Yêu Giả Vi Vương

Chương 228: Thuật Vu Thần, Đại Địa Gầm Rống

- Càn rỡ!

- To gan, Kiếm thiếu gia, giết hắn!

- Man di quả nhiên là Man di, chết cũng chẳng đáng tiếc.

Tiêu Lãng một câu nói thành công chọc giận ba công tử của Tả gia. Mới rồi còn kêu 'Yêu' giờ bất hòa, ai nấy vẻ mặt dữ tợn đầy sát ý.

- Cuồng vọng, ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi biết chút vu thuật là vô địch thiên hạ rồi? Có tin là bổn tướng quân một chiêu giết ngươi không?

Tả Kiếm đầy sát khí từng bước một chậm rãi đi đến, đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập ánh sáng nhiếp hồn người. Người bị thường chắc đã bị ánh mắt của Tả Kiếm làm cho sợ hãi teo tim vỡ mật, mất đi sức chiến đấu.

Tiêu Lãng kiêu ngạo không sợ đối diện với Tả Kiếm, trong mắt đầy chiến ý, khóe môi cong lên độ cung quái dị, khuôn mặt biến tràn đầy tà khí.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Vậy sao? Có lẽ ngươi có thể giết ta ngay, nhưng trước khi chết ta có thể làm một vạn Kiếm Thần vệ của ngươi chôn cùng. Không tin thì ngươi có thể thử xem, hãy xem thuật vu thần, Đại Địa Gầm Rống của ta đây!

Người Tiêu Lãng run run, âm thầm khống chế thảo đằng thần hồn màu tím lăn lộn dưới doanh trại, đè ép đất đai.

Nháy mắt!

Mặt đất nguyên daonh trại Kiếm Thần vệ rung rinh, khúc gỗ dựng doanh trại lắc lư kịch liệt. Ba công tử của Tả gia sợ hãi mặt trấng như tờ giấy, rất là khủng hoảng.

Tả Kiếm khựng lại, biểu tình trầm trọng quát to:

- Yêu Tà, ngươi dám làm một lần nữa xem? Ta diệt cả tộc của ngươi!

Tất nhiên là Tiêu Lãng không dám nhúc nhích, hắn làm gì có năng lực nháy mắt diệt một vạn người? Có thể tạo thanh thế lớn như vậy hù sợ mọi người toàn là công lao của thảo đằng thần hồn màu tím. Thật ra nếu Tả Kiếm muốn diệt Tiêu Lãng thì cùng lắm là hắn mang theo ba công tử của Tả gia chôn cùng.

Trong phút chốc không khí đại doanh lúng túng. Tả Kiếm khí thế ngút trời, Tiêu Lãng kiêu ngạo không sợ. Tả Kiếm, Tiêu Lãng như hai con sư tử dựng thẳng lông cổ lên đối diện nhau, rất có khả năng giây tiếp theo sẽ là đại chiến. Ba công tử của Tả gia không dám thở mạnh, trong mắt tràn ngập kinh khủng nhìn Tiêu Lãng, không nghĩ ra Man di chỉ có thực lực Chiến Suất cảnh này tại sao có thần thông cường đại như vậy?

Lúc này, bên ngoài doanh địa Kiếm Thần vệ bỗng vang tiếng hét của Long Nha Phỉ Nhi.

- Ai dám chắn ta? Ma Thằng, ai dám ra tay thì giết hết, mọi hậu quả do bổn Thống lĩnh phụ trách!

Tiếp theo là tiếng sắt thép Huyền khí va nhau vang lên, rồi một đám người bị đánh bay, la hét.

Mặt Tả Kiếm càng âm trầm hơn, trong mắt đầy sát khí, đã tức muốn xì khói. Tiêu Lãng vẫn cười tủm tỉm, mắt nhìn chằm chằm người Tả Kiếm run run như động kinh.

