Tiêu Lãng làm tiếp hành động tương tự, tách rời Độc Ma Hỏa Phong ra, tập kích từng con, nuốt cánh của chúng nó. Tuy mỗi lần đều đau đớn khiến Tiêu Lãng rên rỉ nhưng thần kinh của hắn thô hơn người bình thường, chút đau đớn này không là gì.
Hai canh giờ sau, một con Độc Ma Hỏa Phong cuối cùng rớt xuống lăn lộn trên mặt đất. Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhóm.
Độc Ma Hỏa Phong này người tròn xoe, truy có sáu cái chân to như cánh tay người nhưng khó đi đứng. Lúc bị thảo đằng thần hồn màu tím nuốt thì rõ ràng Độc Ma Hỏa Phong bị thương, giờ nó vùng vẫy trên mặt đất phát ra tiếng hú quái dị.
Vù vù vù vù vù!
Tu Di Giới chợt lóe, Tiêu Lãng lấy ra một thanh huyền kiếm, nghênh ngang đi ra ngoài. Mắt Tiêu Lãng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hơn bốn mươi con Độc Ma Hỏa Phong nằm dưới đất.
- Xì xì xì!
Tiêu Lãng vừa xuất hiện, đám Độc Ma Hỏa Phong cảnh giác, con ngươi lạnh băng hai tầng như pha lê chất chứa giận dữ. Vô số gai độc bay đầy trời bắn hướng Tiêu Lãng.
Khoảng cách xa như vậy cộng với những Độc Ma Hỏa Phong cố gắng xoay chuyển thân thể, tốc độ chậm hơn chút. Tiêu Lãng đã sớm hóa thành cái bóng vọt tới trước, vị trí di chuyển cực kỳ quái dị. Tiêu Lãng đi một lúc chợt biến mất rồi xuất hiện, nếu có người khác nhìn thấy chắc sẽ giật mình rớt cằm, tưởng là ban ngày thấyc ma.
Vù vù vù vù vù!
Đao mang Huyền khí dài nửa thước xé gió bay tới, Tiêu Lãng như quỷ ma xoay quanh Độc Ma Hỏa Phong, gai độc của chúng không theo kịp bước chân Tiêu Lãng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Huyền khí đao mang cực kỳ nhanh, chớp mắt đã vọt tới một con Độc Ma Hỏa Phong gần nhất. Năng lực to lớn nổ tung, làm con Độc Ma Hỏa Phong lăn lộn trên mặt đất nhưng không chết, sáu cái chân nổ tan nát, thân hình mập mạp vặn vẹo dưới đất. Thoạt trông Độc Ma Hỏa Phong hấp hối, hiển nhiên đã bị tổn hại nặng. Huyền khí đao mang chém mặt đất một cái hố sâu, hỗn độn.
Chiến Suất cảnh có lực lượng từ một ngàn đến vạn hổ, Tiêu Lãng là trung giai Chiến Suất cảnh, Huyền khí phóng ra ngoài có thể đạt đến lực lượng bốn, năm ngàn hổ. Lực lượng mạnh như vậy đập vào người không nổ ngay thì độ phòng ngự của Huyền thú Độc Ma Hỏa Phong đã rất biến thái rồi.
Hiển nhiên gai độc của Độc Ma Hỏa Phong có lực lượng cường đại, lực lượng hỏa quỷ dị. Nếu như thân thể Tiêu Lãng trúng gai độc thì không chết cũng bị thương nặng.
Vù vù vù vù vù!
Huyền khí liên tục phóng ra, thân thể Tiêu Lãng càng thêm mơ hồ, lúc xuất hiện, lúc thì biến mất. Huyền khí trên người Tiêu Lãng di chuyển rất quái dị, dường như có ma lực kỳ diệu nào đó làm người ta khó thể xem thấu.
Nhưng nếu có cường giả ở gần đây liền cảm ứng rõ ràng vị trí Tiêu Lãng ở, chẳng qua mắt thường khó trông thấy.
Tiêu Lãng mất nửa canh giờ rốt cuộc tạc đám Huyền thú nằm dưới đất nửa chết nửa sống. Tiêu Lãng đứng lại, ngồi bệch dưới đất thở hồng hộc.
