Ta tên là Tiêu Ma Thần, tiêu của Tiêu Ma Thần, Ma Thần của Tiêu Ma Thần.
Ta sinh ra ở một nơi gọi là Thần Hồn đại lục, phụ thân của ta là trưởng lão Chiến Đường của Tiêu gia thuộc Chiến Vương triều trên đại lục. Phụ thân của ta tên gọi Tiêu Phù Đồ. Tiêu Phù Đồ có nghĩa là phật trong cổ ngữ, nhưng phụ thân của ta là một sát thần, địa ngục sát thần.
Tính cách của phụ thân rất xấu, lại lạnh lùng, nên tính tình của ta càng xấu hơn, lạnh hơn. Ta không có mẫu thân, từ nhỏ đến lớn cũng không có bằng hữu. Khi ta còn nhỏ có yêu thích duy nhất là chơi khúc xương trong sân, là xương người, người bị phụ thân của ta giết.
Năm hai mươi mốt tuổi, ta có một bằng hữu. Không hiểu sao khi ta trông thấy hắn từ ánh mắt đầu tiên đã cảm giác chúng ta nên là bằng hữu, huynh đệ.
Ta cảm giác chúng ta cùng một loại người, người như chúng ta trừ phi chết đi, nếu không thì... Đã định sẽ đứng trên thiên địa, điên cuồng gào thét cửu thiên. Sau này ta biết hắn là tôn tử của Bất Tử tộc trưởng, tên của hắn là Tiêu Lãng.
Tiêu gia kịch biến, Bất Tử tộc trưởng chết trận tại Tô Tiên thành, cùng với vô số trưởng lão bỏ mạng, phụ thân mất tích. Sau khi biết tin, cảm giác đầu tiên của ta là có nội quỷ. Phụ thân là địa ngục sát thần, thực lực của Bất Tử tộc trưởng là quần hùng có một không hai. Nếu không có gián điệp thì không thể nào năng nhẹ nhàng chiến thắng bọn họ.
Đêm hôm đó, ta làm phản, ta vác đao một đường giết ra Tiêu gia. Ta họ Tiêu, nhưng ta không phải người của Tiêu gia. Một Tiêu gia có gián điệp dám mưu hại tộc trưởng và phụ thân của ta thì không đáng cho ta lưu luyến.
Sự thật chứng minh ta không làm sai, ta tìm đến phụ thân đã hấp hối. Bằng hữu duy nhất của ta trong Tiêu gia, Tiêu Lãng cũng làm phản! Tiêu Lãng càng ác hơn ta, một đường giết vào Tiêu gia, giết vô số người Tiêu gia, giết trưởng lão Tiêu thanh Báo. Cuối cùng Tiêu Lãng được Quân Thần Độc Cô Hành mang đi Bắc Cương, danh chấn thiên hạ.
Tiêu Lãng từng nói một câu, nhi tử của Tiêu Phù Đồ có hổ tính. Ta cũng muốn nói câu tương tự, nhi tử của Tiêu Thanh Đế cũng không tệ. Thần Hồn đại lục không phải là điểm cuối trong cuộc chinh chiến của ngươi, nó là khởi đầu.
Huyết chiến Bắc Cương, dương oai tại thu săn, phản ra Chiến Vương triều, ngàn dặm một mình vào địch quốc, chặt đầu tướng lĩnh trong vạn quân.
Tiêu Lãng dùng đao trong tay chứng minh bản thân hắn. Ta và phụ thân đi vào Thần hồn Hải, đi con đường chứng minh chính mình.
Trong Thần hồn Hải tầng tầng nguy hiểm, ta nhiều lần suýt chết, cuối cùng bị người bắt sống, trở thành nô lệ. Ta không nản lòng, rồng có thể bay lên bởi vì nó có thể lặn dưới đáy ao.
Dạ Ma phủ ở Thiên Châu, ta và Lục Minh bị hút vào tuyệt địa Dạ Ma sơn, ta không hề khủng hoảng hay tuyệt vọng, ngược lại rất hưng phấn, kích động. Bởi vì ta biết có một cơ duyên tuyệt thế đang chờ đợi ta. Ta, Tiêu Ma Thần... Sắp vọt lên trời!