Không lâu sau, Long Nha Phỉ Nhi dẫn theo một trăm Hồng Y Vệ nghênh ngang xông vào, hai cường giả Chiến Vương cảnh lạnh lùng đi theo bên cạnh nàng. Phía sau một trăm Hồng Y Vệ là gần ngàn Kiếm Thần vệ áo trắng giáp trắng, cầm đao kiếm vờn quanh Huyền khí, mắt đầy tức giận vây quanh đám người Long Nha Phỉ Nhi, Hồng Y Vệ. Xung quanh có vô số Kiếm Thần vệ bị kính động nhanh chóng tụ tập lại đây.

Đêm nay trăng rất tròn, vạn dặm không mây. Ánh trắng cô lạnh chiếu rọi mặt đất sáng ngời. Giờ phút này, có thể ở trong quân doanh đều là binh sĩ tinh nhuệ, thị lực rất tốt, không khác gì ban ngày. Một trăm Hồng Y Vệ giáp đỏ, vô số Kiếm Thần vệ giáp trắng hình thành phong cảnh quỷ mị dưới ánh trăng.

Phương xa, bên ngoài quân doanh có nhiều Trinh sát quân đội khác lén lút chạy sang đây, hoặc là đứng nhìn từ xa. Long Nha Phỉ Nhi hành động rầm rộ đã kinh động nhiều người, hoặc là sớm đã có người phái Trinh sát ra chờ xem vở kịch.

Tiêu Lãng chậm rãi lùi ra ngoài, mắt như dã thú vẫn nhìn chằm Tả Kiếm.

Hiển niên Tả Kiếm có điều e ngại, vẫn không ra lệnh. Hộ vệ bên ngoài đành nhường đường. Tả Kiếm mang theo ba công tử của Tả gia bước nhanh ra ngoài, ánh mắt liếc Long Nha Phỉ Nhi.

Tả Kiếm quát to:

- Long Nha Phỉ Nhi, nàng có ý gì? Dám xông vào quân doanh Kiếm Thần vệ, còn bị thương người của ta? Nàng có tin là bổn tướng quân làm theo quân pháp giết các ngươi tại chỗ không?

Giọng Tả Kiếm hùng hồn đầy nam tính, lúc này khí thế hùng hồn, uy phong lẫm lẫm. Đám Hồng Y Vệ khủng hoảng.

Bọn họ không biết Long Nha Phỉ Nhi nổi điên làm cái gì, dẫn mọi người xông lên, còn khiến hai Chiến Vương cảnh cưỡng ép đánh bay thủ vệ Kiếm Thần vệ. Mạnh mẽ xông quân doanh dựa theo quân pháp sẽ bị xử tử.

Long Nha Phỉ Nhi không thèm để ý, chỉ tay vào Tả Kiếm, tức giận quát:

- Câm mồm lại, ngươi giành người của ta mà còn có lý sao? Giết đi, ngươi có gan thì giết bổn tiểu thư đi!

Tiêu Lãng âm trầm cười, vái Long Nha Phỉ Nhi, vẻ mặt chính khí cao giọng quát:

- Thống lĩnh, Tả tướng quân nói muốn ta gia nhập vào Tả gia, cho ta hưởng dụng vinh hoa phú quý bất tận, còn ban tiểu thư của Tả gia Tả Nhạc cho ta. Hừ, hắn xem Yêu Tà ta là người gì? Yêu Tà ta là loại bán chủ cầu vinh sao? Yêu Tà sống là người của Hồng Y Vệ, chết cũng ma của Hồng Y Vệ!

Tiêu Lãng dứt lời, toàn trường xáo động, vô số người té ngửa. Loại chuyện này mọi người trong lòng biết rõ là tốt rồi, nói lớn tiếng như vậy làm gì? Định để toàn đại doanh biết sao?

Long Nha Phỉ Nhi nghe vậy càng tức giận hơn, chửi ầm lên:

- Tả Kiếm, đồ vô sỉ, vì lôi kéo thuộc hạ của ta mà bán cả tộc muội mình. Hừ, lúc trước luôn theo đuổi bổn tiểu thư, may mắn bổn tiểu thư nhìn thấu ngươi không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên là vậy!

