Long Nha Phỉ Nhi bản năng hét chói tai:
- A...
Long Nha Phỉ Nhi chợt nhớ ra cái gì, vội bịt miệng. Tiêu Lãng bị hù sợ, lập tức xoay người chạy ra doanh trướng.
Vù vù vù vù vù!
Phía xa, Ma Giáp Chiến Vương cảnh hóa thành tia chớp chạy tới, mắt lạnh băng liếc Tiêu Lãng.
Ma Giáp Chiến Vương cảnh hỏi trong lều:
- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?
Long Nha Phỉ Nhi thở hổn hển, đè nén nỗi lòng kinh hoàng.
Một lát sau Long Nha Phỉ Nhi mới nói:
- Không, không có việc gì! Chỉ có một con Huyền thú cấp thấp. Bên kia sao rồi?
Ma Giáp Chiến Vương cảnh lạnh nhạt nói:
- Bên kia không có việc gì, một con Huyền thú xúc phát cơ quan.
Long Nha Phỉ Nhi ừ một tiếng:
- A!
Long Nha Phỉ Nhi ra lệnh:
- Yêu Tà, ngươi đi xem thử, để Ma Giáp Chiến Vương cảnh canh giữ là được.
Tiêu Lãng mừng rỡ, nghĩa là Long Nha Phỉ Nhi sẽ không tính sổ với hắn? Tiêu Lãng vội vàng ừ một tiếng chạy hướng khu cạm bẫy.
Tiêu Lãng đi tới khu cạm bẫy, quả nhiên có một số cơ quan bị xúc động. Một con Sa Trùng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Tiêu Lãng phất tay khiến Hồng Y Vệ lùi ra, hắn bày lại cạm bẫy, gọi ra thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt Huyền thú bên dưới cái bẫy. Tiêu Lãng lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm mừng.
Không ngờ Tiêu Lãng thấy hết người Long Nha Phỉ Nhi. Nếu lúc đó nàng nổi điên kêu Ma Giáp Chiến Vương cảnh chém hắn thì Tiêu Lãng thật sự không biết nên làm sao.
Phản kháng? Tiêu Lãng đuối lý. Không phản kháng? Vậy chết oan.
Tiêu Lãng âm thầm kính nể 86
- Long Nha Phỉ Nhi đúng là cô nương tốt, hiểu rõ đại nghĩa, không câu nệ tiểu tiết! Ưm, và có thân hình đẹp.
Tiêu Lãng nhớ lại thân thể tràn triệu xinh đẹp, hắn cảm giác người lại nóng cháy. Tiêu Lãng cưỡng ép mình tỉnh táo lại, thấy nhức đầu. Ngày mai nên đối mặt với Long Nha Phỉ Nhi như thế nào đây?
Long Nha Phỉ Nhi đúng là cô nương tốt, ngày hôm sau dường như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không có gì khác lạ. Chẳng qua lúc đối diện Tiêu Lãng thì Long Nha Phỉ Nhi hơi ngại ngùng.
Bề ngoài Tiêu Lãng thản nhiên trong lòng rất lúng túng, áy náy. Tiêu Lãng không dám nói nhiều với Long Nha Phỉ Nhi, luôn dẫn Hồng Y Vệ đi tra xét xung quanh.
Nguyên buổi sáng vẫn không có đại quân xuất hiện.
Ngay khi Long Nha Phỉ Nhi chờ mất kiên nhẫn thì hoàng hôn, Thiên Tầm rốt cuộc tra xét được quân địch.
- Cái gì? Có năm trăm người? Yêu Kê, ngươi khẳng định không không tra sai đi?
Long Nha Phỉ Nhi, Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh không thể tin. Giờ phút này, đại quân trong Mê Huyễn sâm lâm cơ bản trên hai ngàn người, nhiều thì đến vạn người, vậy mà bây giờ phát hiện quân đội có năm trăm người?
Thiên Tầm hơi bất mãn Long Nha Phỉ Nhi chất vấn năng lực của mình nhưng vẫn cung kính nói:
- Chính xác trăm phần trăm. Nếu Thống lĩnh không tin có thể phái người đi điều tra.
