Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cư ngụ trong Bách Hoa thành, thành trì lớn nhất Bách Hoa vực diện. Thành trì này cách Bách Hoa cung không xa, đứng trên thành trì xa xa sẽ thấy Bách Hoa cung. Tiêu Lãng rất vừa lòng chỗ này.
Thân phận của nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng không thấp trong Bách Hoa vực diện. Thành chủ Bách Hoa thành trông thấy nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng còn phải hành lễ. Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc được sắp xếp ở trong một nhã các bên cạnh phủ thành chủ. Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng còn sắp đặt hơn mười thị nữ hầu hạ Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc.
Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng cực kỳ nghiêm túc dặn dò Tiêu Lãng:
- Tốt rồi, Tiêu đại nhân, các ngươi hãy cư ngụ ở đây đi. Nếu cung chủ tỉnh lại thì Tử La Lan đại nhân sẽ bẩm báo, khi đó sẽ có người thông báo cho đại nhân. Nếu đại nhân có gì cần cứ nói với thị nữ. Các ngươi ở đây đừng đi lung tung, cũng đừng tranh chấp với bất cứ ai là được. Điều quan trọng nhất là... Mặc kệ trong tình huống gì không được ra tay, có vấn đề thif thị nữ sẽ báo tin cho ta. Lúc trước cung chủ ra lệnh bất cứ ai đánh nhau trong vực diện sẽ giết không tha.
Tiêu Lãng nghe vậy chẳng những không khó chịu mà còn vui mừng. Không ai được phép đánh nhau, vậy là nếu Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân có giết tới cửa cũng không dám làm gì. Tiêu Lãng không đi ra ngoài thì Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân sẽ không làm gì được hắn.
Tiêu Lãng cười, gật đầu, nói:
- Đa tạ đại nhân. Đại nhân cứ đi công việc, chúng ta sẽ không gây chuyện.
Vẻ mặt nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng lúng túng nói:
- Xấu hổ quá, sức chiến đấu của đại nhân như vậy đừng kêu ta là đại nhân, chiết sát ta. Sau này cứ gọi ta là Hoa Anh Túc đi.
- Hoa Anh Túc?
Tiêu Lãng và hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ngẩn người, đây là tên kỳ lạ gì vậy?
Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng giải thích rằng:
- Cung chủ thích các loại hoa, cho nên chúng ta đều lấy một danh hiệu, kêu riết rồi bỏ luôn tên cũ.
Tiêu Lãng hiểu ra, khách sáo với Vô Lượng đại ca mấy câu rồi đi vào sân.
Sân không lớn cũng không nhỏ, rất sạch sẽ, trang nhã. Bên trong trồng nhiều tiên hoa. Hơn mười thị nữ đứng ngoài viện, thực lực không cao, chỉ cỡ cảnh giới Thần Quân cảnh.
Đám thị nữ hành lễ, Tiêu Lãng phất tay, mang hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vào chủ thính, thần thức quét qua, nắm rõ bố cục nhã các.
Tiêu Lãng cười nói với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc:
- Lầu hai để tỷ muội các nàng ở, ta ở lầu một. Phải rồi, có lẽ gần đây ta sẽ bế quan, nếu không có gì đặc biệt thì một năm sau sẽ xuất quan.
Tính tình Hoàn Nhan Như Ngọc nóng nảy hỏi ngay:
- A? Tiêu đại ca, sao vội vã bế quan như vậy?
Bọn họ ở trong Bách Hoa thành lạ nước lạ cái, Tiêu Lãng là nương tựa duy nhất của hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, không thấy hắn sẽ làm họ bất an.
Hoàn Nhan Nhược Thủy hiểu chuyện hơn nhiều, nàng hiểu rõ tính cách của Tiêu Lãng, nếu như không có chuyện gấp thì hắn sẽ không vội vã như vậy. Hoàn Nhan Nhược Thủy đoán đại khái thực lực của Tiêu Lãng không thể đối kháng với đám người Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân, bây giờ có chỗ tu luyện thì tất nhiên phải nắm chặt thời gian.
Hoàn Nhan Nhược Thủy trừng Hoàn Nhan Như Ngọc, cười ngọt ngào với Tiêu Lãng, nói:
- Khi nào đại ca bế quan? Đại ca yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc cho mình thật tốt.
