Yêu Giả Vi Vương

Chương 255: Trở về Ẩn tông

Tiêu Lãng rất muốn bắt đầu hôm nay nhưng nhớ đến Quân Thần Độc Cô Hành dặn dò, nhẫn tâm nói:
- Không được, Độc Cô thúc thúc kêu ta tiềm tu một đoạn thời gian. Trong lúc này có lẽ ta không thể cùng nàng được. Hồng Đậu, xin lỗi.
Mắt Đông Phương Hồng Đậu lộ tia thất vọng nhưng nụ cười không thay đổi.
Đông Phương Hồng Đậu im lặng một lúc sau ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lãng, nói nhỏ:
- Đi đi, tu luyện là quan trọng nhất. Hồng Đậu nguyện ý chờ ngươi, dù có bao lâu!
Lòng Tiêu Lãng đau xót, muốn ôm nữ nhân đáng yêu này vào lòng. Nhưng cảm nhận bốn phía nhìn chằm chằm, Tiêu Lãng cố nén cảm xúc.
Tiêu Lãng cười nói:
- Chờ ta trở lại!
Đông Phương Hồng Đậu cười tủm tỉm rời đi. Tiêu Lãng cười nhìn Đông Phương Hồng Đậu đi xa. Tuy mặt Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Lãng cười nhưng lòng cực kỳ đau khổ. Còn gì đau đớn hơn khi biết rõ người yêu sắp rời đi vẫn phải miễn cưỡng cười vui?
Tiếp theo có nhiều công tử, tiểu thư đến chúc mừng. Tiêu Lãng cười trò chuyện với các công tử, tiểu thư, mắt không nhìn Đông Phương Hồng Đậu cái nào. Đông Phương Hồng Đậu cười toe toét nói chuyện với Nghịch Thương, Trà Mộc, ngẫu nhiên liếc hướng Tiêu Lãng thì trong mắt trong veo không có chút tình ý, khác lạ nào.
Đêm khuya kết thúc yến hội.
Tiêu Lãng trở vào trong viện Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp cho, nhưng không cách nào ngủ được. Nhiều lần Tiêu Lãng muốn dùng thảo đằng thần hồn màu tím xuyên lòng đất chạy đi viện Đông Phương gia tìm Đông Phương Hồng Đậu, nhưng cuối cùng cố nén. Tiêu Lãng lăn qua lộn lại một đêm, trong đầu toàn là khuôn mặt lạc lõng của Đông Phương Hồng Đậu. Tối nay chắc Đông Phương Hồng Đậu cũng mất ngủ.
Tiêu Lãng ở lại Thanh Y thành ba ngày, liên tục được các công tử, tiểu thư đại gia tộc bái phỏng, thu một đống lễ vật. Đông Phương Hồng Đậu lại đến, chỉ gặp mặt trong đại sảnh rồi rời đi. Tiêu Lãng thấy rõ ràng Đông Phương Hồng Đậu gầy một chút, tim như bị dao cắt.
Ngày thứ tư, quân lệnh của Quân Thần Độc Cô Hành đến. Tiêu Lãng trở thành Phiêu Kỵ tướng quân của Trấn Bắc quân, nhưng là chức ảo, không có tư cách mang binh, bị điều vào Trấn Bắc quân.
Thu săn lại lần nữa bắt đầu.
Tả Kiếm, Tiêu Lãng rút lui khiến thực lực bên Chiến Vương triều giảm mạnh. Bên Huyết Vương triều thì Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt bị bắt càng làm họ điên cuồng. Đám người Đông Phương Ngạo Nhiên, Nghịch Thương, Thống lĩnh hàn môn Dạ Phi đại quân đi vào mấy lần, đều là tổn binh hao tướng. Cuối cùng bên Chiến Vương triều không ai dám mang binh đi vào.
Thu săn năm này bắt đầu và kết thúc sớm.