Long Nha Phỉ Nhi liếc sang bên cạnh, Ma Thằng Chiến Vương cảnh liền hóa thành tàn ảnh lao hướng Thiên Tầm vừa trở về. Không lâu sau, Ma Thằng Chiến Vương cảnh chứng thực Thiên Tầm tra xét đúng.
Long Nha Phỉ Nhi mừng như điên, ra lệnh:
- Vậy còn chờ gì nữa? Toàn bộ mai phục! Yêu Kê phó Thống lĩnh, hãy mau dẫn mười người đi dụ đại quân kia vào khu cạm bẫy.
Thiên Tầm mang theo mười Hồng Y Vệ chạy ra xa, Tiêu Lãng không yên tâm đi theo. Long Nha Phỉ Nhi dẫn dắt số Hồng Y Vệ còn lại mai phục trong cmạ bẫy.
Tiêu Lãng từ xa tra xét đúng là có quân đội năm trăm người nghênh ngang đi hướng bên này, đi một vòng xung quanh, không có phát hiện gì khác lạ. Tiêu Lãng nháy mắt ra dấu với Thiên Tầm, gã liền mang theo đại quân Hồng Y Vệ tới gần, làm ra tiếng vang khiến Trinh sát phe địch chú ý. Sau đó Thiên Tầm, Hồng Y Vệ xoay người chạy nhanh đi.
Một Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh lạnh lùng quát:
- Còn muốn trốn?
Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh dẫn theo đại quân tủy sát đám người Thiên Tầm.
Tiêu Lãng trông thấy Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh này không khiến Trinh sát tra xét đã trực tiếp truy sát thì lấy làm lạ. Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị mai phục? Lỡ như đuổi theo gặp một vạn đại quân thì sao?
Nhưng năm trăm người đã chạy đi, Tiêu Lãng không do dự nữa, lập tức theo sau, định âm thầm ra tay diệt năm trăm người này.
Thiên Tầm mang theo mười Hồng Y Vệ chạy vào khu cạm bẫy. Những cạm bẫy này do Hồng Y Vệ bày ra, họ biết rõ chỗ nào có cơ quan. Mười một người nhẹ nhàng xuyên qua khu cạm bẫy.
Năm trăm người theo sau gặp xui.
Năm trăm Huyết Man tử chỉ có năm người là Chiến Tôn cảnh, có nhiều Chiến Suất cảnh. Nhưng trong khu cạm bẫy khắp nơi là cơ quan, tiến vào dễ dàng ra ngoài lại khó khăn.
Vù vù vù vù vù!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một nửa cơ quan lập tức bị xúc phát, vô số cơ nỗ, cây lao bắn ra từ lá cây rậm rạp lao tới trước mặt năm trăm Huyết Man tử.
Mấy chục người chạy đằng trước nhất có một nửa gặp họa, nỗ tiễn mạnh mẽ xuyên qua chiến giáp của họ, máu rơi đầy đất. Số còn lại bản năng né sang bên, nhưng xung quanh đều là cơ quan. Rất nhiều người hoặc là sụp hố, hoặc bị dây thừng sẫy chân, bị đinh sắt tẩm thuốc độc rạch chân.
Nhiều người muốn thụt lùi nhưng cơ quan liên quan phía sau bị xúc phát, vô số nỗ tiễn phóng tới, vô số đá treo lơ lửng mang theo tiếng rít xé gió bay tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất dấy lửa, không lan tràn mà bốc khói đặc, bên trong chứa kịch độc.
Trong rừng cây rối loạn, vô số Huyết Man tử khủng hoảng hét thảm, chạy tứ tán. Kết quả là càng nhiều người rơi vào hố sâu cắm đầy gai sắt. Chưa hết, trên đầu có tảng đá nặng mấy ngàn cân rơi xuống.
Lần này bày cơ quan cạm bẫy rất thành công, chỉ chốc lát đã tiêu diệt hơn một nửa binh sĩ.
Tiêu Lãng hành động, khống chế thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp kéo một võ giả Chiến Suất cảnh xuống đất chôn sống trong khói đặc. Một Chiến Tôn cảnh muốn lùi khỏi khu cạm bẫy cũng bị Tiêu Lãng dùng thảo đằng thần hồn màu tím quân lấy, kéo xuống đất giết.
