Yêu Giả Vi Vương

Chương 138: Yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn

Kinh Lệ là nhân vật số hai trong Trấn Bắc quân, các vị tướng quân mới chỉnh quân về phủ mà Quân Thần Độc Cô Hành đã triệu tập gấp. Thanh Y vệ là quân đội tinh nhuệ nhất Trấn Bắc quân, tổng cộng một vạn người là hộ vệ quân của Quân Thần Độc Cô Hành, sau khi gã trở về từ đế đô đã đổi tên cho đội quân này. Đại chiến vừa mới kết thúc, Quân Thần Độc Cô Hành một lần nữa tập kết toàn bộ tướng quân, Thanh Y vệ, không lẽ chuẩn bị khai chiến nữa?
Lính liên lạc dù kinh ngạc nhưng không dám kháng mệnh, lập tức phi ngựa đi báo tin.
Quân Thần Độc Cô Hành luôn đứng trong đại viện Quân Thần phủ chờ đợi. Kinh Lệ mới về phủ chưa kịp tháo chiến giáp đã gấp gáp chạy tới trước tiên.
- Đại soái, có chuyện gì mà gấp dữ vậy?
Vóc dáng Kinh Lệ to lớn, lưng hùm vai gấu, mặt hạo nhiên chính khí, nhìn là biết trời sinh võ tướng.
Quân Thần Độc Cô Hành không nói chuyện, chờ bảy, tám tướng quân đến đông đủ mới nhanh chóng ra lệnh:
- Ta lập tức lên đường đi đế đô, tất cả quân vụ tại Bắc Cương tạm thời do Kinh Lệ phụ trách. Kinh Lệ, nhớ kỹ là trước khi ta trở về không được xuất binh. Thanh Y thành có ba vị quốc sư ở, chỉ cần đóng thành tử thủ thì không ai phá được!
- Tuân lệnh!
Vì là quân hệ nên mấy vị tướng quân Kinh Lệ lập tức cúi đầu vâng dạ, khi ngẩng mặt lên thì đầy nghi hoặc, kinh ngạc.
Đại chiến vừa mới dừng lại, tuy rằng Huyết Vương triều tử thương thảm trọng, Huyết Y và Huyết Nô bị thương, nhưng ai biết ngay sau đó Huyết Vương triều có xuất binh trả thù không? Hơn nữa bây giờ mặt ngoài đế đô bình tĩnh nhưng sóng ngầm dữ dội, Quân Thần Độc Cô Hành mang theo một vạn Thanh Y vệ trở về là muốn làm cái gì?
Mắt Kinh Lệ chớp lóe, bỗng quỳ một gối xuống khuyên:
- Đại soái, nên suy nghĩ cẩn thận chuyện này!
Các tướng quân khác mắt nghiêm túc cùng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:
- Xin đại soái nghĩ lại!
Chiến Vương triều có luật pháp, tướng quân, nguyên soái đóng giữ biên cương không có thánh chỉ không được rời khỏi nơi trấn thủ chứ đừng nói là trở về đế đô. Lần trước Quân Thần Độc Cô Hành lén mang theo Thanh Minh trở về đế đô bị các tướng quân khuyên nhủ rất lâu.
Lần này Quân Thần Độc Cô Hành muốn quang minh chính đại trở lại, lại còn mang binh?
Tuy vương thất suy yếu nhưng cái này là chạm vòa điểm giới hạn rồi, lại nói đế đô còn có bốn siêu cấp thế gia, ba mươi vạn Ngự Lâm quân.
Quân Thần Độc Cô Hành đi chuyến này chắc chắn sẽ bị người chụp mũ ủng binh tự trọng giết vua phản quốc, cho dù hoàng gia, hoàng đế Vân Phi Dương không giết gã ngay cũng sẽ âm thầm nghi kỵ, chức nguyên soái của gã khó mà giữ được.
Quân Thần Độc Cô Hành lạnh lùng quát:
- Ta đã quyết ý rồi, không cần nhiều lời. Thanh Minh, đi!