Tiêu Lãng áy náy nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, nói:
- Ba ngày sau đi, ta cùng các nàng ba ngày.
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc đi theo Tiêu Lãng từ ức vạn dặm xa xôi tha hương nơi đất khách, nhưng hắn thật tình không có thời gian ở cùng hai người. Không biết khi nào Bách Hoa Tiên Tử tỉnh dậy, lỡ như không chịu gặp Tiêu Lãng hoặc không đồng ý nhận thì bọn họ sẽ phải đi phiêu bạc.
Thực lực của Tiêu Lãng khi tập kích có thể trọng thương Long Ngạo Chí Cao Thần, nhưng gã sẽ cho hắn cơ hội đó sao? Thế nên Tiêu Lãng cố gắng nghĩ cách tăng thực lực thêm một, hai phần, ít nhất có lực lượng liều một phen.
Thị nữ bưng trà lên. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc lên lầu xem chỗ ở tạm thời của mình. Tiêu Lãng ngồi trong đại điện suy tư, hắn nên tu luyện mặt nào?
- Thiên đạo sao?
Tình Đạo thuộc mười chí cao thiên đạo, càng về sau càng khó cảm ngộ. Tiêu Lãng mới cảm ngộ đến đệ bát cảnh, mặt sau còn có bốn cảnh. Nếu người bình thường muốn cảm ngộ một cảnh mặt sau thì ít nhất cần mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm, hay hoặc là mặt sau hoàn toàn kẹt tại đó, cả đời không cảm ngộ được.
Một năm?
Có thể cảm ngộ một cảnh hay không là cả vấn đề chứ đừng nói là cảm ngộ bốn cảnh! Thế nên Tiêu Lãng từ bỏ, dù may mắn nghịch thiên cảm ngộ một, hai cảnh Tình Đạo thì thực lực sẽ không tăng quá lớn.
- Thế Giới Diễn Hóa Đồ!
Thế Giới Diễn Hóa Đồ là đồ tố, nếu như có thể hoàn toàn cảm ngộ chắc thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng lên, còn tăng bao nhiêu thì trong lòng hắn không nắm chắc. Nhưng cùng là Bệ Ngạn thú, con Bệ Ngạn thú của Tiêu Lãng là công, Long Ngạo Chí Cao Thần có thể tăng thực lực từ hậu kỳ Thiên Tôn lên đỉnh Thiên Tôn thì hắn tăng thực lực lên hai, ba phần chắc không thành vấn đề.
Nhưng Tiêu Lãng không nắm chắc về Thế Giới Diễn Hóa Đồ. Thế Giới Diễn Hóa Đồ quá huyền diệu, e rằng không thể cảm ngộ trong một năm.
Còn một cách cuối là tiếp tục nghĩ cách để lôi long biến cường đại. Dường như con đường này cũng không thông, bởi vì lôi long phân liệt thành mười vạn tám trăm con thì ngừng, dù lôi long lại phân liệt, dung hợp thì uy lực vẫn chỉ có bấy nhiêu.
Tiêu Lãng ngồi trong đại sảnh suy nghĩ suốt buổi chiều vẫn không ra cách gì, đang ngồi thì phát hiện trời tối.
Tiêu Lãng nhìn thị nữ đứng bên cạnh, hỏi:
- Hai vị tiểu thư đâu rồi?
Thị nữ cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, hai vị tiểu thư ở trên lầu, mới nyã tiểu thư xuống thấy đại nhân đang suy nghĩ nên không quấy rầy. Đại nhân có muốn ăn cơm chưa?
- Không cần.
Tiêu Lãng phất tay, đứng dậy lên lầu. Nói là làm bạn với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vậy mà Tiêu Lãng suy nghĩ lung tung suốt buổi chiều, hắn cảm giác rất là áy náy.
Trên lầu không có thị nữ, chắc hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc khiến thị nữ đừng lên. Tiêu Lãng nhìn mấy gian phòng giống y nhau, không biết hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ở đâu? Tiêu Lãng dùng thần thức quét qua.
Thần thức quét qua lại xảy ra vấn đề.
Tiêu Lãng 'thấy' một thùng gỗ to nóng hổi trong gian phòng, thùng đổ đầy nước nóng, rải vô số cánh hoa. Đây không phải trọng điểm, quan trọng là... Hai thân hình hoàn mỹ trần truồng tắm trong thùng.
