Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiểu Đao phản ứng chậm hơn chút, tốc độ cũng chậm hơn nhiều, mới chạy nhanh ra khoảng trăm thước đã bị Ma Lang Vương to lớn đuổi kịp, cho một vuốt. Sau khi Tiểu Đao biến thân có lực phòng ngự cường đại vậy mà lưng gã máu thịt bầy nhầy, khóe môi tràn máu.
- Tiểu Đao!
Mắt Tiêu Lãng lóe sát khí, người ở giữa không trung xoay lại, chần chờ một chút, hắn không phóng thần hồn thảo đằng màu tím ra mà cùng bắn sáu thanh phi đao. Cơ nỗ đã lâu không sử dụng liên tục bắn ba mũi nỗ tiễn.
- Không sao, trốn đi!
Tiểu Đao bò dậy, lau máu nơi khóe miệng, lại chạy nhanh ra ngoài. Tiêu Lãng không dám ngừng lại, hết sức bỏ chạy, ở giữa không trung liên tục bắn ra phi đao ngăn cản Ma Lang Vương truy sát. Lòng Tiêu Lãng nóng như lửa, chỉ vì hắn nóng nảy ham món lợi trước mắt đã đẩy hai người vào hiểm cảnh, điều này khiến hắn rất bực bội.
Phi đao và nỗ tiễn đều bị Ma Lang Vương nhẹ nhàng né tránh, nó lại đến gần. Tiểu Đao đứng lại, che trước mặt Tiêu Lãng, một lần nữa bị hất bay. Tuy Tiêu Lãng rất tức giận nhưng không sử dụng thần hồn thảo đằng màu tím công kích, chỉ bắn ra mấy thanh phi đao ngăn cản Ma Lang Vương truy sát, mau chóng bỏ chạy.
Tiểu Đao lần nữa bỏ dậy, hai người chạy như điên.
Tiêu Lãng cắn răng thầm nghĩ:
- Nếu không được thì liều mạng!
Dựa vào lực lượng phòng ngự cường đại của Tiểu Đao và thần hồn thảo đằng màu tím, không phải họ không có sức liều đấu. Nhưng Tiêu Lãng không muốn chọc giận Ma Lang Vương, chưa đến phút cuối thì hắn không dám thả thần hồn thảo đằng màu tím phát ra sát chiêu.
Tiêu Lãng đang đánh cược!
Trong lòng Tiêu Lãng có một suy đoán nhưng giờ không dám khẳng định.
Khiến Tiểu Đao kinh ngạc, Tiêu Lãng mừng như điên là Ma Lang Vương chạy ra trăm thước thì ngừng lại, tức giận gầm rống vài tiếng sau đó quay người trở về sơn động.
- Ca...
Tiểu Đao đau đớn nhe răng nhếch môi, khó hiểu nhìn Ma Lang Vương quay trở vào sơn động. Vốn Tiểu Đao chuẩn bị liều mạng ai ngờ Ma Lang Vương không đuổi theo?
Tiêu Lãng lòng còn sợ hãi nhìn sơn động, nói:
- Quả nhiên ta đã đoán trúng! Thôi đừng nói nhiều, trước tiên rút đã, không có chuẩn bị sẵn sàng mà đối đầu với Ma Lang Vương, cho dù may mắn đánh chết nó thì chắc chắn chúng ta sẽ bị trọng thương.
Tiêu Lãng đơn giản chữa thường cho Tiểu Đao xong chạy nhanh hơn mười dặm, tìm được một sơn động, tuy rất nhỏ nhưng màn đêm buông xuống, Tiêu Lãng sợ gặp phải Huyền thú cường đại đành tạm chấp nhận qua đêm. Tiêu Lãng đặt mấy cạm bẫy xung quanh, tìm tảng đá to chặn cửa hang. Tiêu Lãng bận rộn nửa canh giờ mới trở về hang động nghỉ ngơi.
- Tiểu Đao có sao không?
Tiêu Lãng vào hang động lấy mấy miếng lương khô ra, chia cho Tiểu Đao một nửa, vừa ăn vừa uống nước.
Tiểu Đao cười nhận lấy lương khô, nói:
- Chỉ bị thương ngoài da và một chút nội thương, ta đã nuốt dược trị thương rồi, nghỉ ngơi một đêm sáng mai sẽ khỏe.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt. Ngươi ăn xong vận công chữa thương đi, ngày mai chúng ta đi trả thù.
Tiểu Đao kinh ngạc hỏi:
- Trả thù? Còn đi ổ Hắc Đồng Ma Lang sao?