Tiêu Lãng biến mất trong Thanh Y thành, mất tích trong mắt mọi người. Quân Thần phủ truyền ra tin tức là Quân Thần Độc Cô Hành chuẩn bị đặc huấn cho Tiêu Lãng, một bên tu luyện, nghiên cứu vu thuật, một bên học mang binh đánh trận, mưu lược. Mục đích không cần nói cũng biết, hiển nhiên Quân Thần Độc Cô Hành muốn đào tạo nghĩa tử này.
Mọi người không lấy làm lạ, dù sao người nào Quân Thần Độc Cô Hành nhìn trúng thì sẽ bồi dưỡng một phen để nhận trách nhiệm. Nếu không thì dù cho Tiêu Lãng Phiêu Kỵ tướng quân thực quyền, dẫn năm vạn người chưa chắc đám tướng sĩ chịu phục.
Vân Tử Sam mừng thầm, còn tưởng rằng Tiêu Lãng bế quan vì nàng. Vân Tử Sam đi bên ngoài đại doanh, mỗi ngày đóng cửa trong Vân Yên các không ra ngoài, không tiếp khách, không ai biết nàng đang làm cái gì.
Bên Chiến Vương triều né chiến đấu, Huyết Vương triều bất đắc dĩ rút binh. Mặt ngoài dường như bọn họ thắng nhưng thu săn lần này Huyết Vương triều thua thảm. Nhi tử của nguyên soái Huyết Y chết trận, Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt bị bắt sống. Bên Chiến Vương triều tuy binh sĩ bình thường chết khá nhiều nhưng đại nhân vật thì có mình Nghịch Uy chết.
Huyết đế giận dữ, huyết Y căm hận. Gian tế Chiến Vương triều thăm dò tình báo Chiến Vương triều bắt đầu tập kết đại quân, thao luyện, âm thầm chuẩn bị lương thảo, xe ngựa, chờ mùa đông liền ồ hạt tấn công, nhân tiện cướp bóc một phen.
Bắc Cương một lần tràn ngập không khí chiến tranh. Quân Thần Độc Cô Hành liên tục thao luyện binh mã, tụ tập lương thảo, chuẩn bị đại chiến.
Tiêu Lãng không tham gia đại quân thao luyện. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng ở trong một tiểu viện đại quân doanh Trấn Bắc quân.
Tiêu Lãng rời khỏi Thanh Y thành đã hai tháng, nỗi nhớ nhung Đông Phương Hồng Đậu trở thành động lực cho Tiêu Lãng tu luyện ngày đêm.
Ba nngày tôi thể, từ sáng đến tối tu luyện Huyền khí nửa canh giờ. Khuya thì nghiên cứu quyển chiến kỹ thần bí Thuật Tiềm Phục. Đến nửa đêm Tiêu Lãng dùng thảo đằng thần hồn màu tím kéo hắn xuống đất đi tìm ổ Sa Nghĩ, trải qua sinh hoạt vất vả thậm chí khốn khổ.
Dược lực Hỏa Vân đan đã hoàn toàn phát tán nhưng Quân Thần Độc Cô Hành dặn Tiêu Lãng không được dùng đan dược gì nữa, hắn chỉ có thể tôi thể. Hai tháng điên cuồng tu luyện khiến cảnh giới Huyền khí của Tiêu Lãng tăng thêm một bước, sắp đạt đến trung giai Chiến Suất cảnh.
Ban đêm.
Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí xong, Thiên Tầm bưng đồ ăn đến. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nhanh chóng ăn xong. Tiêu Lãng tiếp tục tham ngộ Thuật Tiềm Phục. Tiêu Lãng tham nôgj quyển chiến kỹ quái dị này đã hai tháng mà mới chỉ nhập môn. Tuy vô cùng khó khăn nhưng Tiêu Lãng không nản lòng, ngược lại càng thêm hứng thú.
Bởi vì trong Thuật Tiềm Phục miêu tả tu luyện đại thành thì tốc độ tăng gấp đôi, đi như quỷ mị, dù là cường giả hơn mình mấy cảnh giới cũng khó phát hiện, phối hợp với Thuật Liễm Tức thì chính là công pháp ám sát, chạy trốn thượng đẳng.