Cửu tử nhất sinh, muôn vàn khó khăn, ta có được truyền thừa của Mị Ảnh Đại Đế. Ta vác thanh thần binh Đại Đế giết ra Thiên Châu. Bên ngoài Thần Hồn thành, một người chiến quần hùng, giết vài tên Thiên Đế. Cái tên Tiêu Ma Thần ta truyền khắp Thiên Châu, danh dương thiên hạ.
Tiêu Lãng không kiêu ngạo, cũng không đắc ý, bởi vì ta biết đây là số của Tiêu Ma Thần ta. Vận mệnh của ta là đứng trên bọn họ.
Trong Hỏa Tinh phủ, ta gặp một thiếu nữ, tên của nàng là Tô Triết.
Ta cứu nàng, Tô Triết cười với ta. Mắt như thu thủy, khuôn mặt như hoa đào khiến trái tim băng giá hơn hai mươi năm của ta hòa tan. Ta cứu Tô Triết nhưng không ai có thể cứu ta, ta trúng độc, trúng độc của thiếu nữ này, cả đời khó giải.
Khi Tiêu Lãng cùng ta đi cầu hôn, trong đời ta chưa từng run thế nhưng người ta đang run lên. Khi biết Tô Triết gả xa hương thì ta nổi giận, lòng đốt cháy ngọn lửa, ta quyết đốt rụi cả bầu trời.
Loan Nguyệt phủ, Loan Đao thành!
Ta tìm đến Tô Triết, ta mang nàng đi. Không ai dám ngăn cản, bởi vì bọn họ thấy ánh mắt của ta, ta sẽ giết người. Ai dám ngăn cản thì ta giết cả tộc kẻ đó!
Ngày thành thân, ta say, mơ hồ cảm giác mình là người hạnh phúc thế giới. Ta cho rằng cuộc đời này đã không có truy đuổi. Nhưng khi Tiêu Lãng quyết định đi Thần Vực thì máu nóng trong xương ta sôi sục. Ta biết ta không thuộc về bình tĩnh, ta thuộc về chiến trường, ta mang theo đao của mình cùng Tiêu Lãng lại bước lên hành trình.
Nhưng mà!
Lần này ta sai rồi, đi tới Thần Vực ta luôn ngủ đông trong cánh chim của Tiêu Lãng. Ta núp trong Tuyết Mai thành, đứng ở Hiên Viên sơn, cuối cùng đi Tử Đế cung.
Ta nhìn Tiêu Lãng lần lượt huyết chiến, cứ đi trên sợi chỉ sinh tử, lần lượt đánh bại kẻ thù cường đại. Ta chỉ có thểi m lặng chúc phúc cho hắn, mài đao của mình.
Thực lực của Tiêu Lãng tiến bộ quá nhanh, kẻ thù của hắn quá cường đại, ta không thể giúp cái gì, ta cũng không ngu ngốc đi chịu chết. Ta nói cho mình phải nhịn, không được ngừng tiến bộ, rồi sẽ có một ngày ta đứng bên cạnh huynh đệ của ta, chắn đao cho hắn, cùng hắn giết địch.
Cuối cùng huynh đệ của ta giết Bách Hoa Tiên Tử, đứng trên đỉnh thế giới hỗn độn, trở thành người mạnh nhất thế giới, đủ sức đảo ngược sinh tử, dễ dàng cứu sống Âu Dương Lãnh Yên, vậy mà thực lực của ta vẫn còn khựng lại ở Thần Quân cảnh.
Ta rất cô đơn.
Ta không phải phế vật, ta không cần che chở, ta không phải gánh nặng, ta muốn chứng minh bản thân!
Tiêu Lãng nói thế giới hỗn độn là một cái giếng, chúng ta là mấy con ếch cường đại trong giếng. Bên ngoài có rất nhiều cường giả, còn có một thần sáng thế chí cao vô thượng.
Máu nóng lại sục sôi trong người ta. Tiêu Lãng không thích chinh chiến, hắn thích cuộc sống bình tĩnh. Tiêu Lãng nói chưa chắc hắn sẽ đi ra miệng giếng, nhưng ta biết, ta sẽ!
Ta không ngừng tu luyện, Thần Tổ cảnh, Thiên Tôn, Chí Cao Thần. Có một ngày khi thực lực của ta có thể sánh vai cùng Tiêu Lãng thì ta sẽ vác đao của mình đi ra thế giới này, chinh phục tinh thần đại hải kia.
Ta là một người đã định sẽ đứng trên tất cả mọi người.