Tiêu Lãng khẳng định nói:
- Ừm! Ma Lang Vương có điểm lạ thường, chúng ta giết chết nhiều Hắc Đồng Ma Lang vậy mà nó không xuất hiện, và ngươi có nghe trong sơn động có hai tiếng Ma Lang Vương rống không? Nếu ta không đoán sai thì bên trong còn có một con Ma Lang Vương cái đang sinh con, nếu không thì Ma Lang Vương tuyệt đối không tha cho chúng ta!
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, trầm ngâm giây lát, nói:
- Ngày mai chúng ta đặt nhiều cạm bẫy ngoài sơn cốc, khiến tiểu Bạch dụ Ma Lang Vương đi ra. Có cạm bẫy thì dù Ma Lang Vương đuổi theo chúng ta cũng dễ dàng trốn thoát.
Tiểu Đao cười khờ gật đầu, nói:
- Được, ta nghe theo ca!
Thường là Tiêu Lãng chế định kế hoạch tác chiến, xác định rồi khai chiến, Tiểu Đao chưa bao giờ suy nghĩ nhiều. Sự thật chứng minh mấy năm nay Tiêu Lãng rất ít khiến Tiểu Đao gặp nguy hiểm.
Tiểu Đao ăn xong liền ngồi khoanh chân vạn công trị thương. Tiêu Lãng một mình ngồi gọi ra thần hồn thảo đằng màu tím, mắt chớp lóe ánh sáng.
Tiêu Lãng nói:
- Đại khái còn có ba trăm con Hắc Đồng Ma Lang, không biết nuốt hết rồi thảo đằng này có lại dài ra không? Năng lực nuốt có tăng mạnh hơn?
Thần hồn thảo đằng màu tím đã dài hai lần, mỗi lần là mấy tấc, nhưng năng lực cắn nuốt vẫn giống như trước kia. Tiêu Lãng sốt ruột đến Tây Dao sơn mạch cũng là vì chứng minh thần hồn thảo đằng màu tím có trưởng thành được không.
Một khi xác định năng lực cắn nuốt của thần hồn thảo đằng màu tím có thể tăng trưởng, Tiêu Lãng sẽ xuống núi trở về đại viện của Tiêu gia ngay. Chỉ cần thần hồn thảo đằng màu tím tiến hóa thì Huyền thú không là vấn đề, trên Thần Hồn đại lục có nhiều người, Huyền thú càng nhiều, vô số kể, giết không hết.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng ở trong sơn động không ngủ được, Tả Minh cũng thao thức.
Tả Minh phiền não một ngày, đêm qua nhận được thư Tiêu Cuồng phái người đưa đến, gã chần chờ chưa quyết định nên phái người ra tay hay không.
Tả Minh hận Tiêu Lãng thấu xương, dù là ân oán giữa Tả Bình Bình và Tiêu Bất Tử, hay chính gã với hắn đều đủ cho gã chém Tiêu Lãng thành trăm mảnh.
Tả Minh nhất minh kinh nhân tại thịnh yến hoàng cung vậy mà cuối cùng bị nâng trở về. Ở đại tái đi săn Tả Minh lần nữa bị nâng xuống núi. Thi yến, sinh nhật của Đông Phương Hồng Đậu, Tả Minh lần lượt bị Tiêu Lãng làm bẽ mặt. Khoảng thời gian gần đây đồ sứ quý báu trong phòng Tả Minh không biết đã bị đập nát bao nhiêu cái.
Giờ phút này, Tiêu Lãng biến thành phế vật rồi còn dám không dẫn theo hộ vệ lặng lẽ đi Tây Dao sơn mạch, đây là cơ hội trả thù tốt nhất. Tả Minh sai thám tử đi điều tra, xác định tin tức này là thật. Chỉ cần Tả Minh tùy tiện phái mấy người xuất động là có thể tiêu diệt Tiêu Lãng.
Người truyền tin là ai thì Tả Minh không khó đoán ra, nếu không phải Tiêu Cuồng thì cũng là huynh đệ của gã. Tả Minh biết người truyền tin muốn mượn đao giết người, nhưng gã chần chờ một ngày vẫn chưa quyết định.
Bởi vì Tiêu Lãng là tôn tử của Tiêu Bất Tử!