- Thuật Tiềm Phục này khó tu luyện quá. Ở Trấn Bắc quân tu luyện hai tháng trời, vào trong Tử Vong sơn mạch hơn mười ngày rồi mà vẫn không thể hoàn toàn tiềm hành, hơn nữa vận chuyển Thuật Liễm Tức thì không thể tiềm hành, đây là chiến kỹ quái quỷ gì vậy?
Vốn Tiêu Lãng có thể trọng thương Độc Ma Hỏa Phong với tốc độ nhanh hơn nhưng vì luyện tập Thuật Tiềm Phục nên hắn tốn chút thời gian.
Tiêu Lãng hiểu nguyên lý Thuật Tiềm Phục nhưng chưa hoàn toàn tu luyện thành công.
Thuật Tiềm Phục không phải thật sự ẩn thân, chẳng qua lợi dụng quy luật vận chuyển Huyền khí đặc biệt hình thành công năng kỳ diệu, hấp thu tia sáng.
Tại sao đôi mắt không thể thấy rõ đồ vật trong đêm tối?
Chính là bởi vì không có ánh sáng, không thể phản xạ do đó hiện ra hình ảnh trong đầu người. Thuật Tiềm Phục lợi dụng quy luật vận chuyển Huyền khí đặc biệt hấp thu tia sáng, chế tạo ra ảo giác làm người trông thấy trong óc không thể sinh ra hình ảnh, do đó có tác dụng ẩn thân. Đương nhiên cần phải phối hợp với Thuật Liễm Tức, nếu không thì dù là võ giả Chiến Tướng cảnh đều có thể cảm ứng được hơi thở tiềm hành giả, do đó dễ dàng tỏa định mục tiêu.
Tiêu Lãng hiểu nguyên lý, quen thuộc quy luật Huyền khí vận chuyển nhưng bắt tay vào làm lại rất khó. Bởi vậy Quân Thần Độc Cô Hành cho Tiêu Lãng chiến kỹ này đã nửa năm, lấy ngộ tính như hắn mà đến giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiêu Lãng đứng dậy đi nhặt xác, để thảo đằng thần hồn màu tím nuốt hết Huyền thú tẩm bổ.
Nhưng mà!
Giờ phút này, vẻ mặt lười biếng của Tiêu Lãng biến nghiêm túc, mắt liếc bên trái phía trước. Tiêu Lãng thấy nhánh cây lắc lư thì người căng cứng, thảo đằng thần hồn màu tím đã đến dưới chân, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Người đến không phải Huyền thú mà là năm người áo đen.
Xem cách ăn mặc thì năm người này là mạo hiểm giả vào núi, thực lực không tệ, hai người là Chiến Tôn cảnh, ba người là đỉnh Chiến Suất cảnh.
Tiêu Lãng thở phào một hơi, không phải Huyền thú là tốt rồi. Hiển nhiên mấy mạo hiểm giả bị thanh âm Tiêu Lãng phóng Huyền khí ra hấp dẫn đến, theo quy tắc chắn bọn họ sẽ đi ngay.
Nhưng khiến Tiêu Lãng kinh ngạc là năm người áo đen xuyên qua lá cây nhìn một cái, ba người rời đi, còn hai Chiến Tôn cảnh nghênh ngang đi ra.
Tiêu Lãng nhướng mày, không quá để ý. Chắc ba người kia dò xét xung quanh có đồng bạn của mình không, năm người áo đen là muốn đen ăn đen.
Tiêu Lãng lạnh lùng nhìn hai Chiến Tôn cảnh tới gần, hắn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, đứng tại chỗ. Đầu bên kia thảo đằng thần hồn màu tím đã âm thầm đến dưới chân hai Chiến Tôn cảnh.
Hai người áo đen đi tới đều là cường giả cảnh giới Chiến Tôn cảnh.
Một người áo đen Chiến Tôn cảnh nói thẳng:
- Tiểu huynh đệ, ai thấy thì có phần, chúng ta chỉ cần huyền tinh, như thế nào?
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Các ngươi chắc không?
Người áo đen Chiến Tôn cảnh khác trông thấy Tu Di Giới trên tay Tiêu Lãng thì mắt sáng lên, ngần ngừ. Có thể mang thứ tốt như vậy hiển nhiên là công tử đại gia tộc.