Quân Thần Độc Cô Hành đi ra Quân Thần phủ bên ngoài thành, Thanh Minh người phủ trùm giáp đen, tựa như u hồn xuất hiện. Một vạn Thanh Y vệ giáp trắng ngựa trắng đã chờ ỏ ngoài thành chờ xuất phát.
Quân Thần Độc Cô Hành lên ngựa, vung tay:
- Xuất phát, đi đế đô!
Vù vù vù vù vù!
Ba bóng người xé gió bay tới, khí thế ngút trời như ba con chim ưng khổng lồ xẹt qua tường thành, đáp xuống đằng trước địa quân, cản đường đi.
Thanh Y vệ thấy có người ngáng đường thì Huyền khí vòng quanh thân thể, chiến đao ra khỏi vỏ, sát khí như hồng, chỉ chờ Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh một tiếng là sẽ chém ba người chặn đường thành trăm mảnh.
Quân Thần Độc Cô Hành phất tay, một vạn Thanh Y vệ lập tức thu đao lùi lại trăm thước, động tác ngay ngắn nhanh chóng.
Quân Thần Độc Cô Hành vẻ mặt lạnh lùng nhìn ba người, chắp tay hỏi:
- Ba vị quốc sư muốn gì?
Người đến chính là Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia. Tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu lặng im không nói. Người Tả Bình Bình lạnh băng.
Đông Phương Bạch mở miệng hỏi:
- Độc Cô Hành, lão phu mới muốn hỏi ngươi muốn cái gì? Nghe nói... ngươi muốn mang binh trở về đế đô?
Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu.
Mắt Đông Phương Bạch lóe tia sáng, tức giận quát:
- Hồ đồ! Ta không hỏi ngươi có lý do gì, nhưng ngươi là đại soái Trấn Bắc quân lại một mình mang binh rời khỏi chỗ trú, ba chúng ta là quốc sư, có quyết giết chết ngươi tại chỗ!
Tả Bình Bình, tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu phát ra khí lạnh càng động, toát ra khí thế làm Quân Thần Độc Cô Hành thấy cực kỳ áp lực. Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia tọa trấn Bắc Cương, Quân Thần Độc Cô Hành mang một vạn đại quân Thanh Y vệ trở về đế đô, dựa vào năng lực của gã có thể nhẹ nhàng huyết tẩy đế đô, sao ba người không vội vã ngăn cản cho được?
Thanh Minh giục ngựa tiến lên một bước, che hết khí thế của ta tuyệt thế cường giả. Giáp đen bao bọc người Thanh Minh, chỉ có đôi mắt tràn ngập chiến ý nếu ba người muốn giết Quân Thần Độc Cô Hành thì Thanh Minh không tiếc đấu một trận.
Quân Thần Độc Cô Hành trầm giọng quát:
- Thanh Minh, lùi xuống!
Thanh Minh quay đầu liếc Quân Thần Độc Cô Hành, lùi xuống cách gã ba thước. Quân Thần Độc Cô Hành không có chút võ lực lại không hề sợ sát ý cường đại của Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia.
Quân Thần Độc Cô Hành nói:
- Nếu ba quốc sư muốn giết ta thì cứ ra tay, Độc Cô Hành nhất định phải trở về đế đô!
Đông Phương Bạch bị chọc tức râu tóc dựng ngược, muốn giậm chân chửi má nó:
- Ngươi... !
Nếu là người khác dám to gan ăn nói kiểu đó, đừng nói là mang binh trở về đế đô, chỉ mỗi tội nói năng bỗ bã với Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia đủ bị một chưởng đánh chết rồi. Nhưng Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia không dám cũng không nỡ đánh Quân Thần Độc Cô Hành.
Tả Bình Bình, tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu tiếp tục im lặng, thu lại khí thế. Mười bốn tuổi Quân Thần Độc Cô Hành bỏ bút tòng quân, trong đời có mấy trăm trận huyết chiến, tính cách cố chấp. Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia phát ra khí thế như vậy mà không thể hù sợ Quân Thần Độc Cô Hành thì nói gì cũng vô dụng.