Tóc đẹp vén cao bị ướt, gáy ngọc trắng nõn như thiên nga tỏa ánh sáng lóng lánh. Hai bầu ngực tròn trĩnh lắc lư theo gợn sóng dao động, bụng bằng phẳng, đùi ngọc thon dài và chỗ bí ẩn kia hoàn toàn lộ ra trước thần thức của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng ngây như phỗng.
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ở trong phòng cảm nhận thần thức của Tiêu Lãng cũng ngây ngẩn. Tiêu Lãng thói quen dùng thần thức. Buổi chiều hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc khiến thị nữ mở cấm chế nguyên sân, thấy Tiêu Lãng ngây người thì không quấy rầy hắn. Nữ nhân trời sinh thích sạch sẽ, đã ổn định rồi thì muốn tắm rửa, ai ngờ Tiêu Lãng đột nhiên lên, còn dùng thần thức...
- A!
Hoàn Nhan Như Ngọc như con thỏ sợ hãi nhảy vọt lên, đôi tay che trước ngực nhưng quên đứng lên thì lộ hẳn phần dưới. Hoàn Nhan Như Ngọc vội vã ngồi thụp xuống, làn da trắng ửng hồng càng hấp dẫn người.
Hoàn Nhan Nhược Thủy giật nảy mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hoàn Nhan Nhược Thủy thấy Tiêu Lãng không thu thần thức về, mắt xoay tròn, vừa xấu hổ vừa tức giận truyền âm.
- Tiêu Lãng đại ca, có đẹp không? Chẳng bằng... Ngươi tiến vào xem đi!
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, mặt nóng ran thu lại thần thức, cực kỳ lúng túng. Tiêu Lãng có cảm giác như bị bắt tại trận, muốn trốn tránh ngay nhưng không cảm thấy vậy là không tốt, muốn giải thích hai câu lại không biết nói cái gì.
Khi Tiêu Lãng định rời đi thì cửa... Bỗng mở ra.
Người Hoàn Nhan Nhược Thủy phủ áo tắm màu hồng lộ ra vai trắng và ngửa phần ngực.
Hoàn Nhan Nhược Thủy vừa xấu hổ vừa khiêu khích nhìn Tiêu Lãng, nói:
- Tiêu đại ca thật sự không vào sao?
Thân phận của nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng không thấp trong Bách Hoa vực diện. Thành chủ Bách Hoa thành trông thấy nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng còn phải hành lễ. Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc được sắp xếp ở trong một nhã các bên cạnh phủ thành chủ. Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng còn sắp đặt hơn mười thị nữ hầu hạ Tiêu Lãng, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc.
Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng cực kỳ nghiêm túc dặn dò Tiêu Lãng:
- Tốt rồi, Tiêu đại nhân, các ngươi hãy cư ngụ ở đây đi. Nếu cung chủ tỉnh lại thì Tử La Lan đại nhân sẽ bẩm báo, khi đó sẽ có người thông báo cho đại nhân. Nếu đại nhân có gì cần cứ nói với thị nữ. Các ngươi ở đây đừng đi lung tung, cũng đừng tranh chấp với bất cứ ai là được. Điều quan trọng nhất là... Mặc kệ trong tình huống gì không được ra tay, có vấn đề thif thị nữ sẽ báo tin cho ta. Lúc trước cung chủ ra lệnh bất cứ ai đánh nhau trong vực diện sẽ giết không tha.
Tiêu Lãng nghe vậy chẳng những không khó chịu mà còn vui mừng. Không ai được phép đánh nhau, vậy là nếu Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân có giết tới cửa cũng không dám làm gì. Tiêu Lãng không đi ra ngoài thì Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân sẽ không làm gì được hắn.
Tiêu Lãng cười, gật đầu, nói:
- Đa tạ đại nhân. Đại nhân cứ đi công việc, chúng ta sẽ không gây chuyện.
Vẻ mặt nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng lúng túng nói:
- Xấu hổ quá, sức chiến đấu của đại nhân như vậy đừng kêu ta là đại nhân, chiết sát ta. Sau này cứ gọi ta là Hoa Anh Túc đi.
- Hoa Anh Túc?
Tiêu Lãng và hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ngẩn người, đây là tên kỳ lạ gì vậy?
