Không chỉ Bắc Cương mới có quân dự bị, Trấn Đông quân, Trấn nam quân cũng có. Thậm chí tiểu bộ đội trú đóng ở các đại thành đều có quân dự bị, về bản chân có giữ biên chế, lỡ xảy ra đại chiến siêu lớn, binh sĩ chết quá nhiều, hoặc biên cương báo nguy, vương triều gặp nguy cơ mới sử dụng, triệu tập ra chiến trường. Sự thực là Chiến Vương triều xây dựng hơn một ngàn năm cơ bản chưa sử dụng quân dự bị, nói cách khác quân dự bị là đám sâu vương triều nuôi không.
Hơn một ngàn năm qua, vô ssô văn thần võ tướng đề xuất trừ đi quân dự bị nhưng cuối cùng chẳng đâu vào đâu, ngược lại biên chế quân dự bị ngày càng nhiều.
Tại sao xuất hiện tình huống như vậy?
Bởi vì các quan văn võ tướng đại gia tộc phát hiện một lỗ hổng, quân dự bị không có nhiều binh, cơ bản như sắt dỏm nhưng biên chế bên trong là thật. Ví dụ như Long Nha Phỉ Nhi chỉ mang một trăm Hồng Y Vệ nhưng cũng là Thống lĩnh, bình thường hưởng thụ đãi ngộ, bổng lộc không chênh lệch bao nhiêu với Thống lĩnh thật sự.
Trong Chiến Vương triều có bốn siêu cấp thế gia, đại gia tộc giống như mười đại gia tộc đế đô cũng cỡ mấy chục, tiểu gia tộc càng là vô số. Những cao tầng gia tộc đều là đại nhân vật trong Chiến Vương triều, đệ tử mỗi gia tộc cực kỳ nhiều. Không nói đến đệ tử tinh anh, thông qua gia tộc bồi dưỡng, bản thân cố gắng từng bước một leo lên trên, cuối cùng tiếp tục mang đến quyền thế, vinh diệu cho gia tộc.
Nhưng những hoàn khố cao lương này đã định sẽ không làm nên chuyện lớn gì, vậy phải làm sao? Chỉ có thể bị nhét vào quân dự bị. Kết quả là trong Chiến Vương triều có rấtn hiều quân dự bị, Thống lĩnh như Long Nha Phỉ Nhi nhiều như sao trên trời.
Kết quả là, hôm nay Quân Thần phủ ra lệnh làm nguyên Bắc Cương sôi trào.
Những Thống lĩnh trẻ tuổi nắm giữ quyền lực thật sự thì tạm không nói, giống đám người Tả Kiếm, Nam Cung Ngọc Nhi, Dạ Phi, Đông Phương Ngạo Nhiên lĩnh hổ phù. Còn lại Thống lĩnh các đại quân dự bị đều xuất động chạy nhanh hướng Quân Thần phủ lĩnh hổ phù xuất chiến, muốn mang mấy chục, mấy trăm người xông vào Mê Huyễn sâm lâm, dựa vào chút thực lực, tài học của mình chém hoàng tử của Huyết Vương triều, một bước lên trời trở thành Phiêu Kỵ tướng quân, uy chấn Bắc Cương, danh dương tứ hải.
Kết quả là... Giờ phút này, Tiêu Lãng rất muốn chết!
Bởi vì Long Nha Phỉ Nhi vừa cầm hổ phù xuất chiến liền ra lệnh:
- Trở về Hồng Y các chỉnh quân, toàn quân lập tức đi Mê Huyễn sâm lâm khai chiến, bổn Thống lĩnh nhất định chặt đầu một, hai hoàng tử để chấn uy danh Hồng Y Vệ ta!