Người áo đen Chiến Tôn cảnh kéo đồng bạn, thì thầm.
Người áo đen Chiến Tôn cảnh mới lên tiếng con ngươi chớp lóe, lát sau hỏi:
- Nếu không cho thì thôi, chúng ta đi!
Nói xong người áo đen Chiến Tôn cảnh thật sự rời đi. Tiêu Lãng không ra tay, không sử dụng thảo đằng thần hồn màu tím nuốt Huyền thú. Tiêu Lãng nhắm mắt lại, cười lạnh thầm đếm.
Khi Tiêu Lãng đếm tới một trăm thì chợt mở mắt ra, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Năm người áo đen đi rồi quay lại, họ đã điều tra rõ ràng gần đó không có ai, không có Trà Mộc đi theo Tiêu Lãng. Nói cách khác, Tiêu Lãng là miếng thịt mỡ.
Lần này Tiêu Lãng lên tiếng trước, hắn cười hỏi:
- Điều tra rõ rồi? Muốn ra tay? Các ngươi không sợ hộ vệ của ta có thực lực siêu cường sao? Cho nên các ngươi không dò xét ra được?
Năm người áo đen ngẩn ra, bước chân chậm rãi lần nữa dừng, mắt quét xung quanh, hơi sợ hãi, do dự không quyết.
Tiêu Lãng một mình ở sâu trong Tử Vong sơn mạch, mặc y phục Võ Sĩ hoa lệ, cầm Huyền khí thượng đẳng. Quan trọng nhất là trên tay Tiêu Lãng có Tu Di Giới cực kỳ quý giá, mặt đất có mấy chục con Huyền thú cao cấp.
Mọi thứ đều quái quỷ dị. Nhưng, Tu Di Giới cực kỳ hấp dẫn năm người áo đen, nếu lấy được thứ này là năm người suốt đời không lo ăn uống.
Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng chợt lóe, lại xuất hiện một Tu Di Giới nữa.
Tiêu Lãng đùa cợt nhìn năm người áo đen, mỉm cười hỏi:
- Không phải các ngươi muốn thứ này sao? Lại đây, chỉ cần các ngươi dám lại đây là ta sẽ tặng cho các ngươi!
Hai canh giờ sau, một con Độc Ma Hỏa Phong cuối cùng rớt xuống lăn lộn trên mặt đất. Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhóm.
Độc Ma Hỏa Phong này người tròn xoe, truy có sáu cái chân to như cánh tay người nhưng khó đi đứng. Lúc bị thảo đằng thần hồn màu tím nuốt thì rõ ràng Độc Ma Hỏa Phong bị thương, giờ nó vùng vẫy trên mặt đất phát ra tiếng hú quái dị.
Vù vù vù vù vù!
Tu Di Giới chợt lóe, Tiêu Lãng lấy ra một thanh huyền kiếm, nghênh ngang đi ra ngoài. Mắt Tiêu Lãng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hơn bốn mươi con Độc Ma Hỏa Phong nằm dưới đất.
- Xì xì xì!
Tiêu Lãng vừa xuất hiện, đám Độc Ma Hỏa Phong cảnh giác, con ngươi lạnh băng hai tầng như pha lê chất chứa giận dữ. Vô số gai độc bay đầy trời bắn hướng Tiêu Lãng.
Khoảng cách xa như vậy cộng với những Độc Ma Hỏa Phong cố gắng xoay chuyển thân thể, tốc độ chậm hơn chút. Tiêu Lãng đã sớm hóa thành cái bóng vọt tới trước, vị trí di chuyển cực kỳ quái dị. Tiêu Lãng đi một lúc chợt biến mất rồi xuất hiện, nếu có người khác nhìn thấy chắc sẽ giật mình rớt cằm, tưởng là ban ngày thấyc ma.
Vù vù vù vù vù!
