẽ bị người thấy lối ra đen nhánh, càng dễ bị người phát hiện hơn.
Tiêu Lãng ngủ ba ngày trong Hỗn Độn Hải Dương mới tỉnh dậy. Đầu tiên là Tiêu Lãng đi một vòng trong đường hầm rồi lui ra, xác định đường hầm không thay đổi, bên ngoài không có ai đi vào tra xét, thế là hắn lại đi vào đường hầm.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trong lối vào đường hầm, Tiêu Lãng phóng ra lôi điện chém hỗn độn chi khí hơn mười khe nứt, để người nhìn sơ không phát hiện chỗ đó có đường hầm.
Xong xuôi Tiêu Lãng đi vào trong, tiếp tục mở đường, xông hướng sâu nhất Hỗn Độn Hải Dương. Tiêu Lãng không biết cuối cùng sẽ đến đâu, không biết Tiêu Dao sơn có ở bên trong không, chỉ cố gắng hết sức vào sâu một ít là an toàn một chút.
Tiêu Lãng rất may mắn. Mấy ngày sau, một thần thức cường đại ở gần đó quét qua, nhưng vì xung quanh trống rỗng nên thần thức quét qua xong tiếp tục tiến tới trước.
Nửa tháng sau, lục tục có võ giả bay qua, vô số thần thức quét bốn phương tám hướng. Khi tra xét thấy là Hỗn Độn Hải Dương thì không ai đến gần. Hỗn độn chi khí là thứ cứng rắn nhất trong thiên địa, bên này không có cả một con chim nên tất nhiên không ai ẩn núp được.
Không thể không nói năng lượng của Long Ngạo Chí Cao Thần rất cường đại, hiện tại có mấy ức võ giả trong không gian hỗn độn đang tìm kiếm Tiêu Lãng, những người này toàn là đẳng cấp Thần Quân cảnh trở lên.
Những người này phủ lên nguyên không gian hỗn độn, có càng nhiều người tham gia đội ngũ sưu tầm. Một số người... Đến từ Tinh Hải Hỗn Loạn.
Một thanh thần binh Chí Cao Thần, mười giọt máu Chí Cao Thần, còn có một sơn lĩnh, lời hứa của Long Ngạo Chí Cao Thần, bảo đảm cho gia tộc người đó trăm vạn năm bất diệt.
Đây là giải thưởng tìm được Tiêu Lãng.
Chỉ cần xác định chỗ Tiêu Lãng ở báo cho Long Ngạo Chí Cao Thần là sẽ được phần thưởng này ngay. Long Ngạo Chí Cao Thần đã tuyên bố với thiên hạ nên sẽ không lật lọng. Cho nên trừ Long vực ra, vô số cường giả nguyên Thần Vực, võ giả trong Tinh Hải Hỗn Loạn đều hành động, tản ra trong thế giới hỗn độn tìm kiếm.
Tin tức truyền đến Ma Vực, Yêu Vực khiến võ giả của Ma Vực, Yêu Vực xôn xao. Võ giả của Ma Vực, Yêu Vực ùa ra. Ngay cả yêu tộc cường đại trong địa bàn của Tử Mị Hoàng cũng lẻn đi Tinh Hải Hỗn Loạn tìm kiếm.
Thần binh Chí Cao Thần khiến thực lực của võ giả tăng ba tầng, mười giọt máu Chí Cao Thần rất có thể sinh ra trên mười Thiên Tôn. Một sơn lĩnh cộng với lời hứa của Long Ngạo Chí Cao Thần, bất cứ người nào tìm đến Tiêu Lãng là sẽ khiến kẻ đỏ và gia tộc vinh diệu trăm vạn năm.
Nhưng mà...
Nhiều người tìm kiếm ba tháng vẫn không có chút dấu vết của Tiêu Lãng. Chuyện Tiêu Lãng đi Tiêu Dao sơn trừ Tình Ca Chí Cao Thần ra thì chỉ có Tử Mị Hoàng biết.
Nhưng mà...
