Bách Hoa Tiên Tử không lên tiếng, Long Ngạo Chí Cao Thần đứng bên cạnh nàng chợt cười nói:
- Hậu quả?
Long Ngạo Chí Cao Thần chỉ vào mũi Tiêu Lãng, lạnh lùng cười:
- Chỉ bằng vào ngươi? Bách Hoa Tiên Tử chứng đạo ngàn vạn năm, ngươi cho rằng đột phá Chí Cao Thần là thiên hạ vô địch rồi sao? Hai ngươi cho rằng hợp sức sẽ là đối thủ của tiên tử? Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười quá!
Tiêu Lãng lạnh lùng quát:
- Câm miệng!
Mắt Tiêu Lãng như điện bắn hướng Long Ngạo Chí Cao Thần, khí thế cường đại như núi đập vào mặt.
Mặt Tiêu Lãng lạnh lùng quát:
- Ngươi là cái thứ gì? Bây giờ ngươi chỉ là một con chó! Chúng ta nói chuyện với chủ nhân của ngươi, ngươi có tư cách gì xen mồm? Không phục? Không bằng hai chúng ta một người đứng ra cùng ngươi đơn độc đấu?
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Long Ngạo Chí Cao Thần tức muốn ói máu, mắt hung tợn muốn nuốt sống Tiêu Lãng nhưng gã không tìm ra lời phản bác. Long Ngạo Chí Cao Thần liên tục tích lũy khí thế, lực lượng luân hồi vận chuyển, chờ Bách Hoa Tiên Tử ra lệnh một tiếng là chiến đấu.
Vẻ mặt Bách Hoa Tiên Tử bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương.
Bách Hoa Tiên Tử hỏi:
- Thật sự không định bình an ở chung? Không thể điều đình?
- Có thể!
Mắt Tiêu Dao Vương lóe tia nghi ngờ, sao hôm nay Bách Hoa Tiên Tử nói nhảm nhiều như vậy? Lần trước Bách Hoa Tiên Tử trực tiếp đánh nhau.
Mắt Tiêu Dao Vương xoay tròn, cười nói:
- Ngươi đưa Hỗn Độn cảnh cho ta, ngoan ngoãn ở trong Bách Hoa vực diện. Ta thề tuyệt đối không bước vào vực diện của ngươi một bước.
Bách Hoa Tiên Tử gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Lãng:
- Còn ngươi? Có điều kiện gì thì nêu ra đi.
Tiêu Lãng ngây ra, Bách Hoa Tiên Tử có ý gì? Bách Hoa Tiên Tử có thực lực cường đại như vậy mà nhẫn nhịn giỏi quá?
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, mở miệng nói:
- Ta và ngươi không oán không thù, chỉ cần tiên tử giao Long Ngạo cho ta, thỏa mãn yêu cầu của Tiêu Dao Vương thì ta thề tuyệt đối không bước vào Bách Hoa vực diện một bước.
Long Ngạo Chí Cao Thần cảm giác có điều không thích hợp, mắt nhìn Bách Hoa Tiên Tử.
Long Ngạo Chí Cao Thần nói:
- Tiên tử, cái này...
Bách Hoa Tiên Tử không nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần, cúi đầu trầm ngâm.
Bách Hoa Tiên Tử bỗng ngẩng đầu nói:
- Được, ta đồng ý điều kiện của các ngươi. Ta chỉ cầu các ngươi về sau không được quấy rầy ta nữa.
- A...
Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng, Long Ngạo Chí Cao Thần trợn mắt há hốc mồm, đáy mắt đầy giật mình và khó tin. Mặt Long Ngạo Chí Cao Thần vặn vẹo nhìn Bách Hoa Tiên Tử.
Long Ngạo Chí Cao Thần sốt ruột nói:
- Cung chủ, cung chủ, người không thể như vậy, người không thể như vậy!
- Có trá!
Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương âm thầm cảnh giác. Hỗn Độn cảnh là mạng của Bách Hoa Tiên Tử, là bảo đảm thực lực của nàng, sao có thể dễ dàng giao ra? Tiêu Lãng xấc xược như vậy mà Bách Hoa Tiên Tử không so đo thì thôi đi, lại còn giao Long Ngạo Chí Cao Thần cho hắn?