Ta tên là Tiêu Ma Thần!
HẾT.
Ta sinh ra ở một nơi gọi là Thần Hồn đại lục, phụ thân của ta là trưởng lão Chiến Đường của Tiêu gia thuộc Chiến Vương triều trên đại lục. Phụ thân của ta tên gọi Tiêu Phù Đồ. Tiêu Phù Đồ có nghĩa là phật trong cổ ngữ, nhưng phụ thân của ta là một sát thần, địa ngục sát thần.
Tính cách của phụ thân rất xấu, lại lạnh lùng, nên tính tình của ta càng xấu hơn, lạnh hơn. Ta không có mẫu thân, từ nhỏ đến lớn cũng không có bằng hữu. Khi ta còn nhỏ có yêu thích duy nhất là chơi khúc xương trong sân, là xương người, người bị phụ thân của ta giết.
Năm hai mươi mốt tuổi, ta có một bằng hữu. Không hiểu sao khi ta trông thấy hắn từ ánh mắt đầu tiên đã cảm giác chúng ta nên là bằng hữu, huynh đệ.
Ta cảm giác chúng ta cùng một loại người, người như chúng ta trừ phi chết đi, nếu không thì... Đã định sẽ đứng trên thiên địa, điên cuồng gào thét cửu thiên. Sau này ta biết hắn là tôn tử của Bất Tử tộc trưởng, tên của hắn là Tiêu Lãng.
Tiêu gia kịch biến, Bất Tử tộc trưởng chết trận tại Tô Tiên thành, cùng với vô số trưởng lão bỏ mạng, phụ thân mất tích. Sau khi biết tin, cảm giác đầu tiên của ta là có nội quỷ. Phụ thân là địa ngục sát thần, thực lực của Bất Tử tộc trưởng là quần hùng có một không hai. Nếu không có gián điệp thì không thể nào năng nhẹ nhàng chiến thắng bọn họ.
Đêm hôm đó, ta làm phản, ta vác đao một đường giết ra Tiêu gia. Ta họ Tiêu, nhưng ta không phải người của Tiêu gia. Một Tiêu gia có gián điệp dám mưu hại tộc trưởng và phụ thân của ta thì không đáng cho ta lưu luyến.
Sự thật chứng minh ta không làm sai, ta tìm đến phụ thân đã hấp hối. Bằng hữu duy nhất của ta trong Tiêu gia, Tiêu Lãng cũng làm phản! Tiêu Lãng càng ác hơn ta, một đường giết vào Tiêu gia, giết vô số người Tiêu gia, giết trưởng lão Tiêu thanh Báo. Cuối cùng Tiêu Lãng được Quân Thần Độc Cô Hành mang đi Bắc Cương, danh chấn thiên hạ.
Tiêu Lãng từng nói một câu, nhi tử của Tiêu Phù Đồ có hổ tính. Ta cũng muốn nói câu tương tự, nhi tử của Tiêu Thanh Đế cũng không tệ. Thần Hồn đại lục không phải là điểm cuối trong cuộc chinh chiến của ngươi, nó là khởi đầu.
Huyết chiến Bắc Cương, dương oai tại thu săn, phản ra Chiến Vương triều, ngàn dặm một mình vào địch quốc, chặt đầu tướng lĩnh trong vạn quân.
Tiêu Lãng dùng đao trong tay chứng minh bản thân hắn. Ta và phụ thân đi vào Thần hồn Hải, đi con đường chứng minh chính mình.
Trong Thần hồn Hải tầng tầng nguy hiểm, ta nhiều lần suýt chết, cuối cùng bị người bắt sống, trở thành nô lệ. Ta không nản lòng, rồng có thể bay lên bởi vì nó có thể lặn dưới đáy ao.
Dạ Ma phủ ở Thiên Châu, ta và Lục Minh bị hút vào tuyệt địa Dạ Ma sơn, ta không hề khủng hoảng hay tuyệt vọng, ngược lại rất hưng phấn, kích động. Bởi vì ta biết có một cơ duyên tuyệt thế đang chờ đợi ta. Ta, Tiêu Ma Thần... Sắp vọt lên trời!
Cửu tử nhất sinh, muôn vàn khó khăn, ta có được truyền thừa của Mị Ảnh Đại Đế. Ta vác thanh thần binh Đại Đế giết ra Thiên Châu. Bên ngoài Thần Hồn thành, một người chiến quần hùng, giết vài tên Thiên Đế. Cái tên Tiêu Ma Thần ta truyền khắp Thiên Châu, danh dương thiên hạ.