Giờ phút này, bản thân Tử Mị Hoàng, Tình Ca Chí Cao Thần đều không biết Tiêu Lãng đi đâu.
Bởi vì Tiêu Dao sơn không nằm trong Hỗn Độn Hải Dương. Phương bắc Hỗn Độn Hải Dương bị Tiêu Dao Vương dùng tuyệt thế thần thông bố trí nhất một siêu cấp đại trận, người không có duyên, thực lực không đạt đến Chí Cao Thần thì sẽ không tìm thấy.
Tử Mị Hoàng, Tình Ca Chí Cao Thần truyền tin cho Tiêu Dao Vương. Nhưng người của Tiêu Dao Vương không phát hiện tung tích của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng na di nửa tháng, xuyên qua mấy chục vạn tinh vực phương nam Tinh Hải Hỗn Loạn, cuối cùng đến một mảnh địa vực xa lạ.
Thế giới đằng trước mênh mông không thấy giới hạn nhưng dường như đã tới cuối. Trước mặt một mảnh hỗn độn, không thấy trời hay đất, mờ mịt đang vào nhau. Vô số vật nhòe tràn ngập cả thế giới. Thần thức của Tiêu Lãng không thể tra xét, cũng không thể na di.
Tiêu Lãng thử phóng ra một ít năng lượng công kích đánh tới đằng trước. Những thứ nhòe không bị hao tổn chút nào, thậm chí không dao động, cứng đến đáng sợ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng lại phóng ra Liệt Thần Thủ cào đằng trước, trừ vang tiếng keng keng, lóe lên hỏa hoa ra thứ nhòe đó không sứt mẻ gì.
Thần thức của Tiêu Lãng lan tràn hai bên, không dò xét thấy núi cao gì, hai bên không có gì, trừ mênh mông thương mang. Tiêu Lãng không na di, bay khắp nơi tìm Tiêu Dao sơn. Ngọn núi to như vậy, Tiêu Lãng không tin sẽ không tìm thấy.
Kết quả!
Tiêu Lãng bay nửa tháng, đi khắp trăm vạn dặm mà không có thu hoạch gì.
Tiêu Lãng nhớ đến tin đồn nghe ở Yêu Vực. Vô số người muốn bò lên Tiêu Dao sơn, tìm Tiêu Dao Vương, trở thành môn nhân đệ tử của gã, được gã chỉ điểm. Nhưng nhiều năm qua không một ai tìm được Tiêu Dao sơn.
Tiêu Lãng biết cứ tiếp tục tìm thế này thì dù đi loanh quanh một vạn năm cũng không tìm thấy, nếu hắn cứ dây dưa thế này thì Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ đến.
Tiêu Lãng đứng trên Hỗn Độn Hải Dương, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái hồn du. Tiêu Lãng định điều tra động tĩnh không gian bốn phương tám hướng, cảm ngộ khác biệt xung quanh để tìm Tiêu Dao sơn.
Nhưng Tiêu Lãng cảm ngộ năm ngày vẫn không thu hoạch được gì, hắn thấy mờ mịt, bỗng có cảm giác thế giới lớn như vậy... Tiêu Lãng có thể đi đâu đây?
Thần thức của Chí Cao Thần cực kỳ cường đại, Hạt Huyết Thạch là vô dụng. Tiêu Lãng là thần chi khí thể, nguyên thế giới chỉ có vài người, thực lực mạnh cỡ như hắn thì chỉ có một. Dù Tiêu Lãng ẩn núp, cải trang giả dạng cỡ nào cũng không chạy thoát khỏi thần thức của Chí Cao Thần dò xét. Không tìm thấy Tiêu Dao sơn, không leo lên núi đó là Tiêu Lãng chết chắc.
Tiêu Lãng nhìn một mảnh thương mang trước mắt, có trực giác không chừng... Tiêu Dao sơn ở ngay bên trong.
Tiêu Lãng cười khổ. Qua thí nghiệm lần trước, Tiêu Lãng mơ hồ biết thứ trước mắt là hỗn độn chi khí. Trong đầu Tiêu Lãng có một bức Thế Giới Diễn Hóa Đồ. Thế giới trong Thế Giới Diễn Hóa Đồ khi chưa hình thành thì thiên địa hỗn độn, không có sinh linh nào.