Nữ thống lĩnh cầm trường thương trắng giải thích rằng:
- Cung chủ thích các loại hoa, cho nên chúng ta đều lấy một danh hiệu, kêu riết rồi bỏ luôn tên cũ.
Tiêu Lãng hiểu ra, khách sáo với Vô Lượng đại ca mấy câu rồi đi vào sân.
Sân không lớn cũng không nhỏ, rất sạch sẽ, trang nhã. Bên trong trồng nhiều tiên hoa. Hơn mười thị nữ đứng ngoài viện, thực lực không cao, chỉ cỡ cảnh giới Thần Quân cảnh.
Đám thị nữ hành lễ, Tiêu Lãng phất tay, mang hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vào chủ thính, thần thức quét qua, nắm rõ bố cục nhã các.
Tiêu Lãng cười nói với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc:
- Lầu hai để tỷ muội các nàng ở, ta ở lầu một. Phải rồi, có lẽ gần đây ta sẽ bế quan, nếu không có gì đặc biệt thì một năm sau sẽ xuất quan.
Tính tình Hoàn Nhan Như Ngọc nóng nảy hỏi ngay:
- A? Tiêu đại ca, sao vội vã bế quan như vậy?
Bọn họ ở trong Bách Hoa thành lạ nước lạ cái, Tiêu Lãng là nương tựa duy nhất của hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, không thấy hắn sẽ làm họ bất an.
Hoàn Nhan Nhược Thủy hiểu chuyện hơn nhiều, nàng hiểu rõ tính cách của Tiêu Lãng, nếu như không có chuyện gấp thì hắn sẽ không vội vã như vậy. Hoàn Nhan Nhược Thủy đoán đại khái thực lực của Tiêu Lãng không thể đối kháng với đám người Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân, bây giờ có chỗ tu luyện thì tất nhiên phải nắm chặt thời gian.
Hoàn Nhan Nhược Thủy trừng Hoàn Nhan Như Ngọc, cười ngọt ngào với Tiêu Lãng, nói:
- Khi nào đại ca bế quan? Đại ca yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc cho mình thật tốt.
Tiêu Lãng áy náy nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, nói:
- Ba ngày sau đi, ta cùng các nàng ba ngày.
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc đi theo Tiêu Lãng từ ức vạn dặm xa xôi tha hương nơi đất khách, nhưng hắn thật tình không có thời gian ở cùng hai người. Không biết khi nào Bách Hoa Tiên Tử tỉnh dậy, lỡ như không chịu gặp Tiêu Lãng hoặc không đồng ý nhận thì bọn họ sẽ phải đi phiêu bạc.
Thực lực của Tiêu Lãng khi tập kích có thể trọng thương Long Ngạo Chí Cao Thần, nhưng gã sẽ cho hắn cơ hội đó sao? Thế nên Tiêu Lãng cố gắng nghĩ cách tăng thực lực thêm một, hai phần, ít nhất có lực lượng liều một phen.
Thị nữ bưng trà lên. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc lên lầu xem chỗ ở tạm thời của mình. Tiêu Lãng ngồi trong đại điện suy tư, hắn nên tu luyện mặt nào?
- Thiên đạo sao?
Tình Đạo thuộc mười chí cao thiên đạo, càng về sau càng khó cảm ngộ. Tiêu Lãng mới cảm ngộ đến đệ bát cảnh, mặt sau còn có bốn cảnh. Nếu người bình thường muốn cảm ngộ một cảnh mặt sau thì ít nhất cần mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm, hay hoặc là mặt sau hoàn toàn kẹt tại đó, cả đời không cảm ngộ được.
Một năm?
Có thể cảm ngộ một cảnh hay không là cả vấn đề chứ đừng nói là cảm ngộ bốn cảnh! Thế nên Tiêu Lãng từ bỏ, dù may mắn nghịch thiên cảm ngộ một, hai cảnh Tình Đạo thì thực lực sẽ không tăng quá lớn.
- Thế Giới Diễn Hóa Đồ!
Thế Giới Diễn Hóa Đồ là đồ tố, nếu như có thể hoàn toàn cảm ngộ chắc thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng lên, còn tăng bao nhiêu thì trong lòng hắn không nắm chắc. Nhưng cùng là Bệ Ngạn thú, con Bệ Ngạn thú của Tiêu Lãng là công, Long Ngạo Chí Cao Thần có thể tăng thực lực từ hậu kỳ Thiên Tôn lên đỉnh Thiên Tôn thì hắn tăng thực lực lên hai, ba phần chắc không thành vấn đề.