Nghe Long Nha Phỉ Nhi nói, Tiêu Lãng ngồi trên chiến mã suýt té xuống. Vị này không uổng là tiểu thư ngốc nghếch dẫn hơn mười người dám xông vào một vạn người. Long Nha Phỉ Nhi thật sự cho rằng những hoàng tử, thiên tài tuyệt thế của Huyết Vương triều đều là bù nhìn sao? Bây giờ đang đứng trong hoang dã chờ Long Nha Phỉ Nhi chém đầu?
Hồng Y Vệ có bao nhiêu người? Sức chiến đấu cường đến cỡ nào?
Không nói đến quân đội tinh anh Bắc Cương, sợ là tổng hợp lại sức chiến đấu còn không bằng Huyết vệ của Tiêu gia. Một trăm người nếu dám xông vào Mê Huyễn sâm lâm chắc chắn sẽ như một trăm con bươm bướm lao đầu vào lửa cháy hừng hực, nhanh chóng hóa thành tro.
Nhưng đây là quân lệnh, lúc này Long Nha Phỉ Nhi hưng phấn lên máu, Tiêu Lãng biết có nói cái gì cũng vô dụng. Tiêu Lãng sắc mặt âm trầm đi theo Long Nha Phỉ Nhi chạy về Hồng Y các.
Trở về Hồng Y các, Tiêu Lãng nghĩ ra một cách, hắn kéo lại Long Nha Phỉ Nhi định ra lệnh chỉnh quân.
Tiêu Lãng nói nhỏ:
- Thống lĩnh chờ chút, nghe ta nói một lát.
Long Nha Phỉ Nhi ngẩn ra, không tức giận mà ngoan ngoãn đi theo Tiêu Lãng tới một bên.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Long Nha Phỉ Nhi, trầm giọng hỏi:
- Trước kia Thống lĩnh có đi chiến trường chưa? Có hiểu hành quân đánh giặc không? Thống lĩnh biết bao nhiêu về Mê Huyễn sâm lâm? Có điều nghiên địa hình bản đồ Bắc Cương? Phe địch có mấy đội quân? Quân đội của họ có bao nhiêu cường giả? Chúng ta nên làm sao dựa vào một trăm người giết tướng địch trong vạn quân?
Tiêu Lãng một hơi hỏi vô số vấn đề làm Long Nha Phỉ Nhi ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Hồi sáng vừa nhận tin tức thì Long Nha Phỉ Nhi hưng phấn, mừng như điên, không nghĩ gì hết, chỉ mơ mộng Hồng Y Vệ đại triển thần uy, cuồng sát tứ phương, uy chấn Bắc Cương.
Giờ phút này, bị Tiêu Lãng chất vấn, Long Nha Phỉ Nhi nghĩ kỹ lại thì tỉnh táo hơn nhiều. Tuy tính cách Long Nha Phỉ Nhi xúc động nhưng nàng không quá ngu dốt.
Tiêu Lãng đỡ lo, xem ra Long Nha Phỉ Nhi còn có chút trí óc.
Tiêu Lãng tiếp tục đốt lửa:
- Thống lĩnh, không phải mạt tướng nói chuyện giật gân, giờ phút này trong Mê Huyễn sâm lâm chắc chắn có mấy chục đội quân lớn nhỏ, không thiếu vệ một vạn người, cường giả Chiến Vương cảnh càng như cá trong sông. Chuyến này chúng ta đi chắc chắn toàn quân bị diệt. Chúng ta chết không sao, nhưng thân thể tôn quý của Thống lĩnh...
Long Nha Phỉ Nhi sốt ruột hỏi:
- Vậy phải làm sao? Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội tốt như vậy sẽ phải chờ đến sang năm! Không được, không được, phải chiến. Ngươi là phó Thống lĩnh, ngươi giải quyết mấy chuyện này!
-...