Khi tia chớp thứ nhất xẹt qua thì hỗn độn mới nứt ra một cái khe, hỗn độn sơ khai, thiên địa phân ly. Tùy theo thời gian phân ly, trong hỗn độn chậm rãi xuất hiện một mảnh không gian, rồi diễn biến, không gian ngày càng lớn, cuối cùng hình thành thế giới hỗn độn.
Cho nên Tiêu Lãng có làm sao cũng không thể phá mở hỗn độn chi khí trước mắt, dù Tiêu Dao sơn nằm ở bên trong Hỗn Độn Hải Dương thì hắn không có cách nào đi vào.
Tiêu Lãng bỗng vỗ đầu, kinh kêu:
- Không đúng!
- Chẳng phải trong cục đá đen có lôi điện sao? Trong người ta ẩn chứa lôi điện bá đạo, không biết... Những lôi điện này có thể xé mở hỗn độn chi khí không?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiêu Lãng vội vận chuyển lôi điện trong người hóa thành con lôi long gào thét bay tới Hỗn Độn Hải Dương trước mặt. Lôi long rít gào, Hỗn Độn Hải Dương dao động, không ngờ... Từ từ xuất hiện một khe nứt.
- Tổ cha nó, sao lôi điện này bá đạo như vậy? Chém luôn hỗn độn chi khí? Hay đây không phải là hỗn độn chi khí?
Mắt Tiêu Lãng sáng như sao, rất là lấy làm lạ. Nhưng mặc kệ trong Hỗn Độn Hải Dương có Tiêu Dao sơn không? Tiêu Lãng núp trong Hỗn Độn Hải Dương, thần thức không thể thăm dò vào đây, nói không chừng Long Ngạo Chí Cao Thần cũng không được. Ít nhất Tiêu Lãng có thể núp một đoạn thời gian.
Tiêu Lãng không biết rằng cục đá đen chính là tia chớp thứ nhất trong hỗn độn chém túng nó sinh ra Hỗn Độn Lôi Thạch. Trong cục đá đen ẩn chứa Lôi chi bản nguyên, hỗn độn bị Lôi chi bản nguyên chém ra.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiêu Lãng liên tục phóng lôi điện chém Hỗn Độn Hải Dương đằng trước nứt ra một cái khe, hắn chui vào trong, tiếp tục khiến lôi điện phá mở hỗn độn chi khí trước mặt.
Lôi điện phá mở hỗn độn chi khí rất chậm, một canh giờ chỉ được khoảng trăm thước. Tiêu Lãng phóng lôi điện quá lâu thì linh hồn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn không ngừng một giây. Tiêu Lãng nhanh chóng mở ra con đường nho nhỏ trong Hỗn Độn Hải Dương, liên tục chui vào trong.
Một ngày, hai ngày, mười ngày!
Tiêu Lãng mệt đến mở mắt không lên nhưng đôi tay vẫn phóng lôi điện, phá mở hỗn độn chi khí. Ngày thứ mười lăm, Tiêu Lãng đào ra con đường quanh co khúc khuỷu dài mấy vạn thước, hắn mệt đến xỉu trong đường hầm.
Tiêu Lãng rất thông minh, không mở đường thẳng, nếu không thì từ xa sẽ bị người thấy lối ra đen nhánh, càng dễ bị người phát hiện hơn.
Tiêu Lãng ngủ ba ngày trong Hỗn Độn Hải Dương mới tỉnh dậy. Đầu tiên là Tiêu Lãng đi một vòng trong đường hầm rồi lui ra, xác định đường hầm không thay đổi, bên ngoài không có ai đi vào tra xét, thế là hắn lại đi vào đường hầm.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trong lối vào đường hầm, Tiêu Lãng phóng ra lôi điện chém hỗn độn chi khí hơn mười khe nứt, để người nhìn sơ không phát hiện chỗ đó có đường hầm.