Tiêu Lãng biến thành phế vật, Tiêu gia sẽ không che chở hắn. Nhưng nếu Tả Minh phái người ám sát Tiêu Lãng, mặc kệ gã làm ẩn nấp tới đâu, chờ khi Tiêu Bất Tử trở về sẽ dễ dàng tra ra. Dù sao tài nguyên trong tay Tả Minh có hạn, trừ phi Tả gia ra tay, nhưng chắc chắn Tả gia sẽ không đồng ý.
Tả Minh nhớ tới bộ dạng cố chấp không nói lý, nóng nảy của Tiêu Bất Tử, người run run. Nhưng... Cơ hội này rất tốt.
Tả Minh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nhớ đến một người, muội muội của gã, Tả Hi.
- Người đâu, đi kêu Tả Hi lại đây!
Tả Hi không chỉ có tài sắc, thực lực tuyệt thế mà tài tình, trí tuệ cũng nổi tiếng trong gia tộc. Nếu không thì mấy ngày trước trong yến hội bí mật ở hoàng cung, Tả Hi sẽ không được thái tử nhìn trúng.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thướt tha đi tới, váy xanh hoàn mỹ bao bọc thân hình cao kiều, khuôn mặt trái xoan, biểu tình lạnh lùng tăng thêm khí chất lạnh lùng xinh đẹp.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhíu mày đứng trong phòng, nghi hoặc hỏi:
- Ca, tại sao nửa đêm gọi ta đến đây? Xảy ra chuyện gì?
Tả Minh kể hết sự việc, gã biết rõ muội muội của mình hận tên thiếu gia nhà quê đó sâu cỡ nào, nếu nàng nói chuyện này không thể làm thì gã thật sự không dám ra tay.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trầm ngâm, mày nhíu chặt. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia suy tư nửa nén nhang sau mắt lóe tia lạnh lùng.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hỏi:
- Ca muốn giết hắn hay chỉ dạy một bài học?
Tả Minh nghe vậy nâng cao tinh thần, vội đáp:
- Nếu như không có vấn đề thì ta hận không thể tự tay diệt hắn. Nếu như không thể giết thì biến hắn tàn phế cũng được.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lắc đầu, nói:
- Giết thì không thể, chừng nào Tiêu Bất Tử chưa chết, nếu ngươi dám đụng vào hắn thì dù là nãi nãi cũng không bảo vệ ngươi được. Còn đánh tàn hắn thì... đơn giản.
Mắt Tả Minh sáng rỡ hỏi:
- A? Muội muội có diệu kế gì?
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cười bí ẩn nói:
- Rất đơn giản, ngươi ngay mặt đánh tàn hắn.
- Ta ra tay? Cái này... đúng rồi, sao ta không nghĩ ra?
Tả Minh vỗ đầu, giật mình tỉnh lại, vẻ mặt hớn hở. Nếu Tả Minh sai người ngầm làm thịt Tiêu Lãng, lấy thực lực của Tiêu gia có thể dễ dàng tra ra. Nhưng nếu Tả Minh ngay mặt quyết đấu, đánh bị thương Tiêu Lãng thì dù cho toàn thiên hạ đều biết cũng không thành vấn đề, Tiêu Bất Tử tuyệt đối sẽ không hạ thấp mình báo thù cho hắn.
Võ giả thế gia không cấm tranh đấu, ngược lại khích lệ đánh nhau. Chỉ cần ngươi quang minh chính đại chiến đấu, không có ai nói cái gì. Tả Minh từng quyêt đấu với Tiêu Lãng, thêm một lần nữa cũng bình thường. Nếu Tả Minh lỡ tay đánh tàn phế Tiêu Lãng, giờ hắn ở Tây Dao sơn mạch xa xôi, chờ mang về Tiêu gia chữa trị đã không thể lành lặn.
- Không đúng!
Tả Minh nhớ đến một vấn đề, biểu tình lúng túng, xấu hổ nói:
- Muội muội, Tiêu Lãng luôn quỷ kế đa đoan, ta sợ chính diện quyết đấu thì người bị nâng trở về chính là ta.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia liếc xéo Tả Minh, lạnh lùng nói:
- Ca, ngươi không biết vận động đầu óc sao? Trong gia tộc có đủ đan dược.
- Đúng rồi, Long Linh đan, ta có!
Mắt Tả Minh lại sáng ngời, vỗ đùi, cười ngượng ngùng. Tả gia tài cao thế lớn, có hàng tá đan dược cực phẩm ở trong mắt người thường, ví dụ như Long Linh đan có thể kéo cảnh giới Huyền khí của Tả Minh lên đến cao giai Chiến Suất cảnh trong thời gian ngắn.