Tiêu Lãng thấy mình nói nửa ngày vẫn không thể khiến Long Nha Phỉ Nhi từ bỏ quyết tâm, đành lùi một bước:
- Thống lĩnh đừng sốt ruột, chắc trong Mê Huyễn sâm lâm có mấy vạn đại quân, sẽ không giết hết trong một lúc. Mạt tướng to gan dự đoán trong vòng một tháng bên vương triều sẽ đại bại, vô số cường giả, Thống lĩnh chết trận. Vì vậy chúng ta không thể nóng nảy, dò xét tình huống trước đã, huấn luyện binh sĩ, chế định kế sách tác chiến. Chờ nên kia hỗn loạn thì chúng ta xuất kích, đục nước béo cò, nhất định có thể mã đáo công thành
Long Nha Phỉ Nhi thấy Tiêu Lãng nói rõ ràng, hợp lý, dường như hiểu hành quân đánh giặc.
Long Nha Phỉ Nhi do dự hỏi:
- Yêu Tà, không phải ngươi là Man di sao? Tại sao hiểu hành quân đánh giặc như vậy?
Tiêu Lãng xoe tròn mắt, cười to bảo:
- Mạt tướng là thiếu tộc trưởng của A Lý Sơn tộc chúng ta, từ nhỏ dẫn theo tộc nhân chiến đấu với ngoại tộc. Không phải mạt tướng thổi phồng chứ từ nhỏ đến lớn mạt tướng giao đấu hơn trăm trận nhưng chưa từng thua!
Long Nha Phỉ Nhi nghe vậy mừng rỡ, lập tức ra lệnh:
- Tốt, bắt đầu từ hôm nay Yêu Tà nhà ngươi chính là quân sư của Hồng Y Vệ ta, mọi chuyện nghe theo ngươi sắp xếp. Nếu lần này Hồng Y Vệ ta có thể uy chấn Bắc Cương, bổn Thống lĩnh sẽ thưởng hậu hĩnh. Nếu ngươi dám lừa bổn Thống lĩnh thì ta sẽ băm ngươi ra cho Huyền thú ăn!
Tiêu Lãng thở phào một hơi, khom người hành lễ:
- Mạt tướng tuân mệnh!
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, nói:
- Mấy ngày nay Thống lĩnh có thể cùng sử tiết đoàn công chúa điện hạ đi dạo chơi, thuận tiện tra xét một ít tin tức! Thuộc hạ sẽ sắp xếp người đi tìm hiểu tình báo, ba ngày sau chúng ta trở về Long Nha thành luyện binh, chờ bên Mê Huyễn sâm lâm hỗn chiến thì chúng ta lập tức xuất kích!
Long Nha Phỉ Nhi thấy Tiêu Lãng sắp xếp có lớp có lang thì thỏa mãn trở về phòng, dẫn theo mấy Hồng Y Vệ ra ngoài tìm các công tử, tiểu thư ở đế đô vui chơi.
Tiêu Lãng lập tức phái mười mấy Hồng Y Vệ đi bốn phía tìm hiểu tin tức, tiếp đó gọi Hồng Y Vệ của Cổ gia đến, viết một phong thư kêu gã bí mật sai người giao cho Trà Mộc.
Phát ra vô số mệnh lệnh, sắp xếp vài lần, Tiêu Lãng lê bước mệt mỏi trở về phòng. Thiên Tầm không có việc làm, đang khép hờ mắt, gác chân nằm trong phòng, mặt mày hồng hào, chép miệng liên tục, dường như nhớ lại mùi vị tuyệt vời đêm qua.
Tiêu Lãng thấy vậy tò mò ngồi bên cạnh Thiên Tầm, hỏi:
- Yêu Kê, đêm hôm qua ngươi đã làm gì hai vị tiểu thư Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư? Sao cảm giác hai người kia hạn không thể ăn tươi nuốt sống ngươi vậy? Không lẽ... Ngươi thật sự làm bọn họ?
Thiên Tầm mở mắt ra, lưu luyến nhớ lại, cười gian nói:
- Không có, ngươi đã dặn thì sao ta dám nhúc nhích lung tung? Nhưng đêm hôm qua đúng là ta bị bọn họ nuốt sống...