Xong xuôi Tiêu Lãng đi vào trong, tiếp tục mở đường, xông hướng sâu nhất Hỗn Độn Hải Dương. Tiêu Lãng không biết cuối cùng sẽ đến đâu, không biết Tiêu Dao sơn có ở bên trong không, chỉ cố gắng hết sức vào sâu một ít là an toàn một chút.
Tiêu Lãng rất may mắn. Mấy ngày sau, một thần thức cường đại ở gần đó quét qua, nhưng vì xung quanh trống rỗng nên thần thức quét qua xong tiếp tục tiến tới trước.
Nửa tháng sau, lục tục có võ giả bay qua, vô số thần thức quét bốn phương tám hướng. Khi tra xét thấy là Hỗn Độn Hải Dương thì không ai đến gần. Hỗn độn chi khí là thứ cứng rắn nhất trong thiên địa, bên này không có cả một con chim nên tất nhiên không ai ẩn núp được.
Không thể không nói năng lượng của Long Ngạo Chí Cao Thần rất cường đại, hiện tại có mấy ức võ giả trong không gian hỗn độn đang tìm kiếm Tiêu Lãng, những người này toàn là đẳng cấp Thần Quân cảnh trở lên.
Những người này phủ lên nguyên không gian hỗn độn, có càng nhiều người tham gia đội ngũ sưu tầm. Một số người... Đến từ Tinh Hải Hỗn Loạn.
Một thanh thần binh Chí Cao Thần, mười giọt máu Chí Cao Thần, còn có một sơn lĩnh, lời hứa của Long Ngạo Chí Cao Thần, bảo đảm cho gia tộc người đó trăm vạn năm bất diệt.
Đây là giải thưởng tìm được Tiêu Lãng.
Chỉ cần xác định chỗ Tiêu Lãng ở báo cho Long Ngạo Chí Cao Thần là sẽ được phần thưởng này ngay. Long Ngạo Chí Cao Thần đã tuyên bố với thiên hạ nên sẽ không lật lọng. Cho nên trừ Long vực ra, vô số cường giả nguyên Thần Vực, võ giả trong Tinh Hải Hỗn Loạn đều hành động, tản ra trong thế giới hỗn độn tìm kiếm.
Tin tức truyền đến Ma Vực, Yêu Vực khiến võ giả của Ma Vực, Yêu Vực xôn xao. Võ giả của Ma Vực, Yêu Vực ùa ra. Ngay cả yêu tộc cường đại trong địa bàn của Tử Mị Hoàng cũng lẻn đi Tinh Hải Hỗn Loạn tìm kiếm.
Thần binh Chí Cao Thần khiến thực lực của võ giả tăng ba tầng, mười giọt máu Chí Cao Thần rất có thể sinh ra trên mười Thiên Tôn. Một sơn lĩnh cộng với lời hứa của Long Ngạo Chí Cao Thần, bất cứ người nào tìm đến Tiêu Lãng là sẽ khiến kẻ đỏ và gia tộc vinh diệu trăm vạn năm.
Nhưng mà...
Nhiều người tìm kiếm ba tháng vẫn không có chút dấu vết của Tiêu Lãng. Chuyện Tiêu Lãng đi Tiêu Dao sơn trừ Tình Ca Chí Cao Thần ra thì chỉ có Tử Mị Hoàng biết.
Nhưng mà...
Giờ phút này, bản thân Tử Mị Hoàng, Tình Ca Chí Cao Thần đều không biết Tiêu Lãng đi đâu.
Bởi vì Tiêu Dao sơn không nằm trong Hỗn Độn Hải Dương. Phương bắc Hỗn Độn Hải Dương bị Tiêu Dao Vương dùng tuyệt thế thần thông bố trí nhất một siêu cấp đại trận, người không có duyên, thực lực không đạt đến Chí Cao Thần thì sẽ không tìm thấy.
Tử Mị Hoàng, Tình Ca Chí Cao Thần truyền tin cho Tiêu Dao Vương. Nhưng người của Tiêu Dao Vương không phát hiện tung tích của Tiêu Lãng.