Bên kia Long Nha Phỉ Nhi bắt đầu ra lệnh:
- Toàn bộ Chiến Suất cảnh nghe lệnh, phóng Huyền khí ra, các tự tìm mục tiêu công kích!
Ba mươi Chiến Suất cảnh, mấy Chiến Tôn cảnh bắt đầu phóng Huyền khí săn giết Huyết Man tử.
Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh không hành động, hai người hơn ba mươi tuổi rồi, đi vào Mê Huyễn sâm lâm chỉ vì bảo vệ Long Nha Phỉ Nhi. Nếu Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh ra tay thì sẽ phá hỏng quy tắc, nếu không còn phép tắc thì sau này thu săn không chơi vui nữa.
Từng Huyền khí hình bán nguyệt bắn ra từ lùm cây, khắp nơi là khói đặc không thấy rõ ràng. Dù sao cảm giác chỗ nào có người thì đánh chỗ đó.
- A!
- Cứu mạng!
- Tam hoàng tử cứu mạng!
Huyết Man tử hét thảm không dứt bên tai, mới chốc lát Tiêu Lãng đã giết hai Chiến Tôn cảnh, hai mươi Chiến Suất cảnh. Nhưng khi Tiêu Lãng nghe tiếng kêu cứu mạng lần nữa cảm giác có chỗ nào không đúng.
Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp kéo hai Chiến Suất cảnh xuống đất, Tiêu Lãng bỗng dừng lại.
- U u u!!!
Bởi vì Tiêu Lãng thấy Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh lấy ra một cái kèn thổi quân hào, dường như kèn có thể khuếch đại âm thanh, tiếng quân hào lảnh lót vang vọng mười dặm.
- Không đúng!
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, hoàn toàn biến sắc mặt. Tiêu Lãng ra hiệu với Thiên Tầm, nhanh như chớp xông hướng Long Nha Phỉ Nhi.
Từ xa Tiêu Lãng đã quát to:
- Thống lĩnh, lập tức mang người rút đi, năm trăm người này là đội tiên phong của quân địch, rất có thể mặt sau chính là đại quân Huyết Hồng Nguyệt của tam hoàng tử!
- A...
Long Nha Phỉ Nhi chợt nhớ ra cái gì, vội bịt miệng. Tiêu Lãng bị hù sợ, lập tức xoay người chạy ra doanh trướng.
Vù vù vù vù vù!
Phía xa, Ma Giáp Chiến Vương cảnh hóa thành tia chớp chạy tới, mắt lạnh băng liếc Tiêu Lãng.
Ma Giáp Chiến Vương cảnh hỏi trong lều:
- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?
Long Nha Phỉ Nhi thở hổn hển, đè nén nỗi lòng kinh hoàng.
Một lát sau Long Nha Phỉ Nhi mới nói:
- Không, không có việc gì! Chỉ có một con Huyền thú cấp thấp. Bên kia sao rồi?
Ma Giáp Chiến Vương cảnh lạnh nhạt nói:
- Bên kia không có việc gì, một con Huyền thú xúc phát cơ quan.
Long Nha Phỉ Nhi ừ một tiếng:
- A!
Long Nha Phỉ Nhi ra lệnh:
- Yêu Tà, ngươi đi xem thử, để Ma Giáp Chiến Vương cảnh canh giữ là được.
Tiêu Lãng mừng rỡ, nghĩa là Long Nha Phỉ Nhi sẽ không tính sổ với hắn? Tiêu Lãng vội vàng ừ một tiếng chạy hướng khu cạm bẫy.
Tiêu Lãng đi tới khu cạm bẫy, quả nhiên có một số cơ quan bị xúc động. Một con Sa Trùng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Tiêu Lãng phất tay khiến Hồng Y Vệ lùi ra, hắn bày lại cạm bẫy, gọi ra thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt Huyền thú bên dưới cái bẫy. Tiêu Lãng lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm mừng.
Không ngờ Tiêu Lãng thấy hết người Long Nha Phỉ Nhi. Nếu lúc đó nàng nổi điên kêu Ma Giáp Chiến Vương cảnh chém hắn thì Tiêu Lãng thật sự không biết nên làm sao.
Phản kháng? Tiêu Lãng đuối lý. Không phản kháng? Vậy chết oan.