Tiểu Đao phản ứng chậm hơn chút, tốc độ cũng chậm hơn nhiều, mới chạy nhanh ra khoảng trăm thước đã bị Ma Lang Vương to lớn đuổi kịp, cho một vuốt. Sau khi Tiểu Đao biến thân có lực phòng ngự cường đại vậy mà lưng gã máu thịt bầy nhầy, khóe môi tràn máu.
- Tiểu Đao!
Mắt Tiêu Lãng lóe sát khí, người ở giữa không trung xoay lại, chần chờ một chút, hắn không phóng thần hồn thảo đằng màu tím ra mà cùng bắn sáu thanh phi đao. Cơ nỗ đã lâu không sử dụng liên tục bắn ba mũi nỗ tiễn.
- Không sao, trốn đi!
Tiểu Đao bò dậy, lau máu nơi khóe miệng, lại chạy nhanh ra ngoài. Tiêu Lãng không dám ngừng lại, hết sức bỏ chạy, ở giữa không trung liên tục bắn ra phi đao ngăn cản Ma Lang Vương truy sát. Lòng Tiêu Lãng nóng như lửa, chỉ vì hắn nóng nảy ham món lợi trước mắt đã đẩy hai người vào hiểm cảnh, điều này khiến hắn rất bực bội.
Phi đao và nỗ tiễn đều bị Ma Lang Vương nhẹ nhàng né tránh, nó lại đến gần. Tiểu Đao đứng lại, che trước mặt Tiêu Lãng, một lần nữa bị hất bay. Tuy Tiêu Lãng rất tức giận nhưng không sử dụng thần hồn thảo đằng màu tím công kích, chỉ bắn ra mấy thanh phi đao ngăn cản Ma Lang Vương truy sát, mau chóng bỏ chạy.
Tiểu Đao lần nữa bỏ dậy, hai người chạy như điên.
Tiêu Lãng cắn răng thầm nghĩ:
- Nếu không được thì liều mạng!
Dựa vào lực lượng phòng ngự cường đại của Tiểu Đao và thần hồn thảo đằng màu tím, không phải họ không có sức liều đấu. Nhưng Tiêu Lãng không muốn chọc giận Ma Lang Vương, chưa đến phút cuối thì hắn không dám thả thần hồn thảo đằng màu tím phát ra sát chiêu.
Tiêu Lãng đang đánh cược!
Trong lòng Tiêu Lãng có một suy đoán nhưng giờ không dám khẳng định.
Khiến Tiểu Đao kinh ngạc, Tiêu Lãng mừng như điên là Ma Lang Vương chạy ra trăm thước thì ngừng lại, tức giận gầm rống vài tiếng sau đó quay người trở về sơn động.
- Ca...
Tiểu Đao đau đớn nhe răng nhếch môi, khó hiểu nhìn Ma Lang Vương quay trở vào sơn động. Vốn Tiểu Đao chuẩn bị liều mạng ai ngờ Ma Lang Vương không đuổi theo?
Tiêu Lãng lòng còn sợ hãi nhìn sơn động, nói:
- Quả nhiên ta đã đoán trúng! Thôi đừng nói nhiều, trước tiên rút đã, không có chuẩn bị sẵn sàng mà đối đầu với Ma Lang Vương, cho dù may mắn đánh chết nó thì chắc chắn chúng ta sẽ bị trọng thương.
Tiêu Lãng đơn giản chữa thường cho Tiểu Đao xong chạy nhanh hơn mười dặm, tìm được một sơn động, tuy rất nhỏ nhưng màn đêm buông xuống, Tiêu Lãng sợ gặp phải Huyền thú cường đại đành tạm chấp nhận qua đêm. Tiêu Lãng đặt mấy cạm bẫy xung quanh, tìm tảng đá to chặn cửa hang. Tiêu Lãng bận rộn nửa canh giờ mới trở về hang động nghỉ ngơi.
- Tiểu Đao có sao không?
Tiêu Lãng vào hang động lấy mấy miếng lương khô ra, chia cho Tiểu Đao một nửa, vừa ăn vừa uống nước.
Tiểu Đao cười nhận lấy lương khô, nói:
- Chỉ bị thương ngoài da và một chút nội thương, ta đã nuốt dược trị thương rồi, nghỉ ngơi một đêm sáng mai sẽ khỏe.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt. Ngươi ăn xong vận công chữa thương đi, ngày mai chúng ta đi trả thù.
Tiểu Đao kinh ngạc hỏi:
- Trả thù? Còn đi ổ Hắc Đồng Ma Lang sao?