Tiêu Lãng nhìn bí tịch, chạy nhanh như chớp trong sân, động tác phiêu miểu quỷ dị thậm chí vô cùng quái dị. Ngẫu nhiên Tiêu Lãng ngừng lại, trầm ngâm một lúc, phát hiện không đúng thì tiếp tục nhìn bí tịch.
Thiên Tầm ngồi trong sân nghỉ ngơi, nhìn Tiêu Lãng khắc khổ tu luyện, lòng cảm thán. Hai tháng nay Tiêu Lãng luôn như vậy, bộ dạng tu luyện đến điên. Chỉ có Thiên Tầm biết trong lòng Tiêu Lãng khổ sở cỡ nào, vì nhiều đêm gã thấy hắn lăn qua lộn lại, thức trắng.
Tham ngộ tu luyện một canh giờ, Tiêu Lãng dứt khoát bỏ bí tịch vào Tu Di Giới. Tu Di Giới này là Tả gia tặng Tiêu Lãng, hắn không sợ bị người ta thấy, quang minh chính đại đeo nó.
Tiêu Lãng dặn:
- Thiên Tầm, ngươi đi ngủ trước đi, ta đi đây.
Thảo đằng thần hồn màu tím yên lặng xuất hiện kéo Tiêu Lãng chui vào một hố sâu trong viện. Thiên Tầm nhếch môi cười từ một tiếng, nhưng gã vẫn ngồi trong sân chờ Tiêu Lãng trở về.
Mỗi đêm Tiêu Lãng đi ra tìm ổ Sa Nghĩ đều sẽ kêu Thiên Tầm đi ngủ trước, gã luôn ừ ừ nhưng mỗi khi hắn quay về sẽ thấy cái đầu trọc ngồi dưới ánh trăng chờ đợi.
Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng xuyên qua lòng đất, Tiêu Lãng đã rất quen thuộc dưới đất doanh Trấn Bắc quân. Mỗi cách một đoạn đường Tiêu Lãng sẽ tìm một hang ổ thở dốc rồi đi tiếp.
Hai tháng qua, tất cả Huyền thú bên này bị Tiêu Lãng quét sạch, thảo đằng thần hồn màu tím liên tục trưởng thành, lúc này đã dài một ngàn năm trăm thước. Nhưng thảo đằng thần hồn màu tím không tiến hóa nữa, dù Tiêu Lãng đã nuốt mấy chục Huyền thú ngũ giai.
Tiêu Lãng thầm nghĩ:
- Tối nay đi xa một chút để xem có thấy Huyền thú cao cấp không xem ra thảo đằng này có nuốt nhiều Huyền thú cấp thấp hơn cũng sẽ không tiến hóa, chỉ có thể mạo hiểm giết Huyền thú cao cấp.
Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím mang hắn đi hướng tây, lúc này hắn ở dưới lòng đất trăm thước, không sợ bị người phát hiện nên ngang nhiên đi qua.
Đến nửa đêm, rạng sáng, Tiêu Lãng bất đắc dĩ trở về. Mặc dù Tiêu Lãng nuốt hơn mười ổ Sa Nghĩ, giết vài con Huyền thú ngũ giai nhưng không thấy Huyền thú cao cấp hơn. Bắc Cương liên tục đại chiến, khắp nơi là binh sĩ, dù có Huyền thú cao cấp thì đã sớm bị giết.
Tiêu Lãng đi trong đường hầm quay về doanh Trấn Bắc quân. Quả nhiên Thiên Tầm ngồi đó, Tiêu Lãng bất ngờ phát hiện Thanh Minh có mặt.
Thanh Minh nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt ngạc nhiên xem mình, trong mắt gã tràn ngập vừa lòng.
Thanh Minh cười nói:
- Mấy lần đi Tử Vong sơn mạch đều không gặp Cô Cô, Tiểu Đao của ngươi, thiếu sử khiến ta mang ngươi về Ẩn tông một chuyến.

back top