Yêu Giả Vi Vương

Chương 33: Mộc Đỉnh Dược Vương

Mộc Đỉnh Dược Vương!
Một trong Dược Vương của Chiến Vương triều, thân phận, địa vị cực kỳ đặc biệt. Vì một mình Mộc Đỉnh Dược Vương mà Dược Vương thành nho nhỏ trở thành nổi tiếng ở tây bộ. Chỉ vì Mộc Đỉnh Dược Vương, mối làm ăn đan dược của Dược Vương thành chiếm bảy mươi phần trăm thị trường Chiến Vương triều.
Mộc Đỉnh Dược Vương luôn luyện dược trong Dược Vương cốc, không bước ra khỏi cửa, không ngờ vào phút mấu chốt lão đến Hỏa Phượng thành, tiến vào Hỏa Phượng võ viện.
Tiêu Lãng kinh ngạc. Tiêu Lãng biết Liẽu Nhã là quả phụ nhưng không ngờ nàng là con dâu của Mộc Đỉnh Dược Vương. Hèn gì Nhã phu nhân Liễu Nhã có thể dễ dàng vào Phi Tuyết võ viện làm đạo sư, có thể trở thành đứng đầu đạo sư phụ trách thi đấu võ viện mười thành tây bộ lần này.
Nhưng Tiêu Lãng càng nghi ngờ là nếu Nhã phu nhân Liễu Nhã đã là con dâu của Mộc Đỉnh Dược Vương thì tại sao phóng đãng như vậy? Cái danh Lãng quả phụ nổi khắp Dược Vương thành, tại sao Mộc Đỉnh Dược Vương mặc kệ? Chẳng lẽ Mộc Đỉnh Dược Vương không sợ bị ảnh hưởng danh dự sao?
Mặc kệ thế nào, trái tim Tiêu Lãng treo lơ lững đã có thể đặt xuống một nửa. Xem khí thế của Mộc Đỉnh Dược Vương, thân phân như lão rất có thể sẽ biến chuyển tình thế. Nhưng Tiêu Lãng không dám hoàn toàn thả lỏng, luôn chuẩn bị sẵn sàng nếu có biến cố lập tức bỏ chạy.
Ngoài dự đoán của mọi người là Hỏa Phượng công tử chưa lên tiếng thì cường giả Chiến Tôn cảnh đã giành mở miệng trước. Cường giả Chiến Tôn cảnh chắp hai tay sau lưng ra dấu với Hỏa Phượng công tử, sau đó rút đi chiến giáp Huyền khí, thu lại thần hồn.
Cường giả Chiến Tôn cảnh cung kính hành lễ nói:
- Dược Vương tiền bối, ha ha ha ha ha ha! Đây là hiểu lầm, hiểu lầm!
- Hiểu lầm? Nếu như là hiểu lầm thì tốt.
Tuy Mộc Đỉnh Dược Vương không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng xem tình hình đại khái đoán ra vài phần.
Mộc Đỉnh Dược Vương hừ lạnh một tiếng:
- Thằng con bất hiếu của ta chết sớm, tuy Liễu Nhã không còn là con dâu của ta nhưng ngày nào Mộc Đỉnh chưa chết, ai dám đụng vào nàng thì ta sẽ dốc hết tất cả, phát ra thiết huyết lệnh, quyết giết cả nhà hắn!
Cường giả Chiến Tôn cảnh, Mông Thái Kỳ hút ngụm khí lạnh. Hỏa Phượng công tử biến sắc mặt. Nhã phu nhân Liễu Nhã mắt đẫm lệ người khẽ run. Tiêu Lãng nheo mắt, lộ nụ cười.
Tại sao địa vị của Mộc Đỉnh Dược Vương đặc biệt?