Bách Hoa Tiên Tử không thèm nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần, một chiếc gương xinh đẹp xuất hiện trong tay.
- Tiêu Dao Vương, ngươi thề đi.
Bách Hoa Tiên Tử mệt mỏi nói:
- Ta mệt rồi, không muốn tranh đấu. Như Tiêu Lãng đã nói, tất cả là luân hồi, vậy hãy để thuận theo tự nhiên đi. Sau này ta không xen vào chuyện của các ngươi nữa. Ngươi lập Hỗn Độn Huyết Thệ, không bước vào trong Bách Hoa vực diện của ta, ta liền cho ngươi chiếc gương.
Mắt Tiêu Dao Vương sáng như sao. Có lẽ Bách Hoa Tiên Tử có nhiều lực lượng luân hồi nhưng điểm khủng bố nhất của nàng là chiếc gương kia. Lần trước Tiêu Dao Vương bị chiếc gương này đánh đến không thấy đường.
Tiêu Dao Vương nuốt nước miếng, hỏi:
- Ngươi khẳng định?
Bách Hoa Tiên Tử liếc Tiêu Dao Vương, mất kiên nhẫn nói:
- Ngươi có thề hay không? Nếu không thì ta đổi ý.
Tiêu Dao Vương hét lên:
- Được!
Tiêu Dao Vương giơ một tay lên, máu chảy ra.
Tiêu Dao Vương quát to:
- Tiêu Dao Vương ta lập Hỗn Độn Huyết Thệ, chỉ cần Bách Hoa Tiên Tử đưa Hỗn Độn Kinh cho ta thì sau này ta tuyệt đối không bước vào Bách Hoa vực diện một bước, nếu không thì để ta hình thần đều diệt!
Vù vù vù vù vù!
Máu từ lòng bàn tay Tiêu Dao Vương từ từ biến mất giữa không trung, năng lượng kỳ diệu đột nhiên tiến vào đầu gã. Hỗn Độn Huyết Thệ đã thành lập.
Vù vù vù vù vù!
Bách Hoa Tiên Tử tùy tay vứt Hỗn Độn Kinh cho Tiêu Dao Vương.
Bách Hoa Tiên Tử mệt mỏi khẽ thở dài:
- Các ngươi đi đi. Sau này phong ấn Bách Hoa vực diện, người ngoài không được tiến vào.
- A?
Long Ngạo Chí Cao Thần luống cuống, kinh khủng nhìn xung quanh, xác định Bách Hoa Tiên Tử không nói đùa. Long Ngạo Chí Cao Thần cắn răng đại na di chạy trốn.
Tiêu Lãng cười. Mặc kệ có phải là âm mưu quỷ kế gì không, ít nhất Tiêu Dao Vương có được Hỗn Độn cảnh, Long Ngạo Chí Cao Thần chạy trốn. Thực lực của lực lượng luân hồi giảm đi, sau này không còn ai có thể uy hiếp an toàn của Tiêu Lãng và tộc nhân.
Tiêu Lãng thấy Bách Hoa Tiên Tử định đi hậu viện, nghi hoặc hỏi:
- Cung chủ, ta không cần thề sao?
Có lẽ Bách Hoa Tiên Tử thật sự mệt, không quay đầu lại, phất tay nói:
- Tiêu Lãng, ngươi là một nam nhân thật sự, ta tin tưởng ngươi giết Long Ngạo rồi sẽ không xâm phạm Bách Hoa vực diện của ta nữa. Dĩ nhiên dù ngươi đến thì... Ta cũng không sợ. Đi đi, đi đi! Ta mệt mỏi, ta muốn ngủ say một trăm năm.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, đi!
Tiêu Dao Vương xác định Hỗn Độn Kinh là đồ thật thì vẻ mặt mừng như điên, mặc kệ Bách Hoa Tiên Tử. Tiêu Dao Vương sốt ruột muốn đi về luyện hóa Hỗn Độn Kinh, chỉ cần luyện hóa nó thì gã chính là thiên hạ đệ nhất.
Tiêu Lãng gật mạnh đầu, lòng mừng vui khôn xiết.
- Đi!