- Câm... Mồm!

Tả Kiếm tức giận người run run, suýt phát cuồng. Gã có thân phận gì? Cường giả mạnh nhất Tả gia, liên tục đại chiến, có chiến công hiển hách, giờ phút này được thăng làm Thiên tướng quân.

Từ nhỏ đến lớn Tả Kiếm chưa từng bị người chỉ vào mũi chửi chứ đừng nói là bị trêu đùa, ô nhục như vậy. Tả Kiếm nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt giễu cợt, tức muốn xì khói.

Tả Kiếm quát to:

- Người đâu, Hồng Y Vệ xâm nhập quân doanh Kiếm Thần vệ ta, bắt hết chúng lại cho ta! Dám can đảm kháng mệnh, giết ngay tại chỗ!

Tuy Tả Kiếm giận điên lên nhưng không mất lý trí. Bây giờ óc nhiều người ở đây, Tả Kiếm không dám ra tay giết chết Tiêu Lãng.

Nhưng Hồng Y Vệ xông vào quân doanh Kiếm Thần vệ là xúc phạm quân pháp, Tả Kiếm là tướng quân có quyền bắt giữ. Tuy bên cạnh Long Nha Phỉ Nhi có hai cường giả Chiến Vương cảnh nhưng Tả Kiếm tin tưởng hai người này sẽ chỉ bảo vệ nàng. Tả Kiếm không định bắt Long Nha Phỉ Nhi, mục tiêu của gã là Tiêu Lãng.

Man di này dám trêu chọc gã như vậy, giờ còn nói ẩu nói tả. Không giết chết người này rất khó trừ tức giận trong lòng Tả Kiếm.

Kiếm Thần vệ hành động, những người khác ngoan ngoãn bị bắt hoặc phản kháng. Một khi có người phản kháng thì cục diện sẽ hỗn loạn, Tả Kiếm có cơ hội ra tay. Chỉ cần Tả Kiếm có cơ hội là gã có nắm chắc một chiêu giết Tiêu Lãng.

Không ngờ...

Kiếm Thần vệ chưa ra tay Tiêu Lãng đã rống to:

- Tả Kiếm, Kiếm Thần vệ của ngươi là đoàn chấp pháp sao? Ngươi có tư cách gì bắt chúng ta? Theo ta thấy rõ ràng là ngươi muốn thừa dịp loạn mưu hại chúng ta! Hồng Y Vệ nghe lệnh, Kiếm Thần vệ dám nhúc nhích thì giết không tha! Thuật vu thần, Đại Địa Gầm Rống!

Nói xong Tiêu Lãng nhích người, miệng lầm bầm giả bộ cầu nguyện với Sơn thần, âm thầm khống chế thảo đằng thần hồn màu tím mấp máy dưới mặt đất.

Lần này thảo đằng thần hồn màu tím lăn lộn dưới đất càng dữ dội hơn. Thảo đằng thần hồn màu tím thô to dài gần ngàn thước liên tục lướt nhanh dưới đất, đè ép bùn đất làm bề mặt đất vặn vẹo. Vô số chỗ sụp đổ, cảm giác như trời sụp đất nứt.

Trong phút chốc...

Vô số Kiếm Thần vệ sợ hãi mặt trắng bệch quỳ rạp dưới đất, không dám nhúc nhích.

Hồng Y Vệ cũng sợ hãi. Hai Chiến Vương cảnh Ma Giáp, Ma Thằng mắt tràn ngập kinh ngạc. Trong phạm vi ngàn thước mặt đất rung rinh, dù là Chiến Hoàng cảnh đánh một kích hết sức lực cũng không có phản ứng lớn như vậy. Chỉ có Chiến Đế cảnh cỡ Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu mới làm được.

back top