Bởi vì Mộc Đỉnh Dược Vương có dược, có rất nhiều linh dược thiên giai, còn có thánh dược. Mộc Đỉnh Dược Vương biết luyện dược. Rất nhiều cường giả có thể tìm ra vô số thiên tài địa bảo, lại chỉ có thể thông qua Mộc Đỉnh Dược Vương hoặc là Dược Vương khác luyện chế. Mộc Đỉnh Dược Vương và vô số cường giả trong Chiến Vương triều có quan hệ không tầm thường.
Dốc hết tất cả!
Nếu như Mộc Đỉnh Dược Vương thật sự dốc hết tất cả phát ra thiết huyết lệnh, chặn đánh cả nhà Hỏa Phượng công tử thì sợ là gia đình Thành chủ của Hỏa Phượng thành chỉ có nước chờ chết.
Hỏa Phượng công tử không uổng là công tử của đại gia tộc, khuôn mặt anh tuấn co rút vài cái sau lập tức cười tủm tỉm.
Hỏa Phượng công tử chắp tay xin lỗi:
- Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Dược Vương tiền bối, ta không biết Liễu Nhã là con dâu của tiền bối, vừa rồi có chút mâu thuẫn. Giờ đã biết rồi thì đó là hồng thủy xông miếu long vương, cho Hỏa Vũ một trăm lá gan cũng không dám lỗ mãng.
- Thế thì tốt.
Mộc Đỉnh Dược Vương liếc Hỏa Phượng công tử, lạnh lùng quát:
- Hỏa Vũ đúng không? Lần này Phi Tuyết võ viện tham gia thi đấu, ta không hy vọng có người âm thầm động tay chân. Nếu để ta biết thì đừng trách ta tìm Hỏa Phượng luận đạo! Cút đi!
Hỏa Phượng công tử mang người xám xịt rời đi, Tiêu Lãng cho rằng nguy hiểm tử cục nhờ có Mộc Đỉnh Dược Vương đến bất ngờ đã dễ dàng hóa giải.
Thế sự vô thường là đây.
- Đại gia gia!
- Bái kiến Dược Vương!
Người trong Phi Tuyết võ viện mừng rỡ, lập tức đi ra hành lễ. Mộc Phi Ngư kinh sợ nhìn Mộc Đỉnh Dược Vương, hiển nhiên rất sợ lão. Nhã phu nhân Liễu Nhã thì rất quái dị, không hành lễ.
Mộc Đỉnh Dược Vương lạnh lùng liếc một vòng, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện khủng hoảng kể lại sự việc, tất nhiên không nói lúc Nhã phu nhân Liễu Nhã bị người khi nhục thì bọn họ không dám nhúc nhích. Đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện tập trung nói xấu Hỏa Phượng công tử.
Mộc Đỉnh Dược Vương trừng Mộc Phi Ngư, chửi ầm lên:
- Phế vật, lúc ở Dược Vương thành khi dễ nhỏ yếu thì dám dùng danh tiếng của lão tử, sao lúc Liễu Nhã bị người khi dễ không thấy ngươi nâng tên lão tử ra?
Mộc Phi Ngư đùa cợt nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã, lầm bầm:
- Bây giờ Liễu Nhã không phải là người nhà chúng ta, và Mộc gia ta không có loại người này.
Mộc Đỉnh Dược Vương trừng mắt quát to:
- Ngươi nói cái gì? Đồ khốn, kết thúc thi đấu lập tức cút về Dược Vương cốc cấm túc một năm, dám chạy lung tung thì ta đánh gãy chân của ngươi!
Tính tình Mộc Đỉnh Dược Vương táo bạo, không uổng danh cổ hủ. Mộc Đỉnh Dược Vương quay đầu nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã mặt đầy nước mắt, biểu tình của lão đầy phức tạp.
Mộc Đỉnh Dược Vương khẽ thở dài:
- Liễu Nhã, tuy ngươi không nhận ta là công công nhưng Mộc Đỉnh vĩnh viễn nhận con dâu như ngươi. Sau này có chuyện gì cứ nêu tên ta ra, để xem có thằng nhãi nào dám đụng đến ngươi? Nói đến cùng... Là Mộc gia ta nợ ngươi.