Đao mang Huyền khí dài nửa thước xé gió bay tới, Tiêu Lãng như quỷ ma xoay quanh Độc Ma Hỏa Phong, gai độc của chúng không theo kịp bước chân Tiêu Lãng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Huyền khí đao mang cực kỳ nhanh, chớp mắt đã vọt tới một con Độc Ma Hỏa Phong gần nhất. Năng lực to lớn nổ tung, làm con Độc Ma Hỏa Phong lăn lộn trên mặt đất nhưng không chết, sáu cái chân nổ tan nát, thân hình mập mạp vặn vẹo dưới đất. Thoạt trông Độc Ma Hỏa Phong hấp hối, hiển nhiên đã bị tổn hại nặng. Huyền khí đao mang chém mặt đất một cái hố sâu, hỗn độn.
Chiến Suất cảnh có lực lượng từ một ngàn đến vạn hổ, Tiêu Lãng là trung giai Chiến Suất cảnh, Huyền khí phóng ra ngoài có thể đạt đến lực lượng bốn, năm ngàn hổ. Lực lượng mạnh như vậy đập vào người không nổ ngay thì độ phòng ngự của Huyền thú Độc Ma Hỏa Phong đã rất biến thái rồi.
Hiển nhiên gai độc của Độc Ma Hỏa Phong có lực lượng cường đại, lực lượng hỏa quỷ dị. Nếu như thân thể Tiêu Lãng trúng gai độc thì không chết cũng bị thương nặng.
Vù vù vù vù vù!
Huyền khí liên tục phóng ra, thân thể Tiêu Lãng càng thêm mơ hồ, lúc xuất hiện, lúc thì biến mất. Huyền khí trên người Tiêu Lãng di chuyển rất quái dị, dường như có ma lực kỳ diệu nào đó làm người ta khó thể xem thấu.
Nhưng nếu có cường giả ở gần đây liền cảm ứng rõ ràng vị trí Tiêu Lãng ở, chẳng qua mắt thường khó trông thấy.
Tiêu Lãng mất nửa canh giờ rốt cuộc tạc đám Huyền thú nằm dưới đất nửa chết nửa sống. Tiêu Lãng đứng lại, ngồi bệch dưới đất thở hồng hộc.
- Thuật Tiềm Phục này khó tu luyện quá. Ở Trấn Bắc quân tu luyện hai tháng trời, vào trong Tử Vong sơn mạch hơn mười ngày rồi mà vẫn không thể hoàn toàn tiềm hành, hơn nữa vận chuyển Thuật Liễm Tức thì không thể tiềm hành, đây là chiến kỹ quái quỷ gì vậy?
Vốn Tiêu Lãng có thể trọng thương Độc Ma Hỏa Phong với tốc độ nhanh hơn nhưng vì luyện tập Thuật Tiềm Phục nên hắn tốn chút thời gian.
Tiêu Lãng hiểu nguyên lý Thuật Tiềm Phục nhưng chưa hoàn toàn tu luyện thành công.
Thuật Tiềm Phục không phải thật sự ẩn thân, chẳng qua lợi dụng quy luật vận chuyển Huyền khí đặc biệt hình thành công năng kỳ diệu, hấp thu tia sáng.
Tại sao đôi mắt không thể thấy rõ đồ vật trong đêm tối?
Chính là bởi vì không có ánh sáng, không thể phản xạ do đó hiện ra hình ảnh trong đầu người. Thuật Tiềm Phục lợi dụng quy luật vận chuyển Huyền khí đặc biệt hấp thu tia sáng, chế tạo ra ảo giác làm người trông thấy trong óc không thể sinh ra hình ảnh, do đó có tác dụng ẩn thân. Đương nhiên cần phải phối hợp với Thuật Liễm Tức, nếu không thì dù là võ giả Chiến Tướng cảnh đều có thể cảm ứng được hơi thở tiềm hành giả, do đó dễ dàng tỏa định mục tiêu.
Tiêu Lãng hiểu nguyên lý, quen thuộc quy luật Huyền khí vận chuyển nhưng bắt tay vào làm lại rất khó. Bởi vậy Quân Thần Độc Cô Hành cho Tiêu Lãng chiến kỹ này đã nửa năm, lấy ngộ tính như hắn mà đến giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiêu Lãng đứng dậy đi nhặt xác, để thảo đằng thần hồn màu tím nuốt hết Huyền thú tẩm bổ.
Nhưng mà!
