- Tiêu Lãng?
Trong mắt Thành chủ Thần Hồn Thành lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Đan điền bị hủy? Ngươi xác định chứ?
Già Thân cực kỳ khẳng định nói:
- Xác định. Thuộc hạ đã từng lặng lẽ đi tra xét. Đan điền hắn thực sự đã bị phế bỏ!
- Phế bỏ coi như xong!
Thành chủ Thần Hồn Thành cảm thấy có chút đáng tiếc than thở:
- Cái giá để khôi phục đan điền quá lớn. Vì một thần hồn thánh giai thực sự không đáng! Hơn nữa người này trời sinh có phản cốt, tính tình kiêu căng khó thuần. Cho dù dẫn về gia tộc cũng chưa chắc đã là việc tốt!
Thành chủ Thần Hồn Thành dừng lại một chút, ôm lấy Đông Phương Hồng Đậu đang mê man, đi về phía một đại điện bên cạnh. Già Thân đi theo Thành chủ Thần Hồn Thành vào đại điện.
Trong đại điện kia chẳng có gì cả, chỉ có một truyền tống trận cực lớn. Thành chủ Thần Hồn Thành đi vào truyền tống trận, vung tay lên mở truyền tống trận ra. Già Thân đưa mắt nhìn một hào quang trùng thiên. Thành chủ Thần Hồn Thành và Đông Phương Hồng Đậu đồng thời biến mất khỏi đại điện.
Già Thân chờ sau khi thành chủ Thần Hồn Thành truyền tống đi, mới có chút tiếc nuối than thở:
- Ừm... Căn cứ vào tin tức tình báo, từ những hành động của Tiêu Lãng trong những năm qua có thể thấy tính tình của hắn thực sự có phần kiêu căng khó thuần. Thật đáng tiếc cho một nhân tài như vậy!
Lần này Thành chủ Thần Hồn Thành truyền tống, hiển nhiên là truyền tống đi tới một nơi cực xa. Hào quang truyền tống phóng lên trời, chiếu sáng toàn bộ Thần Hồn Thành tới gần nửa canh giờ. Vô số con dân trong thành thi nhau chạy về phía trung tâm Thần Hồn Thành. Rất nhiều con dân không hiểu chuyện, còn cho rằng có thần tích vừa xuất hiện, lập tức quỳ xuống đất bái lạy.
Cũng may, trước đây mấy năm trong Thần Hồn Thành đã từng xuất hiện loại hào quang truyền tống này. Phần lớn con dân trong thành cũng đã quen, không còn cảm thấy quá kinh ngạc nữa.
- Ồ?
Mà giờ phút này trong biển Thần Hồn phía đông Thần Hồn Thành lại đột ngột truyền đến một giọng nói ngạc nhiên:
- Tiểu thư, sao lại trùng hợp như thế? Chúng ta vừa tới chỗ này, Vực chủ nơi này lại mới vừa truyền tống đi?
Trong biển Thần Hồn, một chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp nhanh chóng bay tới. Vô cùng quỷ dị chính là quân hộ vệ trên tường thành phía gần biển lại dường như không nhìn thấy thuyền hoa, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Cũng may bọn họ không nhìn thấy. Nếu như nhìn thấy nhất định sẽ khiến cho toàn thành chấn động, tiếp theo chính là toàn bộ đại lục đều phải xôn xao.
Bởi vì... Chưa từng có người nào quang minh chính đại từ bên kia biển Thần Hồn đến đại lục Thần Hồn.
Thuyền hoa màu vàng. Trên thuyền hoa có hai người. Một người là thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy xòe màu vàng. Còn có một người nữa là nữ tử xinh đẹp đã trưởng thành mặc váy xòe màu trắng không nhìn ra được nàng bao nhiêu tuổi.
Tướng mạo của nữ tử mặc váy xòe màu vàng cũng không xuất sắc, chỉ có điều khí chất tương đối lạnh lùng. Sắc mặt nàng hoàn toàn thản nhiên, hờ hững ngồi ở phía trước cửa sổ thuyền hoa, nhìn Thần Hồn Thành nguy nga, ôn nhu đáp lại lời của nữ tử xinh đẹp kia nói:
- Phỉ Di, nàng có đi hay không thì có liên quan gì với chúng ta sao?
- Dường như... Không có!
Nữ tử xinh đẹp được gọi là Phỉ Di lúng túng mỉm cười. Sau đó nàng bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ áo vàng nói:
- Tiểu thư, không phải Phỉ Di nói nhiều. Tiểu thư tuổi còn trẻ, tuyệt đối không nên chịu cảnh cô đơn giống như ta. Thế giới này thực sự rất tàn khốc xấu xa, nhưng vẫn có rất nhiều điều tốt đẹp không phải sao?
Thiếu nữ áo vàng khẽ cười nhạt, không nói gì. Chỉ có điều ánh mắt nàng nhìn về phía Thần Hồn Thành đang càng ngày càng gần, than nhẹ một tiếng nói:
- Đi thôi, Phỉ Di. Nên qua tìm ca ca của ta rồi!
Thiếu nữ áo vàng nói xong đứng lên đi ra khỏi thuyền hoa. Thân thể nàng lại đột ngột tung bay, đạp lên trên mặt biển ngoài khơi mà đi. Động tác của nàng nhẹ nhàng, giống như một con chuồn chuồn đạp nước.
- Ồ? Có người sao?
Một hộ vệ trên tường thành đột nhiên kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ, khiến hộ vệ còn lại chú ý đến.
- Đứa nhỏ này!
Phỉ Di khe khẽ thở dài, sau đó duỗi một tay ra, đột ngột quét qua phía trên không trung. Một làn gió nhẹ thổi về phía Thần Hồn Thành. Chuyện vô cùng quỷ dị lại xảy ra. Giờ phút này một đám hộ vệ trên tường thành đột nhiên cảm giác trước mắt hoa lên một lúc, tinh thần lập tức trở nên hoảng hốt.
Ngay trong nháy mắt này, thân thể Phỉ Di đạp lên sóng biển rời đi. Mà thuyền hoa phía sau các nàng đột ngột biến mất. Hai người nhẹ nhàng bay lên trên bờ biển, tung bay lên trên tường thành. Tốc độ của các nàng di chuyển nhanh như chớp giật.
Chờ tới lúc đám hộ vệ trên tường thành tỉnh táo trở lại, hai đạo thân ảnh đã bay vào trong Thần Hồn Thành, biến mất trong biển người mênh mông trên đường phố.
Hai người không một tiếng động hòa vào trong đám người ở trên đường, lại không khiến cho người đi lại trên đường chú ý. Bước chân hai người bắt đầu chậm lại.
Phỉ Di có chút ngạc nhiên quan sát phong cảnh trong Thần Hồn Thành. Mà thiếu nữ áo vàng dường như lại không quan tâm không để ý tới bất kỳ thứ gì.
Phỉ Di nhìn một hồi cũng có chút nhàm chán vô vị. Hơn nữa mặc dù trong mắt nàng có ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn người và võ giả trên đường trước sau có một chút trêu tức, cao cao tại thượng giống như một tiên nhân trên trời nhìn phàm nhân trên mặt đất. Có lẽ nàng che giấu rất sâu, nhưng cỗ khí tức kia từ bên trong xương cốt toả ra, dù làm sao cũng không che giấu được.
Thiếu nữ áo vàng rất hờ hững, trực tiếp tiến vào trong tửu lầu Minh Nguyệt, một trong những tửu lầu lớn nhất tại Thần Hồn Thành. Nàng ném ra một đĩnh vàng lớn. Sau đó nàng cũng không nói bất kỳ điều gì, nhẹ nhàng tiến lên gian phòng sang trọng nhất ở tầng cao nhất.
Chưởng quỹ chính là một người tinh khôn. Hắn hiểu rất rõ ràng đây là vị đại chủ tới. Hắn cẩn thận báo cáo lên trên. Phỉ Di không chọn phòng hảo hạng, trái lại đi tới một gian phòng ở tầng hai, lại ném ra cho chưởng quỹ một túi vàng, cười nói:
- Ta muốn tìm một người. Đây là một phần tiền thưởng!
- Tìm người sao? Vậy thì đơn giản. Xin đại nhân cứ phân phó!
Chưởng quỹ nở nụ cười nịnh nọt, nhưng không tiếp nhận túi vàng đủ có thể khiến gia đình một người bình thường tiêu mười đời kia. Có thể làm chưởng quỹ trong một tửu lâu lớn nhất tại Thần Hồn Thành, hắn hiển nhiên không phải là người bình thường. Mà hắn không phải là người bình thường. Hắn có thể cảm giác được nữ tử xinh đẹp này có thể so sánh với các quý phụ trong thành, càng không phải là người bình thường.
Phỉ Di cười nhạt:
- Ta tìm người này. Hắn họ Mộc tên là Tiểu Đao, mười tám tuổi. Hắn có một đặc điểm rất rõ ràng, có thể biến thân. Sau khi biến thân lực phòng ngự sẽ trở nên cường đại vô cùng! Chưởng quỹ, nếu như có thể tìm được người này, ta có thể lại cho thêm tiền thưởng gấp mười lần!
- Mộc Tiểu Đao?
Chưởng quỹ nhíu chân mày lại, trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt hắn liền sáng lên, nịnh nọt nói:
- Đại nhân, có phải họ Mộc hay không, ta không biết! Chỉ có điều phía bên Chiến Vương Triều thực sự đã từng xuất hiện một người được gọi là thiếu gia Tiểu Đao. Hắn thực sự có thể biến thân. Sau khi biến thân lực phòng ngự vô cùng khủng khiếp. Hắn đã từng lấy thực lực Chiến Tướng cảnh, quét ngang một đám Chiến Soái!
- Chiến Tướng? Chiến Soái?
Đôi mắt đẹp của Phỉ Di hơi co lại nhíu mày. Sau đó nàng không để ý lắm nở nụ cười:
- Hẳn chính là hắn. Bây giờ hắn ở đâu? Ngươi có thể giúp ta tìm được hắn không? Tiền thưởng không thành vấn đề!
- Không tìm được!
Chưởng quỹ lắc đầu, nói:
- Ta chỉ có thể cho ngài một phần tư liệu tỉ mỉ về hắn thôi!
Phỉ Di khẽ gật đầu. Chưởng quỹ lập tức đi xuống. Rất nhanh hắn đã mang tới một tư liệu, giao cho Phỉ Di đổi lấy một túi tiền thưởng lớn.
Phỉ Di lấy tư liệu ra xem. Càng xem lông mày của nàng càng nhíu lại. Chỉ một lát sau nàng đi lên trong gian phòng tầng cao nhất, tới phía sau thiếu nữ áo vàng đang đứng ở phía trước cửa sổ hờ hững nhìn Thần Hồn Thành, nói:
- Tiểu thư, công tử thực sự đang ở đại lục Thần Hồn. Chỉ có điều muốn tìm công tử, sợ là có chút phiền phức!
- Sao?
Thiếu nữ áo vàng hơi nghiêng mặt xoay lại, lộ ra một sự nghi hoặc.
Phỉ Di giải thích:
- Căn cứ vào tài liệu có được, đầu tiên công tử xuất hiện ở Chiến Vương Triều, còn bị một nữ tử tên là Tiêu Thanh Y thu dưỡng. Chỉ có điều một năm trước, Tiêu Thanh Y và công tử đồng thời mất tích. Đầu mối duy nhất chính là Tiêu Lãng, ca ca kết bái với công tử, trước đây không lâu đã chết...
Trong mắt Thành chủ Thần Hồn Thành lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Đan điền bị hủy? Ngươi xác định chứ?
Già Thân cực kỳ khẳng định nói:
- Xác định. Thuộc hạ đã từng lặng lẽ đi tra xét. Đan điền hắn thực sự đã bị phế bỏ!
- Phế bỏ coi như xong!
Thành chủ Thần Hồn Thành cảm thấy có chút đáng tiếc than thở:
- Cái giá để khôi phục đan điền quá lớn. Vì một thần hồn thánh giai thực sự không đáng! Hơn nữa người này trời sinh có phản cốt, tính tình kiêu căng khó thuần. Cho dù dẫn về gia tộc cũng chưa chắc đã là việc tốt!
Thành chủ Thần Hồn Thành dừng lại một chút, ôm lấy Đông Phương Hồng Đậu đang mê man, đi về phía một đại điện bên cạnh. Già Thân đi theo Thành chủ Thần Hồn Thành vào đại điện.
Trong đại điện kia chẳng có gì cả, chỉ có một truyền tống trận cực lớn. Thành chủ Thần Hồn Thành đi vào truyền tống trận, vung tay lên mở truyền tống trận ra. Già Thân đưa mắt nhìn một hào quang trùng thiên. Thành chủ Thần Hồn Thành và Đông Phương Hồng Đậu đồng thời biến mất khỏi đại điện.
Già Thân chờ sau khi thành chủ Thần Hồn Thành truyền tống đi, mới có chút tiếc nuối than thở:
- Ừm... Căn cứ vào tin tức tình báo, từ những hành động của Tiêu Lãng trong những năm qua có thể thấy tính tình của hắn thực sự có phần kiêu căng khó thuần. Thật đáng tiếc cho một nhân tài như vậy!
Lần này Thành chủ Thần Hồn Thành truyền tống, hiển nhiên là truyền tống đi tới một nơi cực xa. Hào quang truyền tống phóng lên trời, chiếu sáng toàn bộ Thần Hồn Thành tới gần nửa canh giờ. Vô số con dân trong thành thi nhau chạy về phía trung tâm Thần Hồn Thành. Rất nhiều con dân không hiểu chuyện, còn cho rằng có thần tích vừa xuất hiện, lập tức quỳ xuống đất bái lạy.
Cũng may, trước đây mấy năm trong Thần Hồn Thành đã từng xuất hiện loại hào quang truyền tống này. Phần lớn con dân trong thành cũng đã quen, không còn cảm thấy quá kinh ngạc nữa.
- Ồ?
Mà giờ phút này trong biển Thần Hồn phía đông Thần Hồn Thành lại đột ngột truyền đến một giọng nói ngạc nhiên:
- Tiểu thư, sao lại trùng hợp như thế? Chúng ta vừa tới chỗ này, Vực chủ nơi này lại mới vừa truyền tống đi?
Trong biển Thần Hồn, một chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp nhanh chóng bay tới. Vô cùng quỷ dị chính là quân hộ vệ trên tường thành phía gần biển lại dường như không nhìn thấy thuyền hoa, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Cũng may bọn họ không nhìn thấy. Nếu như nhìn thấy nhất định sẽ khiến cho toàn thành chấn động, tiếp theo chính là toàn bộ đại lục đều phải xôn xao.
Bởi vì... Chưa từng có người nào quang minh chính đại từ bên kia biển Thần Hồn đến đại lục Thần Hồn.
Thuyền hoa màu vàng. Trên thuyền hoa có hai người. Một người là thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy xòe màu vàng. Còn có một người nữa là nữ tử xinh đẹp đã trưởng thành mặc váy xòe màu trắng không nhìn ra được nàng bao nhiêu tuổi.
Tướng mạo của nữ tử mặc váy xòe màu vàng cũng không xuất sắc, chỉ có điều khí chất tương đối lạnh lùng. Sắc mặt nàng hoàn toàn thản nhiên, hờ hững ngồi ở phía trước cửa sổ thuyền hoa, nhìn Thần Hồn Thành nguy nga, ôn nhu đáp lại lời của nữ tử xinh đẹp kia nói:
- Phỉ Di, nàng có đi hay không thì có liên quan gì với chúng ta sao?
- Dường như... Không có!
Nữ tử xinh đẹp được gọi là Phỉ Di lúng túng mỉm cười. Sau đó nàng bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ áo vàng nói:
- Tiểu thư, không phải Phỉ Di nói nhiều. Tiểu thư tuổi còn trẻ, tuyệt đối không nên chịu cảnh cô đơn giống như ta. Thế giới này thực sự rất tàn khốc xấu xa, nhưng vẫn có rất nhiều điều tốt đẹp không phải sao?
Thiếu nữ áo vàng khẽ cười nhạt, không nói gì. Chỉ có điều ánh mắt nàng nhìn về phía Thần Hồn Thành đang càng ngày càng gần, than nhẹ một tiếng nói:
- Đi thôi, Phỉ Di. Nên qua tìm ca ca của ta rồi!
Thiếu nữ áo vàng nói xong đứng lên đi ra khỏi thuyền hoa. Thân thể nàng lại đột ngột tung bay, đạp lên trên mặt biển ngoài khơi mà đi. Động tác của nàng nhẹ nhàng, giống như một con chuồn chuồn đạp nước.
- Ồ? Có người sao?
Một hộ vệ trên tường thành đột nhiên kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ, khiến hộ vệ còn lại chú ý đến.
- Đứa nhỏ này!
Phỉ Di khe khẽ thở dài, sau đó duỗi một tay ra, đột ngột quét qua phía trên không trung. Một làn gió nhẹ thổi về phía Thần Hồn Thành. Chuyện vô cùng quỷ dị lại xảy ra. Giờ phút này một đám hộ vệ trên tường thành đột nhiên cảm giác trước mắt hoa lên một lúc, tinh thần lập tức trở nên hoảng hốt.
Ngay trong nháy mắt này, thân thể Phỉ Di đạp lên sóng biển rời đi. Mà thuyền hoa phía sau các nàng đột ngột biến mất. Hai người nhẹ nhàng bay lên trên bờ biển, tung bay lên trên tường thành. Tốc độ của các nàng di chuyển nhanh như chớp giật.
Chờ tới lúc đám hộ vệ trên tường thành tỉnh táo trở lại, hai đạo thân ảnh đã bay vào trong Thần Hồn Thành, biến mất trong biển người mênh mông trên đường phố.
Hai người không một tiếng động hòa vào trong đám người ở trên đường, lại không khiến cho người đi lại trên đường chú ý. Bước chân hai người bắt đầu chậm lại.
Phỉ Di có chút ngạc nhiên quan sát phong cảnh trong Thần Hồn Thành. Mà thiếu nữ áo vàng dường như lại không quan tâm không để ý tới bất kỳ thứ gì.
Phỉ Di nhìn một hồi cũng có chút nhàm chán vô vị. Hơn nữa mặc dù trong mắt nàng có ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn người và võ giả trên đường trước sau có một chút trêu tức, cao cao tại thượng giống như một tiên nhân trên trời nhìn phàm nhân trên mặt đất. Có lẽ nàng che giấu rất sâu, nhưng cỗ khí tức kia từ bên trong xương cốt toả ra, dù làm sao cũng không che giấu được.
Thiếu nữ áo vàng rất hờ hững, trực tiếp tiến vào trong tửu lầu Minh Nguyệt, một trong những tửu lầu lớn nhất tại Thần Hồn Thành. Nàng ném ra một đĩnh vàng lớn. Sau đó nàng cũng không nói bất kỳ điều gì, nhẹ nhàng tiến lên gian phòng sang trọng nhất ở tầng cao nhất.
Chưởng quỹ chính là một người tinh khôn. Hắn hiểu rất rõ ràng đây là vị đại chủ tới. Hắn cẩn thận báo cáo lên trên. Phỉ Di không chọn phòng hảo hạng, trái lại đi tới một gian phòng ở tầng hai, lại ném ra cho chưởng quỹ một túi vàng, cười nói:
- Ta muốn tìm một người. Đây là một phần tiền thưởng!
- Tìm người sao? Vậy thì đơn giản. Xin đại nhân cứ phân phó!
Chưởng quỹ nở nụ cười nịnh nọt, nhưng không tiếp nhận túi vàng đủ có thể khiến gia đình một người bình thường tiêu mười đời kia. Có thể làm chưởng quỹ trong một tửu lâu lớn nhất tại Thần Hồn Thành, hắn hiển nhiên không phải là người bình thường. Mà hắn không phải là người bình thường. Hắn có thể cảm giác được nữ tử xinh đẹp này có thể so sánh với các quý phụ trong thành, càng không phải là người bình thường.
Phỉ Di cười nhạt:
- Ta tìm người này. Hắn họ Mộc tên là Tiểu Đao, mười tám tuổi. Hắn có một đặc điểm rất rõ ràng, có thể biến thân. Sau khi biến thân lực phòng ngự sẽ trở nên cường đại vô cùng! Chưởng quỹ, nếu như có thể tìm được người này, ta có thể lại cho thêm tiền thưởng gấp mười lần!
- Mộc Tiểu Đao?
Chưởng quỹ nhíu chân mày lại, trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt hắn liền sáng lên, nịnh nọt nói:
- Đại nhân, có phải họ Mộc hay không, ta không biết! Chỉ có điều phía bên Chiến Vương Triều thực sự đã từng xuất hiện một người được gọi là thiếu gia Tiểu Đao. Hắn thực sự có thể biến thân. Sau khi biến thân lực phòng ngự vô cùng khủng khiếp. Hắn đã từng lấy thực lực Chiến Tướng cảnh, quét ngang một đám Chiến Soái!
- Chiến Tướng? Chiến Soái?
Đôi mắt đẹp của Phỉ Di hơi co lại nhíu mày. Sau đó nàng không để ý lắm nở nụ cười:
- Hẳn chính là hắn. Bây giờ hắn ở đâu? Ngươi có thể giúp ta tìm được hắn không? Tiền thưởng không thành vấn đề!
- Không tìm được!
Chưởng quỹ lắc đầu, nói:
- Ta chỉ có thể cho ngài một phần tư liệu tỉ mỉ về hắn thôi!
Phỉ Di khẽ gật đầu. Chưởng quỹ lập tức đi xuống. Rất nhanh hắn đã mang tới một tư liệu, giao cho Phỉ Di đổi lấy một túi tiền thưởng lớn.
Phỉ Di lấy tư liệu ra xem. Càng xem lông mày của nàng càng nhíu lại. Chỉ một lát sau nàng đi lên trong gian phòng tầng cao nhất, tới phía sau thiếu nữ áo vàng đang đứng ở phía trước cửa sổ hờ hững nhìn Thần Hồn Thành, nói:
- Tiểu thư, công tử thực sự đang ở đại lục Thần Hồn. Chỉ có điều muốn tìm công tử, sợ là có chút phiền phức!
- Sao?
Thiếu nữ áo vàng hơi nghiêng mặt xoay lại, lộ ra một sự nghi hoặc.
Phỉ Di giải thích:
- Căn cứ vào tài liệu có được, đầu tiên công tử xuất hiện ở Chiến Vương Triều, còn bị một nữ tử tên là Tiêu Thanh Y thu dưỡng. Chỉ có điều một năm trước, Tiêu Thanh Y và công tử đồng thời mất tích. Đầu mối duy nhất chính là Tiêu Lãng, ca ca kết bái với công tử, trước đây không lâu đã chết...