Vốn Tiêu Lãng định liều mnạg bất chấp sống chết, ai ngờ thuận lợi như vậy. Khóe môi Tiêu Lãng đầy yêu khí. Không có Bách Hoa Tiên Tử che chở, Long Ngạo Chí Cao Thần chết chắc.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương lập tức na di ra ngoài, biến mất trong Bách Hoa cung.
- Cái này...
Trong Bách Hoa vực diện một mảnh bình tĩnh làm hơn mười Chí Cao Thần ở bên ngoài vẻ mặt mờ mịt. Đám Chí Cao Thần tra xét thấy Long Ngạo Chí Cao Thần kinh khủng đại na di chạy ra, không chút ngừng lại na di đi hướng đông. Một đám người càng thêm chấn kinh, ngạc nhiên
Vù vù vù vù vù!
Rất nhanh, Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương na di ra. Thấy Hỗn Độn Kinh trong tay Tiêu Dao Vương, đám Chí Cao Thần trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện này là sao?
Đám Chí Cao Thần tra xét thấy Bách Hoa Tiên Tử còn sống khỏe mạnh, Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương bay vào một vòng, tùy tiện nói mấy câu là tuần phục được Bách Hoa Tiên Tử? Hoặc là... 'súng' của Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng chinh phục Bách Hoa Tiên Tử?
- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, con chó già Long Ngạo đi hướng đông, chắc chạy tới Hắc Ma tinh vực!
Tóc đỏ của Tiêu Dao Vương bay rối, người phát ra bá khí quân lâm thiên hạ. Tiêu Dao Vương đắc ý loay hoay Hỗn Độn Kinh.
Tiêu Dao Vương nói với Tiêu Lãng:
- Giờ tính sao? Một mình ngươi đi làm thịt hắn hay chờ ta luyện hóa Hỗn Độn Kinh rồi đi chung?
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Không cần, một Long Ngạo bình thường chỉ mình ta là đủ. Đại nhân về Tiêu Dao sơn trước đi, chờ ta làm thịt Long Ngạo rồi sẽ đi Tiêu Dao sơn bái tạ mấy năm nay ngươi chiếu cố.
Tâm tình Tiêu Dao Vương vui sướng vỗ vai Tiêu Lãng, mặt dày cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Khách sóa, lúc trước ta thấy tiểu tử ngươi không phải người thường, thích tính cách của ngươi. Sau này ngươi đừng gọi đại nhân gì, kêu đại ca đi.
Tiêu Lãng không biết Tiêu Dao Vương mấy lần muốn giết hắn, thật lòng cảm tạ hành lễ nói:
- Đại ca!
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Dao Vương cười to na di đi. Bách Hoa Tiên Tử không tranh giành, Tiêu Dao Vương có được Hỗn Độn Kinh, thế giới này còn ai là đối thủ của gã? Ai là đối thủ của Tiêu Dao Vương?
Mắt Tiêu Lãng lạnh lùng phớt lờ đám Chí Cao Thần xung quanh, liên tục đại na di hướng đông. Tiêu Lãng lập Hỗn Độn Huyết Thệ nếu không giết Long Ngạo Chí Cao Thần thì hắn sẽ chết, cho nên gã phải mất mạng.
- Đi hết rồi?
Trong Bách Hoa cung, Bách Hoa Tiên Tử đứng trong cái đình có trăm hoa đua nở, nhìn con cá bơi trong hồ nước bên cạnh, khóe môi cong lên nụ cười, khẽ hỏi.
Mạn Đà La gật đầu, nói:
- Tất cả Chí Cao Thần đều đi, chắc Tiêu Dao Vương quay về Tiêu Dao sơn, Tiêu Lãng thì đuổi giết Long Ngạo.
Bách Hoa Tiên Tử càng nhếch cao khóe môi, quay đầu nhìn Vân Tử Sam.
Bách Hoa Tiên Tử nói:
- Tử La Lan, đi pha một bình trà, cái loại trà... Ngươi và Tiêu Lãng uống.
Tử La Lan khom người hành lễ lui xuống, đi ra ngoài đình nhìn chân trời phương đông.
Tử La Lan buồn bã khẽ thở dài:
- Tiêu Lãng, đi vui vẻ.