Tiêu Lãng âm thầm kính nể 86
- Long Nha Phỉ Nhi đúng là cô nương tốt, hiểu rõ đại nghĩa, không câu nệ tiểu tiết! Ưm, và có thân hình đẹp.
Tiêu Lãng nhớ lại thân thể tràn triệu xinh đẹp, hắn cảm giác người lại nóng cháy. Tiêu Lãng cưỡng ép mình tỉnh táo lại, thấy nhức đầu. Ngày mai nên đối mặt với Long Nha Phỉ Nhi như thế nào đây?
Long Nha Phỉ Nhi đúng là cô nương tốt, ngày hôm sau dường như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không có gì khác lạ. Chẳng qua lúc đối diện Tiêu Lãng thì Long Nha Phỉ Nhi hơi ngại ngùng.
Bề ngoài Tiêu Lãng thản nhiên trong lòng rất lúng túng, áy náy. Tiêu Lãng không dám nói nhiều với Long Nha Phỉ Nhi, luôn dẫn Hồng Y Vệ đi tra xét xung quanh.
Nguyên buổi sáng vẫn không có đại quân xuất hiện.
Ngay khi Long Nha Phỉ Nhi chờ mất kiên nhẫn thì hoàng hôn, Thiên Tầm rốt cuộc tra xét được quân địch.
- Cái gì? Có năm trăm người? Yêu Kê, ngươi khẳng định không không tra sai đi?
Long Nha Phỉ Nhi, Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh không thể tin. Giờ phút này, đại quân trong Mê Huyễn sâm lâm cơ bản trên hai ngàn người, nhiều thì đến vạn người, vậy mà bây giờ phát hiện quân đội có năm trăm người?
Thiên Tầm hơi bất mãn Long Nha Phỉ Nhi chất vấn năng lực của mình nhưng vẫn cung kính nói:
- Chính xác trăm phần trăm. Nếu Thống lĩnh không tin có thể phái người đi điều tra.
Long Nha Phỉ Nhi liếc sang bên cạnh, Ma Thằng Chiến Vương cảnh liền hóa thành tàn ảnh lao hướng Thiên Tầm vừa trở về. Không lâu sau, Ma Thằng Chiến Vương cảnh chứng thực Thiên Tầm tra xét đúng.
Long Nha Phỉ Nhi mừng như điên, ra lệnh:
- Vậy còn chờ gì nữa? Toàn bộ mai phục! Yêu Kê phó Thống lĩnh, hãy mau dẫn mười người đi dụ đại quân kia vào khu cạm bẫy.
Thiên Tầm mang theo mười Hồng Y Vệ chạy ra xa, Tiêu Lãng không yên tâm đi theo. Long Nha Phỉ Nhi dẫn dắt số Hồng Y Vệ còn lại mai phục trong cmạ bẫy.
Tiêu Lãng từ xa tra xét đúng là có quân đội năm trăm người nghênh ngang đi hướng bên này, đi một vòng xung quanh, không có phát hiện gì khác lạ. Tiêu Lãng nháy mắt ra dấu với Thiên Tầm, gã liền mang theo đại quân Hồng Y Vệ tới gần, làm ra tiếng vang khiến Trinh sát phe địch chú ý. Sau đó Thiên Tầm, Hồng Y Vệ xoay người chạy nhanh đi.
Một Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh lạnh lùng quát:
- Còn muốn trốn?
Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh dẫn theo đại quân tủy sát đám người Thiên Tầm.
Tiêu Lãng trông thấy Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh này không khiến Trinh sát tra xét đã trực tiếp truy sát thì lấy làm lạ. Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị mai phục? Lỡ như đuổi theo gặp một vạn đại quân thì sao?
Nhưng năm trăm người đã chạy đi, Tiêu Lãng không do dự nữa, lập tức theo sau, định âm thầm ra tay diệt năm trăm người này.
Thiên Tầm mang theo mười Hồng Y Vệ chạy vào khu cạm bẫy. Những cạm bẫy này do Hồng Y Vệ bày ra, họ biết rõ chỗ nào có cơ quan. Mười một người nhẹ nhàng xuyên qua khu cạm bẫy.
Năm trăm người theo sau gặp xui.