Nhưng Tiêu Lãng không nắm chắc về Thế Giới Diễn Hóa Đồ. Thế Giới Diễn Hóa Đồ quá huyền diệu, e rằng không thể cảm ngộ trong một năm.
Còn một cách cuối là tiếp tục nghĩ cách để lôi long biến cường đại. Dường như con đường này cũng không thông, bởi vì lôi long phân liệt thành mười vạn tám trăm con thì ngừng, dù lôi long lại phân liệt, dung hợp thì uy lực vẫn chỉ có bấy nhiêu.
Tiêu Lãng ngồi trong đại sảnh suy nghĩ suốt buổi chiều vẫn không ra cách gì, đang ngồi thì phát hiện trời tối.
Tiêu Lãng nhìn thị nữ đứng bên cạnh, hỏi:
- Hai vị tiểu thư đâu rồi?
Thị nữ cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, hai vị tiểu thư ở trên lầu, mới nyã tiểu thư xuống thấy đại nhân đang suy nghĩ nên không quấy rầy. Đại nhân có muốn ăn cơm chưa?
- Không cần.
Tiêu Lãng phất tay, đứng dậy lên lầu. Nói là làm bạn với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vậy mà Tiêu Lãng suy nghĩ lung tung suốt buổi chiều, hắn cảm giác rất là áy náy.
Trên lầu không có thị nữ, chắc hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc khiến thị nữ đừng lên. Tiêu Lãng nhìn mấy gian phòng giống y nhau, không biết hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ở đâu? Tiêu Lãng dùng thần thức quét qua.
Thần thức quét qua lại xảy ra vấn đề.
Tiêu Lãng 'thấy' một thùng gỗ to nóng hổi trong gian phòng, thùng đổ đầy nước nóng, rải vô số cánh hoa. Đây không phải trọng điểm, quan trọng là... Hai thân hình hoàn mỹ trần truồng tắm trong thùng.
Tóc đẹp vén cao bị ướt, gáy ngọc trắng nõn như thiên nga tỏa ánh sáng lóng lánh. Hai bầu ngực tròn trĩnh lắc lư theo gợn sóng dao động, bụng bằng phẳng, đùi ngọc thon dài và chỗ bí ẩn kia hoàn toàn lộ ra trước thần thức của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng ngây như phỗng.
Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ở trong phòng cảm nhận thần thức của Tiêu Lãng cũng ngây ngẩn. Tiêu Lãng thói quen dùng thần thức. Buổi chiều hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc khiến thị nữ mở cấm chế nguyên sân, thấy Tiêu Lãng ngây người thì không quấy rầy hắn. Nữ nhân trời sinh thích sạch sẽ, đã ổn định rồi thì muốn tắm rửa, ai ngờ Tiêu Lãng đột nhiên lên, còn dùng thần thức...
- A!
Hoàn Nhan Như Ngọc như con thỏ sợ hãi nhảy vọt lên, đôi tay che trước ngực nhưng quên đứng lên thì lộ hẳn phần dưới. Hoàn Nhan Như Ngọc vội vã ngồi thụp xuống, làn da trắng ửng hồng càng hấp dẫn người.
Hoàn Nhan Nhược Thủy giật nảy mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hoàn Nhan Nhược Thủy thấy Tiêu Lãng không thu thần thức về, mắt xoay tròn, vừa xấu hổ vừa tức giận truyền âm.
- Tiêu Lãng đại ca, có đẹp không? Chẳng bằng... Ngươi tiến vào xem đi!
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, mặt nóng ran thu lại thần thức, cực kỳ lúng túng. Tiêu Lãng có cảm giác như bị bắt tại trận, muốn trốn tránh ngay nhưng không cảm thấy vậy là không tốt, muốn giải thích hai câu lại không biết nói cái gì.
Khi Tiêu Lãng định rời đi thì cửa... Bỗng mở ra.
Người Hoàn Nhan Nhược Thủy phủ áo tắm màu hồng lộ ra vai trắng và ngửa phần ngực.
Hoàn Nhan Nhược Thủy vừa xấu hổ vừa khiêu khích nhìn Tiêu Lãng, nói:
- Tiêu đại ca thật sự không vào sao?