- Hậu quả?
Long Ngạo Chí Cao Thần chỉ vào mũi Tiêu Lãng, lạnh lùng cười:
- Chỉ bằng vào ngươi? Bách Hoa Tiên Tử chứng đạo ngàn vạn năm, ngươi cho rằng đột phá Chí Cao Thần là thiên hạ vô địch rồi sao? Hai ngươi cho rằng hợp sức sẽ là đối thủ của tiên tử? Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười quá!
Tiêu Lãng lạnh lùng quát:
- Câm miệng!
Mắt Tiêu Lãng như điện bắn hướng Long Ngạo Chí Cao Thần, khí thế cường đại như núi đập vào mặt.
Mặt Tiêu Lãng lạnh lùng quát:
- Ngươi là cái thứ gì? Bây giờ ngươi chỉ là một con chó! Chúng ta nói chuyện với chủ nhân của ngươi, ngươi có tư cách gì xen mồm? Không phục? Không bằng hai chúng ta một người đứng ra cùng ngươi đơn độc đấu?
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Long Ngạo Chí Cao Thần tức muốn ói máu, mắt hung tợn muốn nuốt sống Tiêu Lãng nhưng gã không tìm ra lời phản bác. Long Ngạo Chí Cao Thần liên tục tích lũy khí thế, lực lượng luân hồi vận chuyển, chờ Bách Hoa Tiên Tử ra lệnh một tiếng là chiến đấu.
Vẻ mặt Bách Hoa Tiên Tử bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương.
Bách Hoa Tiên Tử hỏi:
- Thật sự không định bình an ở chung? Không thể điều đình?
- Có thể!
Mắt Tiêu Dao Vương lóe tia nghi ngờ, sao hôm nay Bách Hoa Tiên Tử nói nhảm nhiều như vậy? Lần trước Bách Hoa Tiên Tử trực tiếp đánh nhau.
Mắt Tiêu Dao Vương xoay tròn, cười nói:
- Ngươi đưa Hỗn Độn cảnh cho ta, ngoan ngoãn ở trong Bách Hoa vực diện. Ta thề tuyệt đối không bước vào vực diện của ngươi một bước.
Bách Hoa Tiên Tử gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Lãng:
- Còn ngươi? Có điều kiện gì thì nêu ra đi.
Tiêu Lãng ngây ra, Bách Hoa Tiên Tử có ý gì? Bách Hoa Tiên Tử có thực lực cường đại như vậy mà nhẫn nhịn giỏi quá?
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, mở miệng nói:
- Ta và ngươi không oán không thù, chỉ cần tiên tử giao Long Ngạo cho ta, thỏa mãn yêu cầu của Tiêu Dao Vương thì ta thề tuyệt đối không bước vào Bách Hoa vực diện một bước.
Long Ngạo Chí Cao Thần cảm giác có điều không thích hợp, mắt nhìn Bách Hoa Tiên Tử.
Long Ngạo Chí Cao Thần nói:
- Tiên tử, cái này...
Bách Hoa Tiên Tử không nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần, cúi đầu trầm ngâm.
Bách Hoa Tiên Tử bỗng ngẩng đầu nói:
- Được, ta đồng ý điều kiện của các ngươi. Ta chỉ cầu các ngươi về sau không được quấy rầy ta nữa.
- A...
Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng, Long Ngạo Chí Cao Thần trợn mắt há hốc mồm, đáy mắt đầy giật mình và khó tin. Mặt Long Ngạo Chí Cao Thần vặn vẹo nhìn Bách Hoa Tiên Tử.
Long Ngạo Chí Cao Thần sốt ruột nói:
- Cung chủ, cung chủ, người không thể như vậy, người không thể như vậy!
- Có trá!
Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương âm thầm cảnh giác. Hỗn Độn cảnh là mạng của Bách Hoa Tiên Tử, là bảo đảm thực lực của nàng, sao có thể dễ dàng giao ra? Tiêu Lãng xấc xược như vậy mà Bách Hoa Tiên Tử không so đo thì thôi đi, lại còn giao Long Ngạo Chí Cao Thần cho hắn?