Năm trăm Huyết Man tử chỉ có năm người là Chiến Tôn cảnh, có nhiều Chiến Suất cảnh. Nhưng trong khu cạm bẫy khắp nơi là cơ quan, tiến vào dễ dàng ra ngoài lại khó khăn.
Vù vù vù vù vù!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một nửa cơ quan lập tức bị xúc phát, vô số cơ nỗ, cây lao bắn ra từ lá cây rậm rạp lao tới trước mặt năm trăm Huyết Man tử.
Mấy chục người chạy đằng trước nhất có một nửa gặp họa, nỗ tiễn mạnh mẽ xuyên qua chiến giáp của họ, máu rơi đầy đất. Số còn lại bản năng né sang bên, nhưng xung quanh đều là cơ quan. Rất nhiều người hoặc là sụp hố, hoặc bị dây thừng sẫy chân, bị đinh sắt tẩm thuốc độc rạch chân.
Nhiều người muốn thụt lùi nhưng cơ quan liên quan phía sau bị xúc phát, vô số nỗ tiễn phóng tới, vô số đá treo lơ lửng mang theo tiếng rít xé gió bay tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất dấy lửa, không lan tràn mà bốc khói đặc, bên trong chứa kịch độc.
Trong rừng cây rối loạn, vô số Huyết Man tử khủng hoảng hét thảm, chạy tứ tán. Kết quả là càng nhiều người rơi vào hố sâu cắm đầy gai sắt. Chưa hết, trên đầu có tảng đá nặng mấy ngàn cân rơi xuống.
Lần này bày cơ quan cạm bẫy rất thành công, chỉ chốc lát đã tiêu diệt hơn một nửa binh sĩ.
Tiêu Lãng hành động, khống chế thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp kéo một võ giả Chiến Suất cảnh xuống đất chôn sống trong khói đặc. Một Chiến Tôn cảnh muốn lùi khỏi khu cạm bẫy cũng bị Tiêu Lãng dùng thảo đằng thần hồn màu tím quân lấy, kéo xuống đất giết.
Bên kia Long Nha Phỉ Nhi bắt đầu ra lệnh:
- Toàn bộ Chiến Suất cảnh nghe lệnh, phóng Huyền khí ra, các tự tìm mục tiêu công kích!
Ba mươi Chiến Suất cảnh, mấy Chiến Tôn cảnh bắt đầu phóng Huyền khí săn giết Huyết Man tử.
Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh không hành động, hai người hơn ba mươi tuổi rồi, đi vào Mê Huyễn sâm lâm chỉ vì bảo vệ Long Nha Phỉ Nhi. Nếu Ma Giáp, Ma Thằng Chiến Vương cảnh ra tay thì sẽ phá hỏng quy tắc, nếu không còn phép tắc thì sau này thu săn không chơi vui nữa.
Từng Huyền khí hình bán nguyệt bắn ra từ lùm cây, khắp nơi là khói đặc không thấy rõ ràng. Dù sao cảm giác chỗ nào có người thì đánh chỗ đó.
- A!
- Cứu mạng!
- Tam hoàng tử cứu mạng!
Huyết Man tử hét thảm không dứt bên tai, mới chốc lát Tiêu Lãng đã giết hai Chiến Tôn cảnh, hai mươi Chiến Suất cảnh. Nhưng khi Tiêu Lãng nghe tiếng kêu cứu mạng lần nữa cảm giác có chỗ nào không đúng.
Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp kéo hai Chiến Suất cảnh xuống đất, Tiêu Lãng bỗng dừng lại.
- U u u!!!
Bởi vì Tiêu Lãng thấy Hiệu úy Huyết Man tử đỉnh Chiến Tôn cảnh lấy ra một cái kèn thổi quân hào, dường như kèn có thể khuếch đại âm thanh, tiếng quân hào lảnh lót vang vọng mười dặm.
- Không đúng!
Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, hoàn toàn biến sắc mặt. Tiêu Lãng ra hiệu với Thiên Tầm, nhanh như chớp xông hướng Long Nha Phỉ Nhi.
Từ xa Tiêu Lãng đã quát to:
- Thống lĩnh, lập tức mang người rút đi, năm trăm người này là đội tiên phong của quân địch, rất có thể mặt sau chính là đại quân Huyết Hồng Nguyệt của tam hoàng tử!