Giờ phút này, vẻ mặt lười biếng của Tiêu Lãng biến nghiêm túc, mắt liếc bên trái phía trước. Tiêu Lãng thấy nhánh cây lắc lư thì người căng cứng, thảo đằng thần hồn màu tím đã đến dưới chân, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Người đến không phải Huyền thú mà là năm người áo đen.
Xem cách ăn mặc thì năm người này là mạo hiểm giả vào núi, thực lực không tệ, hai người là Chiến Tôn cảnh, ba người là đỉnh Chiến Suất cảnh.
Tiêu Lãng thở phào một hơi, không phải Huyền thú là tốt rồi. Hiển nhiên mấy mạo hiểm giả bị thanh âm Tiêu Lãng phóng Huyền khí ra hấp dẫn đến, theo quy tắc chắn bọn họ sẽ đi ngay.
Nhưng khiến Tiêu Lãng kinh ngạc là năm người áo đen xuyên qua lá cây nhìn một cái, ba người rời đi, còn hai Chiến Tôn cảnh nghênh ngang đi ra.
Tiêu Lãng nhướng mày, không quá để ý. Chắc ba người kia dò xét xung quanh có đồng bạn của mình không, năm người áo đen là muốn đen ăn đen.
Tiêu Lãng lạnh lùng nhìn hai Chiến Tôn cảnh tới gần, hắn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, đứng tại chỗ. Đầu bên kia thảo đằng thần hồn màu tím đã âm thầm đến dưới chân hai Chiến Tôn cảnh.
Hai người áo đen đi tới đều là cường giả cảnh giới Chiến Tôn cảnh.
Một người áo đen Chiến Tôn cảnh nói thẳng:
- Tiểu huynh đệ, ai thấy thì có phần, chúng ta chỉ cần huyền tinh, như thế nào?
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Các ngươi chắc không?
Người áo đen Chiến Tôn cảnh khác trông thấy Tu Di Giới trên tay Tiêu Lãng thì mắt sáng lên, ngần ngừ. Có thể mang thứ tốt như vậy hiển nhiên là công tử đại gia tộc.
Người áo đen Chiến Tôn cảnh kéo đồng bạn, thì thầm.
Người áo đen Chiến Tôn cảnh mới lên tiếng con ngươi chớp lóe, lát sau hỏi:
- Nếu không cho thì thôi, chúng ta đi!
Nói xong người áo đen Chiến Tôn cảnh thật sự rời đi. Tiêu Lãng không ra tay, không sử dụng thảo đằng thần hồn màu tím nuốt Huyền thú. Tiêu Lãng nhắm mắt lại, cười lạnh thầm đếm.
Khi Tiêu Lãng đếm tới một trăm thì chợt mở mắt ra, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Năm người áo đen đi rồi quay lại, họ đã điều tra rõ ràng gần đó không có ai, không có Trà Mộc đi theo Tiêu Lãng. Nói cách khác, Tiêu Lãng là miếng thịt mỡ.
Lần này Tiêu Lãng lên tiếng trước, hắn cười hỏi:
- Điều tra rõ rồi? Muốn ra tay? Các ngươi không sợ hộ vệ của ta có thực lực siêu cường sao? Cho nên các ngươi không dò xét ra được?
Năm người áo đen ngẩn ra, bước chân chậm rãi lần nữa dừng, mắt quét xung quanh, hơi sợ hãi, do dự không quyết.
Tiêu Lãng một mình ở sâu trong Tử Vong sơn mạch, mặc y phục Võ Sĩ hoa lệ, cầm Huyền khí thượng đẳng. Quan trọng nhất là trên tay Tiêu Lãng có Tu Di Giới cực kỳ quý giá, mặt đất có mấy chục con Huyền thú cao cấp.
Mọi thứ đều quái quỷ dị. Nhưng, Tu Di Giới cực kỳ hấp dẫn năm người áo đen, nếu lấy được thứ này là năm người suốt đời không lo ăn uống.
Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng chợt lóe, lại xuất hiện một Tu Di Giới nữa.
Tiêu Lãng đùa cợt nhìn năm người áo đen, mỉm cười hỏi:
- Không phải các ngươi muốn thứ này sao? Lại đây, chỉ cần các ngươi dám lại đây là ta sẽ tặng cho các ngươi!