Bách Hoa Tiên Tử không thèm nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần, một chiếc gương xinh đẹp xuất hiện trong tay.
- Tiêu Dao Vương, ngươi thề đi.
Bách Hoa Tiên Tử mệt mỏi nói:
- Ta mệt rồi, không muốn tranh đấu. Như Tiêu Lãng đã nói, tất cả là luân hồi, vậy hãy để thuận theo tự nhiên đi. Sau này ta không xen vào chuyện của các ngươi nữa. Ngươi lập Hỗn Độn Huyết Thệ, không bước vào trong Bách Hoa vực diện của ta, ta liền cho ngươi chiếc gương.
Mắt Tiêu Dao Vương sáng như sao. Có lẽ Bách Hoa Tiên Tử có nhiều lực lượng luân hồi nhưng điểm khủng bố nhất của nàng là chiếc gương kia. Lần trước Tiêu Dao Vương bị chiếc gương này đánh đến không thấy đường.
Tiêu Dao Vương nuốt nước miếng, hỏi:
- Ngươi khẳng định?
Bách Hoa Tiên Tử liếc Tiêu Dao Vương, mất kiên nhẫn nói:
- Ngươi có thề hay không? Nếu không thì ta đổi ý.
Tiêu Dao Vương hét lên:
- Được!
Tiêu Dao Vương giơ một tay lên, máu chảy ra.
Tiêu Dao Vương quát to:
- Tiêu Dao Vương ta lập Hỗn Độn Huyết Thệ, chỉ cần Bách Hoa Tiên Tử đưa Hỗn Độn Kinh cho ta thì sau này ta tuyệt đối không bước vào Bách Hoa vực diện một bước, nếu không thì để ta hình thần đều diệt!
Vù vù vù vù vù!
Máu từ lòng bàn tay Tiêu Dao Vương từ từ biến mất giữa không trung, năng lượng kỳ diệu đột nhiên tiến vào đầu gã. Hỗn Độn Huyết Thệ đã thành lập.
Vù vù vù vù vù!
Bách Hoa Tiên Tử tùy tay vứt Hỗn Độn Kinh cho Tiêu Dao Vương.
Bách Hoa Tiên Tử mệt mỏi khẽ thở dài:
- Các ngươi đi đi. Sau này phong ấn Bách Hoa vực diện, người ngoài không được tiến vào.
- A?
Long Ngạo Chí Cao Thần luống cuống, kinh khủng nhìn xung quanh, xác định Bách Hoa Tiên Tử không nói đùa. Long Ngạo Chí Cao Thần cắn răng đại na di chạy trốn.
Tiêu Lãng cười. Mặc kệ có phải là âm mưu quỷ kế gì không, ít nhất Tiêu Dao Vương có được Hỗn Độn cảnh, Long Ngạo Chí Cao Thần chạy trốn. Thực lực của lực lượng luân hồi giảm đi, sau này không còn ai có thể uy hiếp an toàn của Tiêu Lãng và tộc nhân.
Tiêu Lãng thấy Bách Hoa Tiên Tử định đi hậu viện, nghi hoặc hỏi:
- Cung chủ, ta không cần thề sao?
Có lẽ Bách Hoa Tiên Tử thật sự mệt, không quay đầu lại, phất tay nói:
- Tiêu Lãng, ngươi là một nam nhân thật sự, ta tin tưởng ngươi giết Long Ngạo rồi sẽ không xâm phạm Bách Hoa vực diện của ta nữa. Dĩ nhiên dù ngươi đến thì... Ta cũng không sợ. Đi đi, đi đi! Ta mệt mỏi, ta muốn ngủ say một trăm năm.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, đi!
Tiêu Dao Vương xác định Hỗn Độn Kinh là đồ thật thì vẻ mặt mừng như điên, mặc kệ Bách Hoa Tiên Tử. Tiêu Dao Vương sốt ruột muốn đi về luyện hóa Hỗn Độn Kinh, chỉ cần luyện hóa nó thì gã chính là thiên hạ đệ nhất.
Tiêu Lãng gật mạnh đầu, lòng mừng vui khôn xiết.
- Đi!