Mộc Đỉnh Dược Vương nói xong quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, đôi mắt khàn đục chợt biến sắc bén, khuôn mặt già nua nhăn nheo lộ vẻ thưởng thức.
Mộc Đỉnh Dược Vương gật đầu, nói:
- Ngươi là Tiêu Lãng đúng không? Mười bảy tuổi là Chiến Tướng cảnh? Còn có thể đánh chết Chiến Tướng cảnh cao giai? Hôm nay là ngươi cứu Nhã nhi? Tốt, rất tốt. Hãy cố gắng thi đấu, nếu lấy được hạng nhất thì ta bảo đảm ngươi đi ngang trong Dược Vương thành.
Tiêu Lãng nở nụ cười, hơi tính lão nhân tính tình nóng nảy này.
Tiêu Lãng nhếch môi cười nói:
- Ta chỉ muốn Phượng Linh đan.
- Ha ha ha ha ha ha!
Mộc Đỉnh Dược Vương cười to như cổ thụ nở hoa, liếc đám người, nói:
- Lần này ta sẽ tọa trấn Hỏa Phượng thành, ngươi cứ yên tâm thi đấu. Có ta ở đây, không ai dám thương tổn các ngươi. Lão già Hỏa Phượng cho rằng Dược Vương thành chúng ta không có ai sao? Hừ hừ, lần này lão tử phải khiến hắn gậy ông đập lưng ông!
Dược Vương thành nói xong cười dài mang theo hai hộ vệ nghênh ngang rời đi. Trong sân to lớn mới rồi có nhiều người, cực kỳ náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại vài người Phi Tuyết võ viện.
- Hừ hừ!
Mộc Phi Ngư liếc Nhã phu nhân Liễu Nhã, Tiêu Lãng đi thẳng về phòng. Bộ Tiểu Sát, đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện tim đập chân run đi vào đại sảnh. Bộ Tiểu Man cười miễn cưỡng nhìn Tiêu Lãng.
Nhã phu nhân Liễu Nhã buồn bã nói với Tư Đồ:
- Trở về đi, có Dược Vương ở, Hỏa Phượng công tử không dám đến gây sự.
Nhã phu nhân Liễu Nhã cô đơn đi lên lầu. Tuy một gian phòng đã bị hủy nhưng còn rất nhiều phòng trống trên tầng hai.
Tiêu Lãng vuốt mũi trầm ngâm giây lát sau đứng tại chỗ. Tuy Tiêu Lãng biết rõ Hỏa Phượng công tử sẽ không chịu bỏ qua nhưng có Mộc Đỉnh Dược Vương ở, trong thời gian ngắn gã không dám làm gì. Sau khi thi đấu Tiêu Lãng định kêu Thiên Tầm lập tức cao chạy xa bay, mặc cho Hỏa Phượng công tử muốn làm gì cũng không sợ.
Tiêu Lãng từ nhỏ giành giật mạng sống với Huyền thú, vô số lần đi trong lằn ranh sống chết, tâm tính cực kỳ mạnh mẽ. Vừa mới thoát khỏi miệng một con Huyền thú, Tiêu Lãng có thể yên ổn ngủ trên cây ngay sau đó. Tình huống hôm nay chỉ là chuyện nhỏ với Tiêu Lãng.
Bộ Tiểu Man nhìn Tiêu Lãng không chịu liếc nàng một cái nào trực tiếp trở về phòng, mắt nàng đỏ lên, lặng lẽ rơi lệ. Bộ Tiểu Man biết hành động sai lầm hôm nay đã kéo khoảng cách với thiếu niên này ngày càng xa.
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, người gần bên, lòng cách xa.
Bộ Tiểu Man thẫn thờ ngồi trong sân, thấp giọng nức nở, đôi vai run run như đứa con nít mất đi món đồ chơi yêu thích.

back top