Tiêu Lãng không kiêu ngạo, cũng không đắc ý, bởi vì ta biết đây là số của Tiêu Ma Thần ta. Vận mệnh của ta là đứng trên bọn họ.
Trong Hỏa Tinh phủ, ta gặp một thiếu nữ, tên của nàng là Tô Triết.
Ta cứu nàng, Tô Triết cười với ta. Mắt như thu thủy, khuôn mặt như hoa đào khiến trái tim băng giá hơn hai mươi năm của ta hòa tan. Ta cứu Tô Triết nhưng không ai có thể cứu ta, ta trúng độc, trúng độc của thiếu nữ này, cả đời khó giải.
Khi Tiêu Lãng cùng ta đi cầu hôn, trong đời ta chưa từng run thế nhưng người ta đang run lên. Khi biết Tô Triết gả xa hương thì ta nổi giận, lòng đốt cháy ngọn lửa, ta quyết đốt rụi cả bầu trời.
Loan Nguyệt phủ, Loan Đao thành!
Ta tìm đến Tô Triết, ta mang nàng đi. Không ai dám ngăn cản, bởi vì bọn họ thấy ánh mắt của ta, ta sẽ giết người. Ai dám ngăn cản thì ta giết cả tộc kẻ đó!
Ngày thành thân, ta say, mơ hồ cảm giác mình là người hạnh phúc thế giới. Ta cho rằng cuộc đời này đã không có truy đuổi. Nhưng khi Tiêu Lãng quyết định đi Thần Vực thì máu nóng trong xương ta sôi sục. Ta biết ta không thuộc về bình tĩnh, ta thuộc về chiến trường, ta mang theo đao của mình cùng Tiêu Lãng lại bước lên hành trình.
Nhưng mà!
Lần này ta sai rồi, đi tới Thần Vực ta luôn ngủ đông trong cánh chim của Tiêu Lãng. Ta núp trong Tuyết Mai thành, đứng ở Hiên Viên sơn, cuối cùng đi Tử Đế cung.
Ta nhìn Tiêu Lãng lần lượt huyết chiến, cứ đi trên sợi chỉ sinh tử, lần lượt đánh bại kẻ thù cường đại. Ta chỉ có thểi m lặng chúc phúc cho hắn, mài đao của mình.
Thực lực của Tiêu Lãng tiến bộ quá nhanh, kẻ thù của hắn quá cường đại, ta không thể giúp cái gì, ta cũng không ngu ngốc đi chịu chết. Ta nói cho mình phải nhịn, không được ngừng tiến bộ, rồi sẽ có một ngày ta đứng bên cạnh huynh đệ của ta, chắn đao cho hắn, cùng hắn giết địch.
Cuối cùng huynh đệ của ta giết Bách Hoa Tiên Tử, đứng trên đỉnh thế giới hỗn độn, trở thành người mạnh nhất thế giới, đủ sức đảo ngược sinh tử, dễ dàng cứu sống Âu Dương Lãnh Yên, vậy mà thực lực của ta vẫn còn khựng lại ở Thần Quân cảnh.
Ta rất cô đơn.
Ta không phải phế vật, ta không cần che chở, ta không phải gánh nặng, ta muốn chứng minh bản thân!
Tiêu Lãng nói thế giới hỗn độn là một cái giếng, chúng ta là mấy con ếch cường đại trong giếng. Bên ngoài có rất nhiều cường giả, còn có một thần sáng thế chí cao vô thượng.
Máu nóng lại sục sôi trong người ta. Tiêu Lãng không thích chinh chiến, hắn thích cuộc sống bình tĩnh. Tiêu Lãng nói chưa chắc hắn sẽ đi ra miệng giếng, nhưng ta biết, ta sẽ!
Ta không ngừng tu luyện, Thần Tổ cảnh, Thiên Tôn, Chí Cao Thần. Có một ngày khi thực lực của ta có thể sánh vai cùng Tiêu Lãng thì ta sẽ vác đao của mình đi ra thế giới này, chinh phục tinh thần đại hải kia.
Ta là một người đã định sẽ đứng trên tất cả mọi người.
Ta tên là Tiêu Ma Thần!
HẾT.