Đông Phương Bạch nặng nề thở hắt ra, bất đắc dĩ mở miệng hỏi:
- Tại sao ngươi trở về đế đô?
Tuy Tả Bình Bình tộc trưởng của Tả gia, Đông Phương Bạch tộc trưởng Đông Phương gia, Nghịch Thủy Lưu tộc trưởng của Nghịch Gia đã đoán ra nguyên nhân nhưng vẫn không dám xác định một Quân Thần sẽ ngu xuẩn, hoang đường đến mức này.
Quân Thần Độc Cô Hành áo trắng thắng tuyết, khí chất xuất trần, trong mắt lộ tia đau lòng quay đầu nhìn hướng nam.
- Thanh Y của ta đang chịu khổ, ta muốn đón nàng về Bắc Cương.
Quả nhiên!
Mắt Tả Bình Bình lóe tia phức tạp, quay mặt đi. Tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu nặng nề thở dài.
Đông Phương Bạch bực bội hỏi:
- Ngươi đi đòi người, Tiêu Bất Hoặc dám không đưa sao? Vậy ngươi còn mang binh theo làm gì?
Người Quân Thần Độc Cô Hành đầy sát khí, lạnh lùng nói:
- Ta không muốn để Thanh Y bị bất cứ tổn thương gì. Ai dám thương tổn nàng, ta sẽ trả lại gấp trăm lần! Ba vị quốc sư, hoặc là nhướng đường, hoặc là... hãy giết Độc Cô Hành đi!
Quân Thần Độc Cô Hành nói xong vung tay, một vạn Thanh Y vệ chậm rãi giục ngựa đi tới. Ngựa trắng, giáp trắng, biểu tình trang nghiêm, dù đối mặt ba tuyệt thế cường giả đẳng cấp Chiến Đế cảnh vẫn không chút sợ hãi. Thanh Minh giục ngựa đi theo. Quân Thần Độc Cô Hành biểu tình kiên quyết nhìn chằm chằm tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu. Quân Thần Độc Cô Hành mang theo đại quân từng bước một đi hướng tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu, làm bộ dạng nếu không nhường đường thì thà phơi thây tại đây.
Đại quân đến gần tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu mấy chục thước.
Đông Phương Bạch khẽ thở dài:
- Thôi, thôi.
tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, ba người bay lên lao hướng Thanh Y thành. Tộc trưởng của Tả gia Tả Bình Bình, tộc trưởng của Đông Phương gia Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch gia, Nghịch Thủy Lưu chọn thỏa hiệp, Bắc Cương chưa bình ổn, họ không dám rời đi.
Đông Phương Bạch truyền âm từ xa:
- Độc Cô Hành, nếu ngươi dám làm bậy tại đế đô thì dù có người bảo vệ ngươi, ba chúng ta cũng quyết giết ngươi!
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười không để ý tới, vung tay, mang theo một vạn Thanh Y vệ lao nhanh hướng nam. Một vạn đại quân ngựa trắng, giáp trắng nối thành một vệt trắng, tựa như ngân long trên chín tầng trời vô thanh gầm rống lao hướng nam.
Trên đầu tường, Đông Phương Bạch, tộc trưởng của Nghịch Gia, Nghịch Thủy Lưu liếc nhau, thở dài trở về phủ của mình.
- Đúng là đồ ngu!
Tả Bình Bình đứng trên đầu tường nhìn đại quân dần biến mất nơi cuối trời, mắt buồn bã.
- Hay cho nam nhân yêu mỹ nhân không yêu giang sơn!
Tả Bình Bình ngửa đầu lên trời, khóc lớn, rống to:
- Tiêu Bất Tử, đồ khốn! Nếu năm đó ngươi dám làm như vậy với ta thì dù tất cả người Tả gia phản đối, muốn giết ta, lão nương cũng dám mở một đường máu gả vào Tiêu gia...

back top