Vốn Tiêu Lãng định liều mnạg bất chấp sống chết, ai ngờ thuận lợi như vậy. Khóe môi Tiêu Lãng đầy yêu khí. Không có Bách Hoa Tiên Tử che chở, Long Ngạo Chí Cao Thần chết chắc.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương lập tức na di ra ngoài, biến mất trong Bách Hoa cung.
- Cái này...
Trong Bách Hoa vực diện một mảnh bình tĩnh làm hơn mười Chí Cao Thần ở bên ngoài vẻ mặt mờ mịt. Đám Chí Cao Thần tra xét thấy Long Ngạo Chí Cao Thần kinh khủng đại na di chạy ra, không chút ngừng lại na di đi hướng đông. Một đám người càng thêm chấn kinh, ngạc nhiên
Vù vù vù vù vù!
Rất nhanh, Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương na di ra. Thấy Hỗn Độn Kinh trong tay Tiêu Dao Vương, đám Chí Cao Thần trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện này là sao?
Đám Chí Cao Thần tra xét thấy Bách Hoa Tiên Tử còn sống khỏe mạnh, Tiêu Lãng, Tiêu Dao Vương bay vào một vòng, tùy tiện nói mấy câu là tuần phục được Bách Hoa Tiên Tử? Hoặc là... 'súng' của Tiêu Dao Vương, Tiêu Lãng chinh phục Bách Hoa Tiên Tử?
- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, con chó già Long Ngạo đi hướng đông, chắc chạy tới Hắc Ma tinh vực!
Tóc đỏ của Tiêu Dao Vương bay rối, người phát ra bá khí quân lâm thiên hạ. Tiêu Dao Vương đắc ý loay hoay Hỗn Độn Kinh.
Tiêu Dao Vương nói với Tiêu Lãng:
- Giờ tính sao? Một mình ngươi đi làm thịt hắn hay chờ ta luyện hóa Hỗn Độn Kinh rồi đi chung?
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Không cần, một Long Ngạo bình thường chỉ mình ta là đủ. Đại nhân về Tiêu Dao sơn trước đi, chờ ta làm thịt Long Ngạo rồi sẽ đi Tiêu Dao sơn bái tạ mấy năm nay ngươi chiếu cố.
Tâm tình Tiêu Dao Vương vui sướng vỗ vai Tiêu Lãng, mặt dày cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Khách sóa, lúc trước ta thấy tiểu tử ngươi không phải người thường, thích tính cách của ngươi. Sau này ngươi đừng gọi đại nhân gì, kêu đại ca đi.
Tiêu Lãng không biết Tiêu Dao Vương mấy lần muốn giết hắn, thật lòng cảm tạ hành lễ nói:
- Đại ca!
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Dao Vương cười to na di đi. Bách Hoa Tiên Tử không tranh giành, Tiêu Dao Vương có được Hỗn Độn Kinh, thế giới này còn ai là đối thủ của gã? Ai là đối thủ của Tiêu Dao Vương?
Mắt Tiêu Lãng lạnh lùng phớt lờ đám Chí Cao Thần xung quanh, liên tục đại na di hướng đông. Tiêu Lãng lập Hỗn Độn Huyết Thệ nếu không giết Long Ngạo Chí Cao Thần thì hắn sẽ chết, cho nên gã phải mất mạng.
- Đi hết rồi?
Trong Bách Hoa cung, Bách Hoa Tiên Tử đứng trong cái đình có trăm hoa đua nở, nhìn con cá bơi trong hồ nước bên cạnh, khóe môi cong lên nụ cười, khẽ hỏi.
Mạn Đà La gật đầu, nói:
- Tất cả Chí Cao Thần đều đi, chắc Tiêu Dao Vương quay về Tiêu Dao sơn, Tiêu Lãng thì đuổi giết Long Ngạo.
Bách Hoa Tiên Tử càng nhếch cao khóe môi, quay đầu nhìn Vân Tử Sam.
Bách Hoa Tiên Tử nói:
- Tử La Lan, đi pha một bình trà, cái loại trà... Ngươi và Tiêu Lãng uống.
Tử La Lan khom người hành lễ lui xuống, đi ra ngoài đình nhìn chân trời phương đông.
Tử La Lan buồn bã khẽ thở dài:
- Tiêu Lãng, đi vui vẻ.