Tiêu Lãng khẳng định nói:
- Ừm! Ma Lang Vương có điểm lạ thường, chúng ta giết chết nhiều Hắc Đồng Ma Lang vậy mà nó không xuất hiện, và ngươi có nghe trong sơn động có hai tiếng Ma Lang Vương rống không? Nếu ta không đoán sai thì bên trong còn có một con Ma Lang Vương cái đang sinh con, nếu không thì Ma Lang Vương tuyệt đối không tha cho chúng ta!
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, trầm ngâm giây lát, nói:
- Ngày mai chúng ta đặt nhiều cạm bẫy ngoài sơn cốc, khiến tiểu Bạch dụ Ma Lang Vương đi ra. Có cạm bẫy thì dù Ma Lang Vương đuổi theo chúng ta cũng dễ dàng trốn thoát.
Tiểu Đao cười khờ gật đầu, nói:
- Được, ta nghe theo ca!
Thường là Tiêu Lãng chế định kế hoạch tác chiến, xác định rồi khai chiến, Tiểu Đao chưa bao giờ suy nghĩ nhiều. Sự thật chứng minh mấy năm nay Tiêu Lãng rất ít khiến Tiểu Đao gặp nguy hiểm.
Tiểu Đao ăn xong liền ngồi khoanh chân vạn công trị thương. Tiêu Lãng một mình ngồi gọi ra thần hồn thảo đằng màu tím, mắt chớp lóe ánh sáng.
Tiêu Lãng nói:
- Đại khái còn có ba trăm con Hắc Đồng Ma Lang, không biết nuốt hết rồi thảo đằng này có lại dài ra không? Năng lực nuốt có tăng mạnh hơn?
Thần hồn thảo đằng màu tím đã dài hai lần, mỗi lần là mấy tấc, nhưng năng lực cắn nuốt vẫn giống như trước kia. Tiêu Lãng sốt ruột đến Tây Dao sơn mạch cũng là vì chứng minh thần hồn thảo đằng màu tím có trưởng thành được không.
Một khi xác định năng lực cắn nuốt của thần hồn thảo đằng màu tím có thể tăng trưởng, Tiêu Lãng sẽ xuống núi trở về đại viện của Tiêu gia ngay. Chỉ cần thần hồn thảo đằng màu tím tiến hóa thì Huyền thú không là vấn đề, trên Thần Hồn đại lục có nhiều người, Huyền thú càng nhiều, vô số kể, giết không hết.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng ở trong sơn động không ngủ được, Tả Minh cũng thao thức.
Tả Minh phiền não một ngày, đêm qua nhận được thư Tiêu Cuồng phái người đưa đến, gã chần chờ chưa quyết định nên phái người ra tay hay không.
Tả Minh hận Tiêu Lãng thấu xương, dù là ân oán giữa Tả Bình Bình và Tiêu Bất Tử, hay chính gã với hắn đều đủ cho gã chém Tiêu Lãng thành trăm mảnh.
Tả Minh nhất minh kinh nhân tại thịnh yến hoàng cung vậy mà cuối cùng bị nâng trở về. Ở đại tái đi săn Tả Minh lần nữa bị nâng xuống núi. Thi yến, sinh nhật của Đông Phương Hồng Đậu, Tả Minh lần lượt bị Tiêu Lãng làm bẽ mặt. Khoảng thời gian gần đây đồ sứ quý báu trong phòng Tả Minh không biết đã bị đập nát bao nhiêu cái.
Giờ phút này, Tiêu Lãng biến thành phế vật rồi còn dám không dẫn theo hộ vệ lặng lẽ đi Tây Dao sơn mạch, đây là cơ hội trả thù tốt nhất. Tả Minh sai thám tử đi điều tra, xác định tin tức này là thật. Chỉ cần Tả Minh tùy tiện phái mấy người xuất động là có thể tiêu diệt Tiêu Lãng.
Người truyền tin là ai thì Tả Minh không khó đoán ra, nếu không phải Tiêu Cuồng thì cũng là huynh đệ của gã. Tả Minh biết người truyền tin muốn mượn đao giết người, nhưng gã chần chờ một ngày vẫn chưa quyết định.
Bởi vì Tiêu Lãng là tôn tử của Tiêu Bất Tử!
Tiêu Lãng biến thành phế vật, Tiêu gia sẽ không che chở hắn. Nhưng nếu Tả Minh phái người ám sát Tiêu Lãng, mặc kệ gã làm ẩn nấp tới đâu, chờ khi Tiêu Bất Tử trở về sẽ dễ dàng tra ra. Dù sao tài nguyên trong tay Tả Minh có hạn, trừ phi Tả gia ra tay, nhưng chắc chắn Tả gia sẽ không đồng ý.
Tả Minh nhớ tới bộ dạng cố chấp không nói lý, nóng nảy của Tiêu Bất Tử, người run run. Nhưng... Cơ hội này rất tốt.
Tả Minh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nhớ đến một người, muội muội của gã, Tả Hi.
- Người đâu, đi kêu Tả Hi lại đây!
Tả Hi không chỉ có tài sắc, thực lực tuyệt thế mà tài tình, trí tuệ cũng nổi tiếng trong gia tộc. Nếu không thì mấy ngày trước trong yến hội bí mật ở hoàng cung, Tả Hi sẽ không được thái tử nhìn trúng.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thướt tha đi tới, váy xanh hoàn mỹ bao bọc thân hình cao kiều, khuôn mặt trái xoan, biểu tình lạnh lùng tăng thêm khí chất lạnh lùng xinh đẹp.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhíu mày đứng trong phòng, nghi hoặc hỏi:
- Ca, tại sao nửa đêm gọi ta đến đây? Xảy ra chuyện gì?
Tả Minh kể hết sự việc, gã biết rõ muội muội của mình hận tên thiếu gia nhà quê đó sâu cỡ nào, nếu nàng nói chuyện này không thể làm thì gã thật sự không dám ra tay.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trầm ngâm, mày nhíu chặt. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia suy tư nửa nén nhang sau mắt lóe tia lạnh lùng.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hỏi:
- Ca muốn giết hắn hay chỉ dạy một bài học?
Tả Minh nghe vậy nâng cao tinh thần, vội đáp:
- Nếu như không có vấn đề thì ta hận không thể tự tay diệt hắn. Nếu như không thể giết thì biến hắn tàn phế cũng được.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lắc đầu, nói:
- Giết thì không thể, chừng nào Tiêu Bất Tử chưa chết, nếu ngươi dám đụng vào hắn thì dù là nãi nãi cũng không bảo vệ ngươi được. Còn đánh tàn hắn thì... đơn giản.
Mắt Tả Minh sáng rỡ hỏi:
- A? Muội muội có diệu kế gì?
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cười bí ẩn nói:
- Rất đơn giản, ngươi ngay mặt đánh tàn hắn.
- Ta ra tay? Cái này... đúng rồi, sao ta không nghĩ ra?
Tả Minh vỗ đầu, giật mình tỉnh lại, vẻ mặt hớn hở. Nếu Tả Minh sai người ngầm làm thịt Tiêu Lãng, lấy thực lực của Tiêu gia có thể dễ dàng tra ra. Nhưng nếu Tả Minh ngay mặt quyết đấu, đánh bị thương Tiêu Lãng thì dù cho toàn thiên hạ đều biết cũng không thành vấn đề, Tiêu Bất Tử tuyệt đối sẽ không hạ thấp mình báo thù cho hắn.
Võ giả thế gia không cấm tranh đấu, ngược lại khích lệ đánh nhau. Chỉ cần ngươi quang minh chính đại chiến đấu, không có ai nói cái gì. Tả Minh từng quyêt đấu với Tiêu Lãng, thêm một lần nữa cũng bình thường. Nếu Tả Minh lỡ tay đánh tàn phế Tiêu Lãng, giờ hắn ở Tây Dao sơn mạch xa xôi, chờ mang về Tiêu gia chữa trị đã không thể lành lặn.
- Không đúng!
Tả Minh nhớ đến một vấn đề, biểu tình lúng túng, xấu hổ nói:
- Muội muội, Tiêu Lãng luôn quỷ kế đa đoan, ta sợ chính diện quyết đấu thì người bị nâng trở về chính là ta.
Tả Hi, tiểu thư của Tả gia liếc xéo Tả Minh, lạnh lùng nói:
- Ca, ngươi không biết vận động đầu óc sao? Trong gia tộc có đủ đan dược.
- Đúng rồi, Long Linh đan, ta có!
Mắt Tả Minh lại sáng ngời, vỗ đùi, cười ngượng ngùng. Tả gia tài cao thế lớn, có hàng tá đan dược cực phẩm ở trong mắt người thường, ví dụ như Long Linh đan có thể kéo cảnh giới Huyền khí của Tả Minh lên đến cao giai Chiến Suất cảnh